Bạch Trường An hốt hoảng mở mắt thì đập vào mắt cậu là gương mặt anh tuấn nhưng không kém phần quen thuộc đó là Giang Phong Hành lúc này Bạch Trường An mới nhớ lại những chuyện sảy ra vào đêm hôm qua cậu gần như đứng hình cậu thế mà lại ngủ cùng Giang Phong Hành. Bên này hắn thấy cậu đã tỉnh nên cũng lên tiếng xin lỗi

"Bạch Trường An tối qua là tôi không đúng tôi xin lỗi "

Biết mình làm chuyện có lỗi với Bạch Trường An, Giang Phong Hành cũng nhẹ giọng lại, khi nghe lời xin lỗi của hắn Bạch Trường An không khỏi tức giận mà hét vào mặt hắn

"ANH NGHĨ SAU TẤT CẢ MỘT CÂU XIN LỖI LÀ XONG SAO!!!"

"Chuyện này là tôi không đúng cậu yên tâm tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm "

Giang Phong Hành thấy cậu to tiếng nhưng cũng không dám cãi lại nên đành an ủi cậu trước. Bạch Trường An lúc này đã ổn định tinh thần gương mặt trở về lạnh nhạt giọng điệu cũng không gay gắt như trước nhưng vẫn có phần tức giận nói:

"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm chuyện của chúng ta hôm nay coi như chưa từng diễn ra, sau này gặp mặt cứ coi như không quen là được."

Nói rồi cậu mặt lại quần áo quay lưng đi về phía cửa rồi ra về. Giang Phong Hành bên này tui vẫn im lặng không nói gì nhưng trong đáy mắt vụt qua một tia sáng rối nhanh chóng biến mắt hắn cứ như thế nhìn về phía cửa lòng thầm toan tính gì đó. Bạch Trường An trở lại cộng ty cả người mệt mỏi đau nhức nhất là phần hông tới đây cậu lại oán trách Giang Phong Hành người gì đâu mà sức lực còn hơn con trâu lúc này trợ lí thấy cậu có vẻ mệt mỏi nên lên tiếng hỏi:

"Sếp anh bị sao vậy bệnh rồi à sao trong anh cứ uể oải thế "

" Tôi không sao cậu tiếp tục báo cáo đi"

Bác nghe trợ lý hỏi cũng đáp lại mình không sao, khi xác nhận sếp mình vẫn ổn đang định quay lại tiếp tục báo cáo thì cậu trợ lí lại bị ngay những vết đỏ trên cổ sếp mình thu hút lại hỏi

"Sếp anh bị muỗi cắn à sao trên cổ toàn là dấu đỏ không thế có cần bôi thuốc không??"



"Chắc tháng này cậu chê công việc của mình ít quá à đây là muốn kiếm thêm việc để làm sao vậy đóng tài liệu dưới văn phòng quản lý đành giao cho cậu vậy"

Bạch Trường An bị chọc đúng chỗ ngứa thì cáo gắt mặt cậu lúc này đỏ ửng vì ngại mà giao thêm việc làm cho trợ lí, cậu trợ lí tội nghiệp chỉ muốn quan tâm sức khỏe của sếp thôi ai ngờ lại chọc sếp mình tức giận mà tăng thêm cộng việc cậu thầm oán giận lại phải tăng ca rồi đúng là cái miệng hại cái thân mà. Sau khi cậu trợ lí tội nghiệp ra ngoài Bạch Trường An mới tìm cách che đi những giấu đỏ trên cổ mình từ nhỏ Bạch Trường An luôn ở trong phòng học hành lớn lên thì thừa kế công ty của cha mình quả thật không tiếp xúc nhiều với nắng nên da cậu rất trắng thậm chí có phần hơi xanh xao giờ lại thêm một đống chiến tích của Giang Phong Hành để lại quả thật vô cùng chói mắt rất dễ thu hút anh nhìn mà hôm nay vì vội nên cậu cũng không để ý lúc này tiếng chuông điện thoại reo là mẹ Bạch gọi đến Bạch Trường An vừa nhấc máy thì bên kia truyền đến giọng của một người phụ nữ

"Alo An nhi à con đang ở công ty đúng không, mau về nhà đi chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn với con."

Còn chưa để cậu nói thêm lời nào bên kia đã cúp máy tuy không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng Bạch Trường An vẫn quyết định về xem sao vì nghe giọng điệu của mẹ Bạch có vẻ chuyện này rất quan trọng. Vừa về đến Bạch gia quản gia đã chạy ra đón cậu và nói

"Mừng thiếu gia đã về lão gia và phu nhân đang đợi cậu ở bên trong"

Bạch Trường An cũng gật đầu với quản gia một cái rồi vào trong vừa mở cửa đập vào mắt cậu là cảnh tượng Giang Phong Hành đang nói chuyện với cha mẹ Bạch không khí vô cùng hòa hợp mẹ Bạch thì cười tít cả mắt còn cha Bạch thì đầu gật gù trong vô cùng hài lòng thấy cậu về mẹ Bạch liền réo lên vui vẻ

"An nhi con về rồi sao"

"Thưa cha mẹ con mới về sao Giang tổng lại ở đây thế?"

Bạch Trường An chào hỏi cha mẹ xong liền quay sang Giang Phong Hành mà hỏi. Giang Phong Hành thấy cậu nhìn mình thì cũng nhìn lại môi nở một nụ cười nhìn vô cùng ôn nhu hiền hòa nhưng khi vào mắt Bạch Trường An lại biến thành thảo mai, gợi đòn. Lúc này cha Bạch lên tiếng:

"An nhi à con không cần giả vờ nữa chuyện con và Giang tổng yêu nhau hai ta điều biết cả rồi thật sự không cần giấu nữa."

Bạch Trường An lúc này mặt ngơ ra không hiểu chuyện gì cậu là Giang Phong Hành yêu nhau lúc nào. Cậu như nhận ra điều gì đó quay sang Giang Phong Hành thấy hắn ta vẫn đang nhìn mình mà cười như thể hắn đã đạt được thành tựu gì đó vô cùng lớn lao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện