Anh tăng thêm lực rút ra cắm vào, chất lỏng ướt đẫm khi mài huyệt bây giờ trở thành chất bôi trơn tốt nhất, thịt vú mềm mại bị mài đến biến dạng, hai bên kẹp lấy dương vật, nhưng lại bởi vì anh quá dài, muốn kẹp cả gốc rễ thì cần toàn bộ vú mềm bao lấy…nhưng vẫn còn lộ ra một khoảng thân. Ngôn Trăn ngẫu nhiên nhịn không được cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa bị quy đầu chọc vào môi, càng thêm xấu hổ, ngón tay véo eo anh, ngược lại bị anh dùng sức đùa bỡn, ngay cả túi tinh cơ hồ cũng muốn nhét vào.

Đối với Trần Hoài Tự mà nói, khoái cảm sinh lý ngược lại là thứ yếu, tác động trực quan mới là chủ yếu. Cô quỳ gối giữa đùi anh ngoan ngoãn thay anh nhũ giao, vú mềm đáng thương bị chà đạp đến ửng đỏ một mảng, đôi mắt trong suốt như nước mùa xuân rụt rè trừng anh, so với xuân dược gì cũng khiến anh trầm mê hơn.

Ngôn Trăn chỉ cảm thấy ngực mình sắp bị cọ rách da, vừa đau vừa ngứa, hô hấp của Trần Hoài Tự mới có phập phồng rõ ràng. Ngón tay anh nắm ngực cô siết chặt, nặng nề đâm sâu hai cái, dương vật bọc vú đâm đến cùng, Ngôn Trăn chỉ kịp nghe thấy đỉnh đầu mang theo vài tiếng thở dốc hưởng thụ sảng khoái, theo bản năng cúi đầu nhìn, đã bị tinh dịch phun ra văng đầy mặt.

"Trần Hoài Tự, anh! Anh lại bắn thứ bẩn lên người tôi nữa rồi! ”

Trần Hoài Tự giữ chặt không cho cô nhúc nhích, dương vật chống lên ngực cô liên tục xuất tinh, chất lỏng đậm đặc dính hơi lạnh tràn ngập ngực cô, theo rãnh ngực chảy xuống, dâm đãng đến chết người.

Anh từ trong khoái cảm cực hạn của xuất tinh lấy lại tinh thần, buông tay cô ra, rũ mắt hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thậm chí duỗi tay lau sạch tinh dịch, thoa khắp da thịt trắng nõn trên ngực, ngay cả đầu vú cũng không buông tha, cầm lấy xoa hai cái.

Công chúa nhỏ của anh bị anh làm bẩn, toàn thân đều là mùi của anh.

Nhận thức này làm cho toàn thân anh khô nóng lên, dưới thân lại có xu hướng ngẩng đầu.

"Không có lần sau, Ngôn Trăn." Anh thấp giọng thở dốc, giống như là đang cảnh cáo, "Lần sau lại câu dẫn tôi, thì thật sự làm em.”

Ngôn Trăn tức giận muốn chết, đứng dậy muốn túm lấy quần áo anh lau chùi, không nghĩ tới bởi vì ngồi xổm trên mặt đất lâu, hai chân tê dại, lúc đứng lên thân hình bất ổn, lảo đảo ngã vào trong ngực anh, bị anh duỗi tay ôm vào lòng.

"Trên miệng Bảo bối sao cũng có?" Anh không nhanh không chậm lau đi một chút vệt trắng trên gương mặt cô, cố ý thấp giọng trêu chọc, "Sau này cũng đút vào cái miệng này ăn được không?”

“Trần Hoài Tự !!.” Ngôn Trăn thật sự xấu hổ muốn khóc.

Anh thấy tốt liền thu lại, cười khẽ ôm cô vào trong ngực vừa hôn vừa dỗ dành. Dịu dàng vuốt ve sau khi ân ái luôn làm cho người ta dễ dàng mềm lòng, Ngôn Trăn vùi dầu vào vai anh, từng chút từng chút bình phục tâm trạng, nức nở mắng anh là biến thái.

"Ừm, tôi là biến thái." Anh hào phóng thừa nhận, lấy khăn giấy từ trên bàn lau người cho cô, cúi đầu hôn lên mắt cô, "Mau mặc quần áo, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”

Ngôn Trăn trở lại phòng bao, Ứng Trừ thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cậu cũng trở về, đi lâu như vậy mà điện thoại cũng không mang theo, thiếu chút nữa mình phải nhờ bảo an kiểm tra camera rồi báo cảnh sát. ”



Cô thuận miệng đưa ra một lý do: "Mình ra ngoài đi dạo một chút.”

Ánh mắt Ứng Trữ tò mò nghiên cứu nhìn cô: "Gặp phải hoa đào rồi à? Sao xuân quang nở đầy mặt thế này. ”

Ngôn Trăn chột dạ sờ mặt: "Nào có! Ánh sáng không tốt, cậu nhìn nhầm! ”

Cô kéo ghế ra ngồi xuống, vội vàng chuyển đề tài: "Mình có chút đói rồi, còn gì cho mình ăn không.”

"Cậu lâu như vậy không quay lại, mình lo đồ ăn nguội lạnh, liền bảo nhân viên phục vụ mang đi hâm nóng rồi, nếu cậu có muốn ăn thì gọi lại."

"Không có việc gì, tùy tiện ăn một chút là được." Ngôn Trăn đâu thật sự muốn ăn khuya, cầm đũa đơn giản ăn vài miếng, bình phục hồi lâu, mới miễn cưỡng đem những chuyện dâm mỹ vừa phát sinh kia tiêu hóa hết trong đầu.

Đũa vô thức chọc chọc thức ăn, Ngôn Trăn lại bắt đầu ảo não, sao lại cùng Trần Hoài Tự không rõ ràng mà làm như vậy

Gần đây cô quá khát khao sao? Đã đến mức chỉ cần là đàn ông là được à? Bằng không vì sao cô lại có thể tiếp nhận Trần Hoài Tự?

Lại ngồi một lúc, Tần Sở gọi nhân viên phục vụ đến trả tiền.

Người phục vụ trả lời: "Thưa ngài, có ai đó đã trả tiền cho phòng riêng của ngài rồi ạ.”

"Đã trả sao? Ai đã trả vậy?” Tần Sở có chút kinh ngạc.

"Là phòng 236, một vị tiên sinh họ Trần."

Ngôn Trăn run tay, đũa "lạch cạch" rơi xuống bàn.

Ứng Trữ liếc mắt nhìn lại nhưng không để ý, nhíu mày hỏi Tần Sở: "Bạn của anh à? ”



"Không biết." Tần Sở hiển nhiên cũng rất mờ mịt, "Anh không có bạn tới ăn đêm nay? ”

"Người trả tiền còn ở đây không?"

"Đã đi hết rồi ạ."

"Thật là kỳ lạ." Ứng Trữ lẩm bẩm, "Không phải là tính tiền nhầm chứ. ”

Ngôn Trăn lấy điện thoại di động ra, ở dưới gầm bàn gửi một tin nhắn wechat cho Trần Hoài Tự.

[Anh trả tiền à?]

[Ừm.]

[Tại sao?]

[Cám ơn Ngôn tiểu thư đã khoản đãi, bữa tối hôm nay rất ngon.]

Ngôn Trăn thậm chí không thể nghĩ ra  được bộ dáng Trần Hoài Tự khi nói ra những lời này, trên mặt mang theo thần sắc khó nắm bắt.

Cô nhìn thấy tin nhắn anh trả lời, có chút nghi hoặc.

Cô mời Trần Hoài Tự ăn khuya lúc nào vậy? Phòng bao của họ cũng không phải cô trả.

Cho đến khi rời khỏi khách sạn, lúc lên xe, cô mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, Trần Hoài Tự nói bữa tối đâu phải là bữa tối thật, rõ ràng là nói cô!

Xấu hổ cùng không cam lòng lại một lần nữa tràn ngập trong lòng, làm cho cô hận không thể kéo đen Trần Hoài Tự mới thôi.

Người đàn ông này, bản chất ngả ngớn hạ lưu, sao ngày thường vẫn cứ giả bộ nghiêm trang?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện