Vào ngày kết hôn của Tưởng Tuấn Vỹ trời xuân nắng ấm chan hòa, nhiệt độ đột ngột tăng cao, không ít người cởi áo khoác thay bằng áo dài tay mát mẻ.
Thẩm Khinh Bạch vốn đã sợ nóng lại thêm việc đang mang thai khiến cô không chờ nổi mà lôi chiếc váy bầu mùa xuân do Chung Đình Diệp chuẩn bị từ trước ra mặc.
Nghĩ tới hôm nay là ngày vui cô đặc biệt chọn một chiếc váy màu hồng nhạt.
Bây giờ tủ quần áo của cô gần như là toàn màu hồng để làm gương cho Bánh Sữa sắp chào đời, Thẩm Khinh Bạch đã hy sinh cách ăn mặc thường ngày chuyển sang những chiếc váy công chúa đáng yêu, điều này cô cũng đã quen dần.
Thẩm Khinh Bạch soi gương, cố gắng mãi mới kéo khóa sau lưng lên đến nửa chừng nhưng không tài nào với tới được đành phải ra ngoài tìm Chung Đình Diệp.
“Chồng ơi giúp em với.”
Chung Đình Diệp gần đây hầu như làm việc trong thu phòng, trừ những cuộc họp quan trọng thì những công việc trong công ty không cần anh đích thân xử lý đều giao cho Tần Vũ.
Nghe thấy tiếng cô gọi Chung Đình Diệp lập tức đặt công việc xuống bước nhanh ra ngoài: “Muốn uống nước hay đói rồi?”
Cô ăn càng ngày càng nhiều, khẩu phần gấp đôi anh, đôi lúc trông cũng hơi sợ cô bị khó tiêu.
Thẩm Khinh Bạch cười: “Trong mắt anh em là một thánh ăn rồi à, mà là kiểu siêu cấp đúng không.”
Chung Đình Diệp bước tới đỡ cô, khóe môi khẽ cong: “Hôm đó ở quán trà đã biết rồi, em như con heo nhỏ cái gì cũng ăn không kén chọn.”
“Mẹ nói ăn được là có phúc mà.” Thẩm Khinh Bạch bật cười, xoay người quay lưng lại: “Kéo khóa giúp em đi, không với tới.”
“Em định mặc bộ này thật à?”
Chung Đình Diệp nhíu mày không kéo khóa lên thêm mà ngược lại kéo xuống thêm: “Ngoan, đi thay bộ khác.”
“Em nóng lắm, không muốn thay.”
Thẩm Khinh Bạch cảm thấy hành động của anh liền quay đầu làm nũng: “Ở tiệc cưới chắc cũng nhiều đồng nghiệp mặc váy, em cũng muốn mặc. Hơn nữa thầy Tưởng khó khăn lắm mới kết hôn, làm anh em thì phải ủng hộ chứ, phải có khí thế một chút.”
Chung Đình Diệp cúi mắt nhìn lướt qua, chân mày hơi nhíu: “Em gọi lộ đùi là có khí thế à?”
Nghe vậy Thẩm Khinh Bạch phì cười: “Anh có thể chuyển trọng tâm chú ý sang chỗ khác được không?”
Cô lùi lại vài bước dang tay xoay một vòng trước mặt anh rồi nháy mắt: “Chồng à, nhìn em mặc váy có giống công chúa không?”
Chung Đình Diệp nhìn vùng da trắng như tuyết sau lưng cô, anh mắt rơi xuống nơi đầy đặn trước ngực cô cổ họng bất giác chuyển động: “Thật sự muốn mặc à?”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu lia lịa: “Ừm, bộ này đẹp mà.”
Khoe miệng Chung Đình Diệp khẽ nhếch lên, anh tiến lên hai bước, một tay đỡ lưng cô tay kia dắt cô về phòng ngủ: “Được, về phòng ngủ anh giúp em.”
Thẩm Khinh Bạch đi theo anh mấy bước, chớp mắt hỏi: “Không cần vào phòng đâu, ngay hành lang cũng được mà.”
Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô đầy ẩn ý: “Em muốn ở hành lang à?”
Andh mắt sâu thẳm của anh khiến Thẩm Khinh Bạch có cảm giác không ổn nhưng vẫn ngẩn người gật đầu: “Ừm.”
“Được.”
Chung Đình Diệp cúi người bế bổng cô lên, quay người đặt cô ngồi lên chiếc tủ cổ có bình hoa giữa hành lang, hai tay đặt lên eo cô nhìn cô chăm chú rồi không kiểm soát được cúi xuống.
Thẩm Khinh Bạch đang thắc mắc anh định làm gì thì anh đã nghiêng đầu hôn xuống.
“Ưm. . .chồng. . .”
Chung Đình Diệp khẽ ngậm lấy môi cô, híp mắt nhìn cô: “Ừ anh đây.”
Thừa lúc anh nói Thẩm Khinh Bạch vội đưa tay đẩy anh, mặt đỏ bừng: “. . .Em không có ý đó mà.”
Chung Đình Diệp nâng gương mặt đỏ hồng của cô lên, đặt những nụ hôn nhẹ lên trán, mắt, chóp mũi: “Nhưng anh muốn.”
Nói xong môi anh lại phủ lên môi cô, lần này sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.
Hương vị ngọt ngào và mềm mại quấn lấy đầu lưỡi khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt như thể quên hết mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau, Chung Đình Diệp mới buông ra, đôi mắt đen thẫm đầy cảm xúc chậm rãi hạ xuống quỳ một chân trước cô.
Thẩm Khinh Bạch nín thở, hai tay theo bản năng nắm chặt mép tủ, còn không quên nhìn chiếc bình cổ bên cạnh rồi khó khăn buông một tay ra ôm chặt lấy nó.
Đắt lắm đấy, không được làm vỡ.
–
Chì vì một cái kéo khóa mà sinh ra một màn mặn nồng khiến lúc hai người đến sảnh tiệc bên trong đã đầy khách khứa.
Chú Tưởng và cô Tưởng thấy họ liền vội bước tới đỡ Thẩm Khinh Bạch, cười hỏi: “Tiểu Bạch, sao bụng con nhìn còn to hơn Tiểu Vân nữa, chồng con nuôi con tốt quá rồi!”
Nghe vậy Chung Đình Diệp mỉm cười gật đầu với hai người.
Thẩm Khinh Bạch ngại ngùng cười: “Con ăn nhiều lại không bị nghén nên bụng trông to hơn một chút.”
“Vậy thì tốt, đỡ phải chịu khổ.” Mẹ Tưởng cười: “Mau vào nào, Tử Lăng đang ngồi bên trong rồi, ngay bàn gần sân khấu ấy.”
Sau khi chúc mừng họ, Thẩm Khinh Bạch khoác tay Chung Đình Diệp cùng bước vào trong đại sảnh.
Đi nagng qua bàn của mấy đồng nghiệp trong trường, không ít người đứng dậy bắt tay chào Chung Đình Diệp khiến nhiều khách mời chú ý, tưởng nhà họ Tưởng mời đại nhân vật nào đến.
Hai người vừa ngồi xuống hiệu trưởng đã mời Chung Đình Diệp đi bàn chuyện xây dựng giai đoạn sau của thư viện.
Hạ Tử Lăng nghiêng đầu nhìn cô cười đùa: “Hai vợ chồng cậu cuối cùng cũng đến, nếu không Tưởng Tuấn Vỹ chắc mất hồn mà cưới.”
Thẩm Khinh Bạch uống một ngụm nước dừa, liế.m môi hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Tử Lăng bật cười: “Chờ lễ vật lớn của cậu chứ sao, cậu ấy nói phải trông vào tiền mừng của cậu để mua sữa cho con.”
Thẩm Khinh Bạch cười bất lực cúi đầu sờ bụng nhắc nhở: “Bánh Sữa, con nghe dì Tử Lưng nói chưa, sau này chỉ được coi anh Đậu Nành là anh thôi đấy nhé.”
“Này, cậu đặt tên con gái mình giống đồ ăn thì thôi đi, còn lấy luôn biệt danh đặt cho con Tưởng Tuấn Vỹ à?” Hạ Tử Lăng cũng đưa tay sờ bụng cô, vẻ mặt hào hứng: “Thật mong chờ xem phiên bản thu nhỏ của cậu sẽ thế nào.”
“Gọi là hòa nhập tập thể, không thì nó lại đòi tán con gái tớ.” Thẩm Khinh Bạch nhướn mày cười gian: “Bao giờ cậu với Nguyên Nhược cũng làm một đứa đi, nhìn ba chúng ta mà xem, chỉ còn cậu chưa theo kịp thôi.”
“Em ấy còn nhỏ, nuôi lớn đã.” Hạ Tử Lăng rút tay lại tựa lưng vào ghế nhìn cô từ trên xuống dưới trêu: “Bầu mà mặc váy công chúa thế này nhìn cũng đáng yêu đấy, kiểu đẹp bất ngờ khi về già ấy.”
Cô nhìn sang Chung Đình Diệp đang ngồi bàn bên ghé sát vào tai Thẩm Khinh Bạch thì thầm: “Tớ tò mò thật đấy, bụng to thế này mà hai người vẫn sinh hoạt vợ chồng, dùng tư thế gì để không ảnh hưởng đến em bé vậy?”
Trong chốc lát, đầu Thẩm Khinh Bạch lại hiện lên cảnh ở hành lang, cô ngồi còn anh như nửa quỳ nửa ngồi, cả người mềm nhũn như nước.
Sau khi để cô nghỉ một lúc Chung Đình Diệp và cô đổi chỗ cho nhau.
Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, vội vàng ly nước dừa trên bàn uống liền hai ngụm lớn sau đó quay sang nhìn Hạ Tử Lăng, chuyển chủ đề: “Tiểu Lăng Tử, có phải cậu độc thân lâu quá nên nhu cầu sinh lý không được giải quyết thành ra có vấn đề đúng không?”
Hạ Tử Lăng: “. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên: “Không lẽ cậu với Nguyên Nhược chỉ đắp chăn tâm sự, tính cách hợp nhưng sinh lý lệch—“
Hạ Tử Lăng vội vàng bịt miệng cô lại, liếc mắt ra hiệu: “Chồng cậu quay lại rồi, đàng hoàng chút đi.”
Thẩm Khinh Bạch cười tươi, hài lòng quay sang dính lấy Chung Đình Diệp.
Không lâu sau hôn lễ chính thức bắt đầu, đèn lớn trong sảnh tiệc bỗng nhiên tối đi, ánh sáng ấm áp lấp lánh hiện lên ở hai bên sân khấu. Làn sương trắng mờ nhạt từ dưới sàn lan tỏa len qua những đóa hoa vừa mơ mộng vừa lãng mạn.
Tưởng Tuấn Vỹ và cô dâu xuất hiện giữa sân khấu, ánh đèn tập trung chiếu xuống đỉnh đầu họ, phản chiếu nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cùng ánh mắt đong đầy tình yêu họ trao cho nhau.
Thẩm Khinh Bạch ngả lưng vào ghế mỉm cười nhưng trong mắt đã ngấn nước, chỉ là cố kìm nén để không rơi xuống. Cô nghe nói phụ nữ mang thai mà khóc thì không tốt cho em bé nên đành nhịn.
Hạ Tử Lăng bên cạnh khóc như mưa, dùng gần hết số khăn giấy trên bàn, nhìn kiểu đó ai không biết còn tưởng chú rể trên sân khấu là bạn trai cũ của cô ấy.
Bất chợt, mu bàn tay của Thẩm Khinh Bạch lại bị một bàn tay to nắm lấy, cô quay đầu nhìn Chung Đình Diệp đang nhẹ nhàng xoa mắt cô: “A Bạch, đợi con gái chúng ta chào đời anh muốn tổ chức cho em một đám cưới thật hoành tráng, để cả thế giới này biết em là vợ của Chung Đình Diệp anh, là mẹ của Bánh Sữa.”
Thẩm Khinh Bạch nhìn anh hai giây rồi ật cười, đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi Bánh Sữa, dù giọng có hơi gượng gạo nhưng vẫn rất đáng yêu.
“Ừm, để Bánh Sữa làm hoa đồng, ba người nhà chúng ta cùng nhau lên sân khấu.” Cô mỉm cười gật đầu.
Chung Đình DIệp hơi sững lại, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: “Vẫn phải đợi nữa sao?”
–
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến trước hai ngày dự sinh của Thẩm Khinh Bạch, Chung Đình Diệp sắp xếp để cô nhập viện chờ sinh.
Dù có bảo mẫu và vú em nhưng Mã Như Duy vẫn không yên tâm, nhất quyết vào viện ở cùng cô.
“Đừng ăn nữa, bác sĩ nói Bánh Sữa to quá sợ con khó sinh.” Bà Mã cầm lấy đĩa trái cây từ tay cô, nhìn cái bụng tròn vo liền thở dài: “Sao con lại ăn khỏe như vậy chứ, bụng còn to hơn cả sinh đôi.”
“Mẹ à, là cháu ngoại của mẹ đòi ăn chứ đâu phải con, không cho ăn là nó đá con liền.” Vừa dứt lời, chỗ rốn liền nhô lên một nắm tay nhỏ: “Mẹ! Mẹ nhìn đi! Nó đang phản đối đó!”
“. . . . . .”
Bà Mã cười xoa bụng cô: “Đúng là đồ tham ăn, y hệt mẹ con hồi bé, còn hơn cả nó, chưa chào đời đã nhắm vào đồ ăn.”
“Đúng vậy, con cũng bó tay.” Thẩm Khinh Bạch cười giơ tay ra: “Mẹ đưa đây đi, nếu không nó đá suốt.”
Bà Mã bất lực đưa lại đồ ăn cho cô.
Liên tiếp mấy ngày Thẩm Khinh Bạch chỉ ăn với ngủ mà em bé trong bụng vẫn không chịu ra. Đến ngày dự sinh rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.
Hôm đó, lúc bà Mã ra ngoài, Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn Chung Đình Diệp đang làm việc bên cjanh: “Chồng ơi em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Chung Đình Diệp gật máy tính lại bước đến xoa đầu cô: “Vợ à, chú Lịch nói bụng em có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào, không thể đi lung tung.”
“Nhưng em thấy ngột ngạt lắm, ở trong phòng mãi như thiếu oxy vậy.” Cô thật sự không chịu được nữa.
“Được rồi, đi mười phút thôi rồi mình về nhé.” Chung Đình Diệp cúi người giúp cô mang dép rồi dìu cô đi ra vườn hoa.
Thẩm Khinh Bạch ôm bụng ngẩng đầu nhìn anh: “Chồng à, anh có hồi hộp không?”
“Có một chút.” Chung Đình Diệp cẩn thận dìu cô xuống bậc thang: “Nhưng anh mong chờ nhiều hơn.”
“Có Bánh Sữa rồi anh có còn yêu em nữa không?”
“Không những yêu mà còn yêu nhiều hơn.”
“Nhưng trong nhóm các bà mẹ họ đều than sau khi sinh chồng thay đổi nhiều lắm, đặc biệt là chuyện đó.”
“Sau này em bớt đọc mấy cái đấy đi, ảnh hưởng đến tâm lý.”
Thẩm Khinh Bạch bóp bóp ngón tay anh, nhìn sang: “. . .Vậy anh thì sao?”
Chung Đình Diệp dừng bước, cười như không nhìn cô: “Em sợ anh không yêu em hay là sợ anh không thỏa mãn được em?”
“Gì chứ!” Thẩm Khinh Bạch bị nói trúng tim đen liền đỏ mặt quay đi nhìn đám trẻ đang nô đùa trong vườn: “Em chỉ sợ Bánh Sữa nghịch quá, anh bận chăm nó mà quên mất em.”
Chung Đình Diệp nhéo má cô, bật cười: “Yên tâm, anh sẽ cưng chiều cả hai mẹ con em như con gái.”
Nghe xong câu đó Thẩm Khinh Bạch mỉm cười, định bước tiếp thì đột nhiên bụng co thắt dự dội.
“Chồng ơi không ổn rồi, Bánh Sữa nghe xong cảm động quá muốn ra ngay lập tức!”
Sắc mặt Chung Đình Diệp biến đổi, lập tức bế cô về phòng sinh, cảm thấy tay cô siết chặt lấy anh, anh chuyển sang chạy nhanh, vừa chạy vừa gọi: “Chú Lịch, A Bạch sắp sinh rồi.”
Nghe thấy tiếng anh, chú Lịch nhanh chóng khoác áo blouse chạy ra thấy Thẩm Khinh Bạch mồ hôi đầm đìa liền gọi bác sĩ phụ sản khoa đỡ đẻ.
Bà Mã cũng từ phòng bệnh cjay ra lo lắng: “Đã nói là khôgn cho ra ngoài rồi mà cứ đòi đi.”
Chung Đình Diệp mím môi: “Mẹ, là con đưa cô ấy ra ngoài, lỗi của con.”
“À, thế thì không sao, dù sao đau cũng vào phòng sinh thôi.” Bà Mã lập tức đổi giọng.
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Giờ này rồi mà mẹ cũng không chịu bênh cô một lần? Y tá vội đẩy giường cấp cứu đến, Chung Đình Diệp nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống theo mọi người đẩy vào phòng sinh.
Khi cửa sứp đóng, Thẩm Khinh Bạch nắm chặt mép cửa không buông, ngước mắt nhìn Chung Đình Diệp, bật khóc: “Chồng ơi sinh con đau lắm đó, anh phải nhớ lời anh nói, lúc đó không được thiên vị đâu.”
Chung Đình Diệp siết tay cô, cúi đầu hơn nhẹ lên môi cô: “Ừm, anh chỉ yêu mình em.”
Thẩm Khinh Bạch vốn đã sợ nóng lại thêm việc đang mang thai khiến cô không chờ nổi mà lôi chiếc váy bầu mùa xuân do Chung Đình Diệp chuẩn bị từ trước ra mặc.
Nghĩ tới hôm nay là ngày vui cô đặc biệt chọn một chiếc váy màu hồng nhạt.
Bây giờ tủ quần áo của cô gần như là toàn màu hồng để làm gương cho Bánh Sữa sắp chào đời, Thẩm Khinh Bạch đã hy sinh cách ăn mặc thường ngày chuyển sang những chiếc váy công chúa đáng yêu, điều này cô cũng đã quen dần.
Thẩm Khinh Bạch soi gương, cố gắng mãi mới kéo khóa sau lưng lên đến nửa chừng nhưng không tài nào với tới được đành phải ra ngoài tìm Chung Đình Diệp.
“Chồng ơi giúp em với.”
Chung Đình Diệp gần đây hầu như làm việc trong thu phòng, trừ những cuộc họp quan trọng thì những công việc trong công ty không cần anh đích thân xử lý đều giao cho Tần Vũ.
Nghe thấy tiếng cô gọi Chung Đình Diệp lập tức đặt công việc xuống bước nhanh ra ngoài: “Muốn uống nước hay đói rồi?”
Cô ăn càng ngày càng nhiều, khẩu phần gấp đôi anh, đôi lúc trông cũng hơi sợ cô bị khó tiêu.
Thẩm Khinh Bạch cười: “Trong mắt anh em là một thánh ăn rồi à, mà là kiểu siêu cấp đúng không.”
Chung Đình Diệp bước tới đỡ cô, khóe môi khẽ cong: “Hôm đó ở quán trà đã biết rồi, em như con heo nhỏ cái gì cũng ăn không kén chọn.”
“Mẹ nói ăn được là có phúc mà.” Thẩm Khinh Bạch bật cười, xoay người quay lưng lại: “Kéo khóa giúp em đi, không với tới.”
“Em định mặc bộ này thật à?”
Chung Đình Diệp nhíu mày không kéo khóa lên thêm mà ngược lại kéo xuống thêm: “Ngoan, đi thay bộ khác.”
“Em nóng lắm, không muốn thay.”
Thẩm Khinh Bạch cảm thấy hành động của anh liền quay đầu làm nũng: “Ở tiệc cưới chắc cũng nhiều đồng nghiệp mặc váy, em cũng muốn mặc. Hơn nữa thầy Tưởng khó khăn lắm mới kết hôn, làm anh em thì phải ủng hộ chứ, phải có khí thế một chút.”
Chung Đình Diệp cúi mắt nhìn lướt qua, chân mày hơi nhíu: “Em gọi lộ đùi là có khí thế à?”
Nghe vậy Thẩm Khinh Bạch phì cười: “Anh có thể chuyển trọng tâm chú ý sang chỗ khác được không?”
Cô lùi lại vài bước dang tay xoay một vòng trước mặt anh rồi nháy mắt: “Chồng à, nhìn em mặc váy có giống công chúa không?”
Chung Đình Diệp nhìn vùng da trắng như tuyết sau lưng cô, anh mắt rơi xuống nơi đầy đặn trước ngực cô cổ họng bất giác chuyển động: “Thật sự muốn mặc à?”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu lia lịa: “Ừm, bộ này đẹp mà.”
Khoe miệng Chung Đình Diệp khẽ nhếch lên, anh tiến lên hai bước, một tay đỡ lưng cô tay kia dắt cô về phòng ngủ: “Được, về phòng ngủ anh giúp em.”
Thẩm Khinh Bạch đi theo anh mấy bước, chớp mắt hỏi: “Không cần vào phòng đâu, ngay hành lang cũng được mà.”
Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô đầy ẩn ý: “Em muốn ở hành lang à?”
Andh mắt sâu thẳm của anh khiến Thẩm Khinh Bạch có cảm giác không ổn nhưng vẫn ngẩn người gật đầu: “Ừm.”
“Được.”
Chung Đình Diệp cúi người bế bổng cô lên, quay người đặt cô ngồi lên chiếc tủ cổ có bình hoa giữa hành lang, hai tay đặt lên eo cô nhìn cô chăm chú rồi không kiểm soát được cúi xuống.
Thẩm Khinh Bạch đang thắc mắc anh định làm gì thì anh đã nghiêng đầu hôn xuống.
“Ưm. . .chồng. . .”
Chung Đình Diệp khẽ ngậm lấy môi cô, híp mắt nhìn cô: “Ừ anh đây.”
Thừa lúc anh nói Thẩm Khinh Bạch vội đưa tay đẩy anh, mặt đỏ bừng: “. . .Em không có ý đó mà.”
Chung Đình Diệp nâng gương mặt đỏ hồng của cô lên, đặt những nụ hôn nhẹ lên trán, mắt, chóp mũi: “Nhưng anh muốn.”
Nói xong môi anh lại phủ lên môi cô, lần này sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.
Hương vị ngọt ngào và mềm mại quấn lấy đầu lưỡi khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt như thể quên hết mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau, Chung Đình Diệp mới buông ra, đôi mắt đen thẫm đầy cảm xúc chậm rãi hạ xuống quỳ một chân trước cô.
Thẩm Khinh Bạch nín thở, hai tay theo bản năng nắm chặt mép tủ, còn không quên nhìn chiếc bình cổ bên cạnh rồi khó khăn buông một tay ra ôm chặt lấy nó.
Đắt lắm đấy, không được làm vỡ.
–
Chì vì một cái kéo khóa mà sinh ra một màn mặn nồng khiến lúc hai người đến sảnh tiệc bên trong đã đầy khách khứa.
Chú Tưởng và cô Tưởng thấy họ liền vội bước tới đỡ Thẩm Khinh Bạch, cười hỏi: “Tiểu Bạch, sao bụng con nhìn còn to hơn Tiểu Vân nữa, chồng con nuôi con tốt quá rồi!”
Nghe vậy Chung Đình Diệp mỉm cười gật đầu với hai người.
Thẩm Khinh Bạch ngại ngùng cười: “Con ăn nhiều lại không bị nghén nên bụng trông to hơn một chút.”
“Vậy thì tốt, đỡ phải chịu khổ.” Mẹ Tưởng cười: “Mau vào nào, Tử Lăng đang ngồi bên trong rồi, ngay bàn gần sân khấu ấy.”
Sau khi chúc mừng họ, Thẩm Khinh Bạch khoác tay Chung Đình Diệp cùng bước vào trong đại sảnh.
Đi nagng qua bàn của mấy đồng nghiệp trong trường, không ít người đứng dậy bắt tay chào Chung Đình Diệp khiến nhiều khách mời chú ý, tưởng nhà họ Tưởng mời đại nhân vật nào đến.
Hai người vừa ngồi xuống hiệu trưởng đã mời Chung Đình Diệp đi bàn chuyện xây dựng giai đoạn sau của thư viện.
Hạ Tử Lăng nghiêng đầu nhìn cô cười đùa: “Hai vợ chồng cậu cuối cùng cũng đến, nếu không Tưởng Tuấn Vỹ chắc mất hồn mà cưới.”
Thẩm Khinh Bạch uống một ngụm nước dừa, liế.m môi hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Tử Lăng bật cười: “Chờ lễ vật lớn của cậu chứ sao, cậu ấy nói phải trông vào tiền mừng của cậu để mua sữa cho con.”
Thẩm Khinh Bạch cười bất lực cúi đầu sờ bụng nhắc nhở: “Bánh Sữa, con nghe dì Tử Lưng nói chưa, sau này chỉ được coi anh Đậu Nành là anh thôi đấy nhé.”
“Này, cậu đặt tên con gái mình giống đồ ăn thì thôi đi, còn lấy luôn biệt danh đặt cho con Tưởng Tuấn Vỹ à?” Hạ Tử Lăng cũng đưa tay sờ bụng cô, vẻ mặt hào hứng: “Thật mong chờ xem phiên bản thu nhỏ của cậu sẽ thế nào.”
“Gọi là hòa nhập tập thể, không thì nó lại đòi tán con gái tớ.” Thẩm Khinh Bạch nhướn mày cười gian: “Bao giờ cậu với Nguyên Nhược cũng làm một đứa đi, nhìn ba chúng ta mà xem, chỉ còn cậu chưa theo kịp thôi.”
“Em ấy còn nhỏ, nuôi lớn đã.” Hạ Tử Lăng rút tay lại tựa lưng vào ghế nhìn cô từ trên xuống dưới trêu: “Bầu mà mặc váy công chúa thế này nhìn cũng đáng yêu đấy, kiểu đẹp bất ngờ khi về già ấy.”
Cô nhìn sang Chung Đình Diệp đang ngồi bàn bên ghé sát vào tai Thẩm Khinh Bạch thì thầm: “Tớ tò mò thật đấy, bụng to thế này mà hai người vẫn sinh hoạt vợ chồng, dùng tư thế gì để không ảnh hưởng đến em bé vậy?”
Trong chốc lát, đầu Thẩm Khinh Bạch lại hiện lên cảnh ở hành lang, cô ngồi còn anh như nửa quỳ nửa ngồi, cả người mềm nhũn như nước.
Sau khi để cô nghỉ một lúc Chung Đình Diệp và cô đổi chỗ cho nhau.
Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, vội vàng ly nước dừa trên bàn uống liền hai ngụm lớn sau đó quay sang nhìn Hạ Tử Lăng, chuyển chủ đề: “Tiểu Lăng Tử, có phải cậu độc thân lâu quá nên nhu cầu sinh lý không được giải quyết thành ra có vấn đề đúng không?”
Hạ Tử Lăng: “. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên: “Không lẽ cậu với Nguyên Nhược chỉ đắp chăn tâm sự, tính cách hợp nhưng sinh lý lệch—“
Hạ Tử Lăng vội vàng bịt miệng cô lại, liếc mắt ra hiệu: “Chồng cậu quay lại rồi, đàng hoàng chút đi.”
Thẩm Khinh Bạch cười tươi, hài lòng quay sang dính lấy Chung Đình Diệp.
Không lâu sau hôn lễ chính thức bắt đầu, đèn lớn trong sảnh tiệc bỗng nhiên tối đi, ánh sáng ấm áp lấp lánh hiện lên ở hai bên sân khấu. Làn sương trắng mờ nhạt từ dưới sàn lan tỏa len qua những đóa hoa vừa mơ mộng vừa lãng mạn.
Tưởng Tuấn Vỹ và cô dâu xuất hiện giữa sân khấu, ánh đèn tập trung chiếu xuống đỉnh đầu họ, phản chiếu nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cùng ánh mắt đong đầy tình yêu họ trao cho nhau.
Thẩm Khinh Bạch ngả lưng vào ghế mỉm cười nhưng trong mắt đã ngấn nước, chỉ là cố kìm nén để không rơi xuống. Cô nghe nói phụ nữ mang thai mà khóc thì không tốt cho em bé nên đành nhịn.
Hạ Tử Lăng bên cạnh khóc như mưa, dùng gần hết số khăn giấy trên bàn, nhìn kiểu đó ai không biết còn tưởng chú rể trên sân khấu là bạn trai cũ của cô ấy.
Bất chợt, mu bàn tay của Thẩm Khinh Bạch lại bị một bàn tay to nắm lấy, cô quay đầu nhìn Chung Đình Diệp đang nhẹ nhàng xoa mắt cô: “A Bạch, đợi con gái chúng ta chào đời anh muốn tổ chức cho em một đám cưới thật hoành tráng, để cả thế giới này biết em là vợ của Chung Đình Diệp anh, là mẹ của Bánh Sữa.”
Thẩm Khinh Bạch nhìn anh hai giây rồi ật cười, đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi Bánh Sữa, dù giọng có hơi gượng gạo nhưng vẫn rất đáng yêu.
“Ừm, để Bánh Sữa làm hoa đồng, ba người nhà chúng ta cùng nhau lên sân khấu.” Cô mỉm cười gật đầu.
Chung Đình DIệp hơi sững lại, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: “Vẫn phải đợi nữa sao?”
–
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến trước hai ngày dự sinh của Thẩm Khinh Bạch, Chung Đình Diệp sắp xếp để cô nhập viện chờ sinh.
Dù có bảo mẫu và vú em nhưng Mã Như Duy vẫn không yên tâm, nhất quyết vào viện ở cùng cô.
“Đừng ăn nữa, bác sĩ nói Bánh Sữa to quá sợ con khó sinh.” Bà Mã cầm lấy đĩa trái cây từ tay cô, nhìn cái bụng tròn vo liền thở dài: “Sao con lại ăn khỏe như vậy chứ, bụng còn to hơn cả sinh đôi.”
“Mẹ à, là cháu ngoại của mẹ đòi ăn chứ đâu phải con, không cho ăn là nó đá con liền.” Vừa dứt lời, chỗ rốn liền nhô lên một nắm tay nhỏ: “Mẹ! Mẹ nhìn đi! Nó đang phản đối đó!”
“. . . . . .”
Bà Mã cười xoa bụng cô: “Đúng là đồ tham ăn, y hệt mẹ con hồi bé, còn hơn cả nó, chưa chào đời đã nhắm vào đồ ăn.”
“Đúng vậy, con cũng bó tay.” Thẩm Khinh Bạch cười giơ tay ra: “Mẹ đưa đây đi, nếu không nó đá suốt.”
Bà Mã bất lực đưa lại đồ ăn cho cô.
Liên tiếp mấy ngày Thẩm Khinh Bạch chỉ ăn với ngủ mà em bé trong bụng vẫn không chịu ra. Đến ngày dự sinh rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.
Hôm đó, lúc bà Mã ra ngoài, Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn Chung Đình Diệp đang làm việc bên cjanh: “Chồng ơi em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Chung Đình Diệp gật máy tính lại bước đến xoa đầu cô: “Vợ à, chú Lịch nói bụng em có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào, không thể đi lung tung.”
“Nhưng em thấy ngột ngạt lắm, ở trong phòng mãi như thiếu oxy vậy.” Cô thật sự không chịu được nữa.
“Được rồi, đi mười phút thôi rồi mình về nhé.” Chung Đình Diệp cúi người giúp cô mang dép rồi dìu cô đi ra vườn hoa.
Thẩm Khinh Bạch ôm bụng ngẩng đầu nhìn anh: “Chồng à, anh có hồi hộp không?”
“Có một chút.” Chung Đình Diệp cẩn thận dìu cô xuống bậc thang: “Nhưng anh mong chờ nhiều hơn.”
“Có Bánh Sữa rồi anh có còn yêu em nữa không?”
“Không những yêu mà còn yêu nhiều hơn.”
“Nhưng trong nhóm các bà mẹ họ đều than sau khi sinh chồng thay đổi nhiều lắm, đặc biệt là chuyện đó.”
“Sau này em bớt đọc mấy cái đấy đi, ảnh hưởng đến tâm lý.”
Thẩm Khinh Bạch bóp bóp ngón tay anh, nhìn sang: “. . .Vậy anh thì sao?”
Chung Đình Diệp dừng bước, cười như không nhìn cô: “Em sợ anh không yêu em hay là sợ anh không thỏa mãn được em?”
“Gì chứ!” Thẩm Khinh Bạch bị nói trúng tim đen liền đỏ mặt quay đi nhìn đám trẻ đang nô đùa trong vườn: “Em chỉ sợ Bánh Sữa nghịch quá, anh bận chăm nó mà quên mất em.”
Chung Đình Diệp nhéo má cô, bật cười: “Yên tâm, anh sẽ cưng chiều cả hai mẹ con em như con gái.”
Nghe xong câu đó Thẩm Khinh Bạch mỉm cười, định bước tiếp thì đột nhiên bụng co thắt dự dội.
“Chồng ơi không ổn rồi, Bánh Sữa nghe xong cảm động quá muốn ra ngay lập tức!”
Sắc mặt Chung Đình Diệp biến đổi, lập tức bế cô về phòng sinh, cảm thấy tay cô siết chặt lấy anh, anh chuyển sang chạy nhanh, vừa chạy vừa gọi: “Chú Lịch, A Bạch sắp sinh rồi.”
Nghe thấy tiếng anh, chú Lịch nhanh chóng khoác áo blouse chạy ra thấy Thẩm Khinh Bạch mồ hôi đầm đìa liền gọi bác sĩ phụ sản khoa đỡ đẻ.
Bà Mã cũng từ phòng bệnh cjay ra lo lắng: “Đã nói là khôgn cho ra ngoài rồi mà cứ đòi đi.”
Chung Đình Diệp mím môi: “Mẹ, là con đưa cô ấy ra ngoài, lỗi của con.”
“À, thế thì không sao, dù sao đau cũng vào phòng sinh thôi.” Bà Mã lập tức đổi giọng.
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Giờ này rồi mà mẹ cũng không chịu bênh cô một lần? Y tá vội đẩy giường cấp cứu đến, Chung Đình Diệp nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống theo mọi người đẩy vào phòng sinh.
Khi cửa sứp đóng, Thẩm Khinh Bạch nắm chặt mép cửa không buông, ngước mắt nhìn Chung Đình Diệp, bật khóc: “Chồng ơi sinh con đau lắm đó, anh phải nhớ lời anh nói, lúc đó không được thiên vị đâu.”
Chung Đình Diệp siết tay cô, cúi đầu hơn nhẹ lên môi cô: “Ừm, anh chỉ yêu mình em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương