“Cha, cha đừng nói nữa, con chỉ muốn ra ở riêng, bây giờ là thời đại mới, không phải là xã hội xưa cũ, không đề cập tới chuyện kia, có rất nhiều người tách ra ở riêng, con lại không phải người đầu tiên.”

“Thằng hai, con vì năm đồng tiền đó có đúng hay không, không phải do mẹ không có tiền sao? Con làm mẹ đau lòng quá mà.” Bà cụ Tô không muốn cho nhà họ ra ở riêng, cả nhà thằng hai đi rồi thì ai sẽ kiếm công điểm đây.

“Vả lại, con bé đó cũng có lỗi, nó không làm gì thì mẹ còn có thể đánh nó sao?” Bà cụ Tô đau đớn nói, cứ như là không nỡ rời xa con trai, giống như là tiếc nuối Tô Điềm không làm nên chuyện.

“Nói thì cũng phải có lương tâm, trong nhà có trộm, tại sao lại đổ lên người con gái con, mỗi lần bị trộm là do ai, cha mẹ lại không rõ sao? Chẳng qua là hai người ngầm cho phép, thiên vị mà thôi.” Tô Hòa Bình như được khai sáng, suy nghĩ thông suốt, hiểu rõ hết mọi chuyện.

Thật sự là chuyện đáng mừng.

“Được rồi, con cái đã lớn, muốn ra ở riêng bỏ lại chúng ta, nói như vậy không tác dụng gì đâu bà à, cũng đừng làm liên lụy bọn nhỏ nữa.” Ông cụ Tô buồn bã nói.

Tô Hòa Bình nghe được lời này thì ngây người ra, lời này của ông Tô nghe rất đau lòng, trong phút chốc hai mắt Tô Hòa Bình đỏ lên.

“Cha, mẹ, hai người cứ yên tâm, con sẽ bảo đại đội trưởng đối chiếu lại công điểm của nhà mình, nhìn thằng con mà hai người đã bỏ mặc này hàng năm kiếm được bao nhiêu công điểm, mà người con trai hiếu thuận của hai người thì kiếm được bao nhiêu. Nhà con một năm đã tiêu bao nhiêu, còn nhà anh hai thì tiêu hết bao nhiêu.”



Tô Hòa Bình cảm thấy lạnh lòng, thật sự không thể cảm thấy lạnh hơn được nữa, ông cũng không muốn nói nhiều, chờ đại đổi trưởng tới thì lập tức viết văn bản xin ra ở riêng.

Ông cụ Tô không ngờ thằng hai sẽ nói như vậy, cũng không dám nói gì nữa, dù sao bản thân ông ta hiểu rõ rằng, công điểm trong nhà này toàn là của nhà thằng hai kiếm được, nếu công bố chuyện này ra ngoài, danh tiếng của thằng cả sẽ bị tổn hại.

Một nhà anh cả Tô ở yên trong phòng riêng của mình, về chuyện Tô Hòa Bình dọn ra ngoài, bọn họ vô cùng tán thành, đến lúc đó nhà kia dọn ra rồi, như vậy phòng của bên đó sẽ thành phòng của nhà họ, còn nữa, bọn họ còn có một thằng con trai đang làm công nhân, nếu nhà cậu hai không dọn ra ngoài thì làm sao nhà bọn họ chiếm hết được chứ? Thì ra là con trai lớn Tô Hồng Quân của anh cả Tô đang làm công nhân ở xưởng may, cho nên anh cả Tô không hề sợ bị thiếu đi phần công điểm này của một nhà Tô Hòa Bình.

“Thằng hai, cha mẹ cũng già rồi, đi đứng không tiện, chỉ có thể ở lại đây, bọn ta xác định là muốn ở cùng với anh con rồi, chỉ có thể để các con dọn ra ngoài thôi.”

Ông cụ Tô ngẫm nghĩ một chút, đưa tay ngăn lại bà cụ Tô đang muốn đánh người, ông ta nhìn Tô Hòa Bình mà nói.

Tô Hòa Bình thở phào một hơi, chỉ cần đồng ý cho dọn ra ngoài là tốt rồi, cái này so với tưởng tượng của ông còn dễ hơn nhiều.

Chỉ là ông đã vui mừng quá sớm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện