Mới nửa ngày ngắn ngủn, cả thành Phan Cố đã bị bao phủ một tầng tuyết. Từ trên cao nhìn xuống không còn là gạch xanh ngói đỏ, mà toàn là màu trắng làm cho lòng người thoải mái. Thành Phan Cố không có người đại phú đại quý. Nếu nói là có, thì Phương Giải miễn cưỡng tính là một người.
Nhưng thực ra Phương Giải cũng không có nhiều tiền lắm. Hắn là đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường, là chủ nhân của Hồng Tụ Lâu. Khách Thắng Cư cũng là do hắn kiến tạo. Nhưng hắn chỉ có thể được coi là người làm công cao cấp mà thôi. Hắn giúp cho thành Phan Cố trở nên giàu có và đông đúc. Thu nhập hàng năm của ba tòa lâu kia cũng được chừng hai mươi vạn lượng. Nhưng hắn chỉ nhận phần hoa hồng mà thôi. Bởi vì lúc xây dựng Kim Nguyên Phương, hắn không có đầu tư một đồng nào. Trừ tiền lãi hàng năm chia cho dân chúng, thì phần lớn đều giao cho Lý Hiếu Tông quản lý.
Dù hắn không tiêu tiền như nước, nhưng hắn còn có một thân phận khác là đội phó của đội thám báo. Bình thường xã giao cũng nhiều. Mà trên danh nghĩa hắn có nhiều sản nghiệp như vậy, tự nhiên lần nào cũng là hắn mời khách. Cho nên hơn hai năm qua, tiền dư không có nhiều lắm. Lục tung khắp nơi, cũng chỉ gom được ngân phiếu chừng ba, bốn nghìn lượng. Mấy nghìn lượng này nếu đặt ở thành Phan Cố, coi như là một món tiền lớn. Nhưng tới thành Trường An, chỉ sợ chưa đủ để đị dạo một nơi xa hoa như Bán Nguyệt Lâu vài lần.
Cho nên lúc Phương Giải phát hiện mình có ngần ấy, khó tránh khỏi ảo não.
- Sau này tuyệt không thể lập xí nghệp góp vốn!
Hắn thì thầm một tiếng, nhét ngân phiếu vào trong ngực. Còn lại chừng hai, ba trăm lượng bạc thì cất vào trong bọc. Lúc cất bước, có chút không nỡ quay đầu nhìn bộ quân phục biên quân đặt ở đầu giường. Bì giáp màu đen, áo trong màu xanh có số, giày đen, còn có áo choàng màu đỏ thẫm chỉ mặc vào lễ Tiết Khánh.
- Tiếc rằng…vốn định hôm nay đi cầu Lý Hiếu Tông, gom quân công của ta lại để ta tới Trường An. HIện tại quân công chưa đủ, muốn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện còn phải mất một phen trắc trở. Bạc còn lại không nhiều lắm. Chỉ sợ tới đế đô chỉ mua được một chức quan Thất Phẩm tép riu.
- Không thể đi về hướng đại doanh. Bốn cao thủ đều ở hướng đó.
Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói.
Phương Giải không nỡ, nhưng tuyệt sẽ không do dự.
Vài năm trước, hắn học được bài học đầu tiên, chính là không do dự. Cho nên đến lúc đi thì phải đi, tuyệt không ướt át bẩn thỉu. Dù việc chém giết không đến lân hắn, nhưng hắn cũng không muốn trở thành một phế vật không có ý nghĩa gì. Cũng chính vì nhiều năm như vậy luôn có người bảo vệ, chính vì hắn không có lực bảo vệ mình trước truy bình, cho nên hắn mới có sự khát vọng tới cố chấp với tu luyện.
- Vài phẩm.
Hắn đi theo sau Mộc Tiểu Yêu, hỏi.
- Có một người Lục Phẩm, sắp phá Thất Phẩm, cảm giác quen thuộc, hẳn là Lý Hiếu Tông. Trừ hắn ra…còn lại ba, bốn người trên Lục Phẩm. Còn có một người ta không cảm giác ra được, hình như là Thất Phẩm. Khí tức của người này âm trầm, hẳn là cố ý giấu diếm. Chúng ta cẩn thận một chút. Có khả năng người đó ẩn thân ở một nơi bí mật gần đây. Mong là không gặp phải thích khách có sở trường ẩn nấp.
Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển cũng biết, đêm tối như vậy, khiến cho người ta khó lòng phòng bị nhất chính là những thích khách không giao thủ trực diện.
- Tiểu Yêu tỷ, nhiều năm vậy ngươi luôn không chịu lộ ra.
Phương Giải vừa đi vừa cười hỏi: - Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của địch nhân trong phạm vi hai dặm. Thậm chí đoán chính xác được thực lực của địch nhân. Vậy rốt cuộc ngươi là mấy phẩm? Nếu chúng ta không trốn mà đánh trực diện, liệu ngươi và Đại Khuyển có thoải mái đánh bại bọn chúng không? - Không thể.
Mộc Tiểu Yêu trả lời rất dứt khoát, sau đó có chút kiêu ngạo nói: - Bất luận kẻ nào ở phạm vi hai dặm, đều không thoát khỏi cảm giác của ta. Nhất Phẩm, cũng tốt, cao thủ Cửu Phẩm chí cường cũng thế, đều không dấu được ta. Cho nên nhiều năm chạy trốn vất vả như vậy, nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm. Cho nên lúc tách ra ở thành Nam Yến của Đại Lý, là ta và Đại Khuyển đi theo ngươi, chứ không phải là đám người Kỳ Lân kia.
- Kiêu ngạo như vậy? Vậy rốt cuộc ngươi mấy phẩm?
- Liệu ngươi có thể đừng hỏi được không?
Mộc Tiểu Yêu lườm hắn một cái, sau đó nhịn không được giận dữ nói: - Nếu ta hơn Thất Phẩm, thì việc gì phải chạy trốn? Một người tu vị Bát Phẩm tiêu diệt năm tới sáu cao thủ Thất Phẩm trong cái thành Phan Cố này cũng không thành vấn đề. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng sẽ không có quá nhiều phong hiểm. Cho nên liệu ngươi có thể đừng hỏi ngu ngốc như vậy được không? Đã quyết định chạy trốn, thì tất nhiên là đánh không lại.
- Trong số mấy người bảo vệ ta lúc trước, tu vị của ai lợi hại nhất?
- Trầm Khuynh Phiến.
Đại Khuyển ở bên cạnh trả lời.
- Chính là vị tỷ tỷ xinh đẹp tới rối tinh rối mù, luôn ôm thanh kiếm trong ngực? Ai nha…không thể tưởng được nàng ấy lại lợi hại như vậy. Có phải Cửu Phẩm hay không?
- Không phải. Nhưng có lẽ là Bát Phẩm trung, thậm chí là Bát Phẩm thượng.
Đại Khuyển trả lời.
- Hai ngươi không còn chuyện gì để nói nữa à?
Mộc Tiểu Yêu trừng bọn họ một cái, lập tức nắm chặt đai lưng của Phương Giải, ném hắn ra đầu tường. Những năm này Phương Giải đã quen với việc bị ném như một viên đá. Vững vàng rơi xuống đất, trong nháy mắt, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu cũng nhảy ra.
Một bên chạy về hướng tây thành, một bên Đại Khuyển nói: - Những người bảo vệ ngươi lúc trước, thì bản lĩnh lớn nhất vẫn là Mộc Tiểu Yêu. Nếu không nhờ lực cảm giác mạnh mẽ của nàng, thì chúng ta đã gặp phải không biết bao nhiêu lần hiểm nguy rồi. Tuy Trầm Khuynh Phiến có võ công cao cường, nhưng chỉ sợ cũng mệt chết. Người có bản lĩnh thứ hai, dĩ nhiên là, là ta…Dù ta không cảm giác tới thực lực của địch nhân, nhưng ta có thể đoán chính xác được vị trí của địch nhân. Do đó mà tìm đường chạy trốn tốt nhất. Trầm Khuynh Phiến có thể giết ta một cách đơn giản. Nhưng ta cũng có thể đơn giản không để Trầm Khuynh Phiến giết mình.
- Lão vài phẩm?
Bị Mộc Tiểu Yêu xách theo, Phương Giải có chút nhàm chán. Dù bản thân không mệt mỏi, nhưng một nam nhân bị nữ nhân xách như xách cái giỏ chạy trốn, nói kiểu gì cũng có chút khó coi.
- Ngũ Phẩm hạ.
Đại khuyển thành thật trả lời: - Cho nên nếu hôm nay dù chỉ gặp phải một cao thủ trong đó, chỉ sợ chúng ta không trốn thoát được. Một cao thủ Lục Phẩm, xử lý ba người chúng ta cơ hồ không mất khí lực gì.
- A?
Trước kia Phương Giải đã từng hỏi qua vấn đề này, nhưng Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu một mực không đáp. Hiện tại hắn mới hiểu ra, hai người ở trong mắt hắn là thế ngoại cao nhân xa không thể chạm, cũng không phải cao như vậy. Dù Mộc Tiểu Yêu không nói, nhưng từ lời Đại Khuyển nói, hắn vẫn có thể đoán ra được. Nàng cùng lắm cũng chỉ là Ngũ Phẩm thượng mà thôi. Trầm Khuynh Phiến là Bát Phẩm, nếu nàng ta đang ở bên cạnh, thì căn bản không cần chạy trốn…
- Đừng nhìn ta như vậy!
Mộc Tiểu Yêu vừa chạy vừa nói: - Trước không trả lời ngươi, bởi vì trong thành Phan Cố chỉ có Lý Hiếu Tông là nhân vật nguy hiểm. Nhưng hắn không biết thân phận của ngươi, sẽ không vô duyên vô cớ giết ngươi. Hiện tại nói, là vì sắp chạy trốn tới Trường An. Trường An là nơi nào? Là nơi ngọa hổ tàng long! Hiện tại nói cho ngươi, là để về sau ngươi an phận chút. Tới Trường An có thể giả trang đáng thương, nhưng chớ giả trang thành gia gia.
- Giả trang đáng thương với cả Trường An, áp lực trên vai thật không nhỏ a.
Phương Giải nhịn không được cảm khái một câu. Hắn từng ảo tưởng qua. Sau này tới Trường An không cần phải lo lắng đám truy binh không giải thích được kia. Có cao thủ như Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu bảo vệ, mình có thể ở đế đô giả trang hoàn khố, đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ, thông đồng quả phụ xinh đẹp. Ai trêu chọc hắn thì hắn liền sai Đại Khuyển đánh một trận tới bời. Mất không lâu, cái tên đế đô ngọc diện tiểu lang quân sẽ truyền khắp. Hiện tại xem ra, hắn phát hiện mình nghĩ nhiều lắm.
….
….
Đêm tuyết, trăng sáng, bên cạnh còn có một mỹ nữ eo nhỏ chân dài, vốn phải là một đêm lãng mạn. Nếu không phải đang chạy trốn thì tốt rồi. Nếu ở bên cạnh không phải là Mộc Tiểu Yêu lạnh lùng thì càng tốt hơn. Năm nay Phương Giải đã mười lăm tuổi, Mộc Tiểu Yêu hai mươi bảy tuổi. Phương Giải không chút nghi ngờ, nam nhân ôm qua eo nhỏ của Mộc Tiểu Yêu chỉ có một mình hắn. Nam nhân sờ ngực Mộc Tiểu Yêu, cũng chỉ có mình hắn.
Nhưng đối với nữ nhân này, Phương Giải tràn đầy kính sợ.
Thành Phan Cố rất nhỏ. Từ hậu viện Kim Nguyên Phường nhảy ra chạy về hướng tây, không mất bao lâu đã tới cửa thành. Dù biên quân đang trực là ai, Phương Giải đều biết. Nhưng lúc bọn hắn chạy tới cửa tây, mới phát hiện thì ra mình rất lạc quan.
Đang trực cửa tây vẫn là huynh đệ biên quân của hắn. Nhưng còn có thêm sáu người mặc phi ngư bào. Phải biết rằng người mặc phi ngư bào là ý nghĩa như thế nào. Người mặc áo này, dù là ở đế đô cũng đủ đế khiến cho mọi người kinh sợ. Chức quan và phẩm cấp của bọn họ không cao, nhưng địa vị rất cao.
Người của đại nội thị vệ.
- Sau ngươi không cảm giác ra được ở cửa tây cũng có người ngoài tới?
- Sáu người Tứ Phẩm, không ngăn được chúng ta!
Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói một câu, lập tức ném mạnh Phương Giải sang bên đường. Đợi Phương Giải đứng vững, trong tay Mộc Tiểu Yêu đã xuất hiện một dải băng màu đỏ dài hơn một trượng. Đó là vũ khí của nàng, một vũ khí rất đẹp, rất chói mắt. Trước lúc tách ra ở thành Đại Lý, Phương Giải rất ít khi chứng kiến Mộc Tiểu Yêu ra tay. Bởi vì trong đội ngũ, nàng chỉ phụ trách cảm giác địch nhân. Giết người thì có Kỳ Lân, Dạ Kiêu, còn có Trầm Khuynh Phiến. Sau khi tách ra từ thành Đại Lý, ba năm, ba năm chưa từng gặp địch nhân nào.
Cho nên, đây cũng là lần đầu tiên Phương Giải nhìn rõ Mộc Tiểu Yêu xuất thủ.
Dải băng đỏ dài một trượng.
Trong vòng một trượng, là thế giới của Mộc Tiểu Yêu.
Đại Khuyển không đi lên hỗ trợ, mà đứng ở bên cạnh Phương Giải, lấy ra một cái bao tay có vuốt ở đầu. Dưới ánh trăng, bộ vuốt toát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn thân ảnh thướt tha của Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển bỗng cảm khái nói: - Đó là một nữ nhân cường ngạnh. Trầm Khuynh Phiến xem thường nàng, nhưng nàng đâu từng đặt Trầm Khuynh Phiến vào mắt? Dù nữ nhân kia xác thực là mạnh tới rối tinh rối mù. Nhưng nếu không có cảm giác của Mộc Tiểu Yêu, thì nàng ta đã chết từ lâu rồi.
- Trầm Khuynh Phiến là sư muội của nàng.
Một câu cuối kia, đã khiến cho Phương Giải chấn động.
Trong lòng hắn bỗng áy náy, cho dù hắn không nói sai cái gì.
Sáu đại nội thị vệ mặc phi ngư bào, sáu cao thủ Tứ Phẩm. Nếu đặt ở trong quân, ít nhất cũng phải là Nha Tướng Ngũ Phẩm. Lý Hiếu Tông là ngoại tộc. Tu vị trên Thất Phẩm chỉ làm Nha Tướng, là vì triều đình cố ý muốn rèn luyện hắn. Phương Giải không chút nghi ngờ, một khi Lý Hiếu Tông rời khỏi thành Phan Cố, thì sẽ bình bộ thanh vân.
Còn nữa, vị trí của thành Phan Cố quá quan trọng. Không có một tướng quân có thực lực tọa trấn, triều đình sẽ lo lắng.
Trong suy nghĩ của Ngô Bồi Thắng, dùng sáu thủ vệ phi ngư bào coi như là coi trọng Phương Giải rồi. Thậm chí là rất coi trọng. Nhưng tiếc rằng…Mộc Tiểu Yêu hoàn toàn không để sáu người này vào mắt. Dù nàng không phải võ giả thuộc kiểu hình chiến đấu, nhưng đối phó với sáu địch nhân dưới cấp bậc, nàng vẫn dư sức. Dải băng màu đó như cơn lốc ở trước cửa thành phía tây. Dưới ánh trăng, ánh tuyết chiếu xuống, đẹp tới đoạt tâm phách. Váy dài màu đỏ, dải băng màu đỏ, quay quanh một nữ tử có dáng người thướt tha, tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ.
Nhất là váy dài của nàng bay lên, đôi đùi đẹp trắng noãn thỉnh thoảng lộ ra. Càng khiến cho người ta huyết khí phun trào. Ngay cả giết người cũng đẹp như vậy. Chính là Mộc Tiểu Yêu.
Dải băng cuốn chặt lấy một thanh Tú Xuân Đao, sau đó giống như một con rắn cuốn tới tay của một thị vệ mặc phi ngư bào. Cũng không thấy Mộc Tiểu Yêu sử dụng động tác gì. Rắc một tiếng, dải băng chợt kéo đứt tay của thị vệ kia. Tú Xuân Đao rơi xuống mặt đất, lập tức mất đi sự sáng bóng.
Mộc Tiểu Yêu kéo dải băng, cánh tay của thị vệ kia cũng bị lôi theo. Đôi chân tuyết trắng hung hăng đá một cái. Đôi hài nhỏ màu đỏ được thêu tinh tế đạp vào ngực của thị vệ kia. Phù một tiếng, trước ngực của thị vệ kia lập tức sụp thành một hố to.
Dải băng buông ra, thi thể của thị vệ kia mềm nhũn rơi xuống.
- Cùng tiến lên!
Năm phi ngư bào còn lại xông tới. Có người quay đầu lại nhìn đám biên quân: - Còn không mau thổi tù và.
- Thổi tù và?
Người biên quân đứng đầu nhìn Phương Giải cách đó không xa, lại nhìn cái tù và bằng sừng trâu ở eo. Hắn không muốn giơ tù lên. Phương Giải là bằng hữu của hắn, nhưng hắn còn có một thân phận trọng yếu hơn…Hắn là quân nhân Đại Tùy. Hắn nhìn thấy Phương Giải hướng hắn khoát tay. Hắn cũng biết một khi mình thổi tù và, chỉ một thời gian ngắn nữa, biên quân sẽ chạy tới. Ngoài ra còn có một đám người từ thành Trường An tới.
- Phương Giải, thực xin lỗi.
Vị đội trưởng thở dài một tiếng, chậm rãi gỡ cái tù và rồi đặt ở miệng.
Tiếng tù và vang lên ồ ồ trong đêm tuyết tĩnh lặng.
Nhưng thực ra Phương Giải cũng không có nhiều tiền lắm. Hắn là đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường, là chủ nhân của Hồng Tụ Lâu. Khách Thắng Cư cũng là do hắn kiến tạo. Nhưng hắn chỉ có thể được coi là người làm công cao cấp mà thôi. Hắn giúp cho thành Phan Cố trở nên giàu có và đông đúc. Thu nhập hàng năm của ba tòa lâu kia cũng được chừng hai mươi vạn lượng. Nhưng hắn chỉ nhận phần hoa hồng mà thôi. Bởi vì lúc xây dựng Kim Nguyên Phương, hắn không có đầu tư một đồng nào. Trừ tiền lãi hàng năm chia cho dân chúng, thì phần lớn đều giao cho Lý Hiếu Tông quản lý.
Dù hắn không tiêu tiền như nước, nhưng hắn còn có một thân phận khác là đội phó của đội thám báo. Bình thường xã giao cũng nhiều. Mà trên danh nghĩa hắn có nhiều sản nghiệp như vậy, tự nhiên lần nào cũng là hắn mời khách. Cho nên hơn hai năm qua, tiền dư không có nhiều lắm. Lục tung khắp nơi, cũng chỉ gom được ngân phiếu chừng ba, bốn nghìn lượng. Mấy nghìn lượng này nếu đặt ở thành Phan Cố, coi như là một món tiền lớn. Nhưng tới thành Trường An, chỉ sợ chưa đủ để đị dạo một nơi xa hoa như Bán Nguyệt Lâu vài lần.
Cho nên lúc Phương Giải phát hiện mình có ngần ấy, khó tránh khỏi ảo não.
- Sau này tuyệt không thể lập xí nghệp góp vốn!
Hắn thì thầm một tiếng, nhét ngân phiếu vào trong ngực. Còn lại chừng hai, ba trăm lượng bạc thì cất vào trong bọc. Lúc cất bước, có chút không nỡ quay đầu nhìn bộ quân phục biên quân đặt ở đầu giường. Bì giáp màu đen, áo trong màu xanh có số, giày đen, còn có áo choàng màu đỏ thẫm chỉ mặc vào lễ Tiết Khánh.
- Tiếc rằng…vốn định hôm nay đi cầu Lý Hiếu Tông, gom quân công của ta lại để ta tới Trường An. HIện tại quân công chưa đủ, muốn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện còn phải mất một phen trắc trở. Bạc còn lại không nhiều lắm. Chỉ sợ tới đế đô chỉ mua được một chức quan Thất Phẩm tép riu.
- Không thể đi về hướng đại doanh. Bốn cao thủ đều ở hướng đó.
Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói.
Phương Giải không nỡ, nhưng tuyệt sẽ không do dự.
Vài năm trước, hắn học được bài học đầu tiên, chính là không do dự. Cho nên đến lúc đi thì phải đi, tuyệt không ướt át bẩn thỉu. Dù việc chém giết không đến lân hắn, nhưng hắn cũng không muốn trở thành một phế vật không có ý nghĩa gì. Cũng chính vì nhiều năm như vậy luôn có người bảo vệ, chính vì hắn không có lực bảo vệ mình trước truy bình, cho nên hắn mới có sự khát vọng tới cố chấp với tu luyện.
- Vài phẩm.
Hắn đi theo sau Mộc Tiểu Yêu, hỏi.
- Có một người Lục Phẩm, sắp phá Thất Phẩm, cảm giác quen thuộc, hẳn là Lý Hiếu Tông. Trừ hắn ra…còn lại ba, bốn người trên Lục Phẩm. Còn có một người ta không cảm giác ra được, hình như là Thất Phẩm. Khí tức của người này âm trầm, hẳn là cố ý giấu diếm. Chúng ta cẩn thận một chút. Có khả năng người đó ẩn thân ở một nơi bí mật gần đây. Mong là không gặp phải thích khách có sở trường ẩn nấp.
Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển cũng biết, đêm tối như vậy, khiến cho người ta khó lòng phòng bị nhất chính là những thích khách không giao thủ trực diện.
- Tiểu Yêu tỷ, nhiều năm vậy ngươi luôn không chịu lộ ra.
Phương Giải vừa đi vừa cười hỏi: - Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của địch nhân trong phạm vi hai dặm. Thậm chí đoán chính xác được thực lực của địch nhân. Vậy rốt cuộc ngươi là mấy phẩm? Nếu chúng ta không trốn mà đánh trực diện, liệu ngươi và Đại Khuyển có thoải mái đánh bại bọn chúng không? - Không thể.
Mộc Tiểu Yêu trả lời rất dứt khoát, sau đó có chút kiêu ngạo nói: - Bất luận kẻ nào ở phạm vi hai dặm, đều không thoát khỏi cảm giác của ta. Nhất Phẩm, cũng tốt, cao thủ Cửu Phẩm chí cường cũng thế, đều không dấu được ta. Cho nên nhiều năm chạy trốn vất vả như vậy, nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm. Cho nên lúc tách ra ở thành Nam Yến của Đại Lý, là ta và Đại Khuyển đi theo ngươi, chứ không phải là đám người Kỳ Lân kia.
- Kiêu ngạo như vậy? Vậy rốt cuộc ngươi mấy phẩm?
- Liệu ngươi có thể đừng hỏi được không?
Mộc Tiểu Yêu lườm hắn một cái, sau đó nhịn không được giận dữ nói: - Nếu ta hơn Thất Phẩm, thì việc gì phải chạy trốn? Một người tu vị Bát Phẩm tiêu diệt năm tới sáu cao thủ Thất Phẩm trong cái thành Phan Cố này cũng không thành vấn đề. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng sẽ không có quá nhiều phong hiểm. Cho nên liệu ngươi có thể đừng hỏi ngu ngốc như vậy được không? Đã quyết định chạy trốn, thì tất nhiên là đánh không lại.
- Trong số mấy người bảo vệ ta lúc trước, tu vị của ai lợi hại nhất?
- Trầm Khuynh Phiến.
Đại Khuyển ở bên cạnh trả lời.
- Chính là vị tỷ tỷ xinh đẹp tới rối tinh rối mù, luôn ôm thanh kiếm trong ngực? Ai nha…không thể tưởng được nàng ấy lại lợi hại như vậy. Có phải Cửu Phẩm hay không?
- Không phải. Nhưng có lẽ là Bát Phẩm trung, thậm chí là Bát Phẩm thượng.
Đại Khuyển trả lời.
- Hai ngươi không còn chuyện gì để nói nữa à?
Mộc Tiểu Yêu trừng bọn họ một cái, lập tức nắm chặt đai lưng của Phương Giải, ném hắn ra đầu tường. Những năm này Phương Giải đã quen với việc bị ném như một viên đá. Vững vàng rơi xuống đất, trong nháy mắt, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu cũng nhảy ra.
Một bên chạy về hướng tây thành, một bên Đại Khuyển nói: - Những người bảo vệ ngươi lúc trước, thì bản lĩnh lớn nhất vẫn là Mộc Tiểu Yêu. Nếu không nhờ lực cảm giác mạnh mẽ của nàng, thì chúng ta đã gặp phải không biết bao nhiêu lần hiểm nguy rồi. Tuy Trầm Khuynh Phiến có võ công cao cường, nhưng chỉ sợ cũng mệt chết. Người có bản lĩnh thứ hai, dĩ nhiên là, là ta…Dù ta không cảm giác tới thực lực của địch nhân, nhưng ta có thể đoán chính xác được vị trí của địch nhân. Do đó mà tìm đường chạy trốn tốt nhất. Trầm Khuynh Phiến có thể giết ta một cách đơn giản. Nhưng ta cũng có thể đơn giản không để Trầm Khuynh Phiến giết mình.
- Lão vài phẩm?
Bị Mộc Tiểu Yêu xách theo, Phương Giải có chút nhàm chán. Dù bản thân không mệt mỏi, nhưng một nam nhân bị nữ nhân xách như xách cái giỏ chạy trốn, nói kiểu gì cũng có chút khó coi.
- Ngũ Phẩm hạ.
Đại khuyển thành thật trả lời: - Cho nên nếu hôm nay dù chỉ gặp phải một cao thủ trong đó, chỉ sợ chúng ta không trốn thoát được. Một cao thủ Lục Phẩm, xử lý ba người chúng ta cơ hồ không mất khí lực gì.
- A?
Trước kia Phương Giải đã từng hỏi qua vấn đề này, nhưng Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu một mực không đáp. Hiện tại hắn mới hiểu ra, hai người ở trong mắt hắn là thế ngoại cao nhân xa không thể chạm, cũng không phải cao như vậy. Dù Mộc Tiểu Yêu không nói, nhưng từ lời Đại Khuyển nói, hắn vẫn có thể đoán ra được. Nàng cùng lắm cũng chỉ là Ngũ Phẩm thượng mà thôi. Trầm Khuynh Phiến là Bát Phẩm, nếu nàng ta đang ở bên cạnh, thì căn bản không cần chạy trốn…
- Đừng nhìn ta như vậy!
Mộc Tiểu Yêu vừa chạy vừa nói: - Trước không trả lời ngươi, bởi vì trong thành Phan Cố chỉ có Lý Hiếu Tông là nhân vật nguy hiểm. Nhưng hắn không biết thân phận của ngươi, sẽ không vô duyên vô cớ giết ngươi. Hiện tại nói, là vì sắp chạy trốn tới Trường An. Trường An là nơi nào? Là nơi ngọa hổ tàng long! Hiện tại nói cho ngươi, là để về sau ngươi an phận chút. Tới Trường An có thể giả trang đáng thương, nhưng chớ giả trang thành gia gia.
- Giả trang đáng thương với cả Trường An, áp lực trên vai thật không nhỏ a.
Phương Giải nhịn không được cảm khái một câu. Hắn từng ảo tưởng qua. Sau này tới Trường An không cần phải lo lắng đám truy binh không giải thích được kia. Có cao thủ như Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu bảo vệ, mình có thể ở đế đô giả trang hoàn khố, đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ, thông đồng quả phụ xinh đẹp. Ai trêu chọc hắn thì hắn liền sai Đại Khuyển đánh một trận tới bời. Mất không lâu, cái tên đế đô ngọc diện tiểu lang quân sẽ truyền khắp. Hiện tại xem ra, hắn phát hiện mình nghĩ nhiều lắm.
….
….
Đêm tuyết, trăng sáng, bên cạnh còn có một mỹ nữ eo nhỏ chân dài, vốn phải là một đêm lãng mạn. Nếu không phải đang chạy trốn thì tốt rồi. Nếu ở bên cạnh không phải là Mộc Tiểu Yêu lạnh lùng thì càng tốt hơn. Năm nay Phương Giải đã mười lăm tuổi, Mộc Tiểu Yêu hai mươi bảy tuổi. Phương Giải không chút nghi ngờ, nam nhân ôm qua eo nhỏ của Mộc Tiểu Yêu chỉ có một mình hắn. Nam nhân sờ ngực Mộc Tiểu Yêu, cũng chỉ có mình hắn.
Nhưng đối với nữ nhân này, Phương Giải tràn đầy kính sợ.
Thành Phan Cố rất nhỏ. Từ hậu viện Kim Nguyên Phường nhảy ra chạy về hướng tây, không mất bao lâu đã tới cửa thành. Dù biên quân đang trực là ai, Phương Giải đều biết. Nhưng lúc bọn hắn chạy tới cửa tây, mới phát hiện thì ra mình rất lạc quan.
Đang trực cửa tây vẫn là huynh đệ biên quân của hắn. Nhưng còn có thêm sáu người mặc phi ngư bào. Phải biết rằng người mặc phi ngư bào là ý nghĩa như thế nào. Người mặc áo này, dù là ở đế đô cũng đủ đế khiến cho mọi người kinh sợ. Chức quan và phẩm cấp của bọn họ không cao, nhưng địa vị rất cao.
Người của đại nội thị vệ.
- Sau ngươi không cảm giác ra được ở cửa tây cũng có người ngoài tới?
- Sáu người Tứ Phẩm, không ngăn được chúng ta!
Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói một câu, lập tức ném mạnh Phương Giải sang bên đường. Đợi Phương Giải đứng vững, trong tay Mộc Tiểu Yêu đã xuất hiện một dải băng màu đỏ dài hơn một trượng. Đó là vũ khí của nàng, một vũ khí rất đẹp, rất chói mắt. Trước lúc tách ra ở thành Đại Lý, Phương Giải rất ít khi chứng kiến Mộc Tiểu Yêu ra tay. Bởi vì trong đội ngũ, nàng chỉ phụ trách cảm giác địch nhân. Giết người thì có Kỳ Lân, Dạ Kiêu, còn có Trầm Khuynh Phiến. Sau khi tách ra từ thành Đại Lý, ba năm, ba năm chưa từng gặp địch nhân nào.
Cho nên, đây cũng là lần đầu tiên Phương Giải nhìn rõ Mộc Tiểu Yêu xuất thủ.
Dải băng đỏ dài một trượng.
Trong vòng một trượng, là thế giới của Mộc Tiểu Yêu.
Đại Khuyển không đi lên hỗ trợ, mà đứng ở bên cạnh Phương Giải, lấy ra một cái bao tay có vuốt ở đầu. Dưới ánh trăng, bộ vuốt toát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn thân ảnh thướt tha của Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển bỗng cảm khái nói: - Đó là một nữ nhân cường ngạnh. Trầm Khuynh Phiến xem thường nàng, nhưng nàng đâu từng đặt Trầm Khuynh Phiến vào mắt? Dù nữ nhân kia xác thực là mạnh tới rối tinh rối mù. Nhưng nếu không có cảm giác của Mộc Tiểu Yêu, thì nàng ta đã chết từ lâu rồi.
- Trầm Khuynh Phiến là sư muội của nàng.
Một câu cuối kia, đã khiến cho Phương Giải chấn động.
Trong lòng hắn bỗng áy náy, cho dù hắn không nói sai cái gì.
Sáu đại nội thị vệ mặc phi ngư bào, sáu cao thủ Tứ Phẩm. Nếu đặt ở trong quân, ít nhất cũng phải là Nha Tướng Ngũ Phẩm. Lý Hiếu Tông là ngoại tộc. Tu vị trên Thất Phẩm chỉ làm Nha Tướng, là vì triều đình cố ý muốn rèn luyện hắn. Phương Giải không chút nghi ngờ, một khi Lý Hiếu Tông rời khỏi thành Phan Cố, thì sẽ bình bộ thanh vân.
Còn nữa, vị trí của thành Phan Cố quá quan trọng. Không có một tướng quân có thực lực tọa trấn, triều đình sẽ lo lắng.
Trong suy nghĩ của Ngô Bồi Thắng, dùng sáu thủ vệ phi ngư bào coi như là coi trọng Phương Giải rồi. Thậm chí là rất coi trọng. Nhưng tiếc rằng…Mộc Tiểu Yêu hoàn toàn không để sáu người này vào mắt. Dù nàng không phải võ giả thuộc kiểu hình chiến đấu, nhưng đối phó với sáu địch nhân dưới cấp bậc, nàng vẫn dư sức. Dải băng màu đó như cơn lốc ở trước cửa thành phía tây. Dưới ánh trăng, ánh tuyết chiếu xuống, đẹp tới đoạt tâm phách. Váy dài màu đỏ, dải băng màu đỏ, quay quanh một nữ tử có dáng người thướt tha, tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ.
Nhất là váy dài của nàng bay lên, đôi đùi đẹp trắng noãn thỉnh thoảng lộ ra. Càng khiến cho người ta huyết khí phun trào. Ngay cả giết người cũng đẹp như vậy. Chính là Mộc Tiểu Yêu.
Dải băng cuốn chặt lấy một thanh Tú Xuân Đao, sau đó giống như một con rắn cuốn tới tay của một thị vệ mặc phi ngư bào. Cũng không thấy Mộc Tiểu Yêu sử dụng động tác gì. Rắc một tiếng, dải băng chợt kéo đứt tay của thị vệ kia. Tú Xuân Đao rơi xuống mặt đất, lập tức mất đi sự sáng bóng.
Mộc Tiểu Yêu kéo dải băng, cánh tay của thị vệ kia cũng bị lôi theo. Đôi chân tuyết trắng hung hăng đá một cái. Đôi hài nhỏ màu đỏ được thêu tinh tế đạp vào ngực của thị vệ kia. Phù một tiếng, trước ngực của thị vệ kia lập tức sụp thành một hố to.
Dải băng buông ra, thi thể của thị vệ kia mềm nhũn rơi xuống.
- Cùng tiến lên!
Năm phi ngư bào còn lại xông tới. Có người quay đầu lại nhìn đám biên quân: - Còn không mau thổi tù và.
- Thổi tù và?
Người biên quân đứng đầu nhìn Phương Giải cách đó không xa, lại nhìn cái tù và bằng sừng trâu ở eo. Hắn không muốn giơ tù lên. Phương Giải là bằng hữu của hắn, nhưng hắn còn có một thân phận trọng yếu hơn…Hắn là quân nhân Đại Tùy. Hắn nhìn thấy Phương Giải hướng hắn khoát tay. Hắn cũng biết một khi mình thổi tù và, chỉ một thời gian ngắn nữa, biên quân sẽ chạy tới. Ngoài ra còn có một đám người từ thành Trường An tới.
- Phương Giải, thực xin lỗi.
Vị đội trưởng thở dài một tiếng, chậm rãi gỡ cái tù và rồi đặt ở miệng.
Tiếng tù và vang lên ồ ồ trong đêm tuyết tĩnh lặng.
Danh sách chương