“Sao anh có thể?” May gặng thêm một lần nữa, những giọt nước mắt tức giận tràn đầy đôi mắt. “Anh biết là tôi không muốn chúng quay về đây.”
“May, dù em có nghĩ gì về anh”, Jude mạnh mẽ cắt ngang, “anh không hề nói với ai là em đang xoay xở ở đây một mình, nữa là nói gì với các em gái em, hay Max và Will.”
Cô nhìn anh chằm chằm vài giây, không rõ là có tin anh không, nhưng hiểu rằng lúc này cô không còn thời gian để tranh luận việc đó. Cô trở nên bối rối. “Anh phải đi đi”, cô ép buộc Jude, hai tay vặn vẹo vào nhau mạnh đến nỗi các khớp tay trở nên trắng bệch. “Không, anh phải ở lại”, cô điên cuồng chữa lại, đi đi lại lại trong phòng vẻ đầy khích động để cố nghĩ xem tốt nhất nên làm gì, đầu óc căng ra.
January và March là người cuối cùng mà cô muốn gặp ở đây, và hơn bất kỳ lúc nào, May còn hiểu rằng April Robine chỉ ở cách đây vài dặm. Và mặc dù bà ta là một diễn viên nổi tiếng khắp thế giới, January và March không hề biết rằng bà ta là mẹ họ.
Khi họ cùng lớn lên, chưa bao giờ May thấy hai em gái cần phải biết mẹ họ không chết hai mươi hai năm trước mà thực ra là đã bỏ rơi họ. Ngay cả khi May nhận ra người diễn viên giờ có tên April Robine là mẹ họ, cô cũng không cảm thấy cần thiết phải nói cho các em gái biết sự thực này. Sau hết, có cơ hội nào để chúng gặp gỡ nữ diễn viên nổi tiếng này không, dù là tình cờ hay sắp xếp? Không, May quyết định.
Hoàn toàn sai...
Giờ hai em gái cô bất ngờ trở về nhà và April Robine đang ở một khách sạn cách đây có vài dặm.
Cô phải làm gì đây? Rõ ràng Jude cũng đang băn khoăn về điều đó - với những lý do hoàn toàn khác - khi buông rèm cửa sổ bếp ra trước khi quay sang nhìn cô, cặp mày đen nhướn lên chế nhạo. “Quyết định đi, May”, anh dài giọng. “Tôi đi hay ở lại?”
Cô muốn anh ta biến đi, đương nhiên, càng xa càng tốt và càng nhanh càng tốt - và mang April Robine cuốn gói cùng. Nhưng khi hiểu ra điều đó là không thể, nhất là giờ đây Max và Will đã tới, sự có mặt của anh ta ở đây có thể có ích trong việc giải thích sự lo âu mà cô quá bối rối nên khó có thể che giấu.
“Anh ở lại”, cô kiên quyết nói với Jude, nắm cánh tay đẩy anh ngồi xuống một chiếc ghế trong bếp. “Chỉ đừng có... đừng cố mà...” Cô hít một hơi sâu để kiểm chế, buộc mình phải bình tĩnh, biết rằng cũng không thể để Jude nghi ngờ về thái độ của mình.
Thật rối ren. Thực là một cơn ác mộng. January và March quay về làm cái quái gì nhỉ? Lần trước khi May nói chuyện với January, Max và cô đang vui thích đến mức họ ở lại Caribe thêm một tuần và vẫn còn vài ngày ở đó nữa. Còn March đã vui vẻ đến London để gặp cha mẹ chồng tương lai. Vậy, nếu Jude thực sự không báo với họ cô ở đây một mình, thì cả hai quay về đây làm gì?
May căng người, buộc mình phải bình tĩnh.
“Anh có thể ở lại được chứ, Jude?”, cô điềm đạm. “Nhưng anh có thể không...?”, Cô liếm cặp môi khô khốc. “Xin đừng nhắc tới việc David Melton hay April Robine tới đây được không?” Cô nhìn anh van nài, hy vọng rằng bằng việc nhắc tới David, cô sẽ không để anh phát hiện ra là thực ra cô muốn anh đừng nhắc tới người diễn viên nổi tiếng.
Jude bình tĩnh nhìn lại cô, rõ ràng là hoàn toàn khó hiểu bởi thái độ đó - nhưng là một người đàn ông luôn muốn tự chủ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh khó chấp nhận cảm giác này.
Ồ, ít nhất lúc này đã. May không nghi ngờ gì sau này Jude sẽ đòi hỏi cô giải thích cặn kẽ, nhưng cô sẽ giải quyết vấn đề đó khi nó tới. Giờ thì cô chỉ cần anh hợp tác về điểm duy nhất đó mà thôi.
Anh nghiêm trang. “Các em gái cô không biết về lời mời đóng phim à?”
“Có, chúng có biết”, cô thốt lên với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Nhưng không biết là David Melton đang ở đây để theo đuổi việc đó?”
Jude suy luận?
“Không, không biết.” May thở dài nóng nảy.
“Có biết rằng April ở đây chỉ để giúp đả thông việc đó? May, vấn đề của cô với April là gì vậy?”, anh hỏi và thấy May trắng bệch ra ngay khi vừa nhắc tới tên người phụ nữ đó.
Cô hít một hơi để kiềm chế. Nếu anh ta nhắc đến April Robine trước mặt các em gái cô... “Tôi thực sự không muốn thảo luận thêm về việc này tối nay, Jude.” Cô nhìn anh kiên quyết.
Jude mím miệng chế giễu. “Cô có biết sự im lặng của tôi có giá như thế nào không?”, anh dài giọng chế nhạo.
“Có”, cô thở ra nóng nảy, lúc này đã có thể nghe thấy giọng nói thì thầm vui vẻ của các em gái bên ngoài cửa. Cô sẵn lòng hứa với Jude bất kỳ điều gì lúc này để anh ta im lặng không nhắc tới April Robine.
“Ăn tối ngày mai nhé?”, anh nhẹ nhàng hỏi, rõ ràng đã nghe thấy những giọng nói đang tiến lại gần. Mắt May mở to. “Chỉ ăn tối thôi à?” Jude cau mày, vẻ mặt gay gắt. “Em nghĩ là tôi còn muốn gì nữa nào?”, anh trêu tức.
“Tôi không biết”, cô vội vã nói qua loa. “Nhưng ăn tối thì được.”
“Cô không biết tôi vui thế nào khi nghe vậy đâu!” Jude phẫn nộ. “May, tôi không biết cô nghĩ tôi là loại đàn ông nào, nhưng tôi không đi tìm...”
“Suyt”, cô cắt ngang cảnh báo, vội vã đi ngang qua phòng để nhấc chiếc bình cà phê khi cánh cửa bắt đầu mở, như thể đang rót thêm cà phê.
Vài phút sau đó tràn nhập tiếng râm ran vui vẻ khi ba chị em gái chào hỏi chuyện trò với nhau. January và March rõ ràng là sung sướng vì việc họ bất ngờ về nhà để làm May ngạc nhiên đã đạt kết quả.
Ngạc nhiên à? May tự hỏi với một sự cáu kỉnh trong lòng - các em gái cô gần như khiến cô lên cơn đau tim như một lần Jude đã nhắc tới ấy chứ.
Nhưng vẫn còn phải giới thiệu Jude cho January và March, Max và Will đã chào hỏi bạn của họ, rõ ràng là bối rối trước sự xuất hiện có vẻ dễ dàng của anh ở đây sau những gì mà May đã tuyên bố về anh trước đây.
“Jude và tôi cùng ăn tối để anh ấy có thể tiếp tục chiến dịch thuyết phục tôi bán trang trại”, May nhẹ nhàng giải thích sự có mặt của anh ở đây với hai em rể tương lai, cố tình lẩn tránh cái nhìn dò xét của Max và vẻ khó hiểu của Will. Lần trước, khi nói chuyện với hai người đàn ông này, cô đã tuyên bố khá rõ về thái độ của mình về Jude Marshall, và giờ đây thì anh ta lại ở đây, có vẻ rất vui vẻ ngồi gọn gàng trong căn bếp, sau khi ăn tối với cô.
“Jude rất có tài thuyết phục”, Max nhẹ nhàng xác nhận.
“Rất tài”, Will khô khan lặp lại.
May cương quyết lờ đi cái nhìn đầy vẻ hiểu biết của họ. “January, March, đây là Jude Marshall”, cô nói với hai em gái giọng tự tin hơn.
“Chào anh, Jude”, January lên tiếng chào, bắt tay anh ta một cách đề phòng.
“Anh đã kiểm tra xem đồ ăn có thuốc độc tác dụng chậm trước khi ăn không đấy?” March, với sự thẳng tính thường thấy, chẳng quan tâm đến những phép lịch sự nhỏ nhặt như vậy khi nhìn anh cười tinh quái.
Jude đã đứng dậy khi họ được giới thiệu với nhau, anh thậm chí còn cao hơn Max và Will vài inch, sự hiện diện của anh rõ ràng trội hơn.
“Tôi tin cô nhất định là March”, anh khẽ nói với vẻ tán thưởng. “Tôi đã nghe khá nhiều về cả hai cô”, anh bình thản giải thích khi thấy cái nhìn vẻ dò hỏi của March. “Về thuốc độc, tôi nghĩ tôi và May đã đạt được cái gọi là thỏa thuận ngừng bắn ở thời điểm hiện tại”, anh trả lời March, đồng thời quay sang mỉm cười với May. Nụ cười chỉ có thể mô tả là đầy tình cảm.
Mắt May mở to, rồi cô nghiêm mặt. Anh ta làm gì thế này? Dù là gì thì cô cũng không thích thế!
“Thật tuyệt”, Will nói với sự nhẹ nhõm rõ rệt.
March gật đầu khi đứng cạnh anh. “Thật tuyệt vì phù rể và phù dâu chính sẽ không cố đâm nhau trong lễ cưới!”, cô vui vẻ nhất trí, đôi mắt xanh xám nhạt láp lánh đầy tinh quái cũng như bản chất con người March vậy.
“Phù rể?”
“Phù dâu chính à?” May há hốc buột miệng chen ngang sự sửng sốt của Jude.
“Ồ, xin cả hai người đừng ngạc nhiên thế.” January phá lên cười, rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều so với khi cô cùng Max đi nghỉ hai tuần trước đó.
May rất biết ơn về điều này. January đã rất buồn sau lần thử thách gần đây với một gã bệnh hoạn, do vậy Max đã đề xuất đi nghỉ hè để giúp cô vượt qua. Xem ra nó đã có tác dụng, January rõ ràng đang tràn trề hạnh phúc.
“Chúng em còn cần ai khác để làm chứng cơ chứ?” March tiếp tục câu chuyện, hai tay nắm chặt tay May. “Chúng em nghĩ một đám cưới đôi dịp Phục sinh sẽ rất vui đấy”, cô bổ sung một cách đầy phán khích.
“Rất tuyệt”, May khẳng định yếu ớt, rất mừng cho hai em, song cô không lấy gì làm vui vẻ trước ý nghĩ chia sẻ một buổi lễ mang tính gia đình như vậy với Jude Marshall. Mặc dù nhìn quanh thì có thể thấy điều đó sẽ xảy ra; Jude rõ ràng là bạn rất thân của cả Max và Will, ngoại trừ những khác biệt trong vụ việc mua lại trang trại này.
“Chúng tôi sẽ rất hân hạnh, đúng không May?” Jude trả lời cho cả hai người, một lần nữa mỉm cười thân mật với cô.
Nụ cười đó, sau khi anh ta vừa mới tống tiền cô bằng một bữa tối ngày mai, khiến May thực sự hồ nghi.
Mình đang cảm thấy thích thú, Jude dễ dàng tự nhận ra. January và March đúng như những gì Max và Will đã nói: cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ, với một nét tự chủ cũng giống hệt như những gì anh thấy ở May vậy.
Cũng thật thú vị khi thấy rằng hai người bạn đến giờ vẫn độc thân rõ ràng đã yêu say đắm những người phụ nữ xinh đẹp này.
Nhưng thực ra điều làm anh vui thích nhất là hiện giờ May hoàn toàn luống cuống, việc hai em gái bất ngờ trở về đã khiến cô rõ ràng là bị sốc. Ít nhất là trong con mắt của anh. Anh không nghĩ là còn bất kỳ ai trong số họ đang nhận thức được sự việc theo cách của anh...
Mặc dù vẫn còn đôi chút vấn đề vì May nghi ngờ anh đứng đằng sau sự trở về đầy bất ngờ này của hai cặp đính hôn. Anh thừa nhận bằng một cái mím chặt môi.
Jude có thể làm nhiều thứ, nhưng bất chấp việc trước đó đã trêu chọc, anh biết quá rõ là May không muốn các em gái được thông báo là cô đang ở nhà một mình. Dù có đồng ý với quyết định đó hay không, anh vẫn cứ tôn trọng nó.
“Vậy điều gì đã khiến bốn người các bạn trở về bất ngờ như vậy?”, anh bình thản hỏi.
“Anh định nói là bởi vì chị May yêu quý đã không hề nói cho chúng tôi biết chị ấy đang xoay xở một mình sao?” March khô khan nói với một cái nhìn trách móc dành cho chị cô.
Jude nhìn cô gái giữa của nhà Calendar một cách thán phục. Hiển nhiên là cả ba người phụ nữ này đều có cả sắc đẹp lẫn trí thông minh. Thực ra anh chưa bao giờ nghi ngờ điều này; phải là một người phụ nữ khác thường lắm thì mới hấp dẫn được Max hay Will. Có vẻ như cả ba cô gái nhà Calendar đều như vậy.
May có vẻ không được thoải mái vì lời trách móc. “Thực ra không có lý do gì để báo với các em.”
“Nhưng chắc chắn là có đấy”, lần này thì là January cắt ngang với vẻ đầy quan tâm. Cô quàng tay May và mỉm cười đầy âu yếm. “Chị không thể nào làm hết các việc ở nhà. Và để trả lời câu hỏi của anh, Jude”, cô tươi cười quay sang anh, “Will đã gọi điện cho Max bằng điện thoại di động để thông báo cho chúng tôi tin tốt lành của anh ấy và chị March, để rồi phát hiện ra rằng chúng tôi vẫn đang ở Caribe...”. Cô nhớ lại với một cái nhún vai phiền muộn.
Jude quay sang nhìn May đầy hàm ý và nhận được một ánh mắt chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Cô ấy thực sự là người cứng đầu nhất.
“Do vậy, đương nhiên là chúng tôi đã quyết định quay về ngay lập tức.”
January nói một cách chắc chắn giống như May. “Chúng tôi đã gặp chị March và anh Will ở London, và...”
“Giờ thì chúng tôi ở đây”, March tuyên bố khô khan. “Một đại gia đình hạnh phúc.” Cô nhìn Jude bằng đôi mắt xanh xám đầy vẻ thách thức.
Ở March có một sự sắc sảo mà Jude rất khâm phục. Anh dễ dàng đáp trả cái nhìn thách thức đó. Will chắc chắn sẽ bị tách khỏi công việc này khi cưới cô gái giữa nhà Calendar.
“Và chúng tôi mang theo sâm banh để chúc mừng đây”, Will nhẹ nhàng chen vào, đương nhiên là không phải không quan tâm đến diễn biến câu chuyện. Anh chìa ra hai chai vang đã cầm theo vào nhà.
“March, em có thể lấy giúp chị cốc uống sâm banh không?” May nhanh nhẹn đề xuất, rõ ràng là cảm thấy thoải mái hơn khi có việc gì đó để làm thay vì đứng đó nói chuyện về những gì họ đã làm trong khoảng một tuần qua.
Jude, như đã kể với May lúc trước, không có anh chị em ruột. Max và Will đã trở thành những người anh em của anh và anh thực sự rất vui được ngồi thêm khoảng nửa tiếng nữa cùng uống sâm banh và sáu người họ sẽ cùng chúc mừng, cả hai cặp mới đính hôn cũng như phù rể và phù dâu chính.
Mặc dù từ vẻ mặt của May, anh có thể thấy rằng cô cảm thấy viễn cảnh phù dâu phù rể không có gì hay ho.
“Hãy nhìn vào mặt tích cực, May”, anh châm chọc khi bước tới đứng cạnh cô, không hề xấu hổ khi lợi dụng tình thế để lướt nhẹ tay dọc xuống eo cô. “Phù rể và phù dâu thường cùng đi với nhau”, anh giải thích.
“Điều này sẽ giúp chúng ta khỏi phải đau đầu kiếm ai đó đi dự đám cưới cùng.”
Cô bắn một cái nhìn áp chế tới anh khi anh toe toét cúi xuống cười với cô, đồng thời vặn vẹo một cách không thoải mái với cánh tay đang nắm lấy cô. “Tôi tin đó chưa bao giờ là vấn đề đối với anh, Jude”, cô chua chát nhận xét.
“Thực ra là tôi đã nghĩ nhiều đến cô hơn”, anh dài giọng, tiếp tục cười toe toét.
Má May ửng đỏ tức giận và Jude có thể nhìn thấy cơn giận bùng lên trong mắt cô đến mức cô muốn nói với anh chính xác anh có thể làm gì với ý nghĩ của mình.
Trên thực tế, suýt nữa thì cô đã làm vậy nếu January không xen vào. “Chị phải xem nhẫn đính hôn của chúng em, chị May.” Cô cười. “Cho chị ấy xem đi, chị March.” Cô chìa bàn tay trái mảnh mai, đồng thời March cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.
Hai chiếc nhẫn gần như giống hệt nhau, một viên ngọc bảo lục được viền quanh bởi những viên kim cương nhỏ hơn một chút.
“Và chúng em không hề biết người kia đã chọn gì cho đến khi gặp nhau ngày hôm qua.” March mỉm cười thiểu não.
“Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Max nhân dịp xao lãng này thì thầm hỏi Jude.
Jude nhún vai, vẫn đang tập trung vào sự vui vẻ của ba cô gái nhà Calendar khi họ ngắm nghía những chiếc nhẫn đính hôn. “Cậu biết là tớ bay sang đây rồi mà”, anh cũng trả lời rất khẽ.
“Nhưng không phải đúng ở chỗ này”, Will tham gia. “Nói cho bọn tớ biết đi, May có chĩa súng ngắn vào cậu lần đầu tiên cậu xuất hiện ở trang trại không?”, anh hỏi thêm với một sự thích thú hiện rõ.
Jude quay sang cười toe toét với bạn. “Nếu khi đó cô ấy thức thì có thể cũng làm thế rồi!”, anh thừa nhận. “Đương nhiên là cô ấy đủ hung hăng”, anh thừa nhận.
Max nhướn mày ngạc nhiên. “May ư?” Giọng anh đầy vẻ nghi ngờ.
“May đấy.” Jude nghiêm túc xác nhận, có vẻ như anh và May chẳng làm gì ngoài việc tranh luận suốt kể từ khi gặp nhau lần đâu. Hoặc là hôn...
“Không, đó là March chứ.” Will khẳng định đầy hạnh phúc. “May vẫn luôn là người biết điều nhất trong ba chị em.”
“Tớ cũng đồng ý với cậu.” Max từ tốn gật đầu, anh là người nghiêm túc nhất trong ba người bạn. “May luôn là người dễ tính nhất trong ba chị em.”
Jude lắc đầu một cách chắc chắn. “Chắc là chúng ta không nói về cùng một người phụ nữ rồi”, anh nói. “May không khác gì một cái nhọt ở...” Anh đột nhiên dừng lại, mấy chị em gái đã ngừng nói chuyện, trong căn bếp im lặng chỉ còn nghe tiếng giọng của anh.
“Anh đang nói là...?” March nhướn cặp mày rậm nhìn ranh mãnh, rõ ràng là thích thú sự bối rối của anh.
Và anh bối rối thật sự, Jude tự nhủ trong lòng. Đó là điều có thể nói giữa bạn bè thân thiết với nhau, chứ không thể nào để cho người được nhắc tới - và hai em gái của cô ấy - nghe được.
Và May - một cô gái tinh ranh - rõ ràng là thích thú với sự bối rối của anh giống như các em gái của mình, cô nhếch miệng thích thú, đôi mắt xanh lấp lánh.
“Jude?”, cô hỏi với vẻ ngây thơ cố ý.
“May”, anh gật đầu xác nhận một cách hơi cường điệu, “Tôi chắc chắn là cô cũng sẽ thừa nhận chúng ta chưa bao giờ có chung cái nhìn với nhau về vấn đề gì, kể từ khi tôi tới đây?”. Anh giễu cợt.
“Sao tôi có thể nhìn như anh được, anh cao hơn tôi ít nhất là tám inch cơ mà”, cô vô tư trả lời, khiến mọi người phá lên cười, đó là điều mà cô thực sự chờ đợi, nhằm phá vỡ sự lúng túng ngượng nghịu từ nãy tới giờ.
Đồng thời cô cũng gọn gàng gỡ cho Jude khỏi thế bí mà anh đã tự đẩy mình vào - anh thừa nhận.
“Hãy uống một cốc nữa nào”, January nhẹ nhàng xen vào, tay nâng chiếc cốc. “Chúc đám cưới thành công.”
“Chúc đám cưới thành công”, Jude hòa giọng cùng mọi người. Mặc dù anh hướng chiếc cốc của mình về phía May trêu chọc và hiểu ra từ cặp mắt nheo lại khi cô nhìn anh rằng cô vẫn không thoải mái với ý nghĩ sẽ cùng anh làm phù rể, phù dâu cho đám cưới.
Anh băn khoăn không hiểu cô sẽ phản ứng thế nào nếu đề xuất sẽ đưa April tới để thay thế...
“May, dù em có nghĩ gì về anh”, Jude mạnh mẽ cắt ngang, “anh không hề nói với ai là em đang xoay xở ở đây một mình, nữa là nói gì với các em gái em, hay Max và Will.”
Cô nhìn anh chằm chằm vài giây, không rõ là có tin anh không, nhưng hiểu rằng lúc này cô không còn thời gian để tranh luận việc đó. Cô trở nên bối rối. “Anh phải đi đi”, cô ép buộc Jude, hai tay vặn vẹo vào nhau mạnh đến nỗi các khớp tay trở nên trắng bệch. “Không, anh phải ở lại”, cô điên cuồng chữa lại, đi đi lại lại trong phòng vẻ đầy khích động để cố nghĩ xem tốt nhất nên làm gì, đầu óc căng ra.
January và March là người cuối cùng mà cô muốn gặp ở đây, và hơn bất kỳ lúc nào, May còn hiểu rằng April Robine chỉ ở cách đây vài dặm. Và mặc dù bà ta là một diễn viên nổi tiếng khắp thế giới, January và March không hề biết rằng bà ta là mẹ họ.
Khi họ cùng lớn lên, chưa bao giờ May thấy hai em gái cần phải biết mẹ họ không chết hai mươi hai năm trước mà thực ra là đã bỏ rơi họ. Ngay cả khi May nhận ra người diễn viên giờ có tên April Robine là mẹ họ, cô cũng không cảm thấy cần thiết phải nói cho các em gái biết sự thực này. Sau hết, có cơ hội nào để chúng gặp gỡ nữ diễn viên nổi tiếng này không, dù là tình cờ hay sắp xếp? Không, May quyết định.
Hoàn toàn sai...
Giờ hai em gái cô bất ngờ trở về nhà và April Robine đang ở một khách sạn cách đây có vài dặm.
Cô phải làm gì đây? Rõ ràng Jude cũng đang băn khoăn về điều đó - với những lý do hoàn toàn khác - khi buông rèm cửa sổ bếp ra trước khi quay sang nhìn cô, cặp mày đen nhướn lên chế nhạo. “Quyết định đi, May”, anh dài giọng. “Tôi đi hay ở lại?”
Cô muốn anh ta biến đi, đương nhiên, càng xa càng tốt và càng nhanh càng tốt - và mang April Robine cuốn gói cùng. Nhưng khi hiểu ra điều đó là không thể, nhất là giờ đây Max và Will đã tới, sự có mặt của anh ta ở đây có thể có ích trong việc giải thích sự lo âu mà cô quá bối rối nên khó có thể che giấu.
“Anh ở lại”, cô kiên quyết nói với Jude, nắm cánh tay đẩy anh ngồi xuống một chiếc ghế trong bếp. “Chỉ đừng có... đừng cố mà...” Cô hít một hơi sâu để kiểm chế, buộc mình phải bình tĩnh, biết rằng cũng không thể để Jude nghi ngờ về thái độ của mình.
Thật rối ren. Thực là một cơn ác mộng. January và March quay về làm cái quái gì nhỉ? Lần trước khi May nói chuyện với January, Max và cô đang vui thích đến mức họ ở lại Caribe thêm một tuần và vẫn còn vài ngày ở đó nữa. Còn March đã vui vẻ đến London để gặp cha mẹ chồng tương lai. Vậy, nếu Jude thực sự không báo với họ cô ở đây một mình, thì cả hai quay về đây làm gì?
May căng người, buộc mình phải bình tĩnh.
“Anh có thể ở lại được chứ, Jude?”, cô điềm đạm. “Nhưng anh có thể không...?”, Cô liếm cặp môi khô khốc. “Xin đừng nhắc tới việc David Melton hay April Robine tới đây được không?” Cô nhìn anh van nài, hy vọng rằng bằng việc nhắc tới David, cô sẽ không để anh phát hiện ra là thực ra cô muốn anh đừng nhắc tới người diễn viên nổi tiếng.
Jude bình tĩnh nhìn lại cô, rõ ràng là hoàn toàn khó hiểu bởi thái độ đó - nhưng là một người đàn ông luôn muốn tự chủ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh khó chấp nhận cảm giác này.
Ồ, ít nhất lúc này đã. May không nghi ngờ gì sau này Jude sẽ đòi hỏi cô giải thích cặn kẽ, nhưng cô sẽ giải quyết vấn đề đó khi nó tới. Giờ thì cô chỉ cần anh hợp tác về điểm duy nhất đó mà thôi.
Anh nghiêm trang. “Các em gái cô không biết về lời mời đóng phim à?”
“Có, chúng có biết”, cô thốt lên với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Nhưng không biết là David Melton đang ở đây để theo đuổi việc đó?”
Jude suy luận?
“Không, không biết.” May thở dài nóng nảy.
“Có biết rằng April ở đây chỉ để giúp đả thông việc đó? May, vấn đề của cô với April là gì vậy?”, anh hỏi và thấy May trắng bệch ra ngay khi vừa nhắc tới tên người phụ nữ đó.
Cô hít một hơi để kiềm chế. Nếu anh ta nhắc đến April Robine trước mặt các em gái cô... “Tôi thực sự không muốn thảo luận thêm về việc này tối nay, Jude.” Cô nhìn anh kiên quyết.
Jude mím miệng chế giễu. “Cô có biết sự im lặng của tôi có giá như thế nào không?”, anh dài giọng chế nhạo.
“Có”, cô thở ra nóng nảy, lúc này đã có thể nghe thấy giọng nói thì thầm vui vẻ của các em gái bên ngoài cửa. Cô sẵn lòng hứa với Jude bất kỳ điều gì lúc này để anh ta im lặng không nhắc tới April Robine.
“Ăn tối ngày mai nhé?”, anh nhẹ nhàng hỏi, rõ ràng đã nghe thấy những giọng nói đang tiến lại gần. Mắt May mở to. “Chỉ ăn tối thôi à?” Jude cau mày, vẻ mặt gay gắt. “Em nghĩ là tôi còn muốn gì nữa nào?”, anh trêu tức.
“Tôi không biết”, cô vội vã nói qua loa. “Nhưng ăn tối thì được.”
“Cô không biết tôi vui thế nào khi nghe vậy đâu!” Jude phẫn nộ. “May, tôi không biết cô nghĩ tôi là loại đàn ông nào, nhưng tôi không đi tìm...”
“Suyt”, cô cắt ngang cảnh báo, vội vã đi ngang qua phòng để nhấc chiếc bình cà phê khi cánh cửa bắt đầu mở, như thể đang rót thêm cà phê.
Vài phút sau đó tràn nhập tiếng râm ran vui vẻ khi ba chị em gái chào hỏi chuyện trò với nhau. January và March rõ ràng là sung sướng vì việc họ bất ngờ về nhà để làm May ngạc nhiên đã đạt kết quả.
Ngạc nhiên à? May tự hỏi với một sự cáu kỉnh trong lòng - các em gái cô gần như khiến cô lên cơn đau tim như một lần Jude đã nhắc tới ấy chứ.
Nhưng vẫn còn phải giới thiệu Jude cho January và March, Max và Will đã chào hỏi bạn của họ, rõ ràng là bối rối trước sự xuất hiện có vẻ dễ dàng của anh ở đây sau những gì mà May đã tuyên bố về anh trước đây.
“Jude và tôi cùng ăn tối để anh ấy có thể tiếp tục chiến dịch thuyết phục tôi bán trang trại”, May nhẹ nhàng giải thích sự có mặt của anh ở đây với hai em rể tương lai, cố tình lẩn tránh cái nhìn dò xét của Max và vẻ khó hiểu của Will. Lần trước, khi nói chuyện với hai người đàn ông này, cô đã tuyên bố khá rõ về thái độ của mình về Jude Marshall, và giờ đây thì anh ta lại ở đây, có vẻ rất vui vẻ ngồi gọn gàng trong căn bếp, sau khi ăn tối với cô.
“Jude rất có tài thuyết phục”, Max nhẹ nhàng xác nhận.
“Rất tài”, Will khô khan lặp lại.
May cương quyết lờ đi cái nhìn đầy vẻ hiểu biết của họ. “January, March, đây là Jude Marshall”, cô nói với hai em gái giọng tự tin hơn.
“Chào anh, Jude”, January lên tiếng chào, bắt tay anh ta một cách đề phòng.
“Anh đã kiểm tra xem đồ ăn có thuốc độc tác dụng chậm trước khi ăn không đấy?” March, với sự thẳng tính thường thấy, chẳng quan tâm đến những phép lịch sự nhỏ nhặt như vậy khi nhìn anh cười tinh quái.
Jude đã đứng dậy khi họ được giới thiệu với nhau, anh thậm chí còn cao hơn Max và Will vài inch, sự hiện diện của anh rõ ràng trội hơn.
“Tôi tin cô nhất định là March”, anh khẽ nói với vẻ tán thưởng. “Tôi đã nghe khá nhiều về cả hai cô”, anh bình thản giải thích khi thấy cái nhìn vẻ dò hỏi của March. “Về thuốc độc, tôi nghĩ tôi và May đã đạt được cái gọi là thỏa thuận ngừng bắn ở thời điểm hiện tại”, anh trả lời March, đồng thời quay sang mỉm cười với May. Nụ cười chỉ có thể mô tả là đầy tình cảm.
Mắt May mở to, rồi cô nghiêm mặt. Anh ta làm gì thế này? Dù là gì thì cô cũng không thích thế!
“Thật tuyệt”, Will nói với sự nhẹ nhõm rõ rệt.
March gật đầu khi đứng cạnh anh. “Thật tuyệt vì phù rể và phù dâu chính sẽ không cố đâm nhau trong lễ cưới!”, cô vui vẻ nhất trí, đôi mắt xanh xám nhạt láp lánh đầy tinh quái cũng như bản chất con người March vậy.
“Phù rể?”
“Phù dâu chính à?” May há hốc buột miệng chen ngang sự sửng sốt của Jude.
“Ồ, xin cả hai người đừng ngạc nhiên thế.” January phá lên cười, rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều so với khi cô cùng Max đi nghỉ hai tuần trước đó.
May rất biết ơn về điều này. January đã rất buồn sau lần thử thách gần đây với một gã bệnh hoạn, do vậy Max đã đề xuất đi nghỉ hè để giúp cô vượt qua. Xem ra nó đã có tác dụng, January rõ ràng đang tràn trề hạnh phúc.
“Chúng em còn cần ai khác để làm chứng cơ chứ?” March tiếp tục câu chuyện, hai tay nắm chặt tay May. “Chúng em nghĩ một đám cưới đôi dịp Phục sinh sẽ rất vui đấy”, cô bổ sung một cách đầy phán khích.
“Rất tuyệt”, May khẳng định yếu ớt, rất mừng cho hai em, song cô không lấy gì làm vui vẻ trước ý nghĩ chia sẻ một buổi lễ mang tính gia đình như vậy với Jude Marshall. Mặc dù nhìn quanh thì có thể thấy điều đó sẽ xảy ra; Jude rõ ràng là bạn rất thân của cả Max và Will, ngoại trừ những khác biệt trong vụ việc mua lại trang trại này.
“Chúng tôi sẽ rất hân hạnh, đúng không May?” Jude trả lời cho cả hai người, một lần nữa mỉm cười thân mật với cô.
Nụ cười đó, sau khi anh ta vừa mới tống tiền cô bằng một bữa tối ngày mai, khiến May thực sự hồ nghi.
Mình đang cảm thấy thích thú, Jude dễ dàng tự nhận ra. January và March đúng như những gì Max và Will đã nói: cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ, với một nét tự chủ cũng giống hệt như những gì anh thấy ở May vậy.
Cũng thật thú vị khi thấy rằng hai người bạn đến giờ vẫn độc thân rõ ràng đã yêu say đắm những người phụ nữ xinh đẹp này.
Nhưng thực ra điều làm anh vui thích nhất là hiện giờ May hoàn toàn luống cuống, việc hai em gái bất ngờ trở về đã khiến cô rõ ràng là bị sốc. Ít nhất là trong con mắt của anh. Anh không nghĩ là còn bất kỳ ai trong số họ đang nhận thức được sự việc theo cách của anh...
Mặc dù vẫn còn đôi chút vấn đề vì May nghi ngờ anh đứng đằng sau sự trở về đầy bất ngờ này của hai cặp đính hôn. Anh thừa nhận bằng một cái mím chặt môi.
Jude có thể làm nhiều thứ, nhưng bất chấp việc trước đó đã trêu chọc, anh biết quá rõ là May không muốn các em gái được thông báo là cô đang ở nhà một mình. Dù có đồng ý với quyết định đó hay không, anh vẫn cứ tôn trọng nó.
“Vậy điều gì đã khiến bốn người các bạn trở về bất ngờ như vậy?”, anh bình thản hỏi.
“Anh định nói là bởi vì chị May yêu quý đã không hề nói cho chúng tôi biết chị ấy đang xoay xở một mình sao?” March khô khan nói với một cái nhìn trách móc dành cho chị cô.
Jude nhìn cô gái giữa của nhà Calendar một cách thán phục. Hiển nhiên là cả ba người phụ nữ này đều có cả sắc đẹp lẫn trí thông minh. Thực ra anh chưa bao giờ nghi ngờ điều này; phải là một người phụ nữ khác thường lắm thì mới hấp dẫn được Max hay Will. Có vẻ như cả ba cô gái nhà Calendar đều như vậy.
May có vẻ không được thoải mái vì lời trách móc. “Thực ra không có lý do gì để báo với các em.”
“Nhưng chắc chắn là có đấy”, lần này thì là January cắt ngang với vẻ đầy quan tâm. Cô quàng tay May và mỉm cười đầy âu yếm. “Chị không thể nào làm hết các việc ở nhà. Và để trả lời câu hỏi của anh, Jude”, cô tươi cười quay sang anh, “Will đã gọi điện cho Max bằng điện thoại di động để thông báo cho chúng tôi tin tốt lành của anh ấy và chị March, để rồi phát hiện ra rằng chúng tôi vẫn đang ở Caribe...”. Cô nhớ lại với một cái nhún vai phiền muộn.
Jude quay sang nhìn May đầy hàm ý và nhận được một ánh mắt chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Cô ấy thực sự là người cứng đầu nhất.
“Do vậy, đương nhiên là chúng tôi đã quyết định quay về ngay lập tức.”
January nói một cách chắc chắn giống như May. “Chúng tôi đã gặp chị March và anh Will ở London, và...”
“Giờ thì chúng tôi ở đây”, March tuyên bố khô khan. “Một đại gia đình hạnh phúc.” Cô nhìn Jude bằng đôi mắt xanh xám đầy vẻ thách thức.
Ở March có một sự sắc sảo mà Jude rất khâm phục. Anh dễ dàng đáp trả cái nhìn thách thức đó. Will chắc chắn sẽ bị tách khỏi công việc này khi cưới cô gái giữa nhà Calendar.
“Và chúng tôi mang theo sâm banh để chúc mừng đây”, Will nhẹ nhàng chen vào, đương nhiên là không phải không quan tâm đến diễn biến câu chuyện. Anh chìa ra hai chai vang đã cầm theo vào nhà.
“March, em có thể lấy giúp chị cốc uống sâm banh không?” May nhanh nhẹn đề xuất, rõ ràng là cảm thấy thoải mái hơn khi có việc gì đó để làm thay vì đứng đó nói chuyện về những gì họ đã làm trong khoảng một tuần qua.
Jude, như đã kể với May lúc trước, không có anh chị em ruột. Max và Will đã trở thành những người anh em của anh và anh thực sự rất vui được ngồi thêm khoảng nửa tiếng nữa cùng uống sâm banh và sáu người họ sẽ cùng chúc mừng, cả hai cặp mới đính hôn cũng như phù rể và phù dâu chính.
Mặc dù từ vẻ mặt của May, anh có thể thấy rằng cô cảm thấy viễn cảnh phù dâu phù rể không có gì hay ho.
“Hãy nhìn vào mặt tích cực, May”, anh châm chọc khi bước tới đứng cạnh cô, không hề xấu hổ khi lợi dụng tình thế để lướt nhẹ tay dọc xuống eo cô. “Phù rể và phù dâu thường cùng đi với nhau”, anh giải thích.
“Điều này sẽ giúp chúng ta khỏi phải đau đầu kiếm ai đó đi dự đám cưới cùng.”
Cô bắn một cái nhìn áp chế tới anh khi anh toe toét cúi xuống cười với cô, đồng thời vặn vẹo một cách không thoải mái với cánh tay đang nắm lấy cô. “Tôi tin đó chưa bao giờ là vấn đề đối với anh, Jude”, cô chua chát nhận xét.
“Thực ra là tôi đã nghĩ nhiều đến cô hơn”, anh dài giọng, tiếp tục cười toe toét.
Má May ửng đỏ tức giận và Jude có thể nhìn thấy cơn giận bùng lên trong mắt cô đến mức cô muốn nói với anh chính xác anh có thể làm gì với ý nghĩ của mình.
Trên thực tế, suýt nữa thì cô đã làm vậy nếu January không xen vào. “Chị phải xem nhẫn đính hôn của chúng em, chị May.” Cô cười. “Cho chị ấy xem đi, chị March.” Cô chìa bàn tay trái mảnh mai, đồng thời March cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.
Hai chiếc nhẫn gần như giống hệt nhau, một viên ngọc bảo lục được viền quanh bởi những viên kim cương nhỏ hơn một chút.
“Và chúng em không hề biết người kia đã chọn gì cho đến khi gặp nhau ngày hôm qua.” March mỉm cười thiểu não.
“Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Max nhân dịp xao lãng này thì thầm hỏi Jude.
Jude nhún vai, vẫn đang tập trung vào sự vui vẻ của ba cô gái nhà Calendar khi họ ngắm nghía những chiếc nhẫn đính hôn. “Cậu biết là tớ bay sang đây rồi mà”, anh cũng trả lời rất khẽ.
“Nhưng không phải đúng ở chỗ này”, Will tham gia. “Nói cho bọn tớ biết đi, May có chĩa súng ngắn vào cậu lần đầu tiên cậu xuất hiện ở trang trại không?”, anh hỏi thêm với một sự thích thú hiện rõ.
Jude quay sang cười toe toét với bạn. “Nếu khi đó cô ấy thức thì có thể cũng làm thế rồi!”, anh thừa nhận. “Đương nhiên là cô ấy đủ hung hăng”, anh thừa nhận.
Max nhướn mày ngạc nhiên. “May ư?” Giọng anh đầy vẻ nghi ngờ.
“May đấy.” Jude nghiêm túc xác nhận, có vẻ như anh và May chẳng làm gì ngoài việc tranh luận suốt kể từ khi gặp nhau lần đâu. Hoặc là hôn...
“Không, đó là March chứ.” Will khẳng định đầy hạnh phúc. “May vẫn luôn là người biết điều nhất trong ba chị em.”
“Tớ cũng đồng ý với cậu.” Max từ tốn gật đầu, anh là người nghiêm túc nhất trong ba người bạn. “May luôn là người dễ tính nhất trong ba chị em.”
Jude lắc đầu một cách chắc chắn. “Chắc là chúng ta không nói về cùng một người phụ nữ rồi”, anh nói. “May không khác gì một cái nhọt ở...” Anh đột nhiên dừng lại, mấy chị em gái đã ngừng nói chuyện, trong căn bếp im lặng chỉ còn nghe tiếng giọng của anh.
“Anh đang nói là...?” March nhướn cặp mày rậm nhìn ranh mãnh, rõ ràng là thích thú sự bối rối của anh.
Và anh bối rối thật sự, Jude tự nhủ trong lòng. Đó là điều có thể nói giữa bạn bè thân thiết với nhau, chứ không thể nào để cho người được nhắc tới - và hai em gái của cô ấy - nghe được.
Và May - một cô gái tinh ranh - rõ ràng là thích thú với sự bối rối của anh giống như các em gái của mình, cô nhếch miệng thích thú, đôi mắt xanh lấp lánh.
“Jude?”, cô hỏi với vẻ ngây thơ cố ý.
“May”, anh gật đầu xác nhận một cách hơi cường điệu, “Tôi chắc chắn là cô cũng sẽ thừa nhận chúng ta chưa bao giờ có chung cái nhìn với nhau về vấn đề gì, kể từ khi tôi tới đây?”. Anh giễu cợt.
“Sao tôi có thể nhìn như anh được, anh cao hơn tôi ít nhất là tám inch cơ mà”, cô vô tư trả lời, khiến mọi người phá lên cười, đó là điều mà cô thực sự chờ đợi, nhằm phá vỡ sự lúng túng ngượng nghịu từ nãy tới giờ.
Đồng thời cô cũng gọn gàng gỡ cho Jude khỏi thế bí mà anh đã tự đẩy mình vào - anh thừa nhận.
“Hãy uống một cốc nữa nào”, January nhẹ nhàng xen vào, tay nâng chiếc cốc. “Chúc đám cưới thành công.”
“Chúc đám cưới thành công”, Jude hòa giọng cùng mọi người. Mặc dù anh hướng chiếc cốc của mình về phía May trêu chọc và hiểu ra từ cặp mắt nheo lại khi cô nhìn anh rằng cô vẫn không thoải mái với ý nghĩ sẽ cùng anh làm phù rể, phù dâu cho đám cưới.
Anh băn khoăn không hiểu cô sẽ phản ứng thế nào nếu đề xuất sẽ đưa April tới để thay thế...
Danh sách chương