Đêm khuya, Chu Cầm quỳ gối trên tấm thảm mềm cạnh sofa, áy náy không thốt nên lời.
Đôi mắt đen của anh vẫn chất chứa vài phần lưu luyến, nhìn Hạ Tang thật sâu.
Hạ Tang đã tưởng tượng đến khung cảnh đó rất nhiều lần, trên tông nền đỏ thắm của hoa hồng, có ánh nến chập chờn, cũng có cả mùi hương của hoa dành dành.
Sự thật chứng minh, mộng tưởng của cô gái nhỏ quá ngây thơ.
Mà ngọn lửa hung hăng mang tên Chu Cầm này, trực tiếp đốt cháy những tưởng tượng của cô gái nhỏ, phơi bày ra trước mặt cô trận chiến chân thực nhất.
Cô suýt nữa bị đẩy mạnh vào tường.
Chu Cầm đau lòng vô cùng, vươn tay sờ trán cô, dịu dàng hỏi: “Bảo bảo, vừa rồi có đau không?”
Hạ Tang cau mày, né tránh tay anh.
Chu Cầm giữ lấy tay cô, lật ngược lại rồi hôn nhẹ lên: “Lần sau anh sẽ kiềm chế, sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”
Thứ mà Hạ Tang khó đối diện được nhất chính là ánh mắt này của Chu Cầm, cô buồn bực nói: “Đau muốn chết.”
Anh gợi tình hôn lên tay cô: “Đau ở đâu?”
“Anh còn nói!”
“Xin lỗi em.”
“Anh có dùng thứ đó không?”
Hạ Tang nghĩ đến trận chiến trong bóng tối vừa rồi, cô không biết cái gì cả, chỉ quay lưng về phía anh, đầu óc trống rỗng quay cuồng một khoảng không.
“Anh dùng rồi, dùng ngay từ đầu.” Chu Cầm nói: “Nếu em không yên tâm, anh sẽ tới thùng rác lục cho em xem.”
Hạ Tang đánh anh một cái: “Em không xem!”
“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.”
Chu Cầm muốn đứng dậy ôm cô, nhưng Hạ Tang bất mãn quát: “Quỳ xuống.”
Anh lập tức nghe theo.
“Anh cứ quỳ đó, em đi tắm đây.

Em không cho phép anh tới, anh không được đứng dậy.”
“Được.”
Hạ Tang đứng dậy, cầm cặp đi vào phòng tắm.
Một chút say rượu ban nãy, đã hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn mình trong gương, làn da trắng mịn  trên cổ xuất hiện vài vết đỏ, nhìn xuống bên dưới càng nhiều hơn.
Lúc này, bộ não trống rỗng của cô từ từ được lấp đầy bởi ‘nội dung’ ban nãy, từng chi tiết một bắt đầu khôi phục.
Mặc dù không dịu dàng như cảm xúc cô muốn, nhưng không tệ chút nào.
Được chiếm hữu và lấp đầy hoàn toàn bởi người mình thích, khiến một người con gái vốn thụ động như cô, dường như hưởng thụ vô cùng.
Cô mở vòi hoa sen, xối sạch nước lên cơ thể yếu mềm của mình.
Tâm trí toàn là những hình ảnh vừa rồi, choáng váng không thôi.
Sau bốn mươi phút tắm rửa sạch sẽ, cô thoa kem dưỡng da có hương vị ngọt lên thân thể, thay một bộ đồ ngủ rồi bước ra ngoài.
Chu Cầm đã gọt sẵn hoa quả đặt trên bàn, bên cạnh còn cắm một bó hoa cúc dại trắng.
Thấy cô bước ra, anh lập tức quỳ xuống trước chiếc bàn vuông kiểu nhật, nói với cô: “Bảo bảo, mau tới ăn đi.”
“Anh lấy hoa ở đâu ra vậy?”

Hạ Tang bước tới, nhắm mắt ngửi hương hoa trong bình sứ trên bàn, thập phần hài lòng.
Chu Cầm đi qua, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tóc cô.
“Quỳ xuống.”
Anh ngoan ngoãn quỳ gối: “Bảo bảo, đừng giận nữa mà.”
Hạ Tang ngồi xuống, cầm tăm xiên qua một miếng táo ngọt, hỏi: “Đột nhiên đối xử tốt với em như vậy?”
Khoé miệng Chu Cầm cong lên: “Em là người của anh rồi, sau này đương nhiên sẽ đối xử càng tốt hơn.”
Hạ Tang hừ nhẹ, co chân ngồi trên sofa, bật TV nói: “Sau này, không cho phép anh làm vậy nữa.”
“Làm gì?”
“Ép em vào tường.”
Khoé mắt Chu Cầm cong lên, dường như nhớ đến chuyện vừa rồi, nụ cười càng sâu hơn.
Hạ Tang lại không nhịn được mà đánh anh: “Quỳ xuống là để anh tự kiểm điểm, nhưng em thấy hình như anh đang hưởng thụ thì phải?”
“Đương nhiên là hưởng thụ rồi, có được em là phúc khí của anh.”
Anh nhìn cô, nói một cách chân thành: “Trước kia đã từng nghĩ tới, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ… sẽ tuyệt đến thế.

Em bắt anh quỳ nguyên đêm cũng được.”
Hạ Tang thở dài, xoay người ôm gối: “Anh còn nói những lời thô bỉ đó nữa, em sẽ bắt anh quỳ cả đêm thật đấy!”
Chu Cầm biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, cũng không nói chuyện kia nữa, sau khi được cô ‘đại xá’ liền đi vào tắm rửa.
Hạ Tang dọn dẹp một hồi, cả người lao lực quá độ, rất nhanh liền ngủ quên trên sofa.
Ngay sau đó, cô mơ mơ màng màng cảm nhận được có người ôm mình trong tay, bế cô lên lầu, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
Cô không muốn mở mặt, chỉ lười biếng mở miệng: “Chu Cầm, anh ngủ trên sofa.”
Thân thể nóng bỏng của người đàn ông nằm xuống giường, ôm lấy cô từ phía sau: “Ngủ sofa là điều không thể nào.”
“…”
“Vĩnh viễn không thể.”
*
Ngày hôm sau khi lên lớp, Tô Nhược Di ngồi cạnh Hạ Tang, không ngừng hỏi cô những chi tiết đêm qua.
Hạ Tang mập mờ nói với cô ấy vài điều, khiến cô gái nhỏ kia kích động không yên.
Không ngờ tan học vừa tới đội cổ vũ, Hứa Thiến cũng hưng phấn hỏi thăm tình hình, biểu cảm vô cùng kích động.
Hạ Tang có chút cạn lời, chỉ cảm thấy xung quanh mình thường ngày là những cô nàng ồn ào nhất, nhưng thực tế toàn là nha đầu chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Sống chung vừa lãng mạn vừa ấm áp làm sao.
Có một số việc, Chu Cầm vĩnh viễn tỏ ra ‘mất trí nhớ’.

Anh hoàn toàn quên mất việc thề thốt ngày trước, nhất cử nhất động đều vô cùng mất kiểm soát.

Thậm chí vài ngày mới trôi qua, mà đã quỳ gối tất cả mọi nơi.

Nào là nền nhà, trên bàn phím, thậm chí Hạ Tang còn mua sầu riêng để anh quỳ lên.

Tuy không có dịu dàng, nhưng vẫn xem như hài hoà hơn trước, dần dần cô cũng quen được hương vị đó mà tận hưởng hết mình.
Sau kỳ nghỉ đông, không có tiết học thường nhật nữa, Hạ Tang và Chu Cầm dành cả ngày trong phòng máy tính để kiểm tra mã và luyện đề, chuẩn bị cho cuộc thi ICGM.
Tô Nhược Di là thành viên yếu nhất trong đội ba người.

Để không làm cả đội tụt lùi, cũng hạ quyết tâm, dẹp bỏ những chuyện vô ích ở hội học sinh, ngay cả kỳ nghỉ đông cũng không về nhà để cắm rễ ở phòng máy tính luyện tập với đôi tình nhân ngọt ngào kia, vừa nhờ bọn họ chỉ giáo, vừa ăn cẩu lương.
Chạng vạng, Hạ Tang mời Tô Nhược Di về nhà ăn cơm, Chu Cầm đảm nhiệm vai trò nấu món cá Tứ Xuyên.
Tô Nhược Di đương nhiên đồng ý, dù sao cả kỳ nghỉ cô ấy ăn cơm canteen đến phát ngát rồi.

Vả lại, đồ ăn của canteen cũng không ngon.
Ba người bước ra khỏi siêu thị trên phố đi bộ, Chu Cầm xách một túi thực phẩm lớn.

Hạ Tang một bên khoác tay anh, một bên nắm tay Tô Nhược Di.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi siêu thị, đã nhìn thấy Đàm Cận đứng bên đường, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Tang.
Sự lạnh lùng trong mắt bà, tựa hồ có thể đóng băng cô ngay lập tức.
Hạ Tang vội vàng buông tay Chu Cầm, rùng mình sợ hãi.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây.”
“Hạ Tang, gan con cũng lớn quá nhỉ.

Giáo viên nói kỳ nghỉ đông con không ở trường, rốt cục là ở đâu?”
“Mẹ, con đã hai mươi tuổi rồi, mẹ có thể đừng hở ra là gọi điện cho giáo viên không? Con không phải trẻ lên ba!”
“Đừng nói con hai mươi, dù có là ba mươi bốn mươi tuổi, cũng vẫn là con gái mẹ.”
“……”
Đàm Cận lãnh đạm liếc nhìn Chu Cầm bên cạnh, ánh mắt chuyển xuống túi thực phẩm trong tay anh, hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Bà quái gở nói: “Chu Cầm, đã lâu không gặp.”
“Chào dì Đàm.”
Bởi vì chuyện của Tống Thanh Ngữ mà Đàm Cận nhất định biết anh, còn từng nói chuyện vài lần.
Vốn dĩ Hạ Tang muốn từng bước nói với Đàm Cận về mối quan hệ của cô và Chu Cầm, để bà có thời gian nguôi ngoai và chấp nhận, nhưng không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này.
Thật không đúng lúc.
“Mẹ, mẹ tới đây làm gì? Bắt con về nhà sao?”
“Nghỉ đông không về nhà thì con định làm gì?”
“Con muốn ở lại trường để chuẩn bị cho cuộc thi, trước đó đã nói với mẹ.”
“Chuẩn bị cho cuộc thi?” Đàm Cận nghe xong, lại lạnh lùng liếc nhìn Chu Cầm: “Chuẩn bị cho cuộc thi có cần phải sống chung với tên lưu manh này không?”
“Mẹ!”
Thanh âm của Hạ Tang đột nhiên tăng cao: “Mẹ đang nói cái gì thế! Chuyện của Chu Cầm và Tống Thanh Ngữ rõ ràng là hiểu lầm, mẹ còn nói cái gì vậy?”

“Cậu ta lừa con sống chung, đây không phải hành động của đám côn đồ sao?” Đàm Cận chỉ vào Chu Cầm, tức đến mức chóng mặt: “Có tin tôi khai báo với nhà trường đuổi học cậu không!”
Hạ Tang vừa tức giận vừa hổ thẹn, thấy Tô Nhược Di bên cạnh mình bị doạ đến mức thất thần, càng cảm thấy mất mặt hơn, hận không thể đào hố chôn mình.
Làm sao cô có thể có một người mẹ như thế chứ!
Chu Cầm nhìn nước mắt lưng tròng của Hạ Tang, bèn bước lên một bước, tới trước mặt Đàm Cận, nói: “Dì Đàm, đều là lỗi của tôi, dì đừng trách Hạ Tang.”
“Vốn dĩ là lỗi của cậu, con gái tôi ngoan như thế, đều bị cậu huỷ hoại cả rồi!” Đàm Cận phẫn nộ nói: “Món nợ này, tôi sẽ tính dần dần với cậu.

Hạ Tang, theo mẹ về nhà.”
Dứt lời, bà vươn tay kéo lấy Hạ Tang.
“Con không về! Nếu mẹ không xin lỗi Chu Cầm, con tuyệt đối sẽ không đi với mẹ!” Hạ Tang lùi sau vài bước, nước mắt giàn giụa, gắt gao nhìn bà: “Mẹ không thể nói anh ấy như vậy.”
“Được, con không cần nói giúp cậu ta, để mẹ hỏi cậu ta cho rõ.” Đàm Cận quay người nhìn Chu Cầm: “Chu Cầm, cậu dựa vào cái gì mà ở bên con gái tôi?”
Chu Cầm bình tĩnh trả lời: “Dựa vào bản lĩnh để có thể cho cô ấy một tương lai tốt nhất.”
Anh quả nhiên thông minh, bằng một câu nói đơn giản đã khiến Đàm Cận nhất thời cứng họng.
Bà cứ nghĩ anh sẽ nói những câu như “Dựa vào việc tôi yêu cô ấy”, như thế bà đã chuẩn bị những lời để chặn lời anh.

Không ngờ, anh đã đoán ra điều khiến một người làm mẹ như bà lo lắng nhất.
Câu nói vừa thốt ra, tràn đầy nghĩa khí và sự tự tin, khiến người ta không thể phản bác.
Đàm Cận từng điều tra về anh, anh đích thực vô cùng có bản lĩnh.

Bất kể là thành tích hay trí não, đều không thể phủ nhận được.
Nhưng dù anh có thông minh hay có tiền đồ đến đâu, Đàm Cận vẫn có thể hoàn toàn phủ nhận anh chỉ với một điều---
Xuất thân của anh.
Giống với Hạ Thả An.
Người đàn ông như thế, tương lai sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, cũng sẽ vì thế mà bỏ vợ bỏ con.
Đàm Cận đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, có được bài học đau đớn nhất.

Cho nên hôn nhân của Hạ Tang, bà nhất định phải chọn lựa thật kỹ, gả cô cho một chàng trai có gia cảnh tốt và bản lĩnh hơn người.
Đây cũng chính là lý do bao năm qua bà dày công vun đắp, khiến cô trở nên ưu tú như thế.
Một người phụ nữ ưu tú, xứng đáng có được người đàn ông ưu tú hơn.
Đàm Cận nhìn Chu Cầm, cười lạnh nói: “Bản lĩnh của cậu ra sao, tôi không dám đánh giá.

Ban đầu, cậu còn dám đánh cược mạng sống của mình để kéo Kỳ Tiêu vào tù, loại người liếm máu đầu dao như cậu, ai biết được tương lai sẽ thế nào? Tôi không dám nghĩ đến, càng đừng nói đến giao con gái của tôi cho cậu.”
Nói xong, bà nắm lấy tay Hạ Tang, kéo cô vào chiếc taxi đang đậu bên đường.
Hạ Tang kiên quyết không đi theo Đàm Cận, sống chết ôm lấy thân cây ven đường: “Con không đi! Mẹ, con đã là người trưởng thành rồi, mẹ không thể ép con được!”
Đàm Cận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1], nói: “Cậu ta không thể cho con tương lai.

Con sống với cậu ta, thiệt thòi con chịu, những thứ tốt đẹp nhất thuộc về cậu ta.

Con có ngu hay không!”
[1] Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc để mong muốn người khác trở nên tốt hơn.
Có không ít sinh viên đang đứng bên cạnh nhìn, Hạ Tang là người rất trọng thể diện, nghe Đàm Cận nói thế thì đau lòng đến mức bật khóc, điên cuồng hét lên: “Con ghét mẹ!”
Chu Cầm nhìn Hạ Tang khóc đến mức đấy, lồng ngực giống như bị dao chém qua một đường, đau nhưng không rỉ máu.
Anh chặn lấy Hạ Tang, nói: “Dì Đàm, có rất nhiều người trong đại học Đông Hải biết đến Hạ Tang, dì thật sự muốn làm ầm chuyện này để cô ấy về sau không dám ngẩng đầu trước mọi người sao?”

“Tôi khiến con bé không dám ngẩng đầu?” Đàm Cận tức đến mức đường chân chim ở khoé mắt run lên: “Là cậu lừa con bé.”
“Không phải!” Hạ Tang hét lớn: “Là con can tâm tình nguyện!”
“Hạ Tang, con không thấy nhục sao?”
Sắc mặt Chu Cầm cuối cùng cũng lạnh xuống, cho dù trước mặt là bậc trưởng bối, thì nghe thấy bà nói Hạ Tang như thế, anh cũng không cách nào bình tĩnh được nữa: “Dì Đàm, xin dì hay im miệng.
“Cậu nói cái gì! Cậu nói tôi cái gì!”
“Nếu như dì im miệng, tôi có thể thuyết phục Hạ Tang về với dì.

Nhưng nếu dì tiếp tục mắng chửi cô ấy, khiến cô ấy khó chịu và mất mặt, tôi sẽ đưa cô ấy rời đi.

Đến lúc đó, dì có báo cáo với trường hay cảnh sát cũng được, là một công dân trưởng thành với năng lực độc lập tự nguyện, tôi nghĩ dù cô ấy không muốn, thì không ai bắt ép được.”
“Được lắm, cậu dám đe doạ tôi…”
“Tôi nói được làm được.”
Đàm Cận nhìn Chu Cầm, tựa hồ cũng nhìn ra sự kiên định và quyết tâm trong mắt anh.
Đây không phải một nam sinh bình thường, bà không thể dùng thân phận Trưởng phòng Giáo vụ để uy hiếp anh, chỉ có thể tạm thời rút lui.
Hạ Tang vừa khóc, vừa nắm tay Chu Cầm: “A Đằng, chúng ta về thôi.”
Chu Cầm dùng tay áo lau nước mắt cho cô, kéo sang bên đường, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bảo, đừng khóc.”
Hạ Tang uỷ khuất nhìn anh: “Thực xin lỗi, anh đừng để tâm đến lời mẹ em nói.”
“Đương nhiên sẽ không.” Chu Cầm hào phóng nở nụ cười: “Em về ăn Tết với mẹ đi.”
“Không! Em ở đây cùng anh!”
“Hạ Tang, hiện tại em trở về cùng bà ấy, biết đâu có một ngày bà ấy có thể chấp nhận anh.

Nếu như em nhất định muốn đi với anh, vậy quan hệ giữa anh và mẹ em thật sự sẽ không có đường lui.”
Hạ Tang là một cô gái thông minh, đương nhiên hiểu rõ những lời Chu Cầm nói đều là sự thật.

Nhưng đột nhiên chia cách khiến cô cảm thấy buồn bã không thôi, nắm chặt lấy tay anh.
“Gọi video cho em mỗi ngày.”
“Tất nhiên rồi.”
Hạ Tang cúi đầu nhìn túi cá trong tay, nghẹn ngào nói: “Không ăn món cá Tứ Xuyên được rồi, anh và Tô Nhược Di ăn đi.”
Cô xoay người nhìn Tô Nhược Di.”
“Này, cậu đi rồi, tớ ăn làm cái gì nữa!” Tô Nhược Di xua tay: “Hạ Tang, yên tâm đi, tớ là một người bạn thân có phẩm hạnh của cậu đó nha, haha.

Cậu đi rồi, ngày mai tớ cũng về nhà, tuyệt đối không cùng bạn trai cậu đơn độc với nhau, mượn chuyện này thành chuyện khác đâu.”
Những lời này khiến khuôn mặt đẫm nước mắt của Hạ Tang bật lên một nụ cười: “Không cần thiết phải thế.”
Chu Cầm lau nước mắt cho cô, biết Đàm Cận sẽ không cho phép cô về căn hộ để thu dọn đồ, bèn nói: “Em và dì Đàm tìm một nhà hàng gần đây ăn cơm trước đã, anh về nhà dọn hành lý giúp em.”
Hạ Tang miễn cưỡng gật đầu: “Giúp em cho vào hành lý các sản phẩm dưỡng da, dây sạc điện thoại và quyển sổ tay, vài cuốn sách ngôn ngữ C và Python nữa.”
“Yên tâm, anh biết rồi.”
Chu Dầm dùng hai tay xoa mặt cô, sau đó nhìn về phía Đàm Cận.
Đàm Cận khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng, không muốn nhìn bọn họ chút nào.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện