Từ trước đến nay, tính cách Hứa Thiến luôn là một cô gái mạnh mẽ, hiếm khi làm nũng.

Nhưng đêm hôm đó lại là một ngoại lệ, cô yêu kiều nũng nịu, ôm chặt người đàn ông không chịu buông, còn hickey dưới cổ anh bao nhiêu vết mới thoả mãn.
Sáng hôm sau, Hứa Thiến tỉnh giấc, mơ mơ hồ hồ chạm tay qua bên cạnh.
Chạm vào lồng ngực nóng bỏng nọ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bò lên người anh rồi nằm sấp ngủ như một con mèo.
Lý Quyết đã dậy từ sớm, mở mắt nhìn cô.
Cô nhướng mày: “Anh nhìn gì?”
“Hứa Thiến, em có biết đêm qua mình đã làm gì không?”
“Làm gì?”
Lý Quyết kéo chăn bông xuống, để cô nhìn rõ những dấu vết “vô cùng thảm thương” dưới cổ.
Hứa Thiến giật mình, khoé mắt giật giật: “Không phải em làm chứ?”
“Ừm, là tối qua anh đi dạo, bị một con mèo hoang tấn công.”
Nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng cực điểm đêm qua, Hứa Thiến xấu hổ lấy tay che mặt, không dám nhìn anh.
Lý Quyết ôm lấy thân thể mềm mại của cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc thơm to, hôn lên làn da mịn màng của cô: “Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không để bất kỳ ai cướp em đi…”
Hứa Thiến bị anh chọc cười, xoay lại ôm mặt anh: “Đây là xin lỗi sao?”
“Không phải.”
“Không phải thì cút.”
Lý Quyết mặt dày ôm cô: “Không thể nào, về sau tối nào anh cũng sẽ qua đây.”
Hứa Thiến bị sự cố khoá cửa đêm qua làm cho hoảng sợ.

Ngay cả khi anh không nói thế, cô nhất định sẽ để anh tới ở cạnh mình.
“Lý Quyết, anh chuyển tới đây đi.”
“Được, chỉ là nơi này có hơi nhỏ.”
“Nhỏ sao?”
“Ừm, không đủ để anh phát huy.”
“Anh còn muốn phát huy cái gì?”
Lý Quyết cong miệng cười, nhéo chóp mũi của cô: “Em đoán xem.”
“…”
Cô đẩy anh ra, mắng một tiếng: Lưu manh.

Lý Quyết nhìn trúng một ngôi nhà nhìn ra biển, nằm ở ngay cạnh nhà của Chu Cầm.

Mới đầu khi anh cùng Chu Cầm đi xem nhà, đã lập tức ưng ý căn nhà này.
Mặt bằng lớn, tầm nhìn thông thoáng, các tầng trên đều có thể nhìn ra biển rộng vô tận, chưa cần kể hết đã biết thoải mái thế nào.
Chu Cầm là người thanh toán toàn bộ, Lý Quyết tất nhiên chưa đủ năng lực đó.

Nhưng nếu anh cố gắng thi đấu và tiết kiệm vài năm nữa, hẳn sẽ có thể mua lại.
Anh không nói cho Hứa Thiến, muốn đợi bàn giao căn nhà, tạo cho cô một bất ngờ khác.

Có nhà rồi, anh mới có dũng khí cầu hôn cô.

Lý Quyết đã có kế hoạch đầy đủ cho một tương lai tươi sáng với cô.
Thế vận hội mùa đông sẽ được tổ chức tại thành phố Đông Hải vào cuối năm, với tư cách là một hạt giống nhận được rất nhiều sự kỳ vọng, Lý Quyết sẽ dẫn dắt toàn đội đi đến chung kết.
Chỉ cần đội có thể giành được chức vô địch ở Thế vận hội mùa đông, thì anh sẽ tiến gần hơn một bước đến giấc mơ.
Giữa sự nghiệp và gia đình, Lý Quyết luôn đặt gia đình lên hàng đầu.

Bởi vì từ khi còn nhỏ, anh chưa bao giờ có một gia đình trọn vẹn.
Chỉ cần anh có thể thắng, thì sẽ dư dả tiền trả cọc nhà.
Khoảng thời gian đó, công ty của Hứa Thiến đang lên kế hoạch tổ chức một chương trình tạp kỹ về vũ đạo.

Hứa Thiến là người phụ trách các điệu nhảy phát sóng trực tiếp của dàn nghệ sĩ, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, không có cách nào đến cổ vũ cho Lý Quyết.
Buổi tối về nhà, cô càng không dám gọi điện cho anh.

Sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ và ảnh hưởng đến trạng thái của anh ngày hôm sau.
Trong phòng tập nhảy hôm đó, Hứa Thiến thấy các cô gái đang ngồi trên mặt đất, vùi đầu vào điện thoại và thảo luận về chủ đề trên hotsearch---
“Đội tuyển quốc gia vô địch rồi!”
“Đúng thế! Thật sự quá mạnh!”
Hứa Thiến vội hỏi: “Là bóng chuyền sao, hay là bơi lội?”
“Là đội tuyển bóng rổ.”
Hứa Thiến phấn khích hét lên: “Đội tuyển bóng rổ vô địch rồi?”
“Không sai! Quá đỉnh!”
Hứa Thiến vội vàng lấy điện thoại ra, mở phần hotsearch.
Quả nhiên, đứng đầu trên hotsearch chính là: #Đội tuyển bóng rổ vô địch#.
Nhưng không ngờ rằng, hashtag đứng ngay sau đó đã lập tức dập tắt sự kích động của cô, trực tiếp đẩy cô rơi xuống vực sâu---
#Lý Quyết trọng thương#
Tay Hứa Thiến run run, nhấp vào video mới nhất.
Gần đến khi vang lên tiếng còi kết thúc trận đấu, hai bên hoà nhau với tỷ số 32:32.

Lý Quyết mặc chiếc áo đấu màu đỏ rực, đã chặn được quả bóng cuối cùng của một cầu thủ Âu Mỹ cao to, cản phá một cú dốc bóng.
Có thể thấy rằng, đối thủ vì hành động cản phá quan trọng này của anh mà đã nổi cơn thịnh nộ, cho nên vào lúc anh tiếp đất, đã hung dữ huých mạnh anh.
Lý Quyết trọng tâm không vững, chân trái khuỵu xuống đất.
Tất cả thành viên đều vây quanh, hỏi về tình trạng của anh, Lý Quyết mồ hôi nhễ nhại được các thành viên trong đội đỡ dậy.

Hành động phản cảm này của các cầu thủ Âu Mỹ rõ ràng là một pha phạm lỗi, trọng tài phán quyết hưởng quả ném biên, đồng thời hỏi sức khoẻ của Lý Quyết có ổn định không.
Lý Quyết nghiến răng xua tay, nhận lấy quả bỏng rổ từ phía trọng tài, bước vào vị trí trong vòng bán nguyệt phía sau vạch ném phạt, chuẩn bị ném bóng.
Ở những phút cuối cùng của trận đấu, tỷ sổ đã được san bằng, cho nên ném phạt chính là cơ hội mang tính quyết định cuối cùng.
Lý Quyết nhận bóng, đứng thẳng người, nhìn về phía rổ cách đó không xa, nhấc quả bóng rổ lên trên đầu, hơi cúi người rồi bật lên, ném mạnh về phía trước.
Quả bóng rổ vẽ lên một đường vòng cung tuyệt đẹp, dưới sự mong đợi của người dân cả nước, trúng rổ một cách vô cùng vững vàng.

Tỉ số lập tức chuyển thành 33:32.
Đúng lúc đó, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên!
Tiếng hò reo vang dội khắp nhà thi đấu, các cầu thủ mở rộng vòng tay ăn mừng chiến tích vô địch của đội tuyển quốc gia.
Đôi mắt Hứa Thiến dán chặt trên người đàn ông đang đứng dưới rổ.

Vừa rồi anh còn có thể giả bộ một chút, nhưng lúc này bước đi vô cùng khó khăn, miễn cưỡng ngồi xuống khu vực ghế nghỉ.
Cuối cùng, một thành viên trong đội phát hiện ra anh, khi đội y tế được gọi đến thì mắt cá chân bên trái của anh đã bầm tím và sưng lên.
Vì chiến thắng sít sao trong ba phút cuối cùng vừa kích động vừa kích thích vừa giật gân, cho nên đã đứng đầu bảng hotsearch chung với một chữ “bạo”.

Mọi người đều không dám tin, anh đã chịu đựng cơn đau dữ dội như thế nào, để hoàn thành quả ném phạt cuối cùng.

Hứa Thiến vội vàng chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố, các cầu thủ vẫn đang ở nhà thi đấu chờ nhận phần thưởng và giương quốc kỳ, chỉ có Chu Cầm là ở bên ngoài phòng bệnh.
Nhịp tim cô đập rất nhanh, sải bước lớn chạy tới, sốt sắng hỏi: “Chu Cầm, Lý Quyết thế nào rồi?”
Sắc mặt Chu Cầm trầm xuống, lắc đầu: “Rất nghiêm trọng, đứt gân cốt, cả đời sau đại khái… chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Hứa Thiến sợ đến mặt mày tái mét không còn tơ máu, nước mắt chịu đựng bao lâu đã rơi xuống, cô lắc đầu phủ nhận nói: “Không, không thể nào… Làm sao có thể như vậy?”
“Cậu ấy muốn mua căn nhà nhìn ra biển, có nhà rồi mới có thể cầu hôn cậu.

Cho nên trận đấu này, chỉ được thắng chứ không được thua…”
Hứa Thiến che miệng, dựa lưng vào tường, suýt nữa bật khóc thành tiếng.
“Đừng khóc nữa, vào trong thăm cậu ấy đi, cậu ấy đã đợi cậu rất lâu rồi.”
Cô vội lau nước mắt, bình phục lại cảm xúc, mới thu hết can đảm bước chân vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, người đàn ông ngồi trên giường da dẻ tái nhợt, đôi mắt phượng thất thần nhìn ra bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ.
Khoé miệng Hứa Thiến nhếch lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ngồi bên mép giường, đau lòng chạm lên mặt anh: “Bảo bối, còn đau không?”
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, Lý Quyết đã đoán được vài phần, hỏi: “Kết quả không tốt sao?”
Hứa Thiến nhìn về phía Chu Cầm.

Chu Cầm đứng dựa vào tường, hai tay giơ ra, biểu thị vẫn chưa nói tình hình cho anh biết.
Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn anh: “Không sao cả, sau này em sẽ chăm sóc anh cả đời.

Anh không phải lo lắng gì cả, chỉ chuyên tâm dưỡng thương là được.”
Lý Quyết như bị tạt một gáo nước lạnh, hoàn toàn chết tâm, lắc đầu không tin: “Không thể nào!”
“Đừng sợ, bảo bối, anh đừng sợ.

Em sẽ không để anh ngồi xe lăn cả đời! Nhất định sẽ chữa khỏi chân anh!”
Lý Quyết nghe vậy, gần như phát điên: “Ngồi… ngồi xe lăn?”
Cô siết tay anh, dùng lực giữ thật chặt.


Dù đã cố gắng khống chế, nhưng nước mắt Hứa Thiến vẫn không ngừng tuôn ra.
Đột nhiên, Lý Quyết dường như có phản ứng lại, hất tay cô ra: “Cút.”
“Lý Quyết!”
“Ai cmn cần em chăm sóc tôi, em cho rằng em là ai? Cút!”
“Em không đi.” Hứa Thiến lau nước mắt, hung dữ nói: “Không phải chỉ là gãy một chân thôi sao! Có gì đâu cơ chứ, cũng đâu phải mất mạng hay bầu trời sập xuống?”
Chu Cầm khoanh tay, nhàn nhạt mở miệng: “Hứa Thiến, cậu phải nghĩ cho thật kỹ.

Lý Quyết không chỉ gãy chân mà sự nghiệp cũng đã bị huỷ hoại hoàn toàn, sẽ cần cậu chăm sóc cả đời.

Bây giờ cậu cảm thấy không sao, nhưng mười năm, hai mươi năm nữa… Năm tháng tàn nhẫn, cậu nên quyết đoán càng sớm càng tốt.”
Hứa Thiến còn chưa trả lời, Lý Quyết đã hạ quyết tâm: “Em đi đi, theo anh sẽ không có ý nghĩa gì cả.”
“Năm tháng tàn nhẫn?” Hứa Thiến quay đầu nhìn Chu Cầm, nghiến răng đáp: “Không đi đến tận cùng, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Mặc dù tôi rất thực tế, nhưng không phải là người bạc tình bạc nghĩa.”
Nói xong, cô siết chặt tay Lý Quyết, kiên định nhìn anh: “Em biết bọn anh đều khinh thường em, không sao cả, em không quan tâm.

Năm tháng tàn nhẫn, nhưng nó sẽ chứng minh được em yêu anh nhiều như thế nào.”
Trái tim Lý Quyết run lên.

Đã nhiều năm như vậy, dù có bao vất vả hay mệt mỏi, anh cũng chưa từng đỏ mắt.

Nhưng đối diện với tấm lòng của người phụ nữ trước mặt, anh sắp không nhịn được nữa rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Hạ Tang thò đầu vào, tò mò nhìn bọn họ: “Sao… sao mắt mọi người đều đỏ vậy?”
“Tang Tang…” Hứa Thiến khịt mũi: “Lý Quyết tàn phế rồi.”
“Hả?”
Hạ Tang ngơ ngác nhìn Lý Quyết và Chu Cầm: “Bác sĩ nói cậu ấy chỉ bị bầm tím ở chân, lát nữa là có thể xuất viện mà.”
Đầu óc Hứa Thiến trống rỗng, nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Cầm, lập tức phản ứng lại, vỗ mạnh vào chân Lý Quyết: “Đồ khốn! Anh lừa em!”
Lý Quyết đau đớn la lên: “Không có! Anh không biết gì cả!”
“Hạ Tang! Vị hôn phu của cậu lừa tớ! Cậu giúp tớ đánh cậu ta đi!”
Hạ Tang đi tới trước mặt Chu Cầm, giả vờ đánh anh một cái thật mạnh: “Anh lừa bạn thân em, sao có thể xấu xa như vậy hả!”
Chu Cầm đương nhiên hợp tác diễn xuất cùng cô, liên tục cầu xin, sau đó ôm cô vào lòng.
“Tên Lý Quyết này, đợt trước đêm nào cũng gọi điện cho tôi, đau lòng nói rằng người phụ nữ của cậu ta không yêu cậu ta, nhân sinh không còn gì nuối tiếc nữa.” Chu Cầm cười nói: “Tôi thấy cậu ta phiền quá, nên mới bày ra trò này.”
Lý Quyết cũng sợ bóng sợ gió, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Biết ngay mà, chân cẳng ông đây chẳng qua chỉ trẹo một tí, vậy mà còn phải ngồi xe lăn? Em còn tưởng anh đưa em vào bệnh viện đểu nào đấy.”
Hứa Thiến bĩu môi: “Bất kể có chuyện này hay không, đều không cho phép anh đuổi em cút đi.”
“Phì, cái miệng chó này của anh.” Lý Quyết đưa tay về phía cô: “Bảo bối, mau ôm anh một cái.”
Hứa Thiến gạt tay anh: “Em vẫn còn giận, anh tự ôm mình đi.”
Hạ Tang cười nói: “Thiến Thiến, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau rồi.”
Hứa Thiến khinh thường nhìn Lý Quyết: “Nhà của các cậu là biệt thự hướng biển bậc nhất thành phố Đông Hải, anh mua được mới là lạ đó.”
Lý Quyết bất mãn nói: “Em xem thường bạn trai thế à?”
Hứa Thiến suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Lý Quyết: “Em cũng có chút tiền tiết kiệm, cộng thêm vào khoản cọc đi, sau này nhà đứng tên chúng ta.”
“Em có bao nhiêu?”
“Hơn trăm vạn.”
“Hơn trăm vạn, không đủ để mua cánh cửa mà còn muốn đứng tên.”  Lý Quyết mỉm cười, xoa đầu cô: “Bạn gái anh thật hiểu chuyện.”
“Hừ, thích thêm thì thêm.”

Lý Quyết trả thẻ cho cô: “Em giữ lấy mà mua quần áo và túi xách, anh có đủ tiền.”
“Đây là tất cả những gì em có, em đã tiết kiệm bao nhiêu năm đấy, anh cho rằng em nỡ đưa anh à.”
Lý Quyết bật cười, dùng tấm thẻ ngân hàng gõ lên trán cô: “Không nỡ còn đưa anh?”
“Lý Quyết, đây không phải việc của một mình anh.” Hứa Thiến nghiêm túc nói: “Em sẽ không trốn chạy nữa, em muốn nỗ lực cùng anh.”
“Vậy tên trên hộ khẩu…”
“Viết cả hai chúng ta!”
Lý Quyết cười, ôm cô vào lòng rồi hôn: “Đồ xấu xa.”

Ba tháng sau, hôn lễ của Hạ Tang đã đến.
Mọi người đã lên kế hoạch cẩn thận, muốn dành cho cô một đám cưới lãng mạn khó quen.
Hạ Tang không khóc, mà người khóc thảm nhất lại là Hứa Thiến.

Lê hoa đái vũ [1], nước mắt rơi không ngừng.
[1] Giống như hoa lê dính hạt mưa, dáng vẻ khóc lóc cũng đẹp đến siêu lòng.
“Bạn yêu, cậu nhất định phải thật hạnh phúc!”
Lý Quyết mặc bộ đồ phù rể màu đen, bên tai đeo chiếc khuyên tai màu đen, trông rất lịch lãm và yuppie.
Đôi mắt đen của anh không rời khỏi Hứa Thiến dù chỉ một phút.
“Nhìn đến sắp xuyên thủng con gái nhà người ta rồi.” Minh Tiêu đi tới, vỗ nhẹ lên trán Lý Quyết: “Thấy Hứa Thiến khóc, cậu cũng muốn khóc phải không?”
Lý Quyết thu tầm nhìn, khịt mũi, không nói gì.
Cuối buổi hôn lễ, Hạ Tang nháy mắt với Hứa Thiến, bảo cô đứng sang bên phải.
Bắt được hoa cưới của cô dâu sẽ nhận được hạnh phúc và may mắn, biết đâu cô cũng sẽ trở thành cô dâu tiếp theo.
Hứa Thiến không phụ lòng tốt của Hạ Tang, nhanh chóng đứng dậy, thậm chí còn nhảy lên bắt lấy bó hoa.
Tuy nhiên, hoa cưới vẫn bị người khác cướp mất.
Hứa Thiến quay đầu, nhìn bó hoa màu trắng trên tay Lý Quyết, khoé miệng khẽ cong lên.
Các phù dâu than thở: “Làm gì vậy chứ, anh là phù rể, tranh hoa cưới làm gì?”
Lý Quyết cười nói: “Tôi tranh bắt hoa là có mục đích cả.”
“Mục đích gì?”
Lý Quyết cầm hoa đi tới chỗ Hứa Thiến đang mặc váy phù dâu màu trắng, đưa bó hoa cho cô: “Đừng chỉ nhìn người ta kết hôn mà khóc, hi vọng em sẽ tìm được một người chồng như ý.”
Hứa Thiến lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khoé mắt, giận dữ đáp: “Em sẽ thế, đúng như ước nguyện của anh.”
“Nếu là đúng như ước nguyện của anh, vậy người đó có thể là anh không?”
Vừa dứt lời, Lý Quyết đã quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ lâu.
Đầu óc Hứa Thiến quay cuồng, sững người đơ ra tại chỗ.
Một giây trước cô còn ngưỡng mộ Hạ Tang, nỗ lực bắt lấy hoa cưới.
Mà một giây sau, người đàn ông cô yêu đã quỳ xuống cầu hôn cô.
Hứa Thiến gần như choáng váng, vô thức kéo anh dậy, đỏ mặt nói: “Anh làm gì vậy! Hôm nay là đám cưới của Hạ Tang! Anh đừng như thế!”
Hạ Tang nắm chặt tay Chu Cầm, cười nói: “Bọn tớ không để ý đâu! Giao sân khấu lại cho hai người.”
Hứa Thiến đỏ mặt nói: “Cầu hôn gì chứ, chúng ta mới hẹn hò bao lâu, vẫn còn sớm mà!”
“Mặc dù thời gian bên nhau không lâu.” Lý Quyết nắm lấy tay cô, kiên định đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô: “Nhưng anh đã yêu em sáu năm rồi.”
Hứa Thiến nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, lắng nghe lời yêu thương giản dị của anh.
Đúng thế, anh đã yêu cô nhiều năm như vậy.
Tình yêu của anh đã chứng minh, năm tháng không tàn nhẫn, và quãng đời còn lại cũng không còn dài.
“Lý Quyết, em nguyện ý gả cho anh.”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện