"Chào Tô tổng." Lâm Túc nắm bàn tay trắng trẻo kia, thản nhiên trả lời.

Hai tay giao nhau, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lành lạnh, khiến Tô Bối An kinh ngạc, bàn tay kia mềm mại thon trắng, ánh mắt nhìn cô cũng giống vậy, lạnh lẽo, giống như mất đi nhiệt của người bình thường.

Chừng nửa phút, Tô Bối An dường như không có ý buông tay, mắt Lâm Túc nhìn chằm chằm, không dấu vết rút tay ra khỏi tay Tô Bối An.

"Lâm tổng, Tô tổng." Hứa Nam đúng lúc này ho khan một tiếng, mở miệng nhắc nhở hai người: "Đã tới giờ, lần này cuộc họp của chúng ta lấy việc hợp tác của tập đoàn XM và tập đoàn LT làm mục đích chính."

"Được, Hứa tổng, bắt đầu đi." Lâm Túc ngước mắt, lướt qua Tô Bối An gật đầu với Hứa Nam, cũng không để ý tới Tô Bối An xoay người ngồi xuống.

Đối với hành động thất lễ vừa rồi, tai Tô Bối An hơi nóng lên, nhận được ám chỉ bằng ánh mắt của Hứa Nam, rất nhanh cô bình tĩnh như thường, khẽ bước vội tới vị trí đối diện, cũng chính là vị trí bên cạnh Diệp Đồng.

Toàn bộ các thành viên đều đã có mặt.

Hứa quét mắt một vòng, nhìn nhìn Tô Bối An rồi lại nhìn Lâm Túc, mở miệng nói:

"Lâm tổng, trên bàn là mấy phần văn kiện cũng chính là tài liệu hạng mục hi vọng cùng hợp tác với tập đoàn LT."

Lâm Túc khẽ gật đầu, nhìn tài liệu trong tay mình, đây là bản kế hoạch hạng mục cũng không phải lần đầu đưa đến.

XM để thể hiện toàn bộ thành ý của mình, đầu tiên mời hai tập đoàn hợp tác, đã gởi ngay mấy hạng mục sơ lược qua.

Lật đến trang cuối cùng, lúc này Lâm Túc mới thản nhiên hỏi:

"Xem sơ qua, không có vấn đề gì, những hạng còn chưa bắt đầu này là do vị nào của quý công ty đang phụ trách?"

Hứa Nam vô thức giương mắt nhìn Tô Bối an, nhìn thấy Tô Bối An gật đầu, vẻ mặt như thường, hiển nhiên là vì gặm để gặm được khối xương cứng này mà chuẩn bị đầy đủ.

Thu hồi tầm mắt, Hứa Nam nghiêng mặt nhìn sang Lâm Túc ở bên phải, nói:

"Tô tổng là người toàn quyền phụ trách hạng mục của tập đoàn XM, bên dưới là nội dung cơ bản giới thiệu những hạng mục này do cô ấy chuẩn bị và thực hiện."

Nghe nói như thế, Lâm Túc nhướng mày, đầu tiên ngước mắt nhìn Diệp Đồng, nhìn thấy người kia cụp mắt xuống, cũng không quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lẽo kia xẹt qua, rơi vào gương mặt thanh tú đang đỏ âu kia.

Tô Bối An khẽ hít vào một hơi, nhìn thẳng vào đôi con người lãnh đạm kia, cơ hội hiếm có lần này cô hi vọng có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi tàn tích 10 trận bại 10.

Chỉ là nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Lâm Túc, kết hợp với cái núi nhỏ trên trán, vẻ mặt nghiêm túc cùng với gương mặt lãnh diễm, không hiểu sao toát ra vẻ buồn cười.

Khóe môi Tô Bối An khẽ giựt giựt, cố gắng khống chế bản thân không nhìn tới cái túi trên trán Lâm Túc, giả vờ như không có chuyện gì, hỏi:

"Lâm tổng, sau khi ngài xem xong, xin hỏi đối với hạng mục này có bao nhiêu phần trăm hài lòng?"

Lâm Túc thản nhiên nhìn người kia, không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Tô tổng cảm thấy bao nhiêu phần trăm?"

"Tôi cảm thấy..." Tô Bối An gặp vấn đề nào thì có phương pháp tương ứng để ứng phó, mỉm cười trả lời: "Trước đây khi XM và LT chưa hợp tác, tôi đối với hạng mục này chỉ có 50%, nhưng cùng LT hợp tác phần trăm hài lòng đạt 100%."

Lời này rất khéo léo, Tô Bối An giống trả lời câu hỏi Lâm Túc nhưng thật ra cực kỳ thông minh khi nịnh bợ LT.

Lâm Túc cười cười:

"Xem ra, Tô tổng đối với việc hợp tác cùng LT tràn đầy tự tin."

Tô Bối An cười nói:

"Đây không chỉ là lòng tin của một mình tôi mà là lòng tin của tất cả mọi người ở đây, XM và LT hợp tác vì mục đích chung."

"Được, nếu Tô tổng có tự tin như thế vậy mời Tô tổng nói về thực hiện những hạng mục đi, khi hợp tác đối với lợi và hại của tập đoàn LT, nói về lợi ích nhất đi."

Tô Bối An không chút luống cuống, thong dong nói:

"Vậy bắt đầu từ thực hiện hạng mục..."

Vì cuộc họp lần này để gặm được cục xương cứng Lâm Túc, Tô Bối An đã sớm chuẩn bị đầy đủ rất công phu, lo lắng đến các phương diện hợp tác.

Tô Bối An nhìn Lâm Túc, vẻ mặt lãnh tĩnh, trình bày rất chân thành, đem vấn đề ném cho Lâm Túc, phân tích nội dung thực hiện rất sâu sắc, từng chút từng chút một.

Lâm Túc cúi đầu, lật xem tài liệu trên bàn, không hề nhìn Tô Bối An, gương mặt đã rút đi vẻ lãnh diễm, chỉ còn nụ cười nhàn nhạt.

Thân là thư ký kiêm bạn của Lâm Túc, Tiêu Tử Ngọc đang ngồi ở bên cạnh Lâm Túc, vốn lo lắng Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng cảm xúc sẽ gợn sóng, không ngờ trong tình cảnh này lại rất bình tĩnh.

Thế nhưng Tiêu Tử Ngọc cũng phát hiện, Lâm Túc đối với Tô Bối An lại có chút không đúng lắm.

Điều này không giống tác phong bình thường của Lâm Túc.

Theo tính cách của Lâm Túc chỉ cần xác nhận được lợi ích khi LT hợp tác cũng sẽ không làm khó dễ quá đáng, trực tiếp giao cho bộ phận hạng mục tiếp nhận.

Tiêu Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng, lại nghiêng đầu nhìn Lâm Túc, hai người tuy lãnh đạm yên lặng nhưng cũng không biết bên ngoài sóng yên biển lặng bên dưới có đang nhấc lên một trận sóng cuồn cuộn hay không.

Ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua ngọn núi trên trán Lâm Túc, Tiêu Tử Ngọc sửng sốt, vội vàng cúi đầu, mím chặt môi, nhịn xuống tiếng cười suýt chút nữa bật ra khỏi miệng.

Phòng họp lớn như vậy lại lặng ngắt như tờ, Tô Bối An phát huy toàn bộ sở trường đặc biệt, ở phương diện hợp tác thao thao bất tuyệt, nói từ đầu đến cuối, càng nói càng hưng phấn, miệng lưỡi khô cũng không ngừng nghỉ.

Mãi cho tới nửa tiếng sau, Tô Bối An ngoặc cua một cách hoàn mỹ kết thúc công việc:

"Lâm tổng, xin hỏi ngài đối việc hợp tác lần này còn có cao kiến gì không?"

Bầu không khí nhất thời khẩn trương, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Túc, vị tổng tài tập đoàn LT này chính là người quyết định có cùng mình hợp tác hay không.

"Không có cao kiến gì." Lâm Túc đứng dậy, mỉm cười nói: "LT có ý định hợp tác, công việc hợp tác cụ thể chờ mong lần sau bàn lại."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có ý hợp tác vậy rốt cuộc là hợp tác hay không.

Trong mắt Hứa Nam lóe lên tia sáng, thấy Lâm Túc đứng lên cũng bật người đứng lên, nhẹ nhàng đi qua đưa tay trước mặt Lâm Túc, thành khẩn nở nụ cười:

"Lâm tổng, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Lâm Túc bắt tay Hứa Nam, khẽ cười: "Hứa tổng, tập đoàn XM của cô dưới trướng toàn tướng mạnh không có binh hèn."

"Lâm tổng khen nhầm." Hứa Nam buông lỏng tay, vừa mỉm cười vừa hỏi: "Tôi định để Diệp tổng giám đại diện cho tập đoàn XM 8 giờ tối nay mời Lâm tổng cùng đi ăn tối, chẳng hay Lâm tổng có thời gian không?"

Tiêu Tử Ngọc lúc này đi tới, lên tiếng nhắc nhở:

"Lâm tổng, chúng ta..."

Lâm Túc liếc mắt nhìn Tiêu Tử Ngọc, Tiêu Tử Ngọc ngừng lại không nói gì thêm.

"Nếu như Lâm tổng không có thời gian..."

Lời Hứa Nam còn chưa nói xong, Lâm Túc đã thản nhiên nói:

"Cảm ơn, tôi có thời gian, cực kỳ chờ mong."

Hai tập đoàn thương thảo hơn 1 tiếng đồng hồ, không có gió tanh mưa máu, cũng không có tranh luận quyết liệt, cứ như vậy tan họp.

Dựa theo sắp xếp cụ thể, Diệp Đồng bàn bạc thời gian và địa điểm của tiệc tối nay với thư ký Tiêu, La Hoan thì tiễn Lâm Túc ra khỏi công ty. Phòng họp chỉ còn lại Hứa Nam và Tô Bối An, chờ hai người đi ra, Tô Bối An ngay lập túc đóng cửa lại, xoay người, vỗ vỗ lên ngực trong lòng vẫn còn sợ, thở phào nhẹ nhõm.

"Làm mình sợ muốn chết, rốt cuộc cũng qua."

"Không phải cậu muốn cắn chết cô ta sao, vừa rồi Lâm Túc không ăn cậu, cậu lại sợ Lâm Túc?"

Hứa Nam vừa nói vừa sắp xếp lại văn kiện trên bàn.

"Không phải mình sợ, hôm qua mình với cô ấy như vậy có chút chột dạ thôi." Tô Bối An đi đến trước mặt Hứa Nam, quay lưng lại, " Nam Nam, cậu mau xem, áo sau lưng của mình có ướt hay không?"

Hứa Nam đặt vặn kiện trong tay xuống, ngước mắt nhìn, chiếc áo sơ mi hồng nhạt Tô Bối An đang mặc trên lưng có vết mồ hôi, đã ướt nhẹp một mảng.

"Ướt thế này mà mình tưởng cậu không khẩn trương." Hứa Nam ghét bỏ kéo kéo áo Tô Bối An: "An An, từ khi nào cậu không có tiền đồ như vậy."

"Nói không khẩn trương là giả." Tô Bối An ngồi trên ghế, vặn nắp mở chai nước suối trên bàn, uống mấy ngụm làm thông cổ họng.

"Nam Nam, thái độ Lâm Túc không rõ ràng, có ý định hợp tác, còn mong chờ lần sau bàn lại, cậu nói rốt cuộc XM và LT hợp tác có thành hay không?'

Hứa Nam lên tiếng trả lời:

"Không phải người ta nói mong chờ lần sau bàn lại à, có hay không chờ họ quay về thành phố S, cậu tiếp tục hẹn họ thì sẽ biết."

"Không phải chứ." Tô Bối An ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: "Còn phải hẹn nữa hả?"

Hứa Nam cười nhạo:

"Đương nhiên, nếu như tổng tài tập đoàn LT dễ dàng đối phó như vậy, cậu cũng không phải 10 lần bị người ta chặn ngoài cửa, không phải là cậu thật sự cho rằng hôm nay người ta tới đây dễ dàng đạt được hợp tác vậy à."

Kết quả cuộc họp đúng là vậy, Tô Bối An vẻ mặt kiên định, cắn răng nói:

"Dù sao tất cả mọi người đã gặp mặt đây cũng là lời chào hỏi, mình cũng không tin, mình hẹn lần nữa cô ấy còn có thể tiếp tục lẩn tránh mình."

Cho dù hỏi vô số lần, đối với sự kiên trì của Tô Bối An, Hứa Nam rất tán thưởng dũng khí không buông bỏ, hỏi lại như cũ:

"Còn gặm hay không?"

Tô Bối An không chút nghĩ ngợi, nói liền:

"Vì sao không gặm, đã gặm 1 nửa rồi, tiếp tục gặm!"

"Tiếp tục cố gắng." Hứa Nam dở khóc dở cười, chẳng biết nói gì, đành phải cổ vũ cô bạn một câu.

--------------

Quán cafe, khung cảnh yên tĩnh vắng vẻ, một ca khúc êm tai vang lên, làm người ta thoải mái.

Diệp Đồng lặng lẽ ngồi đối diện, gương mặt đã rút đi vẻ ngây ngô năm đó, mặt mày nhu hòa, khí chất thanh nhã, quan trọng nhất là trưởng thành chững chạc nhiều rồi.

Không còn là cô trợ lý nhỏ liều lĩnh đi theo Lâm Túc, cũng không còn là cô gái nhìn Lâm Túc, có thể nhìn với vẻ si mê ngây ngẩn.

Tiêu Tử Ngọc bình tĩnh nhìn Diệp Đồng, nhẹ nhàng khuấy cafe trong ly, giống như tùy ý mở miệng hỏi thăm:

"Hai năm qua, em sống thế nào?"

"Cũng tàm tạm." Diệp Đồng nhẹ giọng nói.

Tiêu Tử Ngọc cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Đồng:

"Em cũng không muốn hỏi chị... ví dụ như... về Lâm Túc."

Lời này vừa thốt ra, tay Diệp Đồng run lên, chiếc muỗng chạm vào thành ly, phát ra tiếng vang thanh thúy, Tiêu Tử Ngọc nghe rõ ràng, cũng chú ý tới sự biến hóa trên gương mặt Diệp Đồng, chí ít người kia không kịp che giấu rung động trong đáy mắt.

Tiêu Tử Ngọc cũng không nghĩ vậy, cho dù che giấu tốt hơn nữa, lúc nghe thấy hai chữ Lâm Túc cảm xúc vẫn còn dao động, có những người dù không gặp mặt nhưng ký ức lưu lại không thể xóa nhòa.

Nhìn thấy Diệp Đồng cụp mắt, chẳng hề lên tiếng.

Tiêu Tử Ngọc trầm ngâm, hơi đắn đo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Đồng, giọng dịu dàng hỏi:

"Đồng Đồng, em có tin Lâm Túc không?"

---------------------------------------

Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện