Cặp mặt Hàn Mạc vẫn nhấm nghiền lại, giọng nói cao ngạo của cô vang lên.

“Hàn Gia, tôi có liên lạc với Ngô Đức.

Chúng tôi đã hẹn vào tháng sau thủ lĩnh của Bang Bạch Hổ, sẽ cùng gặp mặt với ngài.”

Hàn Mạc không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Kiều Nhi nghe thủ hạ của Hàn Mạc nhắc đến Bang Bạch Hổ và Mạnh Hùng, trong lòng cô hơi phân vân.

Kiều Nhi do dự một chút rồi mới quyết định nói với Hàn Mạc.

“Hàn tiểu thư, cô có thể không nói cho người của Bang Bạch Hổ biết, tôi đã cùng cô về Thành Phố S được không?.”

Hàn Mạc nghe Kiều Nhi nói vậy liền mở mắt ra, cô cau mày nhìn Kiều Nhi,

chờ đợi Kiều Nhi nói tiếp.

“Tôi không muốn thủ lĩnh của họ biết tôi đã về thành phố S.”

Nghĩ đến Mạnh Hùng trong lòng Kiều Nhi chua sót.

Hàn Mạc nhìn thấy ánh mắt đau buồn của Kiều Nhi liền nghĩ.

“Chẳng lẽ người ép cô làm tình nhân, là thủ lĩnh của Bang Bạch Hổ.”

Hàn Mạc hỏi Kiều Nhi trong sự nghi ngờ.

Kiều Nhi bất đắc dĩ nói dối, cô làm ra bộ mặt sợ sệt rồi gật đầu.

Trong lòng Hàn Mạc liền hiện lên sự khinh thường.

Cô nghe nói thủ lĩnh của Bang Bạch Hổ là một người, vô cùng nghiêm khắc, đầu đội trời chân đạp đất.

Nhưng không ngờ anh ta lại là một người bỉ ỏi như vậy, ép buộc người ta làm tình nhân của mình.

Nếu không phải vì lô hàng vũ khí trong tay Bang Bạch Hổ, thì Hàn Mạc cô nhất định không qua lại với họ.

“Được! Cô cần gì có thể gọi cho tôi.””

Nói xong Hàn Mạc đưa cho Kiều Nhi một tờ danh tiếp.

Trên tờ danh thiếp là số điện thoại riêng của Hàn Mạc, ít có người nào được Hàn Mạc đối xử tốt như vậy.

Cả đoạn đường bay về thành phố S, Kiều Nhi và Hàn Mạc hai người nói chuyện vô cùng hợp nhau.

Máy bay vừa đáp xuống san bay thành phố S, người của Lôi Lạc Thiên đã có mặt để đoán Kiều Nhi.

Hàn Mạc nhìn thấy Tề Phong và đám thủ hạ của anh ta trong lòng cô nghĩ.

Cô gái này không đơn giản.

“Lãnh Dương, cho người điều tra cô ta.”

Hàn Mạc nói nhưng cặp mắt sắc bén vẫn nhìn về phía Kiều Nhi và Tề Phong.

“Dạ”

Lãnh Dương, nhìn theo ánh mắt của Hàn Mạc, rồi cung kính trả lời.

Một chiếc xe cadillac màu đen chạm rãi đỗ bên cạnh Hàn Mạc.

Lãnh Dương cung kính mở cửa xe cho Hàn Mạc vào.

Hàn Mạc và Lãnh Dương cùng ngồi vào trong xe.

Mấy tên thủ hạ của Hàn Mạc ngồi vào mấy chiếc xe phía sau.

Một đoàn xe màu đen, như con báo oai hùng phóng đi thật nhanh.Tề Phong đưa Kiều Nhi về Bang Lôi Ưng gặp mặt Lôi Lạc Thiên.

Vừa bước vào cửa Kiều Nhi nhìn thấy Lôi Lạc Thiên dáng người phong độ, khí thế oai hùng ngồi trên ghế sopha ở giữa phòng.

Nhìn Lôi Lạc Thiên, Kiều Nhi liền nghĩ đến Mạnh Hùng.

Hai người điều có sự cao ngạo, và sát khí tỏa ra từ trên người họ, làm người ta nhìn vào mà bất giác phải rùng mình.

Kiều Nhi cặp mắt buồn bã ngồi xuống kế bên cạnh Lôi Lạc Thiên.

Cô nhìn anh thấy có gì đó khác thường, một người nghiêm túc lạnh lùng, luôn toả ra thái độ nghiêm trang.

Nhưng hôm nay trên khuôn mặt lạnh nhạt của Lôi Lạc Thiên, lại hiện lên ý cười.

Kiều Nhi nhìn anh nghi ngờ nói.

“Chúng ta 1 năm không gặp, đã xảy ra chuyện gì mà làm anh thay ddổi như vậy?”

Trên khuôn mặt của Lôi Lạc Thiên liền hiện lên vẻ hạnh phúc, anh nhìn Kiều Nhi nói.

“Có diệp, anh sẽ giới thiệu chị dâu cho em.”

Kiều Nhi nghe anh nói vậy liền hiểu.

Thì ra Lôi Lạc Thiên đã tìm được, phân nữa kia của cuộc đời mình.

“Chị dâu?”

Kiều Nhi nhướng mày nhìn Lôi Lạc Thiên nghi ngờ hỏi.

Cô biết tính tình của Lôi Lạc Thiên, anh là một người thích sạch sẽ, anh chưa từng đụng vào phụ nữ.

Kiều Nhi thật tò mò về người chị dâu tương lai này của mình.

Không biết cô có gì đặc biệt, mà có thể làm than chảy tảng băng to lớn này.

Khi Lôi Lạc Thiên trở về biệt thự Lôi Viên với Trình Lam.

Kiều Nhi cứ đi theo nan nỉ Tề Phong, bất buộc anh phải kể cho cô nghe, về chuyện của Trình Lam.

“Oh.....

Thì ra chị dâu nhỏ thật lợi hại.”

Khi Kiều Nhi nghe Tề Phong nói Trình Lam xuất thân là sát thủ, trong lòng Kiều Nhi liền hiện lên sự tò mò.

Cô muốn gặp ngay cô chị dâu nhỏ tuổi này của mình.

Trong phòng VIP 5600, Mạnh Hùng nỗi giận đập hết đồ đặc trong phòng.

Trần Siêu và 2 tên thủ hạ cung kính đứng đó không giám lên tiếng.

Lần đầu tiên thủ hạ của Mạnh Hùng chứng kiến cảnh, chủ nhân của mình trong cơn tịnh nộ.

Họ không ngờ anh lại đáng sợ như vậy, nét mặt ma quỷ cùng với cặp mắt sắc bén, giờ phút này vì quá giận dữ mà hiện lên những tia máu đỏ nhìn vào thật kiếp người.

Đập một hồi Mạnh Hùng vẫn chưa nguôi được cơn giận trong lòng, anh nhìn Trần Siêu nói.

“Tất cả điều là một lũ vô dụng, có một người mà cũng không tìm ra.”

Trần Siêu cảm thấy thất trách, quả thật đúng như Mạnh Hùng nói.

“Chủ nhân, thủ hạ đã phái tất cả mọi người tìm khắp nơi ở phi trường và bến tàu cũng không tìm thấy Kiều tiểu thư.”

Mạnh Hùng nghe Trần Siêu nó vậy liền nỗi trận lôi đình.

Anh dùng tay đập mạnh lên bàn.

“Ta không cần biết các người dùng cách gì.

Dù có lặc ngược cả thành phố New York này, cũng phải tìm ra Kiều Nhi cho ta.”

Mạnh Hùng quát lên.

“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”

Trần Siêu và hai tên thủ hạ trong lòng lo lắng bước ra ngoài.

Đáng lẽ Kiều Nhi sẽ vào làm việc cho Lôi Lạc Thiên vào 1 tuần sau như đã nói, nhưng Kiều Nhất Phàm vì quá nhớ, đứa con gái bướng bĩnh này của mình nên kêu Kiều Nhi ở nhà cùng ông một thời gian rồi mới đi làm.

Một tháng sau Kiều Nhi bất đầu vào tập đoàn Lôi Thị, làm luật sư riêng cho Lôi Lạc Thiên.

Kiều Nhi đứng trước mặt Lôi Lạc Thiên cung kính báo cáo về những bản hợp đồng vừa mới ký.

Lôi Lạc Thiên sau khi nghe Kiều Nhi báo cáo, anh đặt cây bút Montblanc trong tay xuống bàn nhìn Kiều Nhi nói.

“Em làm việc hai tuần rồi mọi việc điều ổn chứ?”

Kiều Nhi nhìn anh cười gật đầu nói.

“Anh Thiên, anh không cần lo cho em.

Tề Phú đã sắp xếp tất cả cho em.”

Lôi Lạc Thiên nhìn Kiều Nhi, anh thấy được nỗi buồn trong ánh mắt của cô.

“Kiều Nhi, hôm nay Mạnh Hùng vừa mới bay về từ New York.

Anh nghe tin Mạnh Hùng đã cho thủ hạ của mình, lặc tung cả cái thành phố New York lên để tìm em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện