nhóm dịch: bánh bao
Lý Ngọc Lan cũng không biết người phụ nữ kia nói xấu gì mình sau lưng.
Sau khi đến xưởng dệt lụa, cô đưa Đại Bảo đến nhà trẻ ở khu nhà của gia đình.
“Đại Bảo, mẹ đến nhà máy nhé, con ở nhà trẻ chơi một lát được không?” Lý Ngọc Lan sờ sờ đầu Đại Bảo.
Bởi vì vội vàng muốn từ chức, Lý Ngọc Lan cũng không chú ý tới trên mặt Đại Bảo hiện lên một tia không tình nguyện.
Nhưng Đại Bảo là một đứa trẻ hiểu chuyện, cậu bé vẫn gật đầu.
Lý Ngọc Lan lại lấy từ trong túi ra một ít đồ ăn vặt cho bé, để khi nào bé đói bụng liền ăn, sau đó cô đi về phía nhà máy.
Thay vì đến văn phòng của mình, cô đã đi thẳng đến chỗ giám đốc nhà máy.
Giám đốc nhà máy tuổi có chút lớn, làm người ngược lại rất công chính, sau khi nghe hiểu được ý đồ của Lý Ngọc Lan, nhịn không được giữ lại cô hai câu.
Nguyên nhân là khi không có ông ấy, năng lực làm việc của Lý Ngọc Lan không cần phải nghi ngờ.
Lão kế toán trong xưởng sắp thoái vị, cũng chỉ có Lý Ngọc Lan mới có thể một mình đảm đương một mặt, hiện tại cô muốn đi, giám đốc nhà máy tất nhiên vô cùng luyến tiếc.
Nhưng thấy Lý Ngọc Lan kiên trì, giám đốc nhà máy cũng không thể nói thêm gì.
Khoát tay áo cuối cùng cũng đồng ý.
Thủ tục từ chức nhanh chóng hoàn tất, sau khi thanh toán xong tiền lương, Lý Ngọc Lan bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tuy rằng rất dứt khoát từ chức, nhưng nói như thế nào cũng ở trong xưởng nhiều năm, Lý Ngọc Lan đúng là có chút luyến tiếc.
Hơn nữa phần lớn mọi người trong nhà máy đều rất tốt, nghe được cô muốn rời đi, đều vô cùng tiếc hận, lôi kéo cô nói chuyện một hồi lâu.
Đương nhiên, nhà máy lớn như vậy, cũng có người không ưa gì Lý Ngọc Lan.
Lúc này, người không đối ưa kia sẽ tới.
“Ái chà, đây là muốn đi à? Sao, bây giờ có tiền thì coi thường công việc trong nhà máy chúng ta à?”Một giọng nói cay nghiệt truyền tới.
Người tới chính là nữ công nhân Điền Tuyết trong xưởng.
Tuổi của Điền Tuyết với Lý Ngọc Lan không chênh nhau quá nhiều, vào nhà máy cùng lúc, bởi vậy hai người không ít lần bị kéo ra so sánh. Nhưng Điền Tuyết luôn kém Lý Ngọc Lan, thù này thế là kết thành.
Kỳ thật chủ yếu là Điền Tuyết đơn phương nhằm vào Lý Ngọc Lan.
Bình thường Điền Tuyết châm chọc khiêu khích cũng không ít, lúc trước biết được Cố Thâm bỏ công việc tốt như vậy trong xưởng máy kéo, lại càng mặt mày hớn hở ở trước mặt Lý Ngọc Lan hung hăng trào phúng cô một phen.
Chính là không nghĩ tới sau này một nhà bọn họ không chỉ không nghèo khó, ngược lại cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, Điền Tuyết liền càng thấy Lý Ngọc Lan không vừa mắt.
Dù sao cũng phải đi, đối với loại người như Điền Tuyết, Lý Ngọc Lan cũng không định nhịn, theo lời cô ta mở miệng đánh trả: “Đúng vậy, đàn ông tôi có thể nuôi nổi tôi đây, cô hâm mộ sao?”
Những người xung quanh nghe nói như vậy, đều nhịn cười.
Ai mà không biết, người đàn ông của Điền Tuyết đoạn thời gian trước cũng không có việc làm, cơ mà là bởi vì phạm tội mà bị nhà máy đuổi việc.
Lý Ngọc Lan cũng không biết người phụ nữ kia nói xấu gì mình sau lưng.
Sau khi đến xưởng dệt lụa, cô đưa Đại Bảo đến nhà trẻ ở khu nhà của gia đình.
“Đại Bảo, mẹ đến nhà máy nhé, con ở nhà trẻ chơi một lát được không?” Lý Ngọc Lan sờ sờ đầu Đại Bảo.
Bởi vì vội vàng muốn từ chức, Lý Ngọc Lan cũng không chú ý tới trên mặt Đại Bảo hiện lên một tia không tình nguyện.
Nhưng Đại Bảo là một đứa trẻ hiểu chuyện, cậu bé vẫn gật đầu.
Lý Ngọc Lan lại lấy từ trong túi ra một ít đồ ăn vặt cho bé, để khi nào bé đói bụng liền ăn, sau đó cô đi về phía nhà máy.
Thay vì đến văn phòng của mình, cô đã đi thẳng đến chỗ giám đốc nhà máy.
Giám đốc nhà máy tuổi có chút lớn, làm người ngược lại rất công chính, sau khi nghe hiểu được ý đồ của Lý Ngọc Lan, nhịn không được giữ lại cô hai câu.
Nguyên nhân là khi không có ông ấy, năng lực làm việc của Lý Ngọc Lan không cần phải nghi ngờ.
Lão kế toán trong xưởng sắp thoái vị, cũng chỉ có Lý Ngọc Lan mới có thể một mình đảm đương một mặt, hiện tại cô muốn đi, giám đốc nhà máy tất nhiên vô cùng luyến tiếc.
Nhưng thấy Lý Ngọc Lan kiên trì, giám đốc nhà máy cũng không thể nói thêm gì.
Khoát tay áo cuối cùng cũng đồng ý.
Thủ tục từ chức nhanh chóng hoàn tất, sau khi thanh toán xong tiền lương, Lý Ngọc Lan bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tuy rằng rất dứt khoát từ chức, nhưng nói như thế nào cũng ở trong xưởng nhiều năm, Lý Ngọc Lan đúng là có chút luyến tiếc.
Hơn nữa phần lớn mọi người trong nhà máy đều rất tốt, nghe được cô muốn rời đi, đều vô cùng tiếc hận, lôi kéo cô nói chuyện một hồi lâu.
Đương nhiên, nhà máy lớn như vậy, cũng có người không ưa gì Lý Ngọc Lan.
Lúc này, người không đối ưa kia sẽ tới.
“Ái chà, đây là muốn đi à? Sao, bây giờ có tiền thì coi thường công việc trong nhà máy chúng ta à?”Một giọng nói cay nghiệt truyền tới.
Người tới chính là nữ công nhân Điền Tuyết trong xưởng.
Tuổi của Điền Tuyết với Lý Ngọc Lan không chênh nhau quá nhiều, vào nhà máy cùng lúc, bởi vậy hai người không ít lần bị kéo ra so sánh. Nhưng Điền Tuyết luôn kém Lý Ngọc Lan, thù này thế là kết thành.
Kỳ thật chủ yếu là Điền Tuyết đơn phương nhằm vào Lý Ngọc Lan.
Bình thường Điền Tuyết châm chọc khiêu khích cũng không ít, lúc trước biết được Cố Thâm bỏ công việc tốt như vậy trong xưởng máy kéo, lại càng mặt mày hớn hở ở trước mặt Lý Ngọc Lan hung hăng trào phúng cô một phen.
Chính là không nghĩ tới sau này một nhà bọn họ không chỉ không nghèo khó, ngược lại cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, Điền Tuyết liền càng thấy Lý Ngọc Lan không vừa mắt.
Dù sao cũng phải đi, đối với loại người như Điền Tuyết, Lý Ngọc Lan cũng không định nhịn, theo lời cô ta mở miệng đánh trả: “Đúng vậy, đàn ông tôi có thể nuôi nổi tôi đây, cô hâm mộ sao?”
Những người xung quanh nghe nói như vậy, đều nhịn cười.
Ai mà không biết, người đàn ông của Điền Tuyết đoạn thời gian trước cũng không có việc làm, cơ mà là bởi vì phạm tội mà bị nhà máy đuổi việc.
Danh sách chương