Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước,bởi vì có đá trọng lực của Nguyệt An Tuyết,đoàn xe đều an toàn chạy trên đường nhựa nóng cháy hay mặt đường đã bị nhiệt độ đông lại về đêm.

Trong 10 ngày,có một lần vài chiếc xe toan tính mang theo viên đá kì diệu kia rời đi mặc cho ban đầu có được sự cảnh báo từ người giao đá,kết quả cuối cùng thì khỏi cần bàn cãi,chết không có chỗ chôn,nổ tan ngay khi trộm rời xa khỏi đoàn xe một khoảng cách.

Sau khi có một hậu quả tiêu biểu,không ai dám lỗ mãng tự ý mang theo viên đá thần kì kia rời đi nữa,ngại mạng quá dài chăng?

Chỉ khi đi tới các khu căn cứ an toàn,giao trả lại đá và được phát chút đồ ăn rồi hộ tống rời đi.Đó đều trở thành quy tắc của đoàn xe chỉ trong vòng vài ngày,và những người đi theo sau đều tự truyền tai nhau về quy tắc này.

Nói hận cũng không phải là nói không hận cũng không được,bởi vì đoàn xe là có quy tắc rõ ràng,sai phạm tuyệt đối sẽ không bỏ qua mặc kệ là kẻ nào.Nhưng trên đời luôn nói lòng tham con người là vô đáy,trước bảo bối thần kì như viên đá trọng lực kia,ai sẽ không muốn nó thuộc về bản thân đâu.

Dù tham thì tham chứ cũng không có kẻ ngu nào đi khiêu khích vũ lực của cái đoàn đội có quy tắc cùng huấn luyện nghiêm chỉnh như quân chính quy này,nhất là trong đó còn một đội chấp pháp tử thần xuất quỷ nhập thần,thực lực sâu không đếm được trấn bãi.

Trên chuyến hành trình liên tục tiến tới Tây Bắc,đoàn xe cũng giảm đi rất nhiều và hiện tại vừa đi qua khỏi căn cứ thủ đô,số lượng người hiện tại dù ít nhưng lại là những thành viên cốt cáng của đoàn,tâm luôn trung hướng tới đoàn trưởng là Nguyệt An Thần và đội trưởng đội chấp pháp tử thần Nguyệt An Tuyết.

Cả hai đều là trở thành thần tượng cũng như trụ tinh thần không thể thiếu trong đoàn xe,cuối cùng sau hai tháng gian nan liên tục lên đường,cả đoàn xe đều đã đến trước tường vây cao ngất của căn cứ Tây Bắc do hai gia tộc Hoắc cùng Tần gia,tất nhiên là vẫn có vài gia tộc nhỏ phụ thuộc khác cùng hỗ trợ.

Đoàn xe là dừng cách cổng vào chừng 2km,dừng lại nghỉ ngơi và để người đi tới thông báo.Khỏi cần nói cũng biết người đi chính là Tu Lâm và Diệp Lam,Hoắc Tử Thiên hiện tại đừng mơ hắn tách ra khỏi Nguyệt An Tuyết nửa bước.

Hiện tại,mắt Nguyệt An Tuyết đã bình phục,hoàn toàn có thể nhìn lại bình thường,ngoại trừ đôi mắt đỏ như máu thì chẳng có gì cả vì nó càng tăng lên vẻ xinh đẹp,mị hoặc của cô hơn mà thôi.

Thông cảm,Tu La tộc chính là tộc luôn có vẻ đẹp chết người y như loài hoa anh túc khiến người bị nghiện cho đến chết vậy.

"Cô cô,vì sao chúng ta phải chờ ở đây ạ?"Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ trong lòng Nguyệt An Tuyết,cô cúi đầu liền nhìn thấy cặp song sinh đang to mắt nhìn mình liền khẽ cười,mà đứa hỏi chính là Tần Minh Nguyệt.

"Chờ nha,có lẽ một chút hai đứa sẽ lại gặp phụ thân của cả hai nha~."Nguyệt An Tuyết vừa nói lại vừa đầy trêu chọc nhìn sang Nguyệt An Thần.

"....."Chị hai,cái gì gọi là sẽ lại gặp phụ thân,chúng là con em,chỉ mình em mà thôi!!!!(Yu:Thần bé cưng,cần có giống mới tạo ra được hai bé cưng ấy chứ,một mình cưng sao ra sản phẩm được?)

Nguyệt An Thần trong suốt thời gian vừa qua,dù bận chỉ huy đoàn xe,cùng với chiến đấu với tang thi cao cấp nhưng vẫn chịu chừa thời gian ra để đi tiếp xúc với hai bé con mà trong miệng Thần Lâm nói là con của hắn,hiện tại hắn tâm trạng y như làm cha có hai con rồi,cũng không nghĩ chia sẽ hai bé con với thằng ôn dịch họ Tần tên âm hồn kia đâu.

"Thật sao ạ,bọn con có thể gặp lại phụ thân?"Cả Nguyệt Minh Nhật lẫn Tần Minh Nguyệt đều hai mắt lập tức ánh lên hi vọng,lại nhìn sang ba ba của mình đầy mong chờ.

Nguyệt An Thần nhìn hai đứa nhỏ đều cực kì háo hức,cũng không đành lòng nhìn bọn nhỏ thất vọng mà miễn cưỡng gật đầu.

Nguyệt An Tuyết nhìn vẻ bất lực của Nguyệt An Thần,cảm thấy rất thú vị a.Thằng em trai này của cô căn bản ngoài cô ra đều đối với ai đều là một cái khuôn mặt tảng băng di động cả,hiện tại có thêm hai đứa nhỏ bồi cùng thì cũng rất tuyệt không phải sao,đã có nhiều sắc mặt hơn lúc trước rồi.

Cô chỉ mong em trai mình tìm được hạnh phúc thật sự,có một gia đình hạnh phúc qua ngày mà thôi.Còn về những thứ khác thì hãy để người chị như cô tới gánh thay đi,về tên 'nam nhân' kia,cô tuyệt đối sẽ không để hắn làm hại tới em trai cô thêm một lần nào nữa đâu.

Bên trong căn cứ,người gác cổng dẫn đường cho Tu Lâm và Diệp Lam đi vào phòng họp mà các thành viên chủ chốt của hai gia tộc lớn đều ở.

Tu Lâm cùng Diệp Lam đều cung kính chào lần lượt vài vị trong phòng.

"Diệp Lam,ngươi tới nói vậy tức là đoàn xe đều an toàn đến rồi,Thần Thần thế nào,em ấy vẫn khoẻ chứ?"Tần Thiệu Phong hoàn toàn ném văng cái vẻ ôn nhu lịch thiệp chó má gì đó,nhào tới lắc lấy lắc để Diệp Lam,cầu mong gặp lại thân ái trong lòng hắn mà thôi.

"Thiếu...thiếu chủ,Thần thiếu vẫn khoẻ mạnh,đang chờ cùng đoàn xe ở bên ngoài tường vây."Diệp Lam bị thiếu chủ nhà mình lắc đến não muốn văng mẹ nó ra ngoài luôn,khó khăn báo cáo cho xong,sau đó víu một cái bạn nhỏ Tần Thiệu Phong đã không thấy đâu chỉ bỏ lại một làn khói trắng phía sau.

Tập thể người ở trong phòng:"....."Đây là cái tên nhóc Tần hồ ly chuyên dùng mặt ôn nhu,mỉm cười lễ phép đãi người đó hả,sẽ không bị đánh tráo đi?

"Tu Lâm,vậy Thiên nhi cũng đến rồi sao,nó thế nào rồi?"Hoắc phu nhân lên tiếng,lo lắng hỏi.

"Thiếu chủ luôn rất khoẻ mạnh,bất quá ngoại trừ bộ dạng sủng thê cuồng ma thì có lẽ là ngày càng mạnh hơn đi."Tu Lâm thật chẳng biết báo cáo sao với lão phu nhân về chuyện của thiếu chủ của hắn nữa,thật chứ hắn cùng Diệp Lam đều phải rửa mắt mà nhìn trước độ sủng ái Tuyết tiểu thư của thiếu chủ rồi.

"A nha,ta thật muốn đi gặp nó,ông xã,chúng ta ra đón bọn nhỏ đi."Hoắc phu nhân hai mắt lập tức toả sáng,quay sang nhìn ông chồng nhà mình.

Ai nha,thằng con yêu nghiệt của bà vậy mà đã có thể gả ra rồi,thật quá tốt a,bà có con dâu rồi~(Yu:Hình như có gì đó nó sai sai)

"Ừ,ta cùng Tần lão đầu ở lại đây,mấy đứa đi đón bọn nhỏ đi."Hoắc lão gia chủ đưa mắt nhìn ông bạn kiêm đối thủ của mình,ha hả cười rồi đuổi hai cặp vợ chồng đi ra ngoài.

Chờ tất cả đi hết,trong phòng họp lớn chỉ còn lại hai lão già lớn tuổi,Hoắc lão gia chủ lập tức cười đầy sảng khoái.

"Ha hả,Tần lão đầu,ta có cháu dâu rồi nhá!"

"Hừ,lão đầu thối,ngươi chờ đi!"Tần lão gia chủ chỉ có thể trừng mắt với Hoắc lão,ai bảo thằng cháu nhà ông lại yêu nam nhân đâu,ai da,chẳng lẽ muốn đoạn tử tuyệt tôn thật hay sao?

Đứng ở ngoài chờ ước chừng 30 phút,ở trong tường vây cao gần 100m khổng lồ kia lập tức chạy ra một bóng người.

"Thân ái!"Tần Thiệu Phong lập tức bắt được mục tiêu,dùng tốc độ nhanh lao tới muốn ôm lấy người mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt mấy tháng qua.

"Cút cho lão tử!"Nguyệt An Thần lúc này đang ôm bé Minh Nguyệt,gặp thằng ôn dịch nào đó đang muốn lao tới thì theo phản ứng mà cho ra một đá,đem người đạp văng trở về 3m,mặt hôn đất mẹ vĩ đại.

Tần Thiệu Phong điển hình là da dày thịt béo,không sợ bị đánh sau cái lần bị Nguyệt An Tuyết chỉnh sửa một trận kia,nhanh chóng mãn huyết sống lại mà nhào lên bất quá lần này chú ý tới trong lòng Nguyệt An Thần đang ôm một bé gái mà đổi hướng sang từ sau ôm lấy eo,kế tiếp là đem má cọ tới trên người Nguyệt An Thần mà thoả mãn hít thật sau mùi hương trên người An Thần.

Nguyệt An Tuyết nhìn cái bộ dạng như tên thuộc tính M ẩn của Tần Thiệu Phong mà bó tay,đưa đầu gác lên vài Hoắc Tử Thiên mà cười run rẩy hết cả người.

Có ai sẽ tin được,tên siêu boss đến kết truyện cũng không chết như Tần Thiệu Phong lại có khuynh hướng M á!

Hoắc Tử Thiên nhìn bảo bối của mình đang cười đến đỏ cả mặt thì đều yêu thương vuốt lưng cho cô,tiện thể ăn chút đậu hủ,bất quá Kuchiki Byakuya ở kế bên đã nhanh chóng đập rớt cái móng chó của hắn ra.

"Tần-Thiệu-Phong,ngươi cút cho ta!!!"Nguyệt An Thần thấy rất nhiều cặp mắt nhìn mình,lập tức máu nóng sôi trào,một tay bế ổn con gái còn tay kia trực tiếp lôi ra thanh đao màu đen mà chém.

Tần Thiệu Phong kinh hồn mà lập tức tránh ra,toát cả mồ hôi lạnh nhìn thanh đao sắt bén trên tay Nguyệt An Thần,xem ra hắn thật hơi làm quá lố khiến cho thân ái của hắn tức giận rồi.

Tới lúc này,Tần Thiệu Phong mới chú ý tới dung mạo bé gái mà Nguyệt An Thần đang bế trong lòng.

"Ách,thân ái,em...em có con?"

"Phụ thân!!!"Lúc này,còn chưa để Tần Thiệu Phong hoàn hồn,một cục mềm mềm,ấm ấm ôm lấy chân phải của hắn,cúi xuống liền nhìn thấy một Nguyệt An Thần phiên bản thu nhỏ,cực kì khả ái đến chết người.

"Ngạch,con gọi ta là gì?"

"Phụ thân!"Bé Minh Nhật mắt long lanh nhìn phụ thân của mình,phụ thân lúc này không có tiều tuỵ như khi ba ba đã mất,lúc này phụ thân vẫn rất xinh đẹp và khí chất ấm áp như thế.

"Phụ thân,Nguyệt Nguyệt rất nhớ người,oà!"Minh Nguyệt khi thấy người tới là phụ thân mình,lập tức giãy giụa nhảy ra khỏi lòng Nguyệt An Thần mà nhào tới ôm chân còn lại của Tần Thiệu Phong mà gào lên.

"Ách,ta,ngoan,không khóc!"Tần Thiệu Phong tay chân luống cuống,ôm hai cục bột nhỏ đáng yêu lên mà dỗ dành,hắn không biết dỗ trẻ con a a a a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện