Giọng nói của Uông Chủy kì thực rất dễ nghe, nếu cô còn là người, nói không chừng có thể đi học thanh nhạc, cũng có thể tham gia mấy chương trình XX Voice các loại. Nhưng mà đại khái do đã thành quỷ rồi, âm thanh cũng biến chất vì quá đát lại phối hợp cái loại ngữ điệu nhẹ nhàng đặc hữu, mỗi lần đều làm cho người nghe nổi một thân da gà, lạnh toát cả xương sống, nghe kì quái phát sợ.

Cô không hề báo trước đã đột nhiên lên tiếng như vậy, làm tất cả mọi người hốt hoảng đến mức cấm khẩu luôn.

Bốn học sinh của Thẩm Nguy lập tức tập trung ánh mắt lên người Uông Chủy, cô hành động không tiện, trốn tránh không kịp, đành phải bình tĩnh tiếp nhận sự chú mục của họ.

Triệu Vân Lan xoa xoa cái tay cầm đèn pin lên người mấy cái, cảm giác trong lòng bàn tay ấm lên một chút: “Mọi người ở đây trước đã, tôi vào xem.”

Nói xong, y ra dáng tài cao gan lớn đẩy cửa đi vào, Thẩm Nguy không chút do dự lập tức đi theo.

Mặt đất đều đã đóng băng cả, người đi bên trên cảm thấy dưới chân gồ ghề, Triệu Vân Lan thả chậm bước đi, vòng quanh sân nhà một vòng, mà ánh mắt của mèo đen giống như hai ngọn đèn nhỏ phát ra u quang trong đêm tối. Đột nhiên, nó vụt sải chân, từ trong lòng Triệu Vân Lan giãy lên nhảy ra ngoài, hai bước chạy đến một góc, nâng lên cái chân béo, hướng về phía một đụn đất nhỏ nổi lên bắt đầu cào loạn.

Triệu Vân Lan vội ngồi xổm xuống nắm gáy mèo múp nhấc lên, không chút để ý dùng tay áo lau lau chân trước của nó, sau đó dưới ánh sáng đèn pin, đưa tay khều một chút đất vừa bị Đại Khánh đào lên.

Đầu tiên Triệu Vân Lan thấy một tầng gì đó màu trắng ngà, y nghĩ nghĩ, lại lấy một cái xẻng nhỏ từ bao đồ đạc ra, đào đào gẩy gẩy xung quanh mô đất nhỏ, sau đó gian nan đào sâu xuống một chút….. Cho đến khi thấy rõ một cái trán bẹp với nửa hốc mắt trống rỗng, Triệu Vân Lan mới ý thức được, y đã đào lên nửa cái đầu lâu.

Thẩm Nguy vẫn luôn trầm mặc nhìn y đào bới lúc này mới chuyển động ánh mắt, đảo qua một lượt từng ngóc ngách trong sân nhà, bỗng nhiên có một loại ý nghĩ làm cho người rét lạnh — hai người bọn họ trước mắt chỉ sợ là đạp lên một mảnh đất toàn xương người.

Thẩm Nguy quay đầu lại, nhìn lướt qua các học sinh đang lạnh run đứng ngoài cửa còn luôn nghển cổ hướng về phía này, xoay người đè lại cánh tay Triệu Vân Lan, nhẹ nhàng nói: “Cứ chôn xuống trước đã, đừng lộ ra.”

Triệu Vân Lan dùng chỗ đất vừa mới bới lên chôn cái đầu lại, sau đó mới đứng lên như không có chuyện gì, gọi nhóm học sinh cùng cấp dưới của mình tiến vào.

“Không có vấn đề gì, phía dưới có vài mảnh ngói vỡ, đi đường cẩn thận một chút, đừng để trẹo chân, mau vào nhà đi, sau khi vào thì lôi đồ dã ngoại ra, chú ý giữ ấm.” Triệu Vân Lan thu hồi cái xẻng nhỏ, run cầm cập đốt thuốc, sau đó đứng một bên chờ những người khác vội vã tiến vào nhà.

Uông Chủy trước sau vẫn đi cuối cùng. Cô đứng trước mặt Triệu Vân Lan dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe nói nhỏ: “Anh cũng nhìn thấy rồi phải không? Kỳ thật phía dưới không chỉ có một tầng.”

Triệu Vân Lan nhất thời cảm giác da đầu run lên, cũng đè thấp giọng mắng nhỏ một câu: “Phắc, chưa thấy cái giường chung lớn thế lại còn là giường tầng bao giờ, cũng thật quá chật chội đi, nếu chúng ta cũng chen vào một chân nữa, người ta sẽ không trách cứ chúng ta chứ hả? Trách cứ thì tôi cũng chẳng còn cách nào, ra xe không được, cũng không còn nơi nào khác, để cho cái lũ học sinh da mỏng thịt mềm kia đóng quân dã ngoại một đêm không có tai nạn chết người mới lạ ấy.”

“Nơi này quả thật có một chút kiêng kị,” Uông Chủy chần chừ, “Chút nữa tôi đi vào đánh tiếng với bọn họ một chút, chỉ cần cúng bái hành lễ là được, tá túc một đêm thôi…… Hẳn là không có vấn đề.”

Triệu Vân Lan gật đầu, thúc giục nói: “Vậy nhanh lên.”

Chỉ thấy Uông Chủy đếm từng bước đi tới cửa, sau đó lại rút lui hai bước, xoay người, chậm rãi quỳ xuống, hai tay chống tại đỉnh đầu, hướng ra sân quỳ bái, làm một cái đại lễ ngũ thể đầu địa chân chính, nhóm học sinh hiếu kì đều đứng ở cửa hóng xem, Thẩm Nguy bảo bọn họ duy trì im lặng, đều lui về phía sau, tận lực đuổi hết họ vào trong…… Bởi vì hắn phát hiện Uông Chủy để lộ ra một đoạn “ngón tay” không ngờ lại làm bằng nhựa, “tóc” rơi ra từ trong cái mũ trùm to đùng ngắn ngủn một khúc, rõ ràng là tóc giả nilon.

Thật giống như đang quỳ gối nơi đó hoàn toàn không phải là người, mà là con búp bê được người ta bày bán vậy.

…… Đương nhiên, thực tế về sau chứng minh suy nghĩ của đồng chí giáo sư nhân dân Thẩm Nguy thật sự là rất thuần khiết.

Triệu Vân Lan đứng dựa vào tường nhà, nhìn Uông Chủy.

Uông Chủy quỳ gối ở cửa, miệng không biết đang lẩm bẩm ngôn ngữ của dân tộc nào, thanh âm ép tới rất thấp, người khác nghe không hiểu cũng chẳng biết mấy âm là một từ, chỉ cảm thấy âm thanh như nước chảy từ miệng cô dũng mãnh tiến ra, quanh quẩn trong sân tựa như linh hồn xưa cũ nào đó tỉnh dậy thầm thì, trong nháy mắt khơi dậy rung động sâu nhất trong tâm hồn người.

Mỗi người trong nhà nhỏ, bao gồm cả các học sinh mà Thẩm Nguy mang đến đều có cái loại cảm thụ vi diệu này, những người trẻ tuổi kia một đám không tự chủ được gục đầu xuống, trang nghiêm túc mục, duy chỉ có Triệu Vân Lan vẫn ngậm điếu thuốc như cũ, ngây người đứng sang một bên, bộ dạng thờ ơ không để ý.

“Đó là cái gì?” Chúc Hồng đi tới cửa, sau khi Uông Chủy hoàn thành động tác đứng lên, mới nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

“Vong linh tổ tông.” Uông Chủy đứng lên, động tác cứng ngắc gẩy gẩy đất trên quần áo, “Tôi đã chiêu gọi qua một chút, hiện tại hẳn là không có việc gì, mọi người đừng đứng mãi ở cửa nữa, vào trong nhà ngồi đi, nhớ kỹ đừng tùy tiện ném rác trong sân, trước khi ra ngoài đừng quên chào hỏi, muốn đi giải quyết thì đi xa một chút.”

Bên ngoài gió lạnh tuyết giá, ai cũng không muốn đi ra ngoài cho chết rét, chỉ là một tối này họ đã trải qua rất nhiều chuyện khó mà tưởng tượng nổi, e sợ sẽ phạm vào kiêng kị nên mới lo sợ bất an, nghe Uông Chủy nói như vậy, một đám người lập tức như được ăn thuốc an thần, như ong vỡ tổ lao vào phòng, bên trong dù có đơn sơ nhưng cũng có thể tránh gió.

Uông Chủy đợi tất cả mọi người đi vào mới chuyển hướng đến Triệu Vân Lan phía sau, thấp giọng nói trong sân nhỏ không một bóng người: “Sếp Triệu, anh trời sinh có thể ‘nhìn thấy’, trời sinh làm bạn với những thứ người khác không tin nổi, trời sinh đã thừa nhận quỷ thần tồn tại. Nhưng vô luận đi qua điện thờ đình miếu, anh đều không có một chút kính ý nào, tôi nghe người ta nói anh đã ba lần vào chùa Đại Chiêu, ở nơi mà vô số kẻ hành hương tha thiết ước mơ, thấy Phật tổ kim thân lại chỉ gật đầu mà không bái, như vậy là không đúng.”

Triệu Vân Lan không chút quan tâm phà một hơi khói lên cửa sổ, cười tủm tỉm gật đầu nói: “Đúng đó, rất kỳ cục, không đáng học tập, không đáng đề xướng, hiến pháp thừa nhận tự do tôn giáo và tín ngưỡng, nhất định phải có một sự tôn trọng cần thiết với tín ngưỡng của người khác…..”

Ánh mắt của Uông Chủy toát ra từ sau con ngươi bằng nhựa, giống như thực thể rơi xuống trên mặt hắn, giọng nói ép càng trầm hơn, nói gần như thì thầm: “Tam giới lục hợp, suy cho cùng sẽ có những người, những việc mà anh không biết thấu, có lẽ anh thực sự có bản lĩnh, nhưng là người gửi hồn mà sống thành niên, cho dù có bản sự lớn lao, có thể cường đại hơn trời, hơn mệnh sao? Con người không thể sống quá ngạo mạn, nếu ngông cuồng đến mức chư thiên thần phật đều không để vào mắt, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng đấy.”

Triệu Vân Lan thu lại một chút vẻ tươi cười, hạ mắt nhìn Uông Chủy, đưa tay kéo lại tử tế mũ trùm và áo quần có chút lộn xộn cho cô một cách cẩn thận mà dịu dàng, miệng lại lạnh lùng nói: “Tôi không thẹn với lương tâm, không có nguyện vọng muốn nhờ, thần phật cũng được, yêu ma cũng thế, ai dám phán xét chuyện của tôi thị phi đúng sai? Bọn họ cao thượng vĩ đại là chuyện của bọn họ, liên quan quái gì tới tôi chứ?”

Uông Chủy nhìn y một cái thật sâu, thở dài.

Cô đưa bàn tay bằng nhựa, điểm vài cái trong hư không, trong miệng niệm những ngôn từ khó hiểu, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái lên trán Triệu Vân Lan.

“Anh là người tốt,” Cô nhẹ giọng nói, “Phật tổ từ bi, tha thứ anh, phù hộ cho anh.”

Triệu Vân Lan không tránh né, y thậm chí còn cúi đầu cho cô dễ với, đợi Uông Chủy làm xong hết thảy, y mới hỏi: “Khi còn sống cô cũng là người tốt, Phật tổ tha thứ cô, phù hộ cho cô sao?”

Uông Chủy ngẩng đầu, trong đôi mắt nhựa cứng ngắc hình như có nét bi thương.

Triệu Vân Lan nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Cô bé tốt, bên ngoài gió lớn, vào nhà đi thôi.”

Trong phòng, Chúc Hồng và Sở Thứ Chi phối hợp ăn ý, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã bức một cái bếp cồn dã ngoại chuyên dụng, ở trên đặt một cái nồi nhỏ đường kính khoảng hai mươi phân, trong nồi là một ít nước tuyết sạch, Chúc Hồng còn dựng một cái giá, mở túi chân không đựng thịt bò ra bày lên giá, dùng hơi nước rã đông, hơi mềm một chút mới xiên que đưa lên bếp nướng.

Mấy học sinh đã lấy sổ ghi chép ra, vừa thấy Uông Chủy tiến vào thì mắt sáng lên, một đám bu lại bên người cô, một nam sinh dáng người như gậy trúc có chút hồi hộp mở miệng: “Chị ơi, chúng em hỏi một chút lịch sử của nhà gỗ trên núi này có phiền không ạ?”

Cậu nói xong câu đó, liền nhịn không được liếc qua sắc mặt Thẩm Nguy một cái, phát hiện Thầy Thẩm hơi nhíu nhíu mày, lập tức sợ hãi nói thêm một câu: “Thực xin lỗi, ý bọn em là, nếu chị tiện nói…… Nếu có cái gì kiêng kị thì thôi, chúng em không biết, chị đừng giận.”

Uông Chủy ngồi cạnh bếp cồn, nhỏ giọng nói: “Không sao cả.”

Cô giấu đôi tay trong tay áo thùng thình, nhặt lên một viên chocolate trong cái đống đồ chất bên cạnh, không biết là ai mua, viên chocolate kia tròn tròn nhỏ nhỏ, một gói một viên, xinh xắn cực kì, nhìn cô giống như rất muốn nếm thử nhưng chỉ cầm ở trong tay cách một lần vải áo, lật đi lật lại nhìn mấy lần, cũng không mở ra.

Nữ đội trưởng áo đỏ mắt sắc chọn ngay một viên khác đưa cho cô: “Cái này ăn ngon, chị ăn cái này đi.”

“Tôi chỉ là nhìn một chút thôi, không thể ăn…… ngọt.” Uông Chủy thấp giọng nói, sau đó cô tạm dừng một chút, đáp ứng thỉnh cầu của nhóm học sinh, chậm rãi nói, “Ngọn núi này đã trải qua vài lần biến hóa địa chất, con người cũng kinh qua mấy lần phân hợp, nghe nói thời điểm sớm nhất có một nhánh người Tạng đã tới nơi này, người Tạng lưu hành thiên táng, người sau khi chết thì thi thể giao cho Thiên Táng Sư, mang xương cốt đập cho vỡ nát sau đó tẩm bột và dầu mỡ để tiện cho chim mổ, tránh cho thi thể không được ăn sạch — ăn không sạch là điềm xấu, cho nên vai trò của Thiên Táng Sư vô cùng quan trọng, đây chính là nơi Thiên Táng Sư ở năm xưa.”

“Bởi vì Thiên Táng Sư tuy rằng được người tôn kính nhưng mà cả ngày giao tiếp với người chết chung quy là không quá may mắn, cho nên cho dù địa vị rất cao nhưng người bình thường sẽ không nguyện ý qua lại với bọn họ.”

Lâm Tĩnh bên cạnh bổ sung thêm một câu như vậy, Quách Trường Thành nghe vào tai lại bất giác nhớ đến một người — Trảm Hồn Sứ.

Mọi người không phải đều vạn phần kính sợ nhưng cũng kiêng kị hắn đó sao? Trừ Triệu Vân Lan ra, những người khác cơ bản không dám nhiều lời một câu với hắn, đến cả quỷ hồn cũng trốn hắn rất xa, thật giống như…… hắn sẽ mang đến vận rủi gì đó đáng sợ lắm vậy.

“Sau mấy trăm năm, lần lượt có rất nhiều dân tộc khác di cư đến đây ____ vì bất đồng dân tộc còn bùng nổ vài lần xung đột quy mô lớn, đánh mãi đánh mãi, đánh xong còn muốn cướp người, muốn thông hôn, cho nên dần dần huyết thống cũng bắt đầu hỗn tạp, có vài dân tộc khác cũng nhận thiên táng, chẳng qua phong tục không giống người Tạng cho lắm.”

Uông Chủy giống như một thầy giảng sử, bình dị mà kể, thanh âm mềm nhẹ hòa cùng nội dung câu chuyện của cô thực dễ dàng khiến cho người ta buồn ngủ, học sinh của Thẩm Nguy hoàn hảo vốn chính là dân nghiên cứu chuyên nghiệp, một đám tích cực vừa chà tay vừa nhanh chóng mở sổ ra tốc kí.

Triệu Vân Lan lại ăn thêm mấy miếng thịt khô, sau đó tha túi ngủ đến bên cạnh Thẩm Nguy chiếm lấy một cái vị trí ở gần có lợi, chui vào nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện