Cậu bé liếc người đàn ông một cái rồi đi vào nhà, có lẽ bé con này nhận ra mùi hương khác biệt, nên dù có khuôn mặt giống như hai giọt nước thì vẫn nhận ra...
"Rồi... Anh nói đi?" Muốn cái gì?"
Nhạt Nhã Dương ngồi tựa sofa nhàng nhã hỏi, có vẻ cô chẳng quan tâm mấy về một người giống người ký hợp đồng 3 năm qua với cô.
Điều đó càng khiến Hàn Trúc khẳng định cô gái trước mặt là cô vợ hợp đồng đã chết cách đây 3 năm, không ai lại chẳng kinh ngạc khi gặp một người giống như tạc nam nhân ở cạnh mình, huống gì Hàn Trúc tìm đến nhà, cô lại bĩnh thản đối đáp trách vấn hắn.
"Cao Đình, chúng ta quay lại đi!"
Nhạt Nhã Dương chao mày: "Xin lỗi Hàn tổng, tôi nể anh là đối tác của chồng tôi, nên tiếp đón, còn anh cứ như thằng điên, thì cảm phiền ra về dùm!"
Hàn Trúc nỗi nóng trước chữ "điên" liền đem cô gái đè dưới thân, gằng giọng: "Em nói ai điên hả?"
"Bỏ ra!" Cô vũng vẫy đẩy hắn ra, vung tay tát vào mặt hắn, đạp thêm một cái vào bụng nam nhân, rồi nhảy khỏi sofa, tránh xa người đàn ông nguy hiểm này, cô thở hỗn hểnh liếc hắn.
Hàn Trúc ôm bụng đau nhưng trên môi lại nở nụ cười châm chọc:
"Em đừng hòng qua mắc anh, ngoại trừ Cao Đình của anh, thì chẳng cô gái nào có cái nết chọc gan anh như cô ấy đâu!"
"Hơ!" Nhạt Nhã Dương cười khinh bỉ một cái, rồi chỉ vào chính mình, đôi mắt đầy tức giận nhìn hắn: "Anh nên hiểu rõ tôi là Nhạt Nhã Dương."
Hàn Trúc ghị chặt đôi vai mảnh khảnh mà lại trong khẳng định, khiến nữ nhân đau không chịu nỗi, dẫm mũi giày cao gót vào giày âu, thoát thân chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại một nam nhân cúi gầm mặt, từng giọt lẹ rơi xuống sàn, hắn khụy xuống ôm trái tim nhói, lẩm bẩm.
"Nhất định là em, 3 năm qua anh vẫn tin em còn sống! Cao Đình..."
"Hàn thiếu, Nhạt tiểu thư bảo tôi tiễn người!" Phong quản gia cúi người mới hắn hướng ra cửa.
Hắn đứng dậy chỉnh lại phong thái cạo ngạo, bước ra sân, liếc thấy Nhạt Nhã Dương đang chơi đùa cùng cậu bé khau khỉnh kia, thằng bé thấy hắn liền buông câu:
"Chú đừng tới ăn hiếp mẹ của tôi!"
Những lời này như sét đánh ngang tai, hắn nhìn thật kĩ khuôn mặt và dáng vóc cậu bé không có nét nào giống Nhạt Nhã Dương, mà càng không giống Triệu Phong Hành, tức là không giống hắn luôn, vì hắn nghĩ mình và anh trai là sinh đôi, gen di truyền sang con trai chắc cũng giống nhau, nếu là con của anh trai thì hắn cũng không phân biệt được có phải máu mủ của mình không?
Khi nãy nghe Nhạt Nhã Dương nói "đối tác của chồng tôi" là hắn đã sốc rồi, nhưng từ "điên" khiến hắn nổi nóng không tiết chế được cảm xúc mà đè người xuống sofa.
Cậu bé khi nãy đã thấy mẹ của mình bị người đàn ông này đè xuống giường, và cả những giành co sau đó, nó đã ghim ghét bỏ người đàn ông bạo lực này.
Nhạt Nhã Dương kiên định nhìn xa xăm, hắn đánh lầm lũi ra về.
Đến tối...
- "Cốc cốc."
"Hàn Trúc, em vào được không?"
Chúc Tử Yên gõ cửa, hỏi nhỏ mà không nghe động tĩnh gì, nên đẩy cửa vào thì thấy nam nhân dật dựa trên sofa với chai rượu đã uống cạn, mùi rượu nặc nồng khiến ả phải dùng tay phả ngang mũi xua tan bớt mùi men đó.
"Anh say rồi, để em diều anh đi tắm."
Chúc Tử Yên đỡ hằn vào phòng tắm, đôi mắt hắn đỏ hoe vì khóc quá nhiều, gần như không thấy rõ được lối đi, ảnh hưởng của cơn say khiến hắn mơ hồ cô gái tâm địa xấu xa bên cạnh là Cao Đình, hắn mừng rỡ ôm Chúc Tử Yên vuốt ve.
"Cao Đình, anh xin lỗi...hức... hức."
Một tổng tài mà khi say lại khóc hơn một đứa trẻ bị bỏ rơi, nỗi đau trong những năm tháng qua đã dày vò hắn.
Cao Đình chết là một cú sốc trong tim hắn, ngày đó đến muộn vài giây mà hắn phải ân hận cả đời. Chiếc xe nổ tung và cứu hộ đã vớt xe và một thi thể nữ cháy đen, khuôn mặt không còn nhận diện được. Hắn không tin người chết đó có thể không phải Cao Đình.
Hắn dệt lên hy vọng ngàn hy vọng cho bản thân rằng cô vợ hợp đồng dựng lên trò giả chết, mong hắn để cô quay về. Hắn khụy chân bên bờ sông đến tân 12 giờ đêm, trong đôi mắt chứa đầy bi thương, mong ngóng Cao Đình nhú đầu lên mặt nước. Ánh trăng sáng soi rõ mặt nước phẳng lặng, lột tả khuôn mặt nam nhân đang nhỏ lệ.
Vân Triết khi đó đứng cạnh chỉ biết nhìn cậu bạn mình mà xót xa, anh ta thầm nghĩ nếu đã yêu con gái người ta, thì cớ sao lại dày vò người ta như vậy, để rồi bây giờ hối tiếc muộn màng...
Đến khi Vân Triết mang hủ tro cốt đặt trước mặt, hắn mới tin là Cao Đình đã ra đi mãi mãi, hắn như suy sụp hoàn toàn, nhận ra cô quan trọng với hắn nhường nào, suốt mấy tháng trời nam nhân giam mình trong phòng tồi, làm bạn với men rượu nồng, râu ria mọc ra um sùm, tóc tai dai thước chả khác gì ông lão ở tuổi xế chiều.
Ngày hay tin bạch nguyệt quang gặp nạn, hắn cảm thấy hối tiết khi chưa ngỏ lời yêu, tiết chiếc nhẫn chưa kịp trao. Nhưng ngày Cao Đình trong chiếc xe nổ tan tành rực lửa trước mặt hắn, thì độ sát thương tới tận phần nghìn.
Nỗi đau nào bằng chính mắt mình trong thấy người mình yêu ra đi mãi mãi, thà là phản bội cũng được miễn đừng âm dương cách biệt. Cao Đình yêu ai cũng được miễn là còn trên dương trần, thì bằng tất cả tình yêu của mình hắn tình nguyện để cô dày vò trả đũa.
Thật ra Hàn Trúc mắc chứng bệnh rối loạn hoang tưởng, Cao Đình lại hay gặp Văn Dương khiến hắn nghĩ cô có quan hệ yêu đương không minh bạch với tên đàn ông đó. Ngoài ra Cao Đình cũng từng nói không yêu hắn, đó là lúc trong thân phận Từ Triết hắn đã hỏi: "Cao Đình, em có yêu Hàn Trúc không?"
Đúng lúc đó hắn nhận được cuộc điện thoại, bên kia báo Chúc Tử Yên còn sống, hắn đã tức tốc rời khỏi quán bar, mà không hề biết Cao Đình chưa nói hết câu...
Từ khi Cao Đình rời khỏi dương thế.
Chúc Tử Yên trong ngần ấy năm chỉ mang danh phận bạn gái của Hàn Trúc, ả rất căm ghét hình bóng của Cao Đình trong lòng Hàn Trúc, rõ ràng nữ nhân đó đến sau ả, và chỉ là thế thân cho mình, vậy mà 3 năm qua người đàn ông này lại lạnh nhạt với ả. Hở cái là vung tiền cho ả vui, gần gũi thân mật chỉ 1 giây, đúng là muốn đóng băng đoá hoa cúc của một cô gái mà.
Hôm nay Hàn Trúc xỉn thế này là cơ hội cho ả một bước lên mây, trở thành thiếu phu nhân Hàn gia.
Người đàn ông tựa lưng gục gật dưới vòi sen, ả đưa tay chạm van vòi, đồng thời ánh mắt loé lên tia nguy hiểm.
"Chúc Tử Yên, cô ra ngoài đi!"
Một giọng nam âm lãnh vọng đến, khiến ả giật thóp ngưng tay khi vòi sen vữa nhiễu được vài giọt chạm tóc nam nhân thì ngưng hẳn.
"Rồi... Anh nói đi?" Muốn cái gì?"
Nhạt Nhã Dương ngồi tựa sofa nhàng nhã hỏi, có vẻ cô chẳng quan tâm mấy về một người giống người ký hợp đồng 3 năm qua với cô.
Điều đó càng khiến Hàn Trúc khẳng định cô gái trước mặt là cô vợ hợp đồng đã chết cách đây 3 năm, không ai lại chẳng kinh ngạc khi gặp một người giống như tạc nam nhân ở cạnh mình, huống gì Hàn Trúc tìm đến nhà, cô lại bĩnh thản đối đáp trách vấn hắn.
"Cao Đình, chúng ta quay lại đi!"
Nhạt Nhã Dương chao mày: "Xin lỗi Hàn tổng, tôi nể anh là đối tác của chồng tôi, nên tiếp đón, còn anh cứ như thằng điên, thì cảm phiền ra về dùm!"
Hàn Trúc nỗi nóng trước chữ "điên" liền đem cô gái đè dưới thân, gằng giọng: "Em nói ai điên hả?"
"Bỏ ra!" Cô vũng vẫy đẩy hắn ra, vung tay tát vào mặt hắn, đạp thêm một cái vào bụng nam nhân, rồi nhảy khỏi sofa, tránh xa người đàn ông nguy hiểm này, cô thở hỗn hểnh liếc hắn.
Hàn Trúc ôm bụng đau nhưng trên môi lại nở nụ cười châm chọc:
"Em đừng hòng qua mắc anh, ngoại trừ Cao Đình của anh, thì chẳng cô gái nào có cái nết chọc gan anh như cô ấy đâu!"
"Hơ!" Nhạt Nhã Dương cười khinh bỉ một cái, rồi chỉ vào chính mình, đôi mắt đầy tức giận nhìn hắn: "Anh nên hiểu rõ tôi là Nhạt Nhã Dương."
Hàn Trúc ghị chặt đôi vai mảnh khảnh mà lại trong khẳng định, khiến nữ nhân đau không chịu nỗi, dẫm mũi giày cao gót vào giày âu, thoát thân chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại một nam nhân cúi gầm mặt, từng giọt lẹ rơi xuống sàn, hắn khụy xuống ôm trái tim nhói, lẩm bẩm.
"Nhất định là em, 3 năm qua anh vẫn tin em còn sống! Cao Đình..."
"Hàn thiếu, Nhạt tiểu thư bảo tôi tiễn người!" Phong quản gia cúi người mới hắn hướng ra cửa.
Hắn đứng dậy chỉnh lại phong thái cạo ngạo, bước ra sân, liếc thấy Nhạt Nhã Dương đang chơi đùa cùng cậu bé khau khỉnh kia, thằng bé thấy hắn liền buông câu:
"Chú đừng tới ăn hiếp mẹ của tôi!"
Những lời này như sét đánh ngang tai, hắn nhìn thật kĩ khuôn mặt và dáng vóc cậu bé không có nét nào giống Nhạt Nhã Dương, mà càng không giống Triệu Phong Hành, tức là không giống hắn luôn, vì hắn nghĩ mình và anh trai là sinh đôi, gen di truyền sang con trai chắc cũng giống nhau, nếu là con của anh trai thì hắn cũng không phân biệt được có phải máu mủ của mình không?
Khi nãy nghe Nhạt Nhã Dương nói "đối tác của chồng tôi" là hắn đã sốc rồi, nhưng từ "điên" khiến hắn nổi nóng không tiết chế được cảm xúc mà đè người xuống sofa.
Cậu bé khi nãy đã thấy mẹ của mình bị người đàn ông này đè xuống giường, và cả những giành co sau đó, nó đã ghim ghét bỏ người đàn ông bạo lực này.
Nhạt Nhã Dương kiên định nhìn xa xăm, hắn đánh lầm lũi ra về.
Đến tối...
- "Cốc cốc."
"Hàn Trúc, em vào được không?"
Chúc Tử Yên gõ cửa, hỏi nhỏ mà không nghe động tĩnh gì, nên đẩy cửa vào thì thấy nam nhân dật dựa trên sofa với chai rượu đã uống cạn, mùi rượu nặc nồng khiến ả phải dùng tay phả ngang mũi xua tan bớt mùi men đó.
"Anh say rồi, để em diều anh đi tắm."
Chúc Tử Yên đỡ hằn vào phòng tắm, đôi mắt hắn đỏ hoe vì khóc quá nhiều, gần như không thấy rõ được lối đi, ảnh hưởng của cơn say khiến hắn mơ hồ cô gái tâm địa xấu xa bên cạnh là Cao Đình, hắn mừng rỡ ôm Chúc Tử Yên vuốt ve.
"Cao Đình, anh xin lỗi...hức... hức."
Một tổng tài mà khi say lại khóc hơn một đứa trẻ bị bỏ rơi, nỗi đau trong những năm tháng qua đã dày vò hắn.
Cao Đình chết là một cú sốc trong tim hắn, ngày đó đến muộn vài giây mà hắn phải ân hận cả đời. Chiếc xe nổ tung và cứu hộ đã vớt xe và một thi thể nữ cháy đen, khuôn mặt không còn nhận diện được. Hắn không tin người chết đó có thể không phải Cao Đình.
Hắn dệt lên hy vọng ngàn hy vọng cho bản thân rằng cô vợ hợp đồng dựng lên trò giả chết, mong hắn để cô quay về. Hắn khụy chân bên bờ sông đến tân 12 giờ đêm, trong đôi mắt chứa đầy bi thương, mong ngóng Cao Đình nhú đầu lên mặt nước. Ánh trăng sáng soi rõ mặt nước phẳng lặng, lột tả khuôn mặt nam nhân đang nhỏ lệ.
Vân Triết khi đó đứng cạnh chỉ biết nhìn cậu bạn mình mà xót xa, anh ta thầm nghĩ nếu đã yêu con gái người ta, thì cớ sao lại dày vò người ta như vậy, để rồi bây giờ hối tiếc muộn màng...
Đến khi Vân Triết mang hủ tro cốt đặt trước mặt, hắn mới tin là Cao Đình đã ra đi mãi mãi, hắn như suy sụp hoàn toàn, nhận ra cô quan trọng với hắn nhường nào, suốt mấy tháng trời nam nhân giam mình trong phòng tồi, làm bạn với men rượu nồng, râu ria mọc ra um sùm, tóc tai dai thước chả khác gì ông lão ở tuổi xế chiều.
Ngày hay tin bạch nguyệt quang gặp nạn, hắn cảm thấy hối tiết khi chưa ngỏ lời yêu, tiết chiếc nhẫn chưa kịp trao. Nhưng ngày Cao Đình trong chiếc xe nổ tan tành rực lửa trước mặt hắn, thì độ sát thương tới tận phần nghìn.
Nỗi đau nào bằng chính mắt mình trong thấy người mình yêu ra đi mãi mãi, thà là phản bội cũng được miễn đừng âm dương cách biệt. Cao Đình yêu ai cũng được miễn là còn trên dương trần, thì bằng tất cả tình yêu của mình hắn tình nguyện để cô dày vò trả đũa.
Thật ra Hàn Trúc mắc chứng bệnh rối loạn hoang tưởng, Cao Đình lại hay gặp Văn Dương khiến hắn nghĩ cô có quan hệ yêu đương không minh bạch với tên đàn ông đó. Ngoài ra Cao Đình cũng từng nói không yêu hắn, đó là lúc trong thân phận Từ Triết hắn đã hỏi: "Cao Đình, em có yêu Hàn Trúc không?"
Đúng lúc đó hắn nhận được cuộc điện thoại, bên kia báo Chúc Tử Yên còn sống, hắn đã tức tốc rời khỏi quán bar, mà không hề biết Cao Đình chưa nói hết câu...
Từ khi Cao Đình rời khỏi dương thế.
Chúc Tử Yên trong ngần ấy năm chỉ mang danh phận bạn gái của Hàn Trúc, ả rất căm ghét hình bóng của Cao Đình trong lòng Hàn Trúc, rõ ràng nữ nhân đó đến sau ả, và chỉ là thế thân cho mình, vậy mà 3 năm qua người đàn ông này lại lạnh nhạt với ả. Hở cái là vung tiền cho ả vui, gần gũi thân mật chỉ 1 giây, đúng là muốn đóng băng đoá hoa cúc của một cô gái mà.
Hôm nay Hàn Trúc xỉn thế này là cơ hội cho ả một bước lên mây, trở thành thiếu phu nhân Hàn gia.
Người đàn ông tựa lưng gục gật dưới vòi sen, ả đưa tay chạm van vòi, đồng thời ánh mắt loé lên tia nguy hiểm.
"Chúc Tử Yên, cô ra ngoài đi!"
Một giọng nam âm lãnh vọng đến, khiến ả giật thóp ngưng tay khi vòi sen vữa nhiễu được vài giọt chạm tóc nam nhân thì ngưng hẳn.
Danh sách chương