Tuyết Phi Nhi khẽ hỏi: “Đại ca đã nói là không được giải phẫu cho người cao tuổi mà?”
Giải phẫu cho người cao tuổi rất nguy hiểm bởi vì ở người cao tuổi chức năng cơ quan hô hấp giảm, khả năng chịu đựng phẫu thuật rất kém. Ngoài ra, người già thường bị chứng cao huyết áp, bệnh tiểu đường, bệnh tim mạch hoặc chức năng thận kém,... Vì vậy, phẫu thuật cho người già rất dễ gây ra loạn nhịp tim, bị sốc, chức năng thận suy kiệt, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trong đó nguy hiểm nhất là các chứng bệnh về tim phổi.
Hơn nữa người già sau khi giải phẫu bình phục rất chậm, rất dễ bị nhiễm trùng, khả năng xảy ra di chứng và biến chứng cao hơn so với người bình thường. Cho nên, trong những trường hợp thông thường, việc giải phẫu chữa bệnh cho người già không được khuyến khích.
Nghe Tuyết Phi Nhi nói xong, Đỗ Văn Hạo cười khổ. Hắn nghĩ ổ bụng của Chiêm mẫu đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, nếu không mổ ngay thì bà ta sẽ không sống được tới sáng. Bây giờ chỉ còn cách còn nước còn tát thôi. Nhưng những điều này không thể nói trước mặt Chiêm mẫu được nên hắn khoát tay nói: “Không nói nữa! Mau chuẩn bị phẫu thuật!”
Kỹ thuật giải phẫu hiện đại không phải là không làm được, cũng không phải cứ mổ ra là chết. Đúng ra, vấn đề mấu chốt của giải phẫu không nằm ở tuổi tác mà là tình trạng sức khỏe. Nếu sức khỏe không tốt thì dù bệnh nhân chỉ hai, ba mươi tuổi cũng có thể chết, sức khỏe tốt thì giải phẫu cho bệnh nhân chín mươi, một trăm tuổi cũng thành công. Mấu chốt là chức năng của tim, phổi, hoạt động của thận, lượng đường trong máu, huyết áp của người bệnh, vân vân. Chiêm mẫu chắc chắn có thể chịu đựng được cuộc giải phẫu, bà ta đã sống đến bảy mươi tuổi thì sức khỏe rất tốt. Hơn nữa cứ nhìn cơ thể của Chiêm mẫu thì thấy chế độ ăn uống của bà cũng rất tốt, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy khá an tâm.
Phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, khi mở khoang bụng ra thì đúng Chiêm mẫu bị viêm màng bụng cấp tính.
Nhưng khi tháo hết dịch chất trong khoang bụng, Đỗ Văn Hạo và mấy người ngây người hoảng sợ. Trong bụng của Chiêm mẫu có một miếng vàng óng ánh.
Đõ Văn Hạo lấy miếng vàng ra. Hắn nảy ra một nghi vấn khi nhìn miếng vàng. Tại sao mẫu thân của Khảo công ti lang trung đại nhân lại cũng có miếng vàng trong bụng?”
Đỗ Văn Hạo không có thời gian để suy nghĩ chuyện này. Hắn cần phải nhanh chóng kết thúc giải phẫu, giải phẫu càng nhanh, càng chắc chắn thành công.
Sau mấy lần phẫu thuật mở khoang bụng thành công, Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ đã thành thục hơn nhiều. Khi khâu lại phần ruột bị tổn thương, tẩy trùng và khâu lại khoang bụng, các thao tác được thực hiện theo đúng trình tự, không lộn xộn. Sau khi giải phẫu thành công, tính mạng của Chiêm mẫu tạm thời được bảo đảm. Không thấy xuất hiện những triệu chứng mà Đỗ Văn Hạo lo lắng. Xem ra thường ngày chế độ ăn uống của Chiêm mẫu rất tốt. Lúc này thế mạnh về sức khỏe đã được phát huy tối đa.
Sau khi được làm cho tỉnh bằng nước muối, Chiêm mẫu mở mắt nhìn xung quanh, cất giọng yếu ớt hỏi: “Ta….., ta đang ở đâu? Sao ở mũi ta lại có cái ống này? Còn có...”
Bàng Vũ Cầm nói: “Nãi nãi, mũi, bụng và hạ thân của người có xuyên một cái ống để chữa bệnh. Chờ mấy ngày nữa người hồi phục sức khỏe, cháu sẽ lấy ra cho bà. Bà cố gắng chịu đựng nhé. Bây giờ bụng bà thế nào rồi?”
"Cám ơn... .... bụng ... không đau nữa... .... Cám ơn cô nương!"
“Không cần cám ơn! Nãi nãi đừng nói nhiều, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mọi chuyện để sau hãy nói!”
Sau khi chuyển Chiêm mẫu về phòng bệnh. Anh Tử và Tuyết Phi Nhi thay nhau chăm sóc Chiêm mẫu.
Đỗ Văn Hạo ngồi ở trong phòng, tay cầm hai miếng vàng, hắn đang so sánh miếng vàng lấy ra từ bụng Chiêm mẫu và miếng vàng lấy từ bụng Đông Đông – con của Đổng bộ khoái. Lâm Thanh Đại và Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh hắn.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận so sánh hai miếng vàng, mặt ngoài đều có một sa mắt, hơn nữa vị trí của sa mắt tương tự nhau. Một ý nghĩ lóe lên, hắn lấy mực quét lên bề mặt hai miếng vàng và chỗ nứt đó. Sau đó hắn dùng hai tờ giấy điệp nhỏ lần lượt gói hai miếng vàng lại, rồi hắn lại mở gói giấy lấy hai miếng vàng ra. Hắn cầm hai mảnh giấy có in bề mặt của hai miếng vàng so sánh cẩn thận, mắt hắn sáng lên, nói to: “Mọi người xem này! Sa mắt của chúng hoàn toàn trùng khớp. Hai miếng vàng chắc chắn là từ một khuôn đúc”.
Nhị nữ quan sát kỹ lưỡng cũng nhận thấy như thế.
Lâm Thanh Đại khẽ nói: “Chẳng lẽ hung thủ muốn sát hại Chiêm mẫu và Đông Đông là một người?”
“Rất có thể!”
“Việc này rất lạ! Đông Đông chỉ là con của một bộ khoái bình thường, Chiêm mẫu lại là mẫu thân của Khảo công ti lang trung đại nhân. Hai người không có bất cứ liên hệ gì với nhau. Vì sao hung thủ lại muốn giết cả hai người này?”
Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ một lúc rồi hắn lắc đầu nói: “Ta không nghĩ ra nguyên nhân. Chúng ta cứ chờ khi lão thái thái khỏe lại sẽ hỏi bà ấy. Có thể chúng ta sẽ tìm ra đầu mối nào đó. Bây giờ trời sắp sáng rồi, quay về phòng ngủ đi.”
Bàng Vũ Cầm khẽ cắn môi nói: “Phu quân, để thiếp đi chăm sóc lão thái thái. Thiếp thấy bà ấy bị ốm lại nghĩ đến nãi nãi của thiếp. Ở bên cạnh chăm sóc bà ấy thiếp thấy mình được an ủi ít nhiều!”
Đỗ Văn Hạo ôm vai nàng, khẽ vỗ vai nhẹ nhàng nói: “Ta biết nàng nhớ nhà! Ngày đầu tiên sau phẫu thuật là thời điểm nguy hiểm nhất của lão thái thái. Ta và nàng hãy cùng nhau chăm sóc lão thái thái!”
Bàng Vũ Cầm cảm kích cầm tay Đỗ Văn Hạo, ứa lệ nói: “Phu quân đã không ngủ một đêm rồi. Không biết bệnh của lão thái thái có xảy ra điều gì không? Thiếp mệt mỏi sẽ có người thay, chàng mệt sẽ không ai thay chàng được. Nhân lúc lão thái thái chưa có vấn đề gì, chàng cứ đi nghỉ đi. Có gì thiếp sẽ gọi chàng!”
Đỗ Văn Hạo thấy nàng nói đúng nên cũng không từ chối, quay về phòng ngủ.
Bàng Vũ Cầm tới phòng bệnh của Chiêm mẫu.
Nàng cùng Anh Tử hai người ở lại chăm sóc Chiêm mẫu.
Vài ngày đau bụng liên tục bị mất ngủ, lúc này lại bị ảnh hưởng của thuốc gây mê, Chiêm mẫu cứ nửa tỉnh nửa mê. Nhưng vết mổ ở bụng rất đau, nhất là ống thông vào dạ dày và ống dẫn nước tiểu ở hạ thể làm bà vô cùng khó chịu. Ống thông dạ dày luồn qua cơ quan hô hấp không chỉ làm cho sự bài tiết tăng lên mà còn gây ho khan. Nhưng càng ho khan lại càng đau đớn. Hơn nữa việc giảm áp của dạ dày cũng làm cho Chiêm mẫu không dám ho, không có cách nào để trục đờm ra nên Chiêm mẫu bắt đầu thở khò khè, hơi thở trở nên khó khăn.
Đỗ Văn Hạo đã dạy cho Bàng Vũ Cầm các kiến thức về hộ lý nên nàng biết cần phải làm gì.
Do phẫu thuật ổ bụng nên không nằm nghiêng được. Bàng Vũ Cầm liền sử dụng một cái đệm gối bông đặt sau lưng Chiêm mẫu để bà có thể nằm nghiêng. Sau đó nàng nhẹ nhàng vỗ vào lưng Chiêm mẫu đẩy đờm ra.
Lỗ mũi của Chiêm mẫu luồn ống thông dạ dày làm cho bà rất khó chịu, không ngủ được, không ngừng rên rỉ cầu xin: “Cô nương……., giúp ta với………, lấy cái ống này ra……….., cầu xin cô nương!”
Bàng Vũ Cầm dịu dàng nói: “Nãi nãi, tướng công của cháu phẫu thuật chữa bệnh cho bà. Bây giờ sức khỏe bà chưa hồi phục. Khí trong dạ dày chỉ có mỗi cách thoát ra theo ống này. Cái ống này giúp dạ dày của bà giảm bớt áp lực. Nếu bây giờ rút cái ống này ra, khí trong dạ dày của bà không thoát ra ngoài được, lúc đó phải luồn ống qua mồm thì còn khó chịu hơn nhiều. Cái này là để chữa bệnh cho bà. Bà cố gắng chịu đựng một lúc!”
Chiêm mẫu nghe đã hiểu ra nhưng trong cổ họng có rất nhiều đờm không nhổ ra được, vẻ mặt bà ta hết sức thống khổ.
Bởi vì bây giờ Chiêm mẫu không được ăn uống gì, ngay cả thuốc cũng không được uống nên Bàng Vũ Cầm không thể cho bà uống thuốc tiêu đờm. Bàng Vũ Cầm nói: “Nãi nãi, cháu dạy bà một cách khạc đờm ra. Trước tiên bà hít sâu hai lần, sau đó bà nhả khí từ bụng lên lồng ngực ra hai lần. Lần đầu nhẹ, sau đó khạc mạnh đờm ra, quan trọng là không được ho mạnh để tránh làm rách vết mổ!”
Chiêm mẫu thử ho khan mấy lần, hiểu được cách làm nhưng bởi vì ảnh hưởng của ống thông dạ dày nên không khạc được nhiều đờm ra. Ngược lại còn thấy đau đớn dữ dội, bà khổ sở lắc đầu nói: “Không được………., cô nương. Ta không khạc ra được!”
Bàng Vũ Cầm ở bên cạnh vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Chiêm mẫu giúp tiêu đờm vừa dịu dàng nói: “Nãi nãi, không khạc đờm ra là không tốt đâu. Tướng công của cháu nói nếu bà không khạc đờm ra, đờm sẽ tích tụ ngày một nhiều trong khí quản của bà. Nếu hít xuống phổi thì sẽ rất nguy hiểm!”
Chiêm mẫu biết để thế không tốt nên cố gắng theo cách Bàng Vũ Cầm dạy khạc đờm ra, sau mấy lần thử vẫn không khạc ra được mà khí thoát ra càng lúc càng nhiều làm cho bà bị kích động, không thể chịu đau được nữa đưa tay định rút ống thông dạ dày ra. Bàng Vũ Cầm vội giữ tay Chiêm mẫu: “Nãi nãi, bà mà rút ra là lại phải luồn vào đấy!”
“Tránh ra!” Chiêm mẫu bực tức nói, bà ta không rút tay ra khỏi tay Bàng Vũ Cầm được liền dùng tay còn lại cào cấu. Ở thời cổ đại móng tay của các lão thái thái rất ít khi cắt nên rất dài. Mu bàn tay của Bàng Vũ Cầm bị cào đến chảy máu nhưng nàng vẫn đè lấy tay của Chiêm mẫu và khuyên nhủ Chiêm mẫu không được rút ống thông dạ dày ra.
Chiêm mẫu trợn tròn mắt, bà ta cố gắng nói thành tiếng: “Buông… ra. Ta chết mất…….! Cứu mạng……! Khụ, khụ, khụ………”.
Bàng Vũ Cầm ôn nhu trấn an bà: “Không sao đâu, y thuật của tướng công cháu rất cao minh, đã giải phẫu chữa khỏi bệnh cho nhiều người, những người đó đều sống rất khỏe mạnh. Bà đừng lo lắng!”
“Không! Ta muốn gặp con ta! Con ơi……, con ở đâu? Mẫu thân sắp chết rồi….., con ơi…., khụ khụ.”
Chiêm mẫu càng lúc càng kích động. Bỗng nhiên bụng bà ta sôi lên, “ ọa” Chiêm mẫu há miệng nôn ra, bởi vì lúc trước đã nôn nhiều nên đã nôn hết những gì có trong dạ dày, giờ chỉ còn mỗi nước dịch.
Tiếp theo Chiêm mẫu lại nôn thốc nôn tháo. Ống thông dạ dày lại kích thích cuống họng và thanh quản gây nên ho khan làm cho Chiêm mẫu càng đau đớn. Nước mắt trào ra, bà ta không ngớt gọi tên con trai của mình.
Anh Tử thấy thế cũng luống cuống, nàng nói với Bàng Vũ Cầm: “Phu nhân, để nô tỳ đi gọi thiếu gia!”
Bàng Vũ Cầm luống cuống gật đầu nói: “Được! Đi nhanh lên!”
Đỗ Văn Hạo đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị Anh Tử gọi dậy. May mắn là hắn để cả y phục mà ngủ nên hắn cúi xuống đi giầy rồi chạy đến phòng bệnh.
Đỗ Văn Hạo chỉ hỏi qua loa, sau khi bắt mạch hắn nhận ra mạch hư, chất lưỡi hồng, rêu lưỡi vàng nhợt, đó là chứng can hỏa thượng viêm, hậu quả của việc lo lắng về bệnh tật, lại rơi vào hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Phẫu thuật chữa bệnh là phương pháp chữa bệnh xa lạ càng làm cho Chiêm mẫu lo lắng, gây nên sự bất ổn, sợ hãi, huyết áp tăng lên, nhịp tim đập nhanh hơn, nhất là ống thông dạ dày kích thích cuống họng nên gây ra nôn mửa.
Thêm vào đó, do Chiêm mẫu không thể khạc đờm nên cũng sinh ra nôn mửa, điều này càng nguy hiểm. Bởi vì nếu như trong khi nôn mửa không khạc được đờm ra ngoài, theo hoạt động của cơ quan hô hấp khi nôn mửa sẽ vô tình nuốt đờm xuống phổi, tạo nên chứng viêm phổi thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Phải nhanh chóng cầm nôn và hướng dẫn Chiêm mẫu cách khạc đờm ra khỏi cổ họng.
Bây giờ Chiêm mẫu vẫn chưa đánh hơi được, không thể uống thuốc, nếu không sẽ làm tắc ruột. Không uống thuốc thì lại không thể cầm nôn được.
Giải phẫu cho người cao tuổi rất nguy hiểm bởi vì ở người cao tuổi chức năng cơ quan hô hấp giảm, khả năng chịu đựng phẫu thuật rất kém. Ngoài ra, người già thường bị chứng cao huyết áp, bệnh tiểu đường, bệnh tim mạch hoặc chức năng thận kém,... Vì vậy, phẫu thuật cho người già rất dễ gây ra loạn nhịp tim, bị sốc, chức năng thận suy kiệt, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trong đó nguy hiểm nhất là các chứng bệnh về tim phổi.
Hơn nữa người già sau khi giải phẫu bình phục rất chậm, rất dễ bị nhiễm trùng, khả năng xảy ra di chứng và biến chứng cao hơn so với người bình thường. Cho nên, trong những trường hợp thông thường, việc giải phẫu chữa bệnh cho người già không được khuyến khích.
Nghe Tuyết Phi Nhi nói xong, Đỗ Văn Hạo cười khổ. Hắn nghĩ ổ bụng của Chiêm mẫu đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, nếu không mổ ngay thì bà ta sẽ không sống được tới sáng. Bây giờ chỉ còn cách còn nước còn tát thôi. Nhưng những điều này không thể nói trước mặt Chiêm mẫu được nên hắn khoát tay nói: “Không nói nữa! Mau chuẩn bị phẫu thuật!”
Kỹ thuật giải phẫu hiện đại không phải là không làm được, cũng không phải cứ mổ ra là chết. Đúng ra, vấn đề mấu chốt của giải phẫu không nằm ở tuổi tác mà là tình trạng sức khỏe. Nếu sức khỏe không tốt thì dù bệnh nhân chỉ hai, ba mươi tuổi cũng có thể chết, sức khỏe tốt thì giải phẫu cho bệnh nhân chín mươi, một trăm tuổi cũng thành công. Mấu chốt là chức năng của tim, phổi, hoạt động của thận, lượng đường trong máu, huyết áp của người bệnh, vân vân. Chiêm mẫu chắc chắn có thể chịu đựng được cuộc giải phẫu, bà ta đã sống đến bảy mươi tuổi thì sức khỏe rất tốt. Hơn nữa cứ nhìn cơ thể của Chiêm mẫu thì thấy chế độ ăn uống của bà cũng rất tốt, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy khá an tâm.
Phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, khi mở khoang bụng ra thì đúng Chiêm mẫu bị viêm màng bụng cấp tính.
Nhưng khi tháo hết dịch chất trong khoang bụng, Đỗ Văn Hạo và mấy người ngây người hoảng sợ. Trong bụng của Chiêm mẫu có một miếng vàng óng ánh.
Đõ Văn Hạo lấy miếng vàng ra. Hắn nảy ra một nghi vấn khi nhìn miếng vàng. Tại sao mẫu thân của Khảo công ti lang trung đại nhân lại cũng có miếng vàng trong bụng?”
Đỗ Văn Hạo không có thời gian để suy nghĩ chuyện này. Hắn cần phải nhanh chóng kết thúc giải phẫu, giải phẫu càng nhanh, càng chắc chắn thành công.
Sau mấy lần phẫu thuật mở khoang bụng thành công, Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ đã thành thục hơn nhiều. Khi khâu lại phần ruột bị tổn thương, tẩy trùng và khâu lại khoang bụng, các thao tác được thực hiện theo đúng trình tự, không lộn xộn. Sau khi giải phẫu thành công, tính mạng của Chiêm mẫu tạm thời được bảo đảm. Không thấy xuất hiện những triệu chứng mà Đỗ Văn Hạo lo lắng. Xem ra thường ngày chế độ ăn uống của Chiêm mẫu rất tốt. Lúc này thế mạnh về sức khỏe đã được phát huy tối đa.
Sau khi được làm cho tỉnh bằng nước muối, Chiêm mẫu mở mắt nhìn xung quanh, cất giọng yếu ớt hỏi: “Ta….., ta đang ở đâu? Sao ở mũi ta lại có cái ống này? Còn có...”
Bàng Vũ Cầm nói: “Nãi nãi, mũi, bụng và hạ thân của người có xuyên một cái ống để chữa bệnh. Chờ mấy ngày nữa người hồi phục sức khỏe, cháu sẽ lấy ra cho bà. Bà cố gắng chịu đựng nhé. Bây giờ bụng bà thế nào rồi?”
"Cám ơn... .... bụng ... không đau nữa... .... Cám ơn cô nương!"
“Không cần cám ơn! Nãi nãi đừng nói nhiều, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mọi chuyện để sau hãy nói!”
Sau khi chuyển Chiêm mẫu về phòng bệnh. Anh Tử và Tuyết Phi Nhi thay nhau chăm sóc Chiêm mẫu.
Đỗ Văn Hạo ngồi ở trong phòng, tay cầm hai miếng vàng, hắn đang so sánh miếng vàng lấy ra từ bụng Chiêm mẫu và miếng vàng lấy từ bụng Đông Đông – con của Đổng bộ khoái. Lâm Thanh Đại và Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh hắn.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận so sánh hai miếng vàng, mặt ngoài đều có một sa mắt, hơn nữa vị trí của sa mắt tương tự nhau. Một ý nghĩ lóe lên, hắn lấy mực quét lên bề mặt hai miếng vàng và chỗ nứt đó. Sau đó hắn dùng hai tờ giấy điệp nhỏ lần lượt gói hai miếng vàng lại, rồi hắn lại mở gói giấy lấy hai miếng vàng ra. Hắn cầm hai mảnh giấy có in bề mặt của hai miếng vàng so sánh cẩn thận, mắt hắn sáng lên, nói to: “Mọi người xem này! Sa mắt của chúng hoàn toàn trùng khớp. Hai miếng vàng chắc chắn là từ một khuôn đúc”.
Nhị nữ quan sát kỹ lưỡng cũng nhận thấy như thế.
Lâm Thanh Đại khẽ nói: “Chẳng lẽ hung thủ muốn sát hại Chiêm mẫu và Đông Đông là một người?”
“Rất có thể!”
“Việc này rất lạ! Đông Đông chỉ là con của một bộ khoái bình thường, Chiêm mẫu lại là mẫu thân của Khảo công ti lang trung đại nhân. Hai người không có bất cứ liên hệ gì với nhau. Vì sao hung thủ lại muốn giết cả hai người này?”
Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ một lúc rồi hắn lắc đầu nói: “Ta không nghĩ ra nguyên nhân. Chúng ta cứ chờ khi lão thái thái khỏe lại sẽ hỏi bà ấy. Có thể chúng ta sẽ tìm ra đầu mối nào đó. Bây giờ trời sắp sáng rồi, quay về phòng ngủ đi.”
Bàng Vũ Cầm khẽ cắn môi nói: “Phu quân, để thiếp đi chăm sóc lão thái thái. Thiếp thấy bà ấy bị ốm lại nghĩ đến nãi nãi của thiếp. Ở bên cạnh chăm sóc bà ấy thiếp thấy mình được an ủi ít nhiều!”
Đỗ Văn Hạo ôm vai nàng, khẽ vỗ vai nhẹ nhàng nói: “Ta biết nàng nhớ nhà! Ngày đầu tiên sau phẫu thuật là thời điểm nguy hiểm nhất của lão thái thái. Ta và nàng hãy cùng nhau chăm sóc lão thái thái!”
Bàng Vũ Cầm cảm kích cầm tay Đỗ Văn Hạo, ứa lệ nói: “Phu quân đã không ngủ một đêm rồi. Không biết bệnh của lão thái thái có xảy ra điều gì không? Thiếp mệt mỏi sẽ có người thay, chàng mệt sẽ không ai thay chàng được. Nhân lúc lão thái thái chưa có vấn đề gì, chàng cứ đi nghỉ đi. Có gì thiếp sẽ gọi chàng!”
Đỗ Văn Hạo thấy nàng nói đúng nên cũng không từ chối, quay về phòng ngủ.
Bàng Vũ Cầm tới phòng bệnh của Chiêm mẫu.
Nàng cùng Anh Tử hai người ở lại chăm sóc Chiêm mẫu.
Vài ngày đau bụng liên tục bị mất ngủ, lúc này lại bị ảnh hưởng của thuốc gây mê, Chiêm mẫu cứ nửa tỉnh nửa mê. Nhưng vết mổ ở bụng rất đau, nhất là ống thông vào dạ dày và ống dẫn nước tiểu ở hạ thể làm bà vô cùng khó chịu. Ống thông dạ dày luồn qua cơ quan hô hấp không chỉ làm cho sự bài tiết tăng lên mà còn gây ho khan. Nhưng càng ho khan lại càng đau đớn. Hơn nữa việc giảm áp của dạ dày cũng làm cho Chiêm mẫu không dám ho, không có cách nào để trục đờm ra nên Chiêm mẫu bắt đầu thở khò khè, hơi thở trở nên khó khăn.
Đỗ Văn Hạo đã dạy cho Bàng Vũ Cầm các kiến thức về hộ lý nên nàng biết cần phải làm gì.
Do phẫu thuật ổ bụng nên không nằm nghiêng được. Bàng Vũ Cầm liền sử dụng một cái đệm gối bông đặt sau lưng Chiêm mẫu để bà có thể nằm nghiêng. Sau đó nàng nhẹ nhàng vỗ vào lưng Chiêm mẫu đẩy đờm ra.
Lỗ mũi của Chiêm mẫu luồn ống thông dạ dày làm cho bà rất khó chịu, không ngủ được, không ngừng rên rỉ cầu xin: “Cô nương……., giúp ta với………, lấy cái ống này ra……….., cầu xin cô nương!”
Bàng Vũ Cầm dịu dàng nói: “Nãi nãi, tướng công của cháu phẫu thuật chữa bệnh cho bà. Bây giờ sức khỏe bà chưa hồi phục. Khí trong dạ dày chỉ có mỗi cách thoát ra theo ống này. Cái ống này giúp dạ dày của bà giảm bớt áp lực. Nếu bây giờ rút cái ống này ra, khí trong dạ dày của bà không thoát ra ngoài được, lúc đó phải luồn ống qua mồm thì còn khó chịu hơn nhiều. Cái này là để chữa bệnh cho bà. Bà cố gắng chịu đựng một lúc!”
Chiêm mẫu nghe đã hiểu ra nhưng trong cổ họng có rất nhiều đờm không nhổ ra được, vẻ mặt bà ta hết sức thống khổ.
Bởi vì bây giờ Chiêm mẫu không được ăn uống gì, ngay cả thuốc cũng không được uống nên Bàng Vũ Cầm không thể cho bà uống thuốc tiêu đờm. Bàng Vũ Cầm nói: “Nãi nãi, cháu dạy bà một cách khạc đờm ra. Trước tiên bà hít sâu hai lần, sau đó bà nhả khí từ bụng lên lồng ngực ra hai lần. Lần đầu nhẹ, sau đó khạc mạnh đờm ra, quan trọng là không được ho mạnh để tránh làm rách vết mổ!”
Chiêm mẫu thử ho khan mấy lần, hiểu được cách làm nhưng bởi vì ảnh hưởng của ống thông dạ dày nên không khạc được nhiều đờm ra. Ngược lại còn thấy đau đớn dữ dội, bà khổ sở lắc đầu nói: “Không được………., cô nương. Ta không khạc ra được!”
Bàng Vũ Cầm ở bên cạnh vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Chiêm mẫu giúp tiêu đờm vừa dịu dàng nói: “Nãi nãi, không khạc đờm ra là không tốt đâu. Tướng công của cháu nói nếu bà không khạc đờm ra, đờm sẽ tích tụ ngày một nhiều trong khí quản của bà. Nếu hít xuống phổi thì sẽ rất nguy hiểm!”
Chiêm mẫu biết để thế không tốt nên cố gắng theo cách Bàng Vũ Cầm dạy khạc đờm ra, sau mấy lần thử vẫn không khạc ra được mà khí thoát ra càng lúc càng nhiều làm cho bà bị kích động, không thể chịu đau được nữa đưa tay định rút ống thông dạ dày ra. Bàng Vũ Cầm vội giữ tay Chiêm mẫu: “Nãi nãi, bà mà rút ra là lại phải luồn vào đấy!”
“Tránh ra!” Chiêm mẫu bực tức nói, bà ta không rút tay ra khỏi tay Bàng Vũ Cầm được liền dùng tay còn lại cào cấu. Ở thời cổ đại móng tay của các lão thái thái rất ít khi cắt nên rất dài. Mu bàn tay của Bàng Vũ Cầm bị cào đến chảy máu nhưng nàng vẫn đè lấy tay của Chiêm mẫu và khuyên nhủ Chiêm mẫu không được rút ống thông dạ dày ra.
Chiêm mẫu trợn tròn mắt, bà ta cố gắng nói thành tiếng: “Buông… ra. Ta chết mất…….! Cứu mạng……! Khụ, khụ, khụ………”.
Bàng Vũ Cầm ôn nhu trấn an bà: “Không sao đâu, y thuật của tướng công cháu rất cao minh, đã giải phẫu chữa khỏi bệnh cho nhiều người, những người đó đều sống rất khỏe mạnh. Bà đừng lo lắng!”
“Không! Ta muốn gặp con ta! Con ơi……, con ở đâu? Mẫu thân sắp chết rồi….., con ơi…., khụ khụ.”
Chiêm mẫu càng lúc càng kích động. Bỗng nhiên bụng bà ta sôi lên, “ ọa” Chiêm mẫu há miệng nôn ra, bởi vì lúc trước đã nôn nhiều nên đã nôn hết những gì có trong dạ dày, giờ chỉ còn mỗi nước dịch.
Tiếp theo Chiêm mẫu lại nôn thốc nôn tháo. Ống thông dạ dày lại kích thích cuống họng và thanh quản gây nên ho khan làm cho Chiêm mẫu càng đau đớn. Nước mắt trào ra, bà ta không ngớt gọi tên con trai của mình.
Anh Tử thấy thế cũng luống cuống, nàng nói với Bàng Vũ Cầm: “Phu nhân, để nô tỳ đi gọi thiếu gia!”
Bàng Vũ Cầm luống cuống gật đầu nói: “Được! Đi nhanh lên!”
Đỗ Văn Hạo đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị Anh Tử gọi dậy. May mắn là hắn để cả y phục mà ngủ nên hắn cúi xuống đi giầy rồi chạy đến phòng bệnh.
Đỗ Văn Hạo chỉ hỏi qua loa, sau khi bắt mạch hắn nhận ra mạch hư, chất lưỡi hồng, rêu lưỡi vàng nhợt, đó là chứng can hỏa thượng viêm, hậu quả của việc lo lắng về bệnh tật, lại rơi vào hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Phẫu thuật chữa bệnh là phương pháp chữa bệnh xa lạ càng làm cho Chiêm mẫu lo lắng, gây nên sự bất ổn, sợ hãi, huyết áp tăng lên, nhịp tim đập nhanh hơn, nhất là ống thông dạ dày kích thích cuống họng nên gây ra nôn mửa.
Thêm vào đó, do Chiêm mẫu không thể khạc đờm nên cũng sinh ra nôn mửa, điều này càng nguy hiểm. Bởi vì nếu như trong khi nôn mửa không khạc được đờm ra ngoài, theo hoạt động của cơ quan hô hấp khi nôn mửa sẽ vô tình nuốt đờm xuống phổi, tạo nên chứng viêm phổi thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Phải nhanh chóng cầm nôn và hướng dẫn Chiêm mẫu cách khạc đờm ra khỏi cổ họng.
Bây giờ Chiêm mẫu vẫn chưa đánh hơi được, không thể uống thuốc, nếu không sẽ làm tắc ruột. Không uống thuốc thì lại không thể cầm nôn được.
Danh sách chương