Cô ta uất ức khóc, tôi còn khóc to hơn cô ta. Dù sao tôi cũng có hàng ngàn người lên tiếng bênh vực, tôi sợ gì cô ta.
Kỵ sĩ gió vẫn mù quáng lên tiếng bảo vệ cho cô ta.
“Cô đừng nói những lời nặng nề với cô ấy như vậy.”
Tôi lại quay mắng hắn. Đầu óc không phải để sử dụng như vậy.
“Anh thấy anh đối với cô ta là cái gì? Là con chó liếm lông cô ta sao? Cô ta có xem anh vào trong mắt không? Tôi khuyên anh đi sửa não rồi hãy nói chuyện với tôi.”
Hắn ta bị mắng đến mặt xanh mặt đỏ. Uổng cho hắn có mắt mà không biết nhìn, biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ không chọn lại đâm đầu vào bãi cứt trâu này.
Hắn không lên tiếng, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt hắn.
Bởi vì tôi nói quá đúng. Căn bản hắn cảm thấy không thể phản bác.
Lâm Linh cảm thấy tiểu cẩu của mình nhiều năm sắp bỏ chạy rồi, bèn lên tiếng.
“Cậu đừng nghe cô ta nói bậy. Mình không hề xem cậu là cẩu.”
“Có phải là ý của cô là cậu ta đến cả một con cẩu cũng không bằng?”
Cô ta đen mặt, muốn nắm lấy cánh tay học bá.
“Không phải…”
Nhưng cậu ta vậy mà trực tiếp hất tay Lâm Linh ra.
“Lâm Linh, những năm nay tôi đi theo cậu, mọi người trong trường ai cũng biết. Tôi đối tốt với cậu, mua cho cậu đồ ăn ngon, sợ cậu bị ướt mưa liền mặc kệ bản thân bị ướt vẫn che ô cho cậu. Cậu có bao giờ từng cảm kích?”
“Tôi dĩ nhiên là…”
“Sau này tôi sẽ không làm phiền đến cậu nữa.”
Cậu ta bỏ đi rồi. Người đàn ông từng làm kỵ sĩ cho Lâm Linh ba năm đã bỏ mặc cô ta đứng đó. Cô ta giống như bị cướp mất một thứ đồ chơi cung phụng cô ta, quay sang phóng cho tôi ánh mắt chết người.
“Tất cả là tại cô Kiều Nhan.”
Tôi giả vờ sợ hãi, co rúm nép sau người Kiều Chấn Huy.
“Anh hai, em sợ quá. Có khi nào cô ta làm bị thương cháu ngoại của anh không?”
Kiều Chấn Huy trừng mắt nhìn cô ta, cô ta cũng không dám làm gì tôi nữa chỉ đành tức giận bỏ đi.
“Kiều Nhan, cô cứ chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ cướp lại được anh Thời Tư.”
Tôi có thể nhìn ra ánh mắt hằn học đó của cô ta. Có lẽ vì sống trong nhung lụa cô ta đã quen được chiều chuộng rồi cũng nên.
“Nếu như cô có bản lĩnh cứ đến, tôi chờ.”
Tôi nhìn lại chiếc váy mới đắt tiền, bộ quần áo xinh đẹp đã nhăn nhúm. Đám đông cũng đã tản đi. Tôi cũng nhân cơ hội đó mà chuồn đi nhưng còn chưa đi được bao xa đã bị “anh trai hờ” túm lấy cổ áo.
“Sao, lợi dụng anh xong rồi tính bỏ chạy? Em đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao Kiều Chấn Huy lại nói với tôi những lời này. Tôi nghĩ anh đáng ra nên tức giận với tôi, ép hỏi tôi tại sao lại mạo nhận làm em gái yêu quý của anh.
Tôi cười gượng. “Dù sao thì cũng không phải, anh biết mà.”
Hắn ta càng ngày càng áp sát lấy tôi. Cảm giác có gì đó không đúng cho lắm. Khuôn mặt kia cười lên một cái trông thật sự mê hoặc lắm luôn.
“Em có gì muốn giải thích với tôi không?”
Phải nói là giá trị nhan sắc nhà Kiều gia rất tốt. Ai cũng rất đẹp, đặc biệt là anh cả Kiều Chấn Huy, ai cũng nói không nên nhìn vào mắt hắn, rất dễ bị mê hoặc.
Tôi thấy xấu hổ vì đã xúc phạm gen nhà anh ta quá, tôi òa khóc.
“Tôi làm gì mà em khóc?”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn này của anh, tôi lại không nghĩ anh chính là chàng công tử nhà giàu phá gia chi tử kia đâu.
“Anh không trách tôi sao?”
“Nhà họ Kiều còn phải cảm ơn em đã đứng ra chịu tội thay cho đứa em gái ngu ngốc kia của tôi mà.”
“Kiều Nhan có thực sự là em gái của anh không vậy?”
Anh ta chỉ cười cười, châm điếu thuốc. Hứa Thời Tư bị bệnh từ nhỏ cho nên trước giờ chưa từng động đến một điếu thuốc nào trước mặt tôi.
Từ trên người của Kiều Chấn Huy có khói thuốc vương lại phảng phất dáng vẻ phong trần khó ai mà có thể cưỡng lại được.
“Cũng có thể lắm chứ?”
“Cái gì cơ?”
“Tôi đưa em về.”
Tôi vội vàng từ chối, dù sao tôi cũng cảm thấy Kiều Chấn Huy khá nguy hiểm, nên tránh xa hắn càng xa càng tốt.
“Không cần đâu.”
Anh lại ngả người về phía tôi.
“Không đi, em nhất định sẽ phải hối hận đó.”
Tôi có chút bị ánh mắt kia dọa sợ, ngoan ngoãn đi theo anh lên xe.
“Em thật sự không sợ cô gái kia cướp mất Hứa Thời Tư?”
Tôi cười ha hả, “Cướp mất Hứa Thời Tư? Không thể nào!”
Nhưng đôi mày sắc của anh lại nheo lại.
“Em không nên quá ngây thơ như vậy. Con người của Hứa Thời Tư không hề đơn giản một chút nào. Hắn ta cũng là đàn ông, cũng khó tránh khỏi những rung động nhất thời. Nếu như không phải năm đó Tổng Thống cự tuyệt không muốn cho con gái mình làm quả phụ, cũng không chắc đến lượt em làm bà Hứa đâu.”
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm.
“Em biết rồi.”
Hóa ra là cô ta nói toàn bộ đều là thật à? Cô ta quen Hứa Thời Tư trước tôi, tình yêu sâu đậm bị gia đình ngăn cấm.
Chợt tôi nhận ra đã đến trước cổng biệt thự của Hứa gia. Tôi vội vàng mở cửa xuống xe, không may mắt bị quáng va phải cạnh xe.
Huhu, đau chếc đi được.
Kiều Chấn Huy vội vàng đi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương cho tôi.
“Em có làm sao không? Sao bước xuống xe mà không nói với anh? Để anh xem nào…”
Đột nhiên một lực mạnh hất cánh tay của Kiều Chấn Huy ra khỏi đầu tôi.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Hứa Thần Kinh.
“Sao thế? Tôi chỉ quan tâm em gái mình, không được sao?”
Kỵ sĩ gió vẫn mù quáng lên tiếng bảo vệ cho cô ta.
“Cô đừng nói những lời nặng nề với cô ấy như vậy.”
Tôi lại quay mắng hắn. Đầu óc không phải để sử dụng như vậy.
“Anh thấy anh đối với cô ta là cái gì? Là con chó liếm lông cô ta sao? Cô ta có xem anh vào trong mắt không? Tôi khuyên anh đi sửa não rồi hãy nói chuyện với tôi.”
Hắn ta bị mắng đến mặt xanh mặt đỏ. Uổng cho hắn có mắt mà không biết nhìn, biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ không chọn lại đâm đầu vào bãi cứt trâu này.
Hắn không lên tiếng, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt hắn.
Bởi vì tôi nói quá đúng. Căn bản hắn cảm thấy không thể phản bác.
Lâm Linh cảm thấy tiểu cẩu của mình nhiều năm sắp bỏ chạy rồi, bèn lên tiếng.
“Cậu đừng nghe cô ta nói bậy. Mình không hề xem cậu là cẩu.”
“Có phải là ý của cô là cậu ta đến cả một con cẩu cũng không bằng?”
Cô ta đen mặt, muốn nắm lấy cánh tay học bá.
“Không phải…”
Nhưng cậu ta vậy mà trực tiếp hất tay Lâm Linh ra.
“Lâm Linh, những năm nay tôi đi theo cậu, mọi người trong trường ai cũng biết. Tôi đối tốt với cậu, mua cho cậu đồ ăn ngon, sợ cậu bị ướt mưa liền mặc kệ bản thân bị ướt vẫn che ô cho cậu. Cậu có bao giờ từng cảm kích?”
“Tôi dĩ nhiên là…”
“Sau này tôi sẽ không làm phiền đến cậu nữa.”
Cậu ta bỏ đi rồi. Người đàn ông từng làm kỵ sĩ cho Lâm Linh ba năm đã bỏ mặc cô ta đứng đó. Cô ta giống như bị cướp mất một thứ đồ chơi cung phụng cô ta, quay sang phóng cho tôi ánh mắt chết người.
“Tất cả là tại cô Kiều Nhan.”
Tôi giả vờ sợ hãi, co rúm nép sau người Kiều Chấn Huy.
“Anh hai, em sợ quá. Có khi nào cô ta làm bị thương cháu ngoại của anh không?”
Kiều Chấn Huy trừng mắt nhìn cô ta, cô ta cũng không dám làm gì tôi nữa chỉ đành tức giận bỏ đi.
“Kiều Nhan, cô cứ chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ cướp lại được anh Thời Tư.”
Tôi có thể nhìn ra ánh mắt hằn học đó của cô ta. Có lẽ vì sống trong nhung lụa cô ta đã quen được chiều chuộng rồi cũng nên.
“Nếu như cô có bản lĩnh cứ đến, tôi chờ.”
Tôi nhìn lại chiếc váy mới đắt tiền, bộ quần áo xinh đẹp đã nhăn nhúm. Đám đông cũng đã tản đi. Tôi cũng nhân cơ hội đó mà chuồn đi nhưng còn chưa đi được bao xa đã bị “anh trai hờ” túm lấy cổ áo.
“Sao, lợi dụng anh xong rồi tính bỏ chạy? Em đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao Kiều Chấn Huy lại nói với tôi những lời này. Tôi nghĩ anh đáng ra nên tức giận với tôi, ép hỏi tôi tại sao lại mạo nhận làm em gái yêu quý của anh.
Tôi cười gượng. “Dù sao thì cũng không phải, anh biết mà.”
Hắn ta càng ngày càng áp sát lấy tôi. Cảm giác có gì đó không đúng cho lắm. Khuôn mặt kia cười lên một cái trông thật sự mê hoặc lắm luôn.
“Em có gì muốn giải thích với tôi không?”
Phải nói là giá trị nhan sắc nhà Kiều gia rất tốt. Ai cũng rất đẹp, đặc biệt là anh cả Kiều Chấn Huy, ai cũng nói không nên nhìn vào mắt hắn, rất dễ bị mê hoặc.
Tôi thấy xấu hổ vì đã xúc phạm gen nhà anh ta quá, tôi òa khóc.
“Tôi làm gì mà em khóc?”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn này của anh, tôi lại không nghĩ anh chính là chàng công tử nhà giàu phá gia chi tử kia đâu.
“Anh không trách tôi sao?”
“Nhà họ Kiều còn phải cảm ơn em đã đứng ra chịu tội thay cho đứa em gái ngu ngốc kia của tôi mà.”
“Kiều Nhan có thực sự là em gái của anh không vậy?”
Anh ta chỉ cười cười, châm điếu thuốc. Hứa Thời Tư bị bệnh từ nhỏ cho nên trước giờ chưa từng động đến một điếu thuốc nào trước mặt tôi.
Từ trên người của Kiều Chấn Huy có khói thuốc vương lại phảng phất dáng vẻ phong trần khó ai mà có thể cưỡng lại được.
“Cũng có thể lắm chứ?”
“Cái gì cơ?”
“Tôi đưa em về.”
Tôi vội vàng từ chối, dù sao tôi cũng cảm thấy Kiều Chấn Huy khá nguy hiểm, nên tránh xa hắn càng xa càng tốt.
“Không cần đâu.”
Anh lại ngả người về phía tôi.
“Không đi, em nhất định sẽ phải hối hận đó.”
Tôi có chút bị ánh mắt kia dọa sợ, ngoan ngoãn đi theo anh lên xe.
“Em thật sự không sợ cô gái kia cướp mất Hứa Thời Tư?”
Tôi cười ha hả, “Cướp mất Hứa Thời Tư? Không thể nào!”
Nhưng đôi mày sắc của anh lại nheo lại.
“Em không nên quá ngây thơ như vậy. Con người của Hứa Thời Tư không hề đơn giản một chút nào. Hắn ta cũng là đàn ông, cũng khó tránh khỏi những rung động nhất thời. Nếu như không phải năm đó Tổng Thống cự tuyệt không muốn cho con gái mình làm quả phụ, cũng không chắc đến lượt em làm bà Hứa đâu.”
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm.
“Em biết rồi.”
Hóa ra là cô ta nói toàn bộ đều là thật à? Cô ta quen Hứa Thời Tư trước tôi, tình yêu sâu đậm bị gia đình ngăn cấm.
Chợt tôi nhận ra đã đến trước cổng biệt thự của Hứa gia. Tôi vội vàng mở cửa xuống xe, không may mắt bị quáng va phải cạnh xe.
Huhu, đau chếc đi được.
Kiều Chấn Huy vội vàng đi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương cho tôi.
“Em có làm sao không? Sao bước xuống xe mà không nói với anh? Để anh xem nào…”
Đột nhiên một lực mạnh hất cánh tay của Kiều Chấn Huy ra khỏi đầu tôi.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Hứa Thần Kinh.
“Sao thế? Tôi chỉ quan tâm em gái mình, không được sao?”
Danh sách chương