Lục Nhĩ Khắc Văn nghe thế, ha ha cười, trong miệng nói.
Nghe thấy hắn cười đùa như vậy, mấy người chung quanh cũng đều bật cười, Tô Bằng cũng mỉm cười, nói:
“Bản thân ta vừa tới Úc không lâu, có điều đối với tranh cử cũng có hiểu biết nhất định, lý tưởng của đảng ngài và ta vô cùng gần nhau, ta sẽ ủng hộ đảng của ngài, nhất là sẽ ủng hộ Lục Nhĩ Khắc Văn tiên sinh ngài.”
“Vinh hạnh vô cùng.”
Lục Nhĩ Khắc Văn nghe thế, trên mặt nụ cười càng hơn, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ cười, thừa dịp bầu không khí hòa hợp, hắn muốn lên trang web tranh cử của Lục Nhĩ Khắc Văn, tỏ vẻ sẽ thường xuyên ủng hộ.
Mấy người, ở trong bầu không khí hòa hợp này, tiếp tục nói chuyện với nhau...
...
Tiệc tối chấm dứt sau một tiếng đồng hồ.
Quyên tiền là tiết mục đặc biệt trong tiệc tối, sau đó, không còn sự kiện đặc biệt nào nữa, sự kiện cũng không quá sớm, khách khứa ngày mai còn có chuyện, tiệc tối không có thời gian kết thúc nhất định, có điều đã có người lựa chọn đi về trước.
Tô Bằng thì lại cùng Lục Nhĩ Khắc Văn, phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra kia cùng nói chuyện với nhau.
Kha Nhĩ Khắc dẫn hắn tới, thì lại đi theo phía sau, hắn dường như đang nói gì đó với Cổ Tư Đinh, chỉ là Cổ Tư Đinh một mực lắc đầu, giống như trò chuyện với nhau không hợp.
Mãi đến khi đi đến bên ngoài khu nhà cấp cao của Tát Lâm, Kha Nhĩ Khắc mới đứng lại, nói với Cổ Tư Đinh:
“Cổ Tư Đinh, ta chỉ có thể làm đến nước này, ngươi quả thật không suy nghĩ thêm chút nữa sao?”
“Phương án giải quyết kia của ngươi, ta không tiếp thụ được, như vậy ta sẽ thiệt mất hai đến ba mươi triệu đô la Úc.”
Cổ Tư Đinh lắc đầu giống như trống gỏi, có điều hắn bỗng nhiên nói:
“Kha Nhĩ Khắc, ngươi hiểu gì về Ốc Nhĩ Đặc Tô không?”
“Tô? Ta hiểu hắn, cũng không bằng ngươi hiểu hắn nhiều hơn.”
Kha Nhĩ Khắc quan sát bọn họ đi ở phía trước, trước khi lấy xe, ba người Tô Bằng và Lục Nhĩ Khắc Văn cùng với phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.
“Như vậy sao... Hắn không phải là một... một người tài chính cũng không có biểu hiện ra ngoài giàu có đến mức như vậy?”
“Ý của ngươi hắn là một tên lừa đảo tài chính?”
Kha Nhĩ Khắc rất mẫn cảm, thoáng cái đã nghe hiểu điểm bất an che dấu trong lòng Cổ Tư Đinh.
“Không, ta không phải là ý này, ta cũng không có bằng chứng, chỉ là bởi vì một vài chuyện khác... Bỏ đi, ta về trước đây, tạm biệt Kha Nhĩ Khắc.”
Cổ Tư Đinh thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, tạm biệt Kha Nhĩ Khắc, tự mình đi về phía xe của mình.
Lúc ánh mắt Kha Nhĩ Khắc xoay chuyển, hắn nhìn về phía bóng lưng Cổ Tư Đinh, lại nhìn về phía Tô Bằng ở bên kia, như có điều suy nghĩ.
“Kha Nhĩ Khắc tiên sinh.”
Lúc này đây, bên cạnh Kha Nhĩ Khắc đột nhiên có người kêu hắn một tiếng.
Kha Nhĩ Khắc quay đầu lại, chợt thấy một người ăn mặc Tây phục, mang theo bao tay trắng, tướng mạo còn rất anh tuấn, nhưng cách ăn mặc giống như là một người lái xe, đứng sau lưng mình.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Kha Nhĩ Khắc thoáng cái trở nên tối sầm, cơ thể cũng trở nên khẩn trương.
“Kha Nhĩ Khắc tiên sinh, thoạt nhìn ngươi nhìn thấy ta cảm giác rất khẩn trương, dường như không hoan nghênh ta sao?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Kha Nhĩ Khắc, lái xe anh tuấn kia nói, hắn để tóc ngắn màu vàng, chỉ là phần trán, dường như có một vết đao, kéo dài đến đỉnh đầu, vết đao này, khiến người ta có cảm giác lái xe anh tuấn này, không hề giống đơn giản giống như vẻ bề ngoài hắn biểu hiện.
Kha Nhĩ Khắc lại nhìn quanh bốn phía, sau khi thấy không có người, mới lên tiếng nói:
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nói xong, ánh mắt hắn liếc dọc bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhanh chóng, hắn nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu trên đường cách đó không xa.
“Rất thông minh, lão đại của chúng ta muốn gặp ngươi.”
Lái xe tóc vàng mỉm cười, chỉ là hắn không cười còn được, khi cười lên, cảm giác lưu manh vô cùng khắc sâu được che giấu, lập tức hiển hiện lên trên người của hắn.
“Ta khẩn trương, cũng là bởi vì tính cách lưu manh ăn sâu vào xương tủy của đám người các ngươi.”
Kha Nhĩ Khắc thấp giọng mắng một câu, có điều vẫn đi theo lái xe tóc vàng, đi về phía cỗ xe đậu bên đường kia.
Kha Nhĩ Khắc đi đến bên đường, sau khi mở cửa xe ra, liền bước vào.
Ở bên cạnh hắn, một ông già đầu tóc bạc phơ, đang ngồi một chỗ.
Lão già da trắng này, đại khái năm sáu chục tuổi, làm cho người ta cảm giác hết sức tháo vát, còn có.... một loại cảm giác nguy hiểm.
“Thế nào? Kha Nhĩ Khắc, ngươi hoạt động trong tầng lớp xã hội thượng lưu thấy thế nào, gần đây cuộc sống vẫn còn tốt chứ?”
Lão già nhìn Kha Nhĩ Khắc, mang theo một nụ cười khiến người khác không rét mà run, đối với hắn ân cần thăm hỏi.
“Nhờ hồng phúc của ngươi, không xem như tốt lắm.”
Kha Nhĩ Khắc không yên lòng trả lời, sau đó nói:
“Ngươi bây giờ còn dám ở chỗ này lộ diện? Vừa rồi ở Tát Lâm gia, còn đang cử hành quyên tiền, trong đó số lượng quyên tiền một nửa, nếu đối phó đám người này, bây giờ phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra vẫn còn ở bên kia.”
“Ngươi là nói những tên chó mặc trang phục cảnh sát kia? Những tên kia đều là những tên phế vật, thủ hạ của ta rất thông minh, sẽ không giống Kha Nhĩ Khắc tiên sinh gương mẫu xã hội thượng lưu, bị người nắm lấy nhược điểm.”
Lão già để lộ nụ cười u ám, nói với Kha Nhĩ Khắc.
Nghe những lời thế này, sắc mặt của Kha Nhĩ Khắc lập tức trở nên tái nhợt, không hề giống bộ dạng thân sĩ thường ngày hắn biểu hiện ra bên ngoài, trên đầu của hắn mồ hôi tuôn xối xả, vội dùng tay lau qua loa, sau đó nhìn người đàn ông này nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì, chỉ là muốn dò la một người với ngươi.”
Lão già này nói xong, hắn gõ cửa sổ xe thủy tinh, chỉ vào một hướng nói:
“Bên kia, người đang nói chuyện với thủ tướng Úc tương lai còn có phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra kia, ta nghe thuộc hạ nói nhìn thấy ngươi gần đây đi cùng hắn... Chuyện là như thế nào?”
Kha Nhĩ Khắc nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy bên kia, ba người đang nói chuyện, chính là Lục Nhĩ Khắc Văn, phó trưởng Uy Đạt cục cảnh sát Canberra, còn có Tô Bằng.
“Hắn... Hắn là hàng xóm của ta, chúng ta không phải là thân thiết, chỉ là bởi vì hắn là gương mặt mới trong khu vực, cho nên ta mới đi tiếp cận hắn một chút, nhưng còn chưa tiếp xúc sâu xa.”
Kha Nhĩ Khắc cân nhắc giọng điệu, nói với lão già này.
“Những này không đủ... Kha Nhĩ Khắc, có chuyện muốn ngươi giúp đỡ bang hội chúng ta làm một chút, giúp ta điều tra thêm lai lịch của người này, về phần tại sao...”
Lão già cười lạnh, lúc này, Kha Nhĩ Khắc mới phát hiện, ngực của ông già này, gắn băng viếng chỉ có người thân chết rồi, mới sẽ gắn lên.
Nghe thấy hắn cười đùa như vậy, mấy người chung quanh cũng đều bật cười, Tô Bằng cũng mỉm cười, nói:
“Bản thân ta vừa tới Úc không lâu, có điều đối với tranh cử cũng có hiểu biết nhất định, lý tưởng của đảng ngài và ta vô cùng gần nhau, ta sẽ ủng hộ đảng của ngài, nhất là sẽ ủng hộ Lục Nhĩ Khắc Văn tiên sinh ngài.”
“Vinh hạnh vô cùng.”
Lục Nhĩ Khắc Văn nghe thế, trên mặt nụ cười càng hơn, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ cười, thừa dịp bầu không khí hòa hợp, hắn muốn lên trang web tranh cử của Lục Nhĩ Khắc Văn, tỏ vẻ sẽ thường xuyên ủng hộ.
Mấy người, ở trong bầu không khí hòa hợp này, tiếp tục nói chuyện với nhau...
...
Tiệc tối chấm dứt sau một tiếng đồng hồ.
Quyên tiền là tiết mục đặc biệt trong tiệc tối, sau đó, không còn sự kiện đặc biệt nào nữa, sự kiện cũng không quá sớm, khách khứa ngày mai còn có chuyện, tiệc tối không có thời gian kết thúc nhất định, có điều đã có người lựa chọn đi về trước.
Tô Bằng thì lại cùng Lục Nhĩ Khắc Văn, phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra kia cùng nói chuyện với nhau.
Kha Nhĩ Khắc dẫn hắn tới, thì lại đi theo phía sau, hắn dường như đang nói gì đó với Cổ Tư Đinh, chỉ là Cổ Tư Đinh một mực lắc đầu, giống như trò chuyện với nhau không hợp.
Mãi đến khi đi đến bên ngoài khu nhà cấp cao của Tát Lâm, Kha Nhĩ Khắc mới đứng lại, nói với Cổ Tư Đinh:
“Cổ Tư Đinh, ta chỉ có thể làm đến nước này, ngươi quả thật không suy nghĩ thêm chút nữa sao?”
“Phương án giải quyết kia của ngươi, ta không tiếp thụ được, như vậy ta sẽ thiệt mất hai đến ba mươi triệu đô la Úc.”
Cổ Tư Đinh lắc đầu giống như trống gỏi, có điều hắn bỗng nhiên nói:
“Kha Nhĩ Khắc, ngươi hiểu gì về Ốc Nhĩ Đặc Tô không?”
“Tô? Ta hiểu hắn, cũng không bằng ngươi hiểu hắn nhiều hơn.”
Kha Nhĩ Khắc quan sát bọn họ đi ở phía trước, trước khi lấy xe, ba người Tô Bằng và Lục Nhĩ Khắc Văn cùng với phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.
“Như vậy sao... Hắn không phải là một... một người tài chính cũng không có biểu hiện ra ngoài giàu có đến mức như vậy?”
“Ý của ngươi hắn là một tên lừa đảo tài chính?”
Kha Nhĩ Khắc rất mẫn cảm, thoáng cái đã nghe hiểu điểm bất an che dấu trong lòng Cổ Tư Đinh.
“Không, ta không phải là ý này, ta cũng không có bằng chứng, chỉ là bởi vì một vài chuyện khác... Bỏ đi, ta về trước đây, tạm biệt Kha Nhĩ Khắc.”
Cổ Tư Đinh thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, tạm biệt Kha Nhĩ Khắc, tự mình đi về phía xe của mình.
Lúc ánh mắt Kha Nhĩ Khắc xoay chuyển, hắn nhìn về phía bóng lưng Cổ Tư Đinh, lại nhìn về phía Tô Bằng ở bên kia, như có điều suy nghĩ.
“Kha Nhĩ Khắc tiên sinh.”
Lúc này đây, bên cạnh Kha Nhĩ Khắc đột nhiên có người kêu hắn một tiếng.
Kha Nhĩ Khắc quay đầu lại, chợt thấy một người ăn mặc Tây phục, mang theo bao tay trắng, tướng mạo còn rất anh tuấn, nhưng cách ăn mặc giống như là một người lái xe, đứng sau lưng mình.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Kha Nhĩ Khắc thoáng cái trở nên tối sầm, cơ thể cũng trở nên khẩn trương.
“Kha Nhĩ Khắc tiên sinh, thoạt nhìn ngươi nhìn thấy ta cảm giác rất khẩn trương, dường như không hoan nghênh ta sao?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Kha Nhĩ Khắc, lái xe anh tuấn kia nói, hắn để tóc ngắn màu vàng, chỉ là phần trán, dường như có một vết đao, kéo dài đến đỉnh đầu, vết đao này, khiến người ta có cảm giác lái xe anh tuấn này, không hề giống đơn giản giống như vẻ bề ngoài hắn biểu hiện.
Kha Nhĩ Khắc lại nhìn quanh bốn phía, sau khi thấy không có người, mới lên tiếng nói:
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nói xong, ánh mắt hắn liếc dọc bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhanh chóng, hắn nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu trên đường cách đó không xa.
“Rất thông minh, lão đại của chúng ta muốn gặp ngươi.”
Lái xe tóc vàng mỉm cười, chỉ là hắn không cười còn được, khi cười lên, cảm giác lưu manh vô cùng khắc sâu được che giấu, lập tức hiển hiện lên trên người của hắn.
“Ta khẩn trương, cũng là bởi vì tính cách lưu manh ăn sâu vào xương tủy của đám người các ngươi.”
Kha Nhĩ Khắc thấp giọng mắng một câu, có điều vẫn đi theo lái xe tóc vàng, đi về phía cỗ xe đậu bên đường kia.
Kha Nhĩ Khắc đi đến bên đường, sau khi mở cửa xe ra, liền bước vào.
Ở bên cạnh hắn, một ông già đầu tóc bạc phơ, đang ngồi một chỗ.
Lão già da trắng này, đại khái năm sáu chục tuổi, làm cho người ta cảm giác hết sức tháo vát, còn có.... một loại cảm giác nguy hiểm.
“Thế nào? Kha Nhĩ Khắc, ngươi hoạt động trong tầng lớp xã hội thượng lưu thấy thế nào, gần đây cuộc sống vẫn còn tốt chứ?”
Lão già nhìn Kha Nhĩ Khắc, mang theo một nụ cười khiến người khác không rét mà run, đối với hắn ân cần thăm hỏi.
“Nhờ hồng phúc của ngươi, không xem như tốt lắm.”
Kha Nhĩ Khắc không yên lòng trả lời, sau đó nói:
“Ngươi bây giờ còn dám ở chỗ này lộ diện? Vừa rồi ở Tát Lâm gia, còn đang cử hành quyên tiền, trong đó số lượng quyên tiền một nửa, nếu đối phó đám người này, bây giờ phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra vẫn còn ở bên kia.”
“Ngươi là nói những tên chó mặc trang phục cảnh sát kia? Những tên kia đều là những tên phế vật, thủ hạ của ta rất thông minh, sẽ không giống Kha Nhĩ Khắc tiên sinh gương mẫu xã hội thượng lưu, bị người nắm lấy nhược điểm.”
Lão già để lộ nụ cười u ám, nói với Kha Nhĩ Khắc.
Nghe những lời thế này, sắc mặt của Kha Nhĩ Khắc lập tức trở nên tái nhợt, không hề giống bộ dạng thân sĩ thường ngày hắn biểu hiện ra bên ngoài, trên đầu của hắn mồ hôi tuôn xối xả, vội dùng tay lau qua loa, sau đó nhìn người đàn ông này nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì, chỉ là muốn dò la một người với ngươi.”
Lão già này nói xong, hắn gõ cửa sổ xe thủy tinh, chỉ vào một hướng nói:
“Bên kia, người đang nói chuyện với thủ tướng Úc tương lai còn có phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra kia, ta nghe thuộc hạ nói nhìn thấy ngươi gần đây đi cùng hắn... Chuyện là như thế nào?”
Kha Nhĩ Khắc nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy bên kia, ba người đang nói chuyện, chính là Lục Nhĩ Khắc Văn, phó trưởng Uy Đạt cục cảnh sát Canberra, còn có Tô Bằng.
“Hắn... Hắn là hàng xóm của ta, chúng ta không phải là thân thiết, chỉ là bởi vì hắn là gương mặt mới trong khu vực, cho nên ta mới đi tiếp cận hắn một chút, nhưng còn chưa tiếp xúc sâu xa.”
Kha Nhĩ Khắc cân nhắc giọng điệu, nói với lão già này.
“Những này không đủ... Kha Nhĩ Khắc, có chuyện muốn ngươi giúp đỡ bang hội chúng ta làm một chút, giúp ta điều tra thêm lai lịch của người này, về phần tại sao...”
Lão già cười lạnh, lúc này, Kha Nhĩ Khắc mới phát hiện, ngực của ông già này, gắn băng viếng chỉ có người thân chết rồi, mới sẽ gắn lên.
Danh sách chương