Chương 102: Bạn trai thứ bảy.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Lúc này sắc trời đã tối đen.

Toà nhà của khoa Văn rất yên tĩnh, phần lớn giáo viên đều đã tan làm.

Chung Kỳ Uẩn thấy Bùi Oanh Oanh đang không biết nói gì cho phải thì đứng dậy, "Để tôi rót cho em cốc nước." Nói rồi đi đến cây nước rót một cốc nước ấm, rót nước xong, anh ta đặt cốc nước xuống trước mặt cô rồi quay về chỗ ngồi, "Hôm nay tôi gọi em tới chỉ để kể cho em nghe câu chuyện này, không có ý gì khác. Tôi rất thích vai diễn Chúc Anh Đài của em."

Anh ta cong khoé môi, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm, "Khiến tôi nghĩ tới mẹ tôi. Nếu bà còn sống, nhất định bà sẽ rất thích em."

Bùi Oanh Oanh nghe vậy thì bối rối cúi đầu, vì không biết nên nói gì, cô bèn bưng cốc nước trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ. Sau khi uống, cô phát hiện nước này có vị hơi ngòn ngọt, không giống với nước lọc bình thường cô hay uống cho lắm.

Bùi Oanh Oanh khá ngạc nhiên, vì để xác nhận lại suy nghĩ của mình, cô lại uống thêm một ngụm nữa, đúng thật là hơi ngọt.

Tại sao nước này lại có vị ngọt nhỉ? Cô khó hiểu nhìn về phía cây nước, bình nước bên trên chỉ còn có một nửa.

"Sao thế?" Chung Kỳ Uẩn thấy ánh nhìn của cô thì hỏi.

"À, không có gì." Bùi Oanh Oanh quay đầu lại.

"Em vẫn còn khát ư?" Chung Kỳ Uẩn vừa nói vừa muốn đứng dậy.

Bùi Oanh Oanh vội vàng nói: "Em hết khát rồi, thầy không cần rót nữa đâu."

Chung Kỳ Uẩn ngồi xuống, "Vậy à? Tôi tưởng em vẫn còn khát."

Bùi Oanh Oanh mím môi cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng anh ta, đoán chừng đã hơn 7 giờ tối, cô muốn rời đi nên nói: "Thầy Chung, thời gian không còn sớm nữa, chị em vẫn còn đang chờ em, liệu em có thể..." Cô không nói thẳng ra, nhưng đã biểu đạt rất rõ ý tứ của mình.

Thấy cô muốn rời đi, ánh mắt Chung Kỳ Uẩn trở nên phức tạp, anh ta nhìn cô chăm chú rồi mới cười nói: "Có thể, tôi đã kể xong câu chuyện của mình, em có thể rời đi."

Bùi Oanh Oanh lập tức đứng dậy, gật đầu với anh ta, "Vậy em đi trước, chào thầy ạ." Cô xoay người chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Chung Kỳ Uẩn chầm chậm đứng lên kéo kín rèm cửa sổ, vào lúc Bùi Oanh Oanh mở cửa, anh ta móc từ trong túi ra một miếng vải, bước từng bước một tiến lại gần cô.

Bùi Oanh Oanh hoàn toàn không biết hành động này của anh ta. Khi cô vừa bước ra khỏi văn phòng, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới, dùng miếng vải bịt kín mũi miệng, tay còn lại thì giữ chặt lấy eo cô.

Bùi Oanh Oanh chỉ kịp giãy giụa vài cái thì cả người đã khuỵu xuống. Tiếng động khiến đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.

Chung Kỳ Uẩn ung dung kéo cô vào văn phòng của mình, tiếng giày của cô ma sát trên đất tạo nên âm thanh nho nhỏ. Anh ta bỗng cười khẽ, "Tôi ấy hả? Tôi phải phạt các người làm một đôi vợ chồng vui vẻ dưới âm phủ."

Anh ta kéo người vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mười mấy giây sau, ánh đèn trong hành lang phụt tắt, xung quanh một lần nữa chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.

***

Mười lăm phút sau, Chung Kỳ Uẩn kéo một chiếc valy ra khỏi văn phòng. Trên đường đến bãi đậu xe còn gặp mấy sinh viên, những sinh viên đó đều rất vui vẻ chào hỏi anh ta, thậm chí một trong số đó còn hào hứng hỏi, "Thưa thầy, bọn em không phải sinh viên khoa Văn, nhưng không biết bọn em có thể đến nghe thầy giảng bài không ạ?"

Chung Kỳ Uẩn dịu dàng nói: "Tiết học mở của tôi hoan nghênh sinh viên toàn trường tới nghe."

"Woa, tốt quá!" Nữ sinh kia cười rạng rỡ, "Nhất định bọn em sẽ đến."

"Ừ."

Nữ sinh kia chú ý đến valy bên cạnh anh ta, tò mò hỏi: "Thầy Chung, thầy phải đi công tác sao?"

"Đúng, tôi phải tổ chức hội nghị ở nơi khác." Chung Kỳ Uẩn nhếch môi, trong mắt mang theo ánh sáng khác thường.

Sau khi tạm biệt mấy sinh viên kia, Chung Kỳ Uẩn đẩy valy đến gần xe của mình, mở cốp sau ra rồi nhét valy vào. Xong xuôi mọi việc, anh ta ngồi vào xe thở phào một hơi. Lại lấy ra một bao thuốc lá, hút hết một điếu thuốc rồi mới nổ máy.

Xe đi một mạch ra phía ngoại ô.

Vì đang là giờ cao điểm buổi tối nên bị tắc đường rất lâu, Chung Kỳ Uẩn mở radio, kiên nhẫn chờ đoàn xe dịch từng chút một.

"Chào buổi tối quý thính giả nghe đài, tôi là Nghiêm Chỉ của kênh Chúc Ngủ Ngon. Vậy là lại kết thúc một ngày làm việc chăm chỉ, có phải mọi người đều đang trên đường về nhà không? Có thể sau 8-9 giờ sẽ có trận tuyết đầu tiên của năm nay, mọi người nhớ phải chú ý giữ ấm và về nhà sớm nhé. Bây giờ tôi sẽ mời quý thính giả nghe một bài hát cũ, bài hát này rất hay được nghe vào mùa Đông —— đó là bài [Mùa Đông Không Lạnh]..."

Giọng nữ ấm áp phát ra từ radio, Chung Kỳ Uẩn gõ gõ ngón tay vào vô lăng.

Liên tục nghe hết bảy, tám bài hát, xe của anh ta mới rời khỏi đoạn đường tắc nhất. Đoạn sau đường xá thông thoáng, khi xe ra khỏi nội thành, anh ta tăng tốc độ, mà lúc này trời cũng bắt đầu đổ tuyết.

Chờ khi đến nơi, trận tuyết đầu mùa đã rơi ngày một nhiều.

Chung Kỳ Uẩn xuống xe, vòng ra cốp sau lấy valy. Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi mà tuyết đã rơi đầy vai anh ta, chẳng qua anh ta không hề bận tâm đến mấy thứ này, cứ thế kéo valy đi.

Đây là một khu biệt thự, căn biệt thự gần đây nhất cũng cách khoảng 1km.

Chung Kỳ Uẩn nhập mật mã cửa chính, kéo valy vào phòng. Anh ta thay giày, bật lò sửa, khui một chai rượu vang, uống hết nửa ly rượu rồi mới mở valy ra.

Nhìn cô gái nằm co tròn trong valy, anh ta không khỏi nở nụ cười.

Chung Kỳ Uẩn đỡ cô ra khỏi valy, bế thẳng cô lên tầng hai.

Anh ta bế cô vào phòng ngủ chính, đặt cô nằm xuống giường rồi mở tủ lấy ra một bộ áo cưới đỏ rực.

Nếu hiện giờ Bùi Oanh Oanh còn tỉnh táo, nhất định cô sẽ thấy bộ áo cưới này giống hệt với bộ mà cô mặc lúc diễn kịch, chỉ là bộ áo cưới này tinh xảo hơn nhiều, với những con bướm bằng lụa vàng thêu ở viền và tay áo.

Chung Kỳ Uẩn cởϊ áσ khoác và áo len của Bùi Oanh Oanh, cẩn thận mặc từng lớp từng lớp áo cưới vào cho cô. Sau đó còn chu đáo dùng lược chải cả mái tóc dài gợn sóng.

Làm xong tất cả những việc này, anh ta lẳng lặng ngồi bên mép giường nhìn cô một hồi rồi mới đứng dậy, ra khỏi phòng. Khi quay lại, trên người anh ta cũng đã mặc bộ đồ cưới của tân lang thời cổ đại.

Chung Kỳ Uẩn đi về phía cô gái nằm trên giường, tiếng gió tuyết bên ngoài lớn đến mức làm cửa kính rung lên phần phật, nhưng anh ta cũng không buồn để ý mà chỉ nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, nhắm mắt lại với nụ cười điềm tĩnh bên môi.

Anh ta đã phóng hoả.

Ngọn lửa kia sẽ cháy từ phòng khách đến cầu thang, cuối cùng nuốt chửng các gian phòng.

Nếu may mắn, anh ta hy vọng bản thân sẽ không lưu lại dù chỉ một chút tro tàn, anh ta muốn rời khỏi cái thế giới này một cách thật sạch sẽ.

Hết chương 102.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện