Giang Hoài chưa bao giờ thấy thanh niên nhiệt tình và vội vàng như vậy, hắn ngược lại chống đỡ không được mà còn có chút lờ mờ:”Em có chuyện gạt anh đúng không?”
Hoàng Đan hôn yết hầu người đàn ông:”Không ăn thật sao? Buổi tối thật sự sẽ có không thời gian ăn đâu.”
Yết hầu Giang Hoài rung động vài cái, bị hôn đến cả người đều không thể nào tốt được, hắn áp mặt thanh niên vào trong ngực, cúi đầu hôn bên má đang chảy mồ hôi lấm tấm của đối phương.
Mùi mồ hôi mằn mặn trên má thanh niên đều được Giang Hoài liếm vào trong miệng, hắn ngại không đủ còn dùng răng cạ sau đó cắn lên.
Hoàng Đan đau run run một chút,đưa tay bắt cánh tay người đàn ông, móng tay bấm vào bên trong cơ thịt của hắn,đè nén khóc nói:”Đi vào phòng.”
Giang Hoài ôm lấy thanh niên, cánh tay rắn chắc vững vàng nâng lên:”Ôm cổ anh.”
Hoàng Đan làm theo,tay ôm cổ người đàn ông, khóc hôn hắn.
Trên mặt Giang Hoài có nước mắt, một giọt hai giọt,đọng lại thành một mảnh, hắn nặng nề mà thở ra một hơi:”Em xem em, còn chưa mà đã bắt đầu khóc rồi.”
Hoàng Đan nghẹn họng cầu xin:”Anh đừng cắn em.”
Giang Hoài cọ mặt ướt sũng của cậu:”Thích em mới cắn em.”
Vào phòng, cả người Giang Hoài ngây ngẩn.
Chăn trên giường phủ kín bằng phẳng, mặt trên có vài hộp giấy nhỏ, tất cả đều lấy ra,đồ vật đủ loại màu sắc bên trong được đổ ra một ít để lộn xộn trên giường,im hơi lặng tiếng vội vã muốn thể hiện một loại thích thú của tình dục.
“……”
Hô hấp Giang Hoài thoáng cái thô lên, hắn đỡ lấy trán thanh niên cười:”Bảo bối,đêm nay em không muốn sống nữa à?”
Tâm Hoàng Đan nói, đêm nay phải cửu tử nhất sinh luôn đó.
Trước mười phút thi đấu,trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một tiếng nói máy móc,báo cáo chi tiết quy tắc thi đấu.
Sau khi đấu bắt đầu,sẽ có nhân viên chuyên nghiệp khống chế máy móc, phụ trách kiểm tra nhiệm vụ, bảo đảm công bằng, công chính nhưng không công khai.
Bởi vì liên quan đến bộ phận riêng tư của mỗi một vị ký chủ, trừ khi là người trong cuộc đồng ý chia sẻ với người yêu một mặt của trò chơi,bằng không thì sẽ không cưỡng chế công khai ra ngoài.
Hoàng Đan không rõ toàn bộ quá trình thi đấu diễn ra như thế nào, cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Mười phút quá ngắn,xẹt một cái đã qua đi.
Giang Hoài đi bật máy tính, mở nhạc đang phổ biến,âm thanh điện tử hòa lẫn với tiếng loa trầm vang lên, ca sĩ cao giọng hát nhiệt huyết và thanh xuân,đồ dùng trong phòng đều đang chấn động.
Tiếng hát vang lên liên tục,bụi bặm trôi nổi trong phòng đều cùng tiết tấu nhảy lên.
Giang Hoài đang làm chuyện lớn.
Chai Wahaha bị kẹt ở miệng ống nước, không thể đi xuống, lấy lên cũng không được.
Thân chai Wahaha thô to,chất liệu cũng nghiêng về cứng rắn, rất khó để đẩy vào bên trong nước ống cống thoát, cưỡng chế kéo ra cũng không được, ống nước sẽ bị dồn đến hỏng.
Mày Giang Hoài nhíu chặt, chai Wahaha dính chặt vào miệng ống nước, hắn càng không thể kéo ra ngoài,dính lại càng chặt hơn,thân bình ma sát kịch liệt,có dấu hiệu rạn nứt bất cứ lúc nào, tiến thói lưỡng nan.
Hoàng Đan thúc giục.
Giang Hoài đầy đầu mồ hôi, trên người cũng phủ lên một tầng mồ hôi, hắn nhếch môi phát khô, một giọt mồ hôi lướt qua yết hầu:”Đừng hối, lập tức xong đây.”
Trong không khí mơ hồ vang lên tiếng vang rất nhỏ, ống nước đã nuốt chai Wahaha vào.
Giang Hoài lại đem chai Wahaha đẩy vào trong vòi nước một chút, hắn thở ra một hơi từ cổ họng ta,bỏ mặc mồ hôi trên tay, thở hổn hển đi làm tiếp chuyện khác.
Rock hát xong, đổi một ca khúc mới, không biết là bài hát tên gì, cũng không hiểu được là ai hát,bên trong tiếng khóc ô ô hỗn loạn, đè nén, thống khổ,thời gian dần trôi qua, tiếng khóc càng lúc càng lớn làm người nghe cảm giác như nước mắt đang rơi xuống mặt mình.
Ca khúc tiếp theo lại vang lên,hơn một trăm bài phát lần lượt hết rồi lại quay lại bài đầu tiên không biết mệt mỏi là gì.
Phần đầu tiên của bài hát có hương vị ngây ngô, giống một đôi tình nhân vừa mới yêu sẽ có căng thẳng, bàng hoàng,mất định hướng, sợ hãi và chảy nước mắt khóc nức nỡ.
Phần giữa bài hát cũng nhiệt tình như lửa,như thể một đôi tình nhân cùng nhau rơi xuống vực sâu, lại đồng thời cùng bay lên thiên đường, liều chết triền miên, tận tình bốc cháy.
Phần sau bài hát lại nhẹ nhàng êm dịu trở lại,họ giống như là người yêu của mấy kiếp trước, quen thuộc mỗi bộ phận trên thân thể của nhau,họ ôm chằm lấy nhau răng môi áp sát vào nhau,hai tay buộc chặt, cọ xát yêu thương lẫn nhau.
Cùng nhau đau, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau sung sướng.
Ý thức Hoàng Đan bắt đầu mơ hồ,cậu đang nằm mơ, mơ thấy mình ở trong gió trên thảo nguyên,xóc nảy trên lưng ngựa,cậu ôm chặt cổ ngựa,có gió nóng thổi đến,rất nóng,khi nó thổi qua khiến cậu chịu không nổi run run mà rơi nước mắt.
Thảo nguyên không có điểm cuối,gió chẳng những không thấy chút lạnh nào mà thậm chí cuộn lên thành một vòng lửa hình tròn bao vây Hoàng Đan lại,cậu cảm thấy mình bị thiêu đến thương tích đầy mình, từ linh hồn đến thể xác đều nhanh bị tan ra.
Ý thức Hoàng Đan giãy dụa tỉnh lại, thảo nguyên không có,ngựa cũng không có,gió cũng không có,cậu giống sợi mì treo trên thân người đàn ông,như sợi mỳ từ trong nồi mới vớt ra, dính ướt một đoàn,mềm nhũng nếu bị bóp một cái sẽ biến thành nhiều mảnh vụn.
Cậu lại ngất đi một lần nữa.
Lần này cậu ngất rất dài, đợi đến ý thức Hoàng Đan khôi phục,cậu phát hiện mình nằm thẳng trên giường, trên người đã mặc áo ngủ sạch sẽ, từ đầu đến chân đều rất nhẹ nhàng khoan khoái, không cảm thấy một chút mồ hôi ướt nào.
Chỉ là cơ thịt đau nhức, tứ chi và eo lưng đều đau.
Hoàng Đan giống như vừa mới tham dự một đại hội thể thao,cậu là một tuyển thủ toàn năng đến tham gia thể dục dụng cụ, đá bóng, thể thao dưới nước, quần vợt đôi nam, chạy Marathon và nhiều hạng mục vận động khác nữa.
Không phải lúc nào cũng được,cậu vượt xa phát huy người thường,phá vỡ kỷ lục mà bản thân mình thiết lập.
Hoàng Đan vừa tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra,mắt đỏ còn chưa giảm sưng, nước mắt từ trong vành mắt chảy ra,cậu nghiêng đầu, đem mặt cọ cọ trên gối đầu.
Tấm màn bên cạnh được kéo ra một chút, có thể thấy sắc trời sáng sủa ở bên ngoài, một đêm đã trôi qua.
Hoàng Đan nhớ rõ tối hôm qua thấy người đàn ông có dấu hiệu muốn dừng lại,cậu lập tức bóp vào chổ đó của đối phương, vì thi đấu mà liều chết, khóc đến cổ họng câm luôn rồi còn bị ngất đi vài lần nữa chứ.
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, có tiếng bước chân tới gần, dừng ở bên giường.
Hoàng Đan kéo dài nửa mí mắt ra, nhìn thấy người đàn ông cầm ly nước đến, quần áo tùy ý,dáng vẻ trầm ổn bình thường so với bản thân cậu bị trọng thương đến nửa chết nửa sống rõ ràng rất khác nhau.
Rõ ràng đối phương ở vị trí cần dùng sức nhiều hơn mà.
Giang Hoài vén lên sợi tóc trên trán thanh niên:”Nếu em không tỉnh,anh đã định cõng em đi bệnh viện rồi.”
Hoàng Đan động động môi,cổ họng rất đau,cậu há mồm,giọng nói khàn đến không nhìn ra hình dạng:”Sao anh còn ở nhà?”
“Em như thế này,anh còn có thể đi đâu được chứ?”
Giang Hoài tức giận nói:”Nếu anh thật sự bỏ mặt em thì trong đầu sẽ toàn nghĩ đến em,làm không tốt sẽ vì thất thần mà bị đâm chết giữa đường rồi.”
Hắn đem ly nước để trên tủ đầu giường, một tay nâng cái ót thanh niên, một tay còn lại lau nước mắt trên mặt đối phương:”Em khóc một đêm,sao lại còn khóc, mắt khó chịu hả?”
Hoàng Đan hấp hấp mũi:”Rất đau.”
Giang Hoài nhíu mày, động tác lau nước mắt cho cậu càng nhẹ:”Đau chổ nào?”
Hoàng Đan khóc nói:”Đều đau.”
Giang Hoài thở dài, đem người ôm vào trong ngực, sờ sờ tóc của cậu:”Làm sao để em hết đau đây?”
“Em cũng không phải không biết,anh ở trước mặt em một chút tự chủ cũng không có,em ngoắc đầu ngón tay lên,anh sẽ nhịn không được mà nhào đến, tối hôm qua em một phen nước mắt nước mũi bảo anh đừng có ngừng,anh vừa thấy em khóc thành như vậy thì dốc lòng làm em hết một đêm.”
Nghĩ tới cái gì, Giang Hoài lộ ra vẻ sợ hãi:”Lúc hừng đông,anh nhìn thấy em nhắm mắt, mặt tái nhợt, thân thể còn có đôi chút co rút, thiếu chút nữa dọa anh ra bệnh tim luôn rồi.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút:”Rất tốt.”
Giang Hoài không nghe rõ:”Cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Tối hôm qua anh rất lợi hại.”
Bên tai Giang Hoài ửng đỏ, gấp khúc ngón tay búng lên trán cậu một cái:”Nhóc con điên rồ không biết sống chết,em thử lại quyến rũ anh mấy lần nữa xem, thật anh sẽ làm chết em luôn đó.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài đỡ thanh niên ngồi dậy,cho cậu uống nước:”Hay em đi bệnh viện đi.”
Hoàng Đan nói không đi.
Giang Hoài sờ sờ trán thanh niên lại sờ sờ mặt cậu, cau mày than thở câu:”Hình như có chút sốt rồi.”
Vẫn không yên lòng, Giang Hoài ở trong ngăn kéo tìm ra nhiệt kế thủy ngân, vẫy vẫy sau bỏ vào dưới nách Hoàng Đan:”Kẹp đi.”
Hoàng Đan lấy cánh tay mang theo:”Mấy giờ rồi?”
Giang Hoài xem di động:”Chín giờ hơn.”
Hoàng Đan đói bụng, muốn ăn này nọ, thế nhưng cổ họng đau, uống nước cũng khó chịu, càng đừng nói nuốt đồ ăn cậu đem khóe mắt ẩm ướt cọ lòng bàn tay người đàn ông:”Có gì cho em ăn không?”
Giang Hoài sờ mặt ẩm ướt của cậu:”Có nấu cháo cho em,để ở trên bàn,nguội một chút thì cho em ăn.”
Hoàng Đan hỏi:”Có thịt không?”
Giang Hoài nhéo cằm cậu:”Tối hôm qua ăn thịt một đêm, còn chưa ăn đủ à?”
Hoàng Đan nói:”Không có ăn.”
“Nói bậy,mấy lạng thịt kia không phải em ăn thì ai ăn nè?”
Giang Hoài hừ cười, vết sẹo khóe mắt đều dịu dàng:”Tối hôm qua em không biết mình ăn rất ngon miệng, dùng sức đem thịt nuốt vào trong miệng, anh móc cũng móc không ra được.”
Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.
Thời gian chênh lệch không nhiều, Giang Hoài lấy nhiệt kế từ dưới nách Hoàng Đan ra, phát hiện cậu chỉ sốt nhẹ thì lấy thau nước đến.
Hoàng Đan nhúc nhích không được, tùy ý để người đàn ông cởi áo ngủ cậu rồi lấy khăn lông ướt kì lưng hạ nhiệt độ cho cậu.
Giang Hoài đổi thau nước tiếp tục lau:”Anh xin phép cho em.”
Hoàng Đan không muốn nói, cổ họng rất đau,cậu nghe được người đàn ông nói, vẫn mở miệng:”Chuyện khi nào?”
Giang Hoài lau cổ cậu:,”Trước khi anh vào phòng,chủ mỹ của em rất dễ chịu cũng không hỏi cái gì cả.”
Hoàng Đan nói:”Mỹ thuật tạo hình gần như sắp hoàn thành rồi.”
Giang Hoài lấy khăn mặt từ trong thau nước, vắt khô sau đó lau gáy cậu:”Em có muốn đổi công ty không?Ít tăng ca một chút với được nghỉ cuối tuần,em cũng sẽ không mệt như vậy nữa.”
Nhiệm vụ Hoàng Đan đã hoàn thành,cậu thực ra có thể vui chơi giải trí, chờ thời gian đến là có thể rời khỏi thế giới này, nhưng nếu không đi làm thì thật sự nhàm chán, cho nên cậu vẫn muốn đi làm, coi như là học thêm vài thứ.
“Qua thời gian này rồi tính sau.”
Giang Hoài không nhắc lại, hắn bưng bồn đi buồng vệ sinh, khi trở về nói:”Anh múc cháo cho em.”
Hoàng Đan nói:”Chờ một chút rồi ăn,chân em đau.”
Giang Hoài ngồi qua đi, cầm lấy một chân thanh niên, một tay còn lại ấn bóp cho cậu:”Không vận động, cơ thịt đều bị căng hết cả rồi.”
Trong giọng nói Hoàng Đan mang theo âm khóc nức nở rất đậm:”Anh nhẹ chút.”
Giang Hoài nhướn mà:”Em mới hơn hai mươi tuổi,chân này không có cách nào để lên vai anh được, thật nên rèn luyện cho tốt đi.”
Hoàng Đan mím môi:”Được rồi.”
Đầu ngón tay người đàn ông có lực,bóp Hoàng Đan rất đau, cũng rất thoải mái, cậu vừa khóc vừa kêu, cằm đều ngập nước mắt.
Giang Hoài đi cầm khăn mặt một lần nữa cho lau mặt cho cậu, tìm túi chườm nước đá đặt trên mắt cậu, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ ôm người vào trong ngực:”Đời này anh chưa hầu hạ ai đến vậy đâu.”
Hoàng Đan hơi giật mình:”Em biết mà.”
Lúc Giang Hoài nói chuyện, hơi nóng đánh về phía lỗ tai cậu:”Nhớ kỹ đó.”
Hoàng Đan nghiêm túc nói:”Ừ, em nhớ kỹ.”
Giang Hoài hài lòng nhếch môi cười, nghe mùi sữa tắm trên người thanh niên,yết hầu hắn động vài cái:”Làm thế nào đây,anh lại muốn.”
Hoàng Đan nói:”Không thể được,em còn rất đau.”
Giang Hoài cọ cổ thanh niên,lấy râu chưa cạo đâm cậu:”Chọc em thôi.”
Hoàng Đan bị đâm hướng đến phía sau trốn.
“Đừng cử động.”
Hơi thở Giang Hoài gấp gáp, hắn bưng mặt thanh niên, aiii một tiếng, rất tủi thân nói:”Từ ngày theo em,anh cũng chỉ biết từ đứng thẳng rồi đến cong lưng càng ngày càng giống như chó đực vậy.”
Hoàng Đan nửa ngày nói:”Anh lại đây chút”
Giang Hoài ghé sát vào, trên môi mềm nhũn, hắn cười nhẹ hai tiếng, khép hờ mắt hôn lên, một hồi lâu mới ngưng lại.
Hoàng Đan ăn cháo xong, thể lực tốt lên một chút:”Hệ thống tiên sinh, ta đạt được hạng mấy?”
Hệ thống:”Cần đến khoảng hai ngày nữa mới thống kê xong.”
Hoàng Đan cho rằng kết quả thi đấu đã ra:”Tới lúc đó mi sẽ thông báo cho ta biết sao?”
Hệ thống:”Sẽ.”
Hoàng Đan đổi tư thế, từ nằm sửa thành nằm sấp, vừa mới bắt đầu đã đau như vậy, đau muốn chết, sau này vẫn đau, thế nhưng có bao nhiêu đau thì có bấy nhiêu thích.
Sau khi chuyện xong xuôi cũng không có vết thương, cũng không có gì khó chịu,cậu rất thuận lợi đi WC.
Một hồi lâu, Hoàng Đan cảm khái:”Cúc hoa linh thật tốt.”
Nhưng mà cậu dùng đấy dùng để đã dùng hết rồi.
Hệ thống:”Công ty có sản phẩm tương ứng mỗi năm sẽ tổ chức một lần hoạt động thu thập rất nhiều ý kiến phản hồi của người sử dụng sau đó công ty sẽ chọn ra top 3, gửi số lượng sản phẩm khác nhau đến.”
Hoàng Đan hỏi:”Có yêu cầu gì sao?”
Hệ thống:”Xin chờ.”
“Tại hạ giúp ngài tra xét, ý kiến phản hồi số lượng phải từ một nghìn chữ trở lên kèm bản dịch tiếng Anh.”
Hoàng Đan nói:”Ta có thể viết một nghìn chữ, trừ tiếng Anh, còn có thể kèm theo Đức văn, Pháp văn, Nga văn và phiên dịch đồng bộ nhiều quốc gia nữa.”
Hệ thống hình như bị chấn động, vài giây sau mới nói:”Vậy khi nào có hoạt động thì tại hạ sẽ báo cho ngài.”
Hoàng Đan cảm kích nói:”Cám ơn”
Phòng khách truyền đến giọng Giang Hoài, hắn đang gọi điện thoại,hình như là có vụ án mới.
Hoàng Đan co vào bên trong chăn mỏng, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Có ngón tay che trán, Hoàng Đan bị xúc cảm thô ráp làm cho tỉnh,cậu ngáp:”Anh có chuyện bận thì đi đi.”
Tay Giang Hoài dời xuống, vuốt ve mặt cậu, nhíu mày nói:”Nhiệt độ còn chưa hạ nữa.”
Hoàng Đan nói:”Không sao đâu.”
Môi mỏng Giang Hoài mím thẳng,đường nét trên mặt căng ra, rõ ràng không yên lòng.
Hoàng Đan lại ngáp:”Không sao đâu,hiện tại em đỡ nhiều rồi,anh đi lo việc của anh đi,em ở nhà ngủ bù.”
Giang Hoài cúi đầu hôn cậu:”Ngoan.”
Hoàng Đan đáp lên mí mắt, nghe tiếng sột soạt sau đó:”Có chuyện thì gọi cho em, điện thoại em mở đó.”
Giang Hoài ừ một tiếng, đem áo sơmi màu xám lôi xuống, nhét vào trong lưng quần, nhanh chóng cài dây lưng lên,” Bên trong tủ lạnh có đồ ăn, đói bụng thì ăn nha.”
Hoàng Đan hàm hồ ừ, người ngủ.
Ở cửa trước Giang Hoài đang muốn đi giày, lại trở về phòng,hôn lên môi thanh niên vài cái, đem người hướng trong lòng sít chặt rồi mới rời đi.
Có người ở trong lòng,cảm giác rất khác.
Bất luận là ở đâu, muốn đi đâu, làm chuyện gì,gặp mặt người nào, đều sẽ nhớ đến, hận không thể nắm ở trong lòng bàn tay, từng phút từng giây đều có thể nhìn thấy và chạm vào được.
Hoàng Đan ngủ không bao lâu,thì nghe tiếng đập cửa”Cộc cộc”.
Cậu tưởng mình còn chưa ngủ tỉnh, chuẩn bị lật người ngủ tiếp, thế nhưng âm thanh đập cửa vẫn còn đang vang,kèm theo thêm vài tiếng đập cửa.
Xác định thực sự có người đang gõ cửa, Hoàng Đan tìm đến dép lê,từ từ xuống giường, cậu hít ngược một ngụm khí,không phải eo mỏi lưng đau chân thì là chuột rút, vài chữ này trên người cậu là vô cùng chuẩn xác.
Tối hôm qua thật sự là làm hơi quá rồi.
Hoàng Đan đi đến phòng khách, trán đã chảy ra mồ hôi lạnh,cậu kéo khăn giấy lau mồ hôi, thuận tiện lau nước mắt trên mặt:”Ai vậy?”
Ngoài cửa là tiếng nói của một người tuổi còn trẻ:”Là Giang ca kêu tôi đến.”
Hoàng Đan không lập tức mở cửa,cậu ngồi trên sô pha,chờ cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt nữa thì mới mở cửa ra, nhận ra người đến là đầu ba tấc lần trước.
Đầu ba tấc nhìn thấy mắt thanh niên đỏ bừng, trên mặt còn có nước mắt thì không khỏi há hốc mồm.
Nghĩ đến Giang ca dặn dò,anh ta giật nảy mình:”Cậu,cậu làm sao vậy?”
Hoàng Đan khoát tay:”Không sao.”
Đầu 3 tấc vào cửa,nói chuyện vì sao anh ta đến chỗ này.
Hoàng Đan yên lặng nghe, biết Giang Hoài lo lắng cho cậu nên gọi anh em mình đến đây giúp đỡ chăm sóc một chút.
Đầu ba tấc có chút cẩn thận,anh ta chà chà tay, không biết nên làm gì.
Hoàng Đan lấy chai nước cho đầu ba tấc,cậu định ngồi với đối phương một lúc, xem TV nói chuyện phiếm đều được, thế nhưng thân thể đã đưa ra kháng nghị, eo nhanh đứt gẫy, ngồi không được nên chỉ có thể nằm.
Nếu Hoàng Đan cứng rắn chống đỡ, tuyệt đối sẽ đau đến khóc trước mặt đầu ba tấc, đối phương nhất định sẽ bị dọa sợ,cậu nghĩ vẫn là không nên dọa người thì hơn:”Tôi đi ngủ, anh cứ tự nhiên.”
Đầu ba tấc bắt được chai nước, nhìn ra thân thể thanh niên không thoải mái, mặt trắng bệch, đi đường cũng không tự nhiên,chắc là trật eo rồi.
Tròng mắt anh ta đi lòng vòng, Giang ca đối con trai mà để tâm như vậy,hình như rất quái lạ, lại cảm giác mình đã có thể đoán trước chuyện gì, dù sao lần trước chính mắt anh ta thấy Giang ca gắt gao ôm người này vào trong ngực mà.
Đầu ba tấc phát run:”Cái kia,giữa trưa cậu muốn ăn cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Mỳ đi.”
Đầu ba tấc A nói:”Được”
Hoàng Đan chỉ là thuận miệng nói, giữa trưa cậu ngồi ở trước bàn, nhìn một chén mỳ sợi trước mặt, ngạc nhiên hỏi:”Anh làm sao?”
Đầu ba tấc nhếch miệng:”Đúng vậy, tôi thấy phòng bếp có mỳ, bên trong tủ lạnh có thịt có rau còn có trứng gà nên tự mình làm luôn.”
Hoàng Đan gắp một miếng cà chua đến trong miệng, sau khi nhai từ từ nuốt mới ra đánh giá:”Ăn rất ngon.”
Đầu ba tấc thẹn thùng sờ sờ cái gáy:”Trong nồi còn đó.”
Hoàng Đan kêu anh ta cùng ăn.
Hai người giải quyết một nồi lớn, không khí không còn xấu hổ như vậy nữa.
Buổi chiều Hoàng Đan không ngủ,cậu tựa vào trên sô pha,mặt sau lót đệm dựa, cùng với đầu ba tấc xem TV.
TV chiếu chiến tranh của mẹ chồng nàng dâu, hai đại lão gia cũng không biết có thể làm ra được trò trống gì,đồng cảm nhất định là không có rồi.
Đầu ba tấc bắt đầu tìm đề tài:”Nhà này rất đắt.”
Hoàng Đan uống miếng nước:”Cũng được.”
Đầu ba tấc chậc lưỡi:”Thành phố S cái gì cũng mắc,vậy mà vẫn có nhiều người muốn chạy đến nơi này.”
Hoàng Đan nói:”Bởi vì nơi này cơ hội nhiều.”
Đầu ba tấc nhìn không khí:”Nói cũng đúng,những người đi làm thất nghiệp còn có cơ hội đổi chổ làm khác như chuyện thường ngày, không giống chúng tôi bị điều vào một tổ thì phải ở bên trong chờ, không có lệnh thì chỉ có thể chờ đến khi về hưu thôi.”
Hoàng Đan cho anh ta một quả quýt.
Đầu ba tấc ngượng ngùng nói cám ơn, lột vỏ quýt hai ba cái,bẻ ra một nửa rồi đưa qua.
Hoàng Đan nói cám ơn, chậm rãi ăn quýt.
Không khí giữa hai người rất hài hòa nhưng TV không hấp dẫn, thật sự rất tệ.
Tính cả đời này, Hoàng Đan đã làm gay ba đời, cũng chưa từng ở giữa giải quyết chuyện mẹ chồng nàng dâu, đầu ba tấc thì vẫn còn trẻ nên càng không thể cảm nhận gì từ trong đó được.
Mẹ chồng và nàng dâu trong TV nhịn nhau đến không thể nhịn nữa đang chuẩn bị xắn tay xé áo.
Mẹ chồng làm cho con dâu nhanh chóng cút đi, nói nhà này là bà ta mua còn gia đình này là chỉ có một mình bà ta mới có quyền quyết định thôi.
Con dâu một tay ôm đứa trẻ vừa mới sinh, một tay lấy chứng nhận bất động sản đập vào trong mặt của mẹ chồng, kết quả cạnh góc của chứng nhận bất động sản cắt ra một vết thương ở trên mặt của mẹ chồng.
Ghê gớm chưa.
Cái này nếu để người có tuổi xem thì có thể sẽ kích động đến trợn tròn mắt luôn.
Mà mặt Hoàng Đan và đầu ba tấc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, còn nhàm chán chỉ muốn đi ngủ.
Đầu ba tấc đợi đến khi Giang Hoài về thì đi,anh ta chào ra bên ngoài hỏi, nghĩ đến cái gì quay đầu nhướn mi nháy mắt mờ ám.
Giang Hoài đem chìa khóa ném trên tủ giày ở cửa chính:”Mắt cậu bị rút gân à?”
Đầu ba tấc khụ một tiếng, nhỏ giọng nói:”Giang ca, con đường này không dễ đi đâu.”
Giang Hoài nghe ra ý tứ trong lời nói, hắn chụp đầu anh em một chút,không dùng sức:”Thằng nhóc cậu chưa đủ lông đủ cánh đâu, ở đó mà giả bộ làm người lớn.”
Đầu ba tấc hướng bên trong phòng khách xem,thấy thanh niên không ở mới đem lời nói trong lòng nói ra:”Em có bà con cũng đi con đường này nhưng cũng không đi đến đâu.”
Giang Hoài nhấc mí mắt:”Hả?”
Tấc bản đầu nói:”Người bà con đó là con trai một nên trong nhà không thể nào đồng ý được,sau khi bị phát hiện ồn ào rất dữ dội, thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa, đến cuối cùng anh ta vẫn phải thỏa hiệp, hiện tại anh ta đã vợ con đề huề rồi.”
“Anh ta cũng từng cắt cổ tay,tuyệt thực,thời điểm đó anh có thể nói anh ta đi con đường đó là không nghiêm túc sao? Kết quả vẫn không thể không khuất phục với hiện thực được.”
Sau khi đầu ba tấc đi,câu nói kia cứ ve vãn trong đầu Giang Hoài,làm thế nào cũng không quên được.
Cơn nghiện thuốc lá của hắn lại đang lên, dựa vào trên cửa đút tay vô túi sờ sờ, mới nhớ đến thuốc và bật lửa đều bị để trong ngăn kéo, bản thân mình đang bắt đầu cai thuốc.
Bởi vì thanh niên nói hút thuốc nhiều,mùi trong miệng không dễ ngửi, đối với răng không tốt, đối với thận lại càng không tốt.
Tuy ngoài miệng Giang Hoài hùng hùng hổ hổ nhưng lại luôn nhớ trong lòng.
Ai cũng không muốn bị người yêu mình ghét bỏ,huống chi đối phương lại còn nhỏ hơn mình bảy tuổi, bốn bỏ năm lên* thì đã là mười tuổi.
* bốn bỏ năm lên: làm tròn
Buồng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Hoàng Đan mở cửa đi ra thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngốc dựa vào cửa, mày nhăn cũng có thể kẹp chết một con ruồi.
“Anh làm gì đó?”
Giang Hoài đang suy nghĩ, thình lình nghe được giọng nói, hắn bị dọa nhảy dựng, trên mặt không kịp che lấp bất an và lo lắng,trong đầu hỗn loạn văng tục một tiếng.
Hoàng Đan nheo mắt:”Có phải anh bạn nhỏ kia đã nói gì với anh không?”
Giang Hoài bình tĩnh, nhấc lên một bên khóe miệng:”Cậu ta là con nít nhỏ như cái rắm thì có thể nói cái gì chứ.”
Hoàng Đan tự mình nói:”Đứa con nít nhỏ như cái rắm ở trong miệng anh nói với anh con đường đồng tính luyến này rất khó đi,có thể còn đưa ra cho anh một cái ví dụ thất bại nữa.”
“Anh sợ chuyện chúng ta bị trong nhà em phát hiện rồi sẽ cực lực phản đối,em bị bắt phải thuận theo,cuối cùng mỗi người mỗi ngã.”
Cậu nói:”Nhưng mà anh không có cách nào rời xa em, cho nên anh âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ trong nhà em gây khó dễ ra sao,anh cũng phải qua được một cửa này.”
Giang Hoài trừng mắt cứng lưỡi, nửa ngày mới cất bước đi tới,đưa tay đi nhéo mặt thanh niên, chậc chậc hai tiếng nói:”Wow, cái nào cũng bị em nói trúng hết luôn,cái đầu này của em sao lại thông minh như vậy chứ.”
Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm:”Em không phải là trốn phía sau cửa nghe lén đó chứ?”
Hoàng Đan bắt lấy tay người đàn ông:”Vừa rồi em ngồi WC nên không nghe được,mấy cái đó đều là em đoán thôi.”
“……”
Giang Hoài thấp giọng hỏi:”Em làm sao biết được suy nghĩ trong lòng anh?Không lo lắng anh sẽ chùn bước sao?”
Hoàng Đan nói sẽ không:”Bởi vì anh từng nói, chết cũng không buông tay em ra.”
Giang Hoài ngẩn người, hắn cười ra tiếng, cọ chóp mũi thanh niên nói:”Đúng, chết cũng không buông ra.”
Ngày hôm sau, Giang Hoài nắm lấy đầu ba tấc, đi thẳng vào vấn đề nói:”Món mỳ kia,câu viết các bước làm cho tôi, nhanh lên, còn thất thần làm gì nữa?”
Đầu ba tấc kịp phản ứng:”À à.”
Anh ta viết lên giấy xong, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng:”Giang ca, anh muốn đổi nghề làm người đàn ông nấu ăn cho gia đình sao?”
Giang Hoài đem tờ giấy cuộn lên sau đó bở vào trong túi, ý vị thâm trường nói:”Làm đàn ông rất khó, làm một người đàn ông thích đàn ông……”
Đầu ba tấc nói:”Càng khó,em đã nhìn ra.”
Giang Hoài không đáp lại.
Khó thì có khó một chút nhưng lại rất hạnh phúc.
Vì một người tận tâm tận lực như vậy, liều mạng muốn đem tất cả của mình cho đối phương,chỉ thiếu cho một chút cũng không được.
Hoàng Đan ăn mỳ Giang Hoài cho cậu, cà chua có, trứng gà có, rau xanh có, sợi thịt cũng có, xem ra, cái gì cũng không thiếu.
Giang Hoài nhìn thanh niên vớt một đũa đến trong miệng, hắn hỏi:”Thế nào?”
Hoàng Đan chậm rãi nuốt xuống:”Ăn ngon.”
Giang Hoài đối với đánh giá này không phải rất hài lòng:”Chỉ là ăn ngon?”
Hoàng Đan nói:”Ăn ngon nhất.”
Nghe vậy, Giang Hoài lúc này mới cởi tạp dề trên người xuống, có thể xem như nhẹ nhàng thở ra, hắn đi tìm điếu thuốc hút, bản thân mình làm nhiệm vụ cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Cuối cùng Hoàng Đan cũng ăn xong tô mỳ,bất giác thở ra một hơi.
Giang Hoài mắt sắc, bắt giữ được:”Em đừng nói cho anh biết,đồ trước mặt rất khó ăn,em vì không muốn đả kích anh mới cố gắng chống đỡ ăn hết một tô nha.”
Hoàng Đan:”……”
Cậu thở dài:”Anh còn chưa tới bốn mươi,sao lại lải nhải nhiều như vậy chứ?”
Điều thuốc bên miệng Giang Hoài run lên, tay không dùng lực bóp cổ thanh niên nói,”Em được lắm,ông đây vất vả khổ cực nấu mì cho em ăn,em no rồi còn ghét bỏ ông đây lải nhãi nữa sao!”
Hoàng Đan nói:”Em không lừa anh.”
Giang Hoài kẹp điếu thuốc trong tay, hướng phun vòng khói bên cạnh, nghiêng đầu hỏi:”Cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Mỳ ăn rất ngon, ngày mai em muốn ăn nữa.”
Đôi mắt Giang Hoài đen bóng:”Được rồi,em muốn ăn bao nhiêu thì anh sẽ làm cho em bấy nhiêu,muốn ăn một đời cũng được.”
Tâm Hoàng Đan nói, một đời sẽ ngán lắm, có thể đổi món khác, chỉ cần là anh làm thì đều ngon cả.
Vào lúc ban đêm, Hoàng Đan vừa tắm rửa xong, ngồi ở đầu giường cắt móng chân,cậu vừa đem một mảnh móng tay bỏ trong giỏ rác thì nghe thấy kết quả thi đấu.
Hạng chín.
Đây là hạng của Hoàng Đan, vậy là trong mười hạng đầu rồi, so với cậu đoán thì cao rất nhiều,cậu còn cho rằng mình chỉ có thể trong top một trăm thôi.
Hoàng Đan từ chỗ hệ thống tiên sinh biết được, đây là cuộc thi nhằm vào các ký chủ, chỉ có ký chủ phù hợp điều kiện mới có thể tham gia.
Bằng không dự thi không chỉ có các ký chủ,mà còn có người đang làm việc trong hệ thống rảnh rỗi đến mức nhàm chán nên muốn làm trời làm đất, hao tốn tâm tư muốn tìm hứng thú vui chơi một chút.
Nghe nói người làm việc trong hệ thống rất đáng sợ.
Có một số còn cùng một đội, thay phiên nhau đến, luận về tinh thần và thể lực ai có thể so được chứ? Tuy yêu cầu nghiêm khắc là đánh đôi nam nam nhưng các thành viên gia đình của nhân viên hệ thống rất ổn,cho dù có một nhóm,thực tế tất cả họ chỉ có một người,điều đó vẫn nằm trong quy tắc nên hoàn toàn có thể như bình thường mà dự thi,trừ tức giận ra, bạn còn có thể làm thế nào đây?
Lúc này Hoàng Đan do có vận khí tốt.
Cậu nghe hệ thống tiên sinh nói, trong quá trình thi đấu, có vài ký chủ đều bởi vì nguyên nhân thân thể nên đã bỏ thi trước.
Dù sao cũng là thi đấu quan trọng như thế, có trạng thái không tốt thì sẽ rất căng thẳng, ngủ không đủ giấc,không muốn ăn hoặc ăn thứ xấu, cùng nửa kia xảy ra xung đột…… những điều này có thế tác động không không tưởng tượng được trong lúc thi đấu
“Hệ thống tiên sinh,hạng chín có phần thưởng?”
Hệ thống:”Năm ngàn vạn tích phân,ba trăm rương cúc hoa linh, tổng cộng chín trăm nhánh, còn có một ít sản phẩm dịch dinh dưỡng, đều đã để vào bên trong tủ con ruồi cho ngài.”
Sau Hoàng Đan nghe xong, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đột nhiên trong lòng cảm giác lại những gì đã trải qua.
Hoàng Đan thông qua cuộc tranh tài này, ý thức càng khắc sâu một điểm, gặp được khó khăn không phải sợ, phải tin tưởng bản thân mình mà nghênh đón lưỡi dao đến, cuối cùng sẽ có được thành công.
Trời mới biết đêm đó cậu có biết bao nhiêu lần muốn bỏ cuộc.
Thật sự rất đau.
Hạng chín này so người khác cậu lấy được rất gian nan.
Hoàng Đan ngược lại nghĩ, cũng không nhất định như vậy, mỗi nhà đều có chuyện khó nói riêng,các ký chủ có lẽ cũng có khó khăn, chẳng qua khác với cậu mà cậu lại không biết mà thôi.
Giang Hoài đang chà bồn cầu trong buồng vệ sinh,cổ bị ôm, hắn không quay đầu:”Đừng nằm sấp trên lưng anh,mau đi sấy tóc rồi ngủ đi.”
Trên lỗ tai ẩm ướt, hô hấp Giang Hoài nặng nhọc:”Không được náo loạn.”
Hoàng Đan nằm trên lưng rộng lớn của người đàn ông, hôn lên lỗ tai nóng của hắn,tay vòng đến phía trước:”Bắt được anh rồi.”
Dây cung trong đầu Giang Hoài đứt cái phựt, hắn đứng lên rửa tay sau đó kéo thanh niên sau lưng đến trước người, ôm lui tới đặt lên bàn.
Hoàng Đan cúi đầu hôn hắn:”Bây giờ còn sớm,chúng ta có thể làm.”
Giang Hoài cái gì cũng không nói, chỉ muốn dùng sức làm cho người khóc,tiếng khóc đó không được áp chế lại,người khóc đến kinh thiên động địa,muốn sống muốn chết.
Bên trong căn nhà nhỏ có một phòng khách và một phòng ngủ từng ly từng tý vận chuyển hai người Hoàng Đan và Giang Hoài, bọn họ tắm rửa sau khi kết thúc một ngày làm việc thì sẽ làm, có đôi khi cũng không tắm cả người mồ hôi ôm nhau cùng một chỗ,lúc hôn lên thì sẽ nghe mùi mồ hôi nhưng không ai ghét bỏ ai cả.
Sau khi cơn bão lặng yên qua đi, hai người sẽ xoay cổ nhìn nhau, chia sẻ cho nhau về chuyện và người ở xung quanh mình, từ nơi của đối phương có thể nhận được một chút gì đó đáp lại.
Cuộc sống rất vô vị.
Đó là Hoàng Đan cảm thấy như vậy,cậu chưa bao giờ hỏi hệ thống tiên sinh,lúc nào mình sẽ rời đi.
Bởi vì Hoàng Đan thông qua hai lần xuyên việt trước biết được khi đến thời điểm cậu rời đi thì tự nhiên sẽ rời đi thôi.
Bây giờ vẫn chưa không đến lúc.
Mấy tháng sau, Hoàng Đan từ chổ Giang Hoài nghe được một chuyện, A Ngọc đã chết ở trong trại cai nghiện, cô chết trước một ngày cô ra khỏi trại.
Đã liều mạng cai nghiện thành công,vì sao lại lựa chọn vứt bỏ đi cuộc sống mà bản thân vất vả mới có lại được?
Hoàng Đan không nghĩ ra, Giang Hoài cũng vậy, bọn họ mua vé đi đến quê hương của A Ngọc.
Thi thể A Ngọc được hỏa táng,tro cốt được đựng trong một cái hộp nhỏ,theo di thư cô viết thì tro cốt bên trong sẽ được rải ở quê nhà của cô.
Hoàng Đan và Giang Hoài lặn lội đường xa đi đến,khi hai người xuất hiện ở quê nhà A Ngọc thì mặt mày điều đầy bụi đất rất giống với hai con khỉ đất
Tìm nơi rửa mặt, Hoàng Đan thở ra một hơi:”Rất nghèo.”
Đây là ấn tượng đầu tiên cậu đối với quê hương A Ngọc.
Giang Hoài nâng một chút nước lên rửa mặt, hắn lau mặt:”Đúng vậy, rất nghèo.”
Cái loại nghèo này, không phải đường núi gồ ghề lồi lõm, cũng không phải nhà trệt nhỏ cao thấp, người trong thôn quần áo cũ nát mặt mang nét tang thương buồn khổ, mà là một cái gì đó pha trộn vào nhau trong không khí.
Hoàng Đan không rõ nhà A Ngọc ở chổ nào, Giang Hoài cũng không biết.
Hai người bọn họ hỏi thăm người ta, mới tìm được nhà A Ngọc.
Rác, gạch, củi được chất đống xung quanh nhà vừa bẩn lại vừa lộn xộn, càng đi vào bên trong lại càng không có chổ nào trống để đặt chân xuống cả.
Có một cô bé cột tóc đuôi ngựa đang nấu cơm.
Không có nhà bếp, cũng không có bệ bếp,chỉ có mấy viên gạch chất chồng lên nhau chia thành hai hàng, nồi để ở mặt trên, bên trong là cháo rau,hơi nóng phà vào trong mặt,cô bé nâng tay áo lên lau đi, vết bẩn rút đi một ít, lộ ra một khuôn mặt ngăm đen,mặt mày có vài phần tương tự A Ngọc.
Cô bé nhìn thấy Hoàng Đan và Giang Hoài, cảnh giác hỏi tìm ai.
Giọng cô bé nói chuyện không giống tiếng phổ thông tiêu chuẩn,người rất căng thẳng,tay không ngừng chà sát lên trên quần.
Hoàng Đan tự giới thiệu,cậu nói mình là bạn của A Ngọc.
Cô bé nghe được là bạn của chị mình thì liền vui vẻ lên, còn chạy đi kêu em trai em gái của mình.
Hoàng Đan nhìn quét căn nhà:”A Ngọc thật không dễ dàng.”
Giang Hoài đốt một điếu thuốc:”Ừ.”
Không bao lâu, ba đứa trẻ đều đứng ở trước mặt Hoàng Đan và Giang Hoài,bé trai nhỏ nhất không đến mười tuổi, trong đôi mắt to tràn ngập sợ sệt.
Lớn tuổi nhất chính là cô bé nấu cơm,cô đứng thứ hai trong nhà, mười tám tuổi.
Trên đường đến, Hoàng Đan và Giang Hoài đã thương lượng qua, là sẽ giấu diếm cái chết A Ngọc, nói cô chỉ đi đến một nơi rất xa hay là đem chân tướng nói hết cho người nhà của cô.
Cuối cùng kết quả thương lượng là cái sau.
Bởi vì em gái A Ngọc đã trưởng thành,cô bé sẽ hiểu rõ cái gì là sinh lão bệnh tử nên kiểu nói dối đó không dành cho cô bé được.
Lúc ba đứa trẻ hỏi chị cả khi nào trở về, Hoàng Đan nói cô ấy đã trở về.
Hoàng Đan kéo khóa ba lô ra,từ bên trong bưng ra một cái cái hộp nhỏ.
Cô bé nhìn thấy chiếc hộp thì bật khóc.
Lão Tam cũng cùng khóc, chỉ có bé trai nhỏ nhất không biết bên trong chiếc hộp nhỏ chính là chị cả của mình,nó xem hai chị khóc thì cũng cùng khóc theo.
Trong lúc nhất thời, trong căn nhà nhỏ bẩn chỉ còn lại tiếng khóc của ba đứa trẻ.
Hoàng Đan tháo kính đen xuống,bóp bóp mũi:”Tại sao A Ngọc lại ra đi?”
Giang Hoài hút thuốc:”Không biết.”
Ba đứa trẻ khóc rất lâu, bé trai là người thứ nhất dừng lại,nó không rõ chị cả mình không còn nên không bi thương.
Hoàng Đan nhìn một chút hai đứa bé gái còn đang khóc nức nở,cậu thở dài, con của gia đình nghèo sẽ trưởng thành sớm, em trai em gái của A Ngọc tuổi còn nhỏ như vậy cũng đã mang vết tích bị cuộc sống này tôi luyện rồi.
Bé trai kéo góc áo bé gái, nhỏ giọng nói mình đói bụng muốn ăn cơm.
Hai người chị đều không để ý đến nó.
Hoàng Đan đem tay mở ra, trong lòng bàn tay là một nắm kẹo sữa đại bạch thỏ:”Cầm ăn đi.”
Mắt bé trai lập tức sáng lên, tay nâng lên rồi lại lấy về.
Hoàng Đan nói:”Cho con đó.”
Bé trai lại nâng tay lên, cầm kẹo sữa:”Cám ơn chú.”
Hoàng Đan nhìn thấy bé trai cầm kẹo sữa chạy đến chổ hai đứa bé gái, nói cái gì chị một em một,cậu quay đầu đi ra bên ngoài, cảm thấy trong nhà rất áp lực nên ở bên trong rất không thoải mái.
Giang Hoài theo đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí cũng rất khó chịu,mỗi một hạt bụi ở đây điều phảng phất như nặng ngàn cân khiến người ta không rất khó thở.
Hoàng Đan nói:”Em không thích nơi này.”
Giang Hoài khó có được đồng ý:”Anh cũng không thích.”
Hắn gẩy gẩy thân thuốc, nhìn một nhúm khói bụi rơi vào trong bùn nhão:”Sớm lo xong xuôi mọi chuyện rồi trở về, ở trong vùng này làm cho…… Nói thế nào đây,chính là……”
Hoàng Đan tiếp hắn mà nói:”Tuyệt vọng.”
Giang Hoài cắn thuốc:”Đúng, chính là tuyệt vọng.”
Khi họ vào lại trong nhà, tiếng khóc đã không còn,cái hộp nhỏ được đặt trên ngăn tủ hơi chút sạch sẽ, cùng có một khung ảnh đặt ở chỗ đó.
Bên trong khung ảnh là một người già,cô bé nói có ba nội thì chị cả sẽ không ở một mình.
Hoàng Đan và Giang Hoài đều được mời ăn cháo rau, cùng ba đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh nồi ăn.
Một trận gió thổi tới, đống lửa đung đưa, bụi đất bay vào trong bát.
Hoàng Đan nhìn màu đen xám trên cháo, lại nhìn mấy đứa trẻ như không có việc gì,cậu nhếch miệng, cũng bóc đưa vào trong miệng.
Không sạch sẽ, ăn không bệnh, đây là sau khi Giang Hoài ăn xong bát cháo nói với Hoàng Đan.
Hoàng Đan trong hầm cầu đi tiểu:”Trên người anh có mang giấy không?”
Giang Hoài nghiêng mắt:”Đi tiểu cũng muốn chùi?”
Hoàng Đan nhíu mi:”Em bụng đau.”
Giang Hoài sờ sờ bụng cậu:”Nói anh trai nghe nè, sao không nghe lời?Ăn hiếp bảo bối nhà anh phải không?”
Hoàng Đan không có tâm tư nhiều lời, tìm chỗ ngồi xổm xuống:”Anh đứng xa một chút,em sợ huân anh đó.”
Giang Hoài nói sao, hắn đỡ được.
Hoàng Đan đơn giản cùng hắn chuyện trò:”Em trai em gái A Ngọc đều rất hiểu chuyện.”
Giang Hoài dựa vào thân cây, chân chầm chậm chà qua thảm cỏ:”Đứa trẻ không có mẹ không hiểu chuyện thì phải làm thế nào? Chờ ông trời đưa tay ra sao?Ông trời đang bận rộn nên cũng chẳng quan tâm đâu.”
Hoàng Đan biết,người đàn ông đang nhớ tới cha mẹ của mình.
Đáng tiếc khi cậu xem qua hình ảnh chỉ dừng lại lúc người đàn ông sáu tuổi, không biết cha mẹ hắn đang ở đâu,còn sống hay đã chết.
Giang Hoài qua một hồi hỏi:”Được chưa hả tổ tông,em ngâm thật sự lâu quá rồi đó.”
Hoàng Đan từ trong hầm cầu đi ra, trên người đều mùi:”Không phải một mình em ăn cháo,sao anh không bị sao hết vậy?”
Một tay Giang Hoài đút túi:”Do em yếu ớt.”
Hoàng Đan:”……”
Tay cậu bị dắt, bên tai là giọng nói người đàn ông, mang theo ý cười”Không sao cả,anh cho phép em yếu ớt.”
Bỏ xa hầm cầu, Hoàng Đan nói:”Em chưa rửa tay.”
Giang Hoài tức giận trừng cậu:”Nói ra làm gì?Anh cũng đã không để ý tới rồi.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài và em gái A Ngọc nói chuyện một lát,Hoàng Đan cùng đi một đường với hắn đem tro cốt rải lên trên mảnh đất này.
Lá rụng về cội, có lẽ chính là nguyên nhân A Ngọc lựa chọn trở về nơi này.
Cha A Ngọc trị liệu ở trong bệnh viện thành phố, Hoàng Đan và Giang Hoài đi một chuyến,người trung niên gầy da bọc xương chỉ còn dựa vào một hơi chống đỡ.
Mỗi người đều có lựa chọn quyền sống hay chết cho bản thân mình.
Cha A Ngọc không muốn chết,ông ta muốn sống,cho nên ông ta vẫn cố gắn kiên trì, cho dù biết con mình sẽ vì số tiền thuốc men khổng lồ mà sống trong gian nan cực khổ.
Sau lần đó vài ngày, Hoàng Đan nhận được một phong thư.
Là A Ngọc gửi khi còn sống.
Nội dung trong thư không nhiều, Hoàng Đan xem một chữ cũng không sót.
A Ngọc biết Hoàng Đan và Giang Hoài sẽ đi đến quê nhà của cô, trong thư cô nói mình bị bệnh,cũng không nói là bệnh gì, chỉ nói có một chút tiền trong thẻ, mật mã là ngày cô và Nghiêm Nhị quen nhau,cô khắc vào trên tường của nhà thuê chung.
Tiền trong thẻ một phần là cho em trai em gái dùng, phần còn lại là tiền thuốc men của cha.
Mặt sau lá thư, A Ngọc nói cô không muốn chữa bệnh,cô muốn ích kỷ một lần.
Cho nên cô muốn báo thù trước khi bệnh tật mang cô đi,sau khi cai nghiện thành công,cô đã sạch sẽ nên đã có thể đi đến một thế giới khác để tìm Nghiêm Nhị.
— Em rất vui vẻ, em đi đây.
Đây là A Ngọc một câu cuối cùng viết.
Hoàng Đan nghĩ,khi cô gái trẻ tuổi viết đến đây thì nhất định là đang cười.
Sau Giang Hoài trở về, Hoàng Đan liền đưa thư cho hắn xem:”Ngày mai anh làm chuyện này đi.”
“Được, ngày mai đi.”
Giang Hoài đem để lên bàn:”A Ngọc đi tìm Nghiêm Nhị cũng tốt, có bạn đồng hành.”
Lúc trước hắn không hiểu, hiện tại biết gặp được một người bầu bạn thì sẽ mang đến cho cuộc sống những thay đổi như thế nào.
Tiền đề là người bạn đó anh phải muốn có.
Vào thu thời tiết chuyển lạnh,cách trời đông giá rét càng ngày càng gần.
Hoàng Đan nghe điện thoại mẹ Lâm, gọi cậu trở về một chuyến, nói là mừng thọ ông ngoại.
Đầu bên kia mẹ Lâm đang cùng người nào nói chuyện phiếm, thanh âm rất hỗn độn:”Con trai, lần này con trở về,mẹ giới thiệu cho con một cô gái, người vừa cao vừa giỏi, tốt nghiệp đại học trọng điểm, hiện tại là quản lý tiêu thụ, bề ngoài cũng xinh đẹp.”
Một bên lỗ tai Hoàng Đan nghe giọng mẹ Lâm, một bên lỗ tai nghe tiếng nước ban công, người đàn ông đang chà giày thể thao cho cậu.
“Con không thời gian.”
“Cuối tuần sao lại không thời gian? Đừng viện cớ với mẹ,em họ con đã đặt vé xong cho con rồi,còn thêm hai mươi mấy người nữa, đừng không hiểu chuyện như vậy.”
Mẹ Lâm lải nhải lẩm bẩm vài câu thì cúp điện thoại.
Hoàng Đan bóp di động, xoay người liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau lưng mình, toàn bộ đã nghe thấy được,cậu có thể khẳng định.
Giang Hoài một tay cầm bàn chải, một tay cầm bột giặt, khóe môi hắn câu lên, đáy mắt không một tia vui vẻ”Tốt nghiệp đại học trọng điểm, quản lý tiêu thụ,người xinh đẹp, trong nhà em thật sự biết tìm người cho em.”
Hoàng Đan nói:”Anh đi chà giày trước đi.”
Giang Hoài ném bàn chải chà giày vào trong thau nước ban công:”Chà cái gì mà chà, lại đây cho anh!”
Hoàng Đan đến gần chút:”Vậy chờ chút nữa chà cũng được.”
Cậu sờ sờ đường môi thẳng tắp của người đàn ông:”Anh về nhà chung với em đi.”
Hô hấp Giang Hoài bị kiềm hãm:”Em nói cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Em sẽ kêu em họ trả lại vé,ở bên này em mua bốn vé đi và về cho chúng ta.”
Giang Hoài gắt gao nhìn chằm chằm người dưới mí mắt:”Em sao lại muốn anh về nhà với em?Không sợ người nhà em nghĩ nhiều à?”
“Lâm Ất, chỉ cần chúng ta đứng chung một chỗ, cho dù là không làm ra hành động thân thiết nhưng có vài thứ như thường sẽ không giấu được đâu.”
Hoàng Đan nói:”Lần này trở về,em sẽ nói với người nhà.”
Mày Giang Hoài thắt lại, khí tức toàn thân hỗn loạn, cả người đều khó chịu, hắn đang sợ.
Hắn sợ Hoàng Đan sẽ vì cha mẹ khuyên can mà dao động, càng sợ Hoàng Đan đứng giữa hiếu thuận và tình cảm,cậu sẽ lựa chọn cái trước.
Hoàng Đan nói:”Đừng lo lắng,em không cần người khác.”
Giang Hoài cúi đầu hỏi:”Không cần người khác là ý gì?”
Hoàng Đan nói:”Chính là ý chỉ cần anh thôi.”
Thân thể Giang Hoài chấn động, hắn khàn giọng nói:”Em không thể gạt anh.”
Hoàng Đan ngẩng đầu:”Không gạt anh.”
Giang Hoài muốn ôm thanh niên, nghĩ đến tay đang bẩn, hắn đi rửa tay,ông người vào lòng hôn sau đó áp lên trên sô pha.
Sau khi nằm trong thau nước hai giờ đôi giày thể thao màu trắng mới được giặt và chà lại một lần nữa.
Gặt giày thể thao trắng rất phiền phức,phải bao thêm một tầng giấy vệ sinh, bằng không khi phơi khô sẽ có một lớp màu vàng bám vào mặt trên.
Giang Hoài ngồi xổm trên mặt đất,trải giấy vệ sinh lên trên mặt giày:”Đưa anh một đoạn.”
Hoàng Đan kéo một đoạn đưa qua.
Giang Hoài bao hai chiếc giày chơi bóng thành hai cái bánh chưng mập mạp:”Đi đặt vé trước sau đó đi mua quần áo.”
Hoàng Đan hỏi:”Muốn mua quần áo? Anh như vậy rất tốt rồi mà.”
Giang Hoài hừ cười:”Anh còn có thể tốt lên thêm một chút nữa.”
“……”
Hoàng Đan thấy người đàn ông nghiêm túc như vậy, cũng không nói được cái gì nên cùng đi thôi.
Hai người bọn họ đi dạo một cửa hàng rồi lại một cửa hàng, tại cửa hàng Hải Lan mua được hai cái quần.
Màu đen Giang Hoài mặc,xám tro Hoàng Đan mặc.
Tầng hai chợ Khinh Phưởng bán quần áo, nam nữ già trẻ đều có, đại đa số chất lượng đều rất bình thường, giá lại cao, không thạo nghề sẽ bị làm thịt đến không còn xương,hết lần này đến lần khác còn không tự biết,nếu thạo nghề thì lại có thể đào được đồ đẹp giá rẻ.
Hoàng Đan nhìn trúng một áo T shirt, cảm thấy Giang Hoài mặc rất hợp.
Giang Hoài hỏi T shirt bao nhiêu tiền.
Bà chủ há mồm đến một câu:”Cái này một trăm bảy mươi lăm.”
Hoàng Đan vừa muốn lấy tiền, Giang Hoài cho cậu một ánh mắt ngăn lại:”Năm mươi.”
Bà chủ trợn mắt há hốc mồm, trên mặt mang vẻ tươi cười, có chút cứng ngắt, chưa từng thấy ai hạ đao ác như vậy:,Soái ca,có người nào trả giá như vậy chứ?”
Hoàng Đan cũng ngốc,cái này cũng không phải chém một nửa,cậu lén lút nhìn người đàn ông, có thể nói ra cái giá đó, cũng đã rất lợi hại rồi.
Giang Hoài nhàn nhạt quét mắt nhìn T shirt:”Tôi cảm thấy quần áo này cũng không đến năm mươi,hay là đi?”
Nửa câu sau là hắn hỏi Hoàng Đan.
Hoàng Đan nuốt nước miếng, mặt không đổi sắc gật đầu:”Ừ.”
Bà chủ vẫn là cười:”Hai vị soái ca, giá đó tôi không vào được.”
Giang Hoài đem T shirt treo về, hai tay bỏ vào trong túi, lười biếng nói:”Vậy thì thôi đi, chúng ta đến chỗ khác xem.”
Hoàng Đan đi ra cùng hắn.
Phía sau truyền đến tiếng gọi của bà chủ:”Soái ca,nếu có lòng muốn mua T shirt đó thì phương diện giá cả chúng ta có thể từ từ thương lượng được mà.”
Hoàng Đan nói:”Kêu năm mươi quá ít,anh có thể kêu tám mươi,chị ấy chắc sẽ bán đó.”
T shirt sờ vào cũng không tệ, kiểu dáng cũng rất ổn,trong lòng cậu có một cọng cỏ nhỏ muốn mua nó.
Giang Hoài bĩu môi:”Đừng nóng vội.”
Bọn họ không đi đến đầu, giọng nói bà chủ truyền tới:”Được rồi,bán cho các người!”
Bà chủ bỏ T shirt vào trong túi to:”Soái ca,đây là một phân tiền tôi cũng chưa lời được nữa, lần tới anh đến đây phải đến chỗ tôi quan tâm chăm sóc đó nha.”
“Được.”
Giang Hoài trả tiền lấy T shirt rời đi, hướng Hoàng Đan nhướn mày đắc ý.
Tuy rằng Hoàng Đan chưa nói cái gì nhưng ánh mắt sùng bái nhìn hắn,còn có chút khó mà tin.
Giang Hoài vỗ vỗ bờ vai của cậu:”Học hỏi đi.”
Hoàng Đan nói:”Em muốn mua dây lưng.”
Giang Hoài dẫn Hoàng Đan đi mua, lúc này giảm được hơn nửa giá.
Hắn nói mức giá bao nhiêu và trả được bao nhiêu cũng phải tùy mặt hàng và cửa hàng, bên trong ao nước này rất sâu.
Hoàng Đan học xong được thêm một thứ,chính là mặc cả.
Giang Hoài thấy thanh niên còn nhìn mình,lông mi hắn giương lên,”Sao nào, bị anh mê hoặc rồi à?”
Hoàng Đan nói:”Anh hiểu biết nhiều thật.”
Giang Hoài đôi mắt biến sâu, đè thấp giọng nói:”Nhanh chóng thu ánh mắt đó lại đi, bằng không anh sẽ tìm chỗ làm em đó.”
Hoàng Đan nói:”Trước khi ra khỏi cửa mới làm rồi.”
Giang Hoài cắn răng:”Cho nên em biết điều một chút cho anh, đừng có quyến rũ anh nữa, ok?”
Hoàng Đan thật không quyến rũ:”Mua đồ xong đi ăn cơm, cơm nước xong thì đi về, nếu trạng thái tốt thì có thể làm một chút.”
Giang Hoài mặt bộ run rẩy:”Sao mỗi lần anh nghe em nói chuyện này đều cảm thấy quái quái thế nào ý? Trong lòng em,như thế nào là làm tình?”
Hoàng Đan nói:”Thì chính là chuyện làm tình.”
Giang Hoài vừa muốn mở miệng thì nghe thanh niên nói:”Anh thích em,em cũng thích anh thì mới có thể làm.”
Hắn nghĩ, hắn thích cách nói này.
Vào ngày thứ bảy, Hoàng Đan và Giang Hoài lên xe lửa trở về thành phố Y
Ba Lâm mẹ Lâm biết Giang Hoài là cảnh sát,thái độ tốt đến còn không lời để nói,vô cùng khách khí.
Hoàng Đan kêu họ đừng nói với họ hàng khác biết.
Ba Lâm mẹ Lâm mẫu đồng ý, hai cụ cũng biết không lộ ra thì vẫn tốt hơn.
Hoàng Đan thấy được cô gái trong điện thoại mẹ Lâm nói, xác thật rất xinh đẹp,chỉ có điều,từ lúc đối phương bắt đầu xuất hiện,tầm mắt dính ở trên người Giang Hoài,một cái cũng chưa dời đi.
Nếu mắt không mù, đều có thể nhìn ra cô gái nhìn trúng Giang Hoài.
Mẹ Lâm không vui:”Con trai,con dẫn bạn về,mẹ không ý kiến nhưng sao con có thể dẫn về một người mạnh hơn con nhiều như vậy chứ? Đây không phải tự mình làm mình khó chịu sao?”
Hoàng Đan không nói gì.
Ba Lâm chắp tay sau lưng thong thả bước:”Được rồi được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Mẹ Lâm nó:”Còn cháu nữa,đến con dâu ông cũng không có.”
Cha Lâm nghẹn trụ, trừng mắt nói:”Con dâu không có thì chết à,con trai vui là được rồi.”
Mẹ Lâm nói:”Ngay cả bạn gái cũng không có, còn có thể vui vẻ sao?”
Hoàng Đan chờ hai cụ nói xong,cậu mới lên tiếng:”Ba mẹ, hiện tại con rất hạnh phúc.”
Xuất hiện loại chuyện này, hơn phân nửa hợp là nhờ vào nhân phẩm.
Nhân phẩm Hoàng Đan không tệ,sau khi cậu nói quan hệ của bản thân và Giang Hoài,loại trường hợp tưởng tượng như quỳ xuống đất đau khổ, bị đánh răng rơi đầy đất cũng chưa từng xuất hiện.
Cha Lâm mẹ Lâm cũng không uy hiếp cậu,cũng không nói mấy lời như kêu cậu cắt đứt với Giang Hoài, nếu không cũng đừng về nhà nữa.
Hai cụ đều bối rối.
Bên ngoài Giang Hoài không kiên nhẫn đợi,cô gái kia không có năng lực phân biệt tiếp cận đến chào hỏi.
“Giang tiên sinh,anh cũng đến từ thành phố S sao?”
Sắc mặt Giang Hoài lạnh lùng, bày ra dáng vẻ xa cách ngàn năm không đổi, chỉ hơi hơi ngẩng đầu,giọng nói lười trả lời, trong lòng hắn nôn nóng bất an,không có chỗ nào muốn nói chuyện.
Cô gái là người có tâm tư tỉ mỉ tinh tế, nhìn ra Giang Hoài đối với mình không có hứng thú thì mang theo dáng vẻ kiêu ngạo và tự tôn đúng lúc rời đi.
Cửa phòng mở ra,cha Lâm đi ra, mở miệng kêu Giang Hoài đi.
Giang Hoài nhíu mày,người vẫn không nhúc nhích, hắn muốn nhìn thấy thanh niên bình yên vô sự:”Chú Lâm……”
Hoàng Đan đi ra sau đánh gãy Giang Hoài:”Anh đi trước đi.”
Giang Hoài vẫn không nhúc nhích, ánh mắt quét trên người thanh niên, đi đứng bình thường,chứng minh không quỳ xuống, trên mặt không có dấu tay,chứng minh không bị đánh, hắn thở ra một hơi.
Hoàng Đan lấy di động từ trong túi chỉ cho người đàn ông nhìn.
Sau khi nhìn tin nhắn sắc mặt âm trầm của Giang Hoài mới dịu đi bớt, mắt hắn nhìn thanh niên rồi xoay người rời đi.
Buổi tối Hoàng Đan lén lút chuồn ra tìm Giang Hoài:”Ba mẹ em sẽ hiểu thôi.”
Giang Hoài trầm giọng hỏi:”Vì sao không cần anh đứng ra?”
Từ trong trí nhớ nguyên chủ Hoàng Đan hiểu rõ cha mẹ anh ta, nếu Giang Hoài xuất mã,độ khó có thể từ hai sao lên luôn đến năm sao
Lỗ tai đau xót, Hoàng Đan nhíu mi:”Em có thể ứng phó.”
Giang Hoài hôn chóp mũi cậu, thấp giọng nói:”Buổi tối đừng trở về.”
Hoàng Đan đẩy hắn:”Không được, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.”
Giang Hoài nhíu nhíu mày,sửa sang lại quần áo cho thanh niên, không cho từ chối nói:”Bảo bối, cho em thêm một cơ hội, nếu không được,anh đến.”
Hoàng Đan xoa bóp tay người đàn ông,móc vết chai trong lòng bàn tay hắn:”Tin tưởng em.”
Trận chiến này đánh đến gần nửa tháng mới ngừng lại.
Thắng lợi một thuộc về Hoàng Đan,cậu và Giang Hoài trở về thành phố S.
Ngày đó đi cha Lâm mẹ Lâm đều lạnh mặt đối với Giang Hoài,nói Giang Hoài không được ức hiếp con của họ.
Giang Hoài bật cười:”Con làm sao dám ức hiếp em ấy.”
Trong mắt hắn có cưng chiều,cha Lâm mẹ Lâm đều là người từng trải,,chuẩn bị một đêm mà nói không nói được gì,hai cụ chỉ nhìn kỹ bọn họ.
Sinh nhật bốn mươi tuổi năm ấy của Giang Hoài, hắn nhìn bánh ngọt cầu nguyện, hi vọng có thể cùng Hoàng Đan vĩnh viễn cùng một chỗ.
Hoàng Đan hỏi hắn cầu nguyện cái gì.
Giang Hoài không thừa nhận:”Cầu cái gì nguyện chứ.”
Hoàng Đan thói quen, mỗi lần đều nói dối đúng là người nói một đằng nghĩ một nẻo.
Sinh nhật Giang Hoài qua không đến một tháng, Hoàng Đan bị bắt cóc.
Sau này khi nhớ đến một ngày bình thường đó lại khiến người sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh, Giang Hoài vừa giam một nhóm buôn lậu thuốc phiện thì di động vang lên, đầu kia lại không phải giọng người yêu của mình.
Di động đã ngắt máy, Giang Hoài còn đứng ngốc tại chỗ.
Có anh em vỗ vai hắn, hắn như bị người bóp chặt cổ, trừng hai con mắt, khó thở.
Dựa theo yêu cầu đối phương,một mình Giang Hoài đi đến một chỗ.
Đó là trên sân thượng, hắn nghe điện thoại thì nhìn đi xuống, trong tầm nhìn nhiều vài bóng người, trong đó có người yêu của mình.
Hai tay Hoàng Đan bị trói, đầu ngẩng cao cao,cậu lắc đầu,muốn nói cho Giang Hoài biết, chỉ cần thời gian chưa đến thì mình sẽ không chết.
Nhưng trên miệng của cậu bị dán băng dính, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư mơ hồ.
Một hai phút sau, Hoàng Đan nghe được người bên cạnh gọi điện thoại,kêu Giang Hoài nhảy xuống nếu không sẽ giết cậu.
Trò chuyện kết thúc, một khẩu súng nhắm ngay mi tâm Hoàng Đan, mắt cậu trừng lớn nhìn thấy bầu trời tối xuống,còn có giọt nước trên mặt đang rơi xuống.
Lần đó ngàn cân treo sợ tóc, Giang Hoài đại nạn không chết chỉ bị gãy một chân.
Hoàng Đan chờ cảm xúc người đàn ông sụp đổ, nhất định sẽ không gượng dậy nổi nhưng đối phương lại rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực, thậm chí không có nửa điểm sa sút.
Giang Hoài trái lại trấn an Hoàng Đan:”Em sống,anh cũng sống,đã rất may mắn rồi.”
Hoàng Đan sờ cằm người đàn ông, rất đâm tay,cậu đi tìm dao cạo để cạo râu cho đối phương:”Về sau em sẽ chăm sóc anh.”
Giang Hoài cười rộ lên:”Đứa ngốc.”
Thiếu một chân, Giang Hoài từ tuyến một phải lui xuống, bên trong cục muốn hắn đi làm văn chức.
Giang Hoài lại cố ý muốn trả lại thẻ ngành,thái độ hắn kiên quyết, ai khuyên cũng không được.
Người lãnh đạo trực tiếp của hắn trực tiếp ném vỡ chén trà:”Cậu quên những lời mình nói khi mới vào trong đội sao?Cậu nói cậu muốn bảo vệ mỗi một người dân cho đến chết đi!”
Giang Hoài nói:”Không quên.”
Hắn phủi phủi trên người không có tro bụi:”Khi đó tôi chỉ có một mình,không vướng bận gì, hiện tại khác.”
Trong văn phòng im lặng ngắn ngủi, Giang Hoài trầm trầm nói:” Đông đảo dân chúng có các ông và những người này bảo vệ nhưng cậu ấy chỉ có tôi.”
Nói xong câu nói kia, Giang Hoài không nói thêm nữa, chỉ chống gậy đi ra khỏi cao ốc, hắn không quay đầu nhưng lại biết đầu ba tấc ở trong các anh em đang lau mắt.
Một tuần sau, Giang Hoài dẫn Hoàng Đan đi đến quê nhà của mình.
So với quê nhà của A Ngọc thì tốt hơn một chút, không khí không áp lực như vậy,sông núi đều tốt,người dân cũng thành thật.
Giang Hoài không có một chân, việc nhà để hắn làm, hắn không muốn Hoàng Đan nhúng tay.
Ngay cả bản thân mình Hoàng Đan còn không chăm sóc được, càng đừng nói chăm sóc người khác, nhưng mà cậu có thể học,cậu học nấu cơm, học một mình ban đêm đi lên núi gánh nước rồi cố sức tìm đường về nhà.
Rất nhiều chuyện cần phải học, Hoàng Đan học thật vất vả nhưng cũng rất nghiêm túc.
Một năm mùa đông, dưới đất kết băng, Hoàng Đan đi đến nhà bên cạnh múc một thùng nước về, dưới chân không chú ý thân thể liền đổ về phía trước.
Giang Hoài ngồi trên ghế dưới mái hiên, trong tay còn cầm quyển sách, hắn nhìn thấy Hoàng Đan ngã sấp xuống thì theo bản năng đứng lên từ trên ghế,cái chân không bị thương vừa bước đi được vài bước, liền nặng nề ngã quỵ xuống đất.
Răng môi Giang Hoài bị rách,vị rỉ sắt tràn ngập ở trong miệng, hắn vẫn ngơ ngác nằm sấp như vậy.
Hoàng Đan bị té khóc,cậu vừa khóc vừa đi kéo người đàn ông trên mặt đất lên:”Sao anh lại chạy ra đây? Không sợ té sao?”
Giang Hoài buông mí mắt:”Anh vô dụng.”
Hoàng Đan nhíu mi tâm:”Em không thích nghe lời này, về sau đừng nói như vậy.”
Hắn xem xem môi người đàn ông:”Bị rách rồi, đi súc miệng đi.”
Giang Hoài kéo lấy thanh niên, hô hấp run rẩy:”Tối hôm qua anh nằm mơ thấy em rời đi, mơ thấy, em nói em chịu đủ anh tàn phế rồi, không muốn ở lại đây nữa.”
Hoàng Đan lau máu khóe miệng người đàn ông:”Mơ khác với hiện thực hiện, trừ khi em chết, bằng không em sẽ không rời khỏi anh.”
Giang Hoài cuối đầu thở gấp, trong cổ họng có đè nén nghẹn ngào.
Hoàng Đan vỗ vỗ lưng người đàn ông:”Ngoại trừ ở nơi này với anh, chỗ nào em cũng không đi.”
Lưng thẳng tắp Giang Hoài khom xuống, mặt chôn ở trên cổ thanh niên.
Trên cổ Hoàng Đan có chất lỏng ấm áp, cậu càng ôm chặt người đàn ông một chút, nước mắt cũng không ngừng chảy làm cho đầy mặt đều là nước.
Từ đó về sau, Giang Hoài cùng đi theo Hoàng Đan, có thể tự mình làm thì tuyệt đối không để cậu đụng đến.
Thể chất Hoàng Đan sợ đau nên sinh hoạt mọi thứ điều rất khó khăn.
Có một ngày, Hoàng Đan muốn giết gà nấu canh, kết quả cậu không cẩn thận cắt trúng ngón tay mình.
Giang Hoài thật bất đắc dĩ băng miệng vết thương cho cậu:”Giết gà mà cắt luôn ngón tay mình, em làm sao hay vậy?”
Hoàng Đan nói:”Tại con gà nó giãy giụa chứ bộ.”
Giang Hoài tức giận cười:”Anh lấy dao phay kề cổ em, em không giãy dụa hả?”
Hoàng Đan:”……”
Cuối cùng mạng con gà kết thúc trong tay Giang Hoài, canh cũng là hắn nấu, bỏ thêm kỷ tử, vị rất thơm.
Hoàng Đan và Giang Hoài thích thú uống xong canh gà, nằm cùng một chổ xem ánh chiều ngoài cửa sổ.
Bọn họ không hẹn mà cùng nghiêng người, đối mặt lẫn nhau rồi hôn một cái thắm thiết.
Hôn một lát, Hoàng Đan nằm dựa vào ngực Giang Hoài, ôm cổ hắn tiếp tục hôn.
Ánh chiều lặng yên đến, vẫn chưa đi.
Bông hoa nở đỏ rực bên trong sân.
Một năm hai năm…… Mười năm hai mươi năm, Hoàng Đan và Giang Hoài vẫn ở nơi đó sinh sống, chỉ hai người họ và một con gấu chó lớn.
Gấu chó cũ, bọn họ cũng già đi.
Nhiều năm về sau,trên núi có nhiều thêm một nấm mồ,chôn ở bên trong không phải một mà hai người,tay họ nắm chặt cùng một chỗ,chết cũng không buông ra……
Hoàng Đan hôn yết hầu người đàn ông:”Không ăn thật sao? Buổi tối thật sự sẽ có không thời gian ăn đâu.”
Yết hầu Giang Hoài rung động vài cái, bị hôn đến cả người đều không thể nào tốt được, hắn áp mặt thanh niên vào trong ngực, cúi đầu hôn bên má đang chảy mồ hôi lấm tấm của đối phương.
Mùi mồ hôi mằn mặn trên má thanh niên đều được Giang Hoài liếm vào trong miệng, hắn ngại không đủ còn dùng răng cạ sau đó cắn lên.
Hoàng Đan đau run run một chút,đưa tay bắt cánh tay người đàn ông, móng tay bấm vào bên trong cơ thịt của hắn,đè nén khóc nói:”Đi vào phòng.”
Giang Hoài ôm lấy thanh niên, cánh tay rắn chắc vững vàng nâng lên:”Ôm cổ anh.”
Hoàng Đan làm theo,tay ôm cổ người đàn ông, khóc hôn hắn.
Trên mặt Giang Hoài có nước mắt, một giọt hai giọt,đọng lại thành một mảnh, hắn nặng nề mà thở ra một hơi:”Em xem em, còn chưa mà đã bắt đầu khóc rồi.”
Hoàng Đan nghẹn họng cầu xin:”Anh đừng cắn em.”
Giang Hoài cọ mặt ướt sũng của cậu:”Thích em mới cắn em.”
Vào phòng, cả người Giang Hoài ngây ngẩn.
Chăn trên giường phủ kín bằng phẳng, mặt trên có vài hộp giấy nhỏ, tất cả đều lấy ra,đồ vật đủ loại màu sắc bên trong được đổ ra một ít để lộn xộn trên giường,im hơi lặng tiếng vội vã muốn thể hiện một loại thích thú của tình dục.
“……”
Hô hấp Giang Hoài thoáng cái thô lên, hắn đỡ lấy trán thanh niên cười:”Bảo bối,đêm nay em không muốn sống nữa à?”
Tâm Hoàng Đan nói, đêm nay phải cửu tử nhất sinh luôn đó.
Trước mười phút thi đấu,trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một tiếng nói máy móc,báo cáo chi tiết quy tắc thi đấu.
Sau khi đấu bắt đầu,sẽ có nhân viên chuyên nghiệp khống chế máy móc, phụ trách kiểm tra nhiệm vụ, bảo đảm công bằng, công chính nhưng không công khai.
Bởi vì liên quan đến bộ phận riêng tư của mỗi một vị ký chủ, trừ khi là người trong cuộc đồng ý chia sẻ với người yêu một mặt của trò chơi,bằng không thì sẽ không cưỡng chế công khai ra ngoài.
Hoàng Đan không rõ toàn bộ quá trình thi đấu diễn ra như thế nào, cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Mười phút quá ngắn,xẹt một cái đã qua đi.
Giang Hoài đi bật máy tính, mở nhạc đang phổ biến,âm thanh điện tử hòa lẫn với tiếng loa trầm vang lên, ca sĩ cao giọng hát nhiệt huyết và thanh xuân,đồ dùng trong phòng đều đang chấn động.
Tiếng hát vang lên liên tục,bụi bặm trôi nổi trong phòng đều cùng tiết tấu nhảy lên.
Giang Hoài đang làm chuyện lớn.
Chai Wahaha bị kẹt ở miệng ống nước, không thể đi xuống, lấy lên cũng không được.
Thân chai Wahaha thô to,chất liệu cũng nghiêng về cứng rắn, rất khó để đẩy vào bên trong nước ống cống thoát, cưỡng chế kéo ra cũng không được, ống nước sẽ bị dồn đến hỏng.
Mày Giang Hoài nhíu chặt, chai Wahaha dính chặt vào miệng ống nước, hắn càng không thể kéo ra ngoài,dính lại càng chặt hơn,thân bình ma sát kịch liệt,có dấu hiệu rạn nứt bất cứ lúc nào, tiến thói lưỡng nan.
Hoàng Đan thúc giục.
Giang Hoài đầy đầu mồ hôi, trên người cũng phủ lên một tầng mồ hôi, hắn nhếch môi phát khô, một giọt mồ hôi lướt qua yết hầu:”Đừng hối, lập tức xong đây.”
Trong không khí mơ hồ vang lên tiếng vang rất nhỏ, ống nước đã nuốt chai Wahaha vào.
Giang Hoài lại đem chai Wahaha đẩy vào trong vòi nước một chút, hắn thở ra một hơi từ cổ họng ta,bỏ mặc mồ hôi trên tay, thở hổn hển đi làm tiếp chuyện khác.
Rock hát xong, đổi một ca khúc mới, không biết là bài hát tên gì, cũng không hiểu được là ai hát,bên trong tiếng khóc ô ô hỗn loạn, đè nén, thống khổ,thời gian dần trôi qua, tiếng khóc càng lúc càng lớn làm người nghe cảm giác như nước mắt đang rơi xuống mặt mình.
Ca khúc tiếp theo lại vang lên,hơn một trăm bài phát lần lượt hết rồi lại quay lại bài đầu tiên không biết mệt mỏi là gì.
Phần đầu tiên của bài hát có hương vị ngây ngô, giống một đôi tình nhân vừa mới yêu sẽ có căng thẳng, bàng hoàng,mất định hướng, sợ hãi và chảy nước mắt khóc nức nỡ.
Phần giữa bài hát cũng nhiệt tình như lửa,như thể một đôi tình nhân cùng nhau rơi xuống vực sâu, lại đồng thời cùng bay lên thiên đường, liều chết triền miên, tận tình bốc cháy.
Phần sau bài hát lại nhẹ nhàng êm dịu trở lại,họ giống như là người yêu của mấy kiếp trước, quen thuộc mỗi bộ phận trên thân thể của nhau,họ ôm chằm lấy nhau răng môi áp sát vào nhau,hai tay buộc chặt, cọ xát yêu thương lẫn nhau.
Cùng nhau đau, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau sung sướng.
Ý thức Hoàng Đan bắt đầu mơ hồ,cậu đang nằm mơ, mơ thấy mình ở trong gió trên thảo nguyên,xóc nảy trên lưng ngựa,cậu ôm chặt cổ ngựa,có gió nóng thổi đến,rất nóng,khi nó thổi qua khiến cậu chịu không nổi run run mà rơi nước mắt.
Thảo nguyên không có điểm cuối,gió chẳng những không thấy chút lạnh nào mà thậm chí cuộn lên thành một vòng lửa hình tròn bao vây Hoàng Đan lại,cậu cảm thấy mình bị thiêu đến thương tích đầy mình, từ linh hồn đến thể xác đều nhanh bị tan ra.
Ý thức Hoàng Đan giãy dụa tỉnh lại, thảo nguyên không có,ngựa cũng không có,gió cũng không có,cậu giống sợi mì treo trên thân người đàn ông,như sợi mỳ từ trong nồi mới vớt ra, dính ướt một đoàn,mềm nhũng nếu bị bóp một cái sẽ biến thành nhiều mảnh vụn.
Cậu lại ngất đi một lần nữa.
Lần này cậu ngất rất dài, đợi đến ý thức Hoàng Đan khôi phục,cậu phát hiện mình nằm thẳng trên giường, trên người đã mặc áo ngủ sạch sẽ, từ đầu đến chân đều rất nhẹ nhàng khoan khoái, không cảm thấy một chút mồ hôi ướt nào.
Chỉ là cơ thịt đau nhức, tứ chi và eo lưng đều đau.
Hoàng Đan giống như vừa mới tham dự một đại hội thể thao,cậu là một tuyển thủ toàn năng đến tham gia thể dục dụng cụ, đá bóng, thể thao dưới nước, quần vợt đôi nam, chạy Marathon và nhiều hạng mục vận động khác nữa.
Không phải lúc nào cũng được,cậu vượt xa phát huy người thường,phá vỡ kỷ lục mà bản thân mình thiết lập.
Hoàng Đan vừa tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra,mắt đỏ còn chưa giảm sưng, nước mắt từ trong vành mắt chảy ra,cậu nghiêng đầu, đem mặt cọ cọ trên gối đầu.
Tấm màn bên cạnh được kéo ra một chút, có thể thấy sắc trời sáng sủa ở bên ngoài, một đêm đã trôi qua.
Hoàng Đan nhớ rõ tối hôm qua thấy người đàn ông có dấu hiệu muốn dừng lại,cậu lập tức bóp vào chổ đó của đối phương, vì thi đấu mà liều chết, khóc đến cổ họng câm luôn rồi còn bị ngất đi vài lần nữa chứ.
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, có tiếng bước chân tới gần, dừng ở bên giường.
Hoàng Đan kéo dài nửa mí mắt ra, nhìn thấy người đàn ông cầm ly nước đến, quần áo tùy ý,dáng vẻ trầm ổn bình thường so với bản thân cậu bị trọng thương đến nửa chết nửa sống rõ ràng rất khác nhau.
Rõ ràng đối phương ở vị trí cần dùng sức nhiều hơn mà.
Giang Hoài vén lên sợi tóc trên trán thanh niên:”Nếu em không tỉnh,anh đã định cõng em đi bệnh viện rồi.”
Hoàng Đan động động môi,cổ họng rất đau,cậu há mồm,giọng nói khàn đến không nhìn ra hình dạng:”Sao anh còn ở nhà?”
“Em như thế này,anh còn có thể đi đâu được chứ?”
Giang Hoài tức giận nói:”Nếu anh thật sự bỏ mặt em thì trong đầu sẽ toàn nghĩ đến em,làm không tốt sẽ vì thất thần mà bị đâm chết giữa đường rồi.”
Hắn đem ly nước để trên tủ đầu giường, một tay nâng cái ót thanh niên, một tay còn lại lau nước mắt trên mặt đối phương:”Em khóc một đêm,sao lại còn khóc, mắt khó chịu hả?”
Hoàng Đan hấp hấp mũi:”Rất đau.”
Giang Hoài nhíu mày, động tác lau nước mắt cho cậu càng nhẹ:”Đau chổ nào?”
Hoàng Đan khóc nói:”Đều đau.”
Giang Hoài thở dài, đem người ôm vào trong ngực, sờ sờ tóc của cậu:”Làm sao để em hết đau đây?”
“Em cũng không phải không biết,anh ở trước mặt em một chút tự chủ cũng không có,em ngoắc đầu ngón tay lên,anh sẽ nhịn không được mà nhào đến, tối hôm qua em một phen nước mắt nước mũi bảo anh đừng có ngừng,anh vừa thấy em khóc thành như vậy thì dốc lòng làm em hết một đêm.”
Nghĩ tới cái gì, Giang Hoài lộ ra vẻ sợ hãi:”Lúc hừng đông,anh nhìn thấy em nhắm mắt, mặt tái nhợt, thân thể còn có đôi chút co rút, thiếu chút nữa dọa anh ra bệnh tim luôn rồi.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút:”Rất tốt.”
Giang Hoài không nghe rõ:”Cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Tối hôm qua anh rất lợi hại.”
Bên tai Giang Hoài ửng đỏ, gấp khúc ngón tay búng lên trán cậu một cái:”Nhóc con điên rồ không biết sống chết,em thử lại quyến rũ anh mấy lần nữa xem, thật anh sẽ làm chết em luôn đó.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài đỡ thanh niên ngồi dậy,cho cậu uống nước:”Hay em đi bệnh viện đi.”
Hoàng Đan nói không đi.
Giang Hoài sờ sờ trán thanh niên lại sờ sờ mặt cậu, cau mày than thở câu:”Hình như có chút sốt rồi.”
Vẫn không yên lòng, Giang Hoài ở trong ngăn kéo tìm ra nhiệt kế thủy ngân, vẫy vẫy sau bỏ vào dưới nách Hoàng Đan:”Kẹp đi.”
Hoàng Đan lấy cánh tay mang theo:”Mấy giờ rồi?”
Giang Hoài xem di động:”Chín giờ hơn.”
Hoàng Đan đói bụng, muốn ăn này nọ, thế nhưng cổ họng đau, uống nước cũng khó chịu, càng đừng nói nuốt đồ ăn cậu đem khóe mắt ẩm ướt cọ lòng bàn tay người đàn ông:”Có gì cho em ăn không?”
Giang Hoài sờ mặt ẩm ướt của cậu:”Có nấu cháo cho em,để ở trên bàn,nguội một chút thì cho em ăn.”
Hoàng Đan hỏi:”Có thịt không?”
Giang Hoài nhéo cằm cậu:”Tối hôm qua ăn thịt một đêm, còn chưa ăn đủ à?”
Hoàng Đan nói:”Không có ăn.”
“Nói bậy,mấy lạng thịt kia không phải em ăn thì ai ăn nè?”
Giang Hoài hừ cười, vết sẹo khóe mắt đều dịu dàng:”Tối hôm qua em không biết mình ăn rất ngon miệng, dùng sức đem thịt nuốt vào trong miệng, anh móc cũng móc không ra được.”
Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.
Thời gian chênh lệch không nhiều, Giang Hoài lấy nhiệt kế từ dưới nách Hoàng Đan ra, phát hiện cậu chỉ sốt nhẹ thì lấy thau nước đến.
Hoàng Đan nhúc nhích không được, tùy ý để người đàn ông cởi áo ngủ cậu rồi lấy khăn lông ướt kì lưng hạ nhiệt độ cho cậu.
Giang Hoài đổi thau nước tiếp tục lau:”Anh xin phép cho em.”
Hoàng Đan không muốn nói, cổ họng rất đau,cậu nghe được người đàn ông nói, vẫn mở miệng:”Chuyện khi nào?”
Giang Hoài lau cổ cậu:,”Trước khi anh vào phòng,chủ mỹ của em rất dễ chịu cũng không hỏi cái gì cả.”
Hoàng Đan nói:”Mỹ thuật tạo hình gần như sắp hoàn thành rồi.”
Giang Hoài lấy khăn mặt từ trong thau nước, vắt khô sau đó lau gáy cậu:”Em có muốn đổi công ty không?Ít tăng ca một chút với được nghỉ cuối tuần,em cũng sẽ không mệt như vậy nữa.”
Nhiệm vụ Hoàng Đan đã hoàn thành,cậu thực ra có thể vui chơi giải trí, chờ thời gian đến là có thể rời khỏi thế giới này, nhưng nếu không đi làm thì thật sự nhàm chán, cho nên cậu vẫn muốn đi làm, coi như là học thêm vài thứ.
“Qua thời gian này rồi tính sau.”
Giang Hoài không nhắc lại, hắn bưng bồn đi buồng vệ sinh, khi trở về nói:”Anh múc cháo cho em.”
Hoàng Đan nói:”Chờ một chút rồi ăn,chân em đau.”
Giang Hoài ngồi qua đi, cầm lấy một chân thanh niên, một tay còn lại ấn bóp cho cậu:”Không vận động, cơ thịt đều bị căng hết cả rồi.”
Trong giọng nói Hoàng Đan mang theo âm khóc nức nở rất đậm:”Anh nhẹ chút.”
Giang Hoài nhướn mà:”Em mới hơn hai mươi tuổi,chân này không có cách nào để lên vai anh được, thật nên rèn luyện cho tốt đi.”
Hoàng Đan mím môi:”Được rồi.”
Đầu ngón tay người đàn ông có lực,bóp Hoàng Đan rất đau, cũng rất thoải mái, cậu vừa khóc vừa kêu, cằm đều ngập nước mắt.
Giang Hoài đi cầm khăn mặt một lần nữa cho lau mặt cho cậu, tìm túi chườm nước đá đặt trên mắt cậu, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ ôm người vào trong ngực:”Đời này anh chưa hầu hạ ai đến vậy đâu.”
Hoàng Đan hơi giật mình:”Em biết mà.”
Lúc Giang Hoài nói chuyện, hơi nóng đánh về phía lỗ tai cậu:”Nhớ kỹ đó.”
Hoàng Đan nghiêm túc nói:”Ừ, em nhớ kỹ.”
Giang Hoài hài lòng nhếch môi cười, nghe mùi sữa tắm trên người thanh niên,yết hầu hắn động vài cái:”Làm thế nào đây,anh lại muốn.”
Hoàng Đan nói:”Không thể được,em còn rất đau.”
Giang Hoài cọ cổ thanh niên,lấy râu chưa cạo đâm cậu:”Chọc em thôi.”
Hoàng Đan bị đâm hướng đến phía sau trốn.
“Đừng cử động.”
Hơi thở Giang Hoài gấp gáp, hắn bưng mặt thanh niên, aiii một tiếng, rất tủi thân nói:”Từ ngày theo em,anh cũng chỉ biết từ đứng thẳng rồi đến cong lưng càng ngày càng giống như chó đực vậy.”
Hoàng Đan nửa ngày nói:”Anh lại đây chút”
Giang Hoài ghé sát vào, trên môi mềm nhũn, hắn cười nhẹ hai tiếng, khép hờ mắt hôn lên, một hồi lâu mới ngưng lại.
Hoàng Đan ăn cháo xong, thể lực tốt lên một chút:”Hệ thống tiên sinh, ta đạt được hạng mấy?”
Hệ thống:”Cần đến khoảng hai ngày nữa mới thống kê xong.”
Hoàng Đan cho rằng kết quả thi đấu đã ra:”Tới lúc đó mi sẽ thông báo cho ta biết sao?”
Hệ thống:”Sẽ.”
Hoàng Đan đổi tư thế, từ nằm sửa thành nằm sấp, vừa mới bắt đầu đã đau như vậy, đau muốn chết, sau này vẫn đau, thế nhưng có bao nhiêu đau thì có bấy nhiêu thích.
Sau khi chuyện xong xuôi cũng không có vết thương, cũng không có gì khó chịu,cậu rất thuận lợi đi WC.
Một hồi lâu, Hoàng Đan cảm khái:”Cúc hoa linh thật tốt.”
Nhưng mà cậu dùng đấy dùng để đã dùng hết rồi.
Hệ thống:”Công ty có sản phẩm tương ứng mỗi năm sẽ tổ chức một lần hoạt động thu thập rất nhiều ý kiến phản hồi của người sử dụng sau đó công ty sẽ chọn ra top 3, gửi số lượng sản phẩm khác nhau đến.”
Hoàng Đan hỏi:”Có yêu cầu gì sao?”
Hệ thống:”Xin chờ.”
“Tại hạ giúp ngài tra xét, ý kiến phản hồi số lượng phải từ một nghìn chữ trở lên kèm bản dịch tiếng Anh.”
Hoàng Đan nói:”Ta có thể viết một nghìn chữ, trừ tiếng Anh, còn có thể kèm theo Đức văn, Pháp văn, Nga văn và phiên dịch đồng bộ nhiều quốc gia nữa.”
Hệ thống hình như bị chấn động, vài giây sau mới nói:”Vậy khi nào có hoạt động thì tại hạ sẽ báo cho ngài.”
Hoàng Đan cảm kích nói:”Cám ơn”
Phòng khách truyền đến giọng Giang Hoài, hắn đang gọi điện thoại,hình như là có vụ án mới.
Hoàng Đan co vào bên trong chăn mỏng, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Có ngón tay che trán, Hoàng Đan bị xúc cảm thô ráp làm cho tỉnh,cậu ngáp:”Anh có chuyện bận thì đi đi.”
Tay Giang Hoài dời xuống, vuốt ve mặt cậu, nhíu mày nói:”Nhiệt độ còn chưa hạ nữa.”
Hoàng Đan nói:”Không sao đâu.”
Môi mỏng Giang Hoài mím thẳng,đường nét trên mặt căng ra, rõ ràng không yên lòng.
Hoàng Đan lại ngáp:”Không sao đâu,hiện tại em đỡ nhiều rồi,anh đi lo việc của anh đi,em ở nhà ngủ bù.”
Giang Hoài cúi đầu hôn cậu:”Ngoan.”
Hoàng Đan đáp lên mí mắt, nghe tiếng sột soạt sau đó:”Có chuyện thì gọi cho em, điện thoại em mở đó.”
Giang Hoài ừ một tiếng, đem áo sơmi màu xám lôi xuống, nhét vào trong lưng quần, nhanh chóng cài dây lưng lên,” Bên trong tủ lạnh có đồ ăn, đói bụng thì ăn nha.”
Hoàng Đan hàm hồ ừ, người ngủ.
Ở cửa trước Giang Hoài đang muốn đi giày, lại trở về phòng,hôn lên môi thanh niên vài cái, đem người hướng trong lòng sít chặt rồi mới rời đi.
Có người ở trong lòng,cảm giác rất khác.
Bất luận là ở đâu, muốn đi đâu, làm chuyện gì,gặp mặt người nào, đều sẽ nhớ đến, hận không thể nắm ở trong lòng bàn tay, từng phút từng giây đều có thể nhìn thấy và chạm vào được.
Hoàng Đan ngủ không bao lâu,thì nghe tiếng đập cửa”Cộc cộc”.
Cậu tưởng mình còn chưa ngủ tỉnh, chuẩn bị lật người ngủ tiếp, thế nhưng âm thanh đập cửa vẫn còn đang vang,kèm theo thêm vài tiếng đập cửa.
Xác định thực sự có người đang gõ cửa, Hoàng Đan tìm đến dép lê,từ từ xuống giường, cậu hít ngược một ngụm khí,không phải eo mỏi lưng đau chân thì là chuột rút, vài chữ này trên người cậu là vô cùng chuẩn xác.
Tối hôm qua thật sự là làm hơi quá rồi.
Hoàng Đan đi đến phòng khách, trán đã chảy ra mồ hôi lạnh,cậu kéo khăn giấy lau mồ hôi, thuận tiện lau nước mắt trên mặt:”Ai vậy?”
Ngoài cửa là tiếng nói của một người tuổi còn trẻ:”Là Giang ca kêu tôi đến.”
Hoàng Đan không lập tức mở cửa,cậu ngồi trên sô pha,chờ cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt nữa thì mới mở cửa ra, nhận ra người đến là đầu ba tấc lần trước.
Đầu ba tấc nhìn thấy mắt thanh niên đỏ bừng, trên mặt còn có nước mắt thì không khỏi há hốc mồm.
Nghĩ đến Giang ca dặn dò,anh ta giật nảy mình:”Cậu,cậu làm sao vậy?”
Hoàng Đan khoát tay:”Không sao.”
Đầu 3 tấc vào cửa,nói chuyện vì sao anh ta đến chỗ này.
Hoàng Đan yên lặng nghe, biết Giang Hoài lo lắng cho cậu nên gọi anh em mình đến đây giúp đỡ chăm sóc một chút.
Đầu ba tấc có chút cẩn thận,anh ta chà chà tay, không biết nên làm gì.
Hoàng Đan lấy chai nước cho đầu ba tấc,cậu định ngồi với đối phương một lúc, xem TV nói chuyện phiếm đều được, thế nhưng thân thể đã đưa ra kháng nghị, eo nhanh đứt gẫy, ngồi không được nên chỉ có thể nằm.
Nếu Hoàng Đan cứng rắn chống đỡ, tuyệt đối sẽ đau đến khóc trước mặt đầu ba tấc, đối phương nhất định sẽ bị dọa sợ,cậu nghĩ vẫn là không nên dọa người thì hơn:”Tôi đi ngủ, anh cứ tự nhiên.”
Đầu ba tấc bắt được chai nước, nhìn ra thân thể thanh niên không thoải mái, mặt trắng bệch, đi đường cũng không tự nhiên,chắc là trật eo rồi.
Tròng mắt anh ta đi lòng vòng, Giang ca đối con trai mà để tâm như vậy,hình như rất quái lạ, lại cảm giác mình đã có thể đoán trước chuyện gì, dù sao lần trước chính mắt anh ta thấy Giang ca gắt gao ôm người này vào trong ngực mà.
Đầu ba tấc phát run:”Cái kia,giữa trưa cậu muốn ăn cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Mỳ đi.”
Đầu ba tấc A nói:”Được”
Hoàng Đan chỉ là thuận miệng nói, giữa trưa cậu ngồi ở trước bàn, nhìn một chén mỳ sợi trước mặt, ngạc nhiên hỏi:”Anh làm sao?”
Đầu ba tấc nhếch miệng:”Đúng vậy, tôi thấy phòng bếp có mỳ, bên trong tủ lạnh có thịt có rau còn có trứng gà nên tự mình làm luôn.”
Hoàng Đan gắp một miếng cà chua đến trong miệng, sau khi nhai từ từ nuốt mới ra đánh giá:”Ăn rất ngon.”
Đầu ba tấc thẹn thùng sờ sờ cái gáy:”Trong nồi còn đó.”
Hoàng Đan kêu anh ta cùng ăn.
Hai người giải quyết một nồi lớn, không khí không còn xấu hổ như vậy nữa.
Buổi chiều Hoàng Đan không ngủ,cậu tựa vào trên sô pha,mặt sau lót đệm dựa, cùng với đầu ba tấc xem TV.
TV chiếu chiến tranh của mẹ chồng nàng dâu, hai đại lão gia cũng không biết có thể làm ra được trò trống gì,đồng cảm nhất định là không có rồi.
Đầu ba tấc bắt đầu tìm đề tài:”Nhà này rất đắt.”
Hoàng Đan uống miếng nước:”Cũng được.”
Đầu ba tấc chậc lưỡi:”Thành phố S cái gì cũng mắc,vậy mà vẫn có nhiều người muốn chạy đến nơi này.”
Hoàng Đan nói:”Bởi vì nơi này cơ hội nhiều.”
Đầu ba tấc nhìn không khí:”Nói cũng đúng,những người đi làm thất nghiệp còn có cơ hội đổi chổ làm khác như chuyện thường ngày, không giống chúng tôi bị điều vào một tổ thì phải ở bên trong chờ, không có lệnh thì chỉ có thể chờ đến khi về hưu thôi.”
Hoàng Đan cho anh ta một quả quýt.
Đầu ba tấc ngượng ngùng nói cám ơn, lột vỏ quýt hai ba cái,bẻ ra một nửa rồi đưa qua.
Hoàng Đan nói cám ơn, chậm rãi ăn quýt.
Không khí giữa hai người rất hài hòa nhưng TV không hấp dẫn, thật sự rất tệ.
Tính cả đời này, Hoàng Đan đã làm gay ba đời, cũng chưa từng ở giữa giải quyết chuyện mẹ chồng nàng dâu, đầu ba tấc thì vẫn còn trẻ nên càng không thể cảm nhận gì từ trong đó được.
Mẹ chồng và nàng dâu trong TV nhịn nhau đến không thể nhịn nữa đang chuẩn bị xắn tay xé áo.
Mẹ chồng làm cho con dâu nhanh chóng cút đi, nói nhà này là bà ta mua còn gia đình này là chỉ có một mình bà ta mới có quyền quyết định thôi.
Con dâu một tay ôm đứa trẻ vừa mới sinh, một tay lấy chứng nhận bất động sản đập vào trong mặt của mẹ chồng, kết quả cạnh góc của chứng nhận bất động sản cắt ra một vết thương ở trên mặt của mẹ chồng.
Ghê gớm chưa.
Cái này nếu để người có tuổi xem thì có thể sẽ kích động đến trợn tròn mắt luôn.
Mà mặt Hoàng Đan và đầu ba tấc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, còn nhàm chán chỉ muốn đi ngủ.
Đầu ba tấc đợi đến khi Giang Hoài về thì đi,anh ta chào ra bên ngoài hỏi, nghĩ đến cái gì quay đầu nhướn mi nháy mắt mờ ám.
Giang Hoài đem chìa khóa ném trên tủ giày ở cửa chính:”Mắt cậu bị rút gân à?”
Đầu ba tấc khụ một tiếng, nhỏ giọng nói:”Giang ca, con đường này không dễ đi đâu.”
Giang Hoài nghe ra ý tứ trong lời nói, hắn chụp đầu anh em một chút,không dùng sức:”Thằng nhóc cậu chưa đủ lông đủ cánh đâu, ở đó mà giả bộ làm người lớn.”
Đầu ba tấc hướng bên trong phòng khách xem,thấy thanh niên không ở mới đem lời nói trong lòng nói ra:”Em có bà con cũng đi con đường này nhưng cũng không đi đến đâu.”
Giang Hoài nhấc mí mắt:”Hả?”
Tấc bản đầu nói:”Người bà con đó là con trai một nên trong nhà không thể nào đồng ý được,sau khi bị phát hiện ồn ào rất dữ dội, thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa, đến cuối cùng anh ta vẫn phải thỏa hiệp, hiện tại anh ta đã vợ con đề huề rồi.”
“Anh ta cũng từng cắt cổ tay,tuyệt thực,thời điểm đó anh có thể nói anh ta đi con đường đó là không nghiêm túc sao? Kết quả vẫn không thể không khuất phục với hiện thực được.”
Sau khi đầu ba tấc đi,câu nói kia cứ ve vãn trong đầu Giang Hoài,làm thế nào cũng không quên được.
Cơn nghiện thuốc lá của hắn lại đang lên, dựa vào trên cửa đút tay vô túi sờ sờ, mới nhớ đến thuốc và bật lửa đều bị để trong ngăn kéo, bản thân mình đang bắt đầu cai thuốc.
Bởi vì thanh niên nói hút thuốc nhiều,mùi trong miệng không dễ ngửi, đối với răng không tốt, đối với thận lại càng không tốt.
Tuy ngoài miệng Giang Hoài hùng hùng hổ hổ nhưng lại luôn nhớ trong lòng.
Ai cũng không muốn bị người yêu mình ghét bỏ,huống chi đối phương lại còn nhỏ hơn mình bảy tuổi, bốn bỏ năm lên* thì đã là mười tuổi.
* bốn bỏ năm lên: làm tròn
Buồng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Hoàng Đan mở cửa đi ra thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngốc dựa vào cửa, mày nhăn cũng có thể kẹp chết một con ruồi.
“Anh làm gì đó?”
Giang Hoài đang suy nghĩ, thình lình nghe được giọng nói, hắn bị dọa nhảy dựng, trên mặt không kịp che lấp bất an và lo lắng,trong đầu hỗn loạn văng tục một tiếng.
Hoàng Đan nheo mắt:”Có phải anh bạn nhỏ kia đã nói gì với anh không?”
Giang Hoài bình tĩnh, nhấc lên một bên khóe miệng:”Cậu ta là con nít nhỏ như cái rắm thì có thể nói cái gì chứ.”
Hoàng Đan tự mình nói:”Đứa con nít nhỏ như cái rắm ở trong miệng anh nói với anh con đường đồng tính luyến này rất khó đi,có thể còn đưa ra cho anh một cái ví dụ thất bại nữa.”
“Anh sợ chuyện chúng ta bị trong nhà em phát hiện rồi sẽ cực lực phản đối,em bị bắt phải thuận theo,cuối cùng mỗi người mỗi ngã.”
Cậu nói:”Nhưng mà anh không có cách nào rời xa em, cho nên anh âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ trong nhà em gây khó dễ ra sao,anh cũng phải qua được một cửa này.”
Giang Hoài trừng mắt cứng lưỡi, nửa ngày mới cất bước đi tới,đưa tay đi nhéo mặt thanh niên, chậc chậc hai tiếng nói:”Wow, cái nào cũng bị em nói trúng hết luôn,cái đầu này của em sao lại thông minh như vậy chứ.”
Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm:”Em không phải là trốn phía sau cửa nghe lén đó chứ?”
Hoàng Đan bắt lấy tay người đàn ông:”Vừa rồi em ngồi WC nên không nghe được,mấy cái đó đều là em đoán thôi.”
“……”
Giang Hoài thấp giọng hỏi:”Em làm sao biết được suy nghĩ trong lòng anh?Không lo lắng anh sẽ chùn bước sao?”
Hoàng Đan nói sẽ không:”Bởi vì anh từng nói, chết cũng không buông tay em ra.”
Giang Hoài ngẩn người, hắn cười ra tiếng, cọ chóp mũi thanh niên nói:”Đúng, chết cũng không buông ra.”
Ngày hôm sau, Giang Hoài nắm lấy đầu ba tấc, đi thẳng vào vấn đề nói:”Món mỳ kia,câu viết các bước làm cho tôi, nhanh lên, còn thất thần làm gì nữa?”
Đầu ba tấc kịp phản ứng:”À à.”
Anh ta viết lên giấy xong, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng:”Giang ca, anh muốn đổi nghề làm người đàn ông nấu ăn cho gia đình sao?”
Giang Hoài đem tờ giấy cuộn lên sau đó bở vào trong túi, ý vị thâm trường nói:”Làm đàn ông rất khó, làm một người đàn ông thích đàn ông……”
Đầu ba tấc nói:”Càng khó,em đã nhìn ra.”
Giang Hoài không đáp lại.
Khó thì có khó một chút nhưng lại rất hạnh phúc.
Vì một người tận tâm tận lực như vậy, liều mạng muốn đem tất cả của mình cho đối phương,chỉ thiếu cho một chút cũng không được.
Hoàng Đan ăn mỳ Giang Hoài cho cậu, cà chua có, trứng gà có, rau xanh có, sợi thịt cũng có, xem ra, cái gì cũng không thiếu.
Giang Hoài nhìn thanh niên vớt một đũa đến trong miệng, hắn hỏi:”Thế nào?”
Hoàng Đan chậm rãi nuốt xuống:”Ăn ngon.”
Giang Hoài đối với đánh giá này không phải rất hài lòng:”Chỉ là ăn ngon?”
Hoàng Đan nói:”Ăn ngon nhất.”
Nghe vậy, Giang Hoài lúc này mới cởi tạp dề trên người xuống, có thể xem như nhẹ nhàng thở ra, hắn đi tìm điếu thuốc hút, bản thân mình làm nhiệm vụ cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Cuối cùng Hoàng Đan cũng ăn xong tô mỳ,bất giác thở ra một hơi.
Giang Hoài mắt sắc, bắt giữ được:”Em đừng nói cho anh biết,đồ trước mặt rất khó ăn,em vì không muốn đả kích anh mới cố gắng chống đỡ ăn hết một tô nha.”
Hoàng Đan:”……”
Cậu thở dài:”Anh còn chưa tới bốn mươi,sao lại lải nhải nhiều như vậy chứ?”
Điều thuốc bên miệng Giang Hoài run lên, tay không dùng lực bóp cổ thanh niên nói,”Em được lắm,ông đây vất vả khổ cực nấu mì cho em ăn,em no rồi còn ghét bỏ ông đây lải nhãi nữa sao!”
Hoàng Đan nói:”Em không lừa anh.”
Giang Hoài kẹp điếu thuốc trong tay, hướng phun vòng khói bên cạnh, nghiêng đầu hỏi:”Cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Mỳ ăn rất ngon, ngày mai em muốn ăn nữa.”
Đôi mắt Giang Hoài đen bóng:”Được rồi,em muốn ăn bao nhiêu thì anh sẽ làm cho em bấy nhiêu,muốn ăn một đời cũng được.”
Tâm Hoàng Đan nói, một đời sẽ ngán lắm, có thể đổi món khác, chỉ cần là anh làm thì đều ngon cả.
Vào lúc ban đêm, Hoàng Đan vừa tắm rửa xong, ngồi ở đầu giường cắt móng chân,cậu vừa đem một mảnh móng tay bỏ trong giỏ rác thì nghe thấy kết quả thi đấu.
Hạng chín.
Đây là hạng của Hoàng Đan, vậy là trong mười hạng đầu rồi, so với cậu đoán thì cao rất nhiều,cậu còn cho rằng mình chỉ có thể trong top một trăm thôi.
Hoàng Đan từ chỗ hệ thống tiên sinh biết được, đây là cuộc thi nhằm vào các ký chủ, chỉ có ký chủ phù hợp điều kiện mới có thể tham gia.
Bằng không dự thi không chỉ có các ký chủ,mà còn có người đang làm việc trong hệ thống rảnh rỗi đến mức nhàm chán nên muốn làm trời làm đất, hao tốn tâm tư muốn tìm hứng thú vui chơi một chút.
Nghe nói người làm việc trong hệ thống rất đáng sợ.
Có một số còn cùng một đội, thay phiên nhau đến, luận về tinh thần và thể lực ai có thể so được chứ? Tuy yêu cầu nghiêm khắc là đánh đôi nam nam nhưng các thành viên gia đình của nhân viên hệ thống rất ổn,cho dù có một nhóm,thực tế tất cả họ chỉ có một người,điều đó vẫn nằm trong quy tắc nên hoàn toàn có thể như bình thường mà dự thi,trừ tức giận ra, bạn còn có thể làm thế nào đây?
Lúc này Hoàng Đan do có vận khí tốt.
Cậu nghe hệ thống tiên sinh nói, trong quá trình thi đấu, có vài ký chủ đều bởi vì nguyên nhân thân thể nên đã bỏ thi trước.
Dù sao cũng là thi đấu quan trọng như thế, có trạng thái không tốt thì sẽ rất căng thẳng, ngủ không đủ giấc,không muốn ăn hoặc ăn thứ xấu, cùng nửa kia xảy ra xung đột…… những điều này có thế tác động không không tưởng tượng được trong lúc thi đấu
“Hệ thống tiên sinh,hạng chín có phần thưởng?”
Hệ thống:”Năm ngàn vạn tích phân,ba trăm rương cúc hoa linh, tổng cộng chín trăm nhánh, còn có một ít sản phẩm dịch dinh dưỡng, đều đã để vào bên trong tủ con ruồi cho ngài.”
Sau Hoàng Đan nghe xong, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đột nhiên trong lòng cảm giác lại những gì đã trải qua.
Hoàng Đan thông qua cuộc tranh tài này, ý thức càng khắc sâu một điểm, gặp được khó khăn không phải sợ, phải tin tưởng bản thân mình mà nghênh đón lưỡi dao đến, cuối cùng sẽ có được thành công.
Trời mới biết đêm đó cậu có biết bao nhiêu lần muốn bỏ cuộc.
Thật sự rất đau.
Hạng chín này so người khác cậu lấy được rất gian nan.
Hoàng Đan ngược lại nghĩ, cũng không nhất định như vậy, mỗi nhà đều có chuyện khó nói riêng,các ký chủ có lẽ cũng có khó khăn, chẳng qua khác với cậu mà cậu lại không biết mà thôi.
Giang Hoài đang chà bồn cầu trong buồng vệ sinh,cổ bị ôm, hắn không quay đầu:”Đừng nằm sấp trên lưng anh,mau đi sấy tóc rồi ngủ đi.”
Trên lỗ tai ẩm ướt, hô hấp Giang Hoài nặng nhọc:”Không được náo loạn.”
Hoàng Đan nằm trên lưng rộng lớn của người đàn ông, hôn lên lỗ tai nóng của hắn,tay vòng đến phía trước:”Bắt được anh rồi.”
Dây cung trong đầu Giang Hoài đứt cái phựt, hắn đứng lên rửa tay sau đó kéo thanh niên sau lưng đến trước người, ôm lui tới đặt lên bàn.
Hoàng Đan cúi đầu hôn hắn:”Bây giờ còn sớm,chúng ta có thể làm.”
Giang Hoài cái gì cũng không nói, chỉ muốn dùng sức làm cho người khóc,tiếng khóc đó không được áp chế lại,người khóc đến kinh thiên động địa,muốn sống muốn chết.
Bên trong căn nhà nhỏ có một phòng khách và một phòng ngủ từng ly từng tý vận chuyển hai người Hoàng Đan và Giang Hoài, bọn họ tắm rửa sau khi kết thúc một ngày làm việc thì sẽ làm, có đôi khi cũng không tắm cả người mồ hôi ôm nhau cùng một chỗ,lúc hôn lên thì sẽ nghe mùi mồ hôi nhưng không ai ghét bỏ ai cả.
Sau khi cơn bão lặng yên qua đi, hai người sẽ xoay cổ nhìn nhau, chia sẻ cho nhau về chuyện và người ở xung quanh mình, từ nơi của đối phương có thể nhận được một chút gì đó đáp lại.
Cuộc sống rất vô vị.
Đó là Hoàng Đan cảm thấy như vậy,cậu chưa bao giờ hỏi hệ thống tiên sinh,lúc nào mình sẽ rời đi.
Bởi vì Hoàng Đan thông qua hai lần xuyên việt trước biết được khi đến thời điểm cậu rời đi thì tự nhiên sẽ rời đi thôi.
Bây giờ vẫn chưa không đến lúc.
Mấy tháng sau, Hoàng Đan từ chổ Giang Hoài nghe được một chuyện, A Ngọc đã chết ở trong trại cai nghiện, cô chết trước một ngày cô ra khỏi trại.
Đã liều mạng cai nghiện thành công,vì sao lại lựa chọn vứt bỏ đi cuộc sống mà bản thân vất vả mới có lại được?
Hoàng Đan không nghĩ ra, Giang Hoài cũng vậy, bọn họ mua vé đi đến quê hương của A Ngọc.
Thi thể A Ngọc được hỏa táng,tro cốt được đựng trong một cái hộp nhỏ,theo di thư cô viết thì tro cốt bên trong sẽ được rải ở quê nhà của cô.
Hoàng Đan và Giang Hoài lặn lội đường xa đi đến,khi hai người xuất hiện ở quê nhà A Ngọc thì mặt mày điều đầy bụi đất rất giống với hai con khỉ đất
Tìm nơi rửa mặt, Hoàng Đan thở ra một hơi:”Rất nghèo.”
Đây là ấn tượng đầu tiên cậu đối với quê hương A Ngọc.
Giang Hoài nâng một chút nước lên rửa mặt, hắn lau mặt:”Đúng vậy, rất nghèo.”
Cái loại nghèo này, không phải đường núi gồ ghề lồi lõm, cũng không phải nhà trệt nhỏ cao thấp, người trong thôn quần áo cũ nát mặt mang nét tang thương buồn khổ, mà là một cái gì đó pha trộn vào nhau trong không khí.
Hoàng Đan không rõ nhà A Ngọc ở chổ nào, Giang Hoài cũng không biết.
Hai người bọn họ hỏi thăm người ta, mới tìm được nhà A Ngọc.
Rác, gạch, củi được chất đống xung quanh nhà vừa bẩn lại vừa lộn xộn, càng đi vào bên trong lại càng không có chổ nào trống để đặt chân xuống cả.
Có một cô bé cột tóc đuôi ngựa đang nấu cơm.
Không có nhà bếp, cũng không có bệ bếp,chỉ có mấy viên gạch chất chồng lên nhau chia thành hai hàng, nồi để ở mặt trên, bên trong là cháo rau,hơi nóng phà vào trong mặt,cô bé nâng tay áo lên lau đi, vết bẩn rút đi một ít, lộ ra một khuôn mặt ngăm đen,mặt mày có vài phần tương tự A Ngọc.
Cô bé nhìn thấy Hoàng Đan và Giang Hoài, cảnh giác hỏi tìm ai.
Giọng cô bé nói chuyện không giống tiếng phổ thông tiêu chuẩn,người rất căng thẳng,tay không ngừng chà sát lên trên quần.
Hoàng Đan tự giới thiệu,cậu nói mình là bạn của A Ngọc.
Cô bé nghe được là bạn của chị mình thì liền vui vẻ lên, còn chạy đi kêu em trai em gái của mình.
Hoàng Đan nhìn quét căn nhà:”A Ngọc thật không dễ dàng.”
Giang Hoài đốt một điếu thuốc:”Ừ.”
Không bao lâu, ba đứa trẻ đều đứng ở trước mặt Hoàng Đan và Giang Hoài,bé trai nhỏ nhất không đến mười tuổi, trong đôi mắt to tràn ngập sợ sệt.
Lớn tuổi nhất chính là cô bé nấu cơm,cô đứng thứ hai trong nhà, mười tám tuổi.
Trên đường đến, Hoàng Đan và Giang Hoài đã thương lượng qua, là sẽ giấu diếm cái chết A Ngọc, nói cô chỉ đi đến một nơi rất xa hay là đem chân tướng nói hết cho người nhà của cô.
Cuối cùng kết quả thương lượng là cái sau.
Bởi vì em gái A Ngọc đã trưởng thành,cô bé sẽ hiểu rõ cái gì là sinh lão bệnh tử nên kiểu nói dối đó không dành cho cô bé được.
Lúc ba đứa trẻ hỏi chị cả khi nào trở về, Hoàng Đan nói cô ấy đã trở về.
Hoàng Đan kéo khóa ba lô ra,từ bên trong bưng ra một cái cái hộp nhỏ.
Cô bé nhìn thấy chiếc hộp thì bật khóc.
Lão Tam cũng cùng khóc, chỉ có bé trai nhỏ nhất không biết bên trong chiếc hộp nhỏ chính là chị cả của mình,nó xem hai chị khóc thì cũng cùng khóc theo.
Trong lúc nhất thời, trong căn nhà nhỏ bẩn chỉ còn lại tiếng khóc của ba đứa trẻ.
Hoàng Đan tháo kính đen xuống,bóp bóp mũi:”Tại sao A Ngọc lại ra đi?”
Giang Hoài hút thuốc:”Không biết.”
Ba đứa trẻ khóc rất lâu, bé trai là người thứ nhất dừng lại,nó không rõ chị cả mình không còn nên không bi thương.
Hoàng Đan nhìn một chút hai đứa bé gái còn đang khóc nức nở,cậu thở dài, con của gia đình nghèo sẽ trưởng thành sớm, em trai em gái của A Ngọc tuổi còn nhỏ như vậy cũng đã mang vết tích bị cuộc sống này tôi luyện rồi.
Bé trai kéo góc áo bé gái, nhỏ giọng nói mình đói bụng muốn ăn cơm.
Hai người chị đều không để ý đến nó.
Hoàng Đan đem tay mở ra, trong lòng bàn tay là một nắm kẹo sữa đại bạch thỏ:”Cầm ăn đi.”
Mắt bé trai lập tức sáng lên, tay nâng lên rồi lại lấy về.
Hoàng Đan nói:”Cho con đó.”
Bé trai lại nâng tay lên, cầm kẹo sữa:”Cám ơn chú.”
Hoàng Đan nhìn thấy bé trai cầm kẹo sữa chạy đến chổ hai đứa bé gái, nói cái gì chị một em một,cậu quay đầu đi ra bên ngoài, cảm thấy trong nhà rất áp lực nên ở bên trong rất không thoải mái.
Giang Hoài theo đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí cũng rất khó chịu,mỗi một hạt bụi ở đây điều phảng phất như nặng ngàn cân khiến người ta không rất khó thở.
Hoàng Đan nói:”Em không thích nơi này.”
Giang Hoài khó có được đồng ý:”Anh cũng không thích.”
Hắn gẩy gẩy thân thuốc, nhìn một nhúm khói bụi rơi vào trong bùn nhão:”Sớm lo xong xuôi mọi chuyện rồi trở về, ở trong vùng này làm cho…… Nói thế nào đây,chính là……”
Hoàng Đan tiếp hắn mà nói:”Tuyệt vọng.”
Giang Hoài cắn thuốc:”Đúng, chính là tuyệt vọng.”
Khi họ vào lại trong nhà, tiếng khóc đã không còn,cái hộp nhỏ được đặt trên ngăn tủ hơi chút sạch sẽ, cùng có một khung ảnh đặt ở chỗ đó.
Bên trong khung ảnh là một người già,cô bé nói có ba nội thì chị cả sẽ không ở một mình.
Hoàng Đan và Giang Hoài đều được mời ăn cháo rau, cùng ba đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh nồi ăn.
Một trận gió thổi tới, đống lửa đung đưa, bụi đất bay vào trong bát.
Hoàng Đan nhìn màu đen xám trên cháo, lại nhìn mấy đứa trẻ như không có việc gì,cậu nhếch miệng, cũng bóc đưa vào trong miệng.
Không sạch sẽ, ăn không bệnh, đây là sau khi Giang Hoài ăn xong bát cháo nói với Hoàng Đan.
Hoàng Đan trong hầm cầu đi tiểu:”Trên người anh có mang giấy không?”
Giang Hoài nghiêng mắt:”Đi tiểu cũng muốn chùi?”
Hoàng Đan nhíu mi:”Em bụng đau.”
Giang Hoài sờ sờ bụng cậu:”Nói anh trai nghe nè, sao không nghe lời?Ăn hiếp bảo bối nhà anh phải không?”
Hoàng Đan không có tâm tư nhiều lời, tìm chỗ ngồi xổm xuống:”Anh đứng xa một chút,em sợ huân anh đó.”
Giang Hoài nói sao, hắn đỡ được.
Hoàng Đan đơn giản cùng hắn chuyện trò:”Em trai em gái A Ngọc đều rất hiểu chuyện.”
Giang Hoài dựa vào thân cây, chân chầm chậm chà qua thảm cỏ:”Đứa trẻ không có mẹ không hiểu chuyện thì phải làm thế nào? Chờ ông trời đưa tay ra sao?Ông trời đang bận rộn nên cũng chẳng quan tâm đâu.”
Hoàng Đan biết,người đàn ông đang nhớ tới cha mẹ của mình.
Đáng tiếc khi cậu xem qua hình ảnh chỉ dừng lại lúc người đàn ông sáu tuổi, không biết cha mẹ hắn đang ở đâu,còn sống hay đã chết.
Giang Hoài qua một hồi hỏi:”Được chưa hả tổ tông,em ngâm thật sự lâu quá rồi đó.”
Hoàng Đan từ trong hầm cầu đi ra, trên người đều mùi:”Không phải một mình em ăn cháo,sao anh không bị sao hết vậy?”
Một tay Giang Hoài đút túi:”Do em yếu ớt.”
Hoàng Đan:”……”
Tay cậu bị dắt, bên tai là giọng nói người đàn ông, mang theo ý cười”Không sao cả,anh cho phép em yếu ớt.”
Bỏ xa hầm cầu, Hoàng Đan nói:”Em chưa rửa tay.”
Giang Hoài tức giận trừng cậu:”Nói ra làm gì?Anh cũng đã không để ý tới rồi.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài và em gái A Ngọc nói chuyện một lát,Hoàng Đan cùng đi một đường với hắn đem tro cốt rải lên trên mảnh đất này.
Lá rụng về cội, có lẽ chính là nguyên nhân A Ngọc lựa chọn trở về nơi này.
Cha A Ngọc trị liệu ở trong bệnh viện thành phố, Hoàng Đan và Giang Hoài đi một chuyến,người trung niên gầy da bọc xương chỉ còn dựa vào một hơi chống đỡ.
Mỗi người đều có lựa chọn quyền sống hay chết cho bản thân mình.
Cha A Ngọc không muốn chết,ông ta muốn sống,cho nên ông ta vẫn cố gắn kiên trì, cho dù biết con mình sẽ vì số tiền thuốc men khổng lồ mà sống trong gian nan cực khổ.
Sau lần đó vài ngày, Hoàng Đan nhận được một phong thư.
Là A Ngọc gửi khi còn sống.
Nội dung trong thư không nhiều, Hoàng Đan xem một chữ cũng không sót.
A Ngọc biết Hoàng Đan và Giang Hoài sẽ đi đến quê nhà của cô, trong thư cô nói mình bị bệnh,cũng không nói là bệnh gì, chỉ nói có một chút tiền trong thẻ, mật mã là ngày cô và Nghiêm Nhị quen nhau,cô khắc vào trên tường của nhà thuê chung.
Tiền trong thẻ một phần là cho em trai em gái dùng, phần còn lại là tiền thuốc men của cha.
Mặt sau lá thư, A Ngọc nói cô không muốn chữa bệnh,cô muốn ích kỷ một lần.
Cho nên cô muốn báo thù trước khi bệnh tật mang cô đi,sau khi cai nghiện thành công,cô đã sạch sẽ nên đã có thể đi đến một thế giới khác để tìm Nghiêm Nhị.
— Em rất vui vẻ, em đi đây.
Đây là A Ngọc một câu cuối cùng viết.
Hoàng Đan nghĩ,khi cô gái trẻ tuổi viết đến đây thì nhất định là đang cười.
Sau Giang Hoài trở về, Hoàng Đan liền đưa thư cho hắn xem:”Ngày mai anh làm chuyện này đi.”
“Được, ngày mai đi.”
Giang Hoài đem để lên bàn:”A Ngọc đi tìm Nghiêm Nhị cũng tốt, có bạn đồng hành.”
Lúc trước hắn không hiểu, hiện tại biết gặp được một người bầu bạn thì sẽ mang đến cho cuộc sống những thay đổi như thế nào.
Tiền đề là người bạn đó anh phải muốn có.
Vào thu thời tiết chuyển lạnh,cách trời đông giá rét càng ngày càng gần.
Hoàng Đan nghe điện thoại mẹ Lâm, gọi cậu trở về một chuyến, nói là mừng thọ ông ngoại.
Đầu bên kia mẹ Lâm đang cùng người nào nói chuyện phiếm, thanh âm rất hỗn độn:”Con trai, lần này con trở về,mẹ giới thiệu cho con một cô gái, người vừa cao vừa giỏi, tốt nghiệp đại học trọng điểm, hiện tại là quản lý tiêu thụ, bề ngoài cũng xinh đẹp.”
Một bên lỗ tai Hoàng Đan nghe giọng mẹ Lâm, một bên lỗ tai nghe tiếng nước ban công, người đàn ông đang chà giày thể thao cho cậu.
“Con không thời gian.”
“Cuối tuần sao lại không thời gian? Đừng viện cớ với mẹ,em họ con đã đặt vé xong cho con rồi,còn thêm hai mươi mấy người nữa, đừng không hiểu chuyện như vậy.”
Mẹ Lâm lải nhải lẩm bẩm vài câu thì cúp điện thoại.
Hoàng Đan bóp di động, xoay người liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau lưng mình, toàn bộ đã nghe thấy được,cậu có thể khẳng định.
Giang Hoài một tay cầm bàn chải, một tay cầm bột giặt, khóe môi hắn câu lên, đáy mắt không một tia vui vẻ”Tốt nghiệp đại học trọng điểm, quản lý tiêu thụ,người xinh đẹp, trong nhà em thật sự biết tìm người cho em.”
Hoàng Đan nói:”Anh đi chà giày trước đi.”
Giang Hoài ném bàn chải chà giày vào trong thau nước ban công:”Chà cái gì mà chà, lại đây cho anh!”
Hoàng Đan đến gần chút:”Vậy chờ chút nữa chà cũng được.”
Cậu sờ sờ đường môi thẳng tắp của người đàn ông:”Anh về nhà chung với em đi.”
Hô hấp Giang Hoài bị kiềm hãm:”Em nói cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Em sẽ kêu em họ trả lại vé,ở bên này em mua bốn vé đi và về cho chúng ta.”
Giang Hoài gắt gao nhìn chằm chằm người dưới mí mắt:”Em sao lại muốn anh về nhà với em?Không sợ người nhà em nghĩ nhiều à?”
“Lâm Ất, chỉ cần chúng ta đứng chung một chỗ, cho dù là không làm ra hành động thân thiết nhưng có vài thứ như thường sẽ không giấu được đâu.”
Hoàng Đan nói:”Lần này trở về,em sẽ nói với người nhà.”
Mày Giang Hoài thắt lại, khí tức toàn thân hỗn loạn, cả người đều khó chịu, hắn đang sợ.
Hắn sợ Hoàng Đan sẽ vì cha mẹ khuyên can mà dao động, càng sợ Hoàng Đan đứng giữa hiếu thuận và tình cảm,cậu sẽ lựa chọn cái trước.
Hoàng Đan nói:”Đừng lo lắng,em không cần người khác.”
Giang Hoài cúi đầu hỏi:”Không cần người khác là ý gì?”
Hoàng Đan nói:”Chính là ý chỉ cần anh thôi.”
Thân thể Giang Hoài chấn động, hắn khàn giọng nói:”Em không thể gạt anh.”
Hoàng Đan ngẩng đầu:”Không gạt anh.”
Giang Hoài muốn ôm thanh niên, nghĩ đến tay đang bẩn, hắn đi rửa tay,ông người vào lòng hôn sau đó áp lên trên sô pha.
Sau khi nằm trong thau nước hai giờ đôi giày thể thao màu trắng mới được giặt và chà lại một lần nữa.
Gặt giày thể thao trắng rất phiền phức,phải bao thêm một tầng giấy vệ sinh, bằng không khi phơi khô sẽ có một lớp màu vàng bám vào mặt trên.
Giang Hoài ngồi xổm trên mặt đất,trải giấy vệ sinh lên trên mặt giày:”Đưa anh một đoạn.”
Hoàng Đan kéo một đoạn đưa qua.
Giang Hoài bao hai chiếc giày chơi bóng thành hai cái bánh chưng mập mạp:”Đi đặt vé trước sau đó đi mua quần áo.”
Hoàng Đan hỏi:”Muốn mua quần áo? Anh như vậy rất tốt rồi mà.”
Giang Hoài hừ cười:”Anh còn có thể tốt lên thêm một chút nữa.”
“……”
Hoàng Đan thấy người đàn ông nghiêm túc như vậy, cũng không nói được cái gì nên cùng đi thôi.
Hai người bọn họ đi dạo một cửa hàng rồi lại một cửa hàng, tại cửa hàng Hải Lan mua được hai cái quần.
Màu đen Giang Hoài mặc,xám tro Hoàng Đan mặc.
Tầng hai chợ Khinh Phưởng bán quần áo, nam nữ già trẻ đều có, đại đa số chất lượng đều rất bình thường, giá lại cao, không thạo nghề sẽ bị làm thịt đến không còn xương,hết lần này đến lần khác còn không tự biết,nếu thạo nghề thì lại có thể đào được đồ đẹp giá rẻ.
Hoàng Đan nhìn trúng một áo T shirt, cảm thấy Giang Hoài mặc rất hợp.
Giang Hoài hỏi T shirt bao nhiêu tiền.
Bà chủ há mồm đến một câu:”Cái này một trăm bảy mươi lăm.”
Hoàng Đan vừa muốn lấy tiền, Giang Hoài cho cậu một ánh mắt ngăn lại:”Năm mươi.”
Bà chủ trợn mắt há hốc mồm, trên mặt mang vẻ tươi cười, có chút cứng ngắt, chưa từng thấy ai hạ đao ác như vậy:,Soái ca,có người nào trả giá như vậy chứ?”
Hoàng Đan cũng ngốc,cái này cũng không phải chém một nửa,cậu lén lút nhìn người đàn ông, có thể nói ra cái giá đó, cũng đã rất lợi hại rồi.
Giang Hoài nhàn nhạt quét mắt nhìn T shirt:”Tôi cảm thấy quần áo này cũng không đến năm mươi,hay là đi?”
Nửa câu sau là hắn hỏi Hoàng Đan.
Hoàng Đan nuốt nước miếng, mặt không đổi sắc gật đầu:”Ừ.”
Bà chủ vẫn là cười:”Hai vị soái ca, giá đó tôi không vào được.”
Giang Hoài đem T shirt treo về, hai tay bỏ vào trong túi, lười biếng nói:”Vậy thì thôi đi, chúng ta đến chỗ khác xem.”
Hoàng Đan đi ra cùng hắn.
Phía sau truyền đến tiếng gọi của bà chủ:”Soái ca,nếu có lòng muốn mua T shirt đó thì phương diện giá cả chúng ta có thể từ từ thương lượng được mà.”
Hoàng Đan nói:”Kêu năm mươi quá ít,anh có thể kêu tám mươi,chị ấy chắc sẽ bán đó.”
T shirt sờ vào cũng không tệ, kiểu dáng cũng rất ổn,trong lòng cậu có một cọng cỏ nhỏ muốn mua nó.
Giang Hoài bĩu môi:”Đừng nóng vội.”
Bọn họ không đi đến đầu, giọng nói bà chủ truyền tới:”Được rồi,bán cho các người!”
Bà chủ bỏ T shirt vào trong túi to:”Soái ca,đây là một phân tiền tôi cũng chưa lời được nữa, lần tới anh đến đây phải đến chỗ tôi quan tâm chăm sóc đó nha.”
“Được.”
Giang Hoài trả tiền lấy T shirt rời đi, hướng Hoàng Đan nhướn mày đắc ý.
Tuy rằng Hoàng Đan chưa nói cái gì nhưng ánh mắt sùng bái nhìn hắn,còn có chút khó mà tin.
Giang Hoài vỗ vỗ bờ vai của cậu:”Học hỏi đi.”
Hoàng Đan nói:”Em muốn mua dây lưng.”
Giang Hoài dẫn Hoàng Đan đi mua, lúc này giảm được hơn nửa giá.
Hắn nói mức giá bao nhiêu và trả được bao nhiêu cũng phải tùy mặt hàng và cửa hàng, bên trong ao nước này rất sâu.
Hoàng Đan học xong được thêm một thứ,chính là mặc cả.
Giang Hoài thấy thanh niên còn nhìn mình,lông mi hắn giương lên,”Sao nào, bị anh mê hoặc rồi à?”
Hoàng Đan nói:”Anh hiểu biết nhiều thật.”
Giang Hoài đôi mắt biến sâu, đè thấp giọng nói:”Nhanh chóng thu ánh mắt đó lại đi, bằng không anh sẽ tìm chỗ làm em đó.”
Hoàng Đan nói:”Trước khi ra khỏi cửa mới làm rồi.”
Giang Hoài cắn răng:”Cho nên em biết điều một chút cho anh, đừng có quyến rũ anh nữa, ok?”
Hoàng Đan thật không quyến rũ:”Mua đồ xong đi ăn cơm, cơm nước xong thì đi về, nếu trạng thái tốt thì có thể làm một chút.”
Giang Hoài mặt bộ run rẩy:”Sao mỗi lần anh nghe em nói chuyện này đều cảm thấy quái quái thế nào ý? Trong lòng em,như thế nào là làm tình?”
Hoàng Đan nói:”Thì chính là chuyện làm tình.”
Giang Hoài vừa muốn mở miệng thì nghe thanh niên nói:”Anh thích em,em cũng thích anh thì mới có thể làm.”
Hắn nghĩ, hắn thích cách nói này.
Vào ngày thứ bảy, Hoàng Đan và Giang Hoài lên xe lửa trở về thành phố Y
Ba Lâm mẹ Lâm biết Giang Hoài là cảnh sát,thái độ tốt đến còn không lời để nói,vô cùng khách khí.
Hoàng Đan kêu họ đừng nói với họ hàng khác biết.
Ba Lâm mẹ Lâm mẫu đồng ý, hai cụ cũng biết không lộ ra thì vẫn tốt hơn.
Hoàng Đan thấy được cô gái trong điện thoại mẹ Lâm nói, xác thật rất xinh đẹp,chỉ có điều,từ lúc đối phương bắt đầu xuất hiện,tầm mắt dính ở trên người Giang Hoài,một cái cũng chưa dời đi.
Nếu mắt không mù, đều có thể nhìn ra cô gái nhìn trúng Giang Hoài.
Mẹ Lâm không vui:”Con trai,con dẫn bạn về,mẹ không ý kiến nhưng sao con có thể dẫn về một người mạnh hơn con nhiều như vậy chứ? Đây không phải tự mình làm mình khó chịu sao?”
Hoàng Đan không nói gì.
Ba Lâm chắp tay sau lưng thong thả bước:”Được rồi được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Mẹ Lâm nó:”Còn cháu nữa,đến con dâu ông cũng không có.”
Cha Lâm nghẹn trụ, trừng mắt nói:”Con dâu không có thì chết à,con trai vui là được rồi.”
Mẹ Lâm nói:”Ngay cả bạn gái cũng không có, còn có thể vui vẻ sao?”
Hoàng Đan chờ hai cụ nói xong,cậu mới lên tiếng:”Ba mẹ, hiện tại con rất hạnh phúc.”
Xuất hiện loại chuyện này, hơn phân nửa hợp là nhờ vào nhân phẩm.
Nhân phẩm Hoàng Đan không tệ,sau khi cậu nói quan hệ của bản thân và Giang Hoài,loại trường hợp tưởng tượng như quỳ xuống đất đau khổ, bị đánh răng rơi đầy đất cũng chưa từng xuất hiện.
Cha Lâm mẹ Lâm cũng không uy hiếp cậu,cũng không nói mấy lời như kêu cậu cắt đứt với Giang Hoài, nếu không cũng đừng về nhà nữa.
Hai cụ đều bối rối.
Bên ngoài Giang Hoài không kiên nhẫn đợi,cô gái kia không có năng lực phân biệt tiếp cận đến chào hỏi.
“Giang tiên sinh,anh cũng đến từ thành phố S sao?”
Sắc mặt Giang Hoài lạnh lùng, bày ra dáng vẻ xa cách ngàn năm không đổi, chỉ hơi hơi ngẩng đầu,giọng nói lười trả lời, trong lòng hắn nôn nóng bất an,không có chỗ nào muốn nói chuyện.
Cô gái là người có tâm tư tỉ mỉ tinh tế, nhìn ra Giang Hoài đối với mình không có hứng thú thì mang theo dáng vẻ kiêu ngạo và tự tôn đúng lúc rời đi.
Cửa phòng mở ra,cha Lâm đi ra, mở miệng kêu Giang Hoài đi.
Giang Hoài nhíu mày,người vẫn không nhúc nhích, hắn muốn nhìn thấy thanh niên bình yên vô sự:”Chú Lâm……”
Hoàng Đan đi ra sau đánh gãy Giang Hoài:”Anh đi trước đi.”
Giang Hoài vẫn không nhúc nhích, ánh mắt quét trên người thanh niên, đi đứng bình thường,chứng minh không quỳ xuống, trên mặt không có dấu tay,chứng minh không bị đánh, hắn thở ra một hơi.
Hoàng Đan lấy di động từ trong túi chỉ cho người đàn ông nhìn.
Sau khi nhìn tin nhắn sắc mặt âm trầm của Giang Hoài mới dịu đi bớt, mắt hắn nhìn thanh niên rồi xoay người rời đi.
Buổi tối Hoàng Đan lén lút chuồn ra tìm Giang Hoài:”Ba mẹ em sẽ hiểu thôi.”
Giang Hoài trầm giọng hỏi:”Vì sao không cần anh đứng ra?”
Từ trong trí nhớ nguyên chủ Hoàng Đan hiểu rõ cha mẹ anh ta, nếu Giang Hoài xuất mã,độ khó có thể từ hai sao lên luôn đến năm sao
Lỗ tai đau xót, Hoàng Đan nhíu mi:”Em có thể ứng phó.”
Giang Hoài hôn chóp mũi cậu, thấp giọng nói:”Buổi tối đừng trở về.”
Hoàng Đan đẩy hắn:”Không được, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.”
Giang Hoài nhíu nhíu mày,sửa sang lại quần áo cho thanh niên, không cho từ chối nói:”Bảo bối, cho em thêm một cơ hội, nếu không được,anh đến.”
Hoàng Đan xoa bóp tay người đàn ông,móc vết chai trong lòng bàn tay hắn:”Tin tưởng em.”
Trận chiến này đánh đến gần nửa tháng mới ngừng lại.
Thắng lợi một thuộc về Hoàng Đan,cậu và Giang Hoài trở về thành phố S.
Ngày đó đi cha Lâm mẹ Lâm đều lạnh mặt đối với Giang Hoài,nói Giang Hoài không được ức hiếp con của họ.
Giang Hoài bật cười:”Con làm sao dám ức hiếp em ấy.”
Trong mắt hắn có cưng chiều,cha Lâm mẹ Lâm đều là người từng trải,,chuẩn bị một đêm mà nói không nói được gì,hai cụ chỉ nhìn kỹ bọn họ.
Sinh nhật bốn mươi tuổi năm ấy của Giang Hoài, hắn nhìn bánh ngọt cầu nguyện, hi vọng có thể cùng Hoàng Đan vĩnh viễn cùng một chỗ.
Hoàng Đan hỏi hắn cầu nguyện cái gì.
Giang Hoài không thừa nhận:”Cầu cái gì nguyện chứ.”
Hoàng Đan thói quen, mỗi lần đều nói dối đúng là người nói một đằng nghĩ một nẻo.
Sinh nhật Giang Hoài qua không đến một tháng, Hoàng Đan bị bắt cóc.
Sau này khi nhớ đến một ngày bình thường đó lại khiến người sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh, Giang Hoài vừa giam một nhóm buôn lậu thuốc phiện thì di động vang lên, đầu kia lại không phải giọng người yêu của mình.
Di động đã ngắt máy, Giang Hoài còn đứng ngốc tại chỗ.
Có anh em vỗ vai hắn, hắn như bị người bóp chặt cổ, trừng hai con mắt, khó thở.
Dựa theo yêu cầu đối phương,một mình Giang Hoài đi đến một chỗ.
Đó là trên sân thượng, hắn nghe điện thoại thì nhìn đi xuống, trong tầm nhìn nhiều vài bóng người, trong đó có người yêu của mình.
Hai tay Hoàng Đan bị trói, đầu ngẩng cao cao,cậu lắc đầu,muốn nói cho Giang Hoài biết, chỉ cần thời gian chưa đến thì mình sẽ không chết.
Nhưng trên miệng của cậu bị dán băng dính, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư mơ hồ.
Một hai phút sau, Hoàng Đan nghe được người bên cạnh gọi điện thoại,kêu Giang Hoài nhảy xuống nếu không sẽ giết cậu.
Trò chuyện kết thúc, một khẩu súng nhắm ngay mi tâm Hoàng Đan, mắt cậu trừng lớn nhìn thấy bầu trời tối xuống,còn có giọt nước trên mặt đang rơi xuống.
Lần đó ngàn cân treo sợ tóc, Giang Hoài đại nạn không chết chỉ bị gãy một chân.
Hoàng Đan chờ cảm xúc người đàn ông sụp đổ, nhất định sẽ không gượng dậy nổi nhưng đối phương lại rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực, thậm chí không có nửa điểm sa sút.
Giang Hoài trái lại trấn an Hoàng Đan:”Em sống,anh cũng sống,đã rất may mắn rồi.”
Hoàng Đan sờ cằm người đàn ông, rất đâm tay,cậu đi tìm dao cạo để cạo râu cho đối phương:”Về sau em sẽ chăm sóc anh.”
Giang Hoài cười rộ lên:”Đứa ngốc.”
Thiếu một chân, Giang Hoài từ tuyến một phải lui xuống, bên trong cục muốn hắn đi làm văn chức.
Giang Hoài lại cố ý muốn trả lại thẻ ngành,thái độ hắn kiên quyết, ai khuyên cũng không được.
Người lãnh đạo trực tiếp của hắn trực tiếp ném vỡ chén trà:”Cậu quên những lời mình nói khi mới vào trong đội sao?Cậu nói cậu muốn bảo vệ mỗi một người dân cho đến chết đi!”
Giang Hoài nói:”Không quên.”
Hắn phủi phủi trên người không có tro bụi:”Khi đó tôi chỉ có một mình,không vướng bận gì, hiện tại khác.”
Trong văn phòng im lặng ngắn ngủi, Giang Hoài trầm trầm nói:” Đông đảo dân chúng có các ông và những người này bảo vệ nhưng cậu ấy chỉ có tôi.”
Nói xong câu nói kia, Giang Hoài không nói thêm nữa, chỉ chống gậy đi ra khỏi cao ốc, hắn không quay đầu nhưng lại biết đầu ba tấc ở trong các anh em đang lau mắt.
Một tuần sau, Giang Hoài dẫn Hoàng Đan đi đến quê nhà của mình.
So với quê nhà của A Ngọc thì tốt hơn một chút, không khí không áp lực như vậy,sông núi đều tốt,người dân cũng thành thật.
Giang Hoài không có một chân, việc nhà để hắn làm, hắn không muốn Hoàng Đan nhúng tay.
Ngay cả bản thân mình Hoàng Đan còn không chăm sóc được, càng đừng nói chăm sóc người khác, nhưng mà cậu có thể học,cậu học nấu cơm, học một mình ban đêm đi lên núi gánh nước rồi cố sức tìm đường về nhà.
Rất nhiều chuyện cần phải học, Hoàng Đan học thật vất vả nhưng cũng rất nghiêm túc.
Một năm mùa đông, dưới đất kết băng, Hoàng Đan đi đến nhà bên cạnh múc một thùng nước về, dưới chân không chú ý thân thể liền đổ về phía trước.
Giang Hoài ngồi trên ghế dưới mái hiên, trong tay còn cầm quyển sách, hắn nhìn thấy Hoàng Đan ngã sấp xuống thì theo bản năng đứng lên từ trên ghế,cái chân không bị thương vừa bước đi được vài bước, liền nặng nề ngã quỵ xuống đất.
Răng môi Giang Hoài bị rách,vị rỉ sắt tràn ngập ở trong miệng, hắn vẫn ngơ ngác nằm sấp như vậy.
Hoàng Đan bị té khóc,cậu vừa khóc vừa đi kéo người đàn ông trên mặt đất lên:”Sao anh lại chạy ra đây? Không sợ té sao?”
Giang Hoài buông mí mắt:”Anh vô dụng.”
Hoàng Đan nhíu mi tâm:”Em không thích nghe lời này, về sau đừng nói như vậy.”
Hắn xem xem môi người đàn ông:”Bị rách rồi, đi súc miệng đi.”
Giang Hoài kéo lấy thanh niên, hô hấp run rẩy:”Tối hôm qua anh nằm mơ thấy em rời đi, mơ thấy, em nói em chịu đủ anh tàn phế rồi, không muốn ở lại đây nữa.”
Hoàng Đan lau máu khóe miệng người đàn ông:”Mơ khác với hiện thực hiện, trừ khi em chết, bằng không em sẽ không rời khỏi anh.”
Giang Hoài cuối đầu thở gấp, trong cổ họng có đè nén nghẹn ngào.
Hoàng Đan vỗ vỗ lưng người đàn ông:”Ngoại trừ ở nơi này với anh, chỗ nào em cũng không đi.”
Lưng thẳng tắp Giang Hoài khom xuống, mặt chôn ở trên cổ thanh niên.
Trên cổ Hoàng Đan có chất lỏng ấm áp, cậu càng ôm chặt người đàn ông một chút, nước mắt cũng không ngừng chảy làm cho đầy mặt đều là nước.
Từ đó về sau, Giang Hoài cùng đi theo Hoàng Đan, có thể tự mình làm thì tuyệt đối không để cậu đụng đến.
Thể chất Hoàng Đan sợ đau nên sinh hoạt mọi thứ điều rất khó khăn.
Có một ngày, Hoàng Đan muốn giết gà nấu canh, kết quả cậu không cẩn thận cắt trúng ngón tay mình.
Giang Hoài thật bất đắc dĩ băng miệng vết thương cho cậu:”Giết gà mà cắt luôn ngón tay mình, em làm sao hay vậy?”
Hoàng Đan nói:”Tại con gà nó giãy giụa chứ bộ.”
Giang Hoài tức giận cười:”Anh lấy dao phay kề cổ em, em không giãy dụa hả?”
Hoàng Đan:”……”
Cuối cùng mạng con gà kết thúc trong tay Giang Hoài, canh cũng là hắn nấu, bỏ thêm kỷ tử, vị rất thơm.
Hoàng Đan và Giang Hoài thích thú uống xong canh gà, nằm cùng một chổ xem ánh chiều ngoài cửa sổ.
Bọn họ không hẹn mà cùng nghiêng người, đối mặt lẫn nhau rồi hôn một cái thắm thiết.
Hôn một lát, Hoàng Đan nằm dựa vào ngực Giang Hoài, ôm cổ hắn tiếp tục hôn.
Ánh chiều lặng yên đến, vẫn chưa đi.
Bông hoa nở đỏ rực bên trong sân.
Một năm hai năm…… Mười năm hai mươi năm, Hoàng Đan và Giang Hoài vẫn ở nơi đó sinh sống, chỉ hai người họ và một con gấu chó lớn.
Gấu chó cũ, bọn họ cũng già đi.
Nhiều năm về sau,trên núi có nhiều thêm một nấm mồ,chôn ở bên trong không phải một mà hai người,tay họ nắm chặt cùng một chỗ,chết cũng không buông ra……
Danh sách chương