Thẩm Nguy đứng thẳng bất động vài giây, sau đó dưới ánh sáng mặt trời giữa trưa chói chang, hắn chậm rãi đưa tay lung lay trước mắt Triệu Vân Lan.
Ánh mắt Triệu Vân Lan có một chút mê mang tán loạn không dễ phát hiện mà không hề phản ứng với động tác của hắn. Tâm Thẩm Nguy trầm xuống.
Hắn im lặng như thế, Triệu Vân Lan lập tức cảm thấy không thích hợp. Y nghiêng đầu theo phản xạ bản năng: “Thẩm Nguy?”
Triệu Vân Lan nhăn nhíu mày rồi bỗng nhiên duỗi tay, chuẩn xác không lầm bắt được cánh tay Thẩm Nguy đang đong đưa trước mắt mình, thật giống như đoán trước được đối phương sẽ làm động tác như vậy. Tay Thẩm Nguy lạnh lẽo như gốm sứ, Triệu Vân Lan trầm mặc một lát, “À…vậy ra là mắt ta có vấn đề rồi?”
Không thể nhìn thấy, ánh mắt của Triệu Vân Lan không có nơi để đặt vào, phiêu tán xung quanh có vẻ dị thường mê mang. Thẩm Nguy phút chốc nắm chặt tay, cực lực kiềm chế giọng nói của mình: “Ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện.”
Dọc theo đường đi Triệu Vân Lan có vẻ dị thường im lặng, cơ hồ không nói lấy một câu, cũng không biết y suy nghĩ cái gì, chỉ có lúc xuống xe mới chợt lộ ra một chút thần sắc mờ mịt.
Người bình thường đột nhiên mất đi thị lực là một chuyện vô cùng khổ sở. Khi đi đường nhiều lúc y không biết phải đặt chân như thế nào, luôn nhịn không được bám lấy tất cả những gì y bắt được ___Cho dù Thẩm Nguy vẫn nắm tay y.
Thậm chí y không phân biệt được Thẩm Nguy đang dẫn y đi hướng nào, nhất là những góc rẽ.
Những người có thị lực kém bẩm sinh thì những giác quan khác thường nhạy bén hơn nhiều, nhưng điều này phải được thành lập từ cốt lõi là thói quen lâu ngày cùng rèn luyện bền bỉ, người đột nhiên mất đi năng lực nhìn thì chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, y sẽ không tự chủ được mà chú ý quá mức vào những gì mình nghe thấy, hơn nữa dưới tình huống không có thị lực phối hợp, rất khó phán đoán được các loại âm thanh mình nghe được là đại biểu cho cái gì, lại thêm vì cảm giác cân bằng bị ảnh hưởng, ngay cả người khác kéo y đi hướng nào cũng làm y phải phản ứng mất hơn nửa ngày.
Không biết là Quỷ Diện xuống tay quá nặng hay là trong người y vẫn còn thương tích, Thẩm Nguy cảm giác sắc mặt y tái nhợt lạ thường. Triệu Vân Lan tựa như rất bình tĩnh với việc đột nhiên không nhìn thấy này. Y không kinh hoảng cũng không oán giận, chỉ là ngơ mặt không biểu tình, và đôi mày không dễ phát hiện hơi cau lại.
Kỳ thật Thẩm Nguy biết, bình thường Triệu Vân Lan cũng sẽ có biểu tình như vậy, nhưng một khi phát hiện có người nhìn y, y lập tức biến sắc mặt…… Hiện tại y không thể biết được người khác có nhìn y hay không.
Thẩm Nguy trong phút chốc trầm mặt, sát khí cơ hồ lộ ra từ ánh mắt, thế nhưng đôi tay nâng đỡ y lại càng thêm nhẹ nhàng.
Nhân viên y tế cơ hồ là nơm nớp lo sợ tiếp nhận Triệu Vân Lan từ tay Thẩm Nguy, luôn cảm giác đằng sau người đàn ông đeo kính bộ dáng nhã nhặn kia là phần tử xã hội đen giấu mặt miệng nam mô bụng bồ dao găm trong phim điện ảnh.
Không ngoài dự kiến, đôi mắt của Triệu Vân Lan không hề có vấn đề gì, không có ngoại thương, càng không có biến chứng bệnh tật khác, nhưng y vẫn không nhìn thấy ____ bác sĩ cũng thấy rất kỳ quái, sau khi gây sức ép với y cả nửa ngày, ông ta cũng trở nên mờ mịt luôn, cuối cùng phán rằng có lẽ là mù lâm sàng do tâm tình không ổn định, đề nghị y đến bác sĩ tâm lý.
Khi họ ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối rồi. Triệu Vân Lan rốt cục vẫn giống như một con gián có sức sống kinh người, lấy một tốc độ làm người ta phải kinh ngạc để thích ứng với cuộc sống người mù của y.
Triệu Vân Lan ra ngoài, đưa tay quơ một cái, mở miệng nói: “Trời tối rồi.”
Thẩm Nguy chỉ sợ y không nói gì, vẫn có tâm muốn y nói nhiều hơn chút, vội hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Triệu Vân Lan nói: “Cảm giác không khí ẩm ướt một chút, lạnh nữa, hẳn là mặt trời xuống núi.”
Thẩm Nguy mở cửa xe, một tay đỡ y, một tay ngăn đỉnh cửa tránh cho y đụng đầu, lại cúi người thắt dây an toàn cho y. Khi hắn đứng dậy quay đầu lại thì chợt thấy y tươi cười, Thẩm Nguy hỏi: “Ngươi cười cái gì thế?”
Triệu Vân Lan: “Ta đang nghĩ, có một ngày ta già đi lẩm cẩm rồi, ngươi còn đuổi theo chăm sóc ta như vậy, vạn nhất ta không nhận ra người nào với người nào, mở miệng gọi cha thì ngươi làm sao bây giờ?”
Thẩm Nguy: “……”
Trên mặt Triệu Vân Lan nở nụ cười, Thẩm Nguy vui thì vui thật nhưng có đôi khi vẫn khó mà hiểu nổi tinh thần tự bày trò tự vui đến quỷ dị của người này.
Triệu Vân Lan não bổ một hồi, cư nhiên mừng ra mặt, cái tay đưa giữa không trung quơ quơ không mục đích, Thẩm Nguy ngồi ở ghế lái kéo tay y, Triệu Vân Lan lắc lắc liên hồi: “Ai nha, ta muốn gọi ngươi là cha nhưng không cho ngươi đáp ứng đâu nha, không cho ngươi khi dễ ta ngốc liền chiếm tiện nghi của ta đâu đấy.”
Thẩm Nguy bất đắc dĩ: “Ngươi mà lẩm cẩm thật thì đã tốt.”
“Cái gì?” Triệu Vân Lan làm ra vẻ đại kinh thất sắc, một phen túm chặt cổ áo chính mình, “Ngươi muốn làm gì ta? Giam lại chơi trò yêu kiểu cưỡng chế cấm đoạn sao?”
Thẩm Nguy chớp chớp mắt, biết rõ y đang nói lung tung mà vẫn không nhịn được tưởng tượng theo một chút.
Chỉ nghe Triệu Vân Lan đáng khinh cười vài tiếng, tiếp tục nói: “Kỳ thật ta cho rằng thế cũng không sao.”
Thẩm Nguy: “……”
Khi xe bắt đầu nổ máy, Triệu Vân Lan mới tự kỉ hướng nội có nửa ngày đã không nhịn được mà bắt đầu biểu diễn mấy trò nhi đồng nhược trí sung sướng của y.
Y đụng đến bộ phận điều chỉnh ghế dựa, lúc thì hạ lưng ghế nằm xuống lúc lại dựng nó thẳng đứng lên, một hồi kéo về trước một hồi lui ra sau, y như một con khỉ ngốc mới sinh hiếu kì sờ mó khắp nơi trong xe, thậm chí còn ngẫu nhiên phát biểu đề nghị với Thẩm Nguy, “Aiiiz, nói đùa chứ nhìn không thấy chơi cũng rất vui nha, ở trung tâm thành phố có một nơi thể nghiệm cuộc sống bóng tối, giá vé vào cửa bốn mươi, bây giờ ta vừa lúc tiết kiệm được hẳn bốn mươi đồng tiền.”
Thẩm Nguy lên tiếng, miễn cưỡng cười theo y một cái mà hoàn toàn không biết điều này thì có cái gì đáng vui.
Thẩm Nguy dừng xe dưới nhà Triệu Vân Lan, dặn dò một hồi lâu không cho y lộn xộn, kết quả đỗ xe xong quay đầu lại thì phát hiện ra Triệu Vân Lan đang tự mình đi lên đường cái hình răng cưa, chỉ là sờ xẩm đi thẳng tắp như đi cà kheo.
Đi thẳng rất vững chãi, chỉ có điều y đi thẳng vững chãi như vậy mà lại đang hướng về một cái cột đèn chuẩn bị đâm đầu vào.
…… Tên ngốc này đùa quá trớn rồi.
Thẩm Nguy đuổi tới mang chính mình chặn y lại, ôm ngang lấy Triệu Vân Lan xách hẳn lên. Xương sườn của y vừa vặn gác lên vai hắn.
Đại khái trong lúc nhìn không thấy thì cảm giác được bay lên trời rất là rõ ràng. Khi Thẩm Nguy đặt Triệu Vân Lan xuống đất thì y cư nhiên còn khoái trá huýt sáo.
“Ta phát hiện cảm giác cân bằng của ta vẫn còn nha, bây giờ cứ đi thẳng tắp.” Triệu Vân Lan nói, sau đó y hạ giọng, “Không đúng ta còn có thể……”
Có thể cái gì thì Thẩm Nguy không nghe thấy, chỉ thấy y tựa hồ nở nụ cười.
Thẩm Nguy vỗ vỗ tay y rồi cúi người xuống: “Phía trước có cầu thang, không dễ đi, ta cõng ngươi lên.”
Triệu Vân Lan đứng ở bên cạnh cười mà không nói.
Thẩm Nguy quay đầu lại, ôn hòa hỏi: “Làm sao thế? Lên đi.”
Triệu Vân Lan chạm đến tay hắn, nhẹ nhàng nắm a nắm, sau đó nâng lên, cúi đầu hôn xuống mu bàn tay ấy: “Ta sao nỡ bắt ngươi cõng, nặng như vậy, đè hỏng rồi làm sao bây giờ?”
Thẩm Nguy: “……”
Tên này đại khái còn không biết tối hôm qua là ai ôm y về tận nhà thì phải.
Triệu Vân Lan nói xong câu đó thì chậm rãi đi về phía trước, nếu không phải y vừa đi vừa đưa chân đá đá bậc thang, Thẩm Nguy cơ hồ tưởng rằng y đã khôi phục thị lực.
Chỉ thấy y ưỡn ngực ngẩng đầu không hề ngần ngại mà lên lầu, khoảng cách mỗi bước như nhau. Y một đường đi tới cửa thang máy, lại sờ sờ bảng điều khiển, ấn xuống, bấy giờ mới nửa nghiêng người chờ Thẩm Nguy.
Thẩm Nguy cố ý đè nặng tiếng bước chân: “Sao ngươi biết thang máy ở đây?”
Triệu Vân Lan dõng dạc nói: “Người thấu suốt mọi việc như ta mà lại không rõ ràng nơi mình sống hay sao? Cầu thang có bao nhiêu bậc, từ hành lang đến thang máy bao nhiêu bước chân, không cần nhìn ta cũng biết.”
Thẩm Nguy biết y lại khoác lác, nói cái gì cầu thang bao nhiêu bậc chứ ____Nếu không tìm loạn cào cào lên thì ngay cả dép lê chén nước để ở đâu y cũng mù tịt.
Khẳng định là buổi chiều khi dẫn y đi, chính y đã yên lặng nhớ kỹ.
Hẳn là do tính cách quy định, bất kể là xảy ra chuyện gì Triệu Vân Lan đều sẽ cho người ta cảm giác “cái này chẳng có gì to tát”. Có đôi khi cho dù người khác trong lòng thừa biết đã xảy ra chuyện lớn nhưng cũng vẫn không nhịn được mà bị tâm tình của y ảnh hưởng.
Y chính là loại người chết vì sĩ diện như thế ấy.
Triệu Vân Lan mở cửa ra vừa định bước chân vào thì nghe thấy dưới chân truyền đến giọng nói: “Dám hạ cái chân thối của ngươi đạp lên đuôi của đại gia, ngươi nhất định phải chết.”
“Đại Khánh?”
Triệu Vân Lan cúi người, sờ sờ, Đại Khánh lập tức cảm thấy không đúng. Nó leo theo cánh tay của y lên, đứng trên vai y cẩn thận quan sát một hồi, sau đó hỏi: “Mắt ngươi làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan một bên sờ soạng đi vào phòng, một bên không chút để ý nói: “Kỹ năng bị đông lại.”
Thẩm Nguy giữ chặt y lại: “Cẩn thận.”
Triệu Vân Lan suýt nữa đập đầu vào khung cửa.
Đại Khánh lắp bắp kinh hãi, hai ba nhát đã nhảy từ trên người y xuống đứng trên sô pha: “Sao lại thế này!”
Lập tức nó cố ý vô tình nhìn Thẩm Nguy một cái mang đầy chất vấn — Thẩm Nguy nếu đã tới số 4 đường Quang Minh thì Đại Khánh đơn giản cũng không che dấu sự thật nó là một con mèo biết nói nữa.
Thẩm Nguy lập tức nói: “Là ta không tốt.”
Triệu Vân Lan không biết nên khóc hay cười: “Vì thứ chết toi gì lại là ngươi không tốt chứ?”
Hắn duỗi tay quơ vào khoảng không, Đại Khánh nhìn nhìn bàn tay nâng giữa không trung, đành phải thối mặt, híp mắt, cái mặt mèo sinh ra biểu cảm “Đại gia nhìn ngươi đáng thương cho ngươi mặt mũi”, nghiêng đầu cọ cọ tay y.
Triệu Vân Lan cười rộ lên, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Đừng có gấp, trong họa lại có phúc cũng không biết chừng.”
Y nói xong thì sờ sờ ngồi xuống sô pha, lôi thuốc lá ra ngông nghênh duỗi tay với Đại Khánh: “Ta không nhìn thấy, châm cho ta cái!”
Đại Khánh: “……”
Một lát sau, nó yên lặng cuộn chính mình thành một quả cầu lông, xoay lưng đi thẳng không thèm để ý tới y nữa.
Thẩm Nguy kéo tay y qua, châm thuốc đánh tạch một tiếng, còn thuận tiện đưa luôn gạt tàn cho y.
“Đêm qua ta gặp một tên nhóc yêu tinh quạ đen,” Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, chọn lọc nói tóm tắt chuyện tối qua gặp phải, sau đó cứng nhắc nói, “Hắn còn nói với ta cái gì mà…… ừm, cái gì Tây Hải là nơi nào, Bắc Hải lại là chỗ nào đó, xa bờ bao nhiêu xa bao nhiêu xa, vế sau nghe không dễ hiểu lắm, đại khái chỉ một ngọn núi.”
Đại Khánh sửng sốt, Thẩm Nguy phản ứng ngay, sắc mặt trầm xuống: “Không đề cập tới cái này, mắt của ngươi bị thương như thế nào?”
“Đừng nói nữa.” Triệu Vân Lan phất phất tay, miêu tả lại chuyện xui xẻo lúc cuối cùng kia, bày tỏ đầy đủ nỗi căm hận của mình với cái chuông ấy.
Đại Khánh đột nhiên đứng lên: “Loại chuông gì?”
“Ở chỗ ta.” Thẩm Nguy nói đoạn, đưa tay vào túi lấy ra một chiếc chuông nhỏ, “Có phải ngươi nói thứ này không?”
Đại Khánh nheo mắt, không đợi Triệu Vân Lan trả lời đã xen mồm hỏi: “Thứ này tại sao lại ở chỗ ngươi?”
Thẩm Nguy nhìn thoáng qua Triệu Vân Lan, dừng một chút, sau đó mới nói một câu tối nghĩa: “Là…… đêm qua người đưa y về giao nó cho ta.”
Đại Khánh đi quanh tay Thẩm Nguy vài vòng, nhìn chằm chằm cái chuông một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đó là của ta.”
“Đó là của… chủ nhân đầu tiên của ta,” Đại Khánh nhìn liếc Triệu Vân Lan một cái, “…y tự tay đeo lên cổ ta, trăm năm trước vì một vài chuyện ngoài ý muốn, ta làm mất nó.”
Triệu Vân Lan đưa tay: “Cho ta xem.”
Thẩm Nguy thu tay lại: “Chỉ sợ tạm thời ngươi không nâng nổi.”
Bị hắn nhắc lại lịch sử đen tối hôm qua, Triệu Vân Lan buồn bực phun điếu thuốc ra, không cầm nổi cái chuông của con mèo do chính mình nuôi…nghe xem có tí tiền đồ nào không ! Lúc này, Đại Khánh cúi đầu lấy đi chiếc chuông từ tay Thẩm Nguy rồi đột nhiên không nói lời nào, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhìn phong thái mình tròn tâm thoáng của nó, rất ít khi thấy tâm sự tầng tầng như thế.
Triệu Vân Lan nghiêng tai nghe ngóng: “Đại Khánh?”
“Đi rồi.” Thẩm Nguy đóng chặt cửa, cúi người xuống, chậm rãi xoa xoa đôi mắt y, “Ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi.”
Triệu Vân Lan không biết nghĩ tới cái gì mà bỗng nhiên nở nụ cười: “Kỳ thật cũng không vội như thế.”
Trực giác của Thẩm Nguy nói với hắn câu sau khẳng định không hay ho gì, quả nhiên, mù thì mù cũng không thể khiến cho y an phận được bao lâu, Triệu Vân Lan đáng khinh nói: “Nhưng mà ta nhìn không thấy, thật sự không tiện lắm, tối nay ngươi tắm cho ta được không?”
Thẩm Nguy phẩy rụng cái tay heo của y không biết đã bám lên mông mình từ lúc nào. Sau đó không nói một tiếng xoay người đi vào phòng bếp.
Triệu Vân Lan thu hồi tươi cười, nhắm mắt lại, ngửa mặt dựa vào sô pha nghe trong nhà bếp truyền đến âm thanh loong coong. Trong một mảnh bóng tối lại cảm giác an tĩnh hiếm thấy, y cơ hồ có chút hưởng thụ giờ khắc này. Càng ngày càng thả lỏng, Triệu Vân Lan bỗng nhiên cảm giác trước mắt tựa hồ có một chút bóng dáng kì quái ẩn hiện.
Y vụt mở mắt ra, vẫn như cũ không thấy gì cả, bóng dáng cũng không.
Triệu Vân Lan ổn định tinh thần, một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp điều hòa trước sau như một. Một lát sau hình bóng lại xuất hiện. Y thấy bên trái mình có một cái gì đó màu xanh lục đang phát ra ánh sáng mờ mờ, rất nhạt nhòa nhưng khi lưu động lại xinh đẹp lạ thường…Hình dạng nhìn quen quen…
Triệu Vân Lan một lát sau mới nghĩ đến, hướng đó là cửa sổ, trên cửa sổ đang đặt một chậu cây bạn bè mới tặng.
Đây là…… thiên nhãn.
Thì ra thiên nhãn giữa hai hàng lông mày không phụ thuộc vào thị lực.
Triệu Vân Lan ngưng thần nơi mi gian, chỉ thấy bốn phía càng ngày càng rõ ràng, những thứ y ‘thấy’ được càng ngày càng nhiều lên, đầu tiên là hoa trên cửa sổ, lông mèo trên sô pha, sau đó là vài cuốn sách cổ lâu năm…cùng với một bức cổ họa đắt giá trong truyền thuyết vẫn treo trên tường.
Bất quá sô pha, bàn trà, giường ngủ… mấy thứ không có linh khí này thì y vẫn không thấy như trước.
Triệu Vân Lan cúi đầu “nhìn” thân thể của chính mình, chỉ thấy có một quầng sáng trắng lưu động quanh người y, trên vai phải có một quang cầu nho nhỏ tỏa sáng lung linh, vai trái lại rỗng tuếch.
Loại ánh sáng này nhìn thật quen mắt…… Y có cảm giác mình đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó rồi.
Triệu Vân Lan đột nhiên đứng lên, đầu gối nặng nề va vào bàn trà nhưng y không thèm để ý, thất tha thất thểu đi vào phòng bếp.
Y nghe thấy tiếng dao thái đồ, lại nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Thẩm Nguy, đối phương hòa vào một thể cùng bóng tối, thậm chí còn tối hơn một chút…… Chỉ có chiếc vòng nho nhỏ đeo trên cổ kia bao bọc một ngọn lửa không khác gì với quang cầu trên vai phải của y.
Ánh mắt Triệu Vân Lan có một chút mê mang tán loạn không dễ phát hiện mà không hề phản ứng với động tác của hắn. Tâm Thẩm Nguy trầm xuống.
Hắn im lặng như thế, Triệu Vân Lan lập tức cảm thấy không thích hợp. Y nghiêng đầu theo phản xạ bản năng: “Thẩm Nguy?”
Triệu Vân Lan nhăn nhíu mày rồi bỗng nhiên duỗi tay, chuẩn xác không lầm bắt được cánh tay Thẩm Nguy đang đong đưa trước mắt mình, thật giống như đoán trước được đối phương sẽ làm động tác như vậy. Tay Thẩm Nguy lạnh lẽo như gốm sứ, Triệu Vân Lan trầm mặc một lát, “À…vậy ra là mắt ta có vấn đề rồi?”
Không thể nhìn thấy, ánh mắt của Triệu Vân Lan không có nơi để đặt vào, phiêu tán xung quanh có vẻ dị thường mê mang. Thẩm Nguy phút chốc nắm chặt tay, cực lực kiềm chế giọng nói của mình: “Ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện.”
Dọc theo đường đi Triệu Vân Lan có vẻ dị thường im lặng, cơ hồ không nói lấy một câu, cũng không biết y suy nghĩ cái gì, chỉ có lúc xuống xe mới chợt lộ ra một chút thần sắc mờ mịt.
Người bình thường đột nhiên mất đi thị lực là một chuyện vô cùng khổ sở. Khi đi đường nhiều lúc y không biết phải đặt chân như thế nào, luôn nhịn không được bám lấy tất cả những gì y bắt được ___Cho dù Thẩm Nguy vẫn nắm tay y.
Thậm chí y không phân biệt được Thẩm Nguy đang dẫn y đi hướng nào, nhất là những góc rẽ.
Những người có thị lực kém bẩm sinh thì những giác quan khác thường nhạy bén hơn nhiều, nhưng điều này phải được thành lập từ cốt lõi là thói quen lâu ngày cùng rèn luyện bền bỉ, người đột nhiên mất đi năng lực nhìn thì chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, y sẽ không tự chủ được mà chú ý quá mức vào những gì mình nghe thấy, hơn nữa dưới tình huống không có thị lực phối hợp, rất khó phán đoán được các loại âm thanh mình nghe được là đại biểu cho cái gì, lại thêm vì cảm giác cân bằng bị ảnh hưởng, ngay cả người khác kéo y đi hướng nào cũng làm y phải phản ứng mất hơn nửa ngày.
Không biết là Quỷ Diện xuống tay quá nặng hay là trong người y vẫn còn thương tích, Thẩm Nguy cảm giác sắc mặt y tái nhợt lạ thường. Triệu Vân Lan tựa như rất bình tĩnh với việc đột nhiên không nhìn thấy này. Y không kinh hoảng cũng không oán giận, chỉ là ngơ mặt không biểu tình, và đôi mày không dễ phát hiện hơi cau lại.
Kỳ thật Thẩm Nguy biết, bình thường Triệu Vân Lan cũng sẽ có biểu tình như vậy, nhưng một khi phát hiện có người nhìn y, y lập tức biến sắc mặt…… Hiện tại y không thể biết được người khác có nhìn y hay không.
Thẩm Nguy trong phút chốc trầm mặt, sát khí cơ hồ lộ ra từ ánh mắt, thế nhưng đôi tay nâng đỡ y lại càng thêm nhẹ nhàng.
Nhân viên y tế cơ hồ là nơm nớp lo sợ tiếp nhận Triệu Vân Lan từ tay Thẩm Nguy, luôn cảm giác đằng sau người đàn ông đeo kính bộ dáng nhã nhặn kia là phần tử xã hội đen giấu mặt miệng nam mô bụng bồ dao găm trong phim điện ảnh.
Không ngoài dự kiến, đôi mắt của Triệu Vân Lan không hề có vấn đề gì, không có ngoại thương, càng không có biến chứng bệnh tật khác, nhưng y vẫn không nhìn thấy ____ bác sĩ cũng thấy rất kỳ quái, sau khi gây sức ép với y cả nửa ngày, ông ta cũng trở nên mờ mịt luôn, cuối cùng phán rằng có lẽ là mù lâm sàng do tâm tình không ổn định, đề nghị y đến bác sĩ tâm lý.
Khi họ ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối rồi. Triệu Vân Lan rốt cục vẫn giống như một con gián có sức sống kinh người, lấy một tốc độ làm người ta phải kinh ngạc để thích ứng với cuộc sống người mù của y.
Triệu Vân Lan ra ngoài, đưa tay quơ một cái, mở miệng nói: “Trời tối rồi.”
Thẩm Nguy chỉ sợ y không nói gì, vẫn có tâm muốn y nói nhiều hơn chút, vội hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Triệu Vân Lan nói: “Cảm giác không khí ẩm ướt một chút, lạnh nữa, hẳn là mặt trời xuống núi.”
Thẩm Nguy mở cửa xe, một tay đỡ y, một tay ngăn đỉnh cửa tránh cho y đụng đầu, lại cúi người thắt dây an toàn cho y. Khi hắn đứng dậy quay đầu lại thì chợt thấy y tươi cười, Thẩm Nguy hỏi: “Ngươi cười cái gì thế?”
Triệu Vân Lan: “Ta đang nghĩ, có một ngày ta già đi lẩm cẩm rồi, ngươi còn đuổi theo chăm sóc ta như vậy, vạn nhất ta không nhận ra người nào với người nào, mở miệng gọi cha thì ngươi làm sao bây giờ?”
Thẩm Nguy: “……”
Trên mặt Triệu Vân Lan nở nụ cười, Thẩm Nguy vui thì vui thật nhưng có đôi khi vẫn khó mà hiểu nổi tinh thần tự bày trò tự vui đến quỷ dị của người này.
Triệu Vân Lan não bổ một hồi, cư nhiên mừng ra mặt, cái tay đưa giữa không trung quơ quơ không mục đích, Thẩm Nguy ngồi ở ghế lái kéo tay y, Triệu Vân Lan lắc lắc liên hồi: “Ai nha, ta muốn gọi ngươi là cha nhưng không cho ngươi đáp ứng đâu nha, không cho ngươi khi dễ ta ngốc liền chiếm tiện nghi của ta đâu đấy.”
Thẩm Nguy bất đắc dĩ: “Ngươi mà lẩm cẩm thật thì đã tốt.”
“Cái gì?” Triệu Vân Lan làm ra vẻ đại kinh thất sắc, một phen túm chặt cổ áo chính mình, “Ngươi muốn làm gì ta? Giam lại chơi trò yêu kiểu cưỡng chế cấm đoạn sao?”
Thẩm Nguy chớp chớp mắt, biết rõ y đang nói lung tung mà vẫn không nhịn được tưởng tượng theo một chút.
Chỉ nghe Triệu Vân Lan đáng khinh cười vài tiếng, tiếp tục nói: “Kỳ thật ta cho rằng thế cũng không sao.”
Thẩm Nguy: “……”
Khi xe bắt đầu nổ máy, Triệu Vân Lan mới tự kỉ hướng nội có nửa ngày đã không nhịn được mà bắt đầu biểu diễn mấy trò nhi đồng nhược trí sung sướng của y.
Y đụng đến bộ phận điều chỉnh ghế dựa, lúc thì hạ lưng ghế nằm xuống lúc lại dựng nó thẳng đứng lên, một hồi kéo về trước một hồi lui ra sau, y như một con khỉ ngốc mới sinh hiếu kì sờ mó khắp nơi trong xe, thậm chí còn ngẫu nhiên phát biểu đề nghị với Thẩm Nguy, “Aiiiz, nói đùa chứ nhìn không thấy chơi cũng rất vui nha, ở trung tâm thành phố có một nơi thể nghiệm cuộc sống bóng tối, giá vé vào cửa bốn mươi, bây giờ ta vừa lúc tiết kiệm được hẳn bốn mươi đồng tiền.”
Thẩm Nguy lên tiếng, miễn cưỡng cười theo y một cái mà hoàn toàn không biết điều này thì có cái gì đáng vui.
Thẩm Nguy dừng xe dưới nhà Triệu Vân Lan, dặn dò một hồi lâu không cho y lộn xộn, kết quả đỗ xe xong quay đầu lại thì phát hiện ra Triệu Vân Lan đang tự mình đi lên đường cái hình răng cưa, chỉ là sờ xẩm đi thẳng tắp như đi cà kheo.
Đi thẳng rất vững chãi, chỉ có điều y đi thẳng vững chãi như vậy mà lại đang hướng về một cái cột đèn chuẩn bị đâm đầu vào.
…… Tên ngốc này đùa quá trớn rồi.
Thẩm Nguy đuổi tới mang chính mình chặn y lại, ôm ngang lấy Triệu Vân Lan xách hẳn lên. Xương sườn của y vừa vặn gác lên vai hắn.
Đại khái trong lúc nhìn không thấy thì cảm giác được bay lên trời rất là rõ ràng. Khi Thẩm Nguy đặt Triệu Vân Lan xuống đất thì y cư nhiên còn khoái trá huýt sáo.
“Ta phát hiện cảm giác cân bằng của ta vẫn còn nha, bây giờ cứ đi thẳng tắp.” Triệu Vân Lan nói, sau đó y hạ giọng, “Không đúng ta còn có thể……”
Có thể cái gì thì Thẩm Nguy không nghe thấy, chỉ thấy y tựa hồ nở nụ cười.
Thẩm Nguy vỗ vỗ tay y rồi cúi người xuống: “Phía trước có cầu thang, không dễ đi, ta cõng ngươi lên.”
Triệu Vân Lan đứng ở bên cạnh cười mà không nói.
Thẩm Nguy quay đầu lại, ôn hòa hỏi: “Làm sao thế? Lên đi.”
Triệu Vân Lan chạm đến tay hắn, nhẹ nhàng nắm a nắm, sau đó nâng lên, cúi đầu hôn xuống mu bàn tay ấy: “Ta sao nỡ bắt ngươi cõng, nặng như vậy, đè hỏng rồi làm sao bây giờ?”
Thẩm Nguy: “……”
Tên này đại khái còn không biết tối hôm qua là ai ôm y về tận nhà thì phải.
Triệu Vân Lan nói xong câu đó thì chậm rãi đi về phía trước, nếu không phải y vừa đi vừa đưa chân đá đá bậc thang, Thẩm Nguy cơ hồ tưởng rằng y đã khôi phục thị lực.
Chỉ thấy y ưỡn ngực ngẩng đầu không hề ngần ngại mà lên lầu, khoảng cách mỗi bước như nhau. Y một đường đi tới cửa thang máy, lại sờ sờ bảng điều khiển, ấn xuống, bấy giờ mới nửa nghiêng người chờ Thẩm Nguy.
Thẩm Nguy cố ý đè nặng tiếng bước chân: “Sao ngươi biết thang máy ở đây?”
Triệu Vân Lan dõng dạc nói: “Người thấu suốt mọi việc như ta mà lại không rõ ràng nơi mình sống hay sao? Cầu thang có bao nhiêu bậc, từ hành lang đến thang máy bao nhiêu bước chân, không cần nhìn ta cũng biết.”
Thẩm Nguy biết y lại khoác lác, nói cái gì cầu thang bao nhiêu bậc chứ ____Nếu không tìm loạn cào cào lên thì ngay cả dép lê chén nước để ở đâu y cũng mù tịt.
Khẳng định là buổi chiều khi dẫn y đi, chính y đã yên lặng nhớ kỹ.
Hẳn là do tính cách quy định, bất kể là xảy ra chuyện gì Triệu Vân Lan đều sẽ cho người ta cảm giác “cái này chẳng có gì to tát”. Có đôi khi cho dù người khác trong lòng thừa biết đã xảy ra chuyện lớn nhưng cũng vẫn không nhịn được mà bị tâm tình của y ảnh hưởng.
Y chính là loại người chết vì sĩ diện như thế ấy.
Triệu Vân Lan mở cửa ra vừa định bước chân vào thì nghe thấy dưới chân truyền đến giọng nói: “Dám hạ cái chân thối của ngươi đạp lên đuôi của đại gia, ngươi nhất định phải chết.”
“Đại Khánh?”
Triệu Vân Lan cúi người, sờ sờ, Đại Khánh lập tức cảm thấy không đúng. Nó leo theo cánh tay của y lên, đứng trên vai y cẩn thận quan sát một hồi, sau đó hỏi: “Mắt ngươi làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan một bên sờ soạng đi vào phòng, một bên không chút để ý nói: “Kỹ năng bị đông lại.”
Thẩm Nguy giữ chặt y lại: “Cẩn thận.”
Triệu Vân Lan suýt nữa đập đầu vào khung cửa.
Đại Khánh lắp bắp kinh hãi, hai ba nhát đã nhảy từ trên người y xuống đứng trên sô pha: “Sao lại thế này!”
Lập tức nó cố ý vô tình nhìn Thẩm Nguy một cái mang đầy chất vấn — Thẩm Nguy nếu đã tới số 4 đường Quang Minh thì Đại Khánh đơn giản cũng không che dấu sự thật nó là một con mèo biết nói nữa.
Thẩm Nguy lập tức nói: “Là ta không tốt.”
Triệu Vân Lan không biết nên khóc hay cười: “Vì thứ chết toi gì lại là ngươi không tốt chứ?”
Hắn duỗi tay quơ vào khoảng không, Đại Khánh nhìn nhìn bàn tay nâng giữa không trung, đành phải thối mặt, híp mắt, cái mặt mèo sinh ra biểu cảm “Đại gia nhìn ngươi đáng thương cho ngươi mặt mũi”, nghiêng đầu cọ cọ tay y.
Triệu Vân Lan cười rộ lên, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Đừng có gấp, trong họa lại có phúc cũng không biết chừng.”
Y nói xong thì sờ sờ ngồi xuống sô pha, lôi thuốc lá ra ngông nghênh duỗi tay với Đại Khánh: “Ta không nhìn thấy, châm cho ta cái!”
Đại Khánh: “……”
Một lát sau, nó yên lặng cuộn chính mình thành một quả cầu lông, xoay lưng đi thẳng không thèm để ý tới y nữa.
Thẩm Nguy kéo tay y qua, châm thuốc đánh tạch một tiếng, còn thuận tiện đưa luôn gạt tàn cho y.
“Đêm qua ta gặp một tên nhóc yêu tinh quạ đen,” Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, chọn lọc nói tóm tắt chuyện tối qua gặp phải, sau đó cứng nhắc nói, “Hắn còn nói với ta cái gì mà…… ừm, cái gì Tây Hải là nơi nào, Bắc Hải lại là chỗ nào đó, xa bờ bao nhiêu xa bao nhiêu xa, vế sau nghe không dễ hiểu lắm, đại khái chỉ một ngọn núi.”
Đại Khánh sửng sốt, Thẩm Nguy phản ứng ngay, sắc mặt trầm xuống: “Không đề cập tới cái này, mắt của ngươi bị thương như thế nào?”
“Đừng nói nữa.” Triệu Vân Lan phất phất tay, miêu tả lại chuyện xui xẻo lúc cuối cùng kia, bày tỏ đầy đủ nỗi căm hận của mình với cái chuông ấy.
Đại Khánh đột nhiên đứng lên: “Loại chuông gì?”
“Ở chỗ ta.” Thẩm Nguy nói đoạn, đưa tay vào túi lấy ra một chiếc chuông nhỏ, “Có phải ngươi nói thứ này không?”
Đại Khánh nheo mắt, không đợi Triệu Vân Lan trả lời đã xen mồm hỏi: “Thứ này tại sao lại ở chỗ ngươi?”
Thẩm Nguy nhìn thoáng qua Triệu Vân Lan, dừng một chút, sau đó mới nói một câu tối nghĩa: “Là…… đêm qua người đưa y về giao nó cho ta.”
Đại Khánh đi quanh tay Thẩm Nguy vài vòng, nhìn chằm chằm cái chuông một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đó là của ta.”
“Đó là của… chủ nhân đầu tiên của ta,” Đại Khánh nhìn liếc Triệu Vân Lan một cái, “…y tự tay đeo lên cổ ta, trăm năm trước vì một vài chuyện ngoài ý muốn, ta làm mất nó.”
Triệu Vân Lan đưa tay: “Cho ta xem.”
Thẩm Nguy thu tay lại: “Chỉ sợ tạm thời ngươi không nâng nổi.”
Bị hắn nhắc lại lịch sử đen tối hôm qua, Triệu Vân Lan buồn bực phun điếu thuốc ra, không cầm nổi cái chuông của con mèo do chính mình nuôi…nghe xem có tí tiền đồ nào không ! Lúc này, Đại Khánh cúi đầu lấy đi chiếc chuông từ tay Thẩm Nguy rồi đột nhiên không nói lời nào, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhìn phong thái mình tròn tâm thoáng của nó, rất ít khi thấy tâm sự tầng tầng như thế.
Triệu Vân Lan nghiêng tai nghe ngóng: “Đại Khánh?”
“Đi rồi.” Thẩm Nguy đóng chặt cửa, cúi người xuống, chậm rãi xoa xoa đôi mắt y, “Ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi.”
Triệu Vân Lan không biết nghĩ tới cái gì mà bỗng nhiên nở nụ cười: “Kỳ thật cũng không vội như thế.”
Trực giác của Thẩm Nguy nói với hắn câu sau khẳng định không hay ho gì, quả nhiên, mù thì mù cũng không thể khiến cho y an phận được bao lâu, Triệu Vân Lan đáng khinh nói: “Nhưng mà ta nhìn không thấy, thật sự không tiện lắm, tối nay ngươi tắm cho ta được không?”
Thẩm Nguy phẩy rụng cái tay heo của y không biết đã bám lên mông mình từ lúc nào. Sau đó không nói một tiếng xoay người đi vào phòng bếp.
Triệu Vân Lan thu hồi tươi cười, nhắm mắt lại, ngửa mặt dựa vào sô pha nghe trong nhà bếp truyền đến âm thanh loong coong. Trong một mảnh bóng tối lại cảm giác an tĩnh hiếm thấy, y cơ hồ có chút hưởng thụ giờ khắc này. Càng ngày càng thả lỏng, Triệu Vân Lan bỗng nhiên cảm giác trước mắt tựa hồ có một chút bóng dáng kì quái ẩn hiện.
Y vụt mở mắt ra, vẫn như cũ không thấy gì cả, bóng dáng cũng không.
Triệu Vân Lan ổn định tinh thần, một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp điều hòa trước sau như một. Một lát sau hình bóng lại xuất hiện. Y thấy bên trái mình có một cái gì đó màu xanh lục đang phát ra ánh sáng mờ mờ, rất nhạt nhòa nhưng khi lưu động lại xinh đẹp lạ thường…Hình dạng nhìn quen quen…
Triệu Vân Lan một lát sau mới nghĩ đến, hướng đó là cửa sổ, trên cửa sổ đang đặt một chậu cây bạn bè mới tặng.
Đây là…… thiên nhãn.
Thì ra thiên nhãn giữa hai hàng lông mày không phụ thuộc vào thị lực.
Triệu Vân Lan ngưng thần nơi mi gian, chỉ thấy bốn phía càng ngày càng rõ ràng, những thứ y ‘thấy’ được càng ngày càng nhiều lên, đầu tiên là hoa trên cửa sổ, lông mèo trên sô pha, sau đó là vài cuốn sách cổ lâu năm…cùng với một bức cổ họa đắt giá trong truyền thuyết vẫn treo trên tường.
Bất quá sô pha, bàn trà, giường ngủ… mấy thứ không có linh khí này thì y vẫn không thấy như trước.
Triệu Vân Lan cúi đầu “nhìn” thân thể của chính mình, chỉ thấy có một quầng sáng trắng lưu động quanh người y, trên vai phải có một quang cầu nho nhỏ tỏa sáng lung linh, vai trái lại rỗng tuếch.
Loại ánh sáng này nhìn thật quen mắt…… Y có cảm giác mình đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó rồi.
Triệu Vân Lan đột nhiên đứng lên, đầu gối nặng nề va vào bàn trà nhưng y không thèm để ý, thất tha thất thểu đi vào phòng bếp.
Y nghe thấy tiếng dao thái đồ, lại nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Thẩm Nguy, đối phương hòa vào một thể cùng bóng tối, thậm chí còn tối hơn một chút…… Chỉ có chiếc vòng nho nhỏ đeo trên cổ kia bao bọc một ngọn lửa không khác gì với quang cầu trên vai phải của y.
Danh sách chương