Hương thơm đầy cảm xúc lan tỏa khắp phòng ngủ như một tấm lưới mềm mại bao phủ mọi vật xung quanh.
Ánh trăng đổ xuống tràn qua cửa sổ chiếu lên hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau khiến chúng trở nên mờ ảo, căn phòng yên lặng trở lại lúc nửa đêm.
Chung Đình Diệp chống tay hai bên vai cô, trong mắt vẫn còn sót lại chút d.ục vọ.ng chưa tan, cúi đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch đang nằm dưới thân mình, không nhịn được lại hôn cô thêm một cái.
“Cảm ơn em, vợ yêu.”
“Không có gì , là em tự nguyện.” Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm chặt eo anh khiến cả hai càng dính sát vào nhau hơn.
Chung Đình Diệp cảm nhận được hành động của cô liền nhướn mày: “Vẫn còn muốn à?”
“. . .Không phải.” Thẩm Khinh Bạch bị câu hỏi của anh làm đỏ mặt, khẽ li.ếm môi nói: “Đợi một lát rồi ra ngoài, khả năng trúng sẽ cao hơn.”
Chung Đình Diệp ngẩn ra một lúc rồi bật cười: “Học ở đâu vậy?”
“Trên mấy app hỗ trợ thụ thai đều dạy như vậy mà.” Thẩm Khinh Bạch giơ tay lau mồ hôi trên trán anh, mỉm cười cổ vũ: “Chồng à, anh cố thêm mười phút nữa được không?”
Chung Đình Diệp bị cô chọc cười ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nếu em muốn thêm anh vẫn có thể chiều em tiếp.”
“Thôi, không cần đâu.” Cô không muốn đánh trận đến sáng đâu, rượu có ngon nhưng cũng không thể quá tham được.
Vài phút sau, Thẩm Khinh Bạch sợ anh mệt liền vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: “Anh nằm xuống đi, tư thế này cũng được.”
Chung Đình Diệp nghe vậy cười khẽ, vốn định không nói mệt nhưng thấy ánh mắt kiên định của cô đành nghiêng người nằm xuống.
Thẩm Khinh Bạch áp sát vào người anh, mặt vùi vào lồng ng.ực anh: “Chồng à, anh muốn con trai hay con gái?”
“Trai hay gái đều được.” Chỉ cần cô sinh thì anh đều yêu.
“Em hy vọng là con trai, khuôn mặt giống anh sau này tìm con dâu cũng dễ.” Thẩm Khinh Bạch cười: “Nếu mà giống em thì chắc khó lấy chồng.”
Chung Đình Diệp nhẹ nhàng véo tai cô, cười hỏi: “Sao lại thế?”
“Anh từng vào phòng em rồi mà, chăc cũng biết toàn màu hồng nhưng thật ra em không thích, là do bà Mã nói rằng như vậy có thể nâng cao gu của em.”
Thẩm Khinh Bạch nghĩ lại: “Từ nhỏ em đã là đại ca của trẻ con, mấy anh lớn hơn em cũng nghe lời rm, em có thể dẫn cả nhóm đi chọc tổ ong, đi bắt cua dưới sông thậm chí còn dùng dây buộc chân ếch để cho nó chạy đua.”
Năm đó bà Mã biết chuyện thì tức đến mức huyết áp tăng vọt, thậm chí còn nghi ngờ giới tính của em, đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
Sau đó để dạy dỗ em theo hướng thục nữ, bà ấy đăng ký đủ loại lớp như học đàn, cờ, thư pháp, hát, khiêu vũ, tất cả những gì liên quan đến con gái. Nhưng chưa được bao lâu giáo viên đã đến tận nhà trả lại học phí.
“Cô Mã, hay là cô đưa con gái về tự dạy đi.”
“Sao thế? Là do nó không có năng khiếu à?”
“Đó cũng là một phần, nhưng quan trọng hơn là nó kéo cả lớp theo, không đứa nfo muốn học, suốt ngày đòi bái nó làm đại ca.”
Thẩm Khinh Bạch kể đến đây không nhịn được cười: “Vậy nên vẫn đừng sinh con gái, nhỡ đâu giống em.”
Chung Đình Diệp cúi đầu chạm vào trán cô, trong mắt đầy ý cười: “Anh lại muốn có một đứa con gái để nhìn thấy hình ảnh hồi nhỏ của em.”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Còn cô thì không muốn trở thành phiên bản thứ hai của bà Mã đâu.
–
Từ lúc quyết định sinh con, Thẩm Khinh Bạch đành đau lòng dâng hết đồ ăn vặt của mình cho Nha Hổ, chú ý đến chế độ ăn uống và vận động.
Chỉ là việc chạy bộ lại nằm ngoài khả năng chấp nhận của cô.
Giữa mùa đông lạnh giá việc bò ra khỏi chăn ấm đối với cô đã là cực hình rồi mà nay lại còn phải chạy trong gió lạnh, thật sự không thể chịu nổi.
“Chồng ơi mình chạy bộ trong phòng tập gym được không?” Ngay ngày đầu tiên thựuc hiện kế hoạch tập luyện Thẩm Khinh Bạch đã bắt đầu rút lui.
“A Bạch, anh đã tra rồi, nếu em bé khong khỏe mạnh không chỉ đứa trẻ phải chịu đau mà bố mẹ cũng vậy.” Chung Đình Diệp thay xong đồ thể thao đứng cạnh giường giúp cô mặc đồ: “Giơ tay phải lên.”
Thẩm Khinh Bạch ngoan ngoãn giơ tay phải, miệng lẩm bẩm: “Mẹ nói em từ nhỏ đã khỏe rồi chắc không sao đâu, hơn nữa anh cũng khỏe như vậy, dù không tập luyện thì bánh bao nhỏ vẫn sẽ rất khỏe mạnh.”
Chung Đình Diệp không nghe mấy lí lẽ kì cục đó, lập tức bế cô vào phòng tắm rửa mặt.
Dù Thẩm Khinh Bạch không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì bài tập này cũng phải kiên trì đến khi cô mang thai thành công mới thôi.
Cứ như vậy quãng thời gian tiếp theo, để giảm tần suất chạy bộ cô thường xuyên đánh dấu ngày rụng trứng trong một cuốn sổ nhỏ.
Chớp mắt đã đến thứ hai, buổi họp của lãnh đạo và cổ đông cao cấp cũng là cuộc họp cuối cùng trước Tết.
Chung Đình Diệp sải bước tiến vào phòng họp, còn chưa kịp ngồi xuống mọi người đã đồng loạt đứng dậy chào: “Chào buổi sáng tổng giám đốc.”
Chung Đình Diệp ngẩng đầu nhìn họ, trong mắt thoáng qua một tia bất ngờ nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Ừm, ngồi đi.” Anh kéo ghế xuống ngồi, ánh mắt quét qua một lượt, trong phòng họp ngoại trừ Chung Bác Văn và Chung Tử Du vắng mặt thì các lãnh đạo cấp cao và cổ đông đều có mặt đầy đủ.
Chung Đình Diệp gõ ngón tay lên bàn của Phó tổng: “Bắt đầu họp đi.”
Phó tổng gật đầu rồi yêu cầu từng bộ phận lần lượt báo cáo tổng kết công việc nửa năm qua và kế hoạch năm tới.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua từng bộ phận lần lượt báo cáo tình hình dự án và doanh thu của mình sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chung Đình Diệp.
Những cổ đông vốn đang mệt mỏi buồn ngủ lập tức ngồi thẳng dậy, tỉnh táo trở lại, chờ đợi anh công bố lời hứa đã đưa ra cách đây nửa năm.
Chung Đình Diệp đặt bút máy xuống, liếc mắt ra hiệu cho Tần Vũ ngồi bên cạnh bắt đầu.
Tần Vũ đứng dậy từ ghế bên cạnh bật file trong máy tính và chiếu lên màn hình lớn.
“Đây là toàn bộ hợp đồng các dự án do Tổng giám đốc ký cá nhân trong vòng nửa năm qua.” Anh trình bày bằng hình ảnh các bản hợp đồng vô cùng dễ nhìn và trực quan.
Khi mọi người nhìn thấy màn hình lớn tràn ngập hợp đồng tất cả đều sững sờ, chưa tính đến thành tích của cả đội ngũ kinh doanh, chỉ riêng anh trong nửa năm đã ký được hợp đồng với nhiều công ty niêm yết, điều này không phải ai cũng làm được.
Còn chưa cần biết con số tổng kết đã có không ít người trầm trồ khen ngợi.
“Chỉ cần nhìn qua tên mấy công ty kia thôi cũng đủ thấy mỗi hợp đồng đều rất lớn.”
“Không sai, năng lực thế này chỉ có Tổng giám đốc mới có, tôi làm mười mấy năm trong công ty rồi mà chưa từng thấy kết quả nào như vậy.”
“Phải để người trẻ lên nắm quyền thôi, xã hội đang phát triển, mấy ông già chúng ta nên nghỉ ngơi hưởng hoa hồng thôi là vừa.”
Cho mọi người bàn tán đủ, Tần Vũ không nhanh không chậm mở bảng tổng kết tài chính: “Mời mọi người nhìn, đây là bài thi Tổng giám đốc giao cho quý vị.”
Nghe vậy mọi người lại nhìn về phía màn hìn lớn, con số đánh dấu đỏ được phóng to đến choáng ngợp, thậm chí vượt mức cam kết ban đầu đến tận 2 tỷ.
Căn phòng họp lạnh ngắt vài phút, mọi người nhìn nhau rồi đột nhiên vỗ tay rì rào, biểu thí sự thán phục từ tận đáy lòng.
Một người đứng dậy phát biểu: “Tổng giám đốc, có anh lãnh đạo công ty tôi yên tâm, từ nay về sau anh làm gì tôi đều ủng hộ.”
“Đúng, tôi già rồi, chuyện lớn đừng hỏi ý kiến lão già như tôi nữa, cứ để tổng giám đốc quyết định là được.”
Mọi người lần lượt bày tỏ sự trung thành, từ không công nhận, nghi ngờ, đến tán dương, tất cả chí mất đúng nửa năm.
Chung Đình Diệp chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản lướt qua mọi người, giọng nói lãnh đạm: “Tan họp.”
–
Thời gian vô tình trôi đến Tết nguyên đán, thời điểm náo nhiệt nhất trong năm.
Thẩm Khinh Bạch đang thu dọn hành lý trong phòng thay đồ, lần này phải về nhà cũ ở ba ngày, còn phải cùng Chung Đình Diệp đi chúc tết khắp nơi nên cô đang bận rộn chuẩn bị đủ thứ.
Khi đang cúi đầu sắp xếp đồ lót thì điện thoại trên bàn rung lên, cô nhìn là tin nhắn của bà Mã.
[Mùng hai con với Tiểu Chung có về nhà mẹ không? Mẹ đã chuẩn bị hết quà cáp rồi, chỉ chờ hai đứa về thôi. Nếu được thì ở lại mấy hôm, mẹ sẽ chuẩn bị những món hai đứa thích ăn, bố mẹ đợi con về ăn tết cùng.]
Thẩm Khinh Bạch đọc tin nhắn sống mũi bất giác cay cay, mặc dù bà Mã không nhắc chuyện Tết nhưng cô biết rõ bố mẹ chắc chắn không quen với việc cô không có mặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy bà Mã nói chuyện dè dặt như vậy.
Ông bà nội ăn Tết bên nhà bác, bà Mã sợ cô về nhà sẽ thấy lạnh lẽo nên không về quê.
Thẩm Khinh Bạch mở khung soạn tin nhắn, dõ được mấy chữ thì chợt khựng lại. Cô không rõ nhà họ Chung có phong tục gì, không dám chắc có thể về nhà mẹ đẻ được hay không.
“Sao thế?” Chung Đình Diệp bước đến thấy cô buồn buồn.
Thẩm Khinh Bạch quay sang bổ nhào vào lòng anh, hít mũi: “Chồng à, năm nay là năm đầu tiên em không ăn Tết ở nhà.”
Chung Đình Diệp giơ tay xoa đầu cô, nghe ra ẩn ý trong lời nói: “Anh đã nói với ông nội rồi, đêm giao thừa sẽ đón bố mẹ về nhà cũ cùng nhau ăn Tết.”
“Thật sao?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
“Chồng à, thì ra anh đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi.”
“Ừm, chỉ còn chờ xem bố mẹ có muốn qua không thôi.”
“Họ muốn lắm rồi, từ lâu đã muốn đến thăm ông nội và bác cả, chỉ là chưa có dịp.”
“Vậy được, hôm đó chúng ta đến đón bố mẹ.”
Thẩm Khinh Bạch mừng rỡ ôm anh, hôn mạnh lên mặt anh một cái: “Được, về phòng ngủ nào.”
Chung Đình Diệp nhướn mày: “Làm gì?”
“Tặng ông nội một đứa chắt để chơi.” Thẩm Khinh Bạch còn đưa tay kéo áo choàng tắm của anh, luồn tay vào bên trong cười tinh quái: “Em thích trẻ con, nhưng còn thích quá trình tạo ra tụi nhỏ hơn, thời gian không chờ ai đâu.”
Lúc bàn tay mềm mại của Thẩm Khinh Bạch chạm vào ngực của Chung Đình Diệp, hơi thở của anh liền trở nên nặng nề, siết chặt eo cô rồi sải bước đưa cô vào phòng ngủ.
“Chắt gái ông nội sẽ càng thích hơn.”
“Được thôi, vậy thì tạo một cặp sinh đôi một trai một gái.” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu hôn anh.
Tới đêm giao thừa, Mã Như Duy thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác vẫn không hài lòng: “Lão Thẩm, ông nói xem cái áo này của tôi có đỏ quá không? Bên thông gia liệu có chê bai gì không?”
“Tết mà không mặc đỏ thì mặc đen à?” Thẩm Đông Hoa vừa chải đầu trước gương vừa quay lại: “Bà xem kiểu tóc này của tôi có ổn không?”
Mã Như Duy quay đầu nhìn lập tức sững người: “Ông chải đầu kiểu Hán gian à, đầu óc ông có vấn đề rồi!”
“Hán gian sao?”
*Hán gian là những người phản bội đất nước, giống như lũ Cali vậy đó.
Thẩm Đông Hoa nhìn kỹ vào gương, giọng diệu thay đổi: “Đây là kiểu Thượng Hải ngày xưa, bà không hiểu.”
Mã Như Duy bị cái giọng điệu đó của ông chọc cười: “Chúng ta có đi Thượng Hải đâu, mau chải tóc lại đàng hoàng giúp tôi.”
Vừa dứt lời, ở huyền quan vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Khinh Bạch bất ngờ cất giọng: “Bố, mẹ, hai người chuẩn bị xong chưa?”
Khi thấy kiểu tóc của ông Thẩm cô bật cười: “Bố, bố định hóa trang thành Hứa Văn Cường đấy à? Con có nên gọi bố là đại ca không?”
“Xùy, con đừng nói linh tinh với bố.” Thẩm Đông Hoa liếc thấy Chung Đình Diệp ở phía sau liền cười nói: “Tiểu Chung, bố mặc như vày đến gặp ông con có ổn không?”
Chung Đình Diệp mỉm cười: “Bố, được mà, ông nội cũng thích xem Bến Thượng Hải lắm.”
“Thế thì đi vậy.” Thẩm Đông Hoa quay lại gọi vào trong nhà: “Bà Thẩm, theo đại ca lên đường nào.”
Mã Như Duy đeo túi trên tay, vừa đi vừa nói: “Đừng gọi linh tinh, tôi đâu phải Phùng Trình Trình.”
Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp nhìn nhau cố nhịn cười.
Đêm 30, đường phố ít xe, chỉ mất nửa tiếng đã đến biệt thự Lê Viên.
Nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt Thẩm Đông Hoa vô thức nhìn vợ một cái, nghĩ thầm nhà họ Chung ở Vân Thành quả là danh hào môn gia thế.
Chiếc xe đen vừa lăn bánh vào cổng Chung Di Huyên đã cười tươi chạy ra đỡ ông nội: “Ông nội, anh hai và chị dâu đến rồi.”
“Con bé này còn sốt rượt hơn cả ông.” Dù nói vậy nhưng ông cụ đã bước nhanh hơn hẳn, cả nhà bác cả cũng đi theo ra đón.
“Ông còn đích thân ra đón nữa, khách sáo quá ạ.” Mã Như Duy cũng không còn lạ gì ông, cười bước tới đỡ tay ông.
“Phải vậy chứ, lần đầu mọi người đến nhà tôi phải ra đón mới là phép tắc.” Rõ ràng hôm nay ông rất vui.
Cả nhà bác cả cũng đến chào hỏi, sau một hồi trò chuyện rôm rả mọi người cùng vào nhà.
“Thông gia, uống trà nào.” Bác gái Minh Diệp Dung cũng rất vui, năm nay là cái Tết đông vui nhất của Lê Viên suốt bao năm qua.
“Chị khách sáo rồi.” Mã Như Duy cầm chén trà nhấp một ngụm rồi khen: “Trà ngon thật, vị ngọt hậu rất dễ uống.”
Ông cụ và Thẩm Đông Hoa ngồi nói chuyện như tìm được tri kỷ, nói chuyện rất hợp ý. Trên mặt ông cụ nở nụ cười hiếm thấy, nhìn cả nhà sum vầy ông vui vẻ nói: “Hôm nay cả nhà đều có mặt, hay là chúng ta bàn chuyện cưới xin của hai đứa luôn?”
Mã Như Duy vốn cũng định có ý này khi đến, giờ nhe ông cụ chủ động đề cập mặt mày rạng rỡ: “Được ạ, ông đã xem ngày nào đẹp chưa?”
“Mùng 1 tháng 5 với mùnh 1 tháng tám năm sau, hai vị chọn một ngày đi.” Ông cụ nhìn hai vợ chồng Thẩm gia cười hiển hậu .
“Mùng 1 tháng 5 là đẹp.”
“Mùng 1 tháng 8 tốt hơn.”
Thẩm Đông Hoa nhìn vợ lặng lẽ đổi giọng: “Ờ. . .mùng 1 tháng 5 nghỉ lễ dài thuận tiện cho bạn bè đến dự.”
Mọi người thống nhất được ngày cưới rồi đồng loạt quay sang hai nhân vật chính ngồi bên ghế sofa: “Các con thấy sao?”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Chung Đình Diệp: “. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch ngẩn người quay sang nhìn anh: “Chồng, anh thấy sao?”
“Anh nghe em.” Chung Đình Diệp lại đá quả bóng về phía cô.
Cả phòng khách đồng lạot đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Khinh Bạch, cô nuốt nước bọt nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình: “Con thấy sinh bánh bao nhỏ xong rồi cưới sẽ hợp lý hơn.”
Mã Như Duy là người phản ứng đầu tiên: “Có rồi à!”
Ánh trăng đổ xuống tràn qua cửa sổ chiếu lên hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau khiến chúng trở nên mờ ảo, căn phòng yên lặng trở lại lúc nửa đêm.
Chung Đình Diệp chống tay hai bên vai cô, trong mắt vẫn còn sót lại chút d.ục vọ.ng chưa tan, cúi đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch đang nằm dưới thân mình, không nhịn được lại hôn cô thêm một cái.
“Cảm ơn em, vợ yêu.”
“Không có gì , là em tự nguyện.” Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm chặt eo anh khiến cả hai càng dính sát vào nhau hơn.
Chung Đình Diệp cảm nhận được hành động của cô liền nhướn mày: “Vẫn còn muốn à?”
“. . .Không phải.” Thẩm Khinh Bạch bị câu hỏi của anh làm đỏ mặt, khẽ li.ếm môi nói: “Đợi một lát rồi ra ngoài, khả năng trúng sẽ cao hơn.”
Chung Đình Diệp ngẩn ra một lúc rồi bật cười: “Học ở đâu vậy?”
“Trên mấy app hỗ trợ thụ thai đều dạy như vậy mà.” Thẩm Khinh Bạch giơ tay lau mồ hôi trên trán anh, mỉm cười cổ vũ: “Chồng à, anh cố thêm mười phút nữa được không?”
Chung Đình Diệp bị cô chọc cười ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nếu em muốn thêm anh vẫn có thể chiều em tiếp.”
“Thôi, không cần đâu.” Cô không muốn đánh trận đến sáng đâu, rượu có ngon nhưng cũng không thể quá tham được.
Vài phút sau, Thẩm Khinh Bạch sợ anh mệt liền vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: “Anh nằm xuống đi, tư thế này cũng được.”
Chung Đình Diệp nghe vậy cười khẽ, vốn định không nói mệt nhưng thấy ánh mắt kiên định của cô đành nghiêng người nằm xuống.
Thẩm Khinh Bạch áp sát vào người anh, mặt vùi vào lồng ng.ực anh: “Chồng à, anh muốn con trai hay con gái?”
“Trai hay gái đều được.” Chỉ cần cô sinh thì anh đều yêu.
“Em hy vọng là con trai, khuôn mặt giống anh sau này tìm con dâu cũng dễ.” Thẩm Khinh Bạch cười: “Nếu mà giống em thì chắc khó lấy chồng.”
Chung Đình Diệp nhẹ nhàng véo tai cô, cười hỏi: “Sao lại thế?”
“Anh từng vào phòng em rồi mà, chăc cũng biết toàn màu hồng nhưng thật ra em không thích, là do bà Mã nói rằng như vậy có thể nâng cao gu của em.”
Thẩm Khinh Bạch nghĩ lại: “Từ nhỏ em đã là đại ca của trẻ con, mấy anh lớn hơn em cũng nghe lời rm, em có thể dẫn cả nhóm đi chọc tổ ong, đi bắt cua dưới sông thậm chí còn dùng dây buộc chân ếch để cho nó chạy đua.”
Năm đó bà Mã biết chuyện thì tức đến mức huyết áp tăng vọt, thậm chí còn nghi ngờ giới tính của em, đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
Sau đó để dạy dỗ em theo hướng thục nữ, bà ấy đăng ký đủ loại lớp như học đàn, cờ, thư pháp, hát, khiêu vũ, tất cả những gì liên quan đến con gái. Nhưng chưa được bao lâu giáo viên đã đến tận nhà trả lại học phí.
“Cô Mã, hay là cô đưa con gái về tự dạy đi.”
“Sao thế? Là do nó không có năng khiếu à?”
“Đó cũng là một phần, nhưng quan trọng hơn là nó kéo cả lớp theo, không đứa nfo muốn học, suốt ngày đòi bái nó làm đại ca.”
Thẩm Khinh Bạch kể đến đây không nhịn được cười: “Vậy nên vẫn đừng sinh con gái, nhỡ đâu giống em.”
Chung Đình Diệp cúi đầu chạm vào trán cô, trong mắt đầy ý cười: “Anh lại muốn có một đứa con gái để nhìn thấy hình ảnh hồi nhỏ của em.”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Còn cô thì không muốn trở thành phiên bản thứ hai của bà Mã đâu.
–
Từ lúc quyết định sinh con, Thẩm Khinh Bạch đành đau lòng dâng hết đồ ăn vặt của mình cho Nha Hổ, chú ý đến chế độ ăn uống và vận động.
Chỉ là việc chạy bộ lại nằm ngoài khả năng chấp nhận của cô.
Giữa mùa đông lạnh giá việc bò ra khỏi chăn ấm đối với cô đã là cực hình rồi mà nay lại còn phải chạy trong gió lạnh, thật sự không thể chịu nổi.
“Chồng ơi mình chạy bộ trong phòng tập gym được không?” Ngay ngày đầu tiên thựuc hiện kế hoạch tập luyện Thẩm Khinh Bạch đã bắt đầu rút lui.
“A Bạch, anh đã tra rồi, nếu em bé khong khỏe mạnh không chỉ đứa trẻ phải chịu đau mà bố mẹ cũng vậy.” Chung Đình Diệp thay xong đồ thể thao đứng cạnh giường giúp cô mặc đồ: “Giơ tay phải lên.”
Thẩm Khinh Bạch ngoan ngoãn giơ tay phải, miệng lẩm bẩm: “Mẹ nói em từ nhỏ đã khỏe rồi chắc không sao đâu, hơn nữa anh cũng khỏe như vậy, dù không tập luyện thì bánh bao nhỏ vẫn sẽ rất khỏe mạnh.”
Chung Đình Diệp không nghe mấy lí lẽ kì cục đó, lập tức bế cô vào phòng tắm rửa mặt.
Dù Thẩm Khinh Bạch không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì bài tập này cũng phải kiên trì đến khi cô mang thai thành công mới thôi.
Cứ như vậy quãng thời gian tiếp theo, để giảm tần suất chạy bộ cô thường xuyên đánh dấu ngày rụng trứng trong một cuốn sổ nhỏ.
Chớp mắt đã đến thứ hai, buổi họp của lãnh đạo và cổ đông cao cấp cũng là cuộc họp cuối cùng trước Tết.
Chung Đình Diệp sải bước tiến vào phòng họp, còn chưa kịp ngồi xuống mọi người đã đồng loạt đứng dậy chào: “Chào buổi sáng tổng giám đốc.”
Chung Đình Diệp ngẩng đầu nhìn họ, trong mắt thoáng qua một tia bất ngờ nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Ừm, ngồi đi.” Anh kéo ghế xuống ngồi, ánh mắt quét qua một lượt, trong phòng họp ngoại trừ Chung Bác Văn và Chung Tử Du vắng mặt thì các lãnh đạo cấp cao và cổ đông đều có mặt đầy đủ.
Chung Đình Diệp gõ ngón tay lên bàn của Phó tổng: “Bắt đầu họp đi.”
Phó tổng gật đầu rồi yêu cầu từng bộ phận lần lượt báo cáo tổng kết công việc nửa năm qua và kế hoạch năm tới.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua từng bộ phận lần lượt báo cáo tình hình dự án và doanh thu của mình sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chung Đình Diệp.
Những cổ đông vốn đang mệt mỏi buồn ngủ lập tức ngồi thẳng dậy, tỉnh táo trở lại, chờ đợi anh công bố lời hứa đã đưa ra cách đây nửa năm.
Chung Đình Diệp đặt bút máy xuống, liếc mắt ra hiệu cho Tần Vũ ngồi bên cạnh bắt đầu.
Tần Vũ đứng dậy từ ghế bên cạnh bật file trong máy tính và chiếu lên màn hình lớn.
“Đây là toàn bộ hợp đồng các dự án do Tổng giám đốc ký cá nhân trong vòng nửa năm qua.” Anh trình bày bằng hình ảnh các bản hợp đồng vô cùng dễ nhìn và trực quan.
Khi mọi người nhìn thấy màn hình lớn tràn ngập hợp đồng tất cả đều sững sờ, chưa tính đến thành tích của cả đội ngũ kinh doanh, chỉ riêng anh trong nửa năm đã ký được hợp đồng với nhiều công ty niêm yết, điều này không phải ai cũng làm được.
Còn chưa cần biết con số tổng kết đã có không ít người trầm trồ khen ngợi.
“Chỉ cần nhìn qua tên mấy công ty kia thôi cũng đủ thấy mỗi hợp đồng đều rất lớn.”
“Không sai, năng lực thế này chỉ có Tổng giám đốc mới có, tôi làm mười mấy năm trong công ty rồi mà chưa từng thấy kết quả nào như vậy.”
“Phải để người trẻ lên nắm quyền thôi, xã hội đang phát triển, mấy ông già chúng ta nên nghỉ ngơi hưởng hoa hồng thôi là vừa.”
Cho mọi người bàn tán đủ, Tần Vũ không nhanh không chậm mở bảng tổng kết tài chính: “Mời mọi người nhìn, đây là bài thi Tổng giám đốc giao cho quý vị.”
Nghe vậy mọi người lại nhìn về phía màn hìn lớn, con số đánh dấu đỏ được phóng to đến choáng ngợp, thậm chí vượt mức cam kết ban đầu đến tận 2 tỷ.
Căn phòng họp lạnh ngắt vài phút, mọi người nhìn nhau rồi đột nhiên vỗ tay rì rào, biểu thí sự thán phục từ tận đáy lòng.
Một người đứng dậy phát biểu: “Tổng giám đốc, có anh lãnh đạo công ty tôi yên tâm, từ nay về sau anh làm gì tôi đều ủng hộ.”
“Đúng, tôi già rồi, chuyện lớn đừng hỏi ý kiến lão già như tôi nữa, cứ để tổng giám đốc quyết định là được.”
Mọi người lần lượt bày tỏ sự trung thành, từ không công nhận, nghi ngờ, đến tán dương, tất cả chí mất đúng nửa năm.
Chung Đình Diệp chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản lướt qua mọi người, giọng nói lãnh đạm: “Tan họp.”
–
Thời gian vô tình trôi đến Tết nguyên đán, thời điểm náo nhiệt nhất trong năm.
Thẩm Khinh Bạch đang thu dọn hành lý trong phòng thay đồ, lần này phải về nhà cũ ở ba ngày, còn phải cùng Chung Đình Diệp đi chúc tết khắp nơi nên cô đang bận rộn chuẩn bị đủ thứ.
Khi đang cúi đầu sắp xếp đồ lót thì điện thoại trên bàn rung lên, cô nhìn là tin nhắn của bà Mã.
[Mùng hai con với Tiểu Chung có về nhà mẹ không? Mẹ đã chuẩn bị hết quà cáp rồi, chỉ chờ hai đứa về thôi. Nếu được thì ở lại mấy hôm, mẹ sẽ chuẩn bị những món hai đứa thích ăn, bố mẹ đợi con về ăn tết cùng.]
Thẩm Khinh Bạch đọc tin nhắn sống mũi bất giác cay cay, mặc dù bà Mã không nhắc chuyện Tết nhưng cô biết rõ bố mẹ chắc chắn không quen với việc cô không có mặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy bà Mã nói chuyện dè dặt như vậy.
Ông bà nội ăn Tết bên nhà bác, bà Mã sợ cô về nhà sẽ thấy lạnh lẽo nên không về quê.
Thẩm Khinh Bạch mở khung soạn tin nhắn, dõ được mấy chữ thì chợt khựng lại. Cô không rõ nhà họ Chung có phong tục gì, không dám chắc có thể về nhà mẹ đẻ được hay không.
“Sao thế?” Chung Đình Diệp bước đến thấy cô buồn buồn.
Thẩm Khinh Bạch quay sang bổ nhào vào lòng anh, hít mũi: “Chồng à, năm nay là năm đầu tiên em không ăn Tết ở nhà.”
Chung Đình Diệp giơ tay xoa đầu cô, nghe ra ẩn ý trong lời nói: “Anh đã nói với ông nội rồi, đêm giao thừa sẽ đón bố mẹ về nhà cũ cùng nhau ăn Tết.”
“Thật sao?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
“Chồng à, thì ra anh đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi.”
“Ừm, chỉ còn chờ xem bố mẹ có muốn qua không thôi.”
“Họ muốn lắm rồi, từ lâu đã muốn đến thăm ông nội và bác cả, chỉ là chưa có dịp.”
“Vậy được, hôm đó chúng ta đến đón bố mẹ.”
Thẩm Khinh Bạch mừng rỡ ôm anh, hôn mạnh lên mặt anh một cái: “Được, về phòng ngủ nào.”
Chung Đình Diệp nhướn mày: “Làm gì?”
“Tặng ông nội một đứa chắt để chơi.” Thẩm Khinh Bạch còn đưa tay kéo áo choàng tắm của anh, luồn tay vào bên trong cười tinh quái: “Em thích trẻ con, nhưng còn thích quá trình tạo ra tụi nhỏ hơn, thời gian không chờ ai đâu.”
Lúc bàn tay mềm mại của Thẩm Khinh Bạch chạm vào ngực của Chung Đình Diệp, hơi thở của anh liền trở nên nặng nề, siết chặt eo cô rồi sải bước đưa cô vào phòng ngủ.
“Chắt gái ông nội sẽ càng thích hơn.”
“Được thôi, vậy thì tạo một cặp sinh đôi một trai một gái.” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu hôn anh.
Tới đêm giao thừa, Mã Như Duy thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác vẫn không hài lòng: “Lão Thẩm, ông nói xem cái áo này của tôi có đỏ quá không? Bên thông gia liệu có chê bai gì không?”
“Tết mà không mặc đỏ thì mặc đen à?” Thẩm Đông Hoa vừa chải đầu trước gương vừa quay lại: “Bà xem kiểu tóc này của tôi có ổn không?”
Mã Như Duy quay đầu nhìn lập tức sững người: “Ông chải đầu kiểu Hán gian à, đầu óc ông có vấn đề rồi!”
“Hán gian sao?”
*Hán gian là những người phản bội đất nước, giống như lũ Cali vậy đó.
Thẩm Đông Hoa nhìn kỹ vào gương, giọng diệu thay đổi: “Đây là kiểu Thượng Hải ngày xưa, bà không hiểu.”
Mã Như Duy bị cái giọng điệu đó của ông chọc cười: “Chúng ta có đi Thượng Hải đâu, mau chải tóc lại đàng hoàng giúp tôi.”
Vừa dứt lời, ở huyền quan vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Khinh Bạch bất ngờ cất giọng: “Bố, mẹ, hai người chuẩn bị xong chưa?”
Khi thấy kiểu tóc của ông Thẩm cô bật cười: “Bố, bố định hóa trang thành Hứa Văn Cường đấy à? Con có nên gọi bố là đại ca không?”
“Xùy, con đừng nói linh tinh với bố.” Thẩm Đông Hoa liếc thấy Chung Đình Diệp ở phía sau liền cười nói: “Tiểu Chung, bố mặc như vày đến gặp ông con có ổn không?”
Chung Đình Diệp mỉm cười: “Bố, được mà, ông nội cũng thích xem Bến Thượng Hải lắm.”
“Thế thì đi vậy.” Thẩm Đông Hoa quay lại gọi vào trong nhà: “Bà Thẩm, theo đại ca lên đường nào.”
Mã Như Duy đeo túi trên tay, vừa đi vừa nói: “Đừng gọi linh tinh, tôi đâu phải Phùng Trình Trình.”
Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp nhìn nhau cố nhịn cười.
Đêm 30, đường phố ít xe, chỉ mất nửa tiếng đã đến biệt thự Lê Viên.
Nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt Thẩm Đông Hoa vô thức nhìn vợ một cái, nghĩ thầm nhà họ Chung ở Vân Thành quả là danh hào môn gia thế.
Chiếc xe đen vừa lăn bánh vào cổng Chung Di Huyên đã cười tươi chạy ra đỡ ông nội: “Ông nội, anh hai và chị dâu đến rồi.”
“Con bé này còn sốt rượt hơn cả ông.” Dù nói vậy nhưng ông cụ đã bước nhanh hơn hẳn, cả nhà bác cả cũng đi theo ra đón.
“Ông còn đích thân ra đón nữa, khách sáo quá ạ.” Mã Như Duy cũng không còn lạ gì ông, cười bước tới đỡ tay ông.
“Phải vậy chứ, lần đầu mọi người đến nhà tôi phải ra đón mới là phép tắc.” Rõ ràng hôm nay ông rất vui.
Cả nhà bác cả cũng đến chào hỏi, sau một hồi trò chuyện rôm rả mọi người cùng vào nhà.
“Thông gia, uống trà nào.” Bác gái Minh Diệp Dung cũng rất vui, năm nay là cái Tết đông vui nhất của Lê Viên suốt bao năm qua.
“Chị khách sáo rồi.” Mã Như Duy cầm chén trà nhấp một ngụm rồi khen: “Trà ngon thật, vị ngọt hậu rất dễ uống.”
Ông cụ và Thẩm Đông Hoa ngồi nói chuyện như tìm được tri kỷ, nói chuyện rất hợp ý. Trên mặt ông cụ nở nụ cười hiếm thấy, nhìn cả nhà sum vầy ông vui vẻ nói: “Hôm nay cả nhà đều có mặt, hay là chúng ta bàn chuyện cưới xin của hai đứa luôn?”
Mã Như Duy vốn cũng định có ý này khi đến, giờ nhe ông cụ chủ động đề cập mặt mày rạng rỡ: “Được ạ, ông đã xem ngày nào đẹp chưa?”
“Mùng 1 tháng 5 với mùnh 1 tháng tám năm sau, hai vị chọn một ngày đi.” Ông cụ nhìn hai vợ chồng Thẩm gia cười hiển hậu .
“Mùng 1 tháng 5 là đẹp.”
“Mùng 1 tháng 8 tốt hơn.”
Thẩm Đông Hoa nhìn vợ lặng lẽ đổi giọng: “Ờ. . .mùng 1 tháng 5 nghỉ lễ dài thuận tiện cho bạn bè đến dự.”
Mọi người thống nhất được ngày cưới rồi đồng loạt quay sang hai nhân vật chính ngồi bên ghế sofa: “Các con thấy sao?”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Chung Đình Diệp: “. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch ngẩn người quay sang nhìn anh: “Chồng, anh thấy sao?”
“Anh nghe em.” Chung Đình Diệp lại đá quả bóng về phía cô.
Cả phòng khách đồng lạot đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Khinh Bạch, cô nuốt nước bọt nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình: “Con thấy sinh bánh bao nhỏ xong rồi cưới sẽ hợp lý hơn.”
Mã Như Duy là người phản ứng đầu tiên: “Có rồi à!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương