So với sự tĩnh lặng trên sân khấu thì trong phòng khách đã dần nổi lên biến chuyển.

Lúc tiếng nhạc vừa vang lên, Nhiếp Thiên Luật còn nhàn nhã bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Điệu nhạc này không giống với phong cách của Phỉ Tỳ Mạn…” Nói đến đây, anh đột ngột biến sắc, “Bài này là…”

Tiếng nhạc bi ai nhè nhẹ từng đợt từng đợt đi vào tai Lôi Dận. Chỉ thấy hắn đột nhiện đứng dậy, thân mình cao lớn hơi run, khuôn mặt lạnh lùng như bị màn sương che phủ, đôi mày sắc cũng nhíu lại.

Hắn như bị điểm đúng tử huyệt, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Mạch Khê trên màn ảnh. Thân mình cao lớn có vẻ cứng ngắc, lạnh băng.

Đứng trên sân khấu, Mạch Khê chậm rãi cất tiếng hát.

Đôi mắt cô như vầng trăng sáng, lại như đóa dạ lan hương, yếu đuối, bi thương. Hai gò má cũng toát lên nỗi tuyệt vọng, đau đớn. Giọng hát của cô rất nhẹ, lại khiến lòng người rung động sâu sắc.

Ca khúc cô hát chính là ca khúc mà cô mới nghe một lần đã cảm động vô cùng. Với cô, đây không phải ca khúc số một, nhưng là một nghệ thuật chân chính.

Cô cất tiếng hát….

“Tôi đã nếm được mùi vị trầm luânLúc bốn mắt hai ta nhìn nhau Ngỡ như đã định được duyên kiếp! Chỉ có đau thôi phải không? Chỉ có buồn thôi phải không? Đáng tiếc!Tình yêu thật nực cười!Chỉ có tổn thương mới là chân thật Chỉ có phản bội mới là thật tâm Lưng mang đầy tội nghiệt Cẩn thận, anh nhất định sẽ bị báo ứng! Lời hứa hẹn tan vỡ như một án tử hình Anh làm tổn thưởng tôi Tôi cũng có thể làm tổn thương anh! Không thể nhìn ra biểu hiện của anh Lại có thể như trước…Hãy giữ lấy mạng của anh!Cẩn thận, anh nhất định sẽ bị báo ứng! Sự thương tổn vô tình, đến một ngày sẽ biến thành án tử! Anh làm tổn thương tôi Tôi cũng có thể làm tổn thương anh! Khi tôi nhắm mắt lại, Thiên đường hé lộ ra…Tạm biệt!”

Tiếng hát vang lên như thanh âm của tự nhiên, như là vọng đến từ Thiên Sơn[1], dường như thôi miên toàn bộ người nghe. Ca từ của bài hát này tràn ngập yêu thương nhưng lại như một sự trừng phạt, ai oán như là nỗi tuyệt vọng trong tình yêu. Mạch Khê đã hòa quyện được hai thứ tình cảm trái ngược này lại với nhau, nhuần nhuyễn vô cùng.

Nhân viên hậu kỳ đều chấn kinh, ngay cả Jon đang hớt hải chạy đến cũng lảo đảo. Bỗng dưng xuất hiện một bài hát khiến anh ta trong chốc lát không kịp phản ứng. Sau một lúc đứng nhìn bóng dáng xinh đẹp trên sân khấu, anh ta mới cầm bộ đàm ra lệnh: “Sắp xếp đi, lập tức hạ màn!”

Vừa dứt lời, cả bối cảnh sân khấu liền thay đổi. Trong tiếng nhạc du dương, từ bầu trời đêm thâm thúy bay đầy những lông vũ trắng như những bông hoa tuyết rơi xung quanh Mạch Khê, hòa hợp với bộ đồ đính lông vũ của cô.

Biến đổi này càng làm cho cảnh tượng thêm động lòng người, nhất là những chiếc lông vũ kia, tuy rằng rơi xuống rất chậm, rất nhẹ nhưng lại như khảm sâu vào lòng người xem.

Trong phòng khách…

Sắc mặt Lôi Dận vô cùng khó coi. Cả người chao đảo, nhất là khi Mạch Khê rành rọt hát từng câu chữ, tiếng hát thấu vào tai hắn khiến bàn tay to kia nắm chặt lại thành quyền.

Chẳng những hắn, ngay cả Nhiếp Thiên Luật và Phí Dạ đều biến sắc. Vẻ bình tĩnh trước sau như một của Phí Dạ, cùng đôi mắt thâm trầm dần mang vẻ khiếp sợ rồi hóa thành lo lắng.

Trên màn hình, Mạch Khê như chìm đắm trong bài hát. Lông vũ đậu nhẹ trên người biến cô nên như một thiên sứ. Vẻ mặt u buồn, thống thiết khiến mỗi người nhìn thấy đều phải mềm lòng.

Cô không khóc nhưng nước mắt lại lăn nhẹ qua gò má, càng xem càng thấy nỗi bi thương, tuyệt vọng nơi đáy mắt.

Đôi mắt thâm sâu như lang sói khóa chặt lấy khuôn mặt bi ai của Mạch Khê. Ngay sau đó, các đốt ngón tay đều run lên. Mỗi câu hát tựa như một lời khắc cốt ghi tâm, đau đớn như một mũi dao đâm thâu lòng Lôi Dận. Trong đầu hắn không ngừng giở lại từng hồi ký ức.

“Dận…tôi đi, thà rằng cả cuộc đời này anh không nhớ đến tôi.”

“Tôi sẽ không để em đi!”

“Lôi Dận, dù chết tôi cũng vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”

“Được rồi, em cứ hận tôi đi. Thà rằng để em chết chứ tôi vĩnh viễn không thả em đi!”

“Vì sao, vì sao em yêu hắn?”

“Bởi vì tôi thương anh ấy!”

“Tôi sẽ giết chết hắn!”

“Vậy thì anh giết luôn tôi đi!”

“Được!”

Thân mình cao lớn của Lôi Dận khẽ run lên, bàn tay nắm lấy tay vịn sô pha. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tràn nỗi bi thương trên màn hình, tay phải hắn đột nhiên ôm lấy ngực, từng đợt từng đợt, nỗi đau lan nhanh từ chỗ vết thương gần vai ra khắp cơ thể.

Giọng hát Mạch Khê như lưỡi kiếm nhọn hung hăng đâm vào ngực hắn. Loại đau đớn này…hắn chưa từng trải qua. Cho dù là nhớ lại hồi ức cũng chỉ là trầm mặc, lạnh lùng, nhưng…

Lần này, thực sự là rất, rất đau đớn!

Giờ này khắc này, Lôi Dận mới biết được, thì ra mình cũng sẽ đau lòng.

“Lôi tiên sinh…”

“Cậu…”

Phí Dạ và Nhiếp Thiên Luật đồng thời bước đến, đỡ lấy thân thể lung lay của Lôi Dận. Vẻ bình tĩnh sớm đã không còn. Bọn họ là những người thân cận nhất bên cạnh hắn, nhưng cho tới giờ chưa một lần thấy hắn không khống chế được cảm xúc đến vậy.

Lôi Dận hơi nâng tay lên, thân mình cao lớn loạng choạng ngồi xuống sô pha. Ánh mắt ngoại trừ nỗi đau đớn, áp lực còn thấy rõ nét tang thương, tiều tụy.

[1]: Thiên Sơn có nghĩa là “Núi trời”, là một dãy núi nằm ở khu vựcTrung Á, về phía bắc và phía tây của sa mạc Taklamakan trong khu vực biên giới của Kazakhstan, Kyrgyzstan và khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương ở phía tây bắc Trung Quốc. Về phía nam, nó nối liền với dãy núi Pamir.

Đôi mắt Lôi Dận tựa như thiếu đi sự sắc bén, nhìn Mạch Khê trên màn hình. Mỗi cử chỉ xinh đẹp của cô, mỗi câu hát của cô khiến tim hắn đau nhói. Đôi môi hắn mím chặt, bàn tay cũng dần buông lỏng ra. Trong lồng ngực, mỗi một chỗ như có vết thương đang từ từ rách ra…

Ai hận ai? Ai làm cho ai chết đi?

Đôi mắt đau xót, bi thương của cô là vì hắn!

Phí Dạ lẳng lặng nhìn màn hình, đôi mắt cũng ánh lên vẻ nghi hoặc. Một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Lôi tiên sinh, có cần tra chuyện này một chút không?”

Sắc mặt Nhiếp Thiên Luật cũng cực kỳ nghiêm trọng.

“Không cần!”

Cảm xúc không khống chế được của Lôi Dận dần bình ổn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Đôi mắt lạnh lùng cũng không chút gợn sóng làm người ta sợ hãi, không thể tưởng tượng được bộ dáng hắn vừa rồi ôm ngực đau đớn.

Ca khúc đã hết, Mạch Khê đứng trước sân khấu, dưới chân đầy những lông vũ trắng. Phía dưới, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, thậm chí còn có người đứng lên hô tên Mạch Khê, cũng có người đã ôm con gấu bông vốn định dành cho Phỉ Tỳ Mạn tặng luôn cho Mạch Khê.

Mạch Khê tựa như còn chìm đắm trong khúc ca bi ai, lúc người hâm mộ ôm chầm lấy cô mới nở nụ cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền duyên dáng. Ánh đèn dạ quang không ngừng lóe lên, thậm chí còn có người la hét không cho Mạch Khê xuống sân khấu.

Phản ứng tốt như vậy ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Jon vẫn đứng theo dõi trên sân khấu, rốt cục nhìn thấy cảnh tượng rầm rộ như vậy mới thả lỏng tâm tình, đuôi lông mày cũng giãn ra, “Tạ ơn trời đất! Mạch Khê này quả thực có tài!”

Toàn bộ nhân viên hậu đài đều vô cùng vui sướng. Nhất là Đại Lỵ, khi cô nghe thấy tiếng hô hò phía khán đài cô cũng không nhịn được mà hoan hô một tiếng, không để ý đến trên mặt mình đã có nước mắt, “Mọi người xem, tôi đã nói Mạch Khê nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng mà. Cô ấy hát thật là dễ nghe.”

Apple lấy khăn tay lau nước mắt, liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, bài hát này Mạch Khê biểu diễn rất hay, cũng chính là bởi cảm xúc của cô ấy. Ron, anh sẽ không trách phạt tôi chứ, còn nữa, cũng sẽ không trách phạt Mạch Khê chứ? Hôm nay cô ấy thực sự xuất sắc, tôi nghĩ rất nhiều người sẽ nhớ đến cô ấy.”

Đôi mắt Ron hoàn toàn là vẻ vui mừng nhưng vẫn cố nén giọng, làm bộ giận dữ nói: “Đừng cao hứng sớm quá, sau buổi biểu diễn vẫn tiến hành phê bình!” Nói xong anh ta rời đi.

“Á…”

Apple lại kêu rên, “Có… có lầm không vậy? Hiệu quả tốt cũng mắng, không tốt cũng mắng. Đầu năm nay làm trợ lý nghệ sĩ sao mà khổ sở như này?”

Đại Lỵ cười, ôm lấy bả vai cô, “Chị không muốn làm để em làm. Em ước gì mỗi ngày được bên cạnh Mạch Khê. Mạch Khê sẽ là con gà đẻ trứng vàng đó. Hiện tại em làm trợ lý của cô ấy, sau này không biết chừng sẽ thành người đại diện!”

“Mơ tưởng nha!”

Apple đẩy Đại Lỵ ra, khụt khịt mũi, “Ai chẳng biết Mạch Khê là con gà đẻ trứng vàng, thế nên chị làm sao bỏ được. Nếu bỏ thì chắc chắn là do đầu bị đập vào cửa cho ngu muội rồi!”

Con ngươi Đại Lỵ đảo đảo, “Mạch Khê nhà em tuy là với mọi chuyện đều bàng quang, nhưng chị là trợ lý của cô ấy nên dần dần sẽ quen thôi. Chị yên tâm đi, Mạch Khê nhà em làm việc gì cũng có chừng mực, chắc chắn sẽ không làm liên luỵ khiến chị ấm ức đâu.”

Apple liếc cô một cái, “Cái gì là ‘Mạch Khê nhà em’? Làm bộ như thân thích lắm ý.”

“Là Mạch Khê nhà em đấy, thì sao nào!”

Vẻ mặt Đại Lỵ thực kiêu hãnh, vẫn mê mẩn nhìn người trên sân khấu, “Không thể tưởng tượng được Mạch Khê nhà em lần đầu lên sân khấu đã được ủng hộ như vậy. Em nghĩ về sau cô ấy còn phát triển hơn cả Phỉ Tỳ Mạn…”

Không đợi nói xong câu đó, cô liền bị Apple che miệng lại.

“Em điên rồi, Phỉ Tỳ Mạn ở ngay kia kìa. Nói những lời này cẩn thận ảnh hưởng đến tiền đồ Mạch Khê đấy. Loại chuyện này, nói trên nói dưới, tai vách mạch rừng có biết không?” Cô trợn mắt nhìn Đại Lỵ.

Đại Lỵ lập tức thông minh mà gật đầu.

Trên sân khấu, Phỉ Tỳ Mạn một lần nữa long trọng giới thiệu Mạch Khê, rốt cục cũng làm dịu lại những tiếng hò hét.

Buổi biểu diễn tiếp tục diễn ra.

Trong phòng nghỉ, Mạch Khê gần như rũ ra, ngồi trước gương trang điểm mà không động đậy nổi.

“Tôi trân trọng kính chào tiểu thư Mạch Khê! Này, không hổ là hoa khôi giảng đường, lại còn có thể hát hay như vậy khiến khán giả điên cuồng la hét.” Đại Lỵ hưng phấn không thôi ngồi bên cạnh cô nói.

Mạch Khê đứng thẳng dậy, ngay sau đó dựa luôn vào người Đại Lỵ, thở hổn hển, “Đại Lỵ, vừa rồi cậu làm mình sợ muốn chết. Mình vẫn lo màn trình diễn không được hoàn hảo, còn nghĩ khán giả sẽ bài xích mình.”

“Mạch Khê à, cái gì mà bài xích? Cậu xem, phản ứng của khán giả phải là yêu cậu đến chết mất.”

Apple tiến lên, đẩy Đại Lỵ ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, “Bộ dáng thật sự là mê người chết đi được. Em vừa xinh đẹp lại vừa hát hay, không yêu em mới là lạ.”

“Đâu khoa trương thế!” Mạch Khê dần bình ổn, khôi phục lại dáng vẻ tràn trề sức sống, cười nói.

Đại Lỵ vừa bị đẩy ra thì thầm trừng mắt liếc Apple một cái, tiến lên giữ chặt Mạch Khê, “Đúng rồi, cậu có bài hát mới khi nào, sao không nói cho mình một tiếng.”

“Vừa mới có.” Mạch Khê nói qua loa.

“Hả?” Không riêng gì Đại Lỵ, ngay cả Apple cũng kinh ngạc.

“Tóm lại là mình tình cờ nghe được. Chuyện này về sau mình sẽ từ từ giải thích cho hai người.” Hiện tại Mạch Khê không muốn nói nhiều chút nào.

Apple nghe vậy thì than một tiếng, “Aiz, Mạch Khê à, em tốt nhất là nghĩ ra một lý do hoàn hảo chút, nếu không cả chị cả em đều bị mắng đấy. Em chưa nhìn thấy sắc mặt Ron lúc đó đâu.”

Mạch Khê thè lưỡi, “Anh ta hung dữ với chị?”

“Có phải chỉ là hung dữ không thôi đâu, bộ dáng như sắp giết người vậy.” Vẻ mặt Apple cực kỳ buồn bực.

Mạch Khê thoáng ngẫm nghĩ, lại vỗ vỗ tay Apple, “Yên tâm đi, em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Việc thay đổi ca khúc là em bỗng dưng nghĩ ra. Ron là người biết phải trái, chắc chắn sẽ nghĩ thông thôi.”

“Chỉ mong vậy!” Apple cũng vô lực dựa nhẹ vào tấm gương lớn.

________________

Buổi biểu diễn hoa lệ rốt cục cũng hạ màn, như vậy Mạch Khê đã chính thức xuất hiện trước công chúng. Tại buổi biểu diễn, cô đã được giới truyền thông chú ý đến, đồng thời cũng trở thành một hiện tượng mới gây xôn xao trong cánh báo chí.

Jon cũng bắt kịp thời cơ này sắp xếp mấy buổi phỏng vấn. Nhưng một vấn đề không nhỏ và cũng là vấn đề cấp bách nhất hiện nay là tìm một ca khúc đơn chính thức cho Mạch Khê.

Tẩy trang xong, Mạch Khê đã nhanh chóng kéo Đại Lỵ chạy ra khỏi phòng trang điểm. Sở dĩ vội vã như vậy là bởi, thứ nhất cô muốn thừa dịp đang hỗn loạn thì tạm thời trốn Jon và Ron; Thứ hai là cô rất muốn đến thăm Thiên Luật. Dù gì thì anh cũng đã gác lại trăm công ngàn việc mà đến đây cô vũ cho cô, hơn nữa nghĩ đến vết thương của anh thì Mạch Khê không muốn chậm trễ một phút nào nữa.

Mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng khách quý nhìn thấy Mạch Khê đã chủ động đứng tránh sang hai bên.

Bởi quá hưng phấn nên Mạch Khê không nhìn kĩ diện mạo bọn vệ sĩ, vội vã đẩy cửa phòng ra…

“Anh Thiên Luật…” Tiếng nói phấn khởi vang lên nhưng khi thấy bóng dáng cao lớn khác thì im bặt.

“Mạch Khê, sao mà….á…”

Đại Lỵ vẫn đi theo sát Mạch Khê, nghe thấy tiếng cô vừa nói được nửa câu thì bặt lại, sau vẫn theo quán tính va vào người Mạch Khê, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.

Lúc này cô mới thấy rõ thì ra trong phòng khách quý ngoài nhà thiết kế đẹp trai kia ra còn có hai người đàn ông. Cả hai người cô đều đã gặp qua, một người là cha nuôi Mạch Khê, một người là vệ sĩ luôn đi cạnh hắn.

Mạch Khê vốn đang vui sướng thì đột nhiên như đông lại, tựa như có một chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống, khiến đáy lòng cô lạnh toát, hai bàn chân như đứng trên bàn chông, muốn bước đi nhưng thế nào cũng không nhấc chân nổi.

Cô không nghĩ đến cha nuôi lại đích thân tới xem buổi biểu diễn của cô.

Ngồi trên sô pha, Lôi Dận bất động đánh giá cô. Đôi con ngươi u lãnh không rõ hàm ý lại dấy lên cảm giác sợ hãi quen thuộc ở Mạch Khê. Lại nhìn đến biểu tình của Phí Dạ cũng rất nghiêm túc.

Đến đây, cô cười lạnh, nghĩ thầm trong lòng - “Chắc là do bị ca khúc của mình làm ảnh hưởng chứ gì!”

Nhiếp Thiên Luật chủ động tiến lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng nói nhẹ nhàng như ánh mặt trời ấm áp, “Mạch Khê, em hát rất tuyệt!”

Mạch Khê nở nụ cười tuơi tắn, “Cám ơn anh Thiên Luật.”

Ở trong này, chỉ có nhìn Nhiếp Thiên Luật mới khiến cô có thể thoải mái tươi cười, mới cảm thấy ấm áp. Cô cố tình không nhìn đến đôi mắt âm tình bất định kia. Mỗi khi chạm phải ánh mắt đó, cô lại nghĩ đến những cảnh tượng nhục nhã.

“Anh Thiên Luật, hôm nay sao anh lại có thời gian đến đây? Còn nữa, vết thương của anh thế nào rồi?” Cô thân thiết hỏi.

Bên môi Thiên Luật khẽ gợn nụ cười, “Yên tâm đi, anh không yếu vậy đâu. Hôm nay là ngày đầu tiên em lên sân khấu, sự kiện lớn như vậy sao anh có thể không đến.”

“Anh Thiên Luật, anh có thể đến em rất vui, nhưng mà…”

Mạch Khê rốt cục liếc nhìn Lôi Dận một cái, ánh mắt mang theo vẻ bất khuất cùng khinh thường, “Anh không sợ sẽ có người nhân cơ hội này lại làm hại anh sao?”

Lời nói này ẩn ý quả thật rất rõ ràng, mỗi người ở đây đều hiểu, nhất là Lôi Dận nghe thấy thế thì đôi mắt đột nhiên căng thẳng. Phí Dạ thấy thế thì tiến lên trầm giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê, cô hiểu lầm rồi! Lôi tiên sinh không hề làm hại đến thiếu gia Thiên Luật.”

“Vậy ông ta đến đây làm gì? Chẳng nhẽ lại có nhã hứng đến đây xem ca nhạc?” Mạch Khê cứ nghĩ đến vụ xả súng hôm trước thì cực kỳ tức giận.

“Lôi tiên sinh tới đây chẳng qua là muốn bảo vệ sự an toàn của cô thôi.” Phí Dạ giải thích một câu.

“Bảo vệ sự an toàn của tôi?”

Mạch Khê như là vừa nghe được chuyện lạ đời, cười lạnh một tiếng, “Ông ta còn mong cho tôi chết thì có. Là ai đã phái sát thủ đuổi giết tôi và anh Thiên Luật? Là ai đã tàn nhẫn nhốt tôi ở…” Mạch Khê kích động nói một tràng, nói được một nửa thì bỗng dừng lại, bởi có Đại Lỵ ở đây, cô không muốn cô ấy lo lắng.

Phí Dạ ngẩn ra, Nhiếp Thiên Luật tiến lên nhẹ giọng nói: “Mạch Khê, em thật sự hiểu lầm cha nuôi em rồi. Những người đó không phải do cậu phái đến.”

Mạch Khê kinh ngạc nhìn Nhiếp Thiên Luật, mãi không nói gì. Cô cũng không phải là cô gái bướng bỉnh, cô biết Nhiếp Thiên Luật tuyệt đối không lừa gạt cô.

Trong lúc nhất thời cô không biết làm gì, nhất là không biết đối mặt với người đàn ông kia thế nào!

Chẳng lẽ đúng như Phí Dạ nói, hắn tới đây thực sự là vì bảo vệ sự an toàn của cô? Điều này sao có thể? Chỉ nghe thôi đã thấy rất khó tin rồi.

Một nỗi bất an đọng lại trong không khí.

Thấy cô không nhanh nhẩu đặt câu hỏi ngược lại nữa, Lôi Dận ném điếu xì gà trong tay sang một bên, đứng lên từng bước từng bước đến phía Mạch Khê…

Mỗi bước đến gần, Mạch Khê có thể ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc của hắn. Cả hương xì gà hòa lẫn trong đó, càng ngày càng gần, cho đến khi bao vây lấy cô. Ngay tức khắc, Mạch Khê như lâm vào hoảng hốt.

“Ai dạy cô bài hát này?”

Hơi thở quá mức lạnh lẽo của người đàn ông đánh úp lại khiến Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu, lại như ngã vào cặp mắt thâm thúy của hắn.

Ánh sáng nhẹ nhàng rót vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, khiến làn da cô càng như trong suốt. Nội tâm cô dậy lên sự đề phòng, đôi mắt lưu ly sáng long lanh nhìn hắn, đôi môi anh đào lại thản nhiên cười. “Sao? Ông đang lo sợ phải không?” Ngữ khí dứt khoát cùng lãnh đạm của cô khiến Phí Dạ và Nhiếp Thiên Luật cả kinh.

Con ngươi lạnh của Lôi Dận khẽ rụt lại, vết rách trong lồng ngực vừa như mới lành, giờ lại một lần nữa toạc ra, càng đau đớn hơn. Dường như mỗi mạch máu trong người hắn đang chảy ngược, chảy cho đến khi nỗi đau đớn quen thuộc ập đến.

Nhìn thấy người đàn ông không nói gì, chỉ là đôi đồng tử càng thêm u trầm, khiến Mạch Khê có chút run rẩy, chậm rãi nói: “Ca từ của bài này là được viết riêng cho ông. Đứa con gái như tôi hiếu thuận phải không?”

“Tiểu thư Mạch Khê…” Phí Dạ tiến lên, nhẹ giọng nói: “Cô không thể nói như vậy với Lôi tiên sinh được.”

Mạch Khê cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp nay đã phiếm nét bất khuất. Cô không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Lôi Dận, gương mặt lộ ra vẻ khoái chí.

Đại Lỵ bất an nhìn cảnh tượng trước mắt, theo bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt cẩn thận mà nhìn Lôi Dận. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, trong lòng cô không khỏi khâm phục Mạch Khê. Vẻ mặt người đàn ông kia dường như muốn ăn thịt người vậy, thế mà Mạch Khê lại có thể kiên định đứng đó như nữ trung hào kiệt.

Bầu không khí yên tĩnh gần như bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thâu, từ lỗ thủng đó dần chảy ra dòng máu đỏ.

Lôi Dận rốt cục cũng tiến lên, đôi mắt lạnh băng khôi phục lại vẻ bình tĩnh như đôi ngọc lục bảo, ngang tàng mà bá đạo. Hắn nhìn khuôn mặt Mạch Khê, ngay sau đó nhẹ nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Con gái quả thực rất hiếu thuận, ngày đầu tiên lên sân khấu đã tặng tôi món quà lớn như vậy. Người làm cha như tôi đây cũng phải có chút đáp trả.”

Hơi thở người đàn ông như nhuốm lên ngón tay hắn, hắn khẽ vuốt cánh môi hồng nhuận của cô, như là thương tiếc lại như cố ý để hơi thở của hắn lưu lại khóe môi cô. Ngay khi đôi mắt Lôi Dận nhíu lại, hắn dùng sức bóp cằm cô.

Mạch Khê giật mình, đau đớn kêu thành tiếng.

Nhiếp Thiên Luật thấy thế vội vàng tiến lên trước, bàn tay đặt trên mu bàn tay Lôi Dận, đôi mắt anh cũng mang theo sự dịu dàng, ấm áp.

“Cậu, Mạch Khê còn nhỏ, hơn nữa cô ấy không hiểu chuyện.”

“Vì còn nhỏ nên phải dạy bảo tốt!” Lôi Dận không buông Mạch Khê ra, ngữ điệu nhẹ nhàng lại ẩn chứa mối nguy hiểm đang tới. Mạch Khê trừng mắt nhìn hắn. Tuy rằng cằm rất đau nhưng vẫn như cũ, cô không mở miệng xin tha thứ.

“Mạch Khê…” Nhiếp Thiên Luật thấy vậy thì quay đầu nhìn cô, cúi đầu khuyên bảo: “Mau giải thích với cha nuôi em đi!”

Mạch Khê nghe vậy thì cười lạnh, gằn từng tiếng, nói: “Ông ta không xứng với với một tiếng gọi ‘cha’!”

Lôi Dận hơi nghiêng khuôn mặt anh tuấn, mi tâm nhíu lại. Đúng lúc đó, Phí Dạ tiến lên đưa ra điện thoại di động, “Lôi tiên sinh, tổ chức đã xảy ra chuyện!”

Lôi Dận hơi quay đầu lại, bàn tay bóp lấy cằm Mạch Khê cũng hơi buông lỏng. “Chuyện gì?”

Phí Dạ thấp giọng nói: “Vừa mới nhận được thông báo, nghi trượng S bị ám sát, thi thể vừa mới phát hiện được.”

Trong tổ chức Ảnh, nghi trượng là vị trí dưới một người trên vạn người. Ngoài Phí Dạ ra còn có ba vị nghi trượng, phụ trách quản lý thành viên trên toàn cầu, đồng thời sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ trong bang. Nay nghi trượng S lại xảy ra chuyện.

“Ai làm?” Giọng nói của Lôi Dận tựa như cái rét tháng chạp, vô cùng lạnh lẽo.

“Nghi ngờ là tổ chức X-Ảnh gây ra.” Phí Dạ trả lời.

Nhiếp Thiên Luật nghe thế cũng chấn động, nhưng vẫn chưa nói được gì.

Lôi Dận buông Mạch Khê ra, đương nhiên cơn giận đối với cô đã bị chuyện này gặt phăng đi. Bàn tay hắn nhanh chóng nắm lại, chưa nói thêm gì đã rời bước ra khỏi phòng khách.

Phí Dạ cũng đi ngay theo sau.

Bầu không khí nguy hiểm cũng do chuyện này mà biến đổi. Mạch Khê vẫn đứng chôn chân tại đó, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao. Nguyên nhân không phải vì cô không biết rõ vì sao cha nuôi đi vội vàng như vậy, mà là nhìn vẻ mặt hắn thì chắc chắn là có việc cực kỳ nghiêm trọng.

Có điều, đây không phải việc cô cần quan tâm.

Nguy hiểm qua đi, Đại Lỵ thở nhẹ một hơi, tiến lên phía trước, “Mạch Khê à, cậu làm mình sợ muốn chết. Cậu cũng dũng cảm ghê nha, dám nói chuyện với cha nuôi kiểu đó.”

Mạch Khê hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.

Nhiếp Thiên Luật bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai cô, “Em đó, kiểu quật cường này làm anh vừa thích lại vừa ghét.”

“Quật cường cũng phải tùy người.”

Mạch Khê như vừa đánh xong một trận, cả người mệt nhoài, thân mình nhỏ nhắn không chút sức lực dựa vào lòng Nhiếp Thiên Luật, như con mèo lười mà ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: “Nếu là lời anh Thiên Luật nói, cái gì em cũng nghe.”

Thái độ này hoàn toàn khác với bộ dáng như con nhím xù lông ban nãy, giờ khắc này, đôi má lúm đồng tiền nở rộ, vô cùng đáng yêu.

Nhiếp Thiên Luật cười, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, hờn trách: “Biết nghe lời anh mới tốt. Nhưng vừa rồi là ai bướng bỉnh không chịu nhận lỗi?”

“Hừ, có đánh chết em cũng không cúi đầu trước ông ta. Chỉ là em muốn dùng chiêu khích tướng thôi!” Mạch Khê nghiêng đầu nói. Nhìn hai người vô cùng thân thiết, coi bộ như người yêu. Điều này khiến Đại Lỵ ngạc nhiên chỉ vào họ…

“Mạch Khê, hai người…hai người…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện