Ngập ngừng trước cửa ký túc xá của bọn họ một lúc, trong nháy mắt dũng khí gõ cửa biến đâu mất.

Khẩn trương chỉnh trang quần áo xộc xệch, dùng mu bàn tay giụi giụi mắt, vừa định đưa tay lên bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Thận cười.

Tôi thoáng bối rối.

“Tiêu Thận, đừng nói cậu nghiêm túc với thằng ngốc kia thật nhé?”

“Sao thế được! Ngoài Lý Thiếu Phi biến thái ra, ai lại có hứng thú với một đứa con trai khác!”

“Giữ mồm giữ miệng chút đi, không thấy dạo nào Lý Thiếu Phi nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu sao?”

“Sợ quái gì? Có bản lĩnh đến mà tranh với tớ!” Tiêu Thận cao giọng lạnh nhạt nói, “Thứ gì cũng muốn tranh với tớ, lần trước thằng đó đoạt được Tiểu Ái, bây giờ tớ đoạt được tên khờ kia, để xem nó còn vênh vang tự đắc được nữa không!”

“Phục cậu quá, nghe nói Tiểu Bạch kia cả ngày ngoe nguẩy bên chân cậu.”

Tiêu Thận cười khẽ, “Cái loại đó, cậu ngoắc ngoắc ngón tay là chạy đến ấy mà, có gì hay đâu.”

“Cậu với thằng đó hôn rồi hả?”

“Tiêu Thận, dũng cảm thật! Hương vị con trai thế nào, nói nghe coi.”

Có tiếng nói cười đùa giỡn.

Rồi Tiêu Thận mới thản nhiên nói, “Hơi buồn nôn, nhưng nhịn một chút là được.”

“Chuyện kia… có chuyện kia không? Tiếng cười rộ lên.

“Hai người đều có thứ đó, làm sao được, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ghê.”



Chợt ai đó mở cửa đi ra, thấy có một bóng người ngây ngốc đứng yên không ai khác là tôi, người nọ kinh hách một chặp mới khôi phục tinh thần chửi ầm lên, “Thần kinh à! Chẳng nói chẳng rằng trốn ở đây làm gì!”

Tôi rúm ró, môi nhếch nhếch mà không nói nên lời.

“Tìm ai?”

Người nọ nhíu mày nhìn tôi từ đầu đến chân, đột nhiên à lên, “A! Là Tiểu Bạch!”

“Tiêu Thận, Tiểu Bạch nhà cậu đến tìm nè!”

Một trận cười từ trong phòng truyền ra, thoáng rùng mình, lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi lạnh.

“Kỷ Niệm?” Tiêu Thận đi đến, cúi đầu nhìn tôi. “Có chuyện gì à?”

Tôi gắng mở mắt thật to, muốn nhìn rõ mặt cậu ta.

Kẻ này… Kẻ này vẫn nở nụ cười hiền lành, thân thiện, ân cần hết mực như vậy.

Tôi run người.

“Anh không khoẻ mà? Sao lại chạy đến đây?”

Cậu ta đưa tay định kéo tôi.

Tôi thối lui, giấu hai tay ra sau lưng.

“Kỷ Niệm, xảy ra chuyện gì thế?”

Cậu ta vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ là vẻ mặt dần mất tự nhiên.

Tôi mờ mịt lùi lại vài bước, xoay người bỏ đi.

Tiêu Thận cũng không gọi tôi lại, có lẽ cả hai chúng tôi đều đã hiểu.

Khi về ký túc xá thấy không có ai, tôi cẩn thận khoá cửa lại, bò lên giường lẳng lặng nằm xuống.

Không sao cả, không sao cả, ngủ một giấc là hết, đến khi tỉnh lại… mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Có một mình thật là tốt… tôi đã sớm quen rồi. Trước giờ luôn chỉ có mình tôi… trước đây vẫn vậy… sau này vẫn sẽ là vậy…

Giấc ngủ đến rất nhanh.

Lễ tang của tôi, không ai tới tham gia. Mục sư cất cao giọng, “Người này, khi còn sống bạn bè chẳng có lấy nổi một ai, đúng là đứa ngốc!”

Mọi người xúm lại chỉ trỏ vui vẻ cười cợt, chẳng một giọt nước mắt nào rơi vì tôi.

Mặt của vị mục sư trông quen quen, nhìn kỹ mới hay chính là Tiêu Thận, một lúc sau lại thành Lý Thiếu Phi.

Vị mục sư không rõ là Tiêu Thận hay Lý Thiếu Phi liên tục nói, “Đồ ngốc, đồ ngốc, cậu ta là đồ ngốc…”

Không phải! Không phải!

“Đồ ngốc, đồ ngốc…”

Không phải, tôi, tôi không phải… tôi…

Thoát khỏi cơn ác mộng, cả người ướt sũng mồ hôi, bên trong không ngừng hỗn loạn. �

Giọng nói đáng ghét trong mộng dường như vẫn vang lên không ngừng. Tôi dỏng tai lên, có vài người đang ra sức đập cửa phòng, “Tiểu Bạch, mau mở cửa! Khoá cửa làm gì!”

Tôi ngơ ngẩn trong phút chốc.

Đúng rồi, vừa nãy tôi khoá trái cửa lại, bọn họ không vào được.

Nhưng… sao họ lại có vẻ lo sợ như thế?

“Kỷ Niệm, mở ra! Nghe em giải thích! Mở ra đi, Kỷ Niệm!”

Tôi giật mình. Là Tiêu Thận.

“Tiểu Bạch, đừng nghĩ quẩn, là tôi không tốt, đừng làm chuyện dại dột, mở ra đi! Tiểu Bạch!”

Lý Thiếu Phi cũng đến đây sao?

Tôi thần người trong tiếng huyên náo cả ngày trời mới hiểu ra vấn đề.

Bọn họ tưởng tôi khoá cửa để tự sát.

Ha ha ha, đùa vui thật. Tôi cười nhạt.

Tự sát? Tự sát! Tự sát…

Hai chữ này tựa như chìa khoá, mở ra một cánh cửa khiến lòng tôi sáng bừng lên.

Hồi còn nhỏ, mẹ thường ôm tôi vào lòng mà bảo, “Tiểu Niệm, đừng nói dối, đứa trẻ nói dối sau này sẽ không được lên thiên đường.”

Ý mẹ nói… trên thiên đường không có chỗ cho sự dối trá?

Nên ngay cả… ngay cả người như tôi cũng sẽ không bị lừa?

Không bao giờ bị lừa nữa.

Tôi đi chân đất đến bên cạnh cửa sổ, mở ra.

Cửa phía sau như sắp bị phá phát ra tiếng kèn kẹt, cuối cùng đổ uỳnh xuống trong tiếng la hét sợ hãi của đám người đó.

Tôi nhìn xuống dưới. Hơi run. Tôi sợ độ cao.

Lần này sẽ không có ai đưa tay đỡ tôi nữa.

Tư thế còn kiên định hơn cả trước đây, tôi lao người ra, nhảy xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện