Chạng vạng, Kim Thạch ngồi ở kho hàng bỏ hoang, biểu cảm lo âu, trong lòng chán nản.
Vốn dĩ anh bắt đầu không tồi, trên người có 1500 bối, còn trang bị kho hàng tùy thân. Chỉ cần thành thành thật thật, an an phận phận, anh tuyệt đối có thể sống đến thông quan.
Có trách chỉ trách anh suy nghĩ nhiều —— về sau chơi thử có thể tiếp tục dùng cái thân phận này hay không? Anh có nên tranh thủ thời điểm phó bản còn đơn giản, dự trữ vật tư nhiều một chút, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào không? Anh làm việc chính là nhân viên của tập đoàn, trốn trốn tránh tránh thông quan sao được? Biểu hiện thế quá bình thường!
Tốn bao nhiêu nơ ron suy nghĩ, linh cảm anh lóe lên, chợt nghĩ ra một cái “Ý kiến hay” —— dùng thẻ tín dụng vay tiền chi tiêu, dự trữ hàng hóa, sau đó tìm nơi trốn đi.
Trong suy nghĩ của Kim Thạch, sau khi quẹt thẻ tín dụng vay tiền chi tiêu, hẳn là sẽ có người tới cửa đòi nợ. Chỉ cần anh cẩn thận cẩn thận, không bị phát hiện tung tích, số tiền này chính là cho không!
Chỉ tiếc kế hoạch rất tốt, hệ thống lại không thèm theo kịch bản đã định sẵn.
9 giờ sáng ngày thứ 6 của trò chơi, Kim Thạch nhận được thông báo của hệ thống, “Trước mắt người chơi thiếu khoản nợ 6000 từ bối thẻ tín dụng, xin hãy trả 400 trước 12 giờ trưa nay, quá hạn sẽ lây dính trạng thái xấu.”
Hiển nhiên ngày trả khoản nợ = nợ nần ÷ số ngày trò chơi còn thừa.
Kim Thạch cảm thấy bất ngờ, nhưng không để ở trong lòng. Anh cảm thấy mình dự trữ hàng hóa sung túc, cho dù có trạng thái xấu cũng có thể thong dong ứng đối.
Ai ngờ tới 12 giờ trưa, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Cần trả trong ngày 400, thực tế trả 0.”
“Người chơi kích hoạt trạng thái xấu ‘nếu không trả tiền thì không còn mệnh’.”
“Giá trị thể lực mỗi hai phút —1, liên tục thời gian 24 giờ. (Ghi chú: Trả hết khoản cần trả hàng ngày, trạng thái xấu lập tức biến mất.)”
Kim Thạch, “!!!”
Giá trị thể lực mỗi hai phút —1, một giờ chính là —30. Hạn mức cao nhất thuộc tính của anh mới 200, ở đâu ra nhiều giá trị thể lực như thế để bị khấu trừ?!
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là, 20 bối vừa vặn có thể mua dược phẩm khôi phục +20 giá trị thể lực. Nhưng hôm nay khoản nợ hàng ngày chỉ có 400, trong 24 giờ lại bị trừ tổng cộng 720 giá trị thể lực!
Kim Thạch giờ mới biết, nợ quẹt thẻ không dễ mắc nợ.
**
Đến thời điểm ý thức được, phần lớn người đã gánh vác nợ nần vượt quá khả năng chi trả. Trong đó một ít người có tiền tiết kiệm, tình cảnh hơi tốt hơn một chút. Không có tiền tiết kiệm thì sốt ruột nóng ruột nóng gan, nghĩ mọi cách trả nợ.
Dưới tình huống như vậy, rất nhiều người sẽ làm phép trừ, giảm đi tất cả chi tiêu không cần thiết.
Vốn dĩ sau khi tan tầm thích đi dạo phố, thuận tiện ăn ở bên ngoài một bữa, hiện giờ kinh tế túng thiếu, chỉ có thể về nhà ăn mì ăn liền.
Vốn dĩ bữa sáng mỗi ngày bánh mì kết hợp với sữa bò, vừa dinh dưỡng lại phong phú, hiện giờ đổi sang cháo trắng và cải bẹ, có thể ăn no là được.
Vốn dĩ thoải mái mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da, hiện giờ chỉ sử dụng kem dưỡng ẩm cơ bản nhất, ngẫu nhiên mua cây son môi đều đau lòng cả buổi.
Vốn dĩ cơm nước xong sẽ đi ra ngoài tản bộ, dạo phố, hiện giờ lo lắng ra ngoài sẽ không nhịn được tiêu tiền, vì thế cả ngày ở nhà xem TV.
……
Khi người dân mắc nợ đều làm như trên, hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi. Phảng phất trong một đêm, mọi người đều trở nên không thích đi dạo phố tiêu tiền. Muốn cho người dân móc tiền từ trong túi ra mua đồ, quả thực còn khó hơn lên trời.
Ngày thứ 7 ở trò chơi, Tô Hàn nhận được một cái lắc tay bạc, một cái nhẫn bạc, trong lòng vui rạo rực. Nhưng ngoài cô, sắc mặt những người khác đều không tốt lắm. Ba nhân viên còn lại lo lắng thiếu nợ, thường xuyên thở dài.
Trong tiệm khách hàng thưa thớt, bánh mì bày trong tủ không bán được. Ông chủ Trương nhíu mày suốt, hận không thể kéo người vào ép mua ép bán.
Tô Hàn có việc thì làm, không có việc gì thì nghỉ ngơi, an an tĩnh tĩnh chờ đợi tan tầm.
7 giờ tối, bánh mì bị ế đạt đến số lượng nhiều nhất từ trước đến nay.
Lông mày ông chủ Trương nhíu thành chữ “Xuyên”, trầm giọng nói, “Mọi người về trước đi, tôi chờ thêm lúc nữa.”
Nói xong, ông lấy ra biển quảng cáo “Bánh giá rẻ đặc biệt, giảm 60%”, định kéo dài thời gian buôn bán.
Khoan không nói, biển quảng cáo được lấy ra, đúng là có vài khách hàng bắt đầu tới cửa, tính mua đồ giá rẻ.
Xem ra không lấy được bánh mì bán còn thừa. Tô Hàn tiếc nuối lắc lắc đầu, sau đó đi thẳng.
“Cơm tối không có, bữa sáng ngày mai cũng không có, lại phải bỏ tiền.” Hai nhân viên cũ không nén nổi thở dài, sau đó tan tầm.
Hiểu Hiểu mím chặt môi, nghĩ thầm, cô còn thiếu nợ nần, tuyệt đối không thể mất việc lúc này! Nhưng mà trong bốn nhân viên, lý lịch của cô nhẹ nhất, kinh nghiệm ít ỏi nhất. Nếu ông chủ cảm thấy cửa hàng kinh doanh không tốt, không cần quá nhiều nhân viên, trước tiên khai trừ cô thì sao? Khẽ cắn môi, Hiểu Hiểu chủ động quay lại cửa hàng, hỗ trợ tiếp đón khách hàng.
Ông chủ Trương hoảng sợ, theo bản năng hỏi, “Sao cô quay lại?”
Hiểu Hiểu giơ lên gương mặt tươi cười, giọng nói trong vắt, “Tôi nghĩ trở về cũng không có việc gì, không bằng ở lại giúp đỡ.”
Ông chủ Trương thật vui mừng. Anh nhủ thầm, tìm nhân viên phải tìm như vậy. Không quan tâm đến tư lợi cá nhân, coi công ty như nhà mình!
8 giờ tối 30, cửa hàng bánh mì lại bán đi ít hàng, ít nhất kiếm đủ phí tổn.
Ông chủ Trương tùy ý nói, “Hôm nay đến đây thôi, bánh mì còn thừa em mang về đi.”
“Cảm ơn ông chủ.” Hiểu Hiểu cười đồng ý. Trong lòng lại suy nghĩ, sớm biết rằng kinh tế sẽ trở nên đình trệ, cô sẽ không mua nhiều đồ như vậy, tránh trên lưng gồng gánh nợ nần. Mệt nhọc cả ngày sau đó tiếp tục tăng ca, cảm giác này không dễ chịu, thật mệt mỏi.
Nói đến cùng, cô sở dĩ tình nguyện “Chủ động” tăng ca, chỉ là vì không muốn mất việc.
**
Buổi tối, Tô Hàn tay không quay về công viên.
Chung Duệ nhướng mày, “Cửa hàng kinh doanh không tốt, sa thải em à?”
“Không phải, việc buôn bán không tốt, cho nên quyết định giữ lại bánh mì tiếp tục bán lấy tiền.” Tô Hàn xoa xoa bụng, đưa ra lời mời, “Anh đi ăn xiên không? Em mời.”
“Người ta cố gắng giảm bớt chi tiêu, đến lượt em biến thành kinh tế càng tiêu điều, càng nỗ lực tiêu tiền.” Chung Duệ liếc mắt.
“Hôm nay em lấy được hai đồ trang sức bạc, bán 81 bối, tương đương với cầm hai phần tiền lương.” tâm trạng Tô Hàn rất tốt, “Đi ra ngoài ăn một bữa coi như chúc mừng. Từ khi vào phó bản, mỗi ngày gặm bánh mì em sắp ngán đến tận cổ.”
“Đi thôi.”
Chung Duệ vừa đứng lên, Tô Hàn tự nhiên nắm tay sau đó kéo anh đi.
Trong nháy mắt, biểu cảm Chung Duệ trở nên ôn hòa.
Anh tình nguyện thay đổi bản thân vì Tô Hàn, đi ăn máng khác đến Tập đoàn Cẩm Giang làm nhân viên chơi thử game.
Đam mê chơi riêng lẻ như Tô Hàn, nguyện ý chủ động nắm tay anh.
Kỳ thật đáp án đã rất rõ ràng.
Chung Duệ nắm ngược lại, bao bọc lấy bàn tay Tô Hàn, tùy ý cô dẫn đường.
**
Ngày thứ 8 ở trò chơi.
Sáng sớm, Kim Thạch vô cùng đau buồn đi công trường khiêng bao tải.
Anh trăm triệu không nghĩ tới, bởi vì sơ ý nhất thời, mình sắp bị lật bàn trong phó bản.
Trốn vào một chỗ cắn thuốc chắc chắn không chống đỡ nổi đến lúc thông quan, không có biện pháp, anh đành căng da đầu ra ngoài tìm công việc, hy vọng kiếm được tiền lương, trả khoản cho vay.
Nhưng mà việc làm quá khó tìm. Có một số cửa hàng trên cửa sổ dán thông báo tuyển người, đi vào lại thấy hận không thể giảm biên chế giảm lương, giảm bớt phí tổn. Vòng một vòng, cuối cùng anh chỉ tìm được công việc chân tay ở công trường.
Tuy rằng công tác vất vả, tuy rằng độ chắc bụng, độ sạch sẽ giảm xuống cực nhanh, nhưng chỉ cần có thể kiếm được tiền, anh bất chấp mọi thứ. Trên người mỗi ngày cõng trạng thái xấu “Nếu không trả tiền thì không còn mệnh”, anh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Kim Thạch rất muốn mắng to hệ thống vô sỉ, nhưng lại tưởng tượng, lăn lộn thế nào đến tình trạng này hình như vì anh mất não. Do đó anh chỉ có thể thở dài thật dài, tiếp tục công tác.
**
Tiệm bánh mì kinh doanh ngày sau không bằng ngày hôm qua.
Bởi vì bánh mì làm ra đều không bán hết, các nhân viên cũng không dám làm nhiều, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Tô Hàn đánh giá, ông chủ khả năng sẽ tiến hành giảm biên chế.
Sự thật đặt ở trước mắt, việc buôn bán của tiệm bánh mì không tốt, làm quá nhiều bánh mì không bán được, cửa hàng cũng không cần nhiều người như vậy.
Chẳng qua vấn đề là người đầu tiên xui xẻo bị lôi ra mài dao sẽ là ai đây?
Tô Hàn nhìn xem chính mình, lại nhìn Hiểu Hiểu, cảm thấy người được chọn sẽ ở trong hai người.
5 giờ chiều, ông chủ Trương triệu tập 4 nhân viên, nghiêm túc nói, “Kế tiếp tôi có vài việc cần tuyên bố.”
Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu xem ngón chân, từ chối có giao lưu bằng ánh mắt.
Giọng điệu Ông chủ Trương đau buồn, “Hiện tại tình hình trong tiệm như thế nào mọi người đã thấy, việc buôn bán thật sự không tốt, chẳng có mấy khách hàng tới mua đồ.”
“Để duy trì cửa hàng kinh doanh, tôi quyết định giảm bớt nhân viên, cho nghỉ bớt 1 người.”
“Nếu mọi người ai có đường ra khác, hãy chủ động nói cho tôi, mọi người gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong hòa bình.”
Trong nháy mắt, không khí trở nên cực kỳ an tĩnh, không ai mở miệng.
Ông chủ Trương hơi có chút bất đắc dĩ, “Nếu không ai lên tiếng, vậy để tôi gọi tên. Trương Tinh, rất xin lỗi, bạn bị sa thải.”
Bốn người rất ngạc nhiên.
Ba người còn lại vội quay đầu, nhìn về phía người trúng thưởng.
Trương Tinh bất ngờ bị điểm danh, hoảng hốt đến mức nói lắp bắp, “Không phải…… Ông chủ, vì sao…… Vì sao là tôi?”
Cô là nhân viên cũ trong tiệm, kinh nghiệm mười phần, làm việc cẩn thận, cũng không phạm sai lầm, hoàn toàn không có lý do sa thải cô. Trong suy nghĩ của cô, xui xẻo hẳn là hai người mới tới.
“Xin lỗi, bạn cần tìm một công việc khác.” Ông chủ Trương khách sáo mong người tự đi.
Trương Tinh thất hồn lạc phách né tránh.
Ông chủ Trương tiếp tục nói, “Mặt khác từ hôm nay trở đi, lương hàng ngày mỗi người giảm 10 bối, thời gian buôn bán buổi tối kéo dài đến 8 giờ 30. Nếu có ai cảm thấy không thể chấp nhận thì có thể xin nghỉ.”
Ba người im lặng. Mặc dù giảm lương khiến người ta khó chịu, kéo dài thời gian công tác cũng làm người ta bất mãn, song trên lưng gánh vác nợ nần, các cô không thể dễ dàng nghỉ việc. Huống chi, hiện tại kinh tế đình trệ, nếu xin nghỉ về sau không tìm được việc, vậy nên làm sao bây giờ?!
Tô Hàn thì lại nghĩ, điều kiện miễn cưỡng có thể tiếp nhận, có thể làm thì tiếp tục ngốc. Cuối cùng tiền mặt trong tay quá ít, yêu cầu tích lũy tài chính.
“Không có vấn đề thì ai làm việc người nấy đi.” Ông chủ Trương kết thúc cuộc gặp như vậy.
Sau đó, ba nhân viên còn lại tụ tập thì thầm.
Hiểu Hiểu cảm thấy không thể tưởng tượng, “Tại sao sẽ là Chị Trương?”
“Ai mà biết.” Tô Hàn nói thầm.
Một nhân viên cũ khác hình như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt phức tạp, khẽ nói, “Ai bảo lương mỗi ngày của cô ấy 150? Hai người các em cộng lại mới bằng con số này! Cùng với sa thải thợ phụ giá rẻ làm được việc, chi bằng từ cô……”
Đề tài quá mức trầm trọng, trong lúc nhất thời, Tô Hàn không biết nên nói cái gì.
Hiểu Hiểu lo lắng sốt ruột, “Thẻ tín dụng của chị Trương nợ 1800 bối, mỗi ngày cần trả nợ đúng hạn. Nếu là thất nghiệp, sống như thế nào đây?”
Vốn dĩ mỗi ngày nhận tiền lương, đang chê tiền quá ít không đủ tiêu!
“Ai còn có thời gian rỗi lo lắng cho cô ấy?” Một nhân viên cũ khác cười lạnh nói, “Ai mà không gánh một thân nợ hả? Ai mà không không thể thất nghiệp? Nếu thật sự nắm chắc, ban nãy ông chủ giảm lương, kéo dài thời làm việc đã đá cửa đi ra ngoài. Đều là không còn cách nào, mới tiếp tục ngốc ở đây à!”
Hiểu Hiểu lập tức á khẩu không trả lời được.
Tô Hàn cụp mắt, không rên một tiếng, bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn. Trong lòng lại nghĩ, trên người không có thiếu nợ thật sự quá tốt!
Vốn dĩ anh bắt đầu không tồi, trên người có 1500 bối, còn trang bị kho hàng tùy thân. Chỉ cần thành thành thật thật, an an phận phận, anh tuyệt đối có thể sống đến thông quan.
Có trách chỉ trách anh suy nghĩ nhiều —— về sau chơi thử có thể tiếp tục dùng cái thân phận này hay không? Anh có nên tranh thủ thời điểm phó bản còn đơn giản, dự trữ vật tư nhiều một chút, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào không? Anh làm việc chính là nhân viên của tập đoàn, trốn trốn tránh tránh thông quan sao được? Biểu hiện thế quá bình thường!
Tốn bao nhiêu nơ ron suy nghĩ, linh cảm anh lóe lên, chợt nghĩ ra một cái “Ý kiến hay” —— dùng thẻ tín dụng vay tiền chi tiêu, dự trữ hàng hóa, sau đó tìm nơi trốn đi.
Trong suy nghĩ của Kim Thạch, sau khi quẹt thẻ tín dụng vay tiền chi tiêu, hẳn là sẽ có người tới cửa đòi nợ. Chỉ cần anh cẩn thận cẩn thận, không bị phát hiện tung tích, số tiền này chính là cho không!
Chỉ tiếc kế hoạch rất tốt, hệ thống lại không thèm theo kịch bản đã định sẵn.
9 giờ sáng ngày thứ 6 của trò chơi, Kim Thạch nhận được thông báo của hệ thống, “Trước mắt người chơi thiếu khoản nợ 6000 từ bối thẻ tín dụng, xin hãy trả 400 trước 12 giờ trưa nay, quá hạn sẽ lây dính trạng thái xấu.”
Hiển nhiên ngày trả khoản nợ = nợ nần ÷ số ngày trò chơi còn thừa.
Kim Thạch cảm thấy bất ngờ, nhưng không để ở trong lòng. Anh cảm thấy mình dự trữ hàng hóa sung túc, cho dù có trạng thái xấu cũng có thể thong dong ứng đối.
Ai ngờ tới 12 giờ trưa, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Cần trả trong ngày 400, thực tế trả 0.”
“Người chơi kích hoạt trạng thái xấu ‘nếu không trả tiền thì không còn mệnh’.”
“Giá trị thể lực mỗi hai phút —1, liên tục thời gian 24 giờ. (Ghi chú: Trả hết khoản cần trả hàng ngày, trạng thái xấu lập tức biến mất.)”
Kim Thạch, “!!!”
Giá trị thể lực mỗi hai phút —1, một giờ chính là —30. Hạn mức cao nhất thuộc tính của anh mới 200, ở đâu ra nhiều giá trị thể lực như thế để bị khấu trừ?!
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là, 20 bối vừa vặn có thể mua dược phẩm khôi phục +20 giá trị thể lực. Nhưng hôm nay khoản nợ hàng ngày chỉ có 400, trong 24 giờ lại bị trừ tổng cộng 720 giá trị thể lực!
Kim Thạch giờ mới biết, nợ quẹt thẻ không dễ mắc nợ.
**
Đến thời điểm ý thức được, phần lớn người đã gánh vác nợ nần vượt quá khả năng chi trả. Trong đó một ít người có tiền tiết kiệm, tình cảnh hơi tốt hơn một chút. Không có tiền tiết kiệm thì sốt ruột nóng ruột nóng gan, nghĩ mọi cách trả nợ.
Dưới tình huống như vậy, rất nhiều người sẽ làm phép trừ, giảm đi tất cả chi tiêu không cần thiết.
Vốn dĩ sau khi tan tầm thích đi dạo phố, thuận tiện ăn ở bên ngoài một bữa, hiện giờ kinh tế túng thiếu, chỉ có thể về nhà ăn mì ăn liền.
Vốn dĩ bữa sáng mỗi ngày bánh mì kết hợp với sữa bò, vừa dinh dưỡng lại phong phú, hiện giờ đổi sang cháo trắng và cải bẹ, có thể ăn no là được.
Vốn dĩ thoải mái mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da, hiện giờ chỉ sử dụng kem dưỡng ẩm cơ bản nhất, ngẫu nhiên mua cây son môi đều đau lòng cả buổi.
Vốn dĩ cơm nước xong sẽ đi ra ngoài tản bộ, dạo phố, hiện giờ lo lắng ra ngoài sẽ không nhịn được tiêu tiền, vì thế cả ngày ở nhà xem TV.
……
Khi người dân mắc nợ đều làm như trên, hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi. Phảng phất trong một đêm, mọi người đều trở nên không thích đi dạo phố tiêu tiền. Muốn cho người dân móc tiền từ trong túi ra mua đồ, quả thực còn khó hơn lên trời.
Ngày thứ 7 ở trò chơi, Tô Hàn nhận được một cái lắc tay bạc, một cái nhẫn bạc, trong lòng vui rạo rực. Nhưng ngoài cô, sắc mặt những người khác đều không tốt lắm. Ba nhân viên còn lại lo lắng thiếu nợ, thường xuyên thở dài.
Trong tiệm khách hàng thưa thớt, bánh mì bày trong tủ không bán được. Ông chủ Trương nhíu mày suốt, hận không thể kéo người vào ép mua ép bán.
Tô Hàn có việc thì làm, không có việc gì thì nghỉ ngơi, an an tĩnh tĩnh chờ đợi tan tầm.
7 giờ tối, bánh mì bị ế đạt đến số lượng nhiều nhất từ trước đến nay.
Lông mày ông chủ Trương nhíu thành chữ “Xuyên”, trầm giọng nói, “Mọi người về trước đi, tôi chờ thêm lúc nữa.”
Nói xong, ông lấy ra biển quảng cáo “Bánh giá rẻ đặc biệt, giảm 60%”, định kéo dài thời gian buôn bán.
Khoan không nói, biển quảng cáo được lấy ra, đúng là có vài khách hàng bắt đầu tới cửa, tính mua đồ giá rẻ.
Xem ra không lấy được bánh mì bán còn thừa. Tô Hàn tiếc nuối lắc lắc đầu, sau đó đi thẳng.
“Cơm tối không có, bữa sáng ngày mai cũng không có, lại phải bỏ tiền.” Hai nhân viên cũ không nén nổi thở dài, sau đó tan tầm.
Hiểu Hiểu mím chặt môi, nghĩ thầm, cô còn thiếu nợ nần, tuyệt đối không thể mất việc lúc này! Nhưng mà trong bốn nhân viên, lý lịch của cô nhẹ nhất, kinh nghiệm ít ỏi nhất. Nếu ông chủ cảm thấy cửa hàng kinh doanh không tốt, không cần quá nhiều nhân viên, trước tiên khai trừ cô thì sao? Khẽ cắn môi, Hiểu Hiểu chủ động quay lại cửa hàng, hỗ trợ tiếp đón khách hàng.
Ông chủ Trương hoảng sợ, theo bản năng hỏi, “Sao cô quay lại?”
Hiểu Hiểu giơ lên gương mặt tươi cười, giọng nói trong vắt, “Tôi nghĩ trở về cũng không có việc gì, không bằng ở lại giúp đỡ.”
Ông chủ Trương thật vui mừng. Anh nhủ thầm, tìm nhân viên phải tìm như vậy. Không quan tâm đến tư lợi cá nhân, coi công ty như nhà mình!
8 giờ tối 30, cửa hàng bánh mì lại bán đi ít hàng, ít nhất kiếm đủ phí tổn.
Ông chủ Trương tùy ý nói, “Hôm nay đến đây thôi, bánh mì còn thừa em mang về đi.”
“Cảm ơn ông chủ.” Hiểu Hiểu cười đồng ý. Trong lòng lại suy nghĩ, sớm biết rằng kinh tế sẽ trở nên đình trệ, cô sẽ không mua nhiều đồ như vậy, tránh trên lưng gồng gánh nợ nần. Mệt nhọc cả ngày sau đó tiếp tục tăng ca, cảm giác này không dễ chịu, thật mệt mỏi.
Nói đến cùng, cô sở dĩ tình nguyện “Chủ động” tăng ca, chỉ là vì không muốn mất việc.
**
Buổi tối, Tô Hàn tay không quay về công viên.
Chung Duệ nhướng mày, “Cửa hàng kinh doanh không tốt, sa thải em à?”
“Không phải, việc buôn bán không tốt, cho nên quyết định giữ lại bánh mì tiếp tục bán lấy tiền.” Tô Hàn xoa xoa bụng, đưa ra lời mời, “Anh đi ăn xiên không? Em mời.”
“Người ta cố gắng giảm bớt chi tiêu, đến lượt em biến thành kinh tế càng tiêu điều, càng nỗ lực tiêu tiền.” Chung Duệ liếc mắt.
“Hôm nay em lấy được hai đồ trang sức bạc, bán 81 bối, tương đương với cầm hai phần tiền lương.” tâm trạng Tô Hàn rất tốt, “Đi ra ngoài ăn một bữa coi như chúc mừng. Từ khi vào phó bản, mỗi ngày gặm bánh mì em sắp ngán đến tận cổ.”
“Đi thôi.”
Chung Duệ vừa đứng lên, Tô Hàn tự nhiên nắm tay sau đó kéo anh đi.
Trong nháy mắt, biểu cảm Chung Duệ trở nên ôn hòa.
Anh tình nguyện thay đổi bản thân vì Tô Hàn, đi ăn máng khác đến Tập đoàn Cẩm Giang làm nhân viên chơi thử game.
Đam mê chơi riêng lẻ như Tô Hàn, nguyện ý chủ động nắm tay anh.
Kỳ thật đáp án đã rất rõ ràng.
Chung Duệ nắm ngược lại, bao bọc lấy bàn tay Tô Hàn, tùy ý cô dẫn đường.
**
Ngày thứ 8 ở trò chơi.
Sáng sớm, Kim Thạch vô cùng đau buồn đi công trường khiêng bao tải.
Anh trăm triệu không nghĩ tới, bởi vì sơ ý nhất thời, mình sắp bị lật bàn trong phó bản.
Trốn vào một chỗ cắn thuốc chắc chắn không chống đỡ nổi đến lúc thông quan, không có biện pháp, anh đành căng da đầu ra ngoài tìm công việc, hy vọng kiếm được tiền lương, trả khoản cho vay.
Nhưng mà việc làm quá khó tìm. Có một số cửa hàng trên cửa sổ dán thông báo tuyển người, đi vào lại thấy hận không thể giảm biên chế giảm lương, giảm bớt phí tổn. Vòng một vòng, cuối cùng anh chỉ tìm được công việc chân tay ở công trường.
Tuy rằng công tác vất vả, tuy rằng độ chắc bụng, độ sạch sẽ giảm xuống cực nhanh, nhưng chỉ cần có thể kiếm được tiền, anh bất chấp mọi thứ. Trên người mỗi ngày cõng trạng thái xấu “Nếu không trả tiền thì không còn mệnh”, anh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Kim Thạch rất muốn mắng to hệ thống vô sỉ, nhưng lại tưởng tượng, lăn lộn thế nào đến tình trạng này hình như vì anh mất não. Do đó anh chỉ có thể thở dài thật dài, tiếp tục công tác.
**
Tiệm bánh mì kinh doanh ngày sau không bằng ngày hôm qua.
Bởi vì bánh mì làm ra đều không bán hết, các nhân viên cũng không dám làm nhiều, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Tô Hàn đánh giá, ông chủ khả năng sẽ tiến hành giảm biên chế.
Sự thật đặt ở trước mắt, việc buôn bán của tiệm bánh mì không tốt, làm quá nhiều bánh mì không bán được, cửa hàng cũng không cần nhiều người như vậy.
Chẳng qua vấn đề là người đầu tiên xui xẻo bị lôi ra mài dao sẽ là ai đây?
Tô Hàn nhìn xem chính mình, lại nhìn Hiểu Hiểu, cảm thấy người được chọn sẽ ở trong hai người.
5 giờ chiều, ông chủ Trương triệu tập 4 nhân viên, nghiêm túc nói, “Kế tiếp tôi có vài việc cần tuyên bố.”
Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu xem ngón chân, từ chối có giao lưu bằng ánh mắt.
Giọng điệu Ông chủ Trương đau buồn, “Hiện tại tình hình trong tiệm như thế nào mọi người đã thấy, việc buôn bán thật sự không tốt, chẳng có mấy khách hàng tới mua đồ.”
“Để duy trì cửa hàng kinh doanh, tôi quyết định giảm bớt nhân viên, cho nghỉ bớt 1 người.”
“Nếu mọi người ai có đường ra khác, hãy chủ động nói cho tôi, mọi người gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong hòa bình.”
Trong nháy mắt, không khí trở nên cực kỳ an tĩnh, không ai mở miệng.
Ông chủ Trương hơi có chút bất đắc dĩ, “Nếu không ai lên tiếng, vậy để tôi gọi tên. Trương Tinh, rất xin lỗi, bạn bị sa thải.”
Bốn người rất ngạc nhiên.
Ba người còn lại vội quay đầu, nhìn về phía người trúng thưởng.
Trương Tinh bất ngờ bị điểm danh, hoảng hốt đến mức nói lắp bắp, “Không phải…… Ông chủ, vì sao…… Vì sao là tôi?”
Cô là nhân viên cũ trong tiệm, kinh nghiệm mười phần, làm việc cẩn thận, cũng không phạm sai lầm, hoàn toàn không có lý do sa thải cô. Trong suy nghĩ của cô, xui xẻo hẳn là hai người mới tới.
“Xin lỗi, bạn cần tìm một công việc khác.” Ông chủ Trương khách sáo mong người tự đi.
Trương Tinh thất hồn lạc phách né tránh.
Ông chủ Trương tiếp tục nói, “Mặt khác từ hôm nay trở đi, lương hàng ngày mỗi người giảm 10 bối, thời gian buôn bán buổi tối kéo dài đến 8 giờ 30. Nếu có ai cảm thấy không thể chấp nhận thì có thể xin nghỉ.”
Ba người im lặng. Mặc dù giảm lương khiến người ta khó chịu, kéo dài thời gian công tác cũng làm người ta bất mãn, song trên lưng gánh vác nợ nần, các cô không thể dễ dàng nghỉ việc. Huống chi, hiện tại kinh tế đình trệ, nếu xin nghỉ về sau không tìm được việc, vậy nên làm sao bây giờ?!
Tô Hàn thì lại nghĩ, điều kiện miễn cưỡng có thể tiếp nhận, có thể làm thì tiếp tục ngốc. Cuối cùng tiền mặt trong tay quá ít, yêu cầu tích lũy tài chính.
“Không có vấn đề thì ai làm việc người nấy đi.” Ông chủ Trương kết thúc cuộc gặp như vậy.
Sau đó, ba nhân viên còn lại tụ tập thì thầm.
Hiểu Hiểu cảm thấy không thể tưởng tượng, “Tại sao sẽ là Chị Trương?”
“Ai mà biết.” Tô Hàn nói thầm.
Một nhân viên cũ khác hình như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt phức tạp, khẽ nói, “Ai bảo lương mỗi ngày của cô ấy 150? Hai người các em cộng lại mới bằng con số này! Cùng với sa thải thợ phụ giá rẻ làm được việc, chi bằng từ cô……”
Đề tài quá mức trầm trọng, trong lúc nhất thời, Tô Hàn không biết nên nói cái gì.
Hiểu Hiểu lo lắng sốt ruột, “Thẻ tín dụng của chị Trương nợ 1800 bối, mỗi ngày cần trả nợ đúng hạn. Nếu là thất nghiệp, sống như thế nào đây?”
Vốn dĩ mỗi ngày nhận tiền lương, đang chê tiền quá ít không đủ tiêu!
“Ai còn có thời gian rỗi lo lắng cho cô ấy?” Một nhân viên cũ khác cười lạnh nói, “Ai mà không gánh một thân nợ hả? Ai mà không không thể thất nghiệp? Nếu thật sự nắm chắc, ban nãy ông chủ giảm lương, kéo dài thời làm việc đã đá cửa đi ra ngoài. Đều là không còn cách nào, mới tiếp tục ngốc ở đây à!”
Hiểu Hiểu lập tức á khẩu không trả lời được.
Tô Hàn cụp mắt, không rên một tiếng, bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn. Trong lòng lại nghĩ, trên người không có thiếu nợ thật sự quá tốt!
Danh sách chương