Trong ngự thư phòng, hoàng thượng triệu kiến hoàng nhi Lí Văn Tĩnh hỏi: “Tĩnh nhi, vụ nạp phi, con đã quyết định đối tượng chưa? “Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã có người vừa ý .”

Hoàng Thượng mừng rỡ .

“Là vị khuê tú nào? Mau nói cho trẫm.”

“Xin cho nhi thần tạm thời giữ bí mật, đợi ngày cuối cùng của cuộc thi văn yến, nhi thần mới tuyên bố với mọi người.”

“Hả? Hoàng nhi thần bí như vậy, ngay cả trẫm cũng không nói sao.”

“Nhi thần xin cam đoan với phụ hoàng, đối phương là một nữ tử tài mạo song toàn, nhi thần với nàng hợp ý vô cùng, đã thề không phải nàng thì không lấy, mong phụ hoàng thành toàn.”

“Tốt, tốt! Nếu con đã quyết định , mặc kệ là ai, trẫm đều hạ chỉ ban hôn.” Hoàng Thượng cười đến miệng không khép lại được, chỉ cần Tĩnh nhi nhìn trúng ai, người đó đều được cả; quan trọng là nó cuối cùng cũng thành gia lập thất rồi.

Thế là, đến ngày cuối cùng của cuộc thi văn yến, hoàng thượng ban rượu để các vị thiên kim thưởng yến, Lì Văn Tĩnh cùng triều thần tiếp khách ở một bên. Trước mắt các vị thiên kim là một bàn thức ăn tinh xảo ngon lành, rượu ngon tràn đầy.

Trong tiệc rượu, Liễu Ngâm Nguyệt đứng ngồi không yên, thủy chung không dám nhìn Lí Văn Tĩnh, còn hắn thì cứ chăm chú nhìn làm nàng thở không nổi, nàng cố gắng xoay đầu, cố hết sức xem nhẹ ánh mắt kia .

Đến khi cao trào của yến tiệc, hoàng thượng mới tươi cười rạng rỡ đột nhiên tuyên bố “Chư vị ái khanh cùng với các thiên kim, hôm nay trẫm rất cao hứng vì hai việc, thứ nhất chính là có thể tụ tập được nhiều tài nữ khó có được để thi văn yến, làm cho trẫm vui vẻ vô cùng.”

Mọi người ai cũng nâng chén kính rượu, một vị quan viên trong số họ hỏi hoàng thượng “Không biết chuyện vui thứ hai làm Hoàng Thượng vui vẻ là gì?”

Hoàng Thượng cười trong trẻo, tuyên bố: “Trẫm có thể ban hôn cho Tam hoàng nhi và vương phi tương lại.”

Mọi người nghe xong liền kinh ngạc hô lớn, vẻ mặt ai cũng hy vọng vô cùng . Vị trí vương phi đã có người? Đúng là chuyện lớn hiếm có nha!

Quan viên vui sướng hỏi: “Xin thỉnh giáo hoàng thượng, vương phi tương lại của Tam vương gia chính là vị thiên kim nào? Thần thật muốn chúc mừng vương phi tương lại nha.”

Trong lòng các thiên kim như có con nai con chạy loạn, đều âm thầm đoán không biết ai được trúng tuyển? Khẩn trương nhất chính là Khương Ngọc Dung và Dương Yến Yến, hai người cùng bày ra ánh mắt chỉ kém không thể nở hoa, trong lòng các nàng tràn đầy tự tin, mà bây giờ, chính là thời khắc chiến thắng.

“Ai là ý trung nhân của hoàng nhi, hãy để hoàng nhi tự mình tuyên bố !”

“Nhi thần tuân lệnh.”

Lí Văn Tĩnh đứng lên, gương mặt anh tuấn tươi cười thần bí, hắn đi xuống bậc thang, mọi người ai nấy đều nín thở chờ đợi.

Hắn dừng bước trước mặt Liễu Ngâm Nguyệt, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn đôi mắt thâm sâu khó lường như nước hồ sâu của Lí Văn Tĩnh. Hắn vươn tay về phía nàng, còn Liễu Ngâm Nguyệt giống như bị ma lực, không chút nghĩ ngợi, ngoan ngoãn đưa tay giao cho hắn.

“Nàng chính là phi tử của bổn vương, vương phi tương lai.”

Trong phút chốc mọi người ai nấy đều trợn mắt choáng váng. Hoàng đế ngây người! Triều thần sửng sốt! Các thiên kim, cung nữ, bọn thái giám đều nghẹn họng trân trối, choáng váng nhìn!

Đường đường là Tam vương gia Lí Văn Tĩnh phong lưu đào hoa, phi tử hắn coi trọng lại không phải Khương Ngọc Dung tươi đẹp lộng lẫy, ôn nhu uyển chuyển Tô Thiên Nhân, hay là Dương Yến Yến xinh đẹp tuyệt trần, cư nhiên lại đi xem trọng một Liễu Ngâm Nguyệt danh tiếng không bằng ai kia ?

Bản thân Liễu Ngâm Nguyệt cũng ngây ngốc sửng sốt, bởi vì kinh ngạc quá mức, ngay cả mình bị Lí Văn Tĩnh ôm vào trong lòng cũng không có cảm giác, chỉ nhìn thẳng ánh mắt đẹp sâu thẳm xảo trá của Lí Văn Tĩnh, đang tươi cười lấp lánh

****

Lí Văn Tĩnh muốn lấy thiên kim của Liễu đại nhân Liễu Ngâm Nguyệt làm phi — tin tức này như lửa truyền ra ngoài, lần này Tam vương gia tuyển phi, tất cả tiền đặt cược của các hạ nhân đều tổn thất.

Hoàng thượng hạ chỉ, một ngày gần đây sẽ đứng chủ hôn chuẩn bị hôn lễ cho đôi bích nhân này. Liễu phủ trên dưới đều vì tin vui này mà náo nhiệt không thôi, triều thần đến thăm hỏi chúc mừng nhiều đến nỗi muốn phá sập cửa của Liễu gia, dùng câu “đông như trẩy hội” hình dung cũng không phải là nói quá .

Cả ngày Liễu Ngâm Nguyệt đều đi qua đi lại trong khuê phòng, sự tình diễn tiến như vậy, thật làm nàng trở tay không kịp.

“Tiểu thư, người cứ đi qua đi lại như vậy, làm Tiểu Nhân muốn hoa mắt chóng mặt luôn .”

“Không thích thì lui ra đi, đừng làm phiền ta!”

“Người ta chỉ lo lắng cho người thôi mà! Như vậy sẽ sinh bệnh.”

“Tốt nhất là bệnh chết luôn!” Nàng dỗi nói.

“Người phải làm Vương phi, chính là sự thật không thể thay đổi, phản kháng cũng vô dụng ! Nghĩ lạc quan một chút, có rất nhiều khuê tú danh môn muốn được như ngài!”

“Ngươi biết cái gì! Ta đâu cần gả cho tên vương gia phong lưu kia, huống hồ hắn căn bản đâu muốn lấy ta.”

“Sao tiểu thư lại nghĩ vậy?”

Liễu Ngâm Nguyệt mệt mỏi ngồi xuống ghế hoa, cái miệng nhỏ nhắn uống một ngụm trà Tiểu Nhân đưa cho, chậm rãi nói “Từ khi hắn nhận ra ta là nữ tử một đêm xuân với hắn ở Túy Hoa Lâu, liền bắt đầu đùa giỡn ta, căn bản cho ta là một nữ nhân tùy tiện, hơn nữa ta còn bất kính đánh hắn một bạt tai, đối với một nam nhân dĩ nhiên là vô cùng vũ nhục. Huống hồ hắn còn là vương gia tôn quý! Hiện giờ muốn nạp ta làm phi, ngươi nghĩ hắn tốt bụng đến thế sao?”

“Ai nha! Nói như vậy, tiểu thư sa chân rơi vào miệng cọp, khó trách người không vui vẻ.”

“Chuyện tới nước này, lo lắng gì cũng uổng công, thánh chỉ đã ban ra, hoàng thượng đích thân làm chủ hôn, ta thật sự không có đường lui.”

“Tiểu thư, người rất có phúc khí, ông trời nhất định phù hộ cho người.”

“Nói đến mới thấy buồn cười, ta xưa nay luôn giữ thân thanh tịnh, nghĩ rằng đời này không ai yêu ta, nhưng không ngờ người lấy ta lại là nam nhân đã hủy thân của ta, đây không phải là ông trời trêu cợt sao? ” Nàng không khỏi tự giễu .

“Tiểu thư. . . . . .” vẻ mặt của Tiểu Nhân lo lắng.

“Bất quá nói đi phải nói lại, nếu thật sự phải lấy hắn, ta sẽ làm thật tốt. Không thể để cho mọi người nói ta là một nữ nhân quái dị một chút nhan sắc cũng không có.”

Liễu Ngâm Nguyệt từ thái độ nản lòng lại chuyển sang mạnh mẽ, nghĩ tới thật không cam tâm bị thất bại vì thân bản thân đường đường là khuê tú danh môn, cư nhiên lại dám phê bình nàng giống như chuộc sa hủ gạo, nói Tam vương gia vì tội nghiệp mới chịu lấy nàng, hạ thấp dung nhan của nàng, sự oán giận này nàng nhịn đã lâu.

Tiểu Nhân ở một bên thật không biết khóc hay cười. Tâm tư của tiểu thư nàng thật sự không hiểu nổi, vừa rồi vẽ mặt còn ưu thương hề hề, lúc này lại giống như người đàn bà quật cường đanh đá, giống như người ta thiếu nàng trăm vạn hoàng kim không bằng.

“Tiểu thư, đừng kích động quá. . . . .”

“Cứ chờ mà xem! Đến ngày xuất gia, ta sẽ để cho mọi người biết Liễu Ngâm Nguyệt ta khuynh quốc khuynh thành thế nào.”

Tiểu Nhân cười khổ. Tiểu thư là bị ép xuất gia, có thể tưởng tượng sau này tiểu thư vào vương phủ, khó có một ngày thái bình nha!

******

Tam vương gia lập phi, đích thân hoàng thượng làm chủ hôn, cả kinh thành đều vui mừng sung sướng, chưa có hôn lễ nào lại long trọng như vậy, hai vợ chồng nhà họ Liễu phải nói là nở mày nở mặt. Nơi nơi trong Thành Lạc Dương giăng đèn kết hoa, ai nấy đều chen chúc muốn nhìn thấy dung mạo của tân vương phi, ngểnh cổ mà xem.

Đám người rước dâu chậm rãi đi về phía Vương phủ, trên đường, vì muốn đáp ứng sự quan tâm của dân chúng, Liễu Ngâm Nguyệt ngồi trong kiệu, thỉnh thoảng ló đầu ra khỏi kiệu chào hỏi với dân chúng, làm cho đám người ai nấy sôi trào.

“Tiểu thư, như vậy không nên!” Tiểu Nhân lo lắng khuyên can.

“Có gì không tốt? Ta chẳng phải đã nói, muốn cho mọi người được nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của bổn cô nương.” Nàng nói xong liền tươi cười kiều mỵ với dân chúng, quả nhiên làm cho cả đám nam nhân chết mê chết mệt .

Danh tiếng xinh đẹp vô cùng của tân vương phi, lập như giống như lửa cháy trong rừng khô lan truyền khắp nơi, ai nấy đều nói Tam vương phi như tiên tử lạc bước xuống trần, tin đồn nàng quái dị lập tức sụp đổ.

Tiệc mừng diễn ra liên tục từ ngày đến đêm, một mình Liễu Ngâm Nguyệt ngồi ở tân phòng, dần dần cảm thấy áp lực của đêm “động phòng”.

Tuy tính tình nàng bình thường rất quật cường, lá gan so với nữ tử bình thường lớn hơn nhiều, nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhân, đối với đêm động phòng duy nhất trong đời, dĩ nhiên vẫn cảm thấy bất an và khẩn trương.

Liễu Ngâm Nguyệt khẽ vén khăn trùm đầu nhìn trộm, ngoài cửa có hai tỳ nữ đứng đó. Nàng phải…đối mặt với Lí Văn Tĩnh thế nào đây?

Không biết bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Lí Văn Tĩnh bước vào.

“Các ngươi lui ra đi.”

“Dạ, Vương gia.”

Hai tỳ nữ đóng cửa lui ra, hiện tại trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện