Quỳ dưới đất để thắt đai lưng cho Hoàng Thượng, Ôn Quế kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bụng của Hoàng Thượng, hai tháng nay hình như Hoàng Thượng béo lên không ít, thắt lưng không chỉ tròn hơn rất nhiều mà bụng cũng nhô ra nữa! Có lẽ dạo này Hoàng Thượng ăn được ngủ được cho nên trên người có da có thịt cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa hiện tại sắc mặt của Hoàng Thượng rất hồng hào, không giống như trước kia luôn ốm yếu.

Cúi đầu nhìn Ôn Quế đang sững sờ nhìn chằm chằm bụng của mình, Tần Ca không lên tiếng. Ôn Quế ngoại trừ có một chút ngốc nhưng cũng không phải là người lắm chuyện, hắn cũng không sợ Ôn Quế nhận ra điều gì. Kinh ngạc khi thấy chính mình vẫn chằm chằm nhìn bụng của Hoàng Thượng, Ôn Quế liền vội vàng tăng tốc động tác trên tay.

“Đai lưng không cần thắt chặt, nới lỏng một chút.”

“Dạ.”

Ôn Quế nới lỏng đai lưng rồi mới đứng dậy rồi dìu Hoàng Thượng ngồi xuống giường, hắn lại tiếp tục quỳ xuống đất để mang hài cho Hoàng Thượng. Nâng chân của Hoàng Thượng lên, Ôn Quế cầm lấy cổ chân rồi nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thấy nghi ngờ, hình như chân của Hoàng Thượng có một chút bất thường.

“Sao vậy?”

Ôn Quế ngẩng đầu trả lời, “Hoàng Thượng, xin cho nô tài xem chân của ngài một chút.”

“Chân của trẫm bị sao?” Tần Ca nhấc chân lên, ra hiệu cho Ôn Quế xem thử.

Ôn Quế kéo xuống chiếc vớ trên chân của Hoàng Thượng rồi cẩn thận xem xét, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi, “Hoàng Thượng, chân của ngài bị sưng phù!”

Sau khi mang thai được tám tháng thì chân của Tần Ca có một chút sưng phù, hắn bình tĩnh nói, “Không sao, Dung Khâu đã xem qua, sau một lúc nữa thì sẽ hết. Mang hài vào cho trẫm đi.”

Trong mắt của Ôn Quế tràn ngập lo lắng, nhưng hắn cũng không thể truy vấn Hoàng Thượng mà chỉ có thể mang vớ vào cho Hoàng Thượng, sau đó mất một chút công phu mới xỏ xong hài cho Hoàng Thượng. Nhìn đôi mắt của Ôn Quế ửng đỏ, Tần Ca nói, “Bảo bọn họ làm cho trẫm hai đôi hài mới.” Mấy tháng cuối chân của hắn sẽ sưng to hơn nữa.

Ôn Quế chớp đi ướt át trong mắt rồi gật đầu, “Nô tài, nô tài lập tức tìm người hồi cung truyền lời.”

“Hoàng đế ca ca, ngài thức dậy chưa?”

Ôn Quế vội vàng lau mắt, Tần Ca đứng lên rồi nói, “Trẫm thức dậy rồi, vào đi.” Sau đó ra hiệu để Ôn Quế mặc áo choàng vào cho hắn.

Vừa khoác xong áo choàng thì Hà Hoan liền vui mừng mà nhảy nhót tiến vào.

“Hoàng đế ca ca, ngày mai chính là mười lăm tháng tám, hôm nay ở bên ngoài rất thoải mái, Hoàng đế ca ca có muốn đến hoa viên hay không? Trong vườn nở thật nhiều hoa, ta muốn đi hái một chút để ngày mai có thể dùng. Hoàng đế ca ca, chúng ta đi hái hoa đi.”

Ôn Quế trừng to mắt, “Vương gia, Hoàng Thượng làm sao có thể đi hái hoa? Vương gia muốn hoa gì thì cứ bảo nô tài đi hái là được rồi.”

Hà Hoan mạnh mẽ lắc đầu, “Thân mình của Hoàng đế ca ca không tốt, đi hái hoa thì tâm tình sẽ tốt, như vậy thân mình cũng tốt hơn. Nơi này cũng không phải trong cung, chúng ta đi hái hoa đi. Hoàng đế ca ca, bên ngoài thật sự rất thoải mái a.”

Tần Ca nhếch khóe môi một cách sủng nịch, “Trẫm thấy ngươi muốn hái hoa chỉ là thứ yếu, muốn trẫm đi ra ngoài hít thở không khí trong lành mới là thật, đúng không?”

“Hoàng đế ca ca…” Hà Hoan đỏ mặt. Thái y nói thân mình của Hoàng đế ca ca không khỏe, cần phải tịnh dưỡng, không nên tùy ý đi lại. Nhưng hắn cảm thấy Hoàng đế ca ca rất buồn, đáng lý phải đi ra ngoài một chút mới phải.

Tần Ca kéo chặt áo choàng rồi thở dài, “Được rồi, trẫm ru rú ở trong phòng cũng buồn, đi ra ngoài một chút cho thoải mái. Bất quá hái hoa thì miễn, ngươi thích cái gì thì tự mình hái là được.”

“Hảo!” Hà Hoan hoan hô, “Hoàng đế ca ca, đi thôi.”

“Đi thôi.”

………

Chậm rãi đi ở phía sau, nhìn Hà Hoan ở phía trước trong chốc lát lại xoay người nói hai ba câu, thỉnh thoảng lại túm lấy thị vệ của hắn hoặc Diêm Nhật rồi kéo đi hái hoa, Tần Ca lộ ra nụ cười thản nhiên. Hà Hoan đã không còn bi thương vì phụ thân qua đời nữa, hai năm nay Hà Hoan càng ngày càng hoạt bát, thật giống như khi Tần Ca mới gặp hắn. Cứ để Hà Hoan làm một Vương gia nhàn nhã, vô ưu vô lự đi, đây cũng là nguyện vọng của Phượng Minh Vương. Tần Ca luôn do dự không biết có nên nói cho Hà Hoan về thân phận thật sự của mình hay không. Chẳng lẽ Hà Hoan cả đời cũng không biết mẫu thân của hắn chính là phụ Vương, vĩnh viễn cũng không biết phụ Vương của hắn đã phải vì hắn mà trả giá nhiều như thế nào. Nhưng nếu Hà Hoan biết hắn là do phụ Vương sinh ra thì Tần Ca lại không dám khẳng định Hà Hoan có thể chấp nhận sự thật này hay không.

Nghĩ như vậy, Tần Ca bắt đầu thả chậm bước chân. Tiểu Gia Hữu của hắn sẽ chấp nhận mẫu thân của mình kỳ thật là phụ Hoàng hay không? Tiểu hài tử lúc nhỏ sẽ hỏi mẫu thân ở đâu, hắn có thể chịu được Gia Hữu sẽ hỏi hắn mẫu thân ở nơi nào hay không? Không, hắn không thể, Gia Hữu là nhi tử của hắn và Tử Ngang, hắn hy vọng Gia Hữu biết phụ mẫu của nó là ai.

“Hoàng Thượng, có phải ngài không thoải mái hay không?” Vẫn chú ý đến Hoàng Thượng, Ôn Quế thấy sắc mặt của Hoàng Thượng thay đổi nên lập tức hỏi một cách cẩn thận.

Tần Ca áp chế sự trầm trọng xuống đáy lòng, khôi phục thần sắc rồi nói, “Không sao, trẫm chỉ nghĩ đến một chút chuyện phiền lòng mà thôi.” Thấy Hà Hoan chạy đi xa, Tần Ca nói với người ở phía sau, “Ngươi bảo Diêm Nhật đừng cho Hà Hoan chạy quá xa.” Tuy vẫn đang ở trong Tị Thử sơn trang nhưng nơi này đã tiếp cận đến hậu sơn.

“Dạ.”

Khổng Tắc Huy nhanh chóng đi về phía Hà Hoan.

Đứng trong bụi hoa cao nửa thân người, Hà Hoan giơ cao bó hoa trong tay về phía Tần Ca mà vẫy vẫy, “Hoàng đế ca ca, không khí ở nơi này thật thoải mái. So với kinh thành còn thoải mái gấp trăm lần, Hoàng đế ca ca mau đến đây hứng gió.” Tần Ca bất đắc dĩ mỉm cười, tiểu hài tử này chẳng phải đến đây để hái hoa hay sao? Vì sao lại thành hứng gió? Gió thổi làm bụi hoa phát ra tiếng rì rào, một tay của Tần Ca vịn vào Ôn Quế, một tay kéo chặt áo choàng rồi cẩn thận bước đến phía bụi hoa rậm rạp. Tiếng rì rào càng lúc càng rõ ràng, bỗng nhiên Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy ở bên cạnh Hà Hoan liền biến sắc, hai người nhanh chóng rút ra đao kiếm tùy thân rồi hô to, “Hoàng Thượng cẩn thận!” fynnz.wordpress.com

Theo tiếng hô của hai người, mấy chục mũi tên từ trong bụi hoa bắn thẳng về phía Tần Ca.

“Hoàng Thượng!”

Ôn Quế ôm cổ của Hoàng Thượng để chắn tên cho Hoàng Thượng. Tần Ca trước tiên đưa một tay bảo vệ bụng, một tay kéo Ôn Quế rồi ném hắn ra ngoài, sau đó mới lăn hai vòng sang phía bên cạnh trước khi mũi tên bắn đến.

“Hoàng Thượng!!”

Hốc mắt của Diêm Nhật như muốn bùng nổ, hắn điên cuồng dùng tốc độ cực nhanh mà vội vàng chạy đến bên cạnh Hoàng Thượng rồi quỳ xuống ôm Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài có sao không? Ngài có sao không?”

Trong bụi cỏ nhảy lên mấy chục tên hắc y nhân. Tiểu quỷ và sát thủ Ám Dạ môn giả thành hộ vệ bên người cũng vây quanh Tần Ca ở chính giữa, hai tay cầm đao. Phía bên kia Diêm Hoán bảo hộ Hà Hoan chạy về phía Tần Ca, Khổng Tắc Huy đã muốn đại khai sát giới.

Tần Ca ôm lấy cái bụng đang đau âm ỉ, hắn nói một cách bình tĩnh, “Trẫm không sao, ngươi không cần lo cho trẫm.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài có sao hay không?”

Thấy Hoàng Thượng toát ra mồ hôi lạnh trên trán, Ôn Quế tựa hồ sắp bị hù chết. Hắn vội vàng đi đến bên cạnh Hoàng Thượng để kiểm tra Hoàng Thượng có bị thương hay không, nhưng bàn tay còn chưa đụng đến Hoàng Thượng thì đã bị Diêm Nhật đẩy ra.

“Đừng tùy tiện động vào Hoàng Thượng!” Diêm Nhật cơ hồ đang rống to, “Ôn tổng quản, ngươi nằm sấp ở nơi này trông Hoàng Thượng! Khổng thống lĩnh! Không cho bất luận kẻ nào đến gần Hoàng Thượng! Đến một người thì ta sẽ sát một người!”

Chưa bao giờ thấy Diêm Nhật dữ tợn như thế, Ôn Quế chỉ có thể gật đầu. Tần Ca cũng không dám lộn xộn, cứ như vậy mà ngưỡng mặt nằm trong bụi hoa. Cũng may bụi hoa rất cao nên có thể che khuất hắn.

Lúc này Diêm Nhật huýt gió, Diêm Hoán đem Hà Hoan đến bên cạnh Tần Ca, Diêm Nhật giữ chặt lấy Diêm Hoán rồi nói, “Ngươi ở đây canh Hoàng Thượng! Đề phòng có người đánh lén!”

Diêm Hoán nắm chặt đao mà gật đầu, cảnh giới nhìn khắp tứ phía.

Huýt gió xong, Diêm Nhật nháy mắt liền tiêu thất bóng dáng, lại chỉ trong khoảnh khắc hắn đã lẻn đến bên cạnh sát thủ. Kiếm trong tay phát ra hào quang đẹp mắt, không hề kém cỏi Diêm La kiếm trong tay của Khổng Tắc Huy.

Nhất thời bụi hoa xinh đẹp tuôn ra máu tươi ào ạt. Hà Hoan bị sợ hãi, hắn cắn chặt môi mà nép vào người của Tần Ca. Tần Ca càng không ngừng hít sâu, trong bụng đau âm ỉ làm cho hắn vô cùng sợ hãi. Tiếng bước chân nho nhỏ mà vội vàng đang tiếp cận từ đằng xa, tiểu quỷ sau khi nghe được tiếng huýt gió thì lập tức cùng thị vệ hoàng cung chạy đến đây.

Diêm Nhật nhìn lại, bật người thu kiếm về rồi chạy đến bên cạnh Hoàng Thượng. Khi hắn nhìn thấy Hoàng Thượng ôm chặt bụng thì sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, không còn một chút máu. Quỳ gối bên người Hoàng Thượng, Diêm Nhật không biết nên để tay ở chỗ nào.

“Diêm Nhật, mang trẫm về phòng, trẫm không sao.”

“Hoàng Thượng, ngài cố gắng chịu đựng một chút, nô tài đưa ngài quay về.”

Giọng nói của Diêm Nhật trở nên run rẩy.

Hắn hô to đối với Khổng Tắc Huy, “Khổng thống lĩnh, giao nơi này cho bọn họ, ngươi đi theo ta!”

Khổng Tắc Huy chém đứt đầu của một người như chém một quả dưa, nhìn thấy sắc mặt của Diêm Nhật không đúng, hắn thản nhiên lau đi vết máu trên mặt rồi nhảy lên vài cái đến bên cạnh Diêm Nhật.

“Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?”

“Ta đưa Hoàng Thượng trở về, ngươi bảo hộ chúng ta!”

“Hảo!”

Diêm Nhật bế Hoàng Thượng lên, Khổng Tắc Huy giơ tay ra hiệu giữa không trung. Nhìn thấy ám hiệu, ánh mắt của đám sát thủ Ám Dạ Môn lập tức thay đổi. Diêm Nhật căn bản mặc kệ bọn thích khách sẽ như thế nào, hắn vận công, cấp tốc bế Hoàng Thượng chạy về hướng tẩm cung. Diêm Hoán ở phía trước mở đường, Ôn Quế dìu Hà Hoan chạy theo sau Diêm Nhật, Khổng Tắc Huy đi sau cùng. Hơn một chục tiểu quỷ đi phía sau Khổng Tắc Huy để hộ tống.

Tiếng chém giết càng lúc càng xa, xung quanh bụi hoa xinh đẹp có thể nhìn thấy máu me bê bết. Thủ vệ trong sơn trang rất nghiêm ngặt, nhưng đến gần hậu sơn mà Tần Ca không an bài quá nhiều thị vệ. Hoàng Thượng muốn ra ngoài, Diêm Nhật làm sao có thể sơ suất. Hắn vừa huýt gió thì lập tức tiểu quỷ và thị vệ trong sơn trang liền nhanh chóng chạy đến. Huống chi còn có Khổng Tắc Huy và sát thủ Ám Dạ môn.

Lẽ ra Tần Ca sẽ không bị động thai, khi tên bắn ra thì hắn đã né được. Chẳng qua Ôn Quế không biết Hoàng Thượng có thai, cái ôm của Ôn Quế đã áp vào bụng của Tần Ca nên Tần Ca không thể không dùng sức để đẩy Ôn Quế ra, vì vậy mới trì hoãn thời cơ tránh né, hốt hoảng mà lăn trên đất hai vòng.

Diêm Nhật bế Hoàng Thượng chạy về, thấy cung nhân thì liền hô to, “Mau đi tìm Dung thái y!” Khi hắn đem Hoàng Thượng quay về tẩm cung thì Dung Niệm và Dung Khâu đã khẩn trương chờ đợi ở đó.

“Mau mau mau! Mau đặt Hoàng Thượng lên giường! Nhẹ một chút, nhẹ một chút!” Dung Niệm và Dung Khâu một trái một phải giúp Diêm Nhật vững vàng đặt Hoàng Thượng lên giường.

Thân Mộc đứng một bên đã hoảng sợ đến mức chết khiếp, “Dung thái y, thuốc ở đây! Thuốc ở đây!”

Khổng Tắc Huy, Ôn Quế, Hà Hoan và Diêm Hoán vừa khẩn trương vừa khó hiểu mà đứng ngây người ở một bên, rốt cục Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì? Diêm Nhật né sang một bên để Dung Khâu xem xét, tùy tay lau mồ hôi ở trên trán, khi hắn quay người thì phát hiện mấy người kia vẫn còn ở trong phòng, đáy mắt của hắn liền trầm xuống, “Diêm Hoán, ngươi ra ngoài canh giữ, không cho bất luận kẻ nào đến gần tẩm cung của Hoàng Thượng. Lệnh cho bọn thị vệ hoàng cung nghiêm ngặt canh gác ở bên ngoài tẩm cung.”

“Xin cứ yên tâm.” Diêm Hoán không hề nghi ngờ mà lập tức ra ngoài.

Tần Ca giao thân mình cho Dung gia phụ tử, sau đó nói với đám người Khổng Tắc Huy, “Các ngươi đều lui ra ngoài, để lại Diêm Nhật và Thân Mộc ở trong này là đủ.”

“Hoàng Thượng!” Ôn Quế quỳ xuống mà khóc, “Hoàng Thượng, xin đừng đuổi nô tài đi. Nô tài lo lắng cho Hoàng Thượng, nô tài muốn hầu hạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, là nô tài ngu dốt không bảo vệ tốt Hoàng Thượng. Ngài có thể đánh, có thể mắng nô tài, chỉ xin ngài đừng đuổi nô tài đi.”

“Thuộc hạ không làm tốt chức trách bảo hộ Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt. Nhưng xin Hoàng Thượng hãy lưu lại thuộc hạ!” Khổng Tắc Huy cũng quỳ xuống.

“Hoàng đế ca ca….đều do ta….đều do ta….Hoàng đế ca ca, ngươi đừng đuổi ta đi….Ta nghe lời, từ đây về sau ta sẽ không bao giờ tùy hứng nữa, ta sẽ nghe lời…” Bắt đầu hối hận và sợ hãi, Hà Hoan lập tức khóc nức nở.

“Hoàng Thượng.” Diêm Nhật cũng quỳ xuống, “Xin ngài hãy lưu lại Ôn công công và Khổng thống lĩnh.”

“Hoàng Thượng, thân mình của ngài hiện tại cần phải đặc biệt cẩn thận, tốt nhất ngài cứ nói cho Ôn tổng quản và Khổng thống lĩnh thì hơn.” Dung Niệm và Dung Khâu cũng nhịn không được mà lên tiếng.

Thân Mộc nhìn Hà Hoan khóc nức nở, hắn nhịn xuống khổ sở mà nói, “Hoàng Thượng, điện hạ cũng nên biết chuyện đó.”

Tần Ca vốn vẫn đang do dự chuyện này, trải qua sự tình hôm nay, hắn cũng hiểu đã đến lúc. Nếu ngày sau xảy ra chuyện tương tự như vậy, Ôn Quế và Hà Hoan không biết chuyện thì có thể lại gây ra rắc rối. Nhìn về phía ba người, sau đó hắn gật đầu.

“Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Ôn Quế vui đến mức òa khóc.

Biết Hoàng Thượng hiện tại không tiện lên tiếng, Diêm Nhật nhanh chóng đỡ Ôn Quế và Khổng Tắc Huy đứng dậy. Giải quyết xong việc này, Dung Niệm và Dung Khâu có thể một lòng xem xét cho Hoàng Thượng.

Trước tiên Dung Niệm bắt mạch cho Hoàng Thượng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, tất cả mọi người đều hốt hoảng trong lòng, nhất là ba người kia chưa biết rốt cục là có chuyện gì.

Lần này thời gian so với trước kia bỗng dưng trở nên dài vô hạn, một lát sau Dung Niệm mới thu tay về, “Đứa nhỏ không sao. Bất quá vừa rồi Hoàng Thượng đã dùng sức phải không?”

“Ừ.”

Có hai người lập tức trừng mắt nhìn, một người thì vẫn còn hồ đồ.

“Có thích khách kinh động Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bị ngã.” Diêm Nhật khẩn trương bổ sung.

Dung Niệm trầm mặt, “Hoàng Thượng, đứa nhỏ hiện tại đã thành hình, phải tuyệt đối cẩn thận, hơn nữa không thể dùng sức hay té ngã. Cũng may lần này bị kinh động nhưng không nguy hiểm, không tổn thương đến thai nhi.”

Diêm Nhật vừa nghe xong thì dưới chân mềm nhũn mà ngồi xuống đất. Đồng thời cũng có hai người té xuống đất, tên còn lại vẫn trừng to mắt mà hỏi, “Đứa nhỏ là cái gì vậy?”

Không ai để ý đến người vẫn còn đang hồ đồ, Tần Ca nói một cách lo lắng, “Trẫm cảm giác trong bụng đau âm ỉ, có sao không?”

Dung Niệm và Dung Khâu vừa nghe xong thì mi tâm liền nhíu chặt. Dung Niệm lập tức nói, “Hoàng Thượng, thần muốn sờ bụng của ngài một chút.”

Thân Mộc giúp Hoàng Thượng thoát hạ y phục, lộ ra cái bụng đã rất rõ ràng. Có ba người sắp rơi tròng mắt xuống đất, vẫn không có ai để ý đến bọn họ.

Dung Niệm sờ soạng bụng của Hoàng Thượng một lúc lâu, Dung Khâu lo lắng bắt mạch cho Hoàng Thượng một lần nữa. Phụ tử hai người nhìn nhau một chút rồi gật đầu.

Dung Niệm cau mày nói, “Hoàng Thượng bị kinh hãi thì đứa nhỏ cũng sẽ bị như thế. Bụng bị đau nên đứa nhỏ vẫn chưa bình thường trở lại. Trước tiên Hoàng Thượng tịnh dưỡng hai ngày ở trên giường. Nếu hai ngày sau bụng không còn đau thì không có gì đáng ngại. Nếu bụng vẫn còn đau thì thần sẽ kê thuốc an thai cho Hoàng Thượng.”

Dung Khâu giải tỏa căng thẳng, “Hoàng Thượng không cần phải lo lắng, đứa nhỏ cường tráng hơn Hoàng Thượng nghĩ rất nhiều.”

Lúc này Tần Ca mới an tâm, thở ra một hơi thật dài, hắn cảm thấy trong bụng tựa hồ không còn đau như trước.

Rầm!

Một người đụng mạnh vào án thư, trừng mắt nhìn bụng của Tần Ca, “Hoàng đế ca ca….Không phải là ngươi béo lên, mà là có thai?”

Tần Ca cười nhẹ, “Ừ.”

Rầm!

Ôn Quế đụng vào ghế, Khổng Tắc Huy đánh rớt kiếm.

………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện