Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, Ngôn Trăn dọc đường đi hối hận đêm nay mình dao động, đầu óc rối tung, căn bản không chú ý dưới chân, đột nhiên lảo đảo một bước, đụng vào lưng Trần Hoài Tự. Anh xoay người đỡ lấy cô và hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Cô nhíu mày: "Gót giày dường như bị kẹt một chút.”

Trần Hoài Tự ngồi xổm xuống, bảo cô đỡ bả vai mình ổn định thân thể, cúi đầu nâng chân cô lên xem xét tình huống.

"Gót giày bị hỏng rồi, đi như vậy rất dễ trật chân, thừa dịp trung tâm thương mại chưa đóng cửa, chúng ta đi mua một đôi mới."

Anh đứng lên, đưa tay ôm lấy cô, để trọng tâm cô tựa vào người mình, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Ngôn Trăn đỡ cánh tay anh, nghi hoặc hỏi: "Lúc nãy anh gọi cho ai? ”

"Quản lý trung tâm mua sắm, em đến phòng khách VIP ngồi một lúc, ở đó chờ tôi, tôi đi mua cho em."

Trần Hoài Tự ôm cô đến phòng khách VIP, tự mình xoay người đến trung tâm thương mại.

Ngôn Trăn buồn chán tựa vào sofa, lắc lắc chân chơi điện thoại di động.

May mà Trần Hoài Tự quay lại nhanh, chỉ chốc lát sau liền xách một cái túi đi vào. Anh đóng cửa, khóa trái cửa lại, đi đến bên cạnh sô pha, mở túi ra.

"Mua giày thương hiệu mà em thích, không biết em thích kiểu dáng gì, liền dựa theo ánh mắt tôi chọn một đôi." Anh xách giày mới ra, "Nếu em không thích, tôi sẽ mua đôi khác cho em.”



Ngôn Trăn tiến lại nhìn thoáng qua: "Cũng được đó, ánh mắt cũng không tệ lắm.”

Nói xong, cô vươn chân ra, lắc lư trước mặt anh.

Trần Hoài Tự ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô.

"Giúp tôi đổi đi." Ngôn Trăn cắn môi nói, "Tôi mệt quá đi, không muốn tự mình đổi giày.”

Thần thái của cô ra vẻ đáng thương, trong mắt long lanh ánh nước, quyến rũ lại kiều mị.

Rõ ràng biết cô cố ý muốn làm khó anh, Trần Hoài Tự nhìn cô một lúc, vẫn quỳ gối ngồi xổm xuống.

Ngôn Trăn có chút đắc ý nhếch khóe môi.

Cô tựa vào sofa, Trần Hoài Tự nửa quỳ trên mặt đất thay giày cho cô.

Anh nắm mắt cá chân cô, cởi giày ra, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy đôi chân trắng nõn của cô trong lòng bàn tay.

Hai tay Ngôn Trăn chống sofa, từ trên xuống dưới nhìn xuống anh. Nhìn anh mặc âu phục, giày da quỳ gối trước mặt mình, thay cô phục vụ, trong lòng cực kỳ hài lòng: "Nếu anh vẫn ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao. Nếu anh không chống lại tôi, tôi sẽ không ghét anh đâu.”



Cô được thương yêu từ nhỏ đến lớn, đã quen được nuông chiều, mọi việc đều phải thuận theo tâm ý của cô, mọi người xung quanh đều dỗ dành nâng đỡ cô, duy chỉ có Trần Hoài Tự không chiều theo ý cô, luôn thích chặn họng cô, khiến cô tức giận muốn chết.

Cô chính là không rõ, bạn bè của Ngôn Chiêu đều vô cùng ôn hòa với cô, đối đãi cô như em gái, vì sao Trần Hoài Tự lại không giống nhau? Cho nên Ngôn Trăn chán ghét anh, anh luôn có biện pháp khiến bộ mặt đoan trang thật vất vả mới duy trì được của cô vỡ vụn, ở trước mặt anh biểu hiện tính tình chân thật nhất.

Cô cực kỳ ghét cảm giác không thể kiểm soát này.

Trần Hoài Tự cúi đầu, mái tóc đen lấp lánh ánh sáng mềm mại dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng nghỉ. Tâm tư trêu chọc trong lòng cô dần dần nổi lên, rút chân ra khỏi lòng bàn tay anh, đón nhận tầm mắt ngẩng đầu của anh, nhẹ nhàng giẫm lên vai anh.

Có lẽ do diễn tập một ngày hôm nay, tuy rằng phân cảnh Ngôn Trăn không nhiều lắm, nhưng cũng ít nhiều nhiễm một chút nghiện diễn kịch, giờ phút này cô bắt chước giọng điệu của công chúa trong kịch, làm bộ làm tịch, cao cao tại thượng hỏi: "Nể tình hôm nay ngươi coi như làm ta hài lòng, cho ngươi một cơ hội.”

Mũi chân cô hơi dùng sức giẫm lên vai anh một chút: "Có muốn làm thần tử dưới váy của bổn công chúa hay không? Đây là vinh quang tối cao. ”

Trần Hoài Tự nhìn cô, không nói gì.

Ngôn Trăn cảm thấy không thú vị, thiếu đi hào hứng thu chân lại: "Trêu đùa anh một chút, thật không có ý nghĩa, ngay cả diễn trò cũng không diễn cùng tôi. ”

Cổ chân cô vừa định lùi lại, đã bị anh bắt lấy bắp chân, một lần nữa chống lại bả vai. Ngón tay thon dài dọc theo da thịt nhẵn nhụi trượt lên, thăm dò vào trong váy. Ngôn Trăn cả kinh, liền nghe thấy Trần Hoài Tự thấp giọng: "Thần tử dưới váy?”

Anh cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, đầu ngón tay vuốt ve thịt mềm bên trong đùi cô, cánh tay nhấc góc váy lên, chậm rãi mở miệng: "Là dưới váy này sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện