“Đại ca, anh xem trúng những dược liệu kia rồi hả? Tuy tiền lương của em không nhiều lắm, nhưng cũng có thể giúp đại ca trả một ít.”
Vương Hải lau máu trên mặt, nghiêm trang nói.
Bộ dáng của gã như vậy thực sự rất là khôi hài.
Chẳng qua Diệp Lăng cũng không đồng cảm, nếu như mình chỉ là người bình thường, lúc này cái mặt trào máu kia e rằng chính là mình a.
“Cái này, cái này, còn có cái này...”
“Đúng, còn có cái này, đều lấy cho tao một ít, còn muốn lấy bao nhiêu, thì nhìn tâm ý của ngươi.”
Diệp Lăng cười híp mắt nhìn Vương Hải cười cười nói.
Vương Hải chửi thầm trong bụng, thực sự là muốn khóc a.
Xem tâm ý của ta, xem con mẹ ngươi a, ta không phải đại gia!
Những dược liệu này đều ở lầu hai a!!
Nói trắng ra là, Vương Hải cũng chỉ là một người làm trông tiệm thôi, cũng không phải là chủ tiệm ở đây.
Dược liệu ở lầu hai này, mỗi một loại đều không dưới 1000 khối tiền, tùy tiện lấy mấy cái cũng là một năm tiền lương của gã, hỏi sao không chửi được chứ. Nhưng gã cũng không dám biểu ra ngoài.
Vương Hải không dám nói thêm cái gì, vừa rồi còn khoe khoang khoác lác, nếu hiện tại đổi ý, sợ rằng ngày hôm nay thật sự là bò về nhà.
Cuối cùng, Diệp Lăng lấy khoảng chừng 20 loại trung dược, đều là lấy ở trên lầu hai.
Còn như những thứ trong miệng Vương Hải nào là ‘Trăm năm thành phần’, Diệp Lăng không thèm để ý.
20 loại trung dược ước chừng cũng sấp sỉ 10 vạn khối a, cũng không hề ít chút nào.
Kiều Phong tiếc đứt ruột chịu nửa số tiền, Vương Hải cũng chịu phân nửa.
Mấy vạn khối, Kiều Phong vẫn có thể cắn răng cầm ra được, nhưng Vương Hải thì không giống.
Gã lấy ra tất cả tiền của mình, hiện tại trong túi còn sạch hơn cả khuôn mặt.
Sau khi giải quyết xong, Diệp Lăng cầm theo dược liệu nghênh ngang rời đi, Diệp Lăng vừa đi không lâu thì sắc mặt Kiều Phong lập tức âm trầm xuống.
“Mày thật là não tàn, cmn người nào cũng dám đắc tội, mày bị mù à, hay là ngốc!”
Khuôn mặt Kiều Phong văn vẹo tức giận, tung một cước đá vào ngực Vương Hải.
Vương Hải không đề phòng trúng một cước té ngã xuống đất, ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Hừ, tiền thuốc men cho anh em đều do mày lo hết.”
Kiều Phong nói.
Vương Hải nằm dưới đất lộ vẻ ngốc trệ, sững sờ mà hỏi:
“Tại sao?”
“Mày mù hả, không thấy mấy anh em của lão tử ai nấy cũng đều bị thương sao!”
Kiều Phong chỉ chỉ Vương Hải mắng.
Vương Hải trợn trừng mắt, không dám lên tiếng, giống như là sét đánh ngang tai.
Hiện tại trên người gã đâu còn tệ nào nữa, huống hồ còn tiền thuốc men của mười mấy người, còn có, chỗ này hư hại mấy chỗ, cùng với tiền thuốc mà lúc nãy Diệp Lăng lấy nữa, cộng lại cũng hơn 10 vạn. Gã thật sự khóc không ra nước mắt, cho dù gã đi ra ngoài bán hoa cúc của mình một năm, cũng chưa chắc đủ tiền a.
...
Diệp Lăng rời khỏi nơi đó, lại đón xe đi tới một tiệm bán đồ cổ.
Luyện Đan thì phải cần Đan Lô.
Diệp Lăng tới nơi này, chính là tìm lò luyện đan.
Tiệm bán đồ cổ này hình như làm ăn rất tốt, trước cửa có rất nhiều xe sang trọng đỗ ở đó.
“Xin chào quý khách, xin hỏi ngài tới mua đồ, hay là giám định vật phẩm?”
Diệp Lăng vừa bước vào thì có một cô gái ra chào hỏi, cô gái đó tên là Lưu Xảo, hôm nay vừa mới tới chỗ này để tiếp khách, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, vóc người cao gầy, nhưng cũng rất là lồi lõm a, nhất là trước ngực là một đôi to lớn đầy ắp, quả thực là muốn phá áo chui ra.
Xuyên thấu qua chiếc sườn xám, có thể thấy trong đó là cặp đùi trắng miên man như bông tuyết, thời điểm mọi người ra vào cũng có không ít người đưa mắt quét qua thân thể Lưu Xảo vài cái.
Diệp Lăng cũng không ngoại lệ.
Lưu Xảo nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng như lang như hổ đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Lưu Xảo không khỏi đỏ lên, giọng nói như muỗi kêu vang lên:
“Quý khách...”
Tính cách Lưu Xảo cũng không phải là rất hào phóng, nhưng đối với khách hàng cô vẫn không dám thất lễ, với lại giọng nói cực kì ôn nhu, mặc kệ Diệp Lăng nhìn mình mà vẫn không tỏ thái độ.
Lúc này giọng nói của cô nhỏ lại, giống như là làm nũng vậy, lập tức làm cho Diệp Lăng cảm thấy tâm lý ngứa ngáy.
“Tôi nói là tới đây mua lòng cô, cô có tin không?”
Diệp Lăng trêu đùa nói.
“Tôi... Tôi không bán.”
Lưu Xảo cúi đầu nói.
“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi.”
Diệp Lăng cười ha hả, nói ra:
“Tôi muốn mua một cái Đan Lô, không biết là ở lầu mấy?”
“Đan Lô...”
Lưu Xảo suy nghĩ một hồi, cô vừa tới làm ngày hôm nay, quả thật không biết Đan Lô ở lầu mấy.
“Tôi tự đi tìm thì tốt hơn.”
Diệp Lăng nói.
“Quý khách, ngài có thể ngồi ở đây chờ, để tôi giúp ngài tìm.”
Lưu Xảo nói.
“Ừ, cũng được.”
Diệp Lăng gật đầu.
Lưu Xảo nói xong liền lên tiếng chào một cô gái tiếp khách gần đó, rồi chạy vào trong tiệm.
Nhìn xem dáng vẻ hấp tấp đó, thật là có chút hương vị vì dân mà vất vả.
Diệp Lăng đi dạo quanh đại sảnh ở tầng một, ánh mắt khẽ nhìn xung quanh, chỉ cần Diệp Lăng nhìn qua một chút liền nhận ra những thứ đồ cổ kia là thật hay là giả.
“Đều là giả.”
Diệp Lăng lắc đầu thầm nghĩ những chủ tiệm trên Địa Cầu cũng thật quá bẫy người đi.
Ở tiệm thuốc kia số năm của dược liệu bị đẩy lên, bây giờ ở tiệm bán đồ cổ này lại là sản phẩm giả.
Chẳng qua Diệp Lăng đối với đồ cổ cũng không hứng thú gì, cũng không muốn rước lấy phiền toái, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.
Chỉ chốc lát, Lưu Xảo liền từ trên lầu chạy xuống, làm cho đôi bạch thỏ không ngừng bị xóc lên, nhìn thấy một màn đó, mọi người xung quanh không khỏi há mồm, nuốt một ngụm nước miếng.
“Quý khách, tìm được rồi.”
Lưu Xảo đi tới chỗ Diệp Lăng, thuận tay lau mồ hôi trên đầu một cái, cười nói:
“Tôi vừa mới hỏi quản lí, Đan Lô ở lầu hai.”
Diệp Lăng liếc nhìn một cái, cảm giác cô bé này có phần khả ái, hỏi:
“Cô tên là gì?”
“Tôi... Tôi tên là Lưu Xảo.”
Lưu Xảo ngượng ngập nói.
Diệp Lăng bỗng tiến lên một bước, Lưu Xảo lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn lui lại.
Nhưng Diệp Lăng lại đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay trắng noãn của Lưu Xảo, khuôn mặt có chút nham hiểm thì thầm bên tai của cô, làm Lưu Xảo đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Tôi đề nghị cô tốt nhất là nên đổi một cái nội y D Cup a, nếu cứ để như vậy sẽ khiến nhũ tuyến bị bệnh đó.”
Nói xong, Diệp Lăng nhẹ nhàng bóp nhẹ cánh tay của Lưu Xảo một cái, trong lòng thầm nghĩ cảm xúc thật tốt, nhanh chóng liền đi lên lầu.
Khuôn mặt của Lưu Xảo bây giờ đỏ bừng không khác gì trái táo, quả thực là mê người.
“Đại sắc lang...”
Trong lòng Lưu Xảo thầm mắng một tiếng, chẳng qua cô cũng không dám lớn tiếng la lên.
Bởi vì Diệp Lăng nói không sai, bộ ngực của cô đích thật là D Cup.
Nhưng tính cách Lưu Xảo vốn rất dễ xấu hổ, thường thường bị người khác nhìn chằm chằm, cảm giác vô cùng phiền não, cho nên chỉ mặc nội y C Cup thôi, cảm thấy như vậy có thể thu nhỏ lại một ít, không ngờ vẫn bị người nhìn ra.
Sau đó Lưu Xảo chợt nhớ tới trước khi Diệp Lăng đi lên trên lầu đã bóp nhẹ cánh tay của mình một cái.
Cô không khỏi nhìn lại, cánh tay đến bây giờ còn có chút đỏ lên.
Lưu Xảo vừa thẹn vừa giận, nhưng Diệp Lăng đã đi lên trên lầu rồi, hơn nữa dù sao mình cũng là người mới, tốt nhất nên nhịn xuống.
Thật vất vả mới tìm được công việc như thế, vạn nhất bị quản lí sa thải thì xong.
...
Mà lúc này Diệp Lăng cũng đã lên tới lầu hai.
Lầu hai này cũng không ít người, Diệp Lăng tùy ý đảo vài vòng, thấy giá cả ở đây nếu so với lầu một thì cao hơn mấy lần.
Nhiều nhất là mấy trăm ngàn a.
“Những thứ này chỉ có mấy tên đại gia óc heo mới đi mua.”
Diệp Lăng thầm nghĩ trong lòng.
...
Vương Hải lau máu trên mặt, nghiêm trang nói.
Bộ dáng của gã như vậy thực sự rất là khôi hài.
Chẳng qua Diệp Lăng cũng không đồng cảm, nếu như mình chỉ là người bình thường, lúc này cái mặt trào máu kia e rằng chính là mình a.
“Cái này, cái này, còn có cái này...”
“Đúng, còn có cái này, đều lấy cho tao một ít, còn muốn lấy bao nhiêu, thì nhìn tâm ý của ngươi.”
Diệp Lăng cười híp mắt nhìn Vương Hải cười cười nói.
Vương Hải chửi thầm trong bụng, thực sự là muốn khóc a.
Xem tâm ý của ta, xem con mẹ ngươi a, ta không phải đại gia!
Những dược liệu này đều ở lầu hai a!!
Nói trắng ra là, Vương Hải cũng chỉ là một người làm trông tiệm thôi, cũng không phải là chủ tiệm ở đây.
Dược liệu ở lầu hai này, mỗi một loại đều không dưới 1000 khối tiền, tùy tiện lấy mấy cái cũng là một năm tiền lương của gã, hỏi sao không chửi được chứ. Nhưng gã cũng không dám biểu ra ngoài.
Vương Hải không dám nói thêm cái gì, vừa rồi còn khoe khoang khoác lác, nếu hiện tại đổi ý, sợ rằng ngày hôm nay thật sự là bò về nhà.
Cuối cùng, Diệp Lăng lấy khoảng chừng 20 loại trung dược, đều là lấy ở trên lầu hai.
Còn như những thứ trong miệng Vương Hải nào là ‘Trăm năm thành phần’, Diệp Lăng không thèm để ý.
20 loại trung dược ước chừng cũng sấp sỉ 10 vạn khối a, cũng không hề ít chút nào.
Kiều Phong tiếc đứt ruột chịu nửa số tiền, Vương Hải cũng chịu phân nửa.
Mấy vạn khối, Kiều Phong vẫn có thể cắn răng cầm ra được, nhưng Vương Hải thì không giống.
Gã lấy ra tất cả tiền của mình, hiện tại trong túi còn sạch hơn cả khuôn mặt.
Sau khi giải quyết xong, Diệp Lăng cầm theo dược liệu nghênh ngang rời đi, Diệp Lăng vừa đi không lâu thì sắc mặt Kiều Phong lập tức âm trầm xuống.
“Mày thật là não tàn, cmn người nào cũng dám đắc tội, mày bị mù à, hay là ngốc!”
Khuôn mặt Kiều Phong văn vẹo tức giận, tung một cước đá vào ngực Vương Hải.
Vương Hải không đề phòng trúng một cước té ngã xuống đất, ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Hừ, tiền thuốc men cho anh em đều do mày lo hết.”
Kiều Phong nói.
Vương Hải nằm dưới đất lộ vẻ ngốc trệ, sững sờ mà hỏi:
“Tại sao?”
“Mày mù hả, không thấy mấy anh em của lão tử ai nấy cũng đều bị thương sao!”
Kiều Phong chỉ chỉ Vương Hải mắng.
Vương Hải trợn trừng mắt, không dám lên tiếng, giống như là sét đánh ngang tai.
Hiện tại trên người gã đâu còn tệ nào nữa, huống hồ còn tiền thuốc men của mười mấy người, còn có, chỗ này hư hại mấy chỗ, cùng với tiền thuốc mà lúc nãy Diệp Lăng lấy nữa, cộng lại cũng hơn 10 vạn. Gã thật sự khóc không ra nước mắt, cho dù gã đi ra ngoài bán hoa cúc của mình một năm, cũng chưa chắc đủ tiền a.
...
Diệp Lăng rời khỏi nơi đó, lại đón xe đi tới một tiệm bán đồ cổ.
Luyện Đan thì phải cần Đan Lô.
Diệp Lăng tới nơi này, chính là tìm lò luyện đan.
Tiệm bán đồ cổ này hình như làm ăn rất tốt, trước cửa có rất nhiều xe sang trọng đỗ ở đó.
“Xin chào quý khách, xin hỏi ngài tới mua đồ, hay là giám định vật phẩm?”
Diệp Lăng vừa bước vào thì có một cô gái ra chào hỏi, cô gái đó tên là Lưu Xảo, hôm nay vừa mới tới chỗ này để tiếp khách, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, vóc người cao gầy, nhưng cũng rất là lồi lõm a, nhất là trước ngực là một đôi to lớn đầy ắp, quả thực là muốn phá áo chui ra.
Xuyên thấu qua chiếc sườn xám, có thể thấy trong đó là cặp đùi trắng miên man như bông tuyết, thời điểm mọi người ra vào cũng có không ít người đưa mắt quét qua thân thể Lưu Xảo vài cái.
Diệp Lăng cũng không ngoại lệ.
Lưu Xảo nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng như lang như hổ đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Lưu Xảo không khỏi đỏ lên, giọng nói như muỗi kêu vang lên:
“Quý khách...”
Tính cách Lưu Xảo cũng không phải là rất hào phóng, nhưng đối với khách hàng cô vẫn không dám thất lễ, với lại giọng nói cực kì ôn nhu, mặc kệ Diệp Lăng nhìn mình mà vẫn không tỏ thái độ.
Lúc này giọng nói của cô nhỏ lại, giống như là làm nũng vậy, lập tức làm cho Diệp Lăng cảm thấy tâm lý ngứa ngáy.
“Tôi nói là tới đây mua lòng cô, cô có tin không?”
Diệp Lăng trêu đùa nói.
“Tôi... Tôi không bán.”
Lưu Xảo cúi đầu nói.
“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi.”
Diệp Lăng cười ha hả, nói ra:
“Tôi muốn mua một cái Đan Lô, không biết là ở lầu mấy?”
“Đan Lô...”
Lưu Xảo suy nghĩ một hồi, cô vừa tới làm ngày hôm nay, quả thật không biết Đan Lô ở lầu mấy.
“Tôi tự đi tìm thì tốt hơn.”
Diệp Lăng nói.
“Quý khách, ngài có thể ngồi ở đây chờ, để tôi giúp ngài tìm.”
Lưu Xảo nói.
“Ừ, cũng được.”
Diệp Lăng gật đầu.
Lưu Xảo nói xong liền lên tiếng chào một cô gái tiếp khách gần đó, rồi chạy vào trong tiệm.
Nhìn xem dáng vẻ hấp tấp đó, thật là có chút hương vị vì dân mà vất vả.
Diệp Lăng đi dạo quanh đại sảnh ở tầng một, ánh mắt khẽ nhìn xung quanh, chỉ cần Diệp Lăng nhìn qua một chút liền nhận ra những thứ đồ cổ kia là thật hay là giả.
“Đều là giả.”
Diệp Lăng lắc đầu thầm nghĩ những chủ tiệm trên Địa Cầu cũng thật quá bẫy người đi.
Ở tiệm thuốc kia số năm của dược liệu bị đẩy lên, bây giờ ở tiệm bán đồ cổ này lại là sản phẩm giả.
Chẳng qua Diệp Lăng đối với đồ cổ cũng không hứng thú gì, cũng không muốn rước lấy phiền toái, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.
Chỉ chốc lát, Lưu Xảo liền từ trên lầu chạy xuống, làm cho đôi bạch thỏ không ngừng bị xóc lên, nhìn thấy một màn đó, mọi người xung quanh không khỏi há mồm, nuốt một ngụm nước miếng.
“Quý khách, tìm được rồi.”
Lưu Xảo đi tới chỗ Diệp Lăng, thuận tay lau mồ hôi trên đầu một cái, cười nói:
“Tôi vừa mới hỏi quản lí, Đan Lô ở lầu hai.”
Diệp Lăng liếc nhìn một cái, cảm giác cô bé này có phần khả ái, hỏi:
“Cô tên là gì?”
“Tôi... Tôi tên là Lưu Xảo.”
Lưu Xảo ngượng ngập nói.
Diệp Lăng bỗng tiến lên một bước, Lưu Xảo lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn lui lại.
Nhưng Diệp Lăng lại đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay trắng noãn của Lưu Xảo, khuôn mặt có chút nham hiểm thì thầm bên tai của cô, làm Lưu Xảo đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Tôi đề nghị cô tốt nhất là nên đổi một cái nội y D Cup a, nếu cứ để như vậy sẽ khiến nhũ tuyến bị bệnh đó.”
Nói xong, Diệp Lăng nhẹ nhàng bóp nhẹ cánh tay của Lưu Xảo một cái, trong lòng thầm nghĩ cảm xúc thật tốt, nhanh chóng liền đi lên lầu.
Khuôn mặt của Lưu Xảo bây giờ đỏ bừng không khác gì trái táo, quả thực là mê người.
“Đại sắc lang...”
Trong lòng Lưu Xảo thầm mắng một tiếng, chẳng qua cô cũng không dám lớn tiếng la lên.
Bởi vì Diệp Lăng nói không sai, bộ ngực của cô đích thật là D Cup.
Nhưng tính cách Lưu Xảo vốn rất dễ xấu hổ, thường thường bị người khác nhìn chằm chằm, cảm giác vô cùng phiền não, cho nên chỉ mặc nội y C Cup thôi, cảm thấy như vậy có thể thu nhỏ lại một ít, không ngờ vẫn bị người nhìn ra.
Sau đó Lưu Xảo chợt nhớ tới trước khi Diệp Lăng đi lên trên lầu đã bóp nhẹ cánh tay của mình một cái.
Cô không khỏi nhìn lại, cánh tay đến bây giờ còn có chút đỏ lên.
Lưu Xảo vừa thẹn vừa giận, nhưng Diệp Lăng đã đi lên trên lầu rồi, hơn nữa dù sao mình cũng là người mới, tốt nhất nên nhịn xuống.
Thật vất vả mới tìm được công việc như thế, vạn nhất bị quản lí sa thải thì xong.
...
Mà lúc này Diệp Lăng cũng đã lên tới lầu hai.
Lầu hai này cũng không ít người, Diệp Lăng tùy ý đảo vài vòng, thấy giá cả ở đây nếu so với lầu một thì cao hơn mấy lần.
Nhiều nhất là mấy trăm ngàn a.
“Những thứ này chỉ có mấy tên đại gia óc heo mới đi mua.”
Diệp Lăng thầm nghĩ trong lòng.
...
Danh sách chương