Đại Bảo vốn còn vui mừng vừa nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp.
Cậu bé mím môi nhỏ, giãy dụa muốn xuống, không vui chạy đi.
“Hả, thằng bé sao thế?” Cố Thâm có chút không hiểu.
Hắn đi tới bàn đối diện Lý Ngọc Lan ngồi xuống.
“Ăn mì đi.” Lý Ngọc Lan nói.
Cố Thâm cầm đũa lên ăn, khỏi nói bây giờ anh thật sự đói bụng.
Lý Ngọc Lan liếc anh một cái, có ý nghĩ dời đi ánh mắt, không định nói chuyện.
Cố Thâm vừa ăn mì, vừa yên lặng quan sát mặt cô.
Bầu không khí này, hình như có chút không đúng nhỉ? *
Cố Thâm giải quyết xong một bát mì, cách đèn điện trên đỉnh đầu, cẩn thận nhìn Lý Ngọc Lan một cái.
Ừm, cảm nhận của anh không sai, vợ anh đang không vui.
Cố Thâm chỉ cho rằng là bởi vì lần này mình đi ra ngoài quá lâu, tự giác có chút thiệt thòi.
Suy nghĩ một chút, anh xách cái túi da rắn kia tới, hơn nữa còn vẫy vẫy tay với Đại Bảo: “Đại Bảo lại đây.”
Đại Bảo nhìn Cố Thâm một cái, bĩu môi nhỏ nhắn.
Bây giờ sự hưng phấn khi nhìn thấy ba đã qua, vừa rồi Cố Thâm hỏi cậu bé có bảo vệ mẹ tốt hay không, Đại Bảo cảm thấy rất ấm ức.
Nhóc con cố gắng bảo vệ mẹ mình, nhưng bản thân còn quá nhỏ.
Mấy ngày nay vẫn có người không có ý tốt đến cửa, nhưng cậu bé không có biện pháp đuổi bọn họ đi!
Đến mức có chút oán giận ba sao ba còn không trở về bảo vệ mẹ.
Cố Thâm thấy Đại Bảo nửa ngày không tới được, dứt khoát trực tiếp đi tới, ôm cậu nhóc đặt lên đùi mình.
“Đại Bảo, ba mang đồ chơi về cho con này.”
Cố Thâm vừa nói, vừa lấy ra một món đồ chơi đặt trên bàn.
Đó là một chiếc xe bằng sắt, thân xe có màu đỏ rực rỡ, nóc xe lại được sơn màu trắng sữa, nhìn khí thế lại tinh xảo.
Chiếc xe này được lắp ráp rất tinh tế, ngay cả các chi tiết cũng được thực hiện hoàn hảo, nhưng cũng có thể nhìn thấy ghế màu xanh bên trong xe!
Bốn lốp xe nhỏ màu đen cũng có thể quay.
Cố Thâm cầm lấy chiếc xe, vừa lấy tay ấn công tắc dưới gầm xe, vừa nói với Đại Bảo: “Con xem, chiếc xe này còn có thể chạy!”
Đại Bảo chỉ thấy anh đặt chiếc xe lên bàn, chiếc xe “vạch” một tiếng chạy ra ngoài, may mắn lại bị Cố Thâm nhanh tay lẹ mắt đè lại, bằng không nó sẽ ngã xuống đất.
Đại Bảo kích động mở to hai mắt, nhìn chằm chằm chiếc xe trong tay Cố Thâm không buông.
Những chiếc xe trên đường phố đầu năm nay vốn hiếm, hơn nữa còn là một chiếc xe đồ chơi vừa đẹp vừa có thể chạy như này!
Cố Thâm nhìn thấy khát vọng trong mắt Đại Bảo, cố ý lấy chiếc xe lắc lư trước mắt cậu bé, hỏi: “Có muốn không?”
Trên mặt Đại Bảo tràn đầy rối rắm, nhóc con rất thích chiếc xe này, nhưng lại còn do dự có nên tha thứ cho ba hay không.
Vẫn là Lý Ngọc Lan lên tiếng nói: “Đại Bảo, con cầm đồ chơi đi ra ngoài chơi đi.”
Đại Bảo vừa nghe, nếu mẹ đã nói như vậy...
Nhóc con lập tức vươn tay cầm lấy chiếc xe, lại từ trên đùi Cố Thâm bò xuống, cầm đồ chơi mới ra ngoài tự mình chơi!
Cậu bé mím môi nhỏ, giãy dụa muốn xuống, không vui chạy đi.
“Hả, thằng bé sao thế?” Cố Thâm có chút không hiểu.
Hắn đi tới bàn đối diện Lý Ngọc Lan ngồi xuống.
“Ăn mì đi.” Lý Ngọc Lan nói.
Cố Thâm cầm đũa lên ăn, khỏi nói bây giờ anh thật sự đói bụng.
Lý Ngọc Lan liếc anh một cái, có ý nghĩ dời đi ánh mắt, không định nói chuyện.
Cố Thâm vừa ăn mì, vừa yên lặng quan sát mặt cô.
Bầu không khí này, hình như có chút không đúng nhỉ? *
Cố Thâm giải quyết xong một bát mì, cách đèn điện trên đỉnh đầu, cẩn thận nhìn Lý Ngọc Lan một cái.
Ừm, cảm nhận của anh không sai, vợ anh đang không vui.
Cố Thâm chỉ cho rằng là bởi vì lần này mình đi ra ngoài quá lâu, tự giác có chút thiệt thòi.
Suy nghĩ một chút, anh xách cái túi da rắn kia tới, hơn nữa còn vẫy vẫy tay với Đại Bảo: “Đại Bảo lại đây.”
Đại Bảo nhìn Cố Thâm một cái, bĩu môi nhỏ nhắn.
Bây giờ sự hưng phấn khi nhìn thấy ba đã qua, vừa rồi Cố Thâm hỏi cậu bé có bảo vệ mẹ tốt hay không, Đại Bảo cảm thấy rất ấm ức.
Nhóc con cố gắng bảo vệ mẹ mình, nhưng bản thân còn quá nhỏ.
Mấy ngày nay vẫn có người không có ý tốt đến cửa, nhưng cậu bé không có biện pháp đuổi bọn họ đi!
Đến mức có chút oán giận ba sao ba còn không trở về bảo vệ mẹ.
Cố Thâm thấy Đại Bảo nửa ngày không tới được, dứt khoát trực tiếp đi tới, ôm cậu nhóc đặt lên đùi mình.
“Đại Bảo, ba mang đồ chơi về cho con này.”
Cố Thâm vừa nói, vừa lấy ra một món đồ chơi đặt trên bàn.
Đó là một chiếc xe bằng sắt, thân xe có màu đỏ rực rỡ, nóc xe lại được sơn màu trắng sữa, nhìn khí thế lại tinh xảo.
Chiếc xe này được lắp ráp rất tinh tế, ngay cả các chi tiết cũng được thực hiện hoàn hảo, nhưng cũng có thể nhìn thấy ghế màu xanh bên trong xe!
Bốn lốp xe nhỏ màu đen cũng có thể quay.
Cố Thâm cầm lấy chiếc xe, vừa lấy tay ấn công tắc dưới gầm xe, vừa nói với Đại Bảo: “Con xem, chiếc xe này còn có thể chạy!”
Đại Bảo chỉ thấy anh đặt chiếc xe lên bàn, chiếc xe “vạch” một tiếng chạy ra ngoài, may mắn lại bị Cố Thâm nhanh tay lẹ mắt đè lại, bằng không nó sẽ ngã xuống đất.
Đại Bảo kích động mở to hai mắt, nhìn chằm chằm chiếc xe trong tay Cố Thâm không buông.
Những chiếc xe trên đường phố đầu năm nay vốn hiếm, hơn nữa còn là một chiếc xe đồ chơi vừa đẹp vừa có thể chạy như này!
Cố Thâm nhìn thấy khát vọng trong mắt Đại Bảo, cố ý lấy chiếc xe lắc lư trước mắt cậu bé, hỏi: “Có muốn không?”
Trên mặt Đại Bảo tràn đầy rối rắm, nhóc con rất thích chiếc xe này, nhưng lại còn do dự có nên tha thứ cho ba hay không.
Vẫn là Lý Ngọc Lan lên tiếng nói: “Đại Bảo, con cầm đồ chơi đi ra ngoài chơi đi.”
Đại Bảo vừa nghe, nếu mẹ đã nói như vậy...
Nhóc con lập tức vươn tay cầm lấy chiếc xe, lại từ trên đùi Cố Thâm bò xuống, cầm đồ chơi mới ra ngoài tự mình chơi!
Danh sách chương