Buổi hòa nhạc diễn ra hai tiếng có chút hao tổn tinh lực. Ngôn Trăn trở về phòng tắm rửa, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, liền nhận được điện thoại của Ứng Trữ, nói muốn ra ngoài ăn khuya.

"Mình nói cho cậu biết, đến thành phố Z, nhất định phải đến Đăng Ký ăn khuya." Ứng Trữ ở đầu dây bên kia mãnh liệt đề cử, "Không ăn chẳng khác nào chưa từng đến. Mình và Tần Sở qua đó trước, trợ lý Tiểu Triệu ở dưới lầu chờ cậu, cậu sửa soạn xong thì cùng cậu ta tới đây.”

Ngôn Trăn trang điểm thay quần áo, xuống lầu đến đại sảnh khách sạn.

Trợ lý Tiểu Triệu chính là cậu bé ban ngày đón các cô, tuổi không lớn, nhưng cực kỳ biết điều, nói cái gì cũng muốn giúp Ngôn Trăn xách túi, cô không thể làm gì khác hơn là đưa túi xách của mình cho cậu, hai người cùng lên xe, chạy tới khách sạn.

Ngôn Trăn đi vào phòng riêng, Tần Sở cùng Ứng Trữ đang thân mật kề vào nhau anh anh em em, thấy cô đến, lập tức giấu đầu hở đuôi tách ra.

Ngôn Trăn rất im lặng: "Hai người các cậu đến ăn là được mà, cần gì phải gọi mình đến làm bóng đèn.”

"Làm sao có thể không biết xấu hổ để cho cậu ở một mình trong phòng chứ." Ứng Trữ ngồi gần khoác cánh tay cô, "Mình cũng không phải loại người có người yêu, quên mất bạn bè.”

Tần Sở ở một bên mím môi cười.

Anh ta ở trên sân khấu và ngoài đời là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Trên sân khấu tùy ý phô trương, dưới sân khấu lại có chút hướng nội, tuổi tác cũng xêm xêm Ngôn Trăn, hoàn toàn là một thiếu niên to xác.

Ba người uống một chút rượu, Ngôn Trăn lấy cớ đi vệ sinh, để lại một chút không gian riêng tư cho đôi tình nhân nhỏ, còn mình tò mò đi dạo trong khách sạn, đi đến một góc hành lang hẻo lánh, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Trần Hoài Tự.

Thành phố Z rõ ràng rất lớn, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy thành phố này nhỏ đến như vậy.

Anh đứng ở cửa thoát hiểm an toàn, đưa lưng về phía Ngôn Trăn, đang gọi điện thoại.

Cô kiễng mũi chân, lặng lẽ tiến lại gần.

“...... Không, tôi không đi công tác ở Ninh Xuyên. ”

"Ừm."



"Đại khái tuần sau trở về."

Có lẽ Trần Hoài Tự đang chuyên chú gọi điện thoại, không chú ý tới phía sau có người lặng lẽ tới gần.

Ngôn Trăn nín thở nghe một lúc, tuy không biết đầu dây bên kia là ai, nhưng nghe giọng điệu thả lỏng của Trần Hoài Tự, hẳn là bạn tốt của anh.

Tóm lại hù anh một chút, ở trước mặt bạn anh phá hư hình tượng chính nhân quân tử, thanh lãnh cấm dục của anh, hẳn là không có vấn đề gì.

Vì thế Ngôn Trăn cố ý bóp cổ họng, nũng nịu hướng đầu dây bên kia hô: "Anh yêu, khi nào thì anh xong, người ta chờ đến nóng nảy.”

Giọng điệu giả tạo, chính cô nghe cũng nổi da gà.

Nhưng may mà lực sát thương thập phần cường đại, Trần Hoài Tự cùng đầu dây bên kia đồng loạt dừng lại, không khí lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Anh quay đầu lại, thấy là Ngôn Trăn, thần sắc rõ ràng là kinh ngạc.

Ngôn Trăn hướng anh lộ ra một nụ cười thực hiện chơi xấu, lè lưỡi, xoay người muốn chạy, bị anh một tay ngăn lại, kéo vào trong ngực ôm lấy.

Giọng Trần Hoài Tự mơ hồ mang theo ý cười: "Ừm... Bạn gái... Hơi nghịch ngợm.”

Ai là bạn gái anh! Không biết lượng sức mình.

Ngôn Trăn bẽ ngón tay anh, quay đầu trừng anh, im lặng dùng khẩu hình khiển trách.

Trần Hoài Tự tiếp tục bịa đặt: "Ừm, mới quen nhau không lâu.”

"Có cơ hội sẽ giới thiệu, nhất định."

Ngôn Trăn ở trong ngực anh chống cự, quần áo ma sát phát ra tiếng sột soạt, tất cả đều rơi vào đầu dây bên kia, ý tứ hoàn toàn bị xuyên tạc.



"Mẹ kiếp, hai người đang ‘làm’ chuyện đó hả? Do tôi không thức thời, không quấy rầy, cúp máy. ”

Ngôn Trăn:...

Tự nhiên có cảm giác, như bê đá đập chân mình.

Trần Hoài Tự cúp điện thoại, Ngôn Trăn tức giận: "Anh buông tôi ra!”

Trong cửa thoát hiểm chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên mặt cô, phủ một vầng sáng nhu hòa. Cô rõ ràng là uống chút rượu, đuôi gò má hiện lên ửng đỏ khác thường. Để phục vụ cho bầu không khí ban đêm cố ý vẽ đuôi mắt rất đậm, che đi sự linh động ban đầu, phong cách trang điểm này không thích hợp với cô, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Thì ra đêm nay anh không nhìn lầm, Ngôn Trăn thật sự tới thành phố Z.

Anh ngước mắt lên nhìn phía sau cô: "Đến một mình à?”

"Đến chung với Ứng Trữ."

"Ừm." Anh chuyển đề tài, "Vừa rồi em gọi tôi là gì?”

Cô giả ngu: "Tôi quên rồi.”

Trần Hoài Tự rũ mắt nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.

Cô bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến sợ hãi, xoay người rời đi, không nghĩ tới không đi được hai bước thắt lưng đã bị người từ phía sau ôm lấy. Cô bất ngờ không kịp đề phòng, sống lưng đụng phải một lồng ngực ấm áp cứng rắn, sự thanh thoát thuộc về người đàn ông từ phía sau mà đến, hoàn toàn bao phủ cô.

"Anh muốn làm gì! Bây giờ anh vẫn còn muốn đùa à? ”

Thanh âm lãnh đạm trước sau như một vang lên bên tai, nặng nề rót vào tai cô: 

“Tôi có thù tất báo, không phải em đã sớm biết sao?”

——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện