Trường kiếm trên tay Cổ Kiếm, xẹt qua một đường quỹ đạo, trong quỹ đạo khi hắn xuất kiếm, vô số tàn ảnh trường kiếm bám sát lập lòe, khiến người khác không biết cái đó mới là trường kiếm chân chính, cái nào mới là tàn ảnh.

Tô Bằng lập tức cảm giác áp lực lớn dần, Bán Thức Kiếm Pháp của mình, cũng không cảm giác được kiếm trong tay Cổ Kiếm đâu mới là trường kiếm chân chính, chỉ có thể dựa vào cảm giác phòng ngự, đồng thời, Cổ Kiếm ỷ vào thân thể của mình giống như đúc bằng sắt, không sợ Vô Phong kiếm của Tô Bằng, cứ thế xông thẳng đến sát bên người Tô Bằng, một bên thi triển trường kiếm mang theo tàn ảnh chém tới Tô Bằng, tay trái đồng thời tung trảo, chộp lấy Tô Bằng, cùng một chiêu vừa rồi đánh trúng Lý Trí thành viên tổ Long Nha kia.

Dưới sự công kích đồng thời của đối phương, Tô Bằng cảm giác áp lực đột nhiên tăng lớn, nhưng Bán Thức Kiếm Pháp, chính là áp lực kẻ địch mang lại càng lớn, càng có thể kích phát được tiềm lực kiếm pháp, giờ khắc này, tinh thần Tô Bằng vô cùng chăm chú, áp lực khổng lồ, không ngờ khiến cho Tô Bằng thi triển ra ngụy tất sát, trong lòng nháy mắt xoẹt qua một tia sáng tỏ, xuất kiếm đâm thẳng vào trong trùng trùng kiếm ảnh của Cổ Kiếm, đồng thời tay trái cũng thi triển một quyền, nghênh đón một trảo kia của Cổ Kiếm.

Trường kiếm của Tô Bằng, giống như bình thản đâm ra, lại giống như cực kỳ trùng hợp, vừa vặn đâm trúng một kiếm chân chính trong trùng trùng kiếm ảnh kia, đồng thời, một quyền tay trái của Tô Bằng, cùng đối đầu với một trảo của Cổ Kiếm.

Một kiếm kia, lúc Vô Phong kiếm của Tô Bằng đánh trúng trường kiếm của đối phương, liền phá vỡ tàn ảnh trường kiếm của đối phương, nội lực kia cũng không tạo nên tổn thương bao nhiêu cho Tô Bằng, nhưng mà, trong lòng Tô Bằng lại chấn động, thầm hô một tiếng không xong!

Kiếm thế của Cổ Kiếm giống như thi triển Áo Nghĩa tất sát, thế nhưng chỉ là hư chiêu, chiêu thức chân chính mới là một trảo này.

Nắm đấm Tô Bằng, lúc giao kích với một trảo này của Cổ Kiếm, lập tức cảm nhận kình lực và nội lực kỳ lạ trên tay Cổ Kiếm truyền đến, so với vừa rồi mãnh liệt không chỉ gấp đôi, Tô Bằng cảm giác cổ họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu tươi, cơ thể giống như bị voi đá một phát, trực tiếp vọt ra ngoài.

“Nộp mạng đi!”

Cổ Kiếm tung người vọt ra, hắn cũng bị Tô Bằng làm cho tức giận, phi thân vọt lên, một chiêu kiếm thế bổ thẳng xuống Tô Bằng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vạn Phong, Triệu Thu, hai người tổ Long Nha, còn có ba nhân vật giang hồ đứng ở phía sau, đồng thời vọt lên, miệng hô lớn, nhào tới ngăn cản một kiếm Cổ Kiếm truy sát Tô Bằng.

Giữa không trung lập tức vang lên âm thanh kim loại va chạm, Vạn Phong gần nhất bị đánh ngã xuống trước, ôm ngực rút lui, sắc mặt Triệu Thu cũng khó coi, người thứ hai bị kiếm thế của Cổ Kiếm bức lui xuống, người của tổ Long Nha càng không chịu nổi, bất ngờ phun ra một búng máu.

Ba gã nhân vật võ lâm còn lại, chính là một người trong Thập Tam Ưng, võ sư sử dụng đại đao màu vàng, còn có một thư sinh dùng kiế, ba người hợp lực tấn công, thế nhưng người trong đích Thập Tam Ưng và thư sinh dùng kiếm kia trước sau đánh trúng thân thể Cổ Kiếm, thế nhưng không tài nào phá nổi hắc khí hộ thể quỷ dị của hắn, võ sư dùng đại đao màu vàng, còn hứng chịu uy lực tấn công một chiêu cuối cùng của Cổ Kiếm, hét thảm một tiếng, tay phải cầm đại đao màu vàng bay thẳng ra ngoài, không ngờ bị Cổ Kiếm chặt đứt cổ tay tay phải!

Tô Bằng lúc này, nội công toàn thân vẫn vận chuyển khó khăn, nhưng bởi vì những người trước mắt giành được tia cơ hội hồi khí, chỉ cần có thêm một hơi thời gian, liền có thể hồi khí trở lại, nhưng mà, Cổ Kiếm cho Tô Bằng cơ hội này sao? Chỉ thấy Cổ Kiếm hạ xuống đất, sau khi chém bay cổ tay tay phải của võ sư kia, không có dấu hiệu dừng lại, kiếm quang lại lóe lên, giống như lại bộc phát một chiêu tất sát, kiếm phong kéo theo sát khí dày đặc, chém tới Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn một kiếm phi đến này, trong khoảng thời gian ngắn, thân thể không cách nào cựa quậy, nháy mắt trên tinh thần, bất chợt rơi vào cảm giác gần như tuyệt vọng khi đối diện với sư huynh Độc Cô Thắng của mình.

“Không!”

Tinh thần Tô Bằng đè nặng, đột nhiên đến điểm giới hạn, bất chợt, thân thể của mình trong khoảnh khoắc đó bỗng bộc phát một luồng sức mạnh mới mẻ, đánh tan sức mạnh khống chế kỳ quái, bên tai Tô Bằng cũng vang lên một tiếng 'đinh', thời gian tụ lực tất sát tới rồi.

Chỉ thấy Tô Bằng, trong nháy mắt nâng cao kiếm trong tay phải, sau đó bổ dọc xuống một kiếm không hề có chút biến hóa nào, một kiếm này, cũng không mang theo bao nhiêu sức mạnh, giống như một chiêu bình thường của người không biết võ công.

Thế nhưng, Cổ Kiếm bay vút lên cao, toàn thân tản mát khí tức giống như sát thần, bỗng chốc thân hình đột nhiên khựng lại, giống như là bị người từ giữa không trung kéo mạnh xuống dưới đất, đồng thời, trên mặt của hắn, biểu hiện hết sức ngoan ngoãn, khuôn mặt vặn vẹo, tựa như mặt quỷ.

“A... A...”

Cổ Kiếm đột nhiên há miệng, phát ra một tiếng hét thảm, trong nháy mắt, chỉ thấy những thứ giống như hình xăm văn tự màu đen trên người Cổ Kiếm, kịch liệt tỏa ra khói đen, giống như có thứ gì đó, vặn vẹo giãy dụa thoát ra khỏi trong người hắn.

Văn tự màu đen trên người Cổ Kiếm bất chợt chầm rãi tan biến, Tô Bằng mơ hồ trông thấy, thậm chí có một hình người màu đen, giống như ma quỷ, từ trên người Cổ Kiếm bay ra, gương mặt ma quỷ này trùng khớp cùng Cổ Kiếm, sau đó giãy dụa xông ra, thân thể của nó, bất chợt chia làm hai nửa.

“Giết!”

Bọn người Vạn Phong sau lưng Cổ Kiếm, cũng nhìn thấy dị trạng trên người Cổ Kiếm, Vạn Phong Triệu Thu cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn thấy văn tự màu đen trên người Cổ Kiếm biến mất, trong lòng cảm giác năng lực phòng ngự của Cổ Kiếm đã giảm xuống không ít, hai người lập tức siết chặt song kích và trường kiếm, đồng thời chém xuống sau lưng Cổ Kiếm!

“Phập!”

“Phập!”

“Phập!”

Chỉ nghe thấy âm thanh thân thể liên tục bị vũ khí sắc bén đâm vào người, trường kiếm của Triệu Thu, còn có song kích của Vạn Phong, tất cả đều đâm vào sau lưng Cổ Kiếm, trường kiếm của Triệu Thu, còn đâm xuyên qua ngực của Cổ Kiếm.

Cổ Kiếm cúi đầu nhìn, vẻ như khó tin nhìn lưỡi dao sắc bén trước ngực mình, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Tô Bằng trước mắt, khó khăn nói:

“Làm sao có thể... Không ngờ người giết được Thần Sử trong cơ thể ta...”

“Trong địa ngục hãy nói tại sao đi!”

Tô Bằng nói, đồng thời vung một kiếm, dốc nội lực vào Vô Phong kiếm chém bay đầu của Cổ Kiếm, chỉ thấy máu tươi vọt ra khỏi cổ, đầu đã bay ra xa, trên người Tô Bằng, bị máu tươi bắn lên không ít.

Tô Bằng mặt không biểu tình, ngoại trừ chính hắn, không ai biết được, vừa rồi trong nháy mắt, bên trái tầm mắt của Tô Bằng, xuất hiện dòng chữ 'Cấp bậc kiếm ý của bạn được thăng cấp'.

“Trang chủ!”

“Hắn giết trang chủ rồi!”

Nhìn cảnh tượng này, trang chúng Cổ Kiếm sơn trang xung quanh, cùng lúc sửng sốt.

Lúc này, hảo thủ Cổ Kiếm sơn trang sử dụng đồng giản kia phản ứng nhanh nhất, chỉ nghe hắn giơ cao đồng giản hô:

“Bọn chúng giết trang chủ, chúng ta giết hắn, báo thù cho trang chủ!”

“Báo thù cho trang chủ!”

Không biết Cổ Kiếm bình thường cho những trang đinh này ân huệ bao nhiêu, hay là có cách tẩy não, những trang đinh những Cổ Kiếm sơn trang này, không ngờ cực kỳ trung thành với Cổ Kiếm, lúc này thấy Cổ Kiếm bị chém đầu, tâm tình kích động, cả đám ánh mắt như trào máu, đồng loạt xông lên!

Không ai chú ý, hảo thủ sử dụng đồng giản kia, lại thừa dịp chậm rãi lùi về phía sau, sau đó tìm thời cơ không ai để ý, cứ vậy mà chuồn mất.

Bọn người Tô Bằng bị đám trang đinh ùa lên vây công, lập tức cảm giác áp lực mạnh mẽ, mỗi người đều phải đối mặt với năm sáu trang đinh, lập tức trở nên hỗn loạn.

Tô Bằng trong hỗn loạn, dường như giẫm phải gì đó, sau một kiếm chặt đứt trường thương mộc côn trang đinh đâm tới, Tô Bằng thuận thế dùng mũi kiếm hất lên, khẩy tung vật kia lên, lại phát hiện đó là một chiếc chìa khóa.

Ngay vào lúc này, Tô Bằng nghe thấy sau lưng có người, cầm kiếm ngoái lại nhìn, chính là Tạ An.

“Cảm ơn Tô công tử thay ta báo được đại thù! Tô công tử đi theo ta, ta biết Cổ Kiếm có một mật thất, ở gần đây, bên trong hắn cất giấu không ít...”

Tạ An nhìn thấy Cổ Kiếm chết, vành mắt kích động đỏ ngầu, nhưng vẫn còn lý trí, thấp giọng khẽ nói bên người Tô Bằng, Tô Bằng nghe thế, trong lòng khẽ động, nhìn mọi người khác, đều thân mình lo chưa xong, bèn gật đầu, nói:

“Ngươi cùng ta xông ra ngoài đi!”

Tạ An gật đầu, cầm đao cùng Tô Bằng xông ra đến nơi trang đinh yếu thế nhất, hai người đều là hảo thủ khinh công, thấy người khác không chú ý, đồng thời nhảy lên, từ trên đầu những trang đinh này, tung người xông ra ngoài....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện