Hạ Tang cùng Kỳ Tiêu theo dòng người tan học, đi trên con đường rợp bóng cây trước cổng trường.
Kỳ Tiêu đẩy chiếc xe đạp leo núi hiệu Nicolai màu xanh dương, Hạ Tang đi bộ bên cạnh cậu ta.
Thật ra bọn họ có thể giống như bạn bè bình thường, tùy ý nói chút chuyện phiếm, nhưng hôm nay bỗng nhiên Hạ Tang không biết phải nói gì.
Giống như mọi chuyện đều không thể nói nên lời.
Kỳ Tiêu phá vỡ sự im lặng này, nói: “Nếu cậu chán ghét Hứa Thiến thì sau này chúng ta và đội cổ động ít tiếp xúc lại, dù sao đội bóng rổ đã bị cấm thi đấu, sau này cũng không có nhiều cơ hội chơi cùng nữa.”
“Không thích cậu ta, cũng không đến nỗi chán ghét.” Hạ Tang xách dây đeo cặp, cúi đầu nhìn vòng hợp kim nhôm trên xe cậu ta đang chiếu ánh sáng đến đây: “Không cần thiết phải ảnh hưởng đến bạn bè của cậu, bọn Từ Minh rất thích chơi chung với Hứa Thiến.”
“Vậy cậu đừng giận tớ.”
“Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Kỳ Tiêu cũng không biết có phải thật sự bản thân đã suy nghĩ nhiều hay không, từ nãy đến giờ chỉ mới mấy tiếng ngắn ngủi trôi qua, cậu ta cảm thấy được bản thân mình và Hạ Tang giống như có một tầng mây mù không thể nói rõ được, như một bóng mờ không rõ.
“Cậu cảm thấy ai là người sẽ nói ra?” Hạ Tang hỏi cậu ta: “Thật sự tớ cũng không nói cho ai cả, Đoạn Thời Âm và Trăn Trăn tôi cũng chưa nói qua.”
Sắc mặt Kỳ Tiêu đen lại, giống như không cần suy nghĩ mà nói ra hai chữ: “Chu Cầm.”
Hạ Tang hơi lo sợ.
Cái tên này, cô tuyệt đối chưa từng nghĩ đến.

Càng không hiểu vì sao, Kỳ Tiêu có thể chắc chắn chuyện này do Chu Cầm làm.
“Vì sao cậu cảm thấy là cậu ấy làm?”
Kỳ Tiêu đẩy xe, ánh mắt hạ xuống, dừng trên tay lái của xe đạp, thật lâu vẫn không nói gì, giống như đang nhớ về chuyện cũ.
“Ngoại trừ cậu ta, còn có thể là ai? Cậu ta hận không thể…”
Lời còn chưa hết nhưng lại hình như cảm thấy không thích hợp, cậu ta đúng lúc dừng câu chuyện lại, úp úp mở mở nói: “Ngày đó chúng tớ đánh nhau như thế, cậu ta xuất phát từ tâm lý trả thù, nói chuyện này cho giáo viên biết, cũng có thể như thế.”
Thật ra Hạ Tang không quá đồng ý với lời cậu ta nói, rầu rĩ nói: “Thật ra nào có gió không lọt tường, mặc dù đội bóng rổ không nói, lúc ấy ở sân có nhiều người xem như thế, cho nên cứ coi chuyện này như một bài học đi, về sau đừng phạm kỷ luật nữa.”
“Ừm, nghe theo cậu.” Kỳ Tiêu lại trở về với dáng vẻ chú cún nhỏ ngoan ngoãn, nhìn Hạ Tang nói: “Cấm đấu bóng rổ một năm cũng coi như là khoan hồng rồi, chỉ sợ lão Hà cho tớ rời khỏi lớp 1, chuyển sang lớp khác.”
Hạ Tang hô lên: “Nghiêm trọng như thế sao?”
“Trước kia ông ấy từng nói qua, nếu chúng ta tiếp xúc với trường Trung học số 13 thì rời khỏi lớp ông ấy.”
Hạ Tang lộ vẻ đau lòng: “Chắc là chỉ hù dọa mọi người thôi.”
“Ai biết được, nhưng mà cũng không có gì.” Kỳ Tiêu thoải mái nhún vai: “Chỉ cần tớ không muốn đi, cho dù là lão Hà cũng không có cách nào đâu.”
Hạ Tang biết gia thế của Kỳ Tiêu rất tốt, thậm chí có thể nói, cậu ta và đại đa số mọi người trong trường học này… đều không phải cùng một tầng lớp.
Chắc cũng do nguyên nhân này nên cậu ta mới không sợ hãi gì hết.
Ra tới cổng trường, dòng người cũng ít dần đi.


Hạ Tang và Kỳ Tiêu tạm biệt ở đây, bởi vì nhà của hai người nằm ở hai hướng khác nhau.
Suy nghĩ của Hạ Tang có chút rối bời, đi qua phố ăn vặt náo nhiệt, lập tức bước đến quán trà sữa ngon nhất ngay đầu phố, tìm được một vị trí gần góc tường ngồi xuống.
Cô mở wechat, lướt một lúc mới tìm được wechat của Chu Cầm.
Muốn hỏi anh vài câu, xem anh có biết chuyện này không.
Soạn tin nhắn hồi lâu nhưng nghĩ mãi chẳng ra được câu hỏi nào thích hợp.
Thật ra mọi chuyện đều do mình Kỳ Tiêu đoán, chưa có bất cứ chứng cứ nào, không thể cứ một mực khẳng định là do anh báo tin.
Nghĩ lại một chút, cho dù là anh, thì phải làm thế nào.
Hạ Tang thấy có hỏi cũng vô dụng, tố cáo thì cũng đã tố cáo rồi, cho dù anh có thừa nhận hay không cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Hạ Tang ngậm ống hút, hút một ngụm trà sữa lành lạnh, sau đó xóa mấy dòng tính hỏi đi.
Nhưng lúc này, bên tai cô lại xuất hiện một giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
“Gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng là cậu muốn gửi gì cho tôi thế?”
Thiếu chút nữa thì Hạ Tang sặc trà sữa, cô hoảng sợ quay đầu, lại nhìn thấy sườn mặt vô cùng lạnh lùng của Chu Cầm.
Mí mắt hơi mỏng của cậu rũ xuống, ánh mắt vẫn còn đang nhìn trên màn hình di động của cô, lộ ra chút hư hỏng.
Màn hình di động của cô còn vài từ chưa được xóa sạch sẽ…
“Chu Cầm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu…”
Hạ Tang xấu hổ tắt màn hình di động, quay đầu nhìn thấy mấy nam sinh ngày đó gặp ở cửa hàng tiện lợi, có cả đầu vàng Lý Quyết.
Bọn họ cà lơ phất phơ ngồi trên bàn phía sau lưng cô, không có ý tốt cũng chả có ý xấu mà cười cười với cô.
Bởi vì trường Trung học số 13 và trường Trung học số 1 Nam Khê chỉ cách nhau một con phố, hai trường cùng hưởng chung một con phố ẩm thực, cho nên tiệm trà sữa cũng sẽ có học sinh của trường Trung học số 13 ghé thăm.
Chu Cầm tùy ý khoát khủy tay lên trên lưng ghế cô, cách cô một khoảng rất gần, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
“Có gì muốn hỏi, cứ trực tiếp mà nói.”
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu… Có phải ngày hôm đó cậu…”
Ánh mắt Hạ Tang cẩn thận quét mắt về phía đám bạn thân đang ngồi phía sau cậu, ý thức không thể cứ như thế mà hỏi được, nếu hiểu lầm Chu Cầm, mấy nam sinh này chắc chắn sẽ giận dữ.
“Tôi muốn hỏi…” Cô chỉ vào khóe miệng còn chút máu bầm của cậu: “Vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?”
Chu Cầm liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái nhỏ đang vòng vo tam quốc, nhưng anh cũng không muốn chọc thủng nó, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, anh rất hưởng thụ sự quan tâm của cô.
Anh liếm nhẹ khóe môi, ánh mắt không thuận theo, không buông tha mà dính chặt lên người cô, hỏi một đường đáp một nẻo: “Tôi không phải mật báo, đã đồng ý với cậu thì sẽ không nuốt lời.”
“…”
Chu Cầm cấm lấy di động của cô, mở trang đầu tiên trên weibo, tùy tiện mở một tin tức gần đây nhất từ [những người gần đây], nói: “Các cậu có nghĩ đến, cậu không nói, tôi không nói, người khác sẽ không biết nói các cậu qua Trung học số 13 đánh bóng hả?”

Hạ Tang sững sờ nhìn thấy [những người gần đây], tin tức đứng đầu weibo, chính là ngày đến Trung học số 13 xem trận đấu bóng kia, hình chụp vô cùng sắc nét, thậm chí ngay cả cảnh giương cung bạt kiếm đánh nhau cũng đều chụp lại được.
Thậm chí cô… cũng xuất hiện trong ảnh chụp.
Đầu óc của Hạ Tang ù đi, lúc này mới phản ứng lại, cảm giác bản thân giống hệt như đứa ngốc.
Bình thường lúc mẹ cô ăn cơm, thường hay lướt Weibo! Cô còn tưởng bà đang đọc tin tức xã hội.
Khó trách, một chuyện lớn như thế, các thầy cô đều biết mọi thứ.
Đám học sinh luôn đoán, bà Đàm cho người ngầm theo dõi bên cạnh bọn họ.
Không biết là những chuyện lớn như thế đều xuất hiện trên Weibo, còn đặc biệt  gắn thẻ “Trung học số 1 Nam Khê”, cần gì cái gọi là “tai mắt” cơ chứ.
Hạ Tang liếc nhìn Chu Cầm một cái, Chu Cầm thản nhiên trả lại di động cho cô.
Nghĩ đến chuyện Kỳ Tiêu như chém đinh chặt sắt nói Chu Cầm bí mật tố cáo, bỗng nhiên cô lại cảm thấy, chỉ số thông minh của cả trường này… đều bị thiếu niên trước mặt này ép chết rồi.
Cô lấy lại di động, đỏ mặt, vội vội vàng vàng trốn tránh: “Về đây, chào nhé!”
Mấy người bạn thân kia của Chu Cầm cuối cùng cũng ngẩng đầu nở nụ cười.
“Anh Cầm, em nói sao anh đang đi yên lành trên đường lại bỗng nhiên muốn vào uống thứ trà sữa đám con gái yêu thích, thì ra là thấy người quen à.”
“Cô gái này có chút ngoan.”
“Cái gì mà có chút ngoan, vô cùng vô cùng ngoan!”
“Không phải người lỗ mãng, dáng vẻ lại không quá thông minh.”
Trước đó Chu Cầm cũng không nói gì, mặc cho bọn họ nói chỉ cười cười, lúc nói đến câu cuối về trí thông minh, mới nhanh chóng phản ứng lại: “Chờ tụi bây thi được 200 điểm thì hẵng nói.”
“Ô kìa, anh Cầm còn bảo vệ người ta kìa.” Lý Quyết gãi gãi cái đầu vàng của mình, híp mắt nói: “Nha đầu đó, không phải mang danh hoa đã có chủ à?”
Chu Cầm lười biếng quay đầu đi, ánh mắt quét cửa sổ sát đất, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi càng lúc càng xa, cất giọng nói: “Thế thì sao?”

Khi Hạ Tang về đến nhà, nhìn vào trong tủ giầy, thấy có nhiều hơn một đôi giày da màu đen của nam.
Cô vội chạy vào nhà, thấy bố mình mặc quần áo màu trắng ngồi trên bàn cơm, cà vạt thì lỏng lẻo, cầm di động xem tư vấn cổ phiếu.
Năm nay Hạ Thư An đã bốn mươi lăm tuổi, dáng người được giữ gìn rất tốt, vô cùng chính trực, không nhiều mỡ như đại đa số đàn ông trung niên, khí chất đẹp trai lại phong độ.
Ông điều hành một công ty chứng khoán có tiềm năng phát triển không tệ, cho nên tuy gia đình Hạ Tang không giàu có như gia đình Kỳ Tiêu, nhưng cũng coi như là có quyền có thế, so với thiếu thì có thừa.
“Bố, bố trở về rồi.” Hạ Tang bỏ cặp xuống, cũng ngồi vào bàn cơm, tâm tình rất vui vẻ.
“Gần đây Tiểu Tang thế nào?” Hạ Thư An liếc qua người phụ nữ trước mặt, miệng lộ chút ý cười, sờ sờ khuôn mặt của cô: “Gầy đi nhiều quá, áp lực học hành rất lớn sao?”
“Vẫn ổn ạ.” Hạ Tang nói: “Không đến nỗi mệt chết đi.”
Đàm Cận bưng món cá hấp và tôm luộc lên bàn, chế nhạo nói: “Đã lâu không trở lại, khó trách ngay cả con gái gầy đi cũng có thể nhìn ra.”

Ý cười trên mặt Hạ Thư An nhạt đi vài phần, cầm lấy khăn ăn lau tay: “Công ty yêu cầu đi công tác, không có cách nào khác.”
“Ông là người đứng đầu công ty, ai dám yêu cầu ông đi công tác chứ.” Đàm Cận chẳng chút nể nang, vạch trần lời của ông.
Hạ Thư An không tiếp lời, cũng không muốn cãi nhau qua lại với bà.
Hạ Tang cúi đầu, yên lặng ăn cơm không nói gì.
Im lặng ăn cơm một lát, Đàm Cận lại hỏi: “Là một mình ông đi công tác sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hạ Thư An nói: “Là một đoàn đội, đến Mỹ để bàn chuyện đưa công ty ra thị trường.”
“Trợ lý trẻ vừa mới tốt nghiệp của ông cũng đi theo?”
“Ầm” một tiếng, Hạ Thư An đập thật mạnh chiếc đũa lên bàn.
Trái tim Hạ Tang run lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Hạ Thư An.
Hạ Thư An nhìn thấy ánh mắt của con gái, cố gắng kìm chế, quyết định chuyển đề tài, hỏi Hạ Tang: “Bé ngoan, gần đây thành tích thế nào?”
“Lần trước thi tháng đứng thứ tám trong lớp.”
“Xuống à, bố nhớ rõ trước đó không phải con thi đứng thứ năm sao?”
“Vâng… đối thủ cạnh tranh rất mạnh.”
Hạ Thư An yêu thương mà lột cho cô một con tôm luộc, bỏ vào bát cô: “Không sao cả, lần sau cố lên là được.”
“Học sinh ở Trung học số 1 Nam Khê, ai mà không giành giật từng giây đuổi theo nhau.” Đàm Cận lạnh lùng nói: “Con đấy, cả ngày suy nghĩ kỳ quái, ai biết con đang làm cái gì.”
Hạ Tang dùng đũa chọc chọc vào bát cơm, không trả lời bà.
Hạ Thư An nói: “Đừng tạo áp lực cho con như thế, cố gắng hết sức là được.

Với cái tính thích tạo áp lực của bà, bây giờ có rất nhiều đứa nhỏ bị mắc chứng trầm cảm đấy, tôi không hi vọng Tiểu Tang ngày ngày buồn rầu.”
“À, lúc tôi dạy con thì ông ở bên ngoài ăn chơi phóng khoáng.

Bây giờ trở về lại diễn vai người tốt, còn tôi là nữ ma đầu tạo áp lực cho đứa nhỏ, phải không?”
“Bà đừng vô lý như thế, tôi hiếm khi trở về được một lần, nói cũng không được nói sao?”
“Ông hiếm khi mới về một lần, con cũng không quản, trở về thì đem mọi cố gắng của tôi phủ định toàn bộ, ông từng trông coi nó sao? Ông thật sự quan tâm nó sao!”
“Đừng có so sánh vô lý!”

“Bố mẹ, con ăn no rồi.”
Hạ Tang bỏ đũa xuống, trở về phòng khách lấy cặp đặt trên sô pha: “Con về phòng làm bài tập đây.”
Nói xong, cô đi về phòng riêng, mang theo tất cả kìm nén, tức giận, ghét bỏ và oán hận đều nhốt lại ngoài cửa.
Cô đến bên cạnh bàn, rút khăn giấy ra khỏi hộp giấy bằng gỗ, bắt đầu xé rách từng tờ một, đây là cách duy nhất để cô giải toả mọi áp lực.
Rất nhanh sau đó, trên bàn đã có một đống giấy bị xé rách chất cao như núi, Hạ Tang vo tròn đống giấy rồi ném vào thùng rác, sau đó ngồi xuống cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng trong vắt sáng tỏ bên ngoài.
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của bố mẹ.


Họ giống như không muốn quấy rầy cô học tập, quay về phòng ngủ tiếp tục cãi nhau.
Nhưng tiếng mắng chửi nhau vẫn rất rõ ràng…
“Thành tích học tập của con bé được như bây giờ đều do tôi đốc thúc! Mỗi ngày ở trường tôi còn phải quản biết bao nhiêu đứa nhỏ, về nhà còn phải quan tâm nó nữa! Người làm bố như ông cũng thoải mái thật đấy.”
“Chẳng lẽ tôi không quan tâm sao? Mỗi lần tôi muốn xen vào nói chuyện với nó, đều bị bà đánh gãy.

Đàm Cận, bà giống hệt một bạo chúa cố chấp vậy, quản thì quản không tốt, còn muốn nắm hết mọi quyền lực trong tay!”
“Tôi sai chỗ nào, tôi bồi dưỡng nó càng trở nên xuất sắc hơn, cách xa tầng áp chót của xã hội, tiếp xúc nhiều tầng lớp vĩ đại, để cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, có gì là sai sao?”
“Bà đã từng suy nghĩ đến cảm xúc của con nó chưa?”
“Muốn thoải mái, vui vẻ, thì chuẩn bị tinh thần sống cả đời tầm thường đi!”
Tất cả các lời khắc khẩu đều quay xung quanh việc tương lai cô, điều này làm cho Hạ Tang có chút áp lực không hít thở thông được.

Giống như hôn nhân của bố mẹ bất hạnh, đều do cô tạo thành.
Cô trở thành đầu sỏ gây tội.
Hạ Tang lấy tai nghe đeo lên để trấn áp tiếng ồn xung quanh mình, bắt đầu phát các bản nhạc rock không ngừng nghỉ, một bên nghe nhạc, một bên mở sách luyện đề toán.
Viết không được mấy chữ, nước mắt đã lách tách rơi trên giấy nháp, một giọt, hai giọt…
Cô dùng tay áo lau nước mắt, sau đó lấy di động ra, liều mạng dời đi lực chú ý, lướt vòng bạn bè trên weibo.
Lúc này, cô lại chú ý đến hình đại diện của Chu Cầm đã được đổi.
Trước kia ảnh đại diện của anh chỉ duy nhất chỉ có một màu đen, giống như trong đêm tối không nhìn thấy sương mù dày đặc.
Mà bây giờ, ảnh đại diện của anh là hình con cún như ánh sáng mặt trời.
Hạ Tang bị con cún này hấp dẫn, vì thế mở ảnh đại diện của anh phóng lớn xem.
Quả thật là một con cún, nhưng mà không phải hình con cún trên mạng, mà là con cún ngồi ở góc tường, bẩn như thế, lại là con chó nông thôn nhếch miệng “mỉm cười”.
Thân thể của con chó nông thôn này còn rất đẹp, là loại chó giữ nhà.
Hình đại diện của Hạ Tang là con mèo đi lạc trên đồng, cho nên bỗng nhiên Chu Cầm thay đổi thành hình con cún ở nông thôn, chợt thấy có chút giống hình đôi.
Hạ Tang thuận tay nhấn vào vòng bạn bè của anh, trong vòng bạn bè này không có gì cả, đương nhiên cũng không có thiết lập hiển thị trong ba ngày, chắc là anh không phải người phát tin lên vòng bạn bè này.
Cô nghe thấy bên cạnh tiếng mắng chửi hình như đã yên lặng rồi, vì thế cô thoát khỏi vòng bạn bè của Chu Cầm, lại không nghĩ rằng, di động đột nhiên rung lên.
Trên màn hình hiện lên một câu…
[Bạn đã chụp ảnh [1] “Chu Cầm”.]
[1] Editor: Đây là một tính năng của Wechat, khi bạn nhấn đúp vào avatar họ sẽ thấy ảnh chân dung của người kia rung, điện thoại có phản hồi rung và văn bản trong cuộc trò chuyện nhóm hiển thị "Bạn đã chụp ảnh xxx".
[1] Beta-er: Giống như Buzz trên Yahoo ngày xưa.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện