“A Di Đà Phật,” Lâm Tĩnh cùng Triệu Vân Lan chặn chặt cửa, hòa thượng rởm thở hồng hộc trừng mắt nhìn đám đầu lâu khô tới tới lui lui ngoài cửa sổ, “Ta quá tuyệt vọng với cái thế giới ngay cả đầu lâu cũng biết bán manh này rồi! Đây là thứ khỉ gì thế hả?”
Triệu Vân Lan quay đầu hỏi Uông Chủy: “Cái đám cô đưa tới là gì đây? Cắn người còn chưa tính, ngay cả cô cũng cắn, chúng nó không sợ ngộ độc chất hóa học hay sao?”
Lâm Tĩnh mơ hồ cảm giác được hình như y nói lỡ miệng cái gì đó, ở một bên vụng trộm kéo kéo góc áo lãnh đạo nhà mình.
Nữ đội trưởng nghe thấy thế, “phụt” một tiếng bật cười, sau đó cô bé thấy có gì không đúng lắm, trong ánh nhìn chăm chú mà quỷ dị của các bạn học đành lập tức bưng kín miệng.
“Năm 1712, tộc Hãn Cát biến loạn.” Uông Chủy đứng lên nhờ sự giúp đỡ của Chúc Hồng, lại kéo mũ áo che kín mặt, “Cuối cùng chấm dứt bằng chiến thắng của kẻ tạo phản, lão tộc trưởng chết, vợ con, người thân, thậm chí một trăm mười hai dũng sĩ theo ông toàn bộ bị chém đầu theo tập tục xưa, thân thể bị lửa thiêu, đầu chôn trong sân nhà của người canh núi, bọn họ vĩnh viễn bị coi như nô dịch, không được an bình.”
Chúc Hồng sửng sốt: “Chính là trong viện này?”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng.
Triệu Vân Lan nháy mắt với Sở Thứ Chi.
Sở Thứ Chi lập tức cởi áo khoác ra, cái áo lông hắn mặc phía trong vô cùng phá cách, không biết có bao nhiêu cái túi treo trên người y như một cái bao thu nạp lớn, hắn sờ hết lượt mỗi cái một lần, lôi ra một đống giấy vàng viết phù chú bằng chu sa lần lượt y như đếm tiền, sau đó đi lên phía trước dán vào bốn góc cửa.
Trên hoàng phù phát ra một tầng ánh sáng trắng nhu hòa, cánh cửa bị đầu lâu khô đập cho lung lay lập tức yên tĩnh.
Tiếp đó, Sở Thứ Chi hành động như dán tờ rơi lên cột điện, từng bó từng bó bùa chú dán khắp cửa sổ tường nhà, đem cái nhà nhỏ dán cho chi chít, đầu lâu bên ngoài dường như biết lợi hại rồi, toàn thể lui về phía sau hơn hai thước, không dám cào tường cạp cửa sổ nữa.
Triệu Vân Lan buông cánh cửa đang giữ ra, ngày lạnh như vậy, y lại hoạt động đến ướt đẫm mồ hôi.
Y ngồi cùng mọi người bên cạnh bếp cồn, xé mở một túi sữa bột, hòa cùng với nước khoáng thành một chén lớn, đặt vào cái nồi nhỏ vẫn đang sôi trào, sai sử Uông Chủy vừa đứng lên: “Nấu lên, tí nữa mỗi người uống một chén, uống xong, cô phải giải thích trước tổ chức xem đây là cái tình huống gì.”
“Thực xin lỗi.”
Đây là câu trả lời duy nhất mà Uông Chủy đưa ra, cô ngậm miệng y như đảng viên đảng ngầm Trùng Khánh năm xưa, đánh chết cũng không nói, bị buộc trở nên nóng nảy, cô liền bỏ thêm một câu: “Các người mở cửa quăng tôi ra ngoài đi, không có tôi, bên ngoài mặc kệ có cái gì cũng sẽ không làm khó các người nữa đâu.”
Triệu Vân Lan nghe xong, bình tĩnh hỏi lại: “Xin hỏi chính cô xác định mình đang nói tiếng người sao?”
Uông Chủy tuy rằng tướng mạo hơi dọa người nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái tính tình ôn hòa, nói không nhiều cũng không quá thân thiết với ai nhưng luôn khách khí với mọi người, rất ít nói ra những câu làm tổn thương người ta. Cô biết mình nói lỡ, Triệu Vân Lan vừa mới hỏi lại như vậy, liền lập tức cúi đầu, quyết tâm không mở miệng nữa.
Sở Thứ Chi nghiêng người đứng ở cửa sổ, vén mành cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy tất cả đầu lâu đều kiêng kị phù chú trong nhà mà lùi ra mấy mét, hắn mới quay đầu ra hiệu cho Triệu Vân Lan: “Để một người gác đêm, những người khác đều ngủ đi thôi, mấy thứ này đều là trò mèo, không cần bận tâm.”
Nguy cơ đã qua đi, nam sinh như gậy trúc lại e thiên hạ không loạn mà mon men đến trước mặt Thẩm Nguy: “Thầy ơi… em có thể chụp mấy bức không.. không ra ngoài, chụp từ cửa sổ cũng được.”
Thẩm Nguy thoạt nhìn rất muốn biết phải có hoàn cảnh trưởng thành như thế nào mới có thể tạo ra một thằng nhóc hiếu kì đến bậc này chứ.
Một cái móng heo đáp lên vai Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan sáp qua, hạ giọng nói với Gậy Trúc: “Chụp ảnh không trái với kỷ luật, nhưng mà cậu phải biết, trước đây người già có một cách nói, cho rằng ảnh chụp có thể mang hồn phách đi, linh hồn con người ngoan ngoãn ở trong thân thể thì còn được, chớ cái loại vong hồn đầy trời này ấy à…cậu muốn bắt mấy cái đầulâu nhỏ mang về thử trồng xuống đất sao?”
Gậy Trúc bị giọng điệu như “Kể chuyện ma lúc đêm khuya” của y làm cho sợ đến run lẩy bẩy.
Triệu Vân Lan cười tủm tỉm không ngừng đổ dầu vào lửa: “Cậu có thể chôn chúng nó trong chậu cảnh trong nhà ấy, sau đó mỗi tối vừa đến mười hai giờ, chuẩn như chuông báo, cậu sẽ nghe thấy chúng nó răng rắc răng rắc cạp chậu hoa, cạp xong chậu hoa thì cạp đến bàn ghế, cạp hết bàn ghế sẽ gặm giường cậu…..”
Y còn chưa nói xong, Gậy Trúc đã khó chịu vặn vẹo.
Thẩm Nguy run rẩy khóe miệng: “Em làm sao vậy?”
Nam sinh lúng ta lúng túng, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Em…… Em……Em muốn đi WC.”
Dọa són tiểu một tên, Triệu Vân Lan sửng sốt một chút, sau đó rất đáng ăn đập rất không đức hạnh, phá lên cười.
“Còn ba tiếng nữa là trời sáng rồi.” Sở Thứ Chi nói, “Phù chú của tôi có thể giữ được năm giờ, yên tâm cả đi — muốn đi WC thì nhịn một chút, đến hừng đông rồi đi, đứa nào cắn cậu, cậu cứ tưới lên đầu nó, nước tiểu đồng tử trừ tà, cứ cho là tưới không chết chúng nó, tốt xấu gì cũng có thể gây tổn thương trung khu thần kinh.”
Uông Chủy khe khẽ nói: “Tôi có thể gác……”
Cô chưa nói hết thì đã bị Triệu Vân Lan ngắt lời: “Nếu xảy ra chuyện cô không đương nổi đâu, sau nửa đêm để tôi tới đi.”
Y móc bật lửa trong túi ra: “Các cô bé có sợ hút thuốc thụ động không, nếu không có, chú cảnh sát muốn tìm một bé bảo bối đến nâng cao tinh thần.”
Khiếp sợ qua đi, mọi người lại bình tĩnh thả lỏng, nhóm học sinh ồn ào cười vui một trận, ai về túi người nấy ngủ — đại khái là Triệu Vân Lan làm cho người ta có cảm giác an toàn khá cao, lại cũng có lẽ…bọn họ còn chưa thực tỉnh ngủ nữa.
Chỉ trong chốc lát, phòng nhỏ lại một lần nữa im lặng, chỉ còn lại thanh âm đầu lâu khô quay cuồng trên đất tuyết bên ngoài, cả Đại Khánh cũng làm tổ trong lòng Triệu Vân Lan khép mắt, Uông Chủy ngồi trong một góc cách y khá xa, nghiêng người dựa vào tường, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh đèn pin loạn xạ trong phòng sớm tắt hết, chỉ có bùa chú chằng chịt trên cửa trên tường phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.
Triệu Vân Lan đứng ở bên cửa sổ, cảm giác được cửa sổ vừa rồi bị Sở Thứ Chi mở ra có kẽ hở, liền dứt khoát tựa vào đó, dùng sau lưng chặn lại đầu gió sắc nhọn, châm một điếu thuốc.
Vừa rồi khi y bị dị động ngoài cửa sổ làm cho bừng tỉnh, kỳ thật có chú ý tới ánh mắt của Thẩm Nguy, chỉ là lúc ấy thấy Thẩm Nguy rất ngượng ngùng nên y mới cố ý cho qua mà thôi.
Triệu Vân Lan cơ hồ có thể xác định trạng thái của Thẩm Nguy lúc đó không phải bị đánh thức hay là mất ngủ bình thường, loại biểu tình an ổn và thỏa mãn đó cùng với ánh mắt dịu dàng đến lạ kì kia quả thực nhìn đến làm người đau xót, thật giống như…đối phương không hề chớp mắt nhìn mình suốt cả nửa đêm.
Nếu Thẩm Nguy vì thích đàn ông mà có ý với y thì Triệu Vân Lan cho rằng vẫn còn bình thường chán___y thấy hình tượng bản thân xây dựng cũng khá là coi được, có trụ cột vật chất, tuổi tác cũng thích hợp, vừa không quá già lại không quá ngây thơ, mặc dù đôi khi có chút khuynh hướng chủ nghĩa nam quyền, nhưng cơ bản cũng biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, hơn nữa bình thường y cũng không bộc lộ cái bản chất tính tình thối thây cầm thú không bằng, cho nên nếu không ở chung sớm chiều, mọi người ngược lại còn có cảm giác dễ nói chuyện dễ ở chung dễ làm việc là đằng khác.
Nhưng bất luận là bị hấp dẫn cũng thế, là coi trọng y cũng vậy, thậm chí cho dù là củi khô lửa bốc nhất kiến chung tình, Triệu Vân Lan cũng không cho rằng sẽ có người cả đêm không ngủ chỉ để say mê ngây ngốc nhìn một người khác.
Triệu Vân Lan nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Thẩm Nguy.
Y khẳng định là trong một tình huống nào đó chính mình cũng không rõ, đã có mối ràng buộc khúc mắc rất sâu với người đàn ông này.
Nhưng chuyện đó xảy ra khi nào mới được chứ? Triệu Vân Lan xuất thần suy nghĩ thật lâu, đến khi điếu thuốc đã đốt hết, y mới không yên lòng dụi tắt đầu lọc, không hề có một chút nhân đức phóng ra ngoài qua cửa sổ, văng trúng một cái đầu lâu định phi lên, khi đó xương trắng biến sắc, rơi xuống đất run rẩy mấy cái, không động đậy nữa.
Trước mười tuổi còn quá nhỏ, chuyện gì cũng chưa hiểu hết, đến cả khả năng phân biệt nam nữ cũng có hạn, chuyện lớn nhất trải qua cũng chỉ là lấy gạch đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhà người ta mà thôi, đại khái có thể xem nhẹ không đáng kể đến, nhưng lớn lên một chút, sau khi hơi hơi hiểu chuyện, ký ức của Triệu Vân Lan rất liền mạch, mỗi một giai đoạn, mỗi một sự kiện nguyên nhân kết quả thế nào đều rất rõ ràng, cơ hồ không có ký ức đứt đoạn hay loạn logic không thể hồi tưởng.
Quả thật có một số tác động bên ngoài có thể thay đổi ký ức của một người, ví dụ như thôi miên chẳng hạn, Triệu Vân Lan cũng có thể kể ra vài loại bí pháp, nhưng chúng nó bình thường sẽ chỉ làm cho người bị động tay qua không chủ động nhớ lại đoạn ký ức bị bóp méo mà thôi ____ những chuyện con người trải qua, mỗi chi tiết đều có quan hệ nhân quả, trừ chính họ ra, không một ai có thể thực sự biết rõ.
Tỷ như nói thế này, giả thiết một người gây ra một vụ tai nạn giao thông, khi hắn nghĩ đến, thì sẽ nhớ tới nguyên nhân mình gây tai nạn là đi muộn, vì sao lại muộn? Bởi vì hắn sáng sớm bị táo bón, thời gian ngồi trong WC dài hơn so với mọi khi năm phút đồng hồ. Sao lại bị táo bón? Bởi vì hôm trước ăn lắm đồ chiên rán nhiều dầu, bị nóng bụng. Vì sao lại ăn nhiều đồ chiên nhiều dầu? Bởi vì vừa vặn có một phiếu ăn nhanh miễn phí sắp hết hạn……
Nếu tiếp tục liên tưởng, còn có thể đề cập đến người này làm thế nào lấy được cái phiếu miễn phí kia, rốt cuộc là người khác đưa cho, hay là nhặt được trên đường vân vân và vũ vũ.
Bất cứ một chuyện lông gà vỏ tỏi nào, chỉ cần có thực trong trí nhớ thì đều phải có những mối liên hệ và thứ tự sắp xếp như vậy, mà cho dù người có tài giỏi đến đâu cũng không thể moi ra được những chuyện như đại tiểu tiện, chu kì kinh nguyệt, việc kết giao bạn bè cùng với thời gian đột phát chứng động kinh vân vân vũ vũ một cách rõ ràng tỉ mỉ.
Cho nên chỉ cần là ký ức bị xử lý qua, chi tiết đều sẽ bị mơ hồ, cố gắng truy rõ ngọn nguồn sẽ có vẻ vô cùng thiếu tự nhiên.
Không khéo, đối với việc này, Triệu Vân Lan lại chính là cao thủ.
Từ nhỏ Triệu Vân Lan đã biết sự yếu ớt của trí nhớ và tầm quan trọng của ký ức, sau khi Đại Khánh giao Trấn Hồn lệnh cho y, khóa học đầu tiên chính là dạy y định kì dùng phương pháp minh tưởng ngược dòng sửa sang lại kí ức của mình, Triệu Vân Lan có thể xác định, y thực sự không biết người tên Thẩm Nguy này.
Vậy… hay là thầy Thẩm hình tượng tốt khí chất ngon kì thực là một tên cuồng theo dõi, vẫn luôn thầm mến mình____ đương nhiên, căn cứ theo Triệu Vân Lan tự mình hiểu lấy, cái này cơ bản là không có khả năng, người kia xét ra… muốn nói là ngược lại hoàn toàn với vụ này cũng không quá đáng đâu.
Hoặc là, “Thẩm Nguy” chỉ là một tầng ngụy trang, hắn hoàn toàn không phải người thường gì cả.
Y không tra được, trừ người thường thật sự, còn có chân chính cao nhân.
Ba bốn giờ qua đi rất dễ dàng, phương đông vừa mới ửng sáng, mặt trời còn chưa hoàn toàn thành hình, ma quỷ trong sân đã yên tĩnh, một đám giống như mất điện trở lại mặt đất, rốt cuộc không cử động nữa, mà ngọn lửa quỷ dị câm lặng phía xa xa không biết bốc lên lúc nào cũng đã biến mất không thấy bóng.
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ra ngoài xác nhận một chút, xác định là mặt trời mọc ở phía đông, trời đã tảng sáng, tiểu quỷ về nhà, lúc này mới trở lại trong phòng, mệt mỏi xoa xoa mặt, hai tay ôm trước ngực, an tâm dựa vào tường ngủ gật.
“Đợi trời sáng hẳn,” Y nghĩ, “Nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Thẩm Nguy mới được.”
Triệu Vân Lan mang theo ý nghĩ này mà ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì lái xe cả ngày dưới băng thiên tuyết địa mà trước đó cũng không dám thả lỏng, thật sự là quá mệt mỏi, Triệu Vân Lan bất cẩn ngủ sâu.
Ước chừng một giờ sau, y bị Chúc Hồng đánh thức.
Triệu Vân Lan phát hiện có người đắp cho y một cái chăn, ánh mắt theo phản xạ tìm kiếm Thẩm Nguy, kết quả còn chưa kịp tập trung mục tiêu đã bị lời nói của Chúc Hồng phá tan.
Chúc Hồng hỏi: “Sếp Triệu, anh có biết Uông Chủy đi đâu không?”
Triệu Vân Lan quay đầu hỏi Uông Chủy: “Cái đám cô đưa tới là gì đây? Cắn người còn chưa tính, ngay cả cô cũng cắn, chúng nó không sợ ngộ độc chất hóa học hay sao?”
Lâm Tĩnh mơ hồ cảm giác được hình như y nói lỡ miệng cái gì đó, ở một bên vụng trộm kéo kéo góc áo lãnh đạo nhà mình.
Nữ đội trưởng nghe thấy thế, “phụt” một tiếng bật cười, sau đó cô bé thấy có gì không đúng lắm, trong ánh nhìn chăm chú mà quỷ dị của các bạn học đành lập tức bưng kín miệng.
“Năm 1712, tộc Hãn Cát biến loạn.” Uông Chủy đứng lên nhờ sự giúp đỡ của Chúc Hồng, lại kéo mũ áo che kín mặt, “Cuối cùng chấm dứt bằng chiến thắng của kẻ tạo phản, lão tộc trưởng chết, vợ con, người thân, thậm chí một trăm mười hai dũng sĩ theo ông toàn bộ bị chém đầu theo tập tục xưa, thân thể bị lửa thiêu, đầu chôn trong sân nhà của người canh núi, bọn họ vĩnh viễn bị coi như nô dịch, không được an bình.”
Chúc Hồng sửng sốt: “Chính là trong viện này?”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng.
Triệu Vân Lan nháy mắt với Sở Thứ Chi.
Sở Thứ Chi lập tức cởi áo khoác ra, cái áo lông hắn mặc phía trong vô cùng phá cách, không biết có bao nhiêu cái túi treo trên người y như một cái bao thu nạp lớn, hắn sờ hết lượt mỗi cái một lần, lôi ra một đống giấy vàng viết phù chú bằng chu sa lần lượt y như đếm tiền, sau đó đi lên phía trước dán vào bốn góc cửa.
Trên hoàng phù phát ra một tầng ánh sáng trắng nhu hòa, cánh cửa bị đầu lâu khô đập cho lung lay lập tức yên tĩnh.
Tiếp đó, Sở Thứ Chi hành động như dán tờ rơi lên cột điện, từng bó từng bó bùa chú dán khắp cửa sổ tường nhà, đem cái nhà nhỏ dán cho chi chít, đầu lâu bên ngoài dường như biết lợi hại rồi, toàn thể lui về phía sau hơn hai thước, không dám cào tường cạp cửa sổ nữa.
Triệu Vân Lan buông cánh cửa đang giữ ra, ngày lạnh như vậy, y lại hoạt động đến ướt đẫm mồ hôi.
Y ngồi cùng mọi người bên cạnh bếp cồn, xé mở một túi sữa bột, hòa cùng với nước khoáng thành một chén lớn, đặt vào cái nồi nhỏ vẫn đang sôi trào, sai sử Uông Chủy vừa đứng lên: “Nấu lên, tí nữa mỗi người uống một chén, uống xong, cô phải giải thích trước tổ chức xem đây là cái tình huống gì.”
“Thực xin lỗi.”
Đây là câu trả lời duy nhất mà Uông Chủy đưa ra, cô ngậm miệng y như đảng viên đảng ngầm Trùng Khánh năm xưa, đánh chết cũng không nói, bị buộc trở nên nóng nảy, cô liền bỏ thêm một câu: “Các người mở cửa quăng tôi ra ngoài đi, không có tôi, bên ngoài mặc kệ có cái gì cũng sẽ không làm khó các người nữa đâu.”
Triệu Vân Lan nghe xong, bình tĩnh hỏi lại: “Xin hỏi chính cô xác định mình đang nói tiếng người sao?”
Uông Chủy tuy rằng tướng mạo hơi dọa người nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái tính tình ôn hòa, nói không nhiều cũng không quá thân thiết với ai nhưng luôn khách khí với mọi người, rất ít nói ra những câu làm tổn thương người ta. Cô biết mình nói lỡ, Triệu Vân Lan vừa mới hỏi lại như vậy, liền lập tức cúi đầu, quyết tâm không mở miệng nữa.
Sở Thứ Chi nghiêng người đứng ở cửa sổ, vén mành cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy tất cả đầu lâu đều kiêng kị phù chú trong nhà mà lùi ra mấy mét, hắn mới quay đầu ra hiệu cho Triệu Vân Lan: “Để một người gác đêm, những người khác đều ngủ đi thôi, mấy thứ này đều là trò mèo, không cần bận tâm.”
Nguy cơ đã qua đi, nam sinh như gậy trúc lại e thiên hạ không loạn mà mon men đến trước mặt Thẩm Nguy: “Thầy ơi… em có thể chụp mấy bức không.. không ra ngoài, chụp từ cửa sổ cũng được.”
Thẩm Nguy thoạt nhìn rất muốn biết phải có hoàn cảnh trưởng thành như thế nào mới có thể tạo ra một thằng nhóc hiếu kì đến bậc này chứ.
Một cái móng heo đáp lên vai Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan sáp qua, hạ giọng nói với Gậy Trúc: “Chụp ảnh không trái với kỷ luật, nhưng mà cậu phải biết, trước đây người già có một cách nói, cho rằng ảnh chụp có thể mang hồn phách đi, linh hồn con người ngoan ngoãn ở trong thân thể thì còn được, chớ cái loại vong hồn đầy trời này ấy à…cậu muốn bắt mấy cái đầulâu nhỏ mang về thử trồng xuống đất sao?”
Gậy Trúc bị giọng điệu như “Kể chuyện ma lúc đêm khuya” của y làm cho sợ đến run lẩy bẩy.
Triệu Vân Lan cười tủm tỉm không ngừng đổ dầu vào lửa: “Cậu có thể chôn chúng nó trong chậu cảnh trong nhà ấy, sau đó mỗi tối vừa đến mười hai giờ, chuẩn như chuông báo, cậu sẽ nghe thấy chúng nó răng rắc răng rắc cạp chậu hoa, cạp xong chậu hoa thì cạp đến bàn ghế, cạp hết bàn ghế sẽ gặm giường cậu…..”
Y còn chưa nói xong, Gậy Trúc đã khó chịu vặn vẹo.
Thẩm Nguy run rẩy khóe miệng: “Em làm sao vậy?”
Nam sinh lúng ta lúng túng, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Em…… Em……Em muốn đi WC.”
Dọa són tiểu một tên, Triệu Vân Lan sửng sốt một chút, sau đó rất đáng ăn đập rất không đức hạnh, phá lên cười.
“Còn ba tiếng nữa là trời sáng rồi.” Sở Thứ Chi nói, “Phù chú của tôi có thể giữ được năm giờ, yên tâm cả đi — muốn đi WC thì nhịn một chút, đến hừng đông rồi đi, đứa nào cắn cậu, cậu cứ tưới lên đầu nó, nước tiểu đồng tử trừ tà, cứ cho là tưới không chết chúng nó, tốt xấu gì cũng có thể gây tổn thương trung khu thần kinh.”
Uông Chủy khe khẽ nói: “Tôi có thể gác……”
Cô chưa nói hết thì đã bị Triệu Vân Lan ngắt lời: “Nếu xảy ra chuyện cô không đương nổi đâu, sau nửa đêm để tôi tới đi.”
Y móc bật lửa trong túi ra: “Các cô bé có sợ hút thuốc thụ động không, nếu không có, chú cảnh sát muốn tìm một bé bảo bối đến nâng cao tinh thần.”
Khiếp sợ qua đi, mọi người lại bình tĩnh thả lỏng, nhóm học sinh ồn ào cười vui một trận, ai về túi người nấy ngủ — đại khái là Triệu Vân Lan làm cho người ta có cảm giác an toàn khá cao, lại cũng có lẽ…bọn họ còn chưa thực tỉnh ngủ nữa.
Chỉ trong chốc lát, phòng nhỏ lại một lần nữa im lặng, chỉ còn lại thanh âm đầu lâu khô quay cuồng trên đất tuyết bên ngoài, cả Đại Khánh cũng làm tổ trong lòng Triệu Vân Lan khép mắt, Uông Chủy ngồi trong một góc cách y khá xa, nghiêng người dựa vào tường, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh đèn pin loạn xạ trong phòng sớm tắt hết, chỉ có bùa chú chằng chịt trên cửa trên tường phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.
Triệu Vân Lan đứng ở bên cửa sổ, cảm giác được cửa sổ vừa rồi bị Sở Thứ Chi mở ra có kẽ hở, liền dứt khoát tựa vào đó, dùng sau lưng chặn lại đầu gió sắc nhọn, châm một điếu thuốc.
Vừa rồi khi y bị dị động ngoài cửa sổ làm cho bừng tỉnh, kỳ thật có chú ý tới ánh mắt của Thẩm Nguy, chỉ là lúc ấy thấy Thẩm Nguy rất ngượng ngùng nên y mới cố ý cho qua mà thôi.
Triệu Vân Lan cơ hồ có thể xác định trạng thái của Thẩm Nguy lúc đó không phải bị đánh thức hay là mất ngủ bình thường, loại biểu tình an ổn và thỏa mãn đó cùng với ánh mắt dịu dàng đến lạ kì kia quả thực nhìn đến làm người đau xót, thật giống như…đối phương không hề chớp mắt nhìn mình suốt cả nửa đêm.
Nếu Thẩm Nguy vì thích đàn ông mà có ý với y thì Triệu Vân Lan cho rằng vẫn còn bình thường chán___y thấy hình tượng bản thân xây dựng cũng khá là coi được, có trụ cột vật chất, tuổi tác cũng thích hợp, vừa không quá già lại không quá ngây thơ, mặc dù đôi khi có chút khuynh hướng chủ nghĩa nam quyền, nhưng cơ bản cũng biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, hơn nữa bình thường y cũng không bộc lộ cái bản chất tính tình thối thây cầm thú không bằng, cho nên nếu không ở chung sớm chiều, mọi người ngược lại còn có cảm giác dễ nói chuyện dễ ở chung dễ làm việc là đằng khác.
Nhưng bất luận là bị hấp dẫn cũng thế, là coi trọng y cũng vậy, thậm chí cho dù là củi khô lửa bốc nhất kiến chung tình, Triệu Vân Lan cũng không cho rằng sẽ có người cả đêm không ngủ chỉ để say mê ngây ngốc nhìn một người khác.
Triệu Vân Lan nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Thẩm Nguy.
Y khẳng định là trong một tình huống nào đó chính mình cũng không rõ, đã có mối ràng buộc khúc mắc rất sâu với người đàn ông này.
Nhưng chuyện đó xảy ra khi nào mới được chứ? Triệu Vân Lan xuất thần suy nghĩ thật lâu, đến khi điếu thuốc đã đốt hết, y mới không yên lòng dụi tắt đầu lọc, không hề có một chút nhân đức phóng ra ngoài qua cửa sổ, văng trúng một cái đầu lâu định phi lên, khi đó xương trắng biến sắc, rơi xuống đất run rẩy mấy cái, không động đậy nữa.
Trước mười tuổi còn quá nhỏ, chuyện gì cũng chưa hiểu hết, đến cả khả năng phân biệt nam nữ cũng có hạn, chuyện lớn nhất trải qua cũng chỉ là lấy gạch đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhà người ta mà thôi, đại khái có thể xem nhẹ không đáng kể đến, nhưng lớn lên một chút, sau khi hơi hơi hiểu chuyện, ký ức của Triệu Vân Lan rất liền mạch, mỗi một giai đoạn, mỗi một sự kiện nguyên nhân kết quả thế nào đều rất rõ ràng, cơ hồ không có ký ức đứt đoạn hay loạn logic không thể hồi tưởng.
Quả thật có một số tác động bên ngoài có thể thay đổi ký ức của một người, ví dụ như thôi miên chẳng hạn, Triệu Vân Lan cũng có thể kể ra vài loại bí pháp, nhưng chúng nó bình thường sẽ chỉ làm cho người bị động tay qua không chủ động nhớ lại đoạn ký ức bị bóp méo mà thôi ____ những chuyện con người trải qua, mỗi chi tiết đều có quan hệ nhân quả, trừ chính họ ra, không một ai có thể thực sự biết rõ.
Tỷ như nói thế này, giả thiết một người gây ra một vụ tai nạn giao thông, khi hắn nghĩ đến, thì sẽ nhớ tới nguyên nhân mình gây tai nạn là đi muộn, vì sao lại muộn? Bởi vì hắn sáng sớm bị táo bón, thời gian ngồi trong WC dài hơn so với mọi khi năm phút đồng hồ. Sao lại bị táo bón? Bởi vì hôm trước ăn lắm đồ chiên rán nhiều dầu, bị nóng bụng. Vì sao lại ăn nhiều đồ chiên nhiều dầu? Bởi vì vừa vặn có một phiếu ăn nhanh miễn phí sắp hết hạn……
Nếu tiếp tục liên tưởng, còn có thể đề cập đến người này làm thế nào lấy được cái phiếu miễn phí kia, rốt cuộc là người khác đưa cho, hay là nhặt được trên đường vân vân và vũ vũ.
Bất cứ một chuyện lông gà vỏ tỏi nào, chỉ cần có thực trong trí nhớ thì đều phải có những mối liên hệ và thứ tự sắp xếp như vậy, mà cho dù người có tài giỏi đến đâu cũng không thể moi ra được những chuyện như đại tiểu tiện, chu kì kinh nguyệt, việc kết giao bạn bè cùng với thời gian đột phát chứng động kinh vân vân vũ vũ một cách rõ ràng tỉ mỉ.
Cho nên chỉ cần là ký ức bị xử lý qua, chi tiết đều sẽ bị mơ hồ, cố gắng truy rõ ngọn nguồn sẽ có vẻ vô cùng thiếu tự nhiên.
Không khéo, đối với việc này, Triệu Vân Lan lại chính là cao thủ.
Từ nhỏ Triệu Vân Lan đã biết sự yếu ớt của trí nhớ và tầm quan trọng của ký ức, sau khi Đại Khánh giao Trấn Hồn lệnh cho y, khóa học đầu tiên chính là dạy y định kì dùng phương pháp minh tưởng ngược dòng sửa sang lại kí ức của mình, Triệu Vân Lan có thể xác định, y thực sự không biết người tên Thẩm Nguy này.
Vậy… hay là thầy Thẩm hình tượng tốt khí chất ngon kì thực là một tên cuồng theo dõi, vẫn luôn thầm mến mình____ đương nhiên, căn cứ theo Triệu Vân Lan tự mình hiểu lấy, cái này cơ bản là không có khả năng, người kia xét ra… muốn nói là ngược lại hoàn toàn với vụ này cũng không quá đáng đâu.
Hoặc là, “Thẩm Nguy” chỉ là một tầng ngụy trang, hắn hoàn toàn không phải người thường gì cả.
Y không tra được, trừ người thường thật sự, còn có chân chính cao nhân.
Ba bốn giờ qua đi rất dễ dàng, phương đông vừa mới ửng sáng, mặt trời còn chưa hoàn toàn thành hình, ma quỷ trong sân đã yên tĩnh, một đám giống như mất điện trở lại mặt đất, rốt cuộc không cử động nữa, mà ngọn lửa quỷ dị câm lặng phía xa xa không biết bốc lên lúc nào cũng đã biến mất không thấy bóng.
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ra ngoài xác nhận một chút, xác định là mặt trời mọc ở phía đông, trời đã tảng sáng, tiểu quỷ về nhà, lúc này mới trở lại trong phòng, mệt mỏi xoa xoa mặt, hai tay ôm trước ngực, an tâm dựa vào tường ngủ gật.
“Đợi trời sáng hẳn,” Y nghĩ, “Nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Thẩm Nguy mới được.”
Triệu Vân Lan mang theo ý nghĩ này mà ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì lái xe cả ngày dưới băng thiên tuyết địa mà trước đó cũng không dám thả lỏng, thật sự là quá mệt mỏi, Triệu Vân Lan bất cẩn ngủ sâu.
Ước chừng một giờ sau, y bị Chúc Hồng đánh thức.
Triệu Vân Lan phát hiện có người đắp cho y một cái chăn, ánh mắt theo phản xạ tìm kiếm Thẩm Nguy, kết quả còn chưa kịp tập trung mục tiêu đã bị lời nói của Chúc Hồng phá tan.
Chúc Hồng hỏi: “Sếp Triệu, anh có biết Uông Chủy đi đâu không?”
Danh sách chương