Chương 30: Cô gái, em là của tôi
“Không, sao lại như thế được, tố chất tâm lý của em rất tốt. Nhưng còn anh, anh có sao không, nghe nói… Rất hại thân.”
Cô cảm thấy tình huống này rất xấu hổ.
Khi nãy cô tốt bụng như vậy làm gì, nóng máu lên vọt vào muốn giúp đỡ, không ngờ rằng người ta căn bản không cần giúp đỡ.
“Vợ cởi sạch đứng trước mặt chồng, chồng thà tắm nước lạnh chứ không làm chuyện phòng the.”
Nếu tiêu đề này được đăng lên thì nhất định sẽ được lan truyền rất nhanh.
“Đau lòng vì tôi sao?”
“Em… Em càng đau lòng cho mình hơn.”
Hứa Trúc Linh nhỏ giọng nói thầm.
“Cái gì?” Anh hơi nhíu mày, không nghe rõ.
“Không có gì, ngủ đi, anh cũng đã vất vả rồi, đi ngủ sớm chút đi.”
Cô dịch sang một bên để anh lên giường.
Đầu ngón tay cô không cẩn thận đụng phải cánh tay của anh, làn da anh vẫn còn rất nóng.
Cố Thành Trung sau khi lên giường cũng không dám tùy tiện đụng vào cô, cô luôn có thể nhóm lên ngọn lửa bên trong anh, dễ như trở bàn tay.
Đã nói sẽ chờ đến khi cô được hai mươi tuổi, vậy nên anh không thể nói không giữ lời.
Khi đã thật sự thích một người, đừng nói là hai năm, dù có là mười năm hay hai mươi năm, anh cũng chờ nổi.
Đêm dài, Hứa Trúc Lúc ngủ thật say.
Cô cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng muốn tới gần cái “lò lừa” bên cạnh để sưởi ấm.
Cô tựa như một con mèo nhỏ hồn nhiên, chui vào trong ngực anh, còn lấy đầu cọ cọ, bên trong miệng phát ra tiếng rên thoải mái.
Giờ phút này trong lòng Cố Thành Trung không hề có chút ý nghĩ xấu xa nào, dường như có một thứ gì đó lấp đầy lồng ngực, trái tim đã lạnh lẽo xưa nay của anh rốt cuộc cũng cảm thấy hơi ấm áp.
Trên người cô giá này giống như có một loại ma lực thần kỳ, làm cho người ta… Muốn chiếm hữu, cũng muốn phá hủy cô hoàn toàn.
“Cô gái, em là của tôi, nụ hoa chớm nở của em chỉ có thể thuộc về tôi, hiểu chưa?”
Anh nhẹ giọng nói vào tai cô, giọng điệu hơi nặng nề.
“Ưm… Biết rồi…”
Cô lầm bầm đáp lại một câu, không biết có thể coi là đã đáp lại lời của anh không.
Trong lúc hai người trong phòng còn đang ôm nhau, ông cụ ở bên ngoài đa sốt ruột đến mức đổ mồ hôi.
“Ông An, ông có chắc ông mua đúng thuốc không?”
“Mua ở tiệm thuốc mà còn nhầm được sao, Viagra chính hiệu, đã cải tiến hiệu quả rồi!” Chú An cũng cùng ông ghé vào trên ván cửa thật lâu, nhưng vẫn không nghe được tiếng động gì phát ra từ bên trong.
Đến giờ phút này, ông cũng phải tự hỏi, chẳng lẽ cậu chủ của ông thật sự có vấn đề trong phương diện đó? Nhiều năm như vậy chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên người cậu chủ, chẳng lẽ… Thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Cố Chí Thanh giận dỗi dậm chân: “Ông An, tôi giao nhiệm vụ quan trọng này cho ông. Thằng Ba có thể kéo dài hương hỏa gia đình cho tôi hay không, đều phải trông cậy vào ông. Ông phải tự mình giám sát đồ ăn của nó, nhất định phải chữa khỏi cho cơ thế của nó.”
“Ông chủ, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Hai ông già kết thành đồng minh trong nháy mắt.
Trước khi Cố Chí Thanh trở về phòng mình, còn tiếc nuối nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hận không thể xông vào dạy thằng con của ông một vài đạo lý làm người.
Cố Thành Trung còn là đứa con được sinh ra khi ông đã già rồi, ông hơn bốn mươi tuổi rồi vẫn vô cùng khỏe mạnh, vẫn còn có thể yêu lần nữa, sao nó lại…
“Quả thật là gia môn bất hạnh, làm sao bố xứng được với mẹ con đây?”
Ông cụ lắc đầu liên tục, cảm thấy thất bại vô cùng.
Nếu Cố Thành Trung biết khắp thiên hạ đang hiểu lầm mình, chắc sẽ nôn mửa đến ba lần.
Ngày thứ hai, vào lúc hai người xuống ăn sáng thì phát hiện ông cụ đã gói ghém xong hết hành lý.
“Bố, bố muốn quay về rồi à?”
“Không đợi nữa, bố sợ bố đợi thêm một lúc nữa, cái mạng già này của bố sẽ tức giận đến mức bay lên trời mất.”
“Bố, ai chọc bố tức giận?” Cố Thành Trung hơi buồn bực, tối hôm qua ông cụ bỏ thuốc mình, chuyện này anh còn chưa nhắc tới cơ mà.
Cố Chí Thanh trừng mắt liếc anh một cái, kéo Hứa Trúc Linh đến bên cạnh, lấy từ trong ngực ra một cái vòng ngọc trong suốt màu xanh lục.
Xem ra cái vòng tay này có giá trị không hề nhỏ, chất ngọc rất đẹp. Ông cụ đeo lên tay cô, nói: “Đây là mẹ của thằng Hai thằng Ba để lại, chỉ một cái như thế này, theo lý thuyết là để cho vợ của thằng Hai… Haiz, bây giờ không nói về những chuyện đó nữa. Con đeo vòng tay lên rồi thì trở thành người trong gia đình của chúng ta, trở thành cô dâu của thằng Ba rồi, con cũng không được đổi ý đâu đấy.”
“Không, sao lại như thế được, tố chất tâm lý của em rất tốt. Nhưng còn anh, anh có sao không, nghe nói… Rất hại thân.”
Cô cảm thấy tình huống này rất xấu hổ.
Khi nãy cô tốt bụng như vậy làm gì, nóng máu lên vọt vào muốn giúp đỡ, không ngờ rằng người ta căn bản không cần giúp đỡ.
“Vợ cởi sạch đứng trước mặt chồng, chồng thà tắm nước lạnh chứ không làm chuyện phòng the.”
Nếu tiêu đề này được đăng lên thì nhất định sẽ được lan truyền rất nhanh.
“Đau lòng vì tôi sao?”
“Em… Em càng đau lòng cho mình hơn.”
Hứa Trúc Linh nhỏ giọng nói thầm.
“Cái gì?” Anh hơi nhíu mày, không nghe rõ.
“Không có gì, ngủ đi, anh cũng đã vất vả rồi, đi ngủ sớm chút đi.”
Cô dịch sang một bên để anh lên giường.
Đầu ngón tay cô không cẩn thận đụng phải cánh tay của anh, làn da anh vẫn còn rất nóng.
Cố Thành Trung sau khi lên giường cũng không dám tùy tiện đụng vào cô, cô luôn có thể nhóm lên ngọn lửa bên trong anh, dễ như trở bàn tay.
Đã nói sẽ chờ đến khi cô được hai mươi tuổi, vậy nên anh không thể nói không giữ lời.
Khi đã thật sự thích một người, đừng nói là hai năm, dù có là mười năm hay hai mươi năm, anh cũng chờ nổi.
Đêm dài, Hứa Trúc Lúc ngủ thật say.
Cô cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng muốn tới gần cái “lò lừa” bên cạnh để sưởi ấm.
Cô tựa như một con mèo nhỏ hồn nhiên, chui vào trong ngực anh, còn lấy đầu cọ cọ, bên trong miệng phát ra tiếng rên thoải mái.
Giờ phút này trong lòng Cố Thành Trung không hề có chút ý nghĩ xấu xa nào, dường như có một thứ gì đó lấp đầy lồng ngực, trái tim đã lạnh lẽo xưa nay của anh rốt cuộc cũng cảm thấy hơi ấm áp.
Trên người cô giá này giống như có một loại ma lực thần kỳ, làm cho người ta… Muốn chiếm hữu, cũng muốn phá hủy cô hoàn toàn.
“Cô gái, em là của tôi, nụ hoa chớm nở của em chỉ có thể thuộc về tôi, hiểu chưa?”
Anh nhẹ giọng nói vào tai cô, giọng điệu hơi nặng nề.
“Ưm… Biết rồi…”
Cô lầm bầm đáp lại một câu, không biết có thể coi là đã đáp lại lời của anh không.
Trong lúc hai người trong phòng còn đang ôm nhau, ông cụ ở bên ngoài đa sốt ruột đến mức đổ mồ hôi.
“Ông An, ông có chắc ông mua đúng thuốc không?”
“Mua ở tiệm thuốc mà còn nhầm được sao, Viagra chính hiệu, đã cải tiến hiệu quả rồi!” Chú An cũng cùng ông ghé vào trên ván cửa thật lâu, nhưng vẫn không nghe được tiếng động gì phát ra từ bên trong.
Đến giờ phút này, ông cũng phải tự hỏi, chẳng lẽ cậu chủ của ông thật sự có vấn đề trong phương diện đó? Nhiều năm như vậy chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên người cậu chủ, chẳng lẽ… Thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Cố Chí Thanh giận dỗi dậm chân: “Ông An, tôi giao nhiệm vụ quan trọng này cho ông. Thằng Ba có thể kéo dài hương hỏa gia đình cho tôi hay không, đều phải trông cậy vào ông. Ông phải tự mình giám sát đồ ăn của nó, nhất định phải chữa khỏi cho cơ thế của nó.”
“Ông chủ, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Hai ông già kết thành đồng minh trong nháy mắt.
Trước khi Cố Chí Thanh trở về phòng mình, còn tiếc nuối nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hận không thể xông vào dạy thằng con của ông một vài đạo lý làm người.
Cố Thành Trung còn là đứa con được sinh ra khi ông đã già rồi, ông hơn bốn mươi tuổi rồi vẫn vô cùng khỏe mạnh, vẫn còn có thể yêu lần nữa, sao nó lại…
“Quả thật là gia môn bất hạnh, làm sao bố xứng được với mẹ con đây?”
Ông cụ lắc đầu liên tục, cảm thấy thất bại vô cùng.
Nếu Cố Thành Trung biết khắp thiên hạ đang hiểu lầm mình, chắc sẽ nôn mửa đến ba lần.
Ngày thứ hai, vào lúc hai người xuống ăn sáng thì phát hiện ông cụ đã gói ghém xong hết hành lý.
“Bố, bố muốn quay về rồi à?”
“Không đợi nữa, bố sợ bố đợi thêm một lúc nữa, cái mạng già này của bố sẽ tức giận đến mức bay lên trời mất.”
“Bố, ai chọc bố tức giận?” Cố Thành Trung hơi buồn bực, tối hôm qua ông cụ bỏ thuốc mình, chuyện này anh còn chưa nhắc tới cơ mà.
Cố Chí Thanh trừng mắt liếc anh một cái, kéo Hứa Trúc Linh đến bên cạnh, lấy từ trong ngực ra một cái vòng ngọc trong suốt màu xanh lục.
Xem ra cái vòng tay này có giá trị không hề nhỏ, chất ngọc rất đẹp. Ông cụ đeo lên tay cô, nói: “Đây là mẹ của thằng Hai thằng Ba để lại, chỉ một cái như thế này, theo lý thuyết là để cho vợ của thằng Hai… Haiz, bây giờ không nói về những chuyện đó nữa. Con đeo vòng tay lên rồi thì trở thành người trong gia đình của chúng ta, trở thành cô dâu của thằng Ba rồi, con cũng không được đổi ý đâu đấy.”
Danh sách chương