Lúc Ngôn Trăn từ văn phòng trường đi ra, đã gần năm giờ chiều. Cô xoay người, vội vã chạy về phía thính phòng.
Đại học Ninh Xuyên là trường đại học hàng đầu cả nước, có lịch sử lâu đời, năm nay sắp chào mừng ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường, các học viện đều chuẩn bị tiết mục văn nghệ, học viện quản lý của bọn họ cũng không ngoại lệ, bởi vì có sinh viên là chủ tịch hội kịch nói, vì thế dứt khoát dẫn đầu lên kế hoạch một tiết mục vở kịch, mời Ngôn Trăn đóng một vai diễn.
Cô vốn không muốn đồng ý, dù sao cô cũng không biết diễn xuất, cũng lười học thuộc lời thoại diễn tập. Nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo lôi kéo của chủ tịch hội, cô ấy thậm chí còn chủ động sửa đổi kịch bản cho cô, vì thế cô đảm nhận vai diễn nòng cốt nhưng giống như bình hoa di dộng trong vở diễn này —— công chúa bị Ác Long bắt đi.
Hôm nay là một ngày luyện tập toàn bộ nhân vật, nhưng hướng đạo sư lại liên tục bảo cô đến sửa luận văn, vì thế cô chỉ có thể bôn ba hai đầu, bận từ sáng đến bây giờ, ngay cả cơm cũng không ăn một miếng.
Trong thính phòng người đến người đi, trên sân khấu hừng hực khí thế diễn kịch. Ngôn Trăn đi tới hậu trường, thay đổi trang phục kịch, xách làn váy đi ra ngoài.
Bước chân cô vội vàng, ở góc cua không cẩn thận đụng phải một người, nhẹ nhàng "Ai nha" một tiếng, đứng không vững lảo đảo một bước, đối phương vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: "Cảm ơn, là tôi đi quá vội, xin lỗi. ”
Chàng trai cao lớn mặc trang phục tương tự với cô, đúng là hoàng tử đóng vai chính trong vở kịch.
Cậu ta nhìn Ngôn Trăn, ý thức được mình còn nắm lấy cánh tay cô, nhanh chóng thu hồi, chậm rãi đỏ mặt: "Xin chào đàn chị.”
Chủ tịch hội kịch nói vì lần biểu diễn này mà hao tổn tâm tổn trí, tất cả nhân vật chính đều tận tâm tận lực, nghe nói nam chính này cũng do cô ấy tỉ mỉ lựa chọn, cuối cùng chọn một nam sinh năm hai, vô cùng có khí chất hoàng tử.
Hai người lúng túng trầm mặc, vẫn là Ngôn Trăn giải vây trước: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi? Có lẽ sẽ vừa kịp đến cảnh quay của chúng ta. ”
"Được."
Chủ tịch hội kịch nói là nữ sinh đeo kính, vừa nhìn thấy Ngôn Trăn hai mắt liền sáng lên, xông lên tán thưởng nói: "Công chúa định mệnh của đời tôi đây rồi! Ngay cả khi cậu không có lời thoại và phân cảnh gì, chỉ cần đứng đó, đó là nhân vật linh hồn của vở kịch này!”
Ngôn Trăn:...
Sắc trời dần tối, Trần Hoài Tự nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị tan làm.
Mạc Trình gõ cửa đi vào: "Ông chủ, thư ký của Lý tổng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói tối nay muốn mời ngài ăn một bữa. ”
"Lần sau đi." Trần Hoài Tự cũng không ngẩng đầu lên: "Thay tôi xin lỗi với Lý tổng, nói lần sau anh ấy rảnh, tôi sẽ mời. ”
Mạc Trình không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, có chút kinh ngạc: "A? Nhưng tối nay anh không có thỏa thuận thương vụ nào khác mà? ”
Anh ta đi theo Trần Hoài Tự đến tận bây giờ, hoàn toàn hiểu được được thái độ cuồng nhiệt của ông chủ nhà mình trong công việc. Anh hầu như không quan tâm đến thời gian riêng tư, miễn là không có xung đột công việc, bữa tối thương mại như thế này sẽ tham dự. Có đôi khi Mạc Trình còn cảm thấy có phải anh đã trở thành cái máy làm việc hay không.
Mà lần này lại là lần đầu tiên từ chối
"Tối nay đi hẹn hò." Trần Hoài Tự lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, đi về phía cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Trình còn giật mình tại chỗ: "Tôi đi rồi, cậu còn chưa tan làm sao? Hòa Hạ không khuyến khích hành vi làm thêm giờ vô nghĩa.”
"Lập tức tan làm ngay!" Mạc Trình phản ứng lại, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
Ông chủ thực sự muốn hẹn hò?! Anh ta không nghe nhầm, đúng không? Trần Hoài Tự lái xe đến đại học Ninh Xuyên.
Sáng sớm nay Ngôn Trăn đã gửi tin nhắn cho anh nói đêm nay cô có buổi diễn tập, không thể kịp thời trả lời, bảo anh trực tiếp đến thính phòng chờ cô. Anh dừng xe lại, khóa xe, nhấc chân không nhanh không chậm vào.
Đại học Ninh Xuyên là trường đại học hàng đầu cả nước, có lịch sử lâu đời, năm nay sắp chào mừng ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường, các học viện đều chuẩn bị tiết mục văn nghệ, học viện quản lý của bọn họ cũng không ngoại lệ, bởi vì có sinh viên là chủ tịch hội kịch nói, vì thế dứt khoát dẫn đầu lên kế hoạch một tiết mục vở kịch, mời Ngôn Trăn đóng một vai diễn.
Cô vốn không muốn đồng ý, dù sao cô cũng không biết diễn xuất, cũng lười học thuộc lời thoại diễn tập. Nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo lôi kéo của chủ tịch hội, cô ấy thậm chí còn chủ động sửa đổi kịch bản cho cô, vì thế cô đảm nhận vai diễn nòng cốt nhưng giống như bình hoa di dộng trong vở diễn này —— công chúa bị Ác Long bắt đi.
Hôm nay là một ngày luyện tập toàn bộ nhân vật, nhưng hướng đạo sư lại liên tục bảo cô đến sửa luận văn, vì thế cô chỉ có thể bôn ba hai đầu, bận từ sáng đến bây giờ, ngay cả cơm cũng không ăn một miếng.
Trong thính phòng người đến người đi, trên sân khấu hừng hực khí thế diễn kịch. Ngôn Trăn đi tới hậu trường, thay đổi trang phục kịch, xách làn váy đi ra ngoài.
Bước chân cô vội vàng, ở góc cua không cẩn thận đụng phải một người, nhẹ nhàng "Ai nha" một tiếng, đứng không vững lảo đảo một bước, đối phương vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: "Cảm ơn, là tôi đi quá vội, xin lỗi. ”
Chàng trai cao lớn mặc trang phục tương tự với cô, đúng là hoàng tử đóng vai chính trong vở kịch.
Cậu ta nhìn Ngôn Trăn, ý thức được mình còn nắm lấy cánh tay cô, nhanh chóng thu hồi, chậm rãi đỏ mặt: "Xin chào đàn chị.”
Chủ tịch hội kịch nói vì lần biểu diễn này mà hao tổn tâm tổn trí, tất cả nhân vật chính đều tận tâm tận lực, nghe nói nam chính này cũng do cô ấy tỉ mỉ lựa chọn, cuối cùng chọn một nam sinh năm hai, vô cùng có khí chất hoàng tử.
Hai người lúng túng trầm mặc, vẫn là Ngôn Trăn giải vây trước: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi? Có lẽ sẽ vừa kịp đến cảnh quay của chúng ta. ”
"Được."
Chủ tịch hội kịch nói là nữ sinh đeo kính, vừa nhìn thấy Ngôn Trăn hai mắt liền sáng lên, xông lên tán thưởng nói: "Công chúa định mệnh của đời tôi đây rồi! Ngay cả khi cậu không có lời thoại và phân cảnh gì, chỉ cần đứng đó, đó là nhân vật linh hồn của vở kịch này!”
Ngôn Trăn:...
Sắc trời dần tối, Trần Hoài Tự nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị tan làm.
Mạc Trình gõ cửa đi vào: "Ông chủ, thư ký của Lý tổng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói tối nay muốn mời ngài ăn một bữa. ”
"Lần sau đi." Trần Hoài Tự cũng không ngẩng đầu lên: "Thay tôi xin lỗi với Lý tổng, nói lần sau anh ấy rảnh, tôi sẽ mời. ”
Mạc Trình không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, có chút kinh ngạc: "A? Nhưng tối nay anh không có thỏa thuận thương vụ nào khác mà? ”
Anh ta đi theo Trần Hoài Tự đến tận bây giờ, hoàn toàn hiểu được được thái độ cuồng nhiệt của ông chủ nhà mình trong công việc. Anh hầu như không quan tâm đến thời gian riêng tư, miễn là không có xung đột công việc, bữa tối thương mại như thế này sẽ tham dự. Có đôi khi Mạc Trình còn cảm thấy có phải anh đã trở thành cái máy làm việc hay không.
Mà lần này lại là lần đầu tiên từ chối
"Tối nay đi hẹn hò." Trần Hoài Tự lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, đi về phía cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Trình còn giật mình tại chỗ: "Tôi đi rồi, cậu còn chưa tan làm sao? Hòa Hạ không khuyến khích hành vi làm thêm giờ vô nghĩa.”
"Lập tức tan làm ngay!" Mạc Trình phản ứng lại, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
Ông chủ thực sự muốn hẹn hò?! Anh ta không nghe nhầm, đúng không? Trần Hoài Tự lái xe đến đại học Ninh Xuyên.
Sáng sớm nay Ngôn Trăn đã gửi tin nhắn cho anh nói đêm nay cô có buổi diễn tập, không thể kịp thời trả lời, bảo anh trực tiếp đến thính phòng chờ cô. Anh dừng xe lại, khóa xe, nhấc chân không nhanh không chậm vào.
Danh sách chương