Diệp Như Hề thấy chân của giám đốc Trịnh dường như còn run run, nghi hoặc nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Khóe miệng giám đốc Trịnh có chút run rẩy: “Cô, ý cô là định đưa đến…… cho Tạ Trì Thành?”
Diệp Như Hề gật đầu nói: “Đúng rồi, tôi không biết tìm ai cả, chỉ có thể phiền toái đến anh mà thôi”
Giám đốc Trịnh run run nhận lấy hộp cơm, vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Mối quan hệ giữa hai người…… Đã tốt đến mức đưa cả cơm hộp rồi sao?”
Diệp Như Hề lắc đầu, cười cười: “Đây là món quà nhỏ để cảm ơn”
Cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu người kia tiếp nhận hộp cơm, dù sao đây cũng là cách báo đáp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra được trong hoàn cảnh hiện tại rồi.

Cô đã đi theo ông ngoại học tập về dược lý một thời gian, bên trong đồ ăn đã thêm vào rất nhiều nguyên liệu bổ dưỡng.

Giám đốc Trịnh mang theo hộp cơm bento với vẻ mặt mê man và bất lực.

Mà một màn này, trùng hợp lại bị một người trợ lý khác của bộ phận thiết kế nhìn thấy.

Diệp Như Hề trở lại văn phòng mới phát hiện, vốn dĩ đồng nghiệp rất thân thiện với cô đột nhiên lại trở nên thờ ơ, thậm chí ngay cả cô chủ động chào hỏi họ đều làm như nhìn không thấy, cô có chút mờ mịt.

Cái gì vậy, đây là đã xảy ra chuyện gì?
….


.

Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc.

Tạ Trì Thành đang xem hợp đồng, đột nhiên lại nhìn thấy hộp cơm trưa, sắc mặt không vui.

Qua một lúc lâu sau, Tạ Trì Thành mới buông hợp đồng trong tay xuống, có chút đói bụng, nhưng anh luôn là người kén ăn, ngoại trừ một số đầu bếp của những nhà hàng cố định có thể thỏa mãn khẩu vị của mình, gần như anh không bao giờ ăn những đồ ăn không rõ nguồn gốc.

Điều này cũng khiến anh gặp phải vấn đề nghiêm trọng về dạ dày.

Trong lúc anh đang cầm hộp cơm trưa chuẩn bị ném đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới Nhạc Nhạc, dáng vẻ đáng thương với đôi mắt to ngấn nước của cô bé chợt thoáng qua trong đầu, động tác tay của anh chần chờ một chút.

Cuối cùng, anh quyết định mở cơm hộp ra, mùi thơm nức mũi của đồ ăn lập tức tràn ngập cả văn phòng.

Tạ Trì Thành có chút bất ngờ, nhìn qua đồ ăn cũng có vẻ không tồi.

Anh cầm lấy đũa ăn thử một chút, vốn dĩ chỉ cố gắng chịu đựng sự kháng cự của bản thân, nhưng chuyện bất ngờ chính là, anh cũng không hề chán ghét mùi vị này, thậm chí ăn vào còn cảm thấy dạ dày cũng ấm áp hơn.

Vào cuối ngày, Diệp Như Hề nhận lại hộp cơm đã trống rỗng mà giám đốc Trịnh mang trả, ngoài ra còn thêm cả bộ mặt lấy lòng của giám đốc Trịnh.

“Tổng…… à không, là anh ấy bảo cô ngày mai hãy tiếp tục, anh ấy muốn ăn cà tím.


Hả? Còn yêu cầu gọi món nưa?!
Diệp Như Hề có chút ngẩn người nói: “Anh ấy, anh ấy thật sự đã nói vậy ư?”
Giám đốc Trịnh điên cuồng gật đầu.

Tuy rằng Diệp Như Hề cảm thấy có chút phiền toái, nhưng suy xét đến công việc này có được cũng không dễ dàng, vẫn quyết định gật đầu đồng ý, coi như là báo đáp người kia đi.

“Được, tôi đã nhớ kỹ.


“Tôi, tôi còn chưa nói xong……”
“Cái gì?”
Trịnh Thành hít một hơi rồi nói hết lời: “Không bỏ rau thơm, không cần hành lá, không được quá nhiều tỏi, tỏi có mùi hắc mũi, bí đỏ quá mềm, lần sau phải chú ý không nên hấp quá lâu, còn có thịt băm sốt dầu hào thì nước sốt đậm quá, còn có cá kho thì quá nục, lần sau phải chú ý đun nhỏ lửa, cuối cùng điểm tâm có độ ngọt vừa phải, hương vị không tồi.



Một câu nói xong, không hề bỏ sót một chữ nào.

Diệp Như Hề trợn tròn mắt, người này không đơn thuần chỉ là ăn cơm, còn mang theo bình luận nữa? Thật sự cho rằng cô là quán ăn sao?
Trịnh Thành cẩn thận nhớ lại một chút rồi nói: “Đúng rồi, chỉ như vậy thôi, cô có nhớ kỹ chưa? Nhất định phải nhớ kỹ đó!”
Trán Diệp Như Hề đầy vạch đen: “…… Tôi vốn được nhận vào làm trợ lý mà.


“Người trẻ tuổi làm nhiều thêm chút cũng là chuyện tốt.

” Giám đốc Trịnh mang vẻ mặt lời ít ý nhiều khuyên nhủ
Diệp Như Hề còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Cô không thể hiểu được tại sao trên đời này lại có những người kén ăn như vậy, thậm chí còn kén ăn hơn cả Nhạc Nhạc.

Tài nấu nướng của cô đều là do được rèn luyện qua sự kén ăn của Nhạc Nhạc, không nghĩ tới chinh phục được Nhạc Nhạc, còn không chinh phục nổi dạ dày của một người đàn ông.

Nhưng vì để giữ được công việc, cô chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi trở về, Diệp Như Hề nghiêm túc xem xét lại công thức, lúc đó di động lại vang lên.

Sau khi nghe điện thoại, cô lập tức đứng lên nói: “Được! Hiện tại tôi liền chạy tới bệnh viện!”
Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện!
Lúc cô bắt xe chạy tới bệnh viện, Nhạc Nhạc đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, lúc đó cô chỉ biết hoảng loạn.

“Bác sĩ, bác sĩ, Nhạc Nhạc như thế nào rồi?”
“Đột nhiên co giật, hiện tại còn đang tiến hành cấp cứu, nhưng nguy cơ rủi ro rất lớn, cô hãy ký tên trước đi”
Nhìn giấy thông báo bệnh nguy kịch, Diệp Như Hề suýt nữa té xỉu, cô gắt gao cắn chặt môi dưới, đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn, run run ký tên.

Trong một năm nay cô đã ký tên biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần đều khiến cô hoảng hốt.

“Bác sĩ, cầu xin anh, nhất định phải cứu lấy Nhạc Nhạc! Cầu xin anh!”
“Chúng tôi sẽ cố hết sức , nhưng ca phẫu thuật đòi hỏi một khoản phí phẫu thuật rất lớn, cũng như các chi phí y tế đã nợ trước đó, cô nên chuẩn bị trước nhé.


Diệp Như Hề sửng sốt trong giây lát, đó sẽ là một khoản tiền rất lớn.


“Bác sĩ! Tôi nhất định sẽ trả đủ tiền viện phí! Anh nhất định phải cứu giúp Nhạc Nhạc!”
Cô cần phải chạy đi vay tiền! Phải cố gắng bằng mọi cách có thể!
Nhưng đã từng hỏi qua một số người quen biết, vốn dĩ không có người nào muốn cho cô mượn cả.

5 năm lao ngục đã khiến tất cả những người bạn cũ của cô xa lánh, Diệp Như Hề chưa bao giờ có cảm giác thấy tuyệt vọng như vậy.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới biển quảng cáo nhỏ mà cô thấy ở gần bệnh viện, bán máu! Đúng rồi! Bán máu!
Diệp Như Hề hoảng loạn bò dậy, đi tìm mẩu quảng cáo nhỏ kia, gọi điện thoại tới, xác định khoảng thời gian nhanh nhất, Diệp Như Hề không có chút do dự nào chạy tới một phòng khám nhỏ gần đó.

“Cô xác định muốn bán 1000ml máu sao? Thân thể của cô rất có thể sẽ suy nhược mà sinh bệnh.


“Tôi xác định, xin anh hãy lấy máu đi, nhanh lên, tôi đang cần tiền gấp!”
Khi mũi kim lạnh như băng đâm vào mạch máu, Diệp Như Hề không hề cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy Nhạc Nhạc sắp được cứu rồi.

Vốn dĩ là lỗi của cô, là do cô không mang đến cho Nhạc Nhạc được một thân thể khỏe mạnh, để con bé còn nhỏ mà phải chịu dày vò tra tấn vì bệnh tật, cô không thể để Nhạc Nhạc ngay cả cơ hội sống sót cũng không có được.

Diệp Như Hề nhìn dòng máu đỏ tươi bị rút ra từng chút một, mà sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, thậm chí tầm tắm cũng dần dần mờ ảo.

Sau khi nhận được một xấp tiền, Diệp Như Hề khéo léo từ chối lời đề nghị ở lại nghỉ ngơi một lát.

Tiền thuốc men của Nhạc Nhạc không chờ kịp nữa!
Con bé còn đang nằm trong phòng phẫu thuật!
Diệp Như Hề vội vội vàng vàng chạy về phía bệnh viện, nhưng vì đã mất máu quá nhiều hơn nữa thân thể của cô đã sớm bị đào rỗng sau năm năm ở trong lao tù, nhất thời bước chân trở nên yếu ớt, ngã sấp xuống nền đường.

Đầu lại đập vào phiến đá, hôn mê bất tỉnh.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện