Không khí trong bữa ăn tối thật yên tĩnh. Mỗi một món ăn đẹp đẽ ở đây đều do đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị. Bởi vì Mạch Khê mang thai, nên mỗi món ngon trên bàn ăn kia có thể xem như là một bữa ăn phong phú, đầy đủ dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.

Không khí yên tĩnh như vậy, cũng không chứng tỏ hết thảy mọi thứ đều yên ổn. Chỉ là, trên bàn ăn lớn đến thế, chỉ có hai người đang dùng cơm, một là Lôi Dận, người còn lại chính là Mạch Khê. Những vệ sĩ đều đã canh giữ bên ngoài cửa phòng hoàng gia này, đứng phía sau cùng bên cạnh cả hai, ngoại trừ đầu bếp đang làm nhiệm vụ giới thiệu các món, còn lại là phục vụ sinh phục vụ cho hai người.

Hành động của họ thật cung kính cẩn thận, thậm chí thở mạnh cũng không dám, sợ chỉ cần một động tác nhỏ, không cẩn thận sẽ chọc giận đến người không nên chọc giận.

Trên bàn ăn, ánh nến xinh đẹp ở bốn phía trên vách tường lung linh, nhẹ nhàng lay động. Bóng dáng của ánh nến như gợn sóng gợn sóng tập trung thành một chỗ, chiếu trên mỗi món ăn. Thậm chí là khăn trải bàn trắng tinh kia, còn có một vẻ đẹp hơn bình thường.

Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê vẫn tái nhợt như trước, tựa như bạch ngọc đã mất dần huyết sắc, lại có thêm vẻ trơn bóng trong suốt. Cô ngồi trước bàn ăn, cũng chưa hề động tới, ánh mắt lạnh nhạt, giống như một bức ảnh ngược của mặt hồ yên tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có.

Nhưng, sóng nước từ trên vách tường kia cùng với ánh nến đương bao phủ trên người cô, tựa hồ là một lớp ánh sáng mỏng như mộng như sương khói vây quanh, tạo thành một vẻ đẹp không chân thực.

Lôi Dận không vì cô cứng ngắc người như khúc gỗ mà không vui. Hắn chọn món ăn, rồi cắt thành từng miếng nhỏ cho dễ nuốt, đem một phần đưa đến bên môi Mạch Khê.

“Món ăn này là đầu bếp trưởng của khách sạn làm, em thử xem, sẽ thích.”

Giọng nói hắn trầm thấp êm tai, nhất là vào giờ khắc yên tĩnh này, như ma âm đầy gợi cảm, có sự dụ hoặc của từ tính.

Mạch Khê nhẹ nhàng nâng tầm mắt, đối với những món ăn ngon lành, tựa hồ như chưa để vào mắt, mà theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Nhìn dáng người anh tuấn của hắn vĩnh viễn lộ ra sự tự tin cùng độc tôn quyền uy, khí thế duy nhất chỉ thuộc về riêng hắn, cô không khỏi nghĩ tới một chi tiết mà mẹ đã từng nhắc đến trong nhật ký——

Mình nghĩ đây là bản tính của sói. Sói luôn có tâm lý giữ lấy lãnh địa của mình. Bởi vậy, cậu ấy mới không thích cùng người khác ngủ một giường, thậm chí bộ đồ ăn đã qua tay người khác sử dụng, cậu ấy cũng không chịu dùng…

Nhưng là——

Giờ khắc này, cô thực sự hoài nghi người đàn ông dưới ngòi bút của mẹ, rốt cuộc có phải là Lôi Dận hay không!

Người đàn ông trước mắt này, chẳng những giữ rịt cô bên người, ngay cả buổi tối ngủ cũng không để cô rời phòng nửa bước. Hiện tại, hắn đang dùng một đĩa thức ăn, tự tay cắt đồ cho cô ăn, lại không thấy hắn có dấu hiệu đổi đĩa.

Nếu không là Lôi Dận tự mình thừa nhận hắn có quen với mẹ cô, Mạch Khê nhất định sẽ cho rằng, người thiếu niên mẹ miêu tả dưới ngòi bút của mình, chẳng qua cùng vị Lôi Dận đây là trùng tên trùng họ mà thôi.

Thức ăn tới gần bên môi tản ra hương vị nhàn nhạt mê người. Bởi vì thời gian đầu này có một số phản ứng mang thai, nên hết thảy mùi vị của thức ăn đều được yêu cầu chế biến nhẹ, sẽ không ảnh hưởng hay kích thích đến cảm giác. Nếu hết thảy những điều này là bắt đầu từ một đôi tình nhân yêu thương nhau sâu sắc, Mạch Khê nhất định sẽ cảm động đến mức chảy nước mắt vì hạnh phúc. Nhưng thật đáng tiếc…

“Ông đã vào chung cư Thuyên Loan Lưu Bích?”

Trong không khí, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của Mạch Khê vang lên, giọng điệu không cao, nhưng lại có sự khẳng định!

Nếu người đàn ông này có thể chặn cô lại ở chung cư Thuyên Loan Lưu Bích, như vậy tìm được chỗ của mẹ hẳn là đơn giản. Hòm vàng cùng nhật ký của mẹ, nếu nói như vậy cũng đã rơi vào trong tay hắn.

Lôi Dận nhẹ nhàng buông dĩa ăn xuống, lại một lần nữa thay đổi thức ăn, cắt nhỏ, bình tĩnh nói tiếp, “Không sai, tôi đã vào chung cư đó. Đang thời kỳ mang thai, ăn chút cá đối với thân thể sẽ tốt. Đây, em thử xem.”

Hắn rất có tính nhẫn nại, đưa một miếng cá vô cùng ngon lành đến bên môi Mạch Khê. Xương cá đã sớm được gỡ, toàn bộ miếng thịt đều ánh lên sắc vàng rực rỡ, mùi thơm cũng có vẻ rất hấp dẫn.

“Trả chìa khóa phòng lại cho tôi!” Đối với món cá kia, Mạch Khê cũng không có hứng thú, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lôi Dận, không hề chớp mắt.

Trong ánh mắt Lôi Dận hiện lên một chút sắc thái ẩn nhẫn, không khó nhìn ra hắn đang đè nén tình cảm nào đó xuống, sườn mặt đạm mạc lành lạnh. Một lúc lâu sau đó hắn mới trở nên nhẹ nhàng một chút, vẫn như cũ thấp giọng khuyên bảo, “Nghe lời tôi, có chuyện gì cơm nước xong rồi nói!”

“Trả lại chìa khóa phòng cho tôi!” Mạch Khê cao giọng hơn, tựa hồ có một loại tinh thần không biết sợ là gì.

Cô thực đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi xem hết nhật ký của mẹ mình, nỗi bi thương vốn có từ trước đã hoàn toàn trở thành chúa tể trong lòng. Cô không biết bản thân mình đang đóng vai nhân vật ra sao, cũng không biết bản thân phải như thế nào sau này. Cô thầm muốn phải giữ vững một số điều, những một số điều ấy cô cũng không nắm rõ.

Sắc mặt của Lôi Dận quả nhiên xảy ra biến hóa. Kỳ thực bên bàn ăn, hắn vừa muốn giải thích đến cái màn buồn cười mà cô nhỏ nhìn thấy lúc mới thức dậy, ấy vậy mà thứ cô quan tâm chỉ là cái chìa khóa đáng chết của căn hộ chung cư kia.

“Cạch” một tiếng, bộ đồ ăn lên tiếng trả lời, gác lại ở trên bàn cơm. Phục vụ sinh đứng một bên, thấy thế thì vội vàng tiến lên muốn thay đi khăn đã sớm bị thức ăn dây bẩn, lại bị Lôi Dận lạnh giọng quát——

“Tất cả đều lui hết ra cho tôi!”

Người phục vụ cùng đầu bếp lập tức cúi đầu rời khỏi phòng ăn, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám.

Tâm Mạch Khê bắt đầu từ từ mà nâng lên, nhất là khi nhìn thấy gương mặt vốn lạnh lùng của Lôi Dận nay lại càng thêm lạnh lẽo, không biết hắn sẽ làm gì với mình, bàn tay nhỏ bé theo bản năng bảo vệ trên bụng, ngay sau đó vì động tác này mà sửng sốt. Vì sao…lại chỉ nghĩ đến đứa trẻ trong bụng? Lôi Dận dường như nhận thấy được sự cảnh giác trong mắt Mạch Khê, lại nhìn thấy động tác cô bảo vệ bụng, sườn mặt lạnh lẽo thoáng chút mềm mại, nhìn cô thật lâu. Sau đó, đôi môi mím lại mới có một tia nhu hòa, hai lời chưa nói, hắn đứng dậy rời đi.

Chỉ trong chốc lát, hắn lại một lần nữa quay về, ngồi xuống nghiêm chỉnh, thả chìa khóa trước mặt Mạch Khê——

“Bây giờ, em có thể ngoan ngoãn ăn cơm chưa?”

Giọng nói trầm thấp giàu từ tính, tựa hồ lại mang theo một ý tứ thỏa hiệp bên trong.

Mạch Khê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt Lôi Dận. Tròng mắt kia, giống như một cái hồ sâu không lường được, màu sắc xanh lục thần bí ánh lên dưới ánh đèn, có vẻ dụ hoặc đến dị thường. Trong lúc nhất thời, cô bị đôi đồng tử này mê hoặc, ngây ngốc mà tùy ý để hắn đút từng miếng thức ăn vào trong cái miệng nhỏ của mình…

Dường như không dự đoán được cái chìa khóa này có thể đổi lấy việc Mạch Khê ngoan ngoãn ăn cơm, sắc mặt Lôi Dận càng lúc càng thả lỏng hơn. Thậm chí ngay cả khóe môi cùng đáy mắt hắn cũng có chút thỏa mãn nhàn nhạt. Cho đến khi món ngọt được đút vào miệng, rốt cuộc Mạch Khê mới giơ bàn tay bé nhỏ lên ngăn lại——

“Không muốn nữa, tôi no rồi.”

Không nên như vậy!

Tối thiểu là không như bây giờ!

Bởi vì cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, còn có rất nhiều lời muốn nói. Trong đó, quan trọng là những nghi vấn luôn xoay quanh đầu cô. Cùng với nhất cử nhất động của người đàn ông bên cạnh này, nghi vấn kia càng ngày càng mãnh liệt…

Có điều, cô thế nhưng lại ích kỷ như vậy, muốn cảm thụ giờ khắc yên tĩnh này. Trong ánh nhìn chăm chú của vị cha nuôi kia, cô đã quên hẳn đi mình có oán giận cùng chần chờ, quên hẳn người thiếu niên đã được mẹ miêu tả dưới ngòi bút, quên hẳn giữa trưa, sau khi tuyết rơi, người đàn ông này đã thâm tình cỡ nào, hôn lên trán của mẹ…

“Ăn no rồi?” Lôi Dận thấp giọng hỏi.

Mạch Khê gật đầu, cụp mắt xuống.

Lôi Dận thấy thế, bên môi lại nổi lên ý cười nhẹ, đem một cốc nước trái cây dinh dưỡng còn ấm nóng đặt trước mặt Mạch Khê, trầm thấp nói tiếp.

“Em uống nốt cái này đi.”

Giọng nói của hắn, mỗi lần nghe thấy đều mang theo mệnh lệnh có tính cưỡng chế, nhưng hôm nay tựa hồ có chút dịu dàng…

Mạch Khê suy nghĩ cẩn thận đủ hướng, cũng cố ép bản thân không cãi nhau với hắn, vô cùng nghe lời, cầm cốc nước trái cây kia lên, từ từ uống. Lại nhìn thấy Lôi Dận lấy chiếc đĩa trước mặt mình, không khỏi thốt lên——

“Cái này——là tôi dùng rồi…”

Lời nói đột ngột của cô khiến Lôi Dận có chút kỳ lạ, nhìn nhìn cái đĩa cùng bộ đồ ăn trong tay, sau đó hắn đem đồ ngọt cô mới ăn một nửa cùng những thức ăn khác bỏ vào trong đĩa, lại thấy dao nĩa, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cao nhã——

“Khê nhi, lãng phí thức ăn là một thói quen rất tệ. Em phải biết rằng, trên thế giới này có những người còn không có thức ăn mà ăn.” Hắn dường như biến thành một kẻ trưởng giả, ngữ khí nhàn nhạt giống như vừa chế nhạo, lại vừa như đang dạy cô cách đối nhân xử thế vậy.

Mạch Khê sửng sốt, nhìn hắn đang không có một chút cố kị nào sử dụng đĩa cùng bộ đồ ăn cô đã dùng qua, còn có những món ăn cùng đồ ngọt khác mà cô ăn chưa xong. Giờ khắc này, Mạch Khê bị hắn nói vậy có chút ngượng, có trời biết, ý tứ căn bản của cô không phải thế này…

Ý của cô là——

Hành động thân mật như vậy, dường như có chút quá nha?

Người đàn ông trước mắt này, nhất cử nhất động đều là “thiên kinh địa nghĩa” như vậy, cứ nhìn qua, bọn họ thật giống như là…một đôi đang yêu nhau…

*Thiên kinh địa nghĩa: Đạo nghĩa muôn thuở, ý chỉ hành động tự nhiên như nó phải thế.

Thấy Mạch Khê đang không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, Lôi Dận lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng một chút. Bàn tay to lớn của hắn duỗi ra, trực tiếp kéo cô lại, không một chút e ngại nào ép cô ngồi trên đùi rắn chắc của hắn, con ngươi xanh nhìn thẳng cô——

“Nói đi, cứ làm bộ ấp a ấp úng như thế này thật không giống với tính cách của em!”

oOo

Sự phòng bị trong lòng Mạch Khê rốt cục vẫn đứt đi…

Cùng với những lời nói kia của Lôi Dận, tâm của cô, không ngừng chấn động, một lần lại thêm một lần chìm sâu…

Nếu, nếu có thể, cô một chút cũng không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này. Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô là một đứa con gái ngu ngốc cũng không sao, cái gì cũng không quan trọng, cứ để cho cô hưởng thụ được cảm giác hạnh phúc dù chỉ là giả tạo này, tuy rằng bản thân Mạch Khê rất rõ ràng, sở dĩ Lôi Dận đối với cô dung túng như thế, hoàn toàn là vì đứa trẻ trong bụng cô.

Nhưng là, hắn vẫn nhìn thấu chất vất trong lòng cô. Mạch Khê biết, sự chần chơ trong mắt của cô không thể giấu giếm trước mặt hắn. Ngay cả sự chậm chạp chưa hỏi ra miệng cũng không thể giấu được. Ánh mắt của cha nuôi như là tia X quang, cho dù cô cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng chỉ cần ở trước mặt hắn, cô vẫn không có cách nào che giấu!

Mạch Khê không biết, những lời này phải hỏi như thế nào…

Lôi Dận nhìn cô cả nửa ngày, sau một lúc lâu, khóe môi vốn cương nghị khẽ gợn lên một độ cong rất đẹp, bàn tay to lớn khẽ khàng kéo bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê đang đặt lên trên bụng cô, như thể cảm nhận được mạch đập của thai nhi này vậy.

“Khê nhi, em vừa mới khẩn trương như vậy, sợ tôi làm tổn thương đến đứa nhỏ? Yên tâm, trên người nó là máu thịt của tôi, tôi sẽ không để nó bị tổn thương…”

Mạch Khê cảm thấy hơi thở nam tính chỉ thuộc về riêng người cha nuôi này quanh quẩn bên tai mình, giống như cơn gió nhẹ nhu hòa rất thoải mái. Không biết vì sao, cảm giác khổ sở cứ từng đợt đánh úp lại trong lòng cô, thật giống như, dù gặp phải sự biến hóa đến mức độ nào cũng không muốn người khác biết chuyện tình sắp phát sinh…

Rốt cuộc, Mạch Khê vẫn dồn hết mọi dũng khí, cố gắng đem tất cả mối đa nghi trong lòng nói ra. Cô nâng tầm mắt, nhìn sự nhu hòa nhàn nhạt hiếm thấy trong mắt Lôi Dận, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra——

“Nhật ký mẹ tôi, ông xem rồi?”

“Xem rồi.”

Rất khó để Lôi Dận dịu dàng đến mức như thế này, hắn gần như đã rút đi hơi thở lạnh như băng, rất trực tiếp, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đôi môi hơi lơ đãng chạm vào mái tóc thơm ngát. Đối với vấn đề của cô, thái độ của hắn lại là không hề quan tâm.

Ngón tay Mạch Khê run run một chút, ngay sau đó, lại được người đàn ông kia nắm chặt một lần nữa. Những ngón tay thon dài quấn quanh ngón tay ngọc mảnh khảnh của cô, mười ngón nắm thật chặt, khiến Mạch Khê rung động rất sâu…

Vừa ngẩng đầu lên, cô cũng không chú ý mà chạm đến đôi môi mỏng của Lôi Dận. Người đàn ông cúi đầu cười, tiếng cười như tiếng chuông, nhẹ nhàng va chạm vào nơi sâu nhất trong lòng Mạch Khê. Ngay sau đó, một mùi hương nam tính nhẹ dịu ập đến, đôi môi mỏng trên đỉnh đầu cô chậm rãi hạ xuống, trượt từ cái trán trơn bóng của cô, dần dần xuống chóp mỗi, trên cánh môi…

Dường như đêm nay, tâm tình người đàn ông này rất tốt, nhưng là, cũng không thực sự khiến cô vui vẻ mà tiếp nhận!

Khi đôi môi sắp quấn quít vào nhau, trong một cái chớp mắt, Mạch Khê xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên. Không khó cảm giác được ánh mắt nơi đỉnh đầu kia như thanh kiếm sắc bén. Hô hấp cô càng thêm dồn dập, lại cố nén nỗi đau trong lòng đương dâng lên, Mạch Khê hỏi——

“Mời ông thành thật mà nói cho tôi biết, rốt cuộc cha tôi là ai?”

Cánh tay đặt trên vòng eo nhỏ của cô đột nhiên siết lại. Mạch Khê có thể cảm nhận rõ ràng được dòng khí đang dần biến hóa quanh mình, thật giống như cả bầu không khí đang dần lạnh xuống. Ngay lúc cô cho rằng cha nuôi sẽ trở nên giận dữ thì ngón tay thon dài kia nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn——

“Tôi nói rồi, trên đời này ngoại trừ tôi, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách làm cha em!”

“Vậy tôi là cái gì?” Mạch Khê đau lòng nói, “Trong lòng ông, tôi rốt cuộc là cái gì? Là con gái nuôi hay chỉ là người thay ông sinh con?”

Ánh mắt của Lôi Dận hơi sầm lại, như là viên đá lục được ánh đêm chiếu vào, lại khó giấu đi được vẻ u tối, âm trầm.

“Khê nhi, em là con gái của tôi, cũng là người phụ nữ của tôi, có gì không thể?”

Lời hắn nói khiến Mạch Khê gợn lên ý cười bi thương, lạnh ngắt. Nụ cười này, giống như mây bay thổi ngang qua chân trời, vô lực mà cũng nhè nhẹ như vậy. Cô nhẹ nhàng lắc đầu…

“Không, ông đã xem qua cuốn nhật ký đó, nên rất rõ ràng đây là một ý nghĩ sai lầm. Đứa trẻ trong bụng của tôi…” Ngón tay cô run rẩy chạm vào bụng, giọng nói liền trở nên cứng rắn——

“…không nên sinh ra trên đời này——“

“Khê nhi!”

Ánh mắt Lôi Dận chợt chuyển lạnh, gò má anh tuấn cùng lúc cũng như được phủ lớp ánh sáng lạnh lùng. Hắn xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, đáy mắt co rụt, “Loại lời nói này, tôi không muốn nghe lần nào nữa!”

Đáy mắt Mạch Khê tràn lên nỗi thê lương…

“Ông biết tôi đang nói đến cái gì. Nếu ông không phải là cha ruột tôi, tốt, như vậy, mời ông nói cho tôi biết, cha tôi là ai? Đừng có lừa gạt tôi nữa! Ông và tôi đều xem qua nhật ký của mẹ. Kỳ thực, ông đã sớm biết tuổi thực tế của tôi đúng hay không? Nếu tôi năm nay thật là mười tám tuổi, như vậy, lúc ông mười lăm tuổi kia, tôi ở đâu? Thời điểm đó là lúc tôi nên sinh ra mới đúng!”

Sắc mặt Lôi Dận trở nên khó coi, nhưng vẫn trả lời đầy đủ cho một vấn đề cô đặt ra——

“Mẹ em là người châu Á, vậy nên, tuổi mười tám của em chính là tuổi mụ. Dựa theo thói quen của người châu Á, luôn luôn tính hơn tuổi thực một tuổi.”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại bị đưa vào cô nhi viện? Vì sao trong nhật ký lại không ghi lại chuyện này?” Lòng Mạch Khê dường như nghẹn đắng lại.

Lôi Dận lại rõ ràng không muốn trả lời cô, chỉ đơn giản nói, “Nhật ký chỉ là một câu chuyện không hề hoàn chỉnh, chuyện này tôi sẽ điều tra. Về phần chuyện đã xảy ra năm đó là gì, em không cần biết!”

“Tôi muốn biết, đây là quyền lợi của tôi!”

“Không, em không có quyền lợi này!”

Giọng nói Lôi Dận hạ thấp xuống, lạnh bạc mà tuyên bố, “Em chỉ có một nghĩa vụ để thực hiện, đó chính là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, sinh hạ con mình!”

“Ông rất tàn nhẫn! Rất ích kỷ!”

Mạch Khê không nghĩ cho đến nước này, người đàn ông kia vẫn nói chuyện một cách đúng lý hợp tình như vậy, một chút xíu do dự cũng không có. Cô không thể tin được mà nhìn hắn.

“Ông rõ ràng biết tôi đang hoài nghi điều gì. Tôi, không có khả năng. Với đứa trẻ không được xác nhận thân phận rõ ràng này, đối với nó là không công bằng!”

“Xác nhận thân phận?” Đáy mắt Lôi Dận toàn là vẻ lạnh băng, ngữ khí cũng tựa như màn sương lạnh tháng chạp, “Em muốn xác nhận thế nào?”

“Trong nhật ký của mẹ tôi có đề cập đến, mẹ viết, ‘Dận mất tích, thật đáng buồn là mình mang thai.’ Nói như vậy, tôi chỉ có thể dùng phương pháp y học giải quyết. Tôi không thể làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như thế. Tuyệt đối, tôi không thể để cho con mình vừa mới sinh ra trên đời này, lưng đã đeo tội ác từ thập tự giá [1]——tôi…”

Đôi mắt đẹp của Mạch Khê tràn ngập nỗi bi thống, ánh mắt như mờ mịt, một chút thần thái cũng không có, nhưng giọng nói cô lại vô cùng kiên định——

“Phải làm xét nghiệm cha con với ông!”

Thân mình cao lớn của Lôi Dận đột nhiên cứng lại, đôi đồng tử xanh lục đương nhìn về Mạch Khê của hắn cũng lóe ra ánh sáng khiến người ta không nắm bắt được. Hắn đã mở miệng, giọng nói lại lộ ra vẻ thô lỗ cùng cưỡng chế đến dị thường, “Không có chuyện này!”

“Ông muốn tôi sinh hạ đứa trẻ này, được, không vấn đề gì. Chỉ cần có thể chứng minh được tôi không phải con gái ruột của ông!”

Ngữ khí cùng khí thế của Mạch Khê vô cùng bức người. Mấy ngày này cô đã chịu đựng đủ rồi, thực sự là quá đủ rồi, nhất là nghĩ đến Lôi Dận có khả năng là cha ruột của mình, trái tim của cô run rẩy đến độ muốn phá lồng ngực mà thoát ra!

“Thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu em lại cho tôi!”

Lời của cô đã thành công chọc giận Lôi Dận. Hai bàn tay to như kìm sắt của hắn giữ chặt lấy hai đầu vai Mạch Khê, sức mạnh to lớn khiến cô không thể thở nổi. Đôi tròng mắt xanh lục lạnh như hàn băng cũng đã bắt đầu bùng lên lửa giận, không khó để nhìn ra sự không vui cùng phẫn nộ của hắn——

“Tôi, sẽ không dung túng cho em quậy ầm ĩ lên như vậy!”

Bên tai như thể là tiếng sấm ầm ầm vang lên, lửa giận dị thường của người đàn ông giống như thuốc nổ, tùy thời tùy chỗ, lúc nào cũng có thể dập nát người cô.

Cảm giác không vui cùng sự khắc nghiệt bất ngờ này của hắn, ngược lại càng khiến Mạch Khê bình tĩnh hơn. Cô nhìn hắn, đối lập hoàn toàn với lửa giận mãnh liệt của hắn, sau một lúc lâu, Mạch Khê nở một nụ cười tái nhợt, đáy mắt cũng dần dần phủ thêm một tầng hơi nước…

“Ông đang sợ? Ông sợ mọi thứ bây giờ đều là sự thật. Ông đang sợ, bởi vì, ông căn bản không muốn đối mặt với hết thảy vấn đề này!”

“Câm miệng!”

“Rõ ràng, khi ông xem được nhật ký của mẹ tôi, ông đã bắt đầu hoài nghi. Ông không xác định được rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của ông không. Sở dĩ ông tình nguyện tiếp tục sai lầm, tiếp tục phạm phải sai lầm hoang đường này, là vì ông hy vọng tôi có thể quên đi hết thảy, hy vọng tôi giống như một con rối gỗ, mọi thứ cũng chẳng quan tâm!” Mạch Khê dùng hết dũng khí, tiếp tục nói.

Hai tay Lôi Dận tựa hồ sắp bóp nát cô——

“Em câm miệng lại cho tôi, có nghe thấy không?” Sắc mặt của hắn xanh mét, khó coi đến cực độ!

Mạch Khê cố nén đau đớn, bất kể là thân thể hay là tinh thần, cô vẫn chịu một cơn đau quá sâu…

“Tôi nói trúng chỗ đau của ông, nên ông tức giận!”

Cô vừa cười, bất đắc dĩ cùng gượng ép như thế. “Ông luôn luôn ích kỷ như vậy. Bởi vì ông muốn con của mẹ, đơn thuần muốn một đứa trẻ, vậy nên mới biến tôi thành công cụ. Cha nuôi kính yêu của tôi, xin ông đừng quên, nơi này là xã hội loài người, có chú ý đến huyết thống cùng thân phận, tôi không có cách nào lý giải được bầy sói lại có thể có được quan hệ loạn luân như vậy!”

[1]: Mình cho câu này của Mạch Khê có chút khó hiểu, nhưng dù không theo đạo nào, mình vẫn nên giải thích một chút theo cách hiểu của mình.

Trong bản convert: ‘tuyệt đối sẽ không làm cho hài tử của ta vừa ra sinh ra được lưng đeo tội ác giá chữ thập.’ Như các bạn đã biết, hình phạt đóng đinh Chúa trên thập tự giá, là vì “Ðức Chúa Jesus đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta” (trích Roma 4:25) – gánh thay tội lỗi. Hình phạt đó (chịu đánh đòn, đội mão gai, vác thập tự giá trên lưng, đóng đinh, giáo đâm cạnh sườn…) đã để lại trên lưng người những vết thương đẫm máu (nỗi đau thứ hai).

Ý Mạch Khê muốn nói ở đây, theo thiển ý của mình, là không muốn đứa trẻ này khi sinh ra phải gánh-chịu-thay mọi tội lỗi, sự nguyền rủa thay cho cho cha mẹ mình, và để lại cho đứa trẻ đó vết thương không lành được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện