Giọng điệu Nhiếp Văn Viễn không thay đổi, khuôn mặt nghiêm túc, “Chịu đựng.”
Thân mình Hoàng Đan phát run, “Rất đau.”
Nhiếp Văn Viễn buông mí mắt, động tác trên tay không tạm dừng, hắn giống như một người cha nghiêm khắc, đang dạy con trai về những thiếu hụt thông thường, “Không mạnh một chút, vết thương trên vai con sẽ rất khó lành.”
Hoàng Đan bắt lấy tay kia của người đàn ông, trong giọng nói có thêm tiếng khóc nức nở rõ ràng, “Được rồi, cậu ơi, cậu đừng để ý đến con nữa mà.”
Nhiếp Văn Viễn xem xem tay đang bắt lấy tay mình, hắn nhíu mày,“Lại khóc nữa.”
Hoàng Đan buông tay đang nắm người đàn ông, cậu không xoay người, còn quay lưng lại người đàn ông, bả vai hơi hơi run,“Con thật sự rất sợ đau.”
Nhiếp Văn Viễn đè lại bả vai thanh niên, đem người xoay lại, không ngoài dự nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt,“Tật xấu này của con có từ lúc nào thế?”
Hoàng Đan đau dữ dội, cũng không quên sửa lại cho đúng một cách nghiêm túc,“Không phải tật xấu mà.”
Toàn bộ mày Nhiếp Văn Viễn đều nhíu lại,“Xoa rượu thuốc thôi mà đã khóc thành như vậy rồi.”
Hoàng Đan đè nén nức nở, “Con chỉ sợ đau thôi.”
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc rượu, có chút gay mũi, lởn vởn xung quanh hai cậu cháu, một bước cũng không bay ra.
Sợ đau, sợ đến thế nào? Chỉ có người trong cuộc mới biết được, trừ khi tự mình đem đau đớn tính toán thành số liệu, rồi chế tạo máy móc nhập số liệu đó vào, để ai cũng có thể đến thử một cái, nếu không người ngoài mãi mãi không thể nào hiểu được cả.
Suy cho cùng những từ ngữ đồng cảm với bản thân đều vẫn sẽ tồn tại sai lệch.
Áo sơ mi màu lam của Hoàng Đan bị khóc đến ướt một mảng lớn, mảng ướt đó có màu sắc đậm, rất dễ khiến người khác chú ý, còn đang dần dần khuếch tán ra.
Nhiếp Văn Viễn gật đầu,“Đi rửa mặt đi.”
Hoàng Đan vừa lau nước mắt chảy xuống cằm, vừa lắc đầu,“Đợi một lát, không đau nữa thì đi rửa.”
Nếu không thì rửa cũng như không rửa, cậu biết.
Nhiếp Văn Viễn nhìn cháu ngoại trai của mình, cuối cùng hình như cũng lộ ra biểu cảm quái dị đầu tiên, nhưng mà giây lát đã lướt qua, hắn lên cơn nghiện thuốc lá, trong túi không có, đang để ở phòng khách.
“Lần đó tại sao muốn làm như vậy?”
Nhiếp Văn Viễn hỏi câu này vô cùng bất ngờ, không đầu không đuôi, để người ta nghe sẽ buồn bực, không biết là có ý gì.
Hoàng Đan lại hiểu ngay lập tức, cậu dùng tay lau mặt,“Lúc ấy không nghĩ được cái gì cả.”
Người đàn ông sẽ không tin, Hoàng Đan biết, cậu đang đợi đối phương đo lường đánh giá và phán quyết đối với mình.
Mi mắt Nhiếp Văn Viễn híp híp,“Lúc đó con làm ra hành động đó, là muốn cậu nhìn con bằng cặp mắt khác xưa rồi sắp xếp cho con vào Tân Thế Kỷ sao?”
Hoàng Đan ngẩng mạnh đầu.
Nhiếp Văn Viễn bị đôi mắt đang chảy nước mắt của cháu ngoại trai nhỏ nhìn, trong lòng thoáng co rút một chút, nhanh đến hắn không kịp bắt giữ thì nó đã biến mất không để lại dấu vết,“ Nếu cậu sai lầm, con có thể phủ định.”
Mí mắt Hoàng Đan run rẩy, nước mắt một giọt hai giọt lăn xuống má, cậu im lặng khóc, một câu cũng không nói lại.
Nhiếp Văn Viễn cũng không mở miệng, vết nhăn trên mi gian càng ngày càng sâu, bóng mờ cũng càng ngày càng nặng, khiến chính khí giữa mi nhãn của hắn bị nhạt đi không ít, có một màn hấp tấp nóng lòng muốn thử, muốn chiếm lấy.
Có một luồng mùi hương đồ ăn theo khe cửa chen vào, một mình nó đến thì coi như xong đi, còn kéo theo mùi khói dầu, cả hai vừa tiến vào, không kiêng nể gì nhào vào phía giường của hai cậu cháu.
Bả vai đau đớn Hoàng Đan chậm rãi giảm bớt, cậu đứng dậy đi buồng vệ sinh rửa mặt rồi trở về phòng.
Nhiếp Văn Viễn còn ngồi ở vị trí ban đầu, đang đậy nắp bình rượu thuốc, mí mắt không nâng nói,“Ngủ đừng áp lên bả vai bị thương.”
Hoàng Đan nói,“Con biết ạ.”
Nhiếp Văn Viễn không nhắc lại chuyện đó, hắn cầm rượu thuốc trong tay,“Ngày mai đến tìm cậu, đến lúc đó sẽ bóp thuốc rượu tiếp cho con.”
Mắt Hoàng Đan hồng hồng, mũi cũng vậy, cậu mở miệng, giọng khàn khàn,“Được rồi, cậu để rượu thuốc cho con đi, để con tự mình làm.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tùy con.”
Hắn đưa chai rượu thuốc trong tay qua,“Về sau con đừng kích thích Tiểu Vi nữa.”
Hoàng Đan nhận rượu thuốc, ngón tay vuốt ve thân bình, âm ấm,“Biết ạ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng của bà nội Ngô, nói cơm làm xong rồi, gọi họ đi ra ăn cơm trưa.
Buổi sáng vớt ba con cá lớn, đều kho hết, chia ra ba dĩa, đặt ở ba chỗ khác nhau, một dĩa đối diện Nhiếp Văn Viễn, một đối diện Nhiếp Tú Cầm, một dĩa đối với bà nội Ngô, trực tiếp nhảy vọt qua Hoàng Đan.
Hoàng Đan không biểu hiện ra cảm xúc bất mãn gì, cậu buông mắt lùa cơm trắng, đôi đũa hướng vào dĩa trước mặt Nhiếp Văn Viễn, dù sao đồ cậu thích ăn đều ở chỗ này.
Ba nội Ngô nhìn cậu không khách sáo như vậy thì khụ một tiếng,“Tiểu Vu, cậu không thích ăn đậu cô ve à?”
Trước mặt Hoàng Đan là một dĩa đậu cô ve xào, được cắt thành từng đoạn ngắn, bên trong có ớt cắt mỏng, xanh đi với đỏ, nhìn sẽ thèm ăn, nhưng cậu không thích ăn đậu cô ve,“Dạ, không thích ạ.”
Bà nội Ngô tức giận nói,“Cậu đứa nhỏ này sao có thể kén ăn như thế, đến đi, ăn chút đậu cô ve đi.”
Bà cụ nói thì lấy đũa của mình gắp đậu cô ve cho thanh niên.
Trong bát Hoàng Đan có thêm một đũa đậu cô ve, cậu không ở trước mặt mọi mà đẩy lên trên bàn, khiến bà nội Ngô khó chịu, cũng không ăn, chỉ để ở tại chỗ đó.
Cứ việc như thế, bà nội Ngô vẫn không vui, bà cụ lại bắt đầu lải nhải lẩm bẩm,“Mấy ngày hôm trước hái đậu cô ve từ bên trên bờ ruộng chỉ còn một nhúm nhỏ,đâu còn bao nhiêu đâu chứ, hiện tại muốn ăn cũng không có, đều đã bị nước cuốn trôi đi hết rồi.”
Nhiếp Tú Cầm aiii thở dài,“Trận lũ này một ngày không lùi thì bước ra khỏi cửa cũng khó khăn.”
Bà nội Ngô hoàn toàn không muốn trò chuyện về lũ lụt, bà cụ chỉ muốn trò chuyện về thằng oắt con không lễ phép này, đáng tiếc không ai đáp lời, bà cụ đành khó chịu ăn cơm.
Trên bàn im lặng lại, chỉ có bà nội Ngô mím môi ăn cơm đồ ăn, trong miệng phát ra tiếng chèm chẹp, bà cụ có một thói quen, khi gắp đồ ăn sẽ cầm đũa gẩy khều một cái ở trong dĩa, mỗi lần đều như vậy.
Thế hệ trước đã từng rất nghèo, bà nội Ngô chỉ ăn đồ ăn chay, không phải cà, thì là dưa chuột, thỉnh thoảng có mấy củ cải muối do chính bà cụ ướp, không dòn, rất nát.
Nhiếp Tú Cầm nghe mùi rượu thuốc,“Tiểu Vu, vai con không sao chứ?”
Hoàng Đan nói không sao.
Nhiếp Tú Cầm thở dài một tiếng bao phủ vào bên trong bát.
Tốc độ ăn cơm của Nhiếp Văn Viễn đặc biệt nhanh, một tay hắn bưng bát cơm, một tay cầm đôi đũa, thỉnh thoảng gắp đồ ăn lùa cơm, không nói một tiếng, bình thường đều là một mình hắn ăn đồ ăn mình thích, sẽ dư lại rất nhiều, hiện tại có thêm một người, đồ ăn trong dĩa không còn dư một miếng nào.
Hoàng Đan gắp ăn luôn hai miếng khoai tây ở rìa dĩa, rồi bưng lên cái dĩa ở trước mặt Nhiếp Văn Viễn, đổ hết tất cả vào bên trong bát của mình, cúi đầu lùa vào trong miệng.
Trong mắt Nhiếp Tú Cầm trào ra vài phần ngạc nhiên,“Tiểu Vu, dì nhỏ nhớ rõ lúc trước con rất ghét ăn khoai tây mà, chẳng những toàn lựa ra vứt bỏ, còn nghiêm mặt không để người khác ăn, nói ai ăn khoai tây cũng không tốt.”
Giọng nói Hoàng Đan mơ hồ,“Khẩu vị thay đổi thôi ạ.”
Nhiếp Tú Cầm cười khẽ,“Thay đổi được lắm, kén ăn sẽ ảnh hưởng thân thể, con ăn nhiều đồ ăn khác một chút, như vậy sẽ cân đối được dinh dưỡng.”
Bà nội Ngô nghe hiểu một chút,“Đậu cô ve cũng không ăn, có thể cân đối mới là lạ đó.”
Hoàng Đan biết, trong đầu bà cụ luôn không muốn cậu ăn đồ ăn của Nhiếp Văn Viễn, cảm thấy đó là chuẩn bị Nhiếp Văn Viễn, người khác không thể đụng vào.
Cậu ăn chậm nhai kỹ, ăn xong món canh thì bắt đầu ăn cá.
Bên kia Nhiếp Văn Viễn còn dư một bàn cá, chỉ có bong bóng cá thịt cá là không thấy, hơn một nửa trong bụng hắn, hơn phân nửa còn lại đều bị cháu ngoại trai hắn ăn.
Bà nội Ngô đặt đũa lên trên miệng bát, tay khô héo cầm khăn lau bên cạnh lau chùi bàn,“Buổi tối không ăn cá kho nữa, ăn hai bữa, rất dễ bị nóng.”
Bà cụ bưng dĩa trước mặt Nhiếp Văn Viễn lên,“Thịt cá vẫn còn nhiều này, buổi tối Tiểu Vu nên ăn tiếp đi.”
Hoàng Đan nói,“Con không ăn thịt trên lưng cá, rất nhiều gai, sẽ bị hóc xương đó.”
Bà nội Ngô trừng mắt một cái, ngại cậu chọn ba lấy bốn, lời khó nghe chưa nói ra miệng, đổi câu khác,“ Không phải còn có đuôi cá sao?”
Hoàng Đan nói cậu cũng không ăn cái đuôi,“Con chỉ ăn thịt trên bụng cá thôi ạ.”
Trên khuôn mặt bà nội Ngô có lốm đốm da đốm mồi, bà cụ cười, trên mặt có một đống nếp gấp, da đốm mồi cũng chen vào một chỗ,“Vậy thì thật đúng lúc, cậu có khẩu vị giống cậu của cậu thật đó.”
Nhiếp Tú Cầm đồng tình gật đầu, nói đúng rồi,“Tiểu Vu như vậy rất tốt, lúc trước kén ăn nghiêm trọng, hiện tại thật rất tốt.”
Nhiếp Văn Viễn không có biểu cảm gì.
Thời điểm dọn dẹp bàn ăn, khuôn mặt già nua của bà nội Ngô kéo dài thêm, sắp đuổi kịp được con lừa luôn rồi.
Buổi chiều Nhiếp Văn Viễn muốn đến đê đập bên kia xem tình hình chưa công bố ra ngoài, đi chung còn có mấy nhân vật lớn ở thành phố T, đều là những người từng quyên góp trên mười vạn.
Hoàng Đan nghe được Nhiếp Văn Viễn gọi điện thoại, biết chuyện như vậy, nên nói bản thân cũng muốn đi.
Nhiếp Văn Viễn tháo đồng hồ xuống để trên bàn,“Đừng thêm phiền.”
Hoàng Đan nói,“Con đi xem giải phóng quân.”
Nhiếp Văn Viễn cuộn tay áo lên, vuốt phẳng nếp uốn rất nhỏ,“Trong TV cũng có thể xem.”
Hoàng Đan nói,“Không giống, cậu ơi, con sẽ không gây thêm phiền cho cậu đâu, con sẽ rất ngoan.”
Nhiếp Văn Viễn nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cháu ngoại trai, đối phương đầy mặt nghiêm túc, không có một chút dấu vết đùa giỡn nào, hắn thu hồi tầm mắt, cài nút áo sơmi lên, đưa tay sửa sang lại cổ áo,“Đi có thể, đừng chạy loạn.”
Hoàng Đan không nhìn tới yết hầu người đàn ông, bị cổ áo che khuất,“Được ạ.”
Giây tiếp theo cậu hỏi,“Cậu ơi, cậu cài kín như vậy không sợ nóng sao? Trời này hơn ba mươi độ, rất khó chịu.”
Nhiếp Văn Viễn nói sẽ không.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông, hình như là không ra mồ hôi, cậu có chút hâm mộ, không giống bản thân, để trần nằm ngủ trên giường, cũng có thể bị nóng ra mồ hôi ướt đẫm, da đầu có thể bị bốc lửa luôn.
Trước khi ra khỏi cửa, Hoàng Đan vào trong phòng Nhiếp Văn Viễn thay quần dài, đổi lại quần đùi và áo lót trắng.
Bà nội Ngô đứng ở trong phòng khách, nghe được Nhiếp Văn Viễn nói muốn chuẩn bị hai đôi ủng cao su, mí mắt liền nhảy nhảy,“Con muốn dẫn nó đi ra ngoài? Bên ngoài đang xảy ra lũ lụt, rất loạn, mang theo một đứa quỷ nghịch ngợm bên người, còn không biết có thể trêu chọc đến bao nhiêu chuyện phiền phức, hay là để nó ở nhà bóc đậu phộng đi.”
Nhiếp Văn Viễn kẹp điếu thuốc, tay hắn vẫy vẫy một que diêm rồi thổi tắt ngọn lửa nhỏ,“Con đã đồng ý với Tiểu Vu rồi.”
Bà nội Ngô nói,“Cái đó cũng không nhất định phải dẫn theo.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“ Má Ngô, con là cậu của nó, không thể nói không giữ lời.”
Bà nội Ngô không thể hiểu nổi, đối với thằng oắt con đó, còn cần phải giữ chữ tín làm gì chứ,“Không phải dì có thành kiến với nó, là do nó như vậy, cả ngày không có lý tưởng nào, một đời cũng không có khả năng học được gì cả.”
Nhiếp Văn Viễn chơi đùa hộp diêm.
Bà nội Ngô thấy hắn không lên tiếng, tiếp tục nói,“Giống anh trai Tiểu Phi của nó đó, đi học, rồi tốt nghiệp đại học, người lại hiểu chuyện, đó mới đúng là cháu ngoại trai lớn của con.”
Nhiếp Văn Viễn hút một hơi thuốc,“Ai cũng vậy thôi.”
Bà nội Ngô sửng sốt, giọng nói bà cụ già đi rất nhiều,“Mặc kệ nói thế nào, năm đó nhà họ Nhiếp đều có ơn với con.”
Nhiếp Văn Viễn ném hộp diêm đến trên bàn trà, híp mi mắt nuốt khói phun sương.
Bà nội Ngô nhìn người này lớn lên, chăm sóc hắn mấy chục năm, thời gian ở cùng hắn còn nhiều hơn cha mẹ hắn, coi hắn như con trai mình đẻ ra mà chăm sóc nhưng lại không hiểu thấu, một chút cũng không được.
Bên trong phòng khách yên tĩnh, bà nội Ngô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không há mồm nữa.
Hoàng Đan từ trong phòng đi ra thì nhận ra người đàn ông trên sô pha không thích hợp, cậu không nói gì, chỉ đi qua, tùy cơ ứng biến chờ động tác của đối phương.
Nhiếp Văn Viễn không nói một lời hút xong điếu thuốc, dụi tắt để vào trong gạt tàn, hắn đứng lên đi ra ngoài cửa.
Bước chân Hoàng Đan bay nhanh theo
Đê đập ở phía tây thành phố T, cách một đoạn đường, xe bị ép dừng lại, đổi thành ngồi thuyền, xuống thuyền phải chạy bộ, ủng cao su mỗi lần nâng lên, đều mang theo một bãi bùn.
Nhiếp Văn Viễn đi thoải mái, Hoàng Đan lại rất gian nan, cậu mệt thở hồng hộc, nhưng khi thật sự đến nơi đó lại không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì một màn trước mắt kéo hết toàn bộ sự chú ý của cậu.
Nhóm giải phóng quân mặc đồ rằn ri bẩn thỉu, bên ngoài là áo phao quân đội màu cam, bọn họ khiêng ôm bao cát mấy chục cân, một cái rồi lại một cái đến bờ đê.
Nhiếp Văn Viễn đi theo trò chuyện với người lãnh đạo, Hoàng Đan không đi, cậu đứng ở trên đập nước, nhìn thấy một giải phóng quân ngồi phịch ở trên người đồng đội, đưa hai chân không còn sức lực ra, hai chân ngâm trong nước thời gian quá dài nên không còn nhìn ra màu da nữa.
Tầm mắt Hoàng Đan quét về phía chổ đê bị vỡ, trong tầm nhìn là một bức họa nước lũ cuồn cuộn, kẹp đồ rằn ri ở giữa trông rất chói mắt.
Cậu thấy người dân tham dự chống lũ bị cảm nắng cần hỗ trợ nên lập tức đi qua kéo người lên, chỉ có thể làm được như vậy, chuyện khác cũng không thể làm được.
Bầu không khí xung quanh đục ngầu không chịu nổi, mùi bùn đất rất nặng, lấp kín hơi thở con người ở bên trong, chèn ép thần kinh, dễ dàng khiến đầu óc người ta choáng váng.
Trong lúc vô tình ánh mắt Hoàng Đan liếc ngừng lại, cậu đi đến cách đó không xa, thấy một cái bia sống chết, chữ viết mặt trên có màu đỏ tươi — Đê còn người còn, thề sống chết cùng tồn tại với đê đập!
Nhìn nội dung trên bia, trong lòng Hoàng Đan có thêm một thứ, đó là nặng nề, từ trước đến giờ cậu chưa từng có tâm trạng như thế này, lần này thời gian xuyên việt chạm đến việc chống lũ, như là cố ý muốn cho cậu hiểu rõ triệt để hai chữ đó.
Có cơn gió thổi qua, trên mặt Hoàng Đan ướt sũng, toàn là mồ hôi, cậu phục hồi tinh thần, về lại vị trí đứng lúc đầu, trước lúc xuất phát đã đồng ý với Nhiếp Văn Viễn là sẽ ngoan.
Nhiếp Văn Viễn còn nói chuyện với người ở bên kia, quay lưng lại Hoàng Đan, tóc cạo ngắn gọn ở sau gáy, lộ ra cổ thon dài, để người nhìn thì sẽ nhịn không được muốn đưa tay sờ sờ.
Hoàng Đan vừa muốn chuyển trọng tâm thân mình từ trái chuyển qua bên phải thì thấy một giải phóng quân khiêng bao cát đi về phía bên này, anh bất ngờ đổ về phía trước.
Hoàng Đan cách giải phóng quân này gần nhất, không chút do dự nhảy xuống chạy nhào về phía trước, vốn muốn đỡ anh ấy đứng lên, kết quả bởi vì trọng lượng anh ấy rất nặng mà không đứng vững, nên đành làm đệm lưng cho cho anh ấy.
Bao cát mấy chục cân thêm trọng lượng của một chàng trai trẻ tuổi, hoàn toàn đặt trên lưng ở Hoàng Đan, mặt cậu vùi vào trong nước bùn, không phát ra tiếng nào được.
Giải phóng quân nằm sấp trên lưng Hoàng Đan, thân mình run rẩy vài cái, người không động đậy nữa.
Người khác kịp phản ứng, vội vã tiến lên kéo anh ấy đến một bên tiến hành cứu giúp nhưng không cứu được nữa, nói là hô hấp và tim đã ngừng lại rồi, vì mệt mà chết.
Trong miệng Hoàng Đan đều là bùn, răng còn va đến môi, cậu được người khác kéo lên, vẻ mặt hoảng hốt cầm lấy nước súc miệng rồi lớn tiếng ho khan, đầy mặt đều là nước mắt, hòa tan với bùn ở trên mặt.
Giải phóng quân kia được đồng đội nâng đi, Hoàng Đan nhận ra là người lần trước kéo cậu từ trong thùng gỗ lên thuyền, đưa cậu ra khỏi thành phố, cũng không khác với nguyên chủ lắm, nói không còn thì không còn, khi ra đi vẫn là một thân mồ hôi xen lẫn bùn đất.
Hoàng Đan cứ thế trợn mắt chảy hai hàng nước mắt nhìn theo, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Nhiếp Văn Viễn vỗ vỗ bả vai thanh niên, đưa qua đi một chiếc khăn màu xám nhạt.
Hoàng Đan nhận khăn lau nước mũi, trong lòng cậu bỗng sinh ra một tia bi thương, người đến một lúc nào đó, thật sự rất yếu đuối.
Nhiếp Văn Viễn ngồi xổm xuống,“Con làm rất tốt.”
Từ nguyên chủ trong trí nhớ Hoàng Đan biết được, ba người Trần Tiểu Nhu, Trần Phi, Chu Vi Vi luôn muốn nhận được khen ngợi từ cậu của mình, mỗi lần gặp mặt đều hao tâm tổn trí giở thủ đoạn nhỏ, cũng không được mấy lần đều phải tự trở về
Trong ba người, Nhiếp Văn Viễn chú ý trên người Chu Vi Vi nhiều hơn một chút, nguyên chủ không quan trọng, anh chị thì rất muốn, nhất là chị gái, cô ta rất để ý.
Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu đưa khăn trả cho người đàn ông.
Nhiếp Văn Viễn xem xem nước mũi và nước mắt dính trên khăn, còn có một mảng lớn nước bùn, hắn không nhận,“Mang về cho má Ngô giặt đi.”
Hoàng Đan thu tay, thuận tiện đem khăn gấp lại nhét vào trong túi, cậu từ trong bùn đi qua, từ tóc đến đầu ngón chân đều bẩn, cũng lười quan tâm,“Cậu ơi, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Đi xuống hỗ trợ sao ạ?”
“Con không cần đi, ở chỗ này chờ cậu.”
Nhiếp Văn Viễn nói xong thì rời đi, khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã thay một bộ rằn ri và áo phao quân đội màu cam, đi qua đi lại bên trong đội ngũ giải phóng quân trong cũng không cảm thấy có một tia bất ngờ nào.
Hoàng Đan nheo lại đôi mắt, người từng làm lính trên người sẽ có một loại khí thế, thân hình cũng rất cao thẳng, người khác không có.
Nhiếp Văn Viễn gia nhập chống lũ không bao lâu, Hoàng Đan nghe được sau lưng truyền đến một giọng nói,“Ô, tôi còn tưởng là ai, thì ra là chủ nhiệm Nhiếp à.”
Giọng nói này rất quen thuộc, Hoàng Đan quay đầu, nhìn thấy Vương Minh ông chủ Vương chậm rãi mang theo thân tín đi đến bên này, xung quanh giày da đều là bùn, trên ống quần cũng vậy, một bên gã sờ nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, một bên cười giống như vừa mới thấy chuyện thú vị, làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Vương Minh phất tay để thân tín chờ phía sau, gã tới gần chút, đè giọng nói cực thấp,“Nhóc con, tôi chưa từng gặp bóng dáng cháu ngoại trai hay cháu ngoại sinh gái nào ở bên cạnh cậu của cậu, cậu ta có thể dẫn cậu ra, cũng không sợ cậu gây phiền phức cho cậu ta, xem ra cậu ta đã bắt đầu thừa nhận cậu rồi.”
“Thật đáng mừng, phải thêm tí sức lực nữa để lấy tín nhiệm của cậu ta, đến lúc đó, chuyện tôi giao cho cậu sẽ dễ dàng hoàn thành hơn, xem ra ngày chúng ta ăn mừng lớn sẽ không còn bao xa nữa.”
Hoàng Đan không phản ứng.
Vương Minh trêu ghẹo,“Giống như con nít vậy, sao thế, lăn trong bùn à?”
Hoàng Đan vẫn không đáp lại.
Gân xanh trên thái dương Vương Minh nổi lên, nếu không có rất nhiều người ở đây, chân gã đã đạp một cái rồi, thật mẹ nó không biết trời cao đất rộng,“Biết sao không, trước khi tôi tìm cậu, đã đến tìm anh cậu đó.”
Dây thần kinh trong đầu Hoàng Đan run lên, im lặng đợi câu tiếp theo.
Vương Minh ác ý chém rớt câu chuyện, là không muốn nói tiếp,“Muốn biết à? Tự đi hỏi đi.”
Hoàng Đan,“……”
Mắt cậu nhìn tay Vương Minh, không phải xem nhẫn ngọc ban chỉ, mà là phát hiện dưới đáy dưới ngọc ban chỉ có cái gì màu đen, giống như là xăm cái gì, một chuỗi chữ cái? Nhẫn ngọc ban chỉ che lấp dấu vết đó sao? Sẽ là cái gì đây?
Không có dừng lại quá nhiều, Hoàng Đan bị Vương Minh cảnh báo gõ vang nên thu hồi tầm mắt, cậu sắp xếp lại suy nghĩ, nhét thông tin vừa mới nắm giữ vào, chờ sau khi xác nhận sẽ sơ lượt lại lần nữa.
Đúng lúc này, Nhiếp Văn Viễn đột nhiên xoay người nhìn lại đây.
Mặt Hoàng Đan không đổi sắc.
Tầm mắt Vương Minh từ trên người cậu xẹt qua, ý vị không rõ cười cười, sau đó nhìn Nhiếp Văn Viễn, giơ ngón tay cái lên, rất không có tâm khen,“ Chủ nhiệm Nhiếp, bảo đao chưa già nha.”
Gã chỉ chỉ người bên cạnh, bừa bãi nói,“Cháu ngoại trai cậu vừa rồi nói với tôi cậu rất giỏi, thật đó, cậu không thấy được, lúc cậu ta nhắc tới cậu, trong đôi mắt cũng phát ra ánh sáng.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút.
Nhiếp Văn Viễn nhìn thanh niên, hắn đem đầu chuyển qua, tiếp tục đi khiêng bao cát.
Vương Minh thả lỏng gân cốt,“Nếu chủ nhiệm Nhiếp cũng đi xuống, tôi cũng không thể đứng ở một bên xem náo nhiệt, Tiểu Hồ, đi lấy cho tôi một bộ giống chủ nhiệm Nhiếp đi!”
Giọng nói gã không cao không thấp, đủ để cho người bên cạnh người nghe được.
Mấy nhân vật lớn ở thành phố T tím mặt trừng Vương Minh, trong đầu mắng chửi, mẹ nó, không phải nói đến đây một chút thôi, không làm gì khác sao? Thì ra chỉ là đang thả rắm?
Không có cách nào, rất nhiều người nhìn, bọn họ đều thay trang bị, lẫn vào trong đội ngũ dân và giải phóng quân, giả bộ tạo dáng nâng bao cát dính tý bùn vào trong người.
Qua hơn mười phút, khi Nhiếp Văn Viễn nâng tay lau mồ hôi, nghiêng đầu mắt nhìn, thanh niên còn ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó, không chạy loạn khắp nơi, không gây thêm phiền phức, nói được thì làm được.
Vương Minh cũng nhìn qua, sắc mặt không quá dễ nhìn, gã chỉ đến xem cháu ngoại trai đùa giỡn la cà ở đê đập, cậu còn không được bị người ta xách ra chê cười một trận mới là lạ, tấm gương hay hình tượng gì cũng đều bị quét sạch.
Kết quả lại bị đảo ngược lại, cháu ngoại trai chuyên gây chuyện thị vậy mà lại thành đứa trẻ ngoan như vậy, thật mẹ nó tà môn quá mà.
Bên kia, bà nội Ngô mở cửa cho Lưu Toàn Võ,“Cậu tới không đúng lúc, chủ nhiệm đi ra ngoài rồi.”
Lưu Toàn Võ đổi giày hỏi,“Đi đến nhà máy sao?”
Bà nội Ngô lắc đầu, nói là đi đến đập nước,“Cậu ấy còn dẫn theo Tiểu Vu nữa.”
Trên mặt Lưu Toàn Võ lộ ra vẻ sửng sốt,“Tiểu Vu đến lúc nào?”
Bà nội Ngô nhắc tới liền tức giận,“Có vài ngày, từ sáng tới tối không có chuyện gì làm, chỉ đi lên lầu rồi xuống lầu, không biết lại muốn đi đường tắt gì nữa đây.”
Lưu Toàn Võ cười cười,“Có Văn Viễn ở đây, Tiểu Vu sẽ thành thật.”
Gã tháo nón trên đầu xuống,“Má Ngô, con thấy có giày phụ nữ ở cửa, còn có người khác ở đây sao?”
Bà nội Ngô aiii một tiếng,“Cậu xem trí nhớ tôi này, chị Văn Viễn và con gái đều ở trong phòng, đến cùng một ngày với Tiểu Vu.”
Lưu Toàn Võ sáng tỏ nói,“Vậy à, bên ngoài xảy ra lũ lụt, chỗ này của Văn Viễn ở địa thế rất tốt, được an toàn.”
Bà nội Ngô nói cũng có thể, nên người đến cũng nhiều, bà cụ cầm khăn lau tay,“Cậu tìm Văn Viễn có chuyện à? Không biết lúc nào cậu ấy mới trở về, hay cậu đi xem TV một lát đi, tôi còn phải đi giặt quần áo.”
Lưu Toàn Võ nói được,“Má Ngô cứ đi bận rộn chuyện của dì đi, con bên này không cần phải xen vào đâu.”
Bà nội Ngô nói được,“Trong bếp có nước sôi, trà ở trong túi, cậu muốn uống thì tự đi pha đi.”
Bà cụ tiến vào buồng vệ sinh khép cửa lại, quần áo bên trong vừa giặt một lần, còn chưa giặt sạch nước thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động rất lớn, nghe khiến người ta phát run.
Bà nội Ngô vội vàng bận rộn đi ra ngoài, trên mặt đất có xà phòng, bà cụ trượt chân, lúc nguy cơ đưa tay chống cái ghế, nếu không nắm chắc một chút thì có thể sẽ không dậy được nữa.
Vỗ vỗ ngực, lại niệm vài câu A Di Đà Phật, bà nội Ngô cẩn thận dè chừng đi ra ngoài, cảm thấy bản thân mình mới đi một vòng Quỷ Môn quan, bà cụ cũng không để ý nghĩ đó làm sợ, hướng chạy lên trên lầu, mệt đến mồ hôi đầy đầu.
“Toàn Võ, làm sao vậy?”
Lưu Toàn Võ che trán, máu từ trong khe hở chảy ra, trên mặt gã ta có sẹo, vốn đã xấu xí, máu đỏ tươi vừa dính lên, rất giống quỷ, trông thấy mà nổi cả da gà.
Tay lau mồ hôi của bà nội Ngô dừng lại, ngay sau đó liền kêu hai tiếng trời ơi trời ơi,’’Sao mà nhiều máu như vậy, đụng trúng ở đâu……”
Bà cụ chưa nói xong thì nghe được tiếng thét chói tai trong phòng truyền ra, như thế nào cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Toàn Võ, không phải cậu ở dưới lầu xem TV sao? Sao lại đi đến phòng Tiểu Vi?”
Lưu Toàn Võ che trán đi về phía trước,“Con không dễ dàng mới đến được một chuyến nên muốn đến xem Tiểu Vi, gần đây bởi vì do trong nhà máy bận rộn, nên vẫn chưa đi thăm con bé được.”
Bà nội Ngô nhìn máu trên mặt đất, eo liền đau, lau không thể nào thoải mái được,“Cậu đi xem con bé thì cứ xem, sao lại còn kích thích người ta đến như vậy?”
Bước chân Lưu Toàn Võ không ngừng,“Đều do con.”
Gã ta thở dài,“Con cho rằng tình hình của Tiểu Vi đã chuyển biến tốt, không ngờ lại càng nghiêm trọng,con chỉ nói hai câu với con bé, bỗng nhiên con bé chọi đồ về phía con, nếu không, đầu của con cũng không bị vỡ như thế.”
Bà nội Ngô nói,“Không đúng, có đôi khi con bé không khác trước lắm, biết nhảy múa, sẽ ăn cơm rồi ngủ, còn xem sách nữa.”
Bước chân Lưu Toàn Võ dừng lại,“Thật à?”
Bà nội Ngô nói cũng có thể,“Chỉ là nhớ không ra tình hình khi gặp chuyện không may, nếu không đã bắt được mấy tên trời đánh đó lại rồi.”
Lưu Toàn Võ nói,“Từ từ cũng đến, việc này không gấp được.”
Bà nội Ngô gật gật đầu nói,“Đúng là không vội được, hiện tại con bé có thể nhận thức, sớm muộn gì cũng sẽ tốt lên thôi.”
Lưu Toàn Võ lập tức hỏi,“Tiểu Vi có thể nhận thức? Chuyện khi nào? Chuyện lớn như vậy, sao Văn Viễn không nói với con một tiếng?!”
Gã ta có vẻ rất kích động,“Mấy năm nay con xem Tiểu Vi như em gái, như con gái mà chăm sóc, Văn Viễn lại không coi con là anh em, giấu diếm con hết mọi chuyện của Tiểu Vi.”
Bà nội Ngô không vui khi người khác nói Nhiếp Văn Viễn không phải, bà cụ thay hắn nói chuyện,“Văn Viễn rất bận, không nghĩ đến là chuyện bình thường, với lại, Tiểu Vi cũng không phải có thể nhận ra hết mọi người.”
Lưu Toàn Võ hỏi,“Sao lại nói như vậy?”
Bà nội Ngô nói,“ Hiện tại Tiểu Vi chỉ nhận ra Văn Viễn, thời điểm mẹ con bé nói chuyện, con bé cũng không có phản ứng gì cả.”
Lưu Toàn Võ thở một hơi thật dài,“Sẽ tốt thôi.”
Bà nội Ngô nhìn trán gã ta vẫn đang chảy máu,“Vết thương này của cậu có nghiêm trọng không, không được tôi đi gọi điện thoại cho Văn Viễn, kêu cậu ấy phái người đưa cậu đến bệnh viện.”
Lưu Toàn Võ nói không nghiêm trọng,“Con còn có chuyện nên đi trước đây, lần tới có thời gian lại đến.”
“Má Ngô, dì giúp con chào hỏi mẹ Tiểu Vi nha, chị ấy ở trong phòng trấn an Tiểu Vi, con chưa nói được câu nào cả.”
Bà nội Ngô đồng ý, bà cụ đưa Lưu Toàn Võ đi, ngửa đầu nhìn trên lầu, lải nhải câu cái gì rồi tiếp tục đi giặt quần áo, giặt xong lên lầu xem tình hình.
Chu Vi Vi uống thuốc đi ngủ, trên tay Nhiếp Tú Cầm có thêm mấy dấu răng.
Đôi mắt bà nội Ngô đỏ,“Tú cầm à, cô bao giờ cũng như vậy, chuyện này không nên đâu.”
Nhiếp Tú Cầm đầy mặt uể oải, cười khổ mà nói,“Nếu không có thể làm thế nào, con không để nó cắn con, nó sẽ tự cắn mình, má Ngô, dì nói chúng con có phải bị trời phạt không? Sao lại có thể gặp chuyện này cơ chứ?”
Bà đau khổ nghẹn ngào một tiếng,“Nhưng chúng con chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý hết, trời phạt cũng không nên rơi xuống đầu chúng con chứ?”
Bà nội Ngô lau nước mắt, trong đầu thở dài một hơi.
Đây đều là số mệnh.
Chạng vạng Hoàng Đan trở về, nghe bà nội Ngô nói chuyện với Nhiếp Văn Viễn, cậu mới biết được ban ngày Lưu Toàn Võ từng đến, còn kích thích Chu Vi Vi nữa.
“Hiện tại không có việc gì rồi.”
Bà nội Ngô đến phòng bếp,“Tiểu Vu, cậu đến đây giúp đỡ chút đi.”
Hoàng Đan bưng đồ ăn lên bàn rồi đi vào phòng lấy quần áo tắm rửa, thay quần áo bẩn ra ngồi trở lại trên bàn.
Nhiếp Tú Cầm không xuống lầu, cơm tối chỉ có ba người Hoàng Đan, toàn bộ quá trình đều là một mình bà nội Ngô lải nhải, nói cái gì sắp bị hù chết, còn nói cô bé Tiểu Vi bệnh thật làm khổ mẹ cô ấy.
Trong lòng Hoàng Đan sắp xếp mọi chuyện, buổi tối cũng không đi tìm Nhiếp Văn Viễn, sớm nằm trên giường suy nghĩ lộn xộn, sắp xếp thông tin mới nắm giữ một lần nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau xảy ra một sự kiện nhỏ, không thấy Chu Vi Vi.
Hoàng Đan vốn đang ở trong phòng ngủ trưa, cậu nghe được một tiếng la tê tâm liệt phế*, cả người đều bừng tỉnh.
* tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
Nhiếp Tú Cầm muốn chạy ra bên ngoài, bà nội Ngô giữ chặt Nhiếp Tú Cầm, hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa, khóc nước mắt nước mũi đầy mặt.
Tuổi bà nội Ngô đã rất lớn, xương cốt thân mình không có cách nào so sánh được với Nhiếp Tú Cầm, toàn thân sức lực của Nhiếp Tú Cầm hướng về phía lôi kéo bà cụ ra luôn bên ngoài.
“Tiểu Vu, Trần Vu, chị họ cậu chạy –”
Bà nội Ngô la to, người đều đã bị Nhiếp Tú Cầm kéo đến dưới mái hiên.
Giày Hoàng Đan còn chưa mang, chân trần chạy ra, kề sát an ủi người phụ nữ trung niên đang sụp đổ,“Dì nhỏ, con đi ra ngoài tìm chị họ.”
Bà nội Ngô vội nói,“Để Tiểu Vu đi tìm, nó là đàn ông, bước chân rất nhanh, đối với chuyện này cũng quen thuộc nữa.”
Thân mình Nhiếp Tú Cầm chấn động, bà dùng lực bắt lấy cánh tay Hoàng Đan,“Tiểu Vu, con nhất định phải đem chị họ con về đó, dì nhỏ cầu xin con ……”
Hoàng Đan nói con sẽ cố gắng,“Bà nội, bà giúp con trông chừng dì nhỏ một chút nha.”
Cậu nói xong thì chạy ra ngoài, bóng dáng tuổi trẻ luống cuống rất nhanh đã bị nước ngâm, nhịp bước hoàn toàn không chậm lại.
Bà nội Ngô nhìn mà sửng sốt, bà cụ lầm bầm lầu bầu,“Ngoan ngoãn, thật đúng là đổi tính rồi sao?”
Nhiếp Tú Cầm đi qua đi lại trước cửa, nước mắt một chút cũng chưa từng ngừng lại.
Suy cho cùng bà nội Ngô hai chân cũng sắp bước vào quan tài rồi, nhìn người đứng ở bên trong, bà cụ bình tĩnh gọi điện thoại cho Nhiếp Văn Viễn, nói hết mọi chuyện.
Nhiếp Văn Viễn đang có chuyện không thể phân thân nên phái mấy người trở về đi tìm.
Đợi đến khi Nhiếp Văn Viễn xử lý xong việc trở về, vẫn chưa tìm được Chu Vi Vi, hắn nhíu chân mày đen như mực,“Người đâu?”
Toàn thân mấy người chảy đầy nước bùn, quần áo không nhìn ra màu sắc, bọn họ lắc đầu, không dám thở mạnh.
Nhiếp Văn Viễn nhìn về phía cháu ngoại trai nhỏ của mình, đối phương đang dụi mắt, hình như rất không thoải mái, khi hắn kịp phản ứng thì bước chân đã đi qua,“Làm sao vậy?”
Hoàng Đan nói,“Bùn vào trong mắt ạ.”
Nhiếp Văn Viễn nâng nâng cằm,“Đi lấy nước rửa một chút đi.”
Hoàng Đan xông qua, mí mắt vẫn đang run, đôi mắt đỏ bừng, còn có tơ máu, cậu đi đến chỗ người đàn ông, ngẩng mặt nói,“Cậu ơi, cậu có thể xem giúp con được không ạ?”
Khóe mắt Nhiếp Văn Viễn đi xuống.
Hoàng Đan chờ nửa ngày vẫn chưa thấy phản ứng, cậu gọi một tiếng,“Cậu?”
Nhiếp Văn Viễn lấy ánh mắt ra,“Không có gì cả.”
Hoàng Đan nói,“Vẫn khó chịu.”
Cậu muốn dụi mắt, tay nâng đến giữa không trung thì bị chặn lại, Nhiếp Văn Viễn nói,“Đừng lấy tay dụi, qua một lát là tốt thôi.”
Hoàng Đan không xoa nhẹ, cậu híp con mắt khó chịu kia,“Cậu, chị họ đi đâu vậy?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Chắc đi gần đây, không đi xa đâu.”
Hoàng Đan nói,“Chúng ta đã tìm hết cả rồi.”
Nhiếp Văn Viễn không đáp, hắn kêu mấy người ở phòng khách ra ngoài cửa, bình tĩnh thong dong hạ mệnh lệnh, khiến cho mấy người bọn họ phải tìm kiếm cẩn thận một lần nữa.
Hơn một giờ về sau, Chu Vi Vi được tìm thấy mang về.
Trước đó Nhiếp Văn Viễn đoán không sai, cô hoàn toàn không chạy xa, phía sau nhà có một mảnh rừng cây, hướng đông khu rừng có mấy cây bị lũ lụt làm cho bị ngã, cô đã nằm vào phía dưới mấy nhánh cây có hình thù kỳ quái rồi ở luôn trong đó.
Quần áo trên người Chu Vi Vi có màu sắc gần giống với lá cây, mọi người Hoàng Đan đi ngang qua vài lần cũng không chú ý đến.
Nếu không phải Nhiếp Văn Viễn chỉ ra mảnh rừng đó, làm không tốt khi phát hiện ra Chu Vi Vi thì cô đã biến thành một bộ thi thể rồi.
Khóe mắt Chu Vi Vi có chỗ rách, bị nhánh cây quẹt trúng, da thịt ngâm nước trắng bệch, có chút ghê tởm, cô lại hồn nhiên không có cảm giác gì, ngơ ngác ngồi ở đầu giường.
Nhiếp Tú Cầm thoa thuốc lên vết thương trên miệng cho con gái, bà nhỏ giọng khóc,“Tiểu Vi, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi đâu, mẹ với con cùng đi xuống dưới gặp ba con.”
Ánh mắt Chu Vi Vi trống rỗng, không đáp lại câu nào.
Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn cùng nhau rời khỏi phòng áp lực đó, cậu gọi đối phương,“Có chuyện con muốn nói với cậu.”
Nhiếp Văn Viễn đi đến phòng sách.
Hoàng Đan theo sau, vào phòng sách thì đóng cửa lại.
Nhiếp Văn Viễn quẹt diêm đốt thuốc, ngoạm ở trong miệng hút một hơi,“Nói đi.”
Hoàng Đan nói,“Lần đó con đến nhà chị họ, trước mặt chị ấy nhắc đến tên anh chị con, cảm xúc của chị ấy lập tức không thể khống chế được, mấy ngày hôm trước con nhắc tới chú Toàn Võ, chị ấy cũng như vậy, đột nhiên bổ nhào đến con, nhưng khi con nói tên người khác chị ấy không phản ứng gì cả.”
Nhiếp Văn Viễn,“Nói tiếp.”
Hoàng Đan nói,“Ngày hôm qua chú Toàn Võ thăm chị ấy, hôm nay xém chút nữa chị ấy đã gặp chuyện không may.”
Dừng một chút, cậu nói,“Cuối cùng con cảm thấy có mấy chuyện rất kỳ quái, cậu à, cậu có suy nghĩ giống con không?”
Nhiếp Văn Viễn phun ra một đoàn sương khói,“Cậu đang điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Hoàng Đan nói,“Đã qua hơn một tháng, không có chứng cớ.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tin tưởng cậu.”
Hoàng Đan nhếch miệng,“Chú Toàn Võ có phải sẽ vào Tân Thế Kỷ không?”
Nhiếp Văn Viễn,“Ừ.”
Hoàng Đan nói,“Con cũng muốn đi.”
Nhiếp Văn Viễn nâng khuôn mặt lên,“Cậu ta phụ trách công tác đi giám sát vật liệu xây dựng vận chuyển, con đi làm gì?”
Hoàng Đan ăn ngay nói thật,’’Con đi giám sát chú Toàn Võ.”
Nhiếp Văn Viễn nhướn mày nhìn cậu.
Hoàng Đan nói,“Chú Toàn Võ là người của cậu, nếu chú ấy có sai lầm gì, cậu cũng sẽ bị liên lụy.”
Nhiếp Văn Viễn gẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn,“Cậu nói với con hai điểm, một, chú Toàn Võ con không phải là người của cậu, hai, cậu ta có xảy ra sai lầm gì thì tự mình gánh chịu.”
Hoàng Đan chỉ nhìn người đàn ông, không nói chuyện.
Nhiếp Văn Viễn khép nửa mi mắt hút thuốc,“Cậu nghĩ con sẽ đến nói chuyện công việc của anh con.”
Hoàng Đan nói,“Công việc của anh con, lúc cậu đến ăn cơm ở nhà con đã từng nói rồi, anh ta vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm nên cần phải tôi luyện.”
Nhiếp Văn Viễn vén mí mắt, không dễ nhận ra,“Đợi tin tức.”
Hoàng Đan nói,“Cám ơn cậu.”
Một tay Nhiếp Văn Viễn bóp mũi,“Ra ngoài đi.”
Hoàng Đan đi tới cửa,“Cậu, hút thuốc nhiều không tốt cho thân thể đâu.”
Người đàn ông phía sau không lên tiếng, Hoàng Đan biết hắn nghe thấy được nên không nói thêm nữa, nói nhiều không tốt.
Chống lũ không thành công, nhóm giải phóng quân cũng không đi.
Hoàng Đan vẫn ở nhà của Nhiếp Văn Viễn, bà nội Ngô nhìn cậu lại càng không thuận mắt, về phần nguyên nhân, có lẽ do cảm thấy cậu đi gần Nhiếp Văn Viễn quá, bà nội Ngô sợ cậu ảnh hưởng đến tiền đồ của Nhiếp Văn Viễn.
Trong mắt bà nội Ngô, Hoàng Đan chính là côn đồ, bùn nhão không đắp lên tường được, loại suy nghĩ này đã ăn sâu vào gốc rễ rồi, nhổ không xong, cũng không cắt ra được, cứ như vậy mà đâm ra thôi.
Hoàng Đan không coi trọng, thay đổi tư tưởng một người rất khó, càng đừng nói đến một bà cụ sống gần hết một đời người rồi.
Huống hồ lúc trước nguyên chủ xác thật có lăn lộn một chút, bản thân làm chuyện tốt không nói, người khác ở trong cuộc cũng không nói nên không ai biết được, còn về chuyện xấu thì mọi người đều biết.
Nhiếp Hữu Hương có gọi điện thoại hai lần, Hoàng Đan biết hội diễn văn nghệ Trần Tiểu Nhu đã lùi lại, tâm trạng không thế nào tốt được, cũng biết Trần Phi vẫn chưa tìm được công việc hài lòng, không có một kế hoạch hay chí lớn nào nên cũng không thể tìm được chỗ phát huy.
Dựa theo cách nói của Nhiếp Hữu Hương, đó là con trai lớn bị cậu của anh ta làm chậm trễ, trong đầu có oán trách.
Tốt xấu cũng là người một nhà, dù có bận bịu cũng không chịu giúp, nói ra ngoài, mặt mũi cũng cảm thấy nhục nhã, cho nên chỉ có thể che đậy lại, không thể để người khác biết.
Nhiếp Hữu Hương kêu Hoàng Đan nói nhiều với Nhiếp Văn Viễn về việc này,“Tiểu Vu, trong lòng anh con buồn lắm, tuy rằng thằng bé không bảo mẹ nói với con, nhưng nhất định thằng bé trông chờ vô con có thể nói giúp cho nó, sau khi tốt nghiệp là cao hay thấp, đều nhờ vào con đó.”
Hoàng Đan nói,“Cậu không tỏ thái độ gì, chuyện cậu đã quyết định, không ai có thể khiến cậu thay đổi, con cũng không được.”
Nhiếp Hữu Hương nói bên đầu bên kia,“Dì nhỏ con nói với mẹ, mấy ngày này con luôn chạy đến phòng của cậu con, còn đến phòng sách của cậu con nữa, ngay cả anh chị con còn không làm được, chứng minh cậu con đối với con tốt hơn trước rất nhiều, hoàn toàn không phải chuyện nhất thời.”
“Con cứ dựa theo lời mẹ nói mà làm, cứ như vậy đi, mẹ đi nấu canh cho anh con, con ở chỗ cậu phải nghe lời, ngàn vạn lần đừng gây chuyện, có nghe không?”
Hoàng Đan nói,“Nghe được ạ.”
Nhiếp Hữu Hương vốn muốn cúp điện thoại, bà nghe giọng điệu con trai nghe lời thì không tự chủ được thở dài, hốc mắt cũng đỏ lên,“Aiiii, mẹ thấy con đang học ngoan học giỏi như vậy, nếu ba con sống thì sẽ vui mừng biết bao nhiêu chứ.”
“Không nói không nói nữa, con phải học thêm cậu vài thứ, nếu cậu con có thể giới thiệu việc làm cho con, không cần quan tâm là việc gì, chỉ cần về sau đừng lăn lộn nữa, mẹ con nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại.”
Lần này thì cúp thật.
Hoàng Đan ngồi trên sô pha, cậu uống hết nửa ly nước còn lại, như có suy nghĩ.
Gần đây rất thái bình, Lưu Toàn Võ không xuất hiện nữa, Chu Vi Vi cũng rất im lặng, không xảy ra chuyện gì.
Hoàng Đan ở chung với Nhiếp Văn Viễn càng ngày càng tốt, ngày hẹn với Vương Minh cũng càng ngày càng gần, còn không rõ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Xấu nhất e là không phải bị người Vương Minh bắt đi, đánh nửa sống nửa chết, một vạn đó đích thực là do nguyên chủ nhận, đến lúc đó làm không tốt Vương Minh sẽ lợi dụng điểm này để gây sóng gió.
Chuyện Vương Minh không giải quyết, Hoàng Đan không dám vượt quá quan hệ cậu cháu bên ngoài với Nhiếp Văn Viễn, ở thời đại này, một khi bị người khác phát hiện, kết quả của họ đều sẽ rất thảm.
Đầu Hoàng Đan mơ hồ bị đau, cậu lấy tay dùng lực xoa mạnh, trong lòng có chút không kiên định, muốn đi xem tiền còn ở đó không.
Một ngày buổi sáng, Nhiếp Văn Viễn đi ra ngoài, Hoàng Đan ở cửa sổ nhìn hắn rời đi, lúc này mới yên lòng.
Thừa dịp lúc bà nội Ngô bận việc, Hoàng Đan lén lúc đi vào phòng Nhiếp Văn Viễn, chờ đến khi mò đến chỗ cất tiền lúc trước, ngoài tiếp xúc với miếng gỗ cứng rắn, chỗ đó cái gì cũng không có.
Hô hấp Hoàng Đan ngừng lại, cậu nằm vào xem một chút, sờ soạng bốn phía, vẫn không thu hoạch được gì, một vạn thật không thấy nữa rồi.
Ai đã lấy?
Trước tiên Hoàng Đan nghĩ tới Nhiếp Văn Viễn, dù sao đây cũng là phòng hắn, hắn có cơ hội hơn bất cứ ai.
Nếu giả thiết là Nhiếp Văn Viễn, hắn phát hiện khoản tiền đó thì sẽ không gióng trống khua chiêng gọi người hỏi thăm tình hình, cũng sẽ tự điều tra, chỉ cần hắn làm như vậy, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Hoàng Đan có thể xác định, mấy ngày này Nhiếp Văn Viễn đã thả lỏng đề phòng với cậu, sự xa cách và bức màn che chắn cũng đã rút lui gần hết rồi, đang có ý muốn thừa nhận cháu ngoại trai này.
Trừ Nhiếp Văn Viễn, còn có thể là ai chứ?
Hoàng Đan bỗng nhiên nghĩ đến, ba ngày trước Lưu Toàn Võ từng đến nơi này, lúc ấy cậu và Nhiếp Văn Viễn đều không ở nhà, chỉ có bà nội Ngô, hai mẹ con Nhiếp Tú Cầm, là đối phương cầm tiền mang đi sao?
Mấy năm nay Lưu Toàn Võ vẫn đánh bạc, bị chặt đầu ngón tay và vết sẹo do dao để lại trên mặt cũng không lùi bước, đủ để chứng tỏ rõ gã ta nghiện cờ bạc lớn đến kinh người, tiền đối với gã ta mà nói, sức hút sẽ thật rất đáng sợ.
Hoàng Đan ấn ấn huyệt thái dương, đi ra ngoài trước, đi ra ngoài rồi suy nghĩ, nơi này không phải nơi an toàn, cậu không có cách nào tỉnh táo lại.
Đóng cửa ngăn tủ lại, Hoàng Đan xoay người đi tới mở cửa, cậu nhìn thấy Nhiếp Văn Viễn đang đứng ở cửa, trong tay kẹp theo điếu thuốc, mày nhăn cùng một chỗ, ánh mắt đen kịt đảo qua.
Thân mình Hoàng Đan phát run, “Rất đau.”
Nhiếp Văn Viễn buông mí mắt, động tác trên tay không tạm dừng, hắn giống như một người cha nghiêm khắc, đang dạy con trai về những thiếu hụt thông thường, “Không mạnh một chút, vết thương trên vai con sẽ rất khó lành.”
Hoàng Đan bắt lấy tay kia của người đàn ông, trong giọng nói có thêm tiếng khóc nức nở rõ ràng, “Được rồi, cậu ơi, cậu đừng để ý đến con nữa mà.”
Nhiếp Văn Viễn xem xem tay đang bắt lấy tay mình, hắn nhíu mày,“Lại khóc nữa.”
Hoàng Đan buông tay đang nắm người đàn ông, cậu không xoay người, còn quay lưng lại người đàn ông, bả vai hơi hơi run,“Con thật sự rất sợ đau.”
Nhiếp Văn Viễn đè lại bả vai thanh niên, đem người xoay lại, không ngoài dự nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt,“Tật xấu này của con có từ lúc nào thế?”
Hoàng Đan đau dữ dội, cũng không quên sửa lại cho đúng một cách nghiêm túc,“Không phải tật xấu mà.”
Toàn bộ mày Nhiếp Văn Viễn đều nhíu lại,“Xoa rượu thuốc thôi mà đã khóc thành như vậy rồi.”
Hoàng Đan đè nén nức nở, “Con chỉ sợ đau thôi.”
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc rượu, có chút gay mũi, lởn vởn xung quanh hai cậu cháu, một bước cũng không bay ra.
Sợ đau, sợ đến thế nào? Chỉ có người trong cuộc mới biết được, trừ khi tự mình đem đau đớn tính toán thành số liệu, rồi chế tạo máy móc nhập số liệu đó vào, để ai cũng có thể đến thử một cái, nếu không người ngoài mãi mãi không thể nào hiểu được cả.
Suy cho cùng những từ ngữ đồng cảm với bản thân đều vẫn sẽ tồn tại sai lệch.
Áo sơ mi màu lam của Hoàng Đan bị khóc đến ướt một mảng lớn, mảng ướt đó có màu sắc đậm, rất dễ khiến người khác chú ý, còn đang dần dần khuếch tán ra.
Nhiếp Văn Viễn gật đầu,“Đi rửa mặt đi.”
Hoàng Đan vừa lau nước mắt chảy xuống cằm, vừa lắc đầu,“Đợi một lát, không đau nữa thì đi rửa.”
Nếu không thì rửa cũng như không rửa, cậu biết.
Nhiếp Văn Viễn nhìn cháu ngoại trai của mình, cuối cùng hình như cũng lộ ra biểu cảm quái dị đầu tiên, nhưng mà giây lát đã lướt qua, hắn lên cơn nghiện thuốc lá, trong túi không có, đang để ở phòng khách.
“Lần đó tại sao muốn làm như vậy?”
Nhiếp Văn Viễn hỏi câu này vô cùng bất ngờ, không đầu không đuôi, để người ta nghe sẽ buồn bực, không biết là có ý gì.
Hoàng Đan lại hiểu ngay lập tức, cậu dùng tay lau mặt,“Lúc ấy không nghĩ được cái gì cả.”
Người đàn ông sẽ không tin, Hoàng Đan biết, cậu đang đợi đối phương đo lường đánh giá và phán quyết đối với mình.
Mi mắt Nhiếp Văn Viễn híp híp,“Lúc đó con làm ra hành động đó, là muốn cậu nhìn con bằng cặp mắt khác xưa rồi sắp xếp cho con vào Tân Thế Kỷ sao?”
Hoàng Đan ngẩng mạnh đầu.
Nhiếp Văn Viễn bị đôi mắt đang chảy nước mắt của cháu ngoại trai nhỏ nhìn, trong lòng thoáng co rút một chút, nhanh đến hắn không kịp bắt giữ thì nó đã biến mất không để lại dấu vết,“ Nếu cậu sai lầm, con có thể phủ định.”
Mí mắt Hoàng Đan run rẩy, nước mắt một giọt hai giọt lăn xuống má, cậu im lặng khóc, một câu cũng không nói lại.
Nhiếp Văn Viễn cũng không mở miệng, vết nhăn trên mi gian càng ngày càng sâu, bóng mờ cũng càng ngày càng nặng, khiến chính khí giữa mi nhãn của hắn bị nhạt đi không ít, có một màn hấp tấp nóng lòng muốn thử, muốn chiếm lấy.
Có một luồng mùi hương đồ ăn theo khe cửa chen vào, một mình nó đến thì coi như xong đi, còn kéo theo mùi khói dầu, cả hai vừa tiến vào, không kiêng nể gì nhào vào phía giường của hai cậu cháu.
Bả vai đau đớn Hoàng Đan chậm rãi giảm bớt, cậu đứng dậy đi buồng vệ sinh rửa mặt rồi trở về phòng.
Nhiếp Văn Viễn còn ngồi ở vị trí ban đầu, đang đậy nắp bình rượu thuốc, mí mắt không nâng nói,“Ngủ đừng áp lên bả vai bị thương.”
Hoàng Đan nói,“Con biết ạ.”
Nhiếp Văn Viễn không nhắc lại chuyện đó, hắn cầm rượu thuốc trong tay,“Ngày mai đến tìm cậu, đến lúc đó sẽ bóp thuốc rượu tiếp cho con.”
Mắt Hoàng Đan hồng hồng, mũi cũng vậy, cậu mở miệng, giọng khàn khàn,“Được rồi, cậu để rượu thuốc cho con đi, để con tự mình làm.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tùy con.”
Hắn đưa chai rượu thuốc trong tay qua,“Về sau con đừng kích thích Tiểu Vi nữa.”
Hoàng Đan nhận rượu thuốc, ngón tay vuốt ve thân bình, âm ấm,“Biết ạ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng của bà nội Ngô, nói cơm làm xong rồi, gọi họ đi ra ăn cơm trưa.
Buổi sáng vớt ba con cá lớn, đều kho hết, chia ra ba dĩa, đặt ở ba chỗ khác nhau, một dĩa đối diện Nhiếp Văn Viễn, một đối diện Nhiếp Tú Cầm, một dĩa đối với bà nội Ngô, trực tiếp nhảy vọt qua Hoàng Đan.
Hoàng Đan không biểu hiện ra cảm xúc bất mãn gì, cậu buông mắt lùa cơm trắng, đôi đũa hướng vào dĩa trước mặt Nhiếp Văn Viễn, dù sao đồ cậu thích ăn đều ở chỗ này.
Ba nội Ngô nhìn cậu không khách sáo như vậy thì khụ một tiếng,“Tiểu Vu, cậu không thích ăn đậu cô ve à?”
Trước mặt Hoàng Đan là một dĩa đậu cô ve xào, được cắt thành từng đoạn ngắn, bên trong có ớt cắt mỏng, xanh đi với đỏ, nhìn sẽ thèm ăn, nhưng cậu không thích ăn đậu cô ve,“Dạ, không thích ạ.”
Bà nội Ngô tức giận nói,“Cậu đứa nhỏ này sao có thể kén ăn như thế, đến đi, ăn chút đậu cô ve đi.”
Bà cụ nói thì lấy đũa của mình gắp đậu cô ve cho thanh niên.
Trong bát Hoàng Đan có thêm một đũa đậu cô ve, cậu không ở trước mặt mọi mà đẩy lên trên bàn, khiến bà nội Ngô khó chịu, cũng không ăn, chỉ để ở tại chỗ đó.
Cứ việc như thế, bà nội Ngô vẫn không vui, bà cụ lại bắt đầu lải nhải lẩm bẩm,“Mấy ngày hôm trước hái đậu cô ve từ bên trên bờ ruộng chỉ còn một nhúm nhỏ,đâu còn bao nhiêu đâu chứ, hiện tại muốn ăn cũng không có, đều đã bị nước cuốn trôi đi hết rồi.”
Nhiếp Tú Cầm aiii thở dài,“Trận lũ này một ngày không lùi thì bước ra khỏi cửa cũng khó khăn.”
Bà nội Ngô hoàn toàn không muốn trò chuyện về lũ lụt, bà cụ chỉ muốn trò chuyện về thằng oắt con không lễ phép này, đáng tiếc không ai đáp lời, bà cụ đành khó chịu ăn cơm.
Trên bàn im lặng lại, chỉ có bà nội Ngô mím môi ăn cơm đồ ăn, trong miệng phát ra tiếng chèm chẹp, bà cụ có một thói quen, khi gắp đồ ăn sẽ cầm đũa gẩy khều một cái ở trong dĩa, mỗi lần đều như vậy.
Thế hệ trước đã từng rất nghèo, bà nội Ngô chỉ ăn đồ ăn chay, không phải cà, thì là dưa chuột, thỉnh thoảng có mấy củ cải muối do chính bà cụ ướp, không dòn, rất nát.
Nhiếp Tú Cầm nghe mùi rượu thuốc,“Tiểu Vu, vai con không sao chứ?”
Hoàng Đan nói không sao.
Nhiếp Tú Cầm thở dài một tiếng bao phủ vào bên trong bát.
Tốc độ ăn cơm của Nhiếp Văn Viễn đặc biệt nhanh, một tay hắn bưng bát cơm, một tay cầm đôi đũa, thỉnh thoảng gắp đồ ăn lùa cơm, không nói một tiếng, bình thường đều là một mình hắn ăn đồ ăn mình thích, sẽ dư lại rất nhiều, hiện tại có thêm một người, đồ ăn trong dĩa không còn dư một miếng nào.
Hoàng Đan gắp ăn luôn hai miếng khoai tây ở rìa dĩa, rồi bưng lên cái dĩa ở trước mặt Nhiếp Văn Viễn, đổ hết tất cả vào bên trong bát của mình, cúi đầu lùa vào trong miệng.
Trong mắt Nhiếp Tú Cầm trào ra vài phần ngạc nhiên,“Tiểu Vu, dì nhỏ nhớ rõ lúc trước con rất ghét ăn khoai tây mà, chẳng những toàn lựa ra vứt bỏ, còn nghiêm mặt không để người khác ăn, nói ai ăn khoai tây cũng không tốt.”
Giọng nói Hoàng Đan mơ hồ,“Khẩu vị thay đổi thôi ạ.”
Nhiếp Tú Cầm cười khẽ,“Thay đổi được lắm, kén ăn sẽ ảnh hưởng thân thể, con ăn nhiều đồ ăn khác một chút, như vậy sẽ cân đối được dinh dưỡng.”
Bà nội Ngô nghe hiểu một chút,“Đậu cô ve cũng không ăn, có thể cân đối mới là lạ đó.”
Hoàng Đan biết, trong đầu bà cụ luôn không muốn cậu ăn đồ ăn của Nhiếp Văn Viễn, cảm thấy đó là chuẩn bị Nhiếp Văn Viễn, người khác không thể đụng vào.
Cậu ăn chậm nhai kỹ, ăn xong món canh thì bắt đầu ăn cá.
Bên kia Nhiếp Văn Viễn còn dư một bàn cá, chỉ có bong bóng cá thịt cá là không thấy, hơn một nửa trong bụng hắn, hơn phân nửa còn lại đều bị cháu ngoại trai hắn ăn.
Bà nội Ngô đặt đũa lên trên miệng bát, tay khô héo cầm khăn lau bên cạnh lau chùi bàn,“Buổi tối không ăn cá kho nữa, ăn hai bữa, rất dễ bị nóng.”
Bà cụ bưng dĩa trước mặt Nhiếp Văn Viễn lên,“Thịt cá vẫn còn nhiều này, buổi tối Tiểu Vu nên ăn tiếp đi.”
Hoàng Đan nói,“Con không ăn thịt trên lưng cá, rất nhiều gai, sẽ bị hóc xương đó.”
Bà nội Ngô trừng mắt một cái, ngại cậu chọn ba lấy bốn, lời khó nghe chưa nói ra miệng, đổi câu khác,“ Không phải còn có đuôi cá sao?”
Hoàng Đan nói cậu cũng không ăn cái đuôi,“Con chỉ ăn thịt trên bụng cá thôi ạ.”
Trên khuôn mặt bà nội Ngô có lốm đốm da đốm mồi, bà cụ cười, trên mặt có một đống nếp gấp, da đốm mồi cũng chen vào một chỗ,“Vậy thì thật đúng lúc, cậu có khẩu vị giống cậu của cậu thật đó.”
Nhiếp Tú Cầm đồng tình gật đầu, nói đúng rồi,“Tiểu Vu như vậy rất tốt, lúc trước kén ăn nghiêm trọng, hiện tại thật rất tốt.”
Nhiếp Văn Viễn không có biểu cảm gì.
Thời điểm dọn dẹp bàn ăn, khuôn mặt già nua của bà nội Ngô kéo dài thêm, sắp đuổi kịp được con lừa luôn rồi.
Buổi chiều Nhiếp Văn Viễn muốn đến đê đập bên kia xem tình hình chưa công bố ra ngoài, đi chung còn có mấy nhân vật lớn ở thành phố T, đều là những người từng quyên góp trên mười vạn.
Hoàng Đan nghe được Nhiếp Văn Viễn gọi điện thoại, biết chuyện như vậy, nên nói bản thân cũng muốn đi.
Nhiếp Văn Viễn tháo đồng hồ xuống để trên bàn,“Đừng thêm phiền.”
Hoàng Đan nói,“Con đi xem giải phóng quân.”
Nhiếp Văn Viễn cuộn tay áo lên, vuốt phẳng nếp uốn rất nhỏ,“Trong TV cũng có thể xem.”
Hoàng Đan nói,“Không giống, cậu ơi, con sẽ không gây thêm phiền cho cậu đâu, con sẽ rất ngoan.”
Nhiếp Văn Viễn nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cháu ngoại trai, đối phương đầy mặt nghiêm túc, không có một chút dấu vết đùa giỡn nào, hắn thu hồi tầm mắt, cài nút áo sơmi lên, đưa tay sửa sang lại cổ áo,“Đi có thể, đừng chạy loạn.”
Hoàng Đan không nhìn tới yết hầu người đàn ông, bị cổ áo che khuất,“Được ạ.”
Giây tiếp theo cậu hỏi,“Cậu ơi, cậu cài kín như vậy không sợ nóng sao? Trời này hơn ba mươi độ, rất khó chịu.”
Nhiếp Văn Viễn nói sẽ không.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông, hình như là không ra mồ hôi, cậu có chút hâm mộ, không giống bản thân, để trần nằm ngủ trên giường, cũng có thể bị nóng ra mồ hôi ướt đẫm, da đầu có thể bị bốc lửa luôn.
Trước khi ra khỏi cửa, Hoàng Đan vào trong phòng Nhiếp Văn Viễn thay quần dài, đổi lại quần đùi và áo lót trắng.
Bà nội Ngô đứng ở trong phòng khách, nghe được Nhiếp Văn Viễn nói muốn chuẩn bị hai đôi ủng cao su, mí mắt liền nhảy nhảy,“Con muốn dẫn nó đi ra ngoài? Bên ngoài đang xảy ra lũ lụt, rất loạn, mang theo một đứa quỷ nghịch ngợm bên người, còn không biết có thể trêu chọc đến bao nhiêu chuyện phiền phức, hay là để nó ở nhà bóc đậu phộng đi.”
Nhiếp Văn Viễn kẹp điếu thuốc, tay hắn vẫy vẫy một que diêm rồi thổi tắt ngọn lửa nhỏ,“Con đã đồng ý với Tiểu Vu rồi.”
Bà nội Ngô nói,“Cái đó cũng không nhất định phải dẫn theo.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“ Má Ngô, con là cậu của nó, không thể nói không giữ lời.”
Bà nội Ngô không thể hiểu nổi, đối với thằng oắt con đó, còn cần phải giữ chữ tín làm gì chứ,“Không phải dì có thành kiến với nó, là do nó như vậy, cả ngày không có lý tưởng nào, một đời cũng không có khả năng học được gì cả.”
Nhiếp Văn Viễn chơi đùa hộp diêm.
Bà nội Ngô thấy hắn không lên tiếng, tiếp tục nói,“Giống anh trai Tiểu Phi của nó đó, đi học, rồi tốt nghiệp đại học, người lại hiểu chuyện, đó mới đúng là cháu ngoại trai lớn của con.”
Nhiếp Văn Viễn hút một hơi thuốc,“Ai cũng vậy thôi.”
Bà nội Ngô sửng sốt, giọng nói bà cụ già đi rất nhiều,“Mặc kệ nói thế nào, năm đó nhà họ Nhiếp đều có ơn với con.”
Nhiếp Văn Viễn ném hộp diêm đến trên bàn trà, híp mi mắt nuốt khói phun sương.
Bà nội Ngô nhìn người này lớn lên, chăm sóc hắn mấy chục năm, thời gian ở cùng hắn còn nhiều hơn cha mẹ hắn, coi hắn như con trai mình đẻ ra mà chăm sóc nhưng lại không hiểu thấu, một chút cũng không được.
Bên trong phòng khách yên tĩnh, bà nội Ngô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không há mồm nữa.
Hoàng Đan từ trong phòng đi ra thì nhận ra người đàn ông trên sô pha không thích hợp, cậu không nói gì, chỉ đi qua, tùy cơ ứng biến chờ động tác của đối phương.
Nhiếp Văn Viễn không nói một lời hút xong điếu thuốc, dụi tắt để vào trong gạt tàn, hắn đứng lên đi ra ngoài cửa.
Bước chân Hoàng Đan bay nhanh theo
Đê đập ở phía tây thành phố T, cách một đoạn đường, xe bị ép dừng lại, đổi thành ngồi thuyền, xuống thuyền phải chạy bộ, ủng cao su mỗi lần nâng lên, đều mang theo một bãi bùn.
Nhiếp Văn Viễn đi thoải mái, Hoàng Đan lại rất gian nan, cậu mệt thở hồng hộc, nhưng khi thật sự đến nơi đó lại không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì một màn trước mắt kéo hết toàn bộ sự chú ý của cậu.
Nhóm giải phóng quân mặc đồ rằn ri bẩn thỉu, bên ngoài là áo phao quân đội màu cam, bọn họ khiêng ôm bao cát mấy chục cân, một cái rồi lại một cái đến bờ đê.
Nhiếp Văn Viễn đi theo trò chuyện với người lãnh đạo, Hoàng Đan không đi, cậu đứng ở trên đập nước, nhìn thấy một giải phóng quân ngồi phịch ở trên người đồng đội, đưa hai chân không còn sức lực ra, hai chân ngâm trong nước thời gian quá dài nên không còn nhìn ra màu da nữa.
Tầm mắt Hoàng Đan quét về phía chổ đê bị vỡ, trong tầm nhìn là một bức họa nước lũ cuồn cuộn, kẹp đồ rằn ri ở giữa trông rất chói mắt.
Cậu thấy người dân tham dự chống lũ bị cảm nắng cần hỗ trợ nên lập tức đi qua kéo người lên, chỉ có thể làm được như vậy, chuyện khác cũng không thể làm được.
Bầu không khí xung quanh đục ngầu không chịu nổi, mùi bùn đất rất nặng, lấp kín hơi thở con người ở bên trong, chèn ép thần kinh, dễ dàng khiến đầu óc người ta choáng váng.
Trong lúc vô tình ánh mắt Hoàng Đan liếc ngừng lại, cậu đi đến cách đó không xa, thấy một cái bia sống chết, chữ viết mặt trên có màu đỏ tươi — Đê còn người còn, thề sống chết cùng tồn tại với đê đập!
Nhìn nội dung trên bia, trong lòng Hoàng Đan có thêm một thứ, đó là nặng nề, từ trước đến giờ cậu chưa từng có tâm trạng như thế này, lần này thời gian xuyên việt chạm đến việc chống lũ, như là cố ý muốn cho cậu hiểu rõ triệt để hai chữ đó.
Có cơn gió thổi qua, trên mặt Hoàng Đan ướt sũng, toàn là mồ hôi, cậu phục hồi tinh thần, về lại vị trí đứng lúc đầu, trước lúc xuất phát đã đồng ý với Nhiếp Văn Viễn là sẽ ngoan.
Nhiếp Văn Viễn còn nói chuyện với người ở bên kia, quay lưng lại Hoàng Đan, tóc cạo ngắn gọn ở sau gáy, lộ ra cổ thon dài, để người nhìn thì sẽ nhịn không được muốn đưa tay sờ sờ.
Hoàng Đan vừa muốn chuyển trọng tâm thân mình từ trái chuyển qua bên phải thì thấy một giải phóng quân khiêng bao cát đi về phía bên này, anh bất ngờ đổ về phía trước.
Hoàng Đan cách giải phóng quân này gần nhất, không chút do dự nhảy xuống chạy nhào về phía trước, vốn muốn đỡ anh ấy đứng lên, kết quả bởi vì trọng lượng anh ấy rất nặng mà không đứng vững, nên đành làm đệm lưng cho cho anh ấy.
Bao cát mấy chục cân thêm trọng lượng của một chàng trai trẻ tuổi, hoàn toàn đặt trên lưng ở Hoàng Đan, mặt cậu vùi vào trong nước bùn, không phát ra tiếng nào được.
Giải phóng quân nằm sấp trên lưng Hoàng Đan, thân mình run rẩy vài cái, người không động đậy nữa.
Người khác kịp phản ứng, vội vã tiến lên kéo anh ấy đến một bên tiến hành cứu giúp nhưng không cứu được nữa, nói là hô hấp và tim đã ngừng lại rồi, vì mệt mà chết.
Trong miệng Hoàng Đan đều là bùn, răng còn va đến môi, cậu được người khác kéo lên, vẻ mặt hoảng hốt cầm lấy nước súc miệng rồi lớn tiếng ho khan, đầy mặt đều là nước mắt, hòa tan với bùn ở trên mặt.
Giải phóng quân kia được đồng đội nâng đi, Hoàng Đan nhận ra là người lần trước kéo cậu từ trong thùng gỗ lên thuyền, đưa cậu ra khỏi thành phố, cũng không khác với nguyên chủ lắm, nói không còn thì không còn, khi ra đi vẫn là một thân mồ hôi xen lẫn bùn đất.
Hoàng Đan cứ thế trợn mắt chảy hai hàng nước mắt nhìn theo, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Nhiếp Văn Viễn vỗ vỗ bả vai thanh niên, đưa qua đi một chiếc khăn màu xám nhạt.
Hoàng Đan nhận khăn lau nước mũi, trong lòng cậu bỗng sinh ra một tia bi thương, người đến một lúc nào đó, thật sự rất yếu đuối.
Nhiếp Văn Viễn ngồi xổm xuống,“Con làm rất tốt.”
Từ nguyên chủ trong trí nhớ Hoàng Đan biết được, ba người Trần Tiểu Nhu, Trần Phi, Chu Vi Vi luôn muốn nhận được khen ngợi từ cậu của mình, mỗi lần gặp mặt đều hao tâm tổn trí giở thủ đoạn nhỏ, cũng không được mấy lần đều phải tự trở về
Trong ba người, Nhiếp Văn Viễn chú ý trên người Chu Vi Vi nhiều hơn một chút, nguyên chủ không quan trọng, anh chị thì rất muốn, nhất là chị gái, cô ta rất để ý.
Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu đưa khăn trả cho người đàn ông.
Nhiếp Văn Viễn xem xem nước mũi và nước mắt dính trên khăn, còn có một mảng lớn nước bùn, hắn không nhận,“Mang về cho má Ngô giặt đi.”
Hoàng Đan thu tay, thuận tiện đem khăn gấp lại nhét vào trong túi, cậu từ trong bùn đi qua, từ tóc đến đầu ngón chân đều bẩn, cũng lười quan tâm,“Cậu ơi, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Đi xuống hỗ trợ sao ạ?”
“Con không cần đi, ở chỗ này chờ cậu.”
Nhiếp Văn Viễn nói xong thì rời đi, khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã thay một bộ rằn ri và áo phao quân đội màu cam, đi qua đi lại bên trong đội ngũ giải phóng quân trong cũng không cảm thấy có một tia bất ngờ nào.
Hoàng Đan nheo lại đôi mắt, người từng làm lính trên người sẽ có một loại khí thế, thân hình cũng rất cao thẳng, người khác không có.
Nhiếp Văn Viễn gia nhập chống lũ không bao lâu, Hoàng Đan nghe được sau lưng truyền đến một giọng nói,“Ô, tôi còn tưởng là ai, thì ra là chủ nhiệm Nhiếp à.”
Giọng nói này rất quen thuộc, Hoàng Đan quay đầu, nhìn thấy Vương Minh ông chủ Vương chậm rãi mang theo thân tín đi đến bên này, xung quanh giày da đều là bùn, trên ống quần cũng vậy, một bên gã sờ nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, một bên cười giống như vừa mới thấy chuyện thú vị, làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Vương Minh phất tay để thân tín chờ phía sau, gã tới gần chút, đè giọng nói cực thấp,“Nhóc con, tôi chưa từng gặp bóng dáng cháu ngoại trai hay cháu ngoại sinh gái nào ở bên cạnh cậu của cậu, cậu ta có thể dẫn cậu ra, cũng không sợ cậu gây phiền phức cho cậu ta, xem ra cậu ta đã bắt đầu thừa nhận cậu rồi.”
“Thật đáng mừng, phải thêm tí sức lực nữa để lấy tín nhiệm của cậu ta, đến lúc đó, chuyện tôi giao cho cậu sẽ dễ dàng hoàn thành hơn, xem ra ngày chúng ta ăn mừng lớn sẽ không còn bao xa nữa.”
Hoàng Đan không phản ứng.
Vương Minh trêu ghẹo,“Giống như con nít vậy, sao thế, lăn trong bùn à?”
Hoàng Đan vẫn không đáp lại.
Gân xanh trên thái dương Vương Minh nổi lên, nếu không có rất nhiều người ở đây, chân gã đã đạp một cái rồi, thật mẹ nó không biết trời cao đất rộng,“Biết sao không, trước khi tôi tìm cậu, đã đến tìm anh cậu đó.”
Dây thần kinh trong đầu Hoàng Đan run lên, im lặng đợi câu tiếp theo.
Vương Minh ác ý chém rớt câu chuyện, là không muốn nói tiếp,“Muốn biết à? Tự đi hỏi đi.”
Hoàng Đan,“……”
Mắt cậu nhìn tay Vương Minh, không phải xem nhẫn ngọc ban chỉ, mà là phát hiện dưới đáy dưới ngọc ban chỉ có cái gì màu đen, giống như là xăm cái gì, một chuỗi chữ cái? Nhẫn ngọc ban chỉ che lấp dấu vết đó sao? Sẽ là cái gì đây?
Không có dừng lại quá nhiều, Hoàng Đan bị Vương Minh cảnh báo gõ vang nên thu hồi tầm mắt, cậu sắp xếp lại suy nghĩ, nhét thông tin vừa mới nắm giữ vào, chờ sau khi xác nhận sẽ sơ lượt lại lần nữa.
Đúng lúc này, Nhiếp Văn Viễn đột nhiên xoay người nhìn lại đây.
Mặt Hoàng Đan không đổi sắc.
Tầm mắt Vương Minh từ trên người cậu xẹt qua, ý vị không rõ cười cười, sau đó nhìn Nhiếp Văn Viễn, giơ ngón tay cái lên, rất không có tâm khen,“ Chủ nhiệm Nhiếp, bảo đao chưa già nha.”
Gã chỉ chỉ người bên cạnh, bừa bãi nói,“Cháu ngoại trai cậu vừa rồi nói với tôi cậu rất giỏi, thật đó, cậu không thấy được, lúc cậu ta nhắc tới cậu, trong đôi mắt cũng phát ra ánh sáng.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút.
Nhiếp Văn Viễn nhìn thanh niên, hắn đem đầu chuyển qua, tiếp tục đi khiêng bao cát.
Vương Minh thả lỏng gân cốt,“Nếu chủ nhiệm Nhiếp cũng đi xuống, tôi cũng không thể đứng ở một bên xem náo nhiệt, Tiểu Hồ, đi lấy cho tôi một bộ giống chủ nhiệm Nhiếp đi!”
Giọng nói gã không cao không thấp, đủ để cho người bên cạnh người nghe được.
Mấy nhân vật lớn ở thành phố T tím mặt trừng Vương Minh, trong đầu mắng chửi, mẹ nó, không phải nói đến đây một chút thôi, không làm gì khác sao? Thì ra chỉ là đang thả rắm?
Không có cách nào, rất nhiều người nhìn, bọn họ đều thay trang bị, lẫn vào trong đội ngũ dân và giải phóng quân, giả bộ tạo dáng nâng bao cát dính tý bùn vào trong người.
Qua hơn mười phút, khi Nhiếp Văn Viễn nâng tay lau mồ hôi, nghiêng đầu mắt nhìn, thanh niên còn ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó, không chạy loạn khắp nơi, không gây thêm phiền phức, nói được thì làm được.
Vương Minh cũng nhìn qua, sắc mặt không quá dễ nhìn, gã chỉ đến xem cháu ngoại trai đùa giỡn la cà ở đê đập, cậu còn không được bị người ta xách ra chê cười một trận mới là lạ, tấm gương hay hình tượng gì cũng đều bị quét sạch.
Kết quả lại bị đảo ngược lại, cháu ngoại trai chuyên gây chuyện thị vậy mà lại thành đứa trẻ ngoan như vậy, thật mẹ nó tà môn quá mà.
Bên kia, bà nội Ngô mở cửa cho Lưu Toàn Võ,“Cậu tới không đúng lúc, chủ nhiệm đi ra ngoài rồi.”
Lưu Toàn Võ đổi giày hỏi,“Đi đến nhà máy sao?”
Bà nội Ngô lắc đầu, nói là đi đến đập nước,“Cậu ấy còn dẫn theo Tiểu Vu nữa.”
Trên mặt Lưu Toàn Võ lộ ra vẻ sửng sốt,“Tiểu Vu đến lúc nào?”
Bà nội Ngô nhắc tới liền tức giận,“Có vài ngày, từ sáng tới tối không có chuyện gì làm, chỉ đi lên lầu rồi xuống lầu, không biết lại muốn đi đường tắt gì nữa đây.”
Lưu Toàn Võ cười cười,“Có Văn Viễn ở đây, Tiểu Vu sẽ thành thật.”
Gã tháo nón trên đầu xuống,“Má Ngô, con thấy có giày phụ nữ ở cửa, còn có người khác ở đây sao?”
Bà nội Ngô aiii một tiếng,“Cậu xem trí nhớ tôi này, chị Văn Viễn và con gái đều ở trong phòng, đến cùng một ngày với Tiểu Vu.”
Lưu Toàn Võ sáng tỏ nói,“Vậy à, bên ngoài xảy ra lũ lụt, chỗ này của Văn Viễn ở địa thế rất tốt, được an toàn.”
Bà nội Ngô nói cũng có thể, nên người đến cũng nhiều, bà cụ cầm khăn lau tay,“Cậu tìm Văn Viễn có chuyện à? Không biết lúc nào cậu ấy mới trở về, hay cậu đi xem TV một lát đi, tôi còn phải đi giặt quần áo.”
Lưu Toàn Võ nói được,“Má Ngô cứ đi bận rộn chuyện của dì đi, con bên này không cần phải xen vào đâu.”
Bà nội Ngô nói được,“Trong bếp có nước sôi, trà ở trong túi, cậu muốn uống thì tự đi pha đi.”
Bà cụ tiến vào buồng vệ sinh khép cửa lại, quần áo bên trong vừa giặt một lần, còn chưa giặt sạch nước thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động rất lớn, nghe khiến người ta phát run.
Bà nội Ngô vội vàng bận rộn đi ra ngoài, trên mặt đất có xà phòng, bà cụ trượt chân, lúc nguy cơ đưa tay chống cái ghế, nếu không nắm chắc một chút thì có thể sẽ không dậy được nữa.
Vỗ vỗ ngực, lại niệm vài câu A Di Đà Phật, bà nội Ngô cẩn thận dè chừng đi ra ngoài, cảm thấy bản thân mình mới đi một vòng Quỷ Môn quan, bà cụ cũng không để ý nghĩ đó làm sợ, hướng chạy lên trên lầu, mệt đến mồ hôi đầy đầu.
“Toàn Võ, làm sao vậy?”
Lưu Toàn Võ che trán, máu từ trong khe hở chảy ra, trên mặt gã ta có sẹo, vốn đã xấu xí, máu đỏ tươi vừa dính lên, rất giống quỷ, trông thấy mà nổi cả da gà.
Tay lau mồ hôi của bà nội Ngô dừng lại, ngay sau đó liền kêu hai tiếng trời ơi trời ơi,’’Sao mà nhiều máu như vậy, đụng trúng ở đâu……”
Bà cụ chưa nói xong thì nghe được tiếng thét chói tai trong phòng truyền ra, như thế nào cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Toàn Võ, không phải cậu ở dưới lầu xem TV sao? Sao lại đi đến phòng Tiểu Vi?”
Lưu Toàn Võ che trán đi về phía trước,“Con không dễ dàng mới đến được một chuyến nên muốn đến xem Tiểu Vi, gần đây bởi vì do trong nhà máy bận rộn, nên vẫn chưa đi thăm con bé được.”
Bà nội Ngô nhìn máu trên mặt đất, eo liền đau, lau không thể nào thoải mái được,“Cậu đi xem con bé thì cứ xem, sao lại còn kích thích người ta đến như vậy?”
Bước chân Lưu Toàn Võ không ngừng,“Đều do con.”
Gã ta thở dài,“Con cho rằng tình hình của Tiểu Vi đã chuyển biến tốt, không ngờ lại càng nghiêm trọng,con chỉ nói hai câu với con bé, bỗng nhiên con bé chọi đồ về phía con, nếu không, đầu của con cũng không bị vỡ như thế.”
Bà nội Ngô nói,“Không đúng, có đôi khi con bé không khác trước lắm, biết nhảy múa, sẽ ăn cơm rồi ngủ, còn xem sách nữa.”
Bước chân Lưu Toàn Võ dừng lại,“Thật à?”
Bà nội Ngô nói cũng có thể,“Chỉ là nhớ không ra tình hình khi gặp chuyện không may, nếu không đã bắt được mấy tên trời đánh đó lại rồi.”
Lưu Toàn Võ nói,“Từ từ cũng đến, việc này không gấp được.”
Bà nội Ngô gật gật đầu nói,“Đúng là không vội được, hiện tại con bé có thể nhận thức, sớm muộn gì cũng sẽ tốt lên thôi.”
Lưu Toàn Võ lập tức hỏi,“Tiểu Vi có thể nhận thức? Chuyện khi nào? Chuyện lớn như vậy, sao Văn Viễn không nói với con một tiếng?!”
Gã ta có vẻ rất kích động,“Mấy năm nay con xem Tiểu Vi như em gái, như con gái mà chăm sóc, Văn Viễn lại không coi con là anh em, giấu diếm con hết mọi chuyện của Tiểu Vi.”
Bà nội Ngô không vui khi người khác nói Nhiếp Văn Viễn không phải, bà cụ thay hắn nói chuyện,“Văn Viễn rất bận, không nghĩ đến là chuyện bình thường, với lại, Tiểu Vi cũng không phải có thể nhận ra hết mọi người.”
Lưu Toàn Võ hỏi,“Sao lại nói như vậy?”
Bà nội Ngô nói,“ Hiện tại Tiểu Vi chỉ nhận ra Văn Viễn, thời điểm mẹ con bé nói chuyện, con bé cũng không có phản ứng gì cả.”
Lưu Toàn Võ thở một hơi thật dài,“Sẽ tốt thôi.”
Bà nội Ngô nhìn trán gã ta vẫn đang chảy máu,“Vết thương này của cậu có nghiêm trọng không, không được tôi đi gọi điện thoại cho Văn Viễn, kêu cậu ấy phái người đưa cậu đến bệnh viện.”
Lưu Toàn Võ nói không nghiêm trọng,“Con còn có chuyện nên đi trước đây, lần tới có thời gian lại đến.”
“Má Ngô, dì giúp con chào hỏi mẹ Tiểu Vi nha, chị ấy ở trong phòng trấn an Tiểu Vi, con chưa nói được câu nào cả.”
Bà nội Ngô đồng ý, bà cụ đưa Lưu Toàn Võ đi, ngửa đầu nhìn trên lầu, lải nhải câu cái gì rồi tiếp tục đi giặt quần áo, giặt xong lên lầu xem tình hình.
Chu Vi Vi uống thuốc đi ngủ, trên tay Nhiếp Tú Cầm có thêm mấy dấu răng.
Đôi mắt bà nội Ngô đỏ,“Tú cầm à, cô bao giờ cũng như vậy, chuyện này không nên đâu.”
Nhiếp Tú Cầm đầy mặt uể oải, cười khổ mà nói,“Nếu không có thể làm thế nào, con không để nó cắn con, nó sẽ tự cắn mình, má Ngô, dì nói chúng con có phải bị trời phạt không? Sao lại có thể gặp chuyện này cơ chứ?”
Bà đau khổ nghẹn ngào một tiếng,“Nhưng chúng con chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý hết, trời phạt cũng không nên rơi xuống đầu chúng con chứ?”
Bà nội Ngô lau nước mắt, trong đầu thở dài một hơi.
Đây đều là số mệnh.
Chạng vạng Hoàng Đan trở về, nghe bà nội Ngô nói chuyện với Nhiếp Văn Viễn, cậu mới biết được ban ngày Lưu Toàn Võ từng đến, còn kích thích Chu Vi Vi nữa.
“Hiện tại không có việc gì rồi.”
Bà nội Ngô đến phòng bếp,“Tiểu Vu, cậu đến đây giúp đỡ chút đi.”
Hoàng Đan bưng đồ ăn lên bàn rồi đi vào phòng lấy quần áo tắm rửa, thay quần áo bẩn ra ngồi trở lại trên bàn.
Nhiếp Tú Cầm không xuống lầu, cơm tối chỉ có ba người Hoàng Đan, toàn bộ quá trình đều là một mình bà nội Ngô lải nhải, nói cái gì sắp bị hù chết, còn nói cô bé Tiểu Vi bệnh thật làm khổ mẹ cô ấy.
Trong lòng Hoàng Đan sắp xếp mọi chuyện, buổi tối cũng không đi tìm Nhiếp Văn Viễn, sớm nằm trên giường suy nghĩ lộn xộn, sắp xếp thông tin mới nắm giữ một lần nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau xảy ra một sự kiện nhỏ, không thấy Chu Vi Vi.
Hoàng Đan vốn đang ở trong phòng ngủ trưa, cậu nghe được một tiếng la tê tâm liệt phế*, cả người đều bừng tỉnh.
* tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
Nhiếp Tú Cầm muốn chạy ra bên ngoài, bà nội Ngô giữ chặt Nhiếp Tú Cầm, hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa, khóc nước mắt nước mũi đầy mặt.
Tuổi bà nội Ngô đã rất lớn, xương cốt thân mình không có cách nào so sánh được với Nhiếp Tú Cầm, toàn thân sức lực của Nhiếp Tú Cầm hướng về phía lôi kéo bà cụ ra luôn bên ngoài.
“Tiểu Vu, Trần Vu, chị họ cậu chạy –”
Bà nội Ngô la to, người đều đã bị Nhiếp Tú Cầm kéo đến dưới mái hiên.
Giày Hoàng Đan còn chưa mang, chân trần chạy ra, kề sát an ủi người phụ nữ trung niên đang sụp đổ,“Dì nhỏ, con đi ra ngoài tìm chị họ.”
Bà nội Ngô vội nói,“Để Tiểu Vu đi tìm, nó là đàn ông, bước chân rất nhanh, đối với chuyện này cũng quen thuộc nữa.”
Thân mình Nhiếp Tú Cầm chấn động, bà dùng lực bắt lấy cánh tay Hoàng Đan,“Tiểu Vu, con nhất định phải đem chị họ con về đó, dì nhỏ cầu xin con ……”
Hoàng Đan nói con sẽ cố gắng,“Bà nội, bà giúp con trông chừng dì nhỏ một chút nha.”
Cậu nói xong thì chạy ra ngoài, bóng dáng tuổi trẻ luống cuống rất nhanh đã bị nước ngâm, nhịp bước hoàn toàn không chậm lại.
Bà nội Ngô nhìn mà sửng sốt, bà cụ lầm bầm lầu bầu,“Ngoan ngoãn, thật đúng là đổi tính rồi sao?”
Nhiếp Tú Cầm đi qua đi lại trước cửa, nước mắt một chút cũng chưa từng ngừng lại.
Suy cho cùng bà nội Ngô hai chân cũng sắp bước vào quan tài rồi, nhìn người đứng ở bên trong, bà cụ bình tĩnh gọi điện thoại cho Nhiếp Văn Viễn, nói hết mọi chuyện.
Nhiếp Văn Viễn đang có chuyện không thể phân thân nên phái mấy người trở về đi tìm.
Đợi đến khi Nhiếp Văn Viễn xử lý xong việc trở về, vẫn chưa tìm được Chu Vi Vi, hắn nhíu chân mày đen như mực,“Người đâu?”
Toàn thân mấy người chảy đầy nước bùn, quần áo không nhìn ra màu sắc, bọn họ lắc đầu, không dám thở mạnh.
Nhiếp Văn Viễn nhìn về phía cháu ngoại trai nhỏ của mình, đối phương đang dụi mắt, hình như rất không thoải mái, khi hắn kịp phản ứng thì bước chân đã đi qua,“Làm sao vậy?”
Hoàng Đan nói,“Bùn vào trong mắt ạ.”
Nhiếp Văn Viễn nâng nâng cằm,“Đi lấy nước rửa một chút đi.”
Hoàng Đan xông qua, mí mắt vẫn đang run, đôi mắt đỏ bừng, còn có tơ máu, cậu đi đến chỗ người đàn ông, ngẩng mặt nói,“Cậu ơi, cậu có thể xem giúp con được không ạ?”
Khóe mắt Nhiếp Văn Viễn đi xuống.
Hoàng Đan chờ nửa ngày vẫn chưa thấy phản ứng, cậu gọi một tiếng,“Cậu?”
Nhiếp Văn Viễn lấy ánh mắt ra,“Không có gì cả.”
Hoàng Đan nói,“Vẫn khó chịu.”
Cậu muốn dụi mắt, tay nâng đến giữa không trung thì bị chặn lại, Nhiếp Văn Viễn nói,“Đừng lấy tay dụi, qua một lát là tốt thôi.”
Hoàng Đan không xoa nhẹ, cậu híp con mắt khó chịu kia,“Cậu, chị họ đi đâu vậy?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Chắc đi gần đây, không đi xa đâu.”
Hoàng Đan nói,“Chúng ta đã tìm hết cả rồi.”
Nhiếp Văn Viễn không đáp, hắn kêu mấy người ở phòng khách ra ngoài cửa, bình tĩnh thong dong hạ mệnh lệnh, khiến cho mấy người bọn họ phải tìm kiếm cẩn thận một lần nữa.
Hơn một giờ về sau, Chu Vi Vi được tìm thấy mang về.
Trước đó Nhiếp Văn Viễn đoán không sai, cô hoàn toàn không chạy xa, phía sau nhà có một mảnh rừng cây, hướng đông khu rừng có mấy cây bị lũ lụt làm cho bị ngã, cô đã nằm vào phía dưới mấy nhánh cây có hình thù kỳ quái rồi ở luôn trong đó.
Quần áo trên người Chu Vi Vi có màu sắc gần giống với lá cây, mọi người Hoàng Đan đi ngang qua vài lần cũng không chú ý đến.
Nếu không phải Nhiếp Văn Viễn chỉ ra mảnh rừng đó, làm không tốt khi phát hiện ra Chu Vi Vi thì cô đã biến thành một bộ thi thể rồi.
Khóe mắt Chu Vi Vi có chỗ rách, bị nhánh cây quẹt trúng, da thịt ngâm nước trắng bệch, có chút ghê tởm, cô lại hồn nhiên không có cảm giác gì, ngơ ngác ngồi ở đầu giường.
Nhiếp Tú Cầm thoa thuốc lên vết thương trên miệng cho con gái, bà nhỏ giọng khóc,“Tiểu Vi, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi đâu, mẹ với con cùng đi xuống dưới gặp ba con.”
Ánh mắt Chu Vi Vi trống rỗng, không đáp lại câu nào.
Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn cùng nhau rời khỏi phòng áp lực đó, cậu gọi đối phương,“Có chuyện con muốn nói với cậu.”
Nhiếp Văn Viễn đi đến phòng sách.
Hoàng Đan theo sau, vào phòng sách thì đóng cửa lại.
Nhiếp Văn Viễn quẹt diêm đốt thuốc, ngoạm ở trong miệng hút một hơi,“Nói đi.”
Hoàng Đan nói,“Lần đó con đến nhà chị họ, trước mặt chị ấy nhắc đến tên anh chị con, cảm xúc của chị ấy lập tức không thể khống chế được, mấy ngày hôm trước con nhắc tới chú Toàn Võ, chị ấy cũng như vậy, đột nhiên bổ nhào đến con, nhưng khi con nói tên người khác chị ấy không phản ứng gì cả.”
Nhiếp Văn Viễn,“Nói tiếp.”
Hoàng Đan nói,“Ngày hôm qua chú Toàn Võ thăm chị ấy, hôm nay xém chút nữa chị ấy đã gặp chuyện không may.”
Dừng một chút, cậu nói,“Cuối cùng con cảm thấy có mấy chuyện rất kỳ quái, cậu à, cậu có suy nghĩ giống con không?”
Nhiếp Văn Viễn phun ra một đoàn sương khói,“Cậu đang điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Hoàng Đan nói,“Đã qua hơn một tháng, không có chứng cớ.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tin tưởng cậu.”
Hoàng Đan nhếch miệng,“Chú Toàn Võ có phải sẽ vào Tân Thế Kỷ không?”
Nhiếp Văn Viễn,“Ừ.”
Hoàng Đan nói,“Con cũng muốn đi.”
Nhiếp Văn Viễn nâng khuôn mặt lên,“Cậu ta phụ trách công tác đi giám sát vật liệu xây dựng vận chuyển, con đi làm gì?”
Hoàng Đan ăn ngay nói thật,’’Con đi giám sát chú Toàn Võ.”
Nhiếp Văn Viễn nhướn mày nhìn cậu.
Hoàng Đan nói,“Chú Toàn Võ là người của cậu, nếu chú ấy có sai lầm gì, cậu cũng sẽ bị liên lụy.”
Nhiếp Văn Viễn gẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn,“Cậu nói với con hai điểm, một, chú Toàn Võ con không phải là người của cậu, hai, cậu ta có xảy ra sai lầm gì thì tự mình gánh chịu.”
Hoàng Đan chỉ nhìn người đàn ông, không nói chuyện.
Nhiếp Văn Viễn khép nửa mi mắt hút thuốc,“Cậu nghĩ con sẽ đến nói chuyện công việc của anh con.”
Hoàng Đan nói,“Công việc của anh con, lúc cậu đến ăn cơm ở nhà con đã từng nói rồi, anh ta vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm nên cần phải tôi luyện.”
Nhiếp Văn Viễn vén mí mắt, không dễ nhận ra,“Đợi tin tức.”
Hoàng Đan nói,“Cám ơn cậu.”
Một tay Nhiếp Văn Viễn bóp mũi,“Ra ngoài đi.”
Hoàng Đan đi tới cửa,“Cậu, hút thuốc nhiều không tốt cho thân thể đâu.”
Người đàn ông phía sau không lên tiếng, Hoàng Đan biết hắn nghe thấy được nên không nói thêm nữa, nói nhiều không tốt.
Chống lũ không thành công, nhóm giải phóng quân cũng không đi.
Hoàng Đan vẫn ở nhà của Nhiếp Văn Viễn, bà nội Ngô nhìn cậu lại càng không thuận mắt, về phần nguyên nhân, có lẽ do cảm thấy cậu đi gần Nhiếp Văn Viễn quá, bà nội Ngô sợ cậu ảnh hưởng đến tiền đồ của Nhiếp Văn Viễn.
Trong mắt bà nội Ngô, Hoàng Đan chính là côn đồ, bùn nhão không đắp lên tường được, loại suy nghĩ này đã ăn sâu vào gốc rễ rồi, nhổ không xong, cũng không cắt ra được, cứ như vậy mà đâm ra thôi.
Hoàng Đan không coi trọng, thay đổi tư tưởng một người rất khó, càng đừng nói đến một bà cụ sống gần hết một đời người rồi.
Huống hồ lúc trước nguyên chủ xác thật có lăn lộn một chút, bản thân làm chuyện tốt không nói, người khác ở trong cuộc cũng không nói nên không ai biết được, còn về chuyện xấu thì mọi người đều biết.
Nhiếp Hữu Hương có gọi điện thoại hai lần, Hoàng Đan biết hội diễn văn nghệ Trần Tiểu Nhu đã lùi lại, tâm trạng không thế nào tốt được, cũng biết Trần Phi vẫn chưa tìm được công việc hài lòng, không có một kế hoạch hay chí lớn nào nên cũng không thể tìm được chỗ phát huy.
Dựa theo cách nói của Nhiếp Hữu Hương, đó là con trai lớn bị cậu của anh ta làm chậm trễ, trong đầu có oán trách.
Tốt xấu cũng là người một nhà, dù có bận bịu cũng không chịu giúp, nói ra ngoài, mặt mũi cũng cảm thấy nhục nhã, cho nên chỉ có thể che đậy lại, không thể để người khác biết.
Nhiếp Hữu Hương kêu Hoàng Đan nói nhiều với Nhiếp Văn Viễn về việc này,“Tiểu Vu, trong lòng anh con buồn lắm, tuy rằng thằng bé không bảo mẹ nói với con, nhưng nhất định thằng bé trông chờ vô con có thể nói giúp cho nó, sau khi tốt nghiệp là cao hay thấp, đều nhờ vào con đó.”
Hoàng Đan nói,“Cậu không tỏ thái độ gì, chuyện cậu đã quyết định, không ai có thể khiến cậu thay đổi, con cũng không được.”
Nhiếp Hữu Hương nói bên đầu bên kia,“Dì nhỏ con nói với mẹ, mấy ngày này con luôn chạy đến phòng của cậu con, còn đến phòng sách của cậu con nữa, ngay cả anh chị con còn không làm được, chứng minh cậu con đối với con tốt hơn trước rất nhiều, hoàn toàn không phải chuyện nhất thời.”
“Con cứ dựa theo lời mẹ nói mà làm, cứ như vậy đi, mẹ đi nấu canh cho anh con, con ở chỗ cậu phải nghe lời, ngàn vạn lần đừng gây chuyện, có nghe không?”
Hoàng Đan nói,“Nghe được ạ.”
Nhiếp Hữu Hương vốn muốn cúp điện thoại, bà nghe giọng điệu con trai nghe lời thì không tự chủ được thở dài, hốc mắt cũng đỏ lên,“Aiiii, mẹ thấy con đang học ngoan học giỏi như vậy, nếu ba con sống thì sẽ vui mừng biết bao nhiêu chứ.”
“Không nói không nói nữa, con phải học thêm cậu vài thứ, nếu cậu con có thể giới thiệu việc làm cho con, không cần quan tâm là việc gì, chỉ cần về sau đừng lăn lộn nữa, mẹ con nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại.”
Lần này thì cúp thật.
Hoàng Đan ngồi trên sô pha, cậu uống hết nửa ly nước còn lại, như có suy nghĩ.
Gần đây rất thái bình, Lưu Toàn Võ không xuất hiện nữa, Chu Vi Vi cũng rất im lặng, không xảy ra chuyện gì.
Hoàng Đan ở chung với Nhiếp Văn Viễn càng ngày càng tốt, ngày hẹn với Vương Minh cũng càng ngày càng gần, còn không rõ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Xấu nhất e là không phải bị người Vương Minh bắt đi, đánh nửa sống nửa chết, một vạn đó đích thực là do nguyên chủ nhận, đến lúc đó làm không tốt Vương Minh sẽ lợi dụng điểm này để gây sóng gió.
Chuyện Vương Minh không giải quyết, Hoàng Đan không dám vượt quá quan hệ cậu cháu bên ngoài với Nhiếp Văn Viễn, ở thời đại này, một khi bị người khác phát hiện, kết quả của họ đều sẽ rất thảm.
Đầu Hoàng Đan mơ hồ bị đau, cậu lấy tay dùng lực xoa mạnh, trong lòng có chút không kiên định, muốn đi xem tiền còn ở đó không.
Một ngày buổi sáng, Nhiếp Văn Viễn đi ra ngoài, Hoàng Đan ở cửa sổ nhìn hắn rời đi, lúc này mới yên lòng.
Thừa dịp lúc bà nội Ngô bận việc, Hoàng Đan lén lúc đi vào phòng Nhiếp Văn Viễn, chờ đến khi mò đến chỗ cất tiền lúc trước, ngoài tiếp xúc với miếng gỗ cứng rắn, chỗ đó cái gì cũng không có.
Hô hấp Hoàng Đan ngừng lại, cậu nằm vào xem một chút, sờ soạng bốn phía, vẫn không thu hoạch được gì, một vạn thật không thấy nữa rồi.
Ai đã lấy?
Trước tiên Hoàng Đan nghĩ tới Nhiếp Văn Viễn, dù sao đây cũng là phòng hắn, hắn có cơ hội hơn bất cứ ai.
Nếu giả thiết là Nhiếp Văn Viễn, hắn phát hiện khoản tiền đó thì sẽ không gióng trống khua chiêng gọi người hỏi thăm tình hình, cũng sẽ tự điều tra, chỉ cần hắn làm như vậy, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Hoàng Đan có thể xác định, mấy ngày này Nhiếp Văn Viễn đã thả lỏng đề phòng với cậu, sự xa cách và bức màn che chắn cũng đã rút lui gần hết rồi, đang có ý muốn thừa nhận cháu ngoại trai này.
Trừ Nhiếp Văn Viễn, còn có thể là ai chứ?
Hoàng Đan bỗng nhiên nghĩ đến, ba ngày trước Lưu Toàn Võ từng đến nơi này, lúc ấy cậu và Nhiếp Văn Viễn đều không ở nhà, chỉ có bà nội Ngô, hai mẹ con Nhiếp Tú Cầm, là đối phương cầm tiền mang đi sao?
Mấy năm nay Lưu Toàn Võ vẫn đánh bạc, bị chặt đầu ngón tay và vết sẹo do dao để lại trên mặt cũng không lùi bước, đủ để chứng tỏ rõ gã ta nghiện cờ bạc lớn đến kinh người, tiền đối với gã ta mà nói, sức hút sẽ thật rất đáng sợ.
Hoàng Đan ấn ấn huyệt thái dương, đi ra ngoài trước, đi ra ngoài rồi suy nghĩ, nơi này không phải nơi an toàn, cậu không có cách nào tỉnh táo lại.
Đóng cửa ngăn tủ lại, Hoàng Đan xoay người đi tới mở cửa, cậu nhìn thấy Nhiếp Văn Viễn đang đứng ở cửa, trong tay kẹp theo điếu thuốc, mày nhăn cùng một chỗ, ánh mắt đen kịt đảo qua.
Danh sách chương