Sáng hôm sau.Cho đến khi Châu Tuệ thức giấc thì đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh.

Phong Lâm Vũ nhìn thấy cô đã tỉnh thức thì hồ hởi reo lên:

- Châu Tuệ cô thấy trong người thế nào rồi?Cô đã hôn mê từ tối đêm qua đến giờ đấy!

Châu Tuệ đưa mắt nhìn xung quanh lạ lẫm rồi hỏi:

- Đây là…Tôi đang ở đâu đây? Phong Lâm Vũ đáp lời:

- Cô đang ở Trạm Y Tế gần khu vực cắm trại.Sáng hôm sau khi bão tuyết tan thì mọi người trong đoàn tức tốc bổ đi tứ phía tìm chúng ta.Lúc ấy cô cũng đã hoàn toàn rơi vào hôn mê rồi!Tôi cùng một số người khác phải đưa cô đến Trạm Y Tế gần nhất.Mà vết rắn cắn của cô cũng đã được y bác sĩ xử lý triệt để rồi đấy!Nghe bác sĩ bảo đấy không phải là loại rắn độc nên may mắn là cô đã không sao nữa rồi!

Châu Tuệ mỉm cười nhìn Phong Lâm Vũ:

- Cũng may là lúc nguy cấp có anh ở bên cạnh tôi.Anh đã túc trực bên giường bệnh từ lúc tôi hôn mê đến giờ hay sao?

Phong Lâm Vũ đáp:

- Còn phải hỏi?Mọi người trong đoàn ghi hình nhổ trại khởi hành về Bắc Kinh từ sớm rồi!Tôi không yên tâm nên ở lại đây chờ cô khỏe hẳn rồi cùng về!Tôi cũng đã đặt vé máy bay cả rồi!Cứ cho bọn họ về trên con “xe thồ” kinh khủng đấy đi!Nghĩ đến lúc về còn phải chịu đựng mùi xăng xe là tôi đã muốn nôn thốc luôn rồi!

Phong Lâm Vũ bưng lấy tô cháo trên bàn rồi quay sang nói với Châu Tuệ:

- Bây giờ cô ăn chút gì lót dạ rồi uống thuốc nhé!

Khi Phong Lâm Vũ cầm thìa cháo lên định bón cho Châu Tuệ thì cô ngại ngần:

- Anh cứ để tôi tự ăn!

Phong Lâm Vũ chậc lưỡi:

- Cứ để tôi bón cho cô ăn!Cơ thể cô đang yếu ớt thế kia mà!Cô là người đầu tiên được bổn thiếu gia đích thân bón cháo đấy!Nào!Há miệng ra!A…

Trước sự nhiệt tình của Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ cũng không khước từ nữa.Cô ngoan ngoãn nuốt xuống từng thìa cháo trên tay Phong Lâm Vũ mà trái tim không khỏi những xao động khác thường.

Phong Lâm Vũ vừa thổi vừa bón từng thìa cháo cho cô một cách thận trọng.Ánh nắng từ khe cửa xuyên qua rồi hất lên mái tóc của Phong Lâm Vũ một màu vàng nhạt óng ánh.

Khoảnh khắt ấy là hình ảnh đẹp nhất mà Châu Tuệ muốn lưu giữ mãi mãi.Khi ấy nhìn Phong Lâm Vũ hệt như một mặt trời nhỏ với những tia nắng ấm áp soi thẳng vào tim cô phá tan chiếc hàng rào vốn mang nhiều định kiến và ác cảm dành cho hắn trước đó.



Ngày hôm sau khi cơ thể đã hoàn toàn bình phục thì Châu Tuệ trở về Bắc Kinh cùng Phong Lâm Vũ.

Việc đầu tiên khi trở về là cô sắp xếp thời gian vào bệnh viện thăm mẹ mình.

Vừa nhìn thấy mẹ là cô đã chạy vồ đến ôm lấy bà Lạc Hà rồi làm nũng:

- Mẹ ơi!Con gái nhớ mẹ quá đi!

Bà Lạc Hà đưa tay vuốt tóc Châu Tuệ âu yếm nói:

- Con gái ngoan!Con về rồi à?Những ngày qua tham gia chương trình Happy Trip thế nào?Con có vất vả lắm không?Mẹ thì tối nào cũng theo dõi từng tập phát sóng của chương trình,trông thấy con và A Vũ khắng khít như thế mẹ vui lắm!

Châu Tuệ ngã đầu lên vai mẹ nói:

- Con tham gia chương trình không cảm thấy vất vả gì cả!Chỉ là thấy nhớ mẹ thôi!Mẹ à!Con có một tin vui muốn báo với mẹ!Dự án Lạc Châu Viên đã được tập đoàn Thời Đại chúng ta đấu thầu thành công rồi!Bây giờ con chính thức là chủ nhân mới của dự án!Mẹ à!Điều mẹ mong chờ bao năm nay con đã thực hiện được rồi!

Bà Lạc Hà nghe Châu Tuệ báo tin vui mà mừng rỡ hạnh phúc không kiềm được nước mắt:

- Con nói sao?Lạc Châu Viên đã được chúng ta thu mua thành công rồi sao?Cảm tạ trời đất!Đó là điều mong ước lớn nhất của mẹ!Lạc Châu Viên là nơi lưu giữ bao ký ức quý giá của gia đình mình.Cha con trên trời biết được tin vui này ắt hẳn cũng sẽ rất mãn nguyện!

Châu Tuệ ôm lấy mẹ chia sẻ niềm xúc động của bà lúc này:

- Con biết mẹ sẽ rất hạnh phúc khi nghe được tin vui này mà!Mẹ à!Con đang cho khởi hành nâng cấp một số thiết kế ở Lạc Châu Viên,khi nào hoàn thiện con sẽ đưa mẹ đi tham quan nhé!

Bà Lạc Hà khẽ mỉm cười rồi gật đầu:

- Mẹ đợi đến ngày Lạc Châu Viên hoàn thiện như lời con nói!Chỉ cần nhìn thấy Lạc Châu Viên lần cuối trước khi nhắm mắt mẹ cũng đã mãn nguyện lắm rồi!

Châu Tuệ đưa tay lau đi những dòng nước mắt hạnh phúc trên gương mặt hao gầy của bà Lạc Hà.Cuối cùng cô đã hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất của mẹ là thu mua thành công Lạc Châu Viên.Điều cần làm tiếp theo là hoàn thành một số hạng mục trong dự án càng sớm càng tốt vì cô biết mẹ mình không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa.



Tại Trung tâm thương mại Solana.

Châu Tuệ cùng trợ lý Kỳ An sau khi dùng bữa tối với đối tác thì dạo thêm một vòng tham quan khu mua sắm.

Như chợt nghĩ ra điều gì bước chân Châu Tuệ dừng lại ở một nhãn hiệu thời trang cao cấp dành cho các quý ông.

Châu Tuệ kéo lấy tay của Kỳ An vào bên trong rồi lần lượt ướm thử một số kiểu cà vạt trên cổ Kỳ An để làm mẫu.

Sau một hồi lựa chọn được mẫu cà vạt ưng ý thì Châu Tuệ tỏ vẻ hài lòng:

- Chắc là cái này sẽ hợp với Phong Lâm Vũ lắm đây!Kỳ An à!Anh thấy mẫu cà vạt này như thế nào?

Kỳ An tỏ vẻ ngạc nhiên vì không ngờ hôm nay Châu Tuệ chính tay mình chọn quà cho Phong Lâm Vũ.Anh sững lại vài giây rồi góp ý kiến:

- Tôi thấy màu sắc của chiếc cà vạt này khá hài hòa!Chắc chắn Phong thiếu gia sẽ rất thích!

Châu Tuệ nghe thấy thế liền quay sang nói với nhân viên bán hàng:

- Vậy tôi lấy chiếc cà vạt này!Gói lại giúp tôi!

Sau đó Châu Tuệ quay sang nói với Kỳ An:

- Anh cũng chọn lấy một chiếc đi!Tôi trả tiền!

Kỳ An vội lắc đầu:

- Không cần đâu Tiểu thư!Tôi ít khi sử dụng đến cà vạt!

Châu Tuệ nghe Kỳ An từ chối cũng không gượng ép gì thêm,cô mỉm cười rồi bước sang quầy thu ngân tính tiền.

Kỳ An dõi theo dáng vẻ rạng ngời của Châu Tuệ mà trong lòng dấy lên bao cảm xúc ngổn ngang.Anh tự hỏi từ bao giờ mà mối quan hệ giữa Châu Tuệ và Phong Lâm Vũ trở nên thân thiết như vậy?Anh nhìn thấy ánh mắt của Châu Tuệ khi nhắc đến Phong Lâm Vũ đã dịu dàng và lấp lánh niềm vui hơn trước rất nhiều!Không biết cô đã tự nhận ra sự thay đổi của bản thân mình hay chưa?



Buổi sáng tại trang viên Châu gia.

Sau khi dùng xong điểm tâm sáng và chuẩn bị đi làm thì Phong Lâm Vũ đã nghe tiếng gọi từ phía sau của Châu Tuệ:

- Đợi đã!

Phong Lâm Vũ quay lại nhìn đã thấy Châu Tuệ bước gần đến mình.Cô tiến đến đưa tay tháo chiếc cà vạt trên cổ của Phong Lâm Vũ xuống rồi nói:

- Anh có biết phối hợp màu sắc không vậy?Áo sơ mi đã tối màu còn thắt thêm chiếc cà vạt này sao?

Phong Lâm Vũ ngơ ngác chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Châu Tuệ tiếp tục thắt lên cổ hắn chiếc cà vạt do chính tay mình lựa chọn trước đó:

- Phải kết hợp với hoa văn sáng màu như thế này!Đấy anh xem!Bây giờ trông anh trẻ hơn vài tuổi rồi đấy!

Phong Lâm Vũ đưa tay áp lên trán Châu Tuệ rồi dọ hỏi:

- Châu Tuệ à!Cô vẫn còn sốt đúng không?Sao hành xử khác ngày thường vậy hả?

Châu Tuệ vội hất tay Phong Lâm Vũ ra khỏi trán mình rồi nói:

- Tôi chỉ là muốn tặng anh chút quà mọn thay lời cám ơn những ngày anh đã giúp đỡ tôi ở Cửu Trại Câu thôi!

Phong Lâm Vũ gật gù tỏ vẻ hài lòng:

- Ra là thế à?Xem ra cô cũng có lúc biết biểu hiện đấy chứ!

Châu Tuệ chỉnh sửa lại cà vạt cho Phong Lâm Vũ rồi tiếp tục nói:

- Anh có biết ý nghĩa của việc tặng cà vạt là như thế nào không?

Phong Lâm Vũ lắc đầu lia lịa:

- Tôi không biết!

Châu Tuệ khẽ thở dài:

- Không biết thì chịu khó lên Baidu search đi!Thôi muộn rồi đấy!Anh đi làm đi!

Phong Lâm Vũ ngớ ra một lúc rồi nhìn xuống đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng liền hớt hải chạy về hướng Gara lấy xe đi làm.

Châu Tuệ nhìn theo bóng hắn khuất dần xa rồi nhoẻn miệng cười:

- Đồ ngốc!Ý nghĩa của việc đối phương tặng cà vạt chính là mong muốn một khởi đầu mới thật lâu dài và được chăm sóc cho anh từng ngày!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện