Cao tướng quân vui vẻ nói: “Đạ tạ sự cảm thông của tiên sinh. Lần này Hô Duyên Trung sẽ cùng tiên sinh lên kinh thành. Bản tướng quân bận việc quân không thể đi cùng. Khi tới kinh thành sẽ có người đón tiên sinh. Các nguyên liệu để chế tạo trang bị phòng dịch và dược liệu để chế tạo thuốc phòng dịch chúng ta đã sắp xếp bên quân dược cung cấp cho tiên sinh. Tới kinh thành tiên sinh không được dùng tên cũ, cũng không được giao thiệp rộng rãi”.

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ta có bị hạn chế hành y không?”

“Bản tướng quân biết tiên sinh am hiểu tuyệt kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà nhưng lạm dụng quá mức sẽ gây sự chú ý của người khác nên tuyệt kỹ này tạm thời không nên sử dụng. Đợi đến khi đại quân dẹp xong Tây Hạ và Đại Liêu, tiên sinh sẽ giống như cách chim giữa trời cao tha hồ thi triển tuyệt kỹ”.

Đỗ Văn Hạo cười buồn. Mặc dù hắn không hiểu nhiều về lịch sử nhưng những bộ phim lịch sử trên ti vi hắn xem nhiều nên cũng biết được trong lịch sử Đại Tống không tiêu diệt được Tây Hạ. Đối với Đại Liêu hay Đại Kim sau này Đại Tống càng bị o ép, một nửa giang sơn bị chiếm, càng không nói đến việc tiêu diệt chúng. Hắn không biết việc hắn xuyên thời gian đến đây có làm thay đổi được đoạn lịch sử này không? Đêm đó, khu phố của Ngũ Vị đường trong thành phát sinh hỗn lọan, lửa cháy ngút trời.

Ngày hôm sau một tin tức chấn động lan ra khắp thành: Tối hôm qua bọn lưu manh cướp phá Ngũ Vị đường, chúng đã giết nhiều người ở đó. Sau khi bộ khoái đi tuần tra và đội cứu hỏa chạy tới dập được đám cháy, trong đống đổ nát người ta phát hiện ra mấy thi thể bị thiêu cháy không phân biệt được nam nhân hay nữ nhân. Sau khi kiểm tra tử thi, dựa vào y phục còn sót lại cùng với vật dụng tùy thân thì phát hiện người chết chính là thần y Đỗ Văn Hạo cùng hôn thê Bàng Vũ Cầm ngoài ra còn có đại chưởng quỹ của Ngũ Vị đường Lâm Thanh Đại, tiểu thư của chưởng quỹ khách **** đối diện Tuyết Phi Nhi, còn có nha hoàn Anh Tử. Tiểu nhị Ngốc béo, Ngô Thông cùng vợ chồng lão Vương đầu may mắn chạy thoát.

Trước thảm cảnh này gia đình Bàng huyện úy cùng Tuyết chưởng quỹ khóc lóc đến chết đi sống lại.

Trên đường quan đạo cách thành mười dặm có một chiếc xe trâu đang đi chậm như rùa bò. Gió đông thổi lạnh thấu xương. Chiếc xe được gắn mui che chắn rất kín đáo.

Bên trong xe, Đỗ Văn Hạo đang ngồi khoanh chân, ngoài ra còn có Lâm Thanh Đại, Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và nha hoàn Anh Tử đang ôm tiểu hổ, mặc trang phục nam nhân đang ngồi bên cạnh hắn.

Tuyết Phi Nhi nói: “Đỗ tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy? Người nói ra khỏi thành mười dặm sẽ cho chúng ta biết, bây giờ nói được chưa?”

Bàng Vũ Cầm nói: “Đúng vậy. Tối qua người đột nhiên bảo chúng ta thay quần áo rồi lên xe đi. Dù sao thì cũng phải cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”

Khuôn mặt xinh đẹp của chúng nữ cùng ngẩng lên nhìn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta cùng Thanh Đại tỷ muốn chúng ta mai danh ẩn tích sống một cuộc sống thanh bình”.

“Hả?” Chúng nữ kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Lâm Thanh Đại lại càng ngạc nhiên nhưng nàng vẫn không nói gì chỉ yên lặng nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo nói: “Thứ lỗi cho ta. Việc này liên quan đến cơ mật quốc gia ta không thể nói cho mọi người biết được. Ta chỉ có thể nói ta phải mai danh ẩn tích, đây là việc bất đắc dĩ. Mọi người đừng làm khó dễ cho ta khi ta không nói rõ cho mọi người. Sau này cũng đừng hỏi về vấn đề này nữa vì ta cũng sẽ không nói đâu”.

Anh Tử lo lắng nói: “Dù có đi chúng ta cũng phải thu thập hành lý chứ, ngoại trừ con hổ này chúng ta không mang theo vật gì cả, bây giờ ai trông nom dược đường?”

“Đúng vậy” Bàng Vũ Cầm nóng nảy nói: “Ta vẫn chưa nói cho phụ mẫu ta biết”.

Tuyết Phi Nhi cũng nói: “Phụ thân ta không thấy ta tất sẽ rất lo lắng”.

Lâm Thanh Đại nói: “Mọi người đừng nóng vội, cứ nghe Văn Hạo nói, chắc chắn phải có lý do gì đó”.

Tứ nữ yên lặng nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo cười buồn nói: “Bởi vì ta và Thanh Đại tỷ phải mai danh ẩn tích, thay đổi nơi ở, ta lại muốn ba người các nàng theo ta nên ta nhờ mấy vị bằng hữu kiếm mấy thi thể tương đối giống với chúng ta, cho mặc quần áo của chúng ta rồi các vị bằng hữu đó giả trang là quân trộm cướp đến cướp bóc Ngũ Vị đường, nổi lửa đốt cháy Ngũ Vị đường cho nên trên danh nghĩa mọi người đều nghĩ tất cả chúng ta đã chết, kể cả người nhà của mấy người”.

Tin này làm tất cả chấn động. Tứ nữ ngây người nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo dừng xe lại. Mặt hắn méo xệch, cười gượng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi. Ta bắt buộc phải làm như vậy. Trừ Lâm Thanh Đại tỷ phải theo ta cùng nhau mai danh ẩn tích, những người khác nếu không muốn thì bây giờ có thể xuống xe quay về. Nhưng phải giữ bí mật cho chúng ta, không nên nói ra nếu không thì ta và Lâm Thanh Đại tỷ sẽ phải chết”.

Lâm Thanh Đại kinh ngạc nhìn hắn nhưng nàng không hỏi lý do tại sao phải cùng hắn ẩn cư. Gương mặt xinh đẹp của nàng thoáng ửng hồng.

Tuyết Phi Nhi nói: “Vậy ta có thể nhắn tin về nhà cho phụ thân ta không? Ta sợ người lo lắng”.

Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Tuyệt đối không được. Chúng ta phải mai danh ẩn tích. Chắc chắn trong nhiều năm tới không thể cho người nhà chúng ta biết bất cứ tin gì, cũng không được nhắc tới bất cứ điều gì có liên quan đến người nhà. Nói cách khác, sau này dù bị đao chém làm hai đoạn cũng không được nói bất cứ điều gì, kể cả khi chỉ có mấy người chúng ta thì cũng không thể nói, đề phòng tai vách mạch rừng. Đây chính là điều kiện kiên quyết. Nếu ai không làm được thì cứ xuống xe quay về. Muốn quay về thì nhớ giữ bí mật cho ta. Ta nói lại lần nữa điều này có liên quan đến sống chết của ta và Thanh Đại tỷ. Không phải chuyện đùa đâu”.

Anh Tử ôm tiểu hổ trong lòng nói: “Nô tỳ là thị nữ của phu nhân, phu nhân đi đâu ta đi đó”.

Lát sau Bàng Vũ Cầm quỳ gối xuống hướng về phía huyện thành dập đầu lạy ba lạy. Khi nàng đứng dậy đã thấy hai mắt đẫm lệ. Nàng xoay người nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nghẹn ngào nói: “Nãi nãi cùng phụ mẫu đã hứa gả Vũ Cầm cho tiên sinh, Vũ Cầm giờ đây sống là người nhà tiên sinh, chết là ma nhà tiên sinh. Tiên sinh đi đâu Vũ Cầm sẽ theo đó”.

Đỗ Văn Hạo thấy lòng ấm áp. Hắn khẽ kéo nàng ngồi xuống bên hắn, hai tay dịu dàng ôm lấy đôi vai gầy của nàng. Bàng Vũ Cầm rúc đầu vào ngực hắn, thổn thức khóc.

Đỗ Văn Hạo nói: “Cầm muội, đợi đến khi chúng ta ổn định chúng ta sẽ thành thân, được không?”

Bàng Vũ Cầm mừng vui nhưng xen lẫn nỗi sợ hãi, nàng giương đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Thành….., thành thân?”

“Ừ, những ngày gần đây, nàng đã cùng ta vào sinh ra tử. Bây giờ nàng lại theo ta tha phương. Chúng ta không thể sống thiếu nhau nữa, ta muốn cưới nàng, nàng nguyện ý lấy ta không?”

“Thiếp……, thiếp nguyện ý” Bàng Vũ Cầm ngượng ngùng gật đầu. Nàng vẫn chờ đợi ngày này. Nhưng khi giây phút này tới nàng lại thấy bối rối, xấu hổ không biết phải làm gì nữa.

Lâm Thanh Đại và Anh Tử liền chúc mừng hai người.

Tuyết Phi Nhi hết nhìn Đỗ Văn Hạo lại quay sang nhìn Bàng Vũ Cầm rồi nàng gượng cười nói: “Thanh Đại tỷ, tỷ là người hùn vốn cùng Đỗ đại phu. Bây giờ Vũ Cầm tỷ là phu nhân của người thì đương nhiên phải đi theo. Còn muội? Muội không có danh nghĩa gì, vậy đi theo để làm gì?”

Đỗ Văn Hạo vỗ nhẹ vai nàng, áy náy nói: “Hay là ngươi trở về đi. Dù sao thì ngươi cũng không biết chúng ta đi đâu. Chỉ cần ngươi giữ kín không nói là được”.

“Không được, ta rất mau miệng, sợ rằng có thể tiết lộ ra ngoài, gây hại cho ngươi và Thanh Đại tỷ” Tuyết Phi Nhi cắn răng, nàng liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi thở dài nói: “Ôi, dù sao ngươi cũng đã đưa ta tới đây. Ta cũng đi theo ngươi. Phụ phân ta cũng chuẩn bị gả ta cho người khác. Ta cảnh cáo ngươi không được nghĩ lệch lạc. Ta chỉ muốn nhận ngươi làm ca ca thôi. Nếu hai chúng ta chính thức kết bái huynh muội thì sau này chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ”.

“Hay, hay, muội muội” Đỗ Văn Hạo mừng rỡ kêu lên.

Tuyết Phi Nhi nói tiếp: “Ở đây không có hương án. Không sao người giang hồ lấy đất trời làm nhà. Chúng ta cũng gần giống như người giang hồ, có thiên địa chứng giám, dập đầu kết bái huynh muội có được không?”

“Được!”.

Đỗ Văn Hạo cùng Tuyết Phi Nhi hai người quỳ gối, hướng vào nhau dập đầu ba lạy. Tuyết Phi Nhi là muội muội nên chỉ dập hai lạy. Hai người nắm tay nhau khẽ gọi “ ca’, “ muội”! Trong lòng cả hai đều thấy ấm áp.

Chắc chắn nhiều năm sau Đỗ Văn Hạo sẽ hỏi Tuyết Phi Nhi tại sao lúc đó nàng nguyện ý rời huyện thành bỏ đi cùng hắn. Câu trả lời của nàng sẽ là: “Chàng lừa đem thiếp bỏ chạy, thiếp còn mặt mũi quay về gặp người khác sao? Thiên hạ còn ai nguyện ý lấy thiếp? Thiếp không thể gả cho ai nên chỉ còn cách đi theo chàng”.

Giờ phút này Tuyết Phi Nhi dập đầu kết bái cùng Đỗ Văn Hạo, sau đó nàng quay về hướng huyện thành, dập đầu lạy ba cái: “Phụ thân, hài nhi theo ca ca mai danh ẩn tích. Phụ thân hãy bảo trọng. Sau này hài nhi sẽ quay về tìm phụ thân”.

Trong khi những chuyện này xảy ra, xe trâu vẫn tiếp tục chậm rãi thẳng hướng kinh thành.

Tuyết Phi Nhi nói: “Ca, bây giờ có thể cho chúng ta biết đang đi đâu không?”

“Đông Kinh, Khai Phong phủ”.

“Kinh thành?” Tứ nữ nghe nói đến kinh thành tất cả đều rất cao hứng. Anh Tử nói: “Nhưng chúng ta không mang theo bất cứ cái gì, ngay cả một văn tiền cũng không có, tới kinh thành chúng ta sẽ sống như thế nào?”

Đỗ Văn Hạo cười cười. Hắn lấy trong người một cái rương nhỏ, mở rương ra và nói: “Bằng này tiền có đủ cho cuộc sống sau này của chúng ta không?”

Tứ nữ ngây người nhìn rương tiền.

Tuyết Phi Nhi nói: “Cái này………., e rằng phải đến mấy vạn”.

“Sáu vạn! Có đủ bồi thường cho thiệt hại vừa rồi không?”

“Ở đâu ra nhiều tiền vậy?”

“Một số là do Cung đại phu giới thiệu người mua bột tam thất. Phần còn lại là do có người đặt mua y phục cách ly và mặt nạ phòng độc, thuốc nước trừ độc. Khi chúng ta tới kinh thành, vấn đề nhân lực để chế tạo trang bị rất đáng ngại. Đi sau xe của chúng ta có hơn mười tiểu nhị bằng hữu tặng cho ta, rất đáng tin cậy. Dược đường và nơi ở bằng hữu cũng đã tìm cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần đến ở”.

Lâm Thanh Đại cười nói: “Bằng hữu của người đúng là rất chu đáo”.

“Đúng vậy, ở nhà dựa cha mẹ khi ra ngoài phải dựa vào bằng hữu. Ha ha!”.

“Sống ẩn cư? Vậy sau này chúng ta còn được hành nghề y không?”

“Có thể! Nhưng chúng ta không được dùng tên thật của mình. Điều quan trọng là trong bất kỳ tình huống nào cũng không được tiết lộ quá khứ của mình. Chúng ta cùng nhau ẩn cư, đương nhiên phải sống cùng một chỗ. Ta nghe nói mua toàn bộ nơi ở và dược đường cũng không vượt qua ba vạn. Ba vạn còn lại ta đề nghị chia như lúc ở Ngũ Vị đường. Theo tỷ lệ cổ phần hiện tại, Thanh Đại tỷ sáu phần, ta cùng Vũ Cầm mỗi người hai phần”.

“Không được!” Lâm Thanh Đại lắc đầu nói: “Tiền này là từ bán trang bị phòng dịch và thuốc phòng dịch. Tất cả đều là công sức của người. Người chiếm sáu phần, ta và Vũ Cầm mỗi người hai phần”.

“Không, trước đây chúng ta đã thỏa thuận rồi”.

“Cái này khác”.

Tuyết Phi Nhi nói: “Được rồi, đừng cãi cọ nữa. Dù gì Vũ Cầm tỷ cũng gả cho ca ca. Hai người bọn họ tính làm một bên. Thanh Đại tỷ là một bên, mỗi bên một nửa”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện