“A!” Khương Ngọc Dung nhẹ la lên .
“Sao vậy?” Lí Văn Tĩnh nhìn về phía Khương Ngọc Dung.
“Hoa này có gai.” Nàng chăm chú nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài của mình, ngón trỏ trắng như tuyết chảy ra một dòng máu đỏ tươi, tạo thành một sự đối lập mãnh liệt.
Khương Ngọc Dung khẽ nhíu mày, bộ dáng đau đớn nhăn nhó của nàng, nam nhân mà nhìn thấy chỉ sợ nhịn không được thương tiếc động lòng, chỉ có điều, Lí Văn Tĩnh không nói gì cười nhạt. Hai nữ nhân này đấu qua đấu lại, nếu so sánh thì Khương Ngọc Dung có vẻ cao tay hơn, mà hắn bình thường thì thấy nhiều rồi.
“Để bổn vương xem.”
Lí Văn Tĩnh nắm lấy tay nàng, kêu cung nữ đem khăn đến để lau vết máu cho nàng, ôn nhu xoa xoa.
Cảnh tượng này làm bao nhiêu thiên kim khác nhìn thấy rất hâm mộ, còn Dương Yến Yến dĩ nhiên bực mình vô cùng .
Lí Văn Tĩnh đưa mắt tìm bóng dáng của Tô Thiến Nhân, nàng đứng ở cuối đám người, đang cùng Liễu Ngâm Nguyệt tán gẫu rất cao hứng. Hắn nhìn thấy rất buồn bực, Thiến Nhân sao lại quen biết thân thiết với một nữ tử phàm tục như thế? Phát hiện Lí Văn Tĩnh đang nhìn về phía mình, Liễu Ngâm Nguyệt lập tức giả khát vọng như sài lang nhìn thấy gà con , mị hoặc nhìn hắn, làm cho Lí Văn Tĩnh nhịn không được rùng mình, vội vàng xoay người làm như không thấy gì.
Liễu Ngâm Nguyệt thấy thế, liền quay đầu cười trộm, Tô Thiến Nhân nhìn nàng như vậy, lắc đầu quở trách nàng làm vậy là không phải .
“Ngâm Nguyệt tỷ tỷ tội tình gì phải làm cho dung mạo khí chất tuyệt sắc tựa thiên tiên của mình bị mất đi ?”
“Dù sao vị trí vương phi kia tỷ cũng không muốn, cần gì phải để ý chứ?”
“Tỷ tỷ trí tuệ linh mẫn, tài mạo song toàn, theo muội thấy, không ai thích hợp với vị trí vương phi hơn tỷ .”
“Muội quá khen, nữ nhân khác mong bay lên cây làm phượng hoàng, nhưng ta lại tình nguyện làm tiểu ma tước (con chim Tước nhỏ) bình thường, chỉ muốn giương cánh bay xa, bay ra khỏi Dịch Đình Cung sâu giống như biển này, có thể tự do tự tại làm một con chim Ma Tước nho nhỏ.”
Tô Thiến Nhân cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn Liễu Ngâm Nguyệt.
Là một nữ tử đặc biệt không phải sao? Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với nghĩa huynh nha!
******
Hôm sau, lão Hoàng Thượng ở ngự thư phòng triệu kiến một mình Tam hoàng nhi Lí Văn Tĩnh.
“Thần nhi bái kiến phụ hoàng.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn, phụ hoàng.”
Lão Hoàng Thượng nghiêm trang nhìn Tam Hoàng nhi. Nghe thái giám bên người nói, gần đây Tam hoàng tử thường xuyên vui vẻ với nhóm tài nữ, có thể thấy rất vừa lòng với mấy vị thiên kim kia, thật không biết hắn rốt cuộc sẽ chọn ai làm Vương phi?
“Hoàng nhi,có biết vì sao phụ hoàng triệu con yết kiến?”
“Xin phụ hoàng nói rõ.”
Lão Hoàng Thượng thở dài nói: “Con sớm nên lập phi, vậy mà đến đây vẫn chưa có thê thiếp nào, lần này tài nữ tiến cung tham gia văn yến, đều là khuê tú danh môn, bất luận nhân phẩm hay tài mạo đều rất tốt, hoàng nhi đã có đối tượng chưa?”
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, bốn mươi hai tài nữ này, ai nấy đều mạo mỹ tài cao, cũng vì vậy, thần nhi rất khó lựa chọn .”
Lão Hoàng Thượng mặc dù đã già, nhưng nghe tới đây cũng biết là hắn đang thoái thác. Đứa con cả ngày chìm đắm trong ngọc nhuyễn ôn hương này, sao lại không nạp chính phi, lại sa đọa như thế làm người ta tức giận, thế là hạ lệnh “Trẫm hy vọng lần này một trong bốn mươi hai thiên kim, con có thể tuyển ra một phi tử tài mạo song toàn, để tháng sau thành hôn. Nếu con vẫn chần chừ do dự, trẫm sẽ thay con làm chủ.”
“Thần nhi đáng chết, để phụ hoàng cho thần nhi lo lắng thật sự tội lỗi, thần nhi sẽ cẩn thận lựa chọn đối tượng thích hợp, mới không phụ lòng yêu thương của phụ hoàng .”
Lão Hoàng Thượng vừa lòng gật đầu.
“Nếu vậy, con tốt nhất hãy lựa chọn thật tốt, trẫm chờ tin vui của con, lui ra đi.”
“Nhi thần cáo lui.”
Phụ hoàng đã ra mệnh lệnh, xem ra khó mà kéo dài hơn nữa.
Lí Văn Tĩnh trở lại Vương phủ, chờ đêm đến rồi triệu Khang Trọng Lân cùng Tiêu Cân Tiểu Ly tới Nghị Sự Các để mà thương lượng.
“Sao vậy?” Lí Văn Tĩnh nhìn về phía Khương Ngọc Dung.
“Hoa này có gai.” Nàng chăm chú nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài của mình, ngón trỏ trắng như tuyết chảy ra một dòng máu đỏ tươi, tạo thành một sự đối lập mãnh liệt.
Khương Ngọc Dung khẽ nhíu mày, bộ dáng đau đớn nhăn nhó của nàng, nam nhân mà nhìn thấy chỉ sợ nhịn không được thương tiếc động lòng, chỉ có điều, Lí Văn Tĩnh không nói gì cười nhạt. Hai nữ nhân này đấu qua đấu lại, nếu so sánh thì Khương Ngọc Dung có vẻ cao tay hơn, mà hắn bình thường thì thấy nhiều rồi.
“Để bổn vương xem.”
Lí Văn Tĩnh nắm lấy tay nàng, kêu cung nữ đem khăn đến để lau vết máu cho nàng, ôn nhu xoa xoa.
Cảnh tượng này làm bao nhiêu thiên kim khác nhìn thấy rất hâm mộ, còn Dương Yến Yến dĩ nhiên bực mình vô cùng .
Lí Văn Tĩnh đưa mắt tìm bóng dáng của Tô Thiến Nhân, nàng đứng ở cuối đám người, đang cùng Liễu Ngâm Nguyệt tán gẫu rất cao hứng. Hắn nhìn thấy rất buồn bực, Thiến Nhân sao lại quen biết thân thiết với một nữ tử phàm tục như thế? Phát hiện Lí Văn Tĩnh đang nhìn về phía mình, Liễu Ngâm Nguyệt lập tức giả khát vọng như sài lang nhìn thấy gà con , mị hoặc nhìn hắn, làm cho Lí Văn Tĩnh nhịn không được rùng mình, vội vàng xoay người làm như không thấy gì.
Liễu Ngâm Nguyệt thấy thế, liền quay đầu cười trộm, Tô Thiến Nhân nhìn nàng như vậy, lắc đầu quở trách nàng làm vậy là không phải .
“Ngâm Nguyệt tỷ tỷ tội tình gì phải làm cho dung mạo khí chất tuyệt sắc tựa thiên tiên của mình bị mất đi ?”
“Dù sao vị trí vương phi kia tỷ cũng không muốn, cần gì phải để ý chứ?”
“Tỷ tỷ trí tuệ linh mẫn, tài mạo song toàn, theo muội thấy, không ai thích hợp với vị trí vương phi hơn tỷ .”
“Muội quá khen, nữ nhân khác mong bay lên cây làm phượng hoàng, nhưng ta lại tình nguyện làm tiểu ma tước (con chim Tước nhỏ) bình thường, chỉ muốn giương cánh bay xa, bay ra khỏi Dịch Đình Cung sâu giống như biển này, có thể tự do tự tại làm một con chim Ma Tước nho nhỏ.”
Tô Thiến Nhân cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn Liễu Ngâm Nguyệt.
Là một nữ tử đặc biệt không phải sao? Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với nghĩa huynh nha!
******
Hôm sau, lão Hoàng Thượng ở ngự thư phòng triệu kiến một mình Tam hoàng nhi Lí Văn Tĩnh.
“Thần nhi bái kiến phụ hoàng.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn, phụ hoàng.”
Lão Hoàng Thượng nghiêm trang nhìn Tam Hoàng nhi. Nghe thái giám bên người nói, gần đây Tam hoàng tử thường xuyên vui vẻ với nhóm tài nữ, có thể thấy rất vừa lòng với mấy vị thiên kim kia, thật không biết hắn rốt cuộc sẽ chọn ai làm Vương phi?
“Hoàng nhi,có biết vì sao phụ hoàng triệu con yết kiến?”
“Xin phụ hoàng nói rõ.”
Lão Hoàng Thượng thở dài nói: “Con sớm nên lập phi, vậy mà đến đây vẫn chưa có thê thiếp nào, lần này tài nữ tiến cung tham gia văn yến, đều là khuê tú danh môn, bất luận nhân phẩm hay tài mạo đều rất tốt, hoàng nhi đã có đối tượng chưa?”
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, bốn mươi hai tài nữ này, ai nấy đều mạo mỹ tài cao, cũng vì vậy, thần nhi rất khó lựa chọn .”
Lão Hoàng Thượng mặc dù đã già, nhưng nghe tới đây cũng biết là hắn đang thoái thác. Đứa con cả ngày chìm đắm trong ngọc nhuyễn ôn hương này, sao lại không nạp chính phi, lại sa đọa như thế làm người ta tức giận, thế là hạ lệnh “Trẫm hy vọng lần này một trong bốn mươi hai thiên kim, con có thể tuyển ra một phi tử tài mạo song toàn, để tháng sau thành hôn. Nếu con vẫn chần chừ do dự, trẫm sẽ thay con làm chủ.”
“Thần nhi đáng chết, để phụ hoàng cho thần nhi lo lắng thật sự tội lỗi, thần nhi sẽ cẩn thận lựa chọn đối tượng thích hợp, mới không phụ lòng yêu thương của phụ hoàng .”
Lão Hoàng Thượng vừa lòng gật đầu.
“Nếu vậy, con tốt nhất hãy lựa chọn thật tốt, trẫm chờ tin vui của con, lui ra đi.”
“Nhi thần cáo lui.”
Phụ hoàng đã ra mệnh lệnh, xem ra khó mà kéo dài hơn nữa.
Lí Văn Tĩnh trở lại Vương phủ, chờ đêm đến rồi triệu Khang Trọng Lân cùng Tiêu Cân Tiểu Ly tới Nghị Sự Các để mà thương lượng.
Danh sách chương