Là giọng cô cô!
Lời này vừa nói ra, không khí giương cung bật kiếm bị phá vỡ, Lâm Sanh cùng Hứa Hồng Chí đều ngẩng người, đều theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa một dáng người thướt tha chầm chậm đi tới.
Khi Hứa Hồng Chí nhìn thấy rõ mặt Lâm Túc, trong lòng từ nghi ngờ sang khiếp sợ.
Lâm gia ở thành phố S dù thế nào đi nữa cũng khiêm tốn, Lâm Túc trong thương trường nhiều năm, LT ở thành phố S là xí nghiệp lớn nổi danh, tuy rằng hai tập đoàn cũng chưa từng hợp tác nhưng trong các trường hợp quan trọng trong thương giới, Hứa Hồng Chí đương nhiên may mắn gặp qua Lâm Túc.
Hứa Hồng Chí nhíu mày, kĩ lưỡng ngẫm lại lời Lâm Túc vừa rồi liền hiểu ra, thu hồi tầm mắt, ánh mắt đặt trên giương mặt Lâm Sanh, dường như thật sự có vài phần giống Lâm Túc, Lâm Sanh đúng là con cháu Lâm gia?
Vừa nghĩ tới nhất cử nhất động của Lâm Sanh, mỗi lời mỗi hành động, khó trách hắn nhiều lần ngạc nhiên với Lâm Sanh, hai lần gặp mặt gần đây, trên người Lâm Sanh hắn thấy rất nhiều tố chất không tầm thường.
Rốt cuộc là người từng trải qua sóng to gió lớn, Hứa Hồng Chí trong lòng nhấc lên làn sóng kinh trời, lại có thể nhanh chóng trấn định lại, không chút hoang mang đứng lên.
Ngay thời khắc Lâm Sanh nhìn thấy Lâm Túc, căng thẳng trong nháy mắt thả lỏng, tàn cục không hay này cũng xong rồi, mặc kệ tại sao cô cô biết cô ở chỗ này, cô cũng quăng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô cô.
Lâm Túc vẫn nụ cười khẽ trên mặt, đi đến bên cạnh chỗ góc quán, Lâm Sanh lúc này đứng lên, nhường chỗ, khẽ gọi:
"Cô cô."
"Ừm." Lâm Túc khẽ trả lời, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Hứa Hồng Chí, đáy mắt lóe lên tia u lãnh mà người khác không dám nhìn thẳng vào.
Hứa Hồng Chí trên mặt lộ vẻ xấu hổ, LT và XM chưa định hợp tác, trong lòng dù sao cũng không vui, vẫn đưa tay ra nhiệt tình chào hỏi:
"Thì ra là Lâm tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Lâm Túc không trả lời cũng không phản ứng, thu hồi ánh mắt, giống như xem Hứa Hồng Chí không tồn tại, chỉ nhìn vẻ mặt ấm ức của cháu gái, u lãnh trong mắt mới lặng lẽ rút đi, trong mắt nổi lên vẻ dịu dàng.
Giơ tay nắm tay cháu gái, quát quát chiếc mũi thanh tú kia, Lâm Sanh khẽ cười yếu ớt:
"Sanh Sanh, sao trùng hợp vậy, ở đây gặp được con."
"Cô cô." Lâm Sanh định nói nhưng dừng lại, không biết nên nói gì, dư quang liếc nhìn Hứa Hồng Chí, thấy sắc mặt hắn có chút khó coi.
Nhưng Lâm Sanh lại không biết rốt cuộc trong hồ lô của cô cô bán thuốc gì, cô cô thông minh như vậy, làm việc tự có đạo lý của mình, Lâm Sanh cũng sẽ không nhắc nhở cô cô còn có một người, ngoan ngoãn không nói lời nào, tùy ý cô cô nắm tay.
Mà Hứa Hồng Chí đưa tay ra, không được bất kỳ sự đáp lại nào, phút chốc cứng đờ giữa không trung, không kịp thu lại dáng vẻ tươi cười nhiệt tình, bị Lâm Túc ngó lơ, cũng không khỏi gượng gạo.
"Lão bản." Tiêu Tử Ngọc gọi vài tiếng, giả vờ nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Lâm Sanh nói:
"Dì Tiêu, dì cũng ở đây."
Bồi 'bá đạo tổng tài' diễn kịch, Tiêu Tử Ngọc hiểu kịch hay này phải thể hiện kỹ năng diễn thế nào, vì vậy mở to mắt, tỏ vẻ nhìn thấy Lâm Sanh rất bất ngờ, bước nhanh tới:
"Sanh Sanh, sao con ở đây?"
"Ai da, đây không phải là Hứa tổng sao?" Tiêu Tử Ngọc đi tới bên cạnh, nhìn Hứa Hồng Chí càng kinh ngạc hơn:
"Sanh Sanh, hóa ra hai người quen nhau?"
Vì hợp tác giữa tập đoàn, bị Lâm Túc ngó lơ, Hứa Hồng Chí nén giận, dù sao nghe nói Lâm Túc là người bất cận nhân tình, cũng chỉ cắn răng chịu đựng, bây giờ rốt cuộc nhảy ra một người hòa giải, hắn lại quen biết, vội đưa tay ra:
"Chào Tiêu thư ký."
"Chào Hứa tổng." Tiêu Tử Ngọc tự nhiên bắt tay Hứa Hồng Chí, sau đó buông ra, nhìn nhìn Lâm Sanh, lại nhìn Hứa Hồng Chí, có chút nghi ngờ hỏi:
"Hứa tổng, ngài tìm thiếu đông gia tập đoàn LT chúng tôi, không biết là nói chuyện hợp tác hay sao?"
Sắc mặt Hứa Hồng Chí hơi thay đổi, không đợi hắn trả lời, Tiêu Tử Ngọc cười híp mắt trêu đùa:
"Hứa tổng, chiêu bí mật này của ngài có lẽ không hay rồi, thiếu đông gia LT nhà chúng tôi còn chưa nhậm chức, huống chi, đại lão bản chúng tôi còn ở nơi này, ngài chính là hành động vượt cấp (không theo thứ tự).""
Lời trêu chọc vừa nói xong, Hứa Hồng Chí sắc mặt càng khó coi, thực lực tập đoàn LT mạnh hơn vài phần, hắn không thể tùy tiện phát tác, chỉ nhíu mày, cắn răng lựa chọn nhẫn nhịn không phát tác.
Dù sao cũng là ba của Hứa Nam, có thế nào cũng không được quá phận, Lâm Sanh đang muốn lên tiếng điều hòa bầu không khí, Lâm Túc mở miệng trước.
"Tử Ngọc."
"Lão bản." Tiêu Tử Ngọc nhìn rồi tiếp thu.
Lâm Túc cũng không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cháu gái nhỏ.
Chỉ một ánh mắt của 'bá đạo tổng tài', với năng lực lãnh giác ngộ siêu cấp của Tiêu Tử Ngọc, lập tức hiểu ngay, nắm tay Lâm Sanh, mặt mỉm cười:
"Lão bản, em dẫn Sanh Sanh đi uống cafe, hai người tán gẫu đi."
"Đi đi." Lâm Túc gật đầu.
Lâm Sanh vốn muốn nghe thêm cô cô cùng Hứa ba nói gì, cô cô lên tiếng, cô không dám không nghe, không thể làm gì khác hơn là đi theo dì Tiêu xuống 'đài'.
Cô cô xuất hiện, vừa hay giải vây cái khó của Lâm Sanh, không để cho cô rơi vào cảnh khó khăn, cũng không đến mức bị Hứa ba chê bai và xem thường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Hứa ba tương lai là 'cha vợ', cô cô yêu thương cô, càng không thể nhìn cô bị bất kỳ ủy khuất gì, nhất định sẽ giúp cô hả giận, Lâm Sanh xoắn xuýt trong lòng, hơn hết là thở phào, rốt cuộc không cần đơn độc đối mặt với vị 'cha vợ' vướng tay vướng chân này.
Lâm Túc ngồi ở vị trí của cháu gái, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, chỉ là lẳng lặng ngồi, hành động nhẹ nhàng lưu loát, khí chất trang nhã, toàn thân toát ra khí thế áp chế người bẩm sinh, người lọc lõi lăn lộn thương trường mấy mươi năm như Hứa Hồng Chí, không hiểu sao tim đập nhanh.
Đa phần đều là vậy, kẻ nịnh bợ hai mắt sáng lên, nhìn một thứ thấp hơn so với thứ cao hơn thái độ sẽ tự nhiên thay đổi, ngay cả Hứa Hồng Chí cũng không ngoại lệ, huống chi thương nhân coi trọng tiền tài, vì lợi ích, cái gì cũng không đếm xỉa đến.
Lâm Túc bình tĩnh nhìn về phía Hứa Hồng Chí, giọng lãnh đạm dò hỏi:
"Hứa tổng, con cháu Lâm gia, sao không xứng với con gái Hứa gia?"
Lại là những lời này, lấy thực lực Lâm gia, đương nhiên xứng đôi với Hứa gia, thậm chí dư sức, Hứa Hồng Chí lại nghẹn, khóe miệng run run, đưa ra vấn đề trí mạng:
"Hai đứa đều là con gái!"
Lâm Túc khẽ cười:
"Hứa tổng cũng nói, ngày xưa và bây giờ đều để ý môn đăng hộ đố, người thừa kế tập đoàn XM, thiếu đông gia tập đoàn LT, cường cường liên thủ, môn đăng hộ đối, vừa hay còn gì."
"Hoang đường, đều là con gái, môn đăng hộ đối có ích gì." Hứa Hồng Chí lạnh lùng nói.
Lâm Túc khẽ cười nói:
"Hai đứa là người trưởng thành, lựa chọn con đường gì, hai đứa sẽ tự mình chịu trách nhiệm, chúng ta cần gì phải nhúng tay vào."
"Tôi không nhúng tay vào được chuyện nhà Lâm gia, thì không thể không được nhúng tay vào chuyện nhà mình à!?" ánh mắt Hứa Hồng Chí nặng nề, khi thấy Lâm Túc, biết được thân phận thật của Lâm Sanh, hắn biết không thể ra tay với Lâm Sanh, Lâm gia không phải trái hồng mềm, tùy ý hắn xoa nắn.
"Đương nhiên, việc nhà của Hứa gia, tôi là người ngoài, tự nhiên không quản được." Lâm Túc khẽ cười, chuyện phút chốc chuyển sang sắc bén hơn: "Nghe nói, Hứa tổng hôm nay đuổi việc Sanh Sanh nhà tôi."
Câu chuyện sắc bén giọng bình tĩnh, nghe không ra ý trách cứ, Hứa Hồng Chí giật mình sửng sốt, sắc mặt âm trầm, hỏi ngược lại:
"Thử việc đi trễ, không nên đuổi sao?"
Lâm Túc gật đầu nói:
"Quả thật nên đuổi, cho nên tôi còn phải cảm ơn Hứa tổng ngài."
"Có ý gì?"
Lâm Túc phong thái tự nhiên, như nghĩ tới cháu gái xinh đẹp làm nũng, trong ánh mắt hoài nghi của Hứa Hồng Chí, nhẹ nhàng nở nụ cười:
"Đứa nhóc đó tùy hứng ham chơi, không chịu trở về quan tâm LT, đúng lúc, Hứa tổng hôm nay thật hay giúp tôi một đại ân."
Hứa Hồng Chí vùng chân mày không nhịn được co rúm lại, hít sâu một hơi, sắc mặt trấn định lại, lãnh tĩnh nói:
"Cảm ơn cũng không cần, phiền Lâm tổng sau này dành chút thời gian rảnh dạy dỗ con bé nhiều hơn, không nên quấn lấy Hứa Nam."
"Chân là trên người con bé, cũng không thể để cho cô cô như tôi nhẫn tâm cắt đứt chân cháu gái mình?"
"Cô..." Hứa Hồng Chí lại nghẹn, nhìn nụ cười thản nhiên của Lâm Túc, căn bản không đem lời của hắn đặt vào mắt, hắn tức thở hổn hển.
Một hơi chưa nuốt suốt thì Lâm Túc lại nhỏ nhẹ cất lời:
"Đánh gãy chân cháu gái, tôi không nhẫn tâm, Hứa tổng nếu bỏ được thì cắt đứt chân con gái mình đi, tôi cũng không có lời nào để nói."
"Nếu như thành người què, nói không chừng Sanh Sanh nhà tôi có thể sẽ không còn hứng thú."
"Dù sao, người sống trên đời này, nói lời khuyên bảo thì chưa chắc nghe, luôn ăn đắng mới hiểu được vài người không thể tùy tiện trêu chọc."
Những lời này người nói lời hợt, nhưng Hứa Hồng Chí lại nghe rất quen, bởi vì hắn mới nói qua Lâm Sanh, Lâm Túc lại đem lời đó trả lại cho hắn!
Hiển nhiên, Lâm Túc đã sớm biết hắn hẹn gặp Lâm Sanh, vẫn luôn mai phục ở đây.
Hứa Hồng Chí suýt chút nữa hất bàn răng cắn chặt, cực lực ngăn chặn phẫn nộ trong lòng, hai người thư ký đứng ở bên cạnh, tính tiến tới hỗ trợ nhưng bị ánh mắt thản nhiên của Lâm Túc quét qua, khí thế uy nghiêm không cần dùng lời làm cho bọn họ mở trừng mắt nhìn chủ tịch bị ức hiếp.
"Sanh Sanh nhà tôi nói rất đúng, không công việc thì có thể tìm lại." Lời Lâm Túc vừa dứt, nở nụ cười sâu xa: "Nhưng nếu như không có XM, chủ tịch Hứa, ngài sẽ tìm được việc nữa chứ?"
Đôi con ngươi Hứa Hồng Chí chợt co rút, vỗ bàn phẫn nộ quát:
"Lâm Túc, cô đang uy hiếp tôi!"
"Tôi là đang nhắc nhở ngài."
Lâm Túc phong thái lãnh đạm, lẳng lặng nhìn thẳng vào đôi con ngươi sắc bén kia, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tao nhã nhiều vẻ, hoàn toàn đối lập với sắc mặt hung hăng méo mó của Hứa Hồng Chí.
Dính đến tập đoàn XM, đã không đơn thuần là ân oán cá nhân càng giống như đàm phán thương nghiệp, Hứa Hồng Chí nhanh chóng ổn định cảm xúc, âm trầm hỏi:
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Chúng ta đều là thương nhân, có chút lời không thể nói quá rõ, không thì không có ý nghĩa, ngài là người thông minh lợi ích phân rõ, chúng ta tới đây thôi."
Mặt Lâm Túc lạnh nhạt, giọng vẫn thản nhiên, đôi con ngươi tĩnh lặng như nước, kẻ khác không nhìn thấu bất kỳ cảm xúc gì, nhàn nhạt quét qua Hứa Hồng Chí, xoay người rời khỏi, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự nhã nhặn uyển chuyển.
Lâm Sanh sớm đã rời đi, căn bản không có đi uống cafe gì, cũng không quay lại vì bị Tiêu Tử Ngọc lôi đi xuống dưới lầu bên cạnh tiệm cafe, đôi mắt mong chờ cô cô đi ra.
Khi thấy dáng người quen thuộc chậm rãi tới, Lâm Sanh hai mắt sáng lên, Tiêu Tử Ngọc chưa kịp kéo Lâm Sanh, Lâm Sanh đã nhanh chóng chạy tới, nhào vào lòng Lâm Túc, ôm cổ Lâm Túc, đáng thương nói:
"Cô cô."
"Có phải cảm thấy rất ấm ức không?" Lâm Túc vỗ khẽ lên lưng cháu gái nhỏ.
"Vốn có một chút." Lâm Sanh đáp, "Nhưng nhìn thấy cô cô, không còn ủy khuất."
Lâm Túc khẽ thở dài cảm thán, kéo hai tay trên cổ xuống, nhìn đôi mắt cháu gái nổi lên sương mù, khẽ nói:
"Cùng cô cô trở về."
Cùng cô cô trở về, rời khỏi nơi này, trở lại nơi cô cần trở về.
Trong lòng Lâm Sanh rất rõ ràng, trải qua những  chuyện tồi tệ hôm nay, công việc cũng mất, cô không còn đường nào để đi, gật đầu buồn phiền nói:
"Dạ."
"Cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi, con có vốn liếng, không cần sa sút tinh thần." Lâm Túc nhéo nhéo má cháu gái, ánh mắt trong lúc lơ đang nhìn dáng người ngạo nghễ kia.
Người nọ chỉ đứng yên, ánh mặt trời chói chang che đi đôi mắt đầy lo lắng, chỉ là lẳng lặng nhìn qua, cuối cùng ngừng trên người cháu gái nhỏ, cũng chưa có ý đi tới, có vẻ đang do dự.
Lâm Sanh đưa lưng về phía người kia, nên không có phát hiện, trong lòng vì xoắn xuýt vấn đề sau khi trở về liền nghe cô cô nói, miễn cưỡng đã được an ủi, khẽ nói:
"Cô cô, con cùng cô cô trở về."
Thu hồi tầm mắt, Lâm Túc trầm ngâm một lúc, hai tay xoa vai cháu gái nhỏ, khẽ cười:
"Sanh Sanh, trước khi quay về, con gặp một người đi."
Lâm Sanh ngẩn người:
"Gặp ai?"
"Người sau lưng con." Lâm Túc cười cười.
------------Hết chương 88------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện