“Anh là người hay là ma vậy? “Tôi hơi choáng váng và hỏi một cách ngu ngốc.
Nghe vậy, anh ta giận dữ nói: “Anh là ma, cả gia đình anh là ma thì có … Mà đúng là có con ma thân trên kia, con ma nữ dám động vào lão tử ta thì nó mệt rồi…”
Nói rồi anh ta nhíu mày nhìn lại về phía cánh cửa phòng bệnh.
“Đợi đấy, tôi sẽ xử lý anh sau!” Anh ta nới lỏng cổ áo tôi, rồi buông hẳn, sau đó lấy ra một chiếc bút cọ (loại bút để vẽ thư pháp).
Chiếc bút này khác đặc biệt. Cán rất mỏng, nhưng đầu dày. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy nhiều ký tự được khắc dày đặc trên cán của chiếc bút, và đầu chiếc bút lóe lên một chút ánh sáng màu vàng.
Anh ta một tay cầm cây bút, nhúng máu ở bàn tay kia, đá vào cửa phòng bệnh bằng một chân, rồi lao chiếc bút nhanh ra sau cánh cửa phòng bệnh.
Tôi không biết những ký tự mà anh ấy đã vẽ, anh ấy thì thầm gì đó trong miệng, rõ ràng chiếc bút được nhúng máu nhưng ký tự anh ấy vẽ không phải màu đỏ của máu, mà giống như một lớp bột vàng, Một ánh sáng yếu ớt lóe lên.
“Bang …” Có một âm thanh điên rồ của cánh cửa đóng sầm bên ngoài phòng bệnh, như thể có rất nhiều thứ đập vào cửa phòng bệnh, nhưng nhìn ra từ ô kính bên trên cửa, tôi không thấy bất kỳ vật thể nào.
Âm thanh của tiếng đập cửa rất nhanh, những ký tự mà chàng trai vẽ cũng biến ảo rất nhanh, cảm giác mọi thứ trở nên sống động.
Chuyển động bên ngoài cánh cửa biến mất, nhưng chàng trai không dừng lại ở đó,anh ta quay lại và lao về phía cửa sổ phòng bệnh. Cây bút 1 lần nữa nhúng máu từ tay kia, anh ta chuẩn bị lao bút về phía cửa sổ.
Đột nhiên, một người phụ nữ với mái tóc rối bù xuất hiện bên ngoài cửa sổ, máu me be bét, khuôn mặt trắng bệch. Cô nắm lấy cửa sổ để trèo từ bên ngoài vào.
Chết tiệt, đây là trên tầng 18! Mặc dù tôi biết cô ta là một con ma, nhưng nó hơi quá khi leo lên theo cách này!
Nếu một người bình thường nhìn thấy cảnh này, anh ta chắc chắn sẽ sợ mất vía, nhưng chàng trai cao lớn kia rõ ràng không phải người bình thường, anh ta rất bình tĩnh.
“Biến đi!” Anh ta cười khẩy, chiếc bút trong tay anh ta chọc trực tiếp vào trán của người hồn ma nữ, anh ta xoay cổ tay, một vài ký tự xuất hiện trên trán của hồn ma nữ.
“Ah ~” Tiếng la hét gào thét phát ra từ miệng của con ma nữ bên ngoài cửa sổ, nhưng tiếng la hét đột ngột dừng lại ngay lập tức.
Ký tự trên trán của con ma nữ đột ngột lóe lên, và rồi cơ thể của con ma nữ nhanh chóng biến thành 1 làn khói đen và biến mất.
Chàng trai khịt mũi và đóng cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra, lầm bầm nói: “Dám chọc giận lão tử ta hả”
Nói xong, anh ta nhanh chóng vẽ những ký tự lên cảnh cửa sổ đã đóng kín, vẫn thì thầm tụng những câu mà tôi không thể hiểu được, nó có vẻ giống như một câu thần chú.
Sau vài giây, anh ta cất chiếc bút đi.
Nhiệt độ trong phòng đã ấm lên rất nhiều và không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Ánh đèn trong phòng cũng sáng lên, nhưng bên ngoài hành lang vẫn tối và chìm trong sự yên ắng.
Sau tất cả, anh ta nhìn tôi không vui vẻ chút nào, và nói một cách giận dữ: “Anh đang làm gì ngớ ngẩn vậy? Nhìn đây, nhìn đây, còn không tìm thứ gì băng bó cho tôi, không sợ tôi chết à!”
Anh ta giơ bàn tay bị thương, toàn bộ bàn tay dính máu, một vài vết sứt trên mu bàn tay vẫn đang chảy máu.
Tôi chớp mắt, tỉnh táo trở lại sau khi chứng kiến những phép thuật vừa rồi của chàng trai. Tôi đến bên giường, cắt tấm ga trải giường bằng con dao đen và xé một vài mảnh vải.
Đưa cho anh ta một mảnh vải và để anh ta tự băng bó, tôi lấy một mảnh vải khác và đến bên cửa sổ nơi Tông Hạo đang nằm.
Mất một lúc lâu để tôi băng lại vết thương cho Tông Hạo, tôi bế anh ta và đặt lên giường. Đối với gã béo đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, tôi mặc kệ. Dù sao anh ta không bị thương nên không cần phải chăm sóc. Bây giờ, tốt hơn là để anh ta tiếp tục bất tỉnh.
Chàng trai đã băng bó tay và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhếch miện cười: “Hình như tất cả những con ma trong bệnh viện này đều tìm đến anh! Điều gì khiến anh thu hút chúng vậy? Khi tôi mới đến đây, tôi rất lo sợ có 1 cuộc bao vây của nhưng con ma. Anh đã làm gì xấu xa để khơi dậy sự quan tâm mạnh mẽ của chúng thế? “
Tôi cũng muốn biết lý do tại sao tôi thu hút những con ma như vậy! Thật không may, không ai có thể cho tôi biết câu trả lời, vì vậy tôi không có cách nào để trả lời chàng trai này.
Tôi cau mày và lắc đầu, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi bệnh viện này một cách suôn sẻ. Mặc dù bây giờ vẫn an toàn nhưng tôi không thể ở đây lâu hơn!
Chàng trai trẻ nhìn tôi với một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt, đưa tay ra và nói: “Diệc Tiểu Phú!”
“Miên Dương!” Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay anh ta.
Bắt tay chỉ là một phép lịch sự. Tôi muốn tách ra ngay, nhưng anh ta nắm lấy tay tôi.
Một cái nắm tay chặt của 1 người đàn ông có vẻ kỳ lạ? Thật kinh tởm!
Tôi nhìn anh ta và nói lạnh lùng: “Ý anh là gì?”
Anh ta không trả lời tôi. Anh ta mỉm cười với tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy hơi ngứa ran trong lòng bàn tay. Sau một hồi, dường như chiếc nhẫn anh ta đang đeo cọ vào tay tôi.
Sau một lúc, anh ta lập tức rút tay ra trước khi tôi kịp phản ứng.
Lòng bàn tay tôi bị xước, và một chút máu chảy ra, tôi cau mày nhìn anh ta.
Anh ta rõ ràng là cố ý phớt lờ tôi, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay.
“Không có phản ứng?” Anh ta thì thầm, cau mày và tiếp tục lẩm bẩm, “Không đúng! Những con ma tụ tập bên ngoài giống như một băng đảng và ở đây chỉ có anh ta là một người thu hút, cho thấy rõ hành động những con ma đó là nhắm vào anh ta, Tại sao chiếc nhẫn không phản ứng? Liệu nó có bị hỏng không? “
Chiếc nhẫn trong tay anh ta tối màu, có một số ký tự nhỏ trên đó. Nếu không chú ý, thậm chí sẽ không nhìn ra chúng.
Mặc dù tôi không biết anh ấy đang làm gì, nhưng tôi không có thời gian mà bận tâm đến anh ta lúc này.
Tôi đến trước cửa phòng và nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa. Hành lang tối om. Tôi chỉ có thể thấy các sĩ quan cảnh sát đặc vụ ngất xuống đất, không nhìn thấy bất kỳ con ma nào. Tuy nhiên, Đèn báo khẩn cấp ở hành lang bên ngoài vẫn phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ và thỉnh thoảng lóe lên, tạo cảm giác rất ma mị.
Có vẻ như không vấn đề gì, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng một khi tôi ra khỏi đây, nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những con ma đang ẩn nấu bên ngoài trong bóng tối kia.
Tôi đau đầu. Không còn nhiều dải tre và thẻ gỗ trong túi của tôi. Nếu bị bao vây, tôi sẽ gặp rắc rối khi thoát ra.
Tôi băn khoăn, quay đầu trong tiềm thức và nhìn vào Diệc Tiểu Phú. Phương pháp của anh chàng này có vẻ rất hiệu quả đối với những hồn ma đó. Nếu anh ta giúp đỡ, có lẽ tôi không phải lo lắng về tình trạng hiện tại của mình.
Khi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như thể anh biết tôi đang nghĩ gì. Anh nheo mắt và nói với một nụ cười: “Muốn tôi đưa anh đi chơi không? Không vấn đề!”
Nói xong, anh ta chỉ vào thanh tre dính máu trong tay tôi và nói: “Trước tiên hãy cho tôi xem thứ trong tay anh!”
Không nói nhiều, tôi ném thanh tre trong tay cho anh ta.
Anh ta cầm thanh tre, và sau khi nhìn kỹ, khuôn mặt anh ta hơi thay đổi, nhưng rồi anh ta trở lại bình thường. Nhìn tôi, đôi mắt anh ta khó hiểu và hỏi: “Anh khắc những ký tự này?”
“Uhmm!” Tôi gật đầu.
“Anh đã học được từ ai?” Anh ta tiếp tục hỏi.
“Một người làm đồ tang lễ!” Tôi nói đơn giản.
Nghe tôi nói, anh cau mày, nhìn tôi thật sâu, rồi đặt thanh tre vào túi.
Nó chỉ là một dải tre bị gãy. Mặc dù có các ký tự được khắc trên đó, nhưng làm sao nó có thể so sánh với các ký tự mà anh ta vừa vẽ ban nãy. Anh ta có cách đối phó với ma tốt hơn tôi, vì vậy tôi không quan tâm quá nhiều đến hành vi của anh ta..
“Bùa chú của anh sử dụng theo cách này thật quá nguy hiểm, anh không biết là mình đã may mắn như thế nào đâu. Anh có thể học được những thứ này.. …Thôi, Quên đi, tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây!” Anh ấy nhìn tôi rạng rỡ và nói: “Tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây, nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Tôi hỏi.
“Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ cho tôi thêm một vài thanh tre như vậy, đó phải là loại anh đã tự tay khắc!” Anh ta nhìn tôi rất nghiêm túc.
Mặc dù tự hỏi anh ta muốn gì từ những thứ này, nhưng đối với tôi, nó chẳng là gì cả, nên chỉ gật đầu và đồng ý.
“OK!” Thấy tôi đồng ý, anh ta mỉm cười và vẫy tay với sự nhiệt tình: “Theo tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh!”
Anh ta định mở cửa phòng.
“Đợi một chút!” Tôi hét lên và chỉ vào nhân vật bất tỉnh đang nằm trên giường: “Bạn tôi bị ma nhập ở phần thân trên. Mặc dù anh đã xua đuổi hồn ma nữ nhưng tôi sợ rằng cô ta sẽ quay lại, Bạn tôi gặp rắc rối, nên … “
Đợi tôi nói xong, anh ta bước vài bước đến giường của Tông Hạo, kéo áo quá ngực của Tông Hạo và lấy chiếc bút vẽ máy ký tự lên ngực anh ấy.
Anh ta liếc nhìn gã béo đang ngất trên mặt đất, anh ta cũng vẽ một ký tự trên ngực của gã béo, rồi nói với tôi: “Được rồi, không vấn đề gì, đừng lo lắng! Không có ma trong bệnh viện này, chỉ là một số con ma bị anh khiêu khích thôi. Chỉ cần anh rời khỏi đây, hai người bạn của anh sẽ không gặp vấn đề gì! “
Anh ta đến cửa phòng, đặt tay lên tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu và nói với tôi: “Hãy nhớ rằng, anh phải đi theo tôi, đừng cách quá xa tôi!”
Nói xong anh ta kéo mạnh cánh cửa phòng bệnh.
Hành lang im lặng đột nhiên xuất hiện một làn gió, Có tiếng khóc nức nở và rên rỉ, như thể có nhiều người đang kêu khóc, cảm giác dựng cả gai ốc.
Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Nghe vậy, anh ta giận dữ nói: “Anh là ma, cả gia đình anh là ma thì có … Mà đúng là có con ma thân trên kia, con ma nữ dám động vào lão tử ta thì nó mệt rồi…”
Nói rồi anh ta nhíu mày nhìn lại về phía cánh cửa phòng bệnh.
“Đợi đấy, tôi sẽ xử lý anh sau!” Anh ta nới lỏng cổ áo tôi, rồi buông hẳn, sau đó lấy ra một chiếc bút cọ (loại bút để vẽ thư pháp).
Chiếc bút này khác đặc biệt. Cán rất mỏng, nhưng đầu dày. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy nhiều ký tự được khắc dày đặc trên cán của chiếc bút, và đầu chiếc bút lóe lên một chút ánh sáng màu vàng.
Anh ta một tay cầm cây bút, nhúng máu ở bàn tay kia, đá vào cửa phòng bệnh bằng một chân, rồi lao chiếc bút nhanh ra sau cánh cửa phòng bệnh.
Tôi không biết những ký tự mà anh ấy đã vẽ, anh ấy thì thầm gì đó trong miệng, rõ ràng chiếc bút được nhúng máu nhưng ký tự anh ấy vẽ không phải màu đỏ của máu, mà giống như một lớp bột vàng, Một ánh sáng yếu ớt lóe lên.
“Bang …” Có một âm thanh điên rồ của cánh cửa đóng sầm bên ngoài phòng bệnh, như thể có rất nhiều thứ đập vào cửa phòng bệnh, nhưng nhìn ra từ ô kính bên trên cửa, tôi không thấy bất kỳ vật thể nào.
Âm thanh của tiếng đập cửa rất nhanh, những ký tự mà chàng trai vẽ cũng biến ảo rất nhanh, cảm giác mọi thứ trở nên sống động.
Chuyển động bên ngoài cánh cửa biến mất, nhưng chàng trai không dừng lại ở đó,anh ta quay lại và lao về phía cửa sổ phòng bệnh. Cây bút 1 lần nữa nhúng máu từ tay kia, anh ta chuẩn bị lao bút về phía cửa sổ.
Đột nhiên, một người phụ nữ với mái tóc rối bù xuất hiện bên ngoài cửa sổ, máu me be bét, khuôn mặt trắng bệch. Cô nắm lấy cửa sổ để trèo từ bên ngoài vào.
Chết tiệt, đây là trên tầng 18! Mặc dù tôi biết cô ta là một con ma, nhưng nó hơi quá khi leo lên theo cách này!
Nếu một người bình thường nhìn thấy cảnh này, anh ta chắc chắn sẽ sợ mất vía, nhưng chàng trai cao lớn kia rõ ràng không phải người bình thường, anh ta rất bình tĩnh.
“Biến đi!” Anh ta cười khẩy, chiếc bút trong tay anh ta chọc trực tiếp vào trán của người hồn ma nữ, anh ta xoay cổ tay, một vài ký tự xuất hiện trên trán của hồn ma nữ.
“Ah ~” Tiếng la hét gào thét phát ra từ miệng của con ma nữ bên ngoài cửa sổ, nhưng tiếng la hét đột ngột dừng lại ngay lập tức.
Ký tự trên trán của con ma nữ đột ngột lóe lên, và rồi cơ thể của con ma nữ nhanh chóng biến thành 1 làn khói đen và biến mất.
Chàng trai khịt mũi và đóng cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra, lầm bầm nói: “Dám chọc giận lão tử ta hả”
Nói xong, anh ta nhanh chóng vẽ những ký tự lên cảnh cửa sổ đã đóng kín, vẫn thì thầm tụng những câu mà tôi không thể hiểu được, nó có vẻ giống như một câu thần chú.
Sau vài giây, anh ta cất chiếc bút đi.
Nhiệt độ trong phòng đã ấm lên rất nhiều và không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Ánh đèn trong phòng cũng sáng lên, nhưng bên ngoài hành lang vẫn tối và chìm trong sự yên ắng.
Sau tất cả, anh ta nhìn tôi không vui vẻ chút nào, và nói một cách giận dữ: “Anh đang làm gì ngớ ngẩn vậy? Nhìn đây, nhìn đây, còn không tìm thứ gì băng bó cho tôi, không sợ tôi chết à!”
Anh ta giơ bàn tay bị thương, toàn bộ bàn tay dính máu, một vài vết sứt trên mu bàn tay vẫn đang chảy máu.
Tôi chớp mắt, tỉnh táo trở lại sau khi chứng kiến những phép thuật vừa rồi của chàng trai. Tôi đến bên giường, cắt tấm ga trải giường bằng con dao đen và xé một vài mảnh vải.
Đưa cho anh ta một mảnh vải và để anh ta tự băng bó, tôi lấy một mảnh vải khác và đến bên cửa sổ nơi Tông Hạo đang nằm.
Mất một lúc lâu để tôi băng lại vết thương cho Tông Hạo, tôi bế anh ta và đặt lên giường. Đối với gã béo đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, tôi mặc kệ. Dù sao anh ta không bị thương nên không cần phải chăm sóc. Bây giờ, tốt hơn là để anh ta tiếp tục bất tỉnh.
Chàng trai đã băng bó tay và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhếch miện cười: “Hình như tất cả những con ma trong bệnh viện này đều tìm đến anh! Điều gì khiến anh thu hút chúng vậy? Khi tôi mới đến đây, tôi rất lo sợ có 1 cuộc bao vây của nhưng con ma. Anh đã làm gì xấu xa để khơi dậy sự quan tâm mạnh mẽ của chúng thế? “
Tôi cũng muốn biết lý do tại sao tôi thu hút những con ma như vậy! Thật không may, không ai có thể cho tôi biết câu trả lời, vì vậy tôi không có cách nào để trả lời chàng trai này.
Tôi cau mày và lắc đầu, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi bệnh viện này một cách suôn sẻ. Mặc dù bây giờ vẫn an toàn nhưng tôi không thể ở đây lâu hơn!
Chàng trai trẻ nhìn tôi với một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt, đưa tay ra và nói: “Diệc Tiểu Phú!”
“Miên Dương!” Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay anh ta.
Bắt tay chỉ là một phép lịch sự. Tôi muốn tách ra ngay, nhưng anh ta nắm lấy tay tôi.
Một cái nắm tay chặt của 1 người đàn ông có vẻ kỳ lạ? Thật kinh tởm!
Tôi nhìn anh ta và nói lạnh lùng: “Ý anh là gì?”
Anh ta không trả lời tôi. Anh ta mỉm cười với tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy hơi ngứa ran trong lòng bàn tay. Sau một hồi, dường như chiếc nhẫn anh ta đang đeo cọ vào tay tôi.
Sau một lúc, anh ta lập tức rút tay ra trước khi tôi kịp phản ứng.
Lòng bàn tay tôi bị xước, và một chút máu chảy ra, tôi cau mày nhìn anh ta.
Anh ta rõ ràng là cố ý phớt lờ tôi, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay.
“Không có phản ứng?” Anh ta thì thầm, cau mày và tiếp tục lẩm bẩm, “Không đúng! Những con ma tụ tập bên ngoài giống như một băng đảng và ở đây chỉ có anh ta là một người thu hút, cho thấy rõ hành động những con ma đó là nhắm vào anh ta, Tại sao chiếc nhẫn không phản ứng? Liệu nó có bị hỏng không? “
Chiếc nhẫn trong tay anh ta tối màu, có một số ký tự nhỏ trên đó. Nếu không chú ý, thậm chí sẽ không nhìn ra chúng.
Mặc dù tôi không biết anh ấy đang làm gì, nhưng tôi không có thời gian mà bận tâm đến anh ta lúc này.
Tôi đến trước cửa phòng và nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa. Hành lang tối om. Tôi chỉ có thể thấy các sĩ quan cảnh sát đặc vụ ngất xuống đất, không nhìn thấy bất kỳ con ma nào. Tuy nhiên, Đèn báo khẩn cấp ở hành lang bên ngoài vẫn phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ và thỉnh thoảng lóe lên, tạo cảm giác rất ma mị.
Có vẻ như không vấn đề gì, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng một khi tôi ra khỏi đây, nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những con ma đang ẩn nấu bên ngoài trong bóng tối kia.
Tôi đau đầu. Không còn nhiều dải tre và thẻ gỗ trong túi của tôi. Nếu bị bao vây, tôi sẽ gặp rắc rối khi thoát ra.
Tôi băn khoăn, quay đầu trong tiềm thức và nhìn vào Diệc Tiểu Phú. Phương pháp của anh chàng này có vẻ rất hiệu quả đối với những hồn ma đó. Nếu anh ta giúp đỡ, có lẽ tôi không phải lo lắng về tình trạng hiện tại của mình.
Khi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như thể anh biết tôi đang nghĩ gì. Anh nheo mắt và nói với một nụ cười: “Muốn tôi đưa anh đi chơi không? Không vấn đề!”
Nói xong, anh ta chỉ vào thanh tre dính máu trong tay tôi và nói: “Trước tiên hãy cho tôi xem thứ trong tay anh!”
Không nói nhiều, tôi ném thanh tre trong tay cho anh ta.
Anh ta cầm thanh tre, và sau khi nhìn kỹ, khuôn mặt anh ta hơi thay đổi, nhưng rồi anh ta trở lại bình thường. Nhìn tôi, đôi mắt anh ta khó hiểu và hỏi: “Anh khắc những ký tự này?”
“Uhmm!” Tôi gật đầu.
“Anh đã học được từ ai?” Anh ta tiếp tục hỏi.
“Một người làm đồ tang lễ!” Tôi nói đơn giản.
Nghe tôi nói, anh cau mày, nhìn tôi thật sâu, rồi đặt thanh tre vào túi.
Nó chỉ là một dải tre bị gãy. Mặc dù có các ký tự được khắc trên đó, nhưng làm sao nó có thể so sánh với các ký tự mà anh ta vừa vẽ ban nãy. Anh ta có cách đối phó với ma tốt hơn tôi, vì vậy tôi không quan tâm quá nhiều đến hành vi của anh ta..
“Bùa chú của anh sử dụng theo cách này thật quá nguy hiểm, anh không biết là mình đã may mắn như thế nào đâu. Anh có thể học được những thứ này.. …Thôi, Quên đi, tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây!” Anh ấy nhìn tôi rạng rỡ và nói: “Tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây, nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Tôi hỏi.
“Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ cho tôi thêm một vài thanh tre như vậy, đó phải là loại anh đã tự tay khắc!” Anh ta nhìn tôi rất nghiêm túc.
Mặc dù tự hỏi anh ta muốn gì từ những thứ này, nhưng đối với tôi, nó chẳng là gì cả, nên chỉ gật đầu và đồng ý.
“OK!” Thấy tôi đồng ý, anh ta mỉm cười và vẫy tay với sự nhiệt tình: “Theo tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh!”
Anh ta định mở cửa phòng.
“Đợi một chút!” Tôi hét lên và chỉ vào nhân vật bất tỉnh đang nằm trên giường: “Bạn tôi bị ma nhập ở phần thân trên. Mặc dù anh đã xua đuổi hồn ma nữ nhưng tôi sợ rằng cô ta sẽ quay lại, Bạn tôi gặp rắc rối, nên … “
Đợi tôi nói xong, anh ta bước vài bước đến giường của Tông Hạo, kéo áo quá ngực của Tông Hạo và lấy chiếc bút vẽ máy ký tự lên ngực anh ấy.
Anh ta liếc nhìn gã béo đang ngất trên mặt đất, anh ta cũng vẽ một ký tự trên ngực của gã béo, rồi nói với tôi: “Được rồi, không vấn đề gì, đừng lo lắng! Không có ma trong bệnh viện này, chỉ là một số con ma bị anh khiêu khích thôi. Chỉ cần anh rời khỏi đây, hai người bạn của anh sẽ không gặp vấn đề gì! “
Anh ta đến cửa phòng, đặt tay lên tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu và nói với tôi: “Hãy nhớ rằng, anh phải đi theo tôi, đừng cách quá xa tôi!”
Nói xong anh ta kéo mạnh cánh cửa phòng bệnh.
Hành lang im lặng đột nhiên xuất hiện một làn gió, Có tiếng khóc nức nở và rên rỉ, như thể có nhiều người đang kêu khóc, cảm giác dựng cả gai ốc.
Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Danh sách chương