"James, tên khốn nạn kia! Không biết xấu hổ mà đổ hết lên đầu tôi sao?" Một tiếng rống to vang lên, sau đó Fanny xông vào, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp thì cô nàng đã kéo James, đấm đấm đá đá, "Vua khốn nạn! Rõ ràng là ông làm, thế mà lại bảo mình vô tội. Rõ ràng chính ông bảo rất vừa ý vì Bạc Cơ xinh đẹp, lại còn nói đàn bà của Lôi Dận nhất định rất ngon miệng, kết quả là bức Bạc Cơ đến cửa sổ, cô ấy mới sẩy chân ngã xuống!"

"Mày nói dối, con ranh con này!" James vô cùng kích động, lại nhìn về phía Cain, "Cain, cậu đừng nghe nó nói linh tinh. Nhất định là do nó uất hận tôi không tặng biệt thự cho mẹ con nó nên mới đến đây hại tôi. Cậu biết không, con ranh này thật sự là thấp hèn, chỉ vì có được sự nghiệp nên mẹ con cộng tác đến quyến rũ tôi..."

Mọi người lại ồ lên...

Lôi Dận tỉnh bơ chứng kiến tất cả, không khó có thể tưởng tượng được sự bất ngờ này đều đã được sắp đặt hoàn hảo.

"James, tôi hận không thể giết chế ông! Ông là đồ cầm thú, bại hoại! Cain, Bạc Cơ là do lão ta hại chết. Tôi chỉ sợ đến lúc lão ta sẽ phủ nhận nên đã đặc biệt lưu lại chứng cớ. Đây là bản ghi âm tôi thu lại được lúc đó!" Fanny cũng bất chấp mọi điều, cho dù có tạo thành scandal. Dù sao Lôi Dận cũng đã hứa sẽ cho cô ta một khoản tiền mà cả đời không tiêu hết!

"Tên James này câu kết cùng với người tự xưng là Lôi lão gia. Kỳ thật, lão ta đã sớm có kế hoạch, lão ta muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Lôi thị!"

Fanny tức giận, nếu là giúp đỡ Lôi Dận, chẳng thà nói nhiều thêm vài câu.

Các cổ đông ngao ngán lắc đầu, xem ra họ đã hiểu rõ tình hình rồi.

Y Gia Mông cũng nổi giận trước một màn này, cũng may là bà đã có dự kiến trước, lấy danh nghĩa Bạc Cơ mua một phần bảo hiểm. Thật ra khi đó bà cảm thấy khi thời cơ tới, ngộ nhỡ Bạc Cơ có gặp bất trắc, Mạch Khê cũng sẽ thu được một phần bảo hiểm bất ngờ. Kể từ đó, Lôi Dận sẽ biết đến sự tồn tại của bà.

"Tốt lắm, Fanny." Lôi Dận tiến lên, ý bảo cô ta không cần nói thêm nữa.

"Có lẽ mọi người cũng muốn biết, người tự xưng là cha tôi đây, vào thời điểm ký hợp đồng cùng tổ chức rửa tiền, vì sao không ký tên cha tôi chứ. Đáp án rất đơn giản, bởi vì tổ chức rửa tiền chỉ hợp tác với xã hội đen. Tôi cũng không nói dối, Sa Ước, vẫn là người cầm đầu của tổ chức xã hội đen đối đầu với Ảnh."

"Cái gì?"

"Lôi tiên sinh, ngài đang nói cái gì vậy?"

Các cổ đông không thể tin nổi...

"Có lẽ các vị còn không biết, người đứng trước mặt các vị đây không phải là người bình thường tiểu tốt, ông ta chính là người cầm đầu của X-Ảnh. Sa Ước, thời điểm ông không còn cơ hội nắm tổ chức Ảnh trong tay, ông đã lợi dụng của cải Lôi gia để xây dựng một đế quốc riêng thuộc về mình. Sa Ước ơi Sa Ước, tôi không biết là phải kính nể hay là đồng tình với ông nữa. Ông đúng thật là nhân tài đó, hiện tại tôi cũng không thể giết nổi ông." Giọng nói Lôi Dận tràn vẻ châm chọc.

"Lôi Dận..." Lôi lão gia biến sắc, có chút xanh mét, có chút cau có...

"Sa Ước, tôi thấy ông vẫn nên thừa nhận đi, thật sự, tôi cũng thấy mệt thay ông! Ông có thể phủ nhận thân phận của mình, nhưng vân tay thì vẫn không thể làm giả được. Hai ngày trước, hợp đồng ông ký khi về ban quản trị, ông đã quên rồi sao?" Kỳ Ưng Diêm lúc này nhìn lại có vẻ khá thoải mái, lại trở về bộ dạng lông bông hằng ngày, thậm chí gã còn vỗ vỗ bả vai Sa Ước...

"Lão tiên sinh này, kỳ thật tôi nên nhắc nhở ông một câu, giọng nói của ông có thể gạt người, bộ dạng ông cũng có thể gạt người, nhưng vân tay này thì không thể. Thừa nhận đi nào. Đêm nay tôi còn phải đi chơi với mỹ nhân, đừng bởi vì chuyện của ông mà làm chậm việc của tôi. Tôi có thể thay ông tiêu tiền, tìm một luật sư, nhưng mà xác xuất quá nhỏ, gần như không thể..."

Nói tới đây, gã còn giơ tập văn kiện trong tay lên.

Lúc này Sa Ước mới hiểu được, ánh mắt đột nhiên âm hiểm...

"Chúng mày lừa tao!" Nói xong, ông ta muốn đưa tay giật lấy...

"Ối! Làm gì đấy, muốn cướp à? Điên rồi, bản hơp đồng này không phải để cho ông xem đâu. Ngài Cain..." Kỳ Ưng Diêm ném bản hợp đồng cho Cain, "Đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất, ngàn vạn lần đừng đánh mất. Vân tay này với lúc ông ta nhậm chức trong X-Ảnh giống nhau như đúc."

Cain trừng mắt liếc Kỳ Ưng Diêm một cái. Có trời mới biết tên luật sư này cực kỳ đáng ghét!

Lôi Dận nở nụ cười, trong mắt lộ vẻ châm chọc. Hắn tiến lên, thấp giọng nói bên tai Sa Ước...

"Không phải là ông thấy rất kỳ lạ vì sao Ưng Diêm lại có được dấu vân tay của ông lâu như vậy sao? Sở dĩ ông vẫn trấn định được như vậy là bởi vì ông cho rằng thủ hạ của ông đã tiếp cận được căn cứ chế tạo vũ khí của tôi. Nhưng mà, chuyện gì cũng không có tuyệt đối. Ông có biết Lôi Dận tôi am hiểu nhất cái gì không?"

Sa Ước lạnh lùng nhìn thẳng hắn, không nói gì, chỉ nhìn như vậy...

Lôi Dận nở nụ cười, độ cong của khóe môi như làm chảy ra một thứ độc dược lạnh toát, hắn gằn từng tiếng, "Chính là...chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc thắng!" Nói xong, hắn đột nhiên cất cao giọng...

"Phí Dạ, đến lúc cậu nên tặng quà cho Sa Ước tiên sinh rồi!"

Cái tên Phí Dạ này vừa được gọi thì cả căn phòng đều ồn ào, thậm chí còn có người thét lên chói tai. Đương nhiên, là của bọn phóng viên. Bọn họ là những người cho công bố những tin tức cùng hình ảnh, Phí Dạ...không phải đã chết rồi hay sao?

Sắc mặt Sa Ước đã cực kỳ khó coi. Khi ông ta nghe thấy Lôi Dận gọi đến cái tên này, rốt cục cũng minh bạch tất cả!

Cửa phòng họp lần thứ hai được từ từ mở ra...

Một bóng dáng cao lớn bước đến. Hắn mặc bộ âu phục đen, cravat và áo sơmi tối màu, gương mặt trầm ổn cương nghị. Phía sau hắn là một đội quân áo đen, trong tay mỗi người đều cầm một cái hộp gỗ.

Cảnh tượng như vậy khiến tất cả kinh hãi. Cả căn phòng rộng mấy vạn thước nhưng yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân...Riêng Sa Ước, ông ta lui về sau theo bản năng...

Phí Dạ đi đến trước mặt Lôi Dận, lại cúi người cung kính như mọi khi...

"Lôi tiên sinh, quà đã được đưa vào."

Lôi Dận gật đầu, "Vất vả cho cậu rồi."

Phí Dạ cúi người lần thứ hai, lúc đi đến trước mặt Y Gia Mông, hắn quỳ một gối xuống...

"Thuộc hạ Phí Dạ chào Lôi phu nhân!"

"Mau đứng lên đi!" Y Gia Mông vội vàng nâng hắn dậy, ánh mắt mười phần kiên định, "Vất vả cho cậu rồi! Tôi nghĩ Sa Ước rất nóng lòng muốn biết trong hộp gỗ có gì."

"Vâng, Lôi lão phu nhân!" Phí Dạ cười cười, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Đội quân áo đen phía sau tiến lên, mở chốt khóa, động tác đều như được huấn luyện, họ đồng loạt mở nắp hộp ra.

"A..." Một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó mọi người đều kinh hãi kêu lên. Liền ngay sau, máy ảnh kêu ‘tách tách’ điên cuồng.

Trong hộp gỗ tất cả đều là đầu người, đồng dạng xếp ở giữa hòm, không nhiều không ít, đúng ba mươi cái!(Jins: ghê tay =.=)

Đột nhiên Sa Ước mở to hai mắt, sắc mặt cũng tái nhợt...

Phí Dạ tiến lên, gần như dùng giọng nói thì thầm để nói với ông ta, "Sa Ước, ông không ngờ nghi trượng của ông sẽ bị cất kiểu này nhỉ? Nghi trượng của tổ chức X-Ảnh tổng cộng một trăm tên, thế nhưng có đến bảy mươi tên tự động ra đầu hàng, đáng khen. Ông thật sự thất bại rồi! Nhưng mà cũng tốt, ba mươi tên này coi như là trung thành với ông."

"Là chúng mày giết họ..." Ngón tay Sa Ước bắt đầu run rẩy. Không có Lôi thị không sao cả, nhưng không có tổ chức, ông ta liền tương đương với một phế nhân. Tất cả những gì ông ta khổ tâm gây dựng bao nhiêu năm đều uổng phí...Không, không thể như vậy...

"Tiên sinh Sa Ước ngàn vạn lần đừng nói như vậy..." Phí Dạ cười, rồi đột nhiên cao giọng, cũng là đang nói với truyền thông...

"Các vị, ba mươi cái đầu này là của nghi trượng trong tổ chức X-Ảnh. Khi bọn họ biết người bọn họ nghe theo có xuất thân quản gia thì bi phẫn không thôi, xấu hổ tự sát mà chết!"

Tất cả các phóng viên đều giơ cao máy ảnh, thi nhau chụp.

"Không thể nào...chúng mày không thể có kế đó được...không thể nào..." Sa Ước như mất lý trí, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, không thể tin nổi mà nhìn Phí Dạ và Lôi Dận.

Tự sát chẳng qua là cái cớ bọn hắn dùng để trốn tránh pháp luật mà thôi, ông ta không tin là hai người kia lại có thể sắp đặt tỉ mỉ như thế, lại chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đánh bại nội gian!

"Có biết là hổ phụ sinh hổ tử không? Sa Ước, lần này diễn trò với ông, tôi thật sự rất phấn khích!" Lôi Dận cười lạnh, như là tên ma vương bước ra từ địa ngục.

"Không thể nào..." Sa Ước liên tục lui về phía sau, "Mày không thể có thời gian sắp xếp tỉ mỉ như vậy được..."

Lôi Dận nhếch môi, "Từ khi tôi phát hiện ra nhật ký của Bạc Tuyết đã bắt đầu rồi, trong khoảng thời gian này thì đối phó với ông, vậy là đủ rồi!"

"Tao đã sai người tung tin đồn mà..."

"Cho nên tôi mới tương kế tựu kế."

"Cổ phiếu Lôi thị tụt giá..."

"Là giả."

"Tài chính Lôi thị quay vòng..."

"Là giả."

"Phí Dạ cùng Mạch Khê kết hôn..."

"Là giả."

"Phí Dạ chết..." Sa Ước nhìn Lôi Dận rồi đột nhiên cười to, "Thì ra tất cả đều là giả, Lôi Dận ơi Lôi Dận, mày với cha mày giống hệt nhau, quỷ kế đa đoan. Tao thua, không ngờ lại thua trên tay mày!"

"Nếu tôi không tương kế tựu kế thì sao có thể khiến cho cổ đông tin là tôi đang điên cuồng chứ? Nếu thế đương nhiên ông cũng không tin tất cả đều là sự thật."

Đôi mắt lạnh lẽo của Lôi Dận nhìn ông ta.

Sa Ước lui về sau vài bước..

"Tao thật sự đã tưởng là thật. Ngày đó rõ ràng Phí Dạ đã trúng đạn..."

"Muốn làm giả quá dễ dàng, ông không biết tổ chức Ảnh tinh thông cái gì à? Chế tạo một viên đạn hoàn mỹ quá đơn giản, lực bắn viên đạn này không hề mạnh như mọi người thấy, nó chỉ xuyên qua một túi máu đã được chuẩn bị trước, khi chạm đến vị trí tim thì khiến cho tim tạm thời ngừng đập. Loại tiểu xảo này không ngờ lại lừa được ông..."

"Thì ra...Cho nên Phí Dạ vẫn ở lại căn cứ theo dõi người của tao?"

"Thông minh!"

"Tao sẽ không cho chúng mày lấy hết của tao đâu, cho dù chết, tao cũng sẽ không chết trong tay chúng mày..."

"Có thể!" Lôi Dận không kiêng dè mà nói, lại quay đầu nhìn James đang trợn mắt há mồm, "Ngài James, thế nào, ông đang sợ quá phải không?"

James chỉ vào Sa Ước, giọng nói run rẩy: "Ông, thì ra ông chính là người thần bí kia..."

Sa Ước hung hãn nhìn chằm chằm James, chỉ hận không thể xé lão ta thành hai!

"James, còn có một chuyện có lẽ ông không biết, thời gian chuẩn bị trước hạng mục, tài chính của ông đều được đưa vào đó. Hẳn là Sa Ước sẽ không nói cho ông, mà mục đích của ông ta chỉ là lấy chỗ tiền đó, tiền của cổ đông và tài chính Lôi thị để rửa tiền mà thôi, ông...bị ông ta lợi dụng!" Lôi Dận gằn từng tiếng nói.

Sắc mặt James đột nhiên chuyển thành trắng bệch, tiện đà phẫn nộ rống lên...

"Chết tiệt, ta giết ngươi!" Lão gầm lên rồi giận dữ rút con dao trong đĩa hoa quả, nhằm thẳng vào sau gáy Sa Ước.

Sắc mặt Sa Ước căng thẳng, song đột nhiên ông ta ra tay, lúc James còn không kịp phản ứng đã đoạt được con dao trong tay lão, chỉ trong một giây đã cắm thẳng con dao vào đầu vai James!

"A..." Một tiếng hét thảm thiết!

Mọi người kinh hãi, ào ào lui về phía sau!

"Sa Ước, ông không chạy được nữa đâu, mau buông vũ khí!" Cain cùng vài tên cảnh sát rút súng ra chĩa về phía Sa Ước.

"Không được phép tiến lên, nếu không con dao này sẽ trực tiếp cắt đứt động mạch của nó, tao chết thì không sao cả. Cain, không phải mày muốn phá án của Bạc Cơ sao? Cho nên tốt nhất mày nên cầu cho nó ngàn vàn lần không có chuyện gì!" Bộ mặt Sa Ước hoàn toàn lộ ra, ông ta dí con dao vào cổ James, vừa uy hiếp vừa đi lùi ra phía thang máy...

"Mày, chúng mày đừng có mà tiến lên...tao không muốn chết, không muốn chết..." Giọng James y như con lợn bị chọc tiết, cực kỳ khó nghe.

Tất cả mọi người đều chậm rãi đi theo.

Lôi Dận tỉnh bơ nhìn một màn trước mắt, nhìn Cain và mấy tên cảnh sát ý bảo họ không cần đi theo. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phí Dạ.

Phí Dạ gật đầu một cái còn Lôi Dận thì nhếch khóe môi.

Sa Ước mang theo James làm con tin, xuống thang máy. Đám cảnh sát không nói gì, chỉ lần theo một lối thang bộ mà chạy xuống...

Trước cửa Lôi thị có một chiếc xe, vây chung quanh đều là cảnh sát. Cùng lúc đó, đoàn người cùng các cổ đông đều chạy ra. Các phóng viên thì chẳng để ý gì cả, chỉ tập trung chụp ảnh.

"Lôi Dận, tao nói rồi, tao sẽ không rơi vào tay mày đâu, mày đừng hòng mà bắt được tao!" Sa Ước cười sang sảng, mở cửa xe, một tay thì tóm chặt lấy cổ James cùng với con dao nhỏ.

Lôi Dận không hề nóng vội, đừng trên bậc cửa Lôi thị, từ trên cao nhìn xuống hành vi của Sa Ước.

"Lái xe, thằng đần này, lái xe đi cho tao!" Lần thứ hai Sa Ước giơ con dao lên, hung hăng chém một nhát trên đùi James. (Jins: Dao gọt hoa quả mà cứ như superknife:)))

"A..."

Xe lăn bánh trước mặt bao người, nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra. Chỉ nghe thấy một tiếng vang cực lớn, chiếc xe nổ mạnh, tung lên không trung, sau đó như một quả cầu lửa nở rộ...

Nhóm cảnh sát vội vàng tản ra...

Đợi xe nổ hoàn toàn xong, họ mới thi nhau kéo đến...

Lôi Dận nhìn tất cả mọi chuyện đã phát sinh, hận ý trong mắt chậm rãi mất đi...Tất cả đã xong, ân oán ba mươi lăm năm rốt cục cũng kết thúc trong một khắc này!

"Nếu có thể, con còn muốn cho hắn chết thảm hơn!" Hắn lạnh lùng nói nhỏ.

"Dận nhi, con đã làm cha con vui lòng rồi." Y Gia Mông nói một câu từ đáy lòng.

Lôi Dận nhẹ nhàng cười, "Vâng, thưa mẹ."

"Lôi tiên sinh..." Phí Dạ đứng bên cạnh cúi đầu gọi một tiếng, khuỷu tay huých nhẹ cánh tay hắn, mang theo ý cảnh báo.

Lôi Dận cười, thuận thế nhìn lại, ngay sau đó nụ cười bên môi bỗng cứng lại...

Là Mạch Khê! Bóng dáng cô lấp ngay sau bóng lưng bận rộn của đám cảnh sát, còn cả lũ phóng viên đang không ngừng chụp ảnh...Sắc mặt cô nhìn qua rất yếu ớt, như một đóa hoa khô héo, đôi mắt bình tĩnh nhưng lại vô cùng tuyệt vọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện