Lý Ngọc Lan vẫn không hé răng như trước, trong lòng tự nhủ còn chưa biết đâu.

Vương Ngân Liên tựa hồ là muốn hòa hoãn một chút quan hệ, nhìn thoáng qua bụng Lý Ngọc Lan đỡ, lại nói: “Đứa nhỏ này nếu mày không muốn bỏ thì thôi, tao đã đàm phán xong với gia đình bên kia rồi, chờ đứa nhỏ sinh ra thì cho đi, đến lúc đó lại kết hôn, người ta không ngại mày từng sinh con.”

Lý Ngọc Lan cười lạnh, ngay cả gia đình để tái giá mà bà ta cũng tìm được rồi!

Nhìn Vương Ngân Liên còn muốn tiếp tục nói tình huống để cô tái giá, Lý Ngọc Lan nhịn không được ngắt lời bà ta: “Tôi thắc mắc lắm đấy, sao mấy người lại khẳng định Cố Thâm chết ở bên ngoài chứ? Mấy năm nay Cố Thâm tặng cho nhà mình không ít đồ đạc, bây giờ bà nóng lòng như vậy không cảm thấy hổ thẹn với anh ấy à?”

Vương Ngân Liên giật môi, giống như là có tật giật mình.

Cố Thâm đưa không ít đồ, nhưng bây giờ không phải không có sao! Vậy bà ta còn có thể trơ mắt nhìn con gái xinh đẹp thủ tiết cho tên đó? “Mày đừng có không tin, tin tức nếu truyền đi vậy chắc chắn xác thực, mày cũng nên sớm tính toán cho mình.” Vương Ngân Liên tiếp tục nói.

Thấy sắc mặt Lý Ngọc Lan trở nên thập phần khó coi, bà ta lại vội vàng quay đầu lại: “Được rồi, vậy thì không nói cái này trước.”

“Đứa nhỏ này của mày nếu lớn thêm chút nữa thì không giấu được đúng không Vương Ngân Liên nhìn chằm chằm bụng Lý Ngọc Lan, “Nếu như bị xưởng dệt lụa phát hiện sẽ bị đuổi việc, tao thấy nên thừa dịp hiện tại nhường công việc kia cho Hiểu Lệ. Vừa lúc tao dẫn Hiểu Lệ đến đây, hai đứa đến nhà máy xử lý chuyện này đi!”



Nghe thấy lời này của Vương Ngân Liên, Lý Ngọc Lan không hề cảm thấy kinh ngạc.

Nhà mẹ đẻ Lý Ngọc Lan nhớ thương công việc này của cô cũng không phải ngày một ngày hai.

Trước kia là vì kiêng dè Cố Thâm cho nên không dám có động tác gì, bây giờ mắt thấy Cố Thâm không còn nữa, cũng không thể dùng sức kéo thêm chút chỗ tốt?

Lý Ngọc Lan thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì mình có một đám người thân như vậy.

Trương Hiểu Lệ ôm đứa nhỏ thấy Lý Ngọc Lan không lên tiếng, lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười: “Chị hai, em đã học kế toán với người khác rồi, năng lực làm việc chị không cần lo lắng. Trong nhà cũng không ép buộc chị, chính là chị xem, chị muốn sinh con cũng không thể làm việc, thay vì tiện nghi cho người ngoài, còn không bằng nhường cơ hội cho người nhà chúng ta, chị nói đúng không?”

Lý Ngọc Lan giương mắt nhìn cô em dâu này.

Trương Hiểu Lệ trông nhỏ nhắn yêu kiều, diện mạo tuy rằng không tính là xinh đẹp nhưng thắng ở làn da trắng nõn, coi như là tiểu mỹ nhân, nhưng vẫn không thể so sánh với Cố Thiên Thiên.

Lúc trước Lý Ái Quốc bởi vì chuyện của Cố Thiên Thiên mà ầm ĩ với người nhà, cha mẹ Lý khi ấy phải dỗ dành rất lâu lại cho tiền lại mua đồ, mới làm cho hắn bớt giận.

Lý Ái Quốc hiển nhiên cũng không phải là người trường tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện