Công việc của Tề Dụ Minh ở chi nhánh công ty này coi như đã xong, có điều anh hoàn toàn không muốn trở về nhà chút nào. Anh muốn dành thời gian để điều tra và tìm về nhân viên ở khách sạn hôm đó, xem có cô hay không. Nhưng một cô gái còn khá nhỏ tuổi cũng chỉ khoảng 17 18 tuổi thì có hơi... anh chỉ biết tìm kiếm trong vô vọng. Anh có được hình ảnh của cô, chỉ cần gửi ảnh đến cho trợ lý điều tra là xong ngay thôi. Củi có điều tắm ảnh kia nó có hơi... nên chỉ đành tự mình tìm kiếm vậy. Một cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn thế kia mà và còn cả cơ thể chuẩn chỉnh kia nữa, không tìm được thì có uổng quá không.

Anh đang cố gắng tập trung tìm kiếm thì trợ lý của anh Thành Nam gõ cửa xin vào. "Cốc! Cốc!Cốc!"

"Chủ tịch, tôi xin phép."

Anh vẫn không để ý đến trợ lý vẫn tập trung vào công việc của mình, cho đến khi anh trợ lý nhắc đến việc của một trường học muốn mời anh tham gia lễ trao giải cuối năm.

"Chủ tịch, trường Á Châu ở thành phố L muốn mời ngài tham gia lễ trao giải thưởng vào hôm thứ 4 tuần này thưa ngài."

"Lễ trao thưởng, trường Á Châu sao. Trường đó chẳng phải là ngôi trường danh giá bật nhất cả nước à."

"Vâng, đúng vậy thưa ngài."

"Cậu nói với họ tôi bận rồi không tham gia được... "

Sao khi báo cáo xong và cũng nhận được câu trả lời nên Thành Nam cuối đầu xin phép ra ngoài. Bỗng Tề Dụ Minh lại chau mày suy nghĩ gì đó rồi nói: "À khoan đã cậu nói với họ hôm đó tôi sẽ đi. Cậu nhớ rồi chứ?"

"À vâng ạ, nếu không còn gì thì tôi xin phép ra ngoài trước."

"Ừm..." Anh không nói gì chỉ đáp lại một tiếng ừm lạnh nhạt, đáng lẻ anh sẽ không đi nhưng biết đâu được anh có thể tìm được cô thì sao vì cô nhìn trong cũng đang còn đi học còn gì.

Còn cô gái nhỏ bây giờ ở nhà chán nản chả biết làm gì, mai là thứ 4 rồi cô mong đến ngày mai quá đi. Chắc ngày mai sẽ vui lắm, đang nghĩ tới vui trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của anh. Cô thật sự nhớ anh, rất muốn gặp lại anh, không hiểu sao lại thế nữa cô cố quên nhưng lại không được đã thế cái hình bóng đáng ghét kia cứ xuất hiện mãi thôi. Cô tự nhủ không được nhớ đến nữa kia mà, vì mỗi lần nhớ đến anh cô đều...ướt.

Không được phải kiếm chuyện gì làm để quên mới được, đúng rồi ra tiệm hoa với mẹ cô. Nhưng bà nói cô bệnh lại không cho đi ở nhà cho khoẻ còn đến trường. Thôi kệ lén đi ra thì mẹ cũng đâu có biết, ra đến rồi cũng sẽ không nỡ đuổi cô về. Thế là cô đến tủ lấy cho mình một chiếc váy dài màu hồng phấn hoa văn là những bông hoa xinh xắn mà thay vào. Sau đó, khoá cửa cẩn thận mà đi, tiệm hoa cách nhà không xa lắm chỉ khoảng 10 phút đi bộ thôi. Những ngày nghĩ hay rảnh cô đều ra đây phụ mẹ mình hết cả, cô cắm hoa rất đẹp những chậu hoa cô cắm đều có một nét đẹp riêng không thể tả hết được. Ai nhìn thấy đều muốn mua được nó, nên mỗi lần cô phụ là cửa tiệm đắt khách lắm.

Cô đã đến nơi vừa mở cửa bước vào thì cái chuông đã phát ra âm thanh leng ken vui tay. Mẹ cô còn tưởng là khách đến mua hoa vừa quay đầu lại thì đã thấy con gái của mình.

"Mộng Ái sao con lại đến đây, không phải mẹ đã dặn con ở nhà rồi à?"

"Mẹ à~ Ái Ái của mẹ đã hết bệnh rồi mà. Thật đó ở nhà hoài con chán lắm, ở đây phụ mẹ vui hơn nhiều."

"Thật là... hết nói được con rồi. Không nghe lời mẹ gì cả."

"Ưm làm gì có chứ Tiểu Ái nào dám, Tiểu Ái nghe lời mẹ nhất nhưng thật sự con hết bệnh rồi mà nên mới đến đây phụ mẹ a~"

"Rồi cô nương ơi, cô ngồi đấy đi lát nữa có khách cho cô phụ được chưa."

"Dạ!"

Hai mẹ con cứ thế mà ở lại tiệm gần tới tối mịt mới về, hôm nay có Ái thì tất nhiên khách rất đông nên mới về trễ. Hai mẹ con cùng nhau dọn dẹp xấp xếp các thứ rồi về nhà. Vừa về đến nhà bà Dung Linh đã kêu cô con gái đi tắm rửa để bà nấu ăn rồi ra ăn. Không phải cô không biết nấu mà còn nấu rất ngon chỉ tại mẹ cô thương cô nên không cho phụ. Nên cũng đành ngoan ngoãn đi tắm, cô tắm rửa sạch sẽ cho cơ thể, lau khô người rồi lấy tip thuốc trên kệ mà để lên tay một ít rồi lại thoa xuống nơi tư mật của mình.

Khi thoa thuốc xuống bên dưới, bên dưới truyền lên một cảm giác ngứa ngáy kì lạ, hễ cô chạm đến đâu nơi đấy càng khó chịu. Tay cô không tự chủ mà lại đi xoa âm v*t của mình tuy có chút lạ nhưng nó thật sự khiến cô cảm thấy ổn hơn và... một chút sướng. “Ưm…” Cô rên khẽ khi bàn tay cô chạm tới điểm mẫn cảm trên ngực mình. Cô cảm nhận được tay phía bên dưới của mình ướt liền đưa tay lên nhìn, thì thấy một thứ chất dịch lỏng trong suốt. Đó là nước d*m của cô nó chảy nhiều quá, mặt cô ửng đó tự hỏi mình đang làm trò gì vậy. Sợ hãi mà nhanh chóng mặt quần áo ra bên ngoài.

Ăn cơm xong, cô liền chạy nhanh vào phòng khiến mẹ cô không hiểu con gái mình đang thế nào nữa. Từ lúc cô trở về lại lạ một cách bất thường.

Còn ở chỗ anh cũng không khác là mấy, anh nhớ cô gái đó, con mèo đáng yêu hôm đó. Dù nhớ chỉ có thể lấy bức ảnh ra xem, anh lôi chiếc ảnh hôm đó ra chụp cô để ngắm nghía, tiện thể tự xử một lượt cho bõ nhớ nhung. Cảm giác bằng tay thật sự rất tệ, anh thật muốn làm trong cô mà. Cái huy*t nhỏ khít khao ấm áp ấy, ôm chặt lấy cự v*t của anh nghĩ đến nó anh lại nhìn không được mà bắn ra.

"Ha! Tôi thật sự rất muốn gặp lại được em đó, mèo nhỏ của tôi à. Sẽ sớm thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện