Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ ngồi trên ghế, trong lòng đang suy nghĩ xem lát nữa gặp cậu bé kia thì nên dùng cách gì để thuyết phục.
Là giúp cậu cải thiện cuộc sống hay là đưa cậu quay lại trường học, hoặc là hỗ trợ tài chính? Rất nhiều ý tưởng lướt qua trong đầu, vẫn chưa sắp xếp rõ ràng thì đã nghe thấy tiếng động từ cửa ra vào.
Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại, đập vào mắt là một cậu bé gầy gò đen nhẻm, dáng người cao trông khoảng 1m75, khuôn mặt còn rất non nớt, sống mũi có một nốt ruồi, đôi mắt đen sáng và có hồn.
Khi nhìn thấy cô, ánh mắt cậu rõ ràng ngỡ ngàng vài giây.
Thẩm Khinh Bạch rời ánh mắt xuống chân phải của cậu, chỗ đó đang bó bột, hai tay chống nạng di chuyển từng bước một cách cẩn thận.
Cô vội vàng đứng dậy định bước tới đỡ cậu bé thì nghe thấy cậu hỏi: “Chị là ai?”
Tay Thẩm Khinh Bạch đang đưa ra giữa không trung bỗng khựng lại, nhìn thấy vẻ cảnh giác của cậu bé cô theo bản năng lùi lại một bước, kéo chiếc ghế bên cạnh đặt cạnh cậu: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Cậu bé nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, lông mày rậm hơi nhíu lại, đại khái đoán được mục đích cô đến đây. Cậu cụp mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh một lát sau mới chậm rãi ngồi xuống.
“Nếu chị cũng đến đây để bắt em ra mặt làm chứng cho tập đoàn Chung thì khỏi phí lời, em sẽ không đi đâu.”
Thẩm Khinh Bạch không bất ngờ trước lời từ chối của cậu, chỉ hỏi lại: “Trong nhà chỉ có em và bà thôi sao?”
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu ý câu hỏi chỉ lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện riêng của em không cần thiết phải nói với chị.”
“Em đừng hiểu lầm, chị không có ý xâm phạm đời tư, chị đến đây chủ yếu là muốn xem vết thương của em, tiện thể hiểu thêm một chút. . .”
Lời còn chưa nói hết bà cụ đã bưng trái cây cô mua đi vào: “Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện.”
Bà cụ lấy một chùm nho đưa cho cậu bé: “Mấy trái này đều là chị gái đây mua đấy, Thạch Đầu, con nói chuyện với chị ấy lịch sự một chút, đừng có cau có mãi.”
Thạch Đầu thu lại biểu cảm trên mặt, không nói gì.
Thẩm Khinh Bạch thấy bà cụ định đưa hết số trái cây còn lại cho mình liền đứng dậy đón lấy: “Bà ơi, bà làm việc nhiều rồi, ngồi nghỉ chút đi ạ.”
Nói xong Thạch Đàu nghiêng đầu liếc cô một cái rồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chùm nho trong tay, không ăn cũng không đặt xuống.
Đợi bà cụ rời khỏi cậu mới ngẩng đầu hỏi thẳng: “Là tập đoàn Chung bảo chị tới sao?”
Thẩm Khinh Bạch: “Chị không phải nhân viên của Chung thị.”
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tổng giám đốc của tập đoàn Chung là chồng chị.”
Sắc mặt Thạch Đầu lập tức trở nên nghiêm trọng: “Vậy thì chị có thể rời đi rồi, những gì em muốn nói trên báo chí đều có, chị muốn biết gì thì tự xem.”
“Điều chị muốn nghe là sự thật không phải mấy thứ đó.”
Thẩm Khinh Bạch nhìn sang bà đang chuẩn bị bữa tối ngoài cửa: “Em bóp méo sự thật là để cải thiện cuộc sống của bà chị hiểu, chị muốn biết sự thật để bảo vệ chồng mình.”
Tay Thạch Đầu siết chặt chùm nho hơn, cúi đầu không nhìn cô: “Em không biết chị đang nói gì, em chưa thành niên chuyện đó không nói dối.”
Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ nhìn cậu, nói nhỏ: “Có thể thấy bà rất yêu thươn em, bà chắc chắn không muốn em đi sai đường, càng không muốn em vì lợi ích riêng mà trở thành người không biết ơn.”
“Em không có!” Thạch Đầu kích động đứng bật dậy kéo tay áo cô: “Chị đi đi! Ra ngoài!”
“Lúc đầu tập đoàn Chung cho em công việc đó chẳng phải đã giúp em vượt qua khó khăn sao? Vậy mà sau vụ sập nhà em lại chủ động khai mình chưa đủ tuổi thành niên.”
Thẩm Khinh Bạch bị cậu bé kéo đứng dậy khỏi ghế, vội nói: “Nếu đơn giản là em muốn cải thiện cuộc sống thậm chí muốn quay lại trường học, chị đều có thể giúp. Nhưng trước tiên em phải là một người trung thực.”
“Không cần!” Thạch Đầu đẩy cô ra ngoài cửa: “Mong chị đừng đến làm phiền cuộc sống của nhà em nữa!”
“Thạch Đầu, con làm gì thế? Có gì từ từ nói chứ!” Bà cụ vội vàng bước tới không chú ý va phải con dao đang để nằm trên bàn, suýt chút nữa rơi trúng mu bàn chân bà.
Thẩm hinh Bạch lập tức chạy lại theo phản xạ đưa tay đỡ: “Bà ơi cẩn thận chân!”
“Lạch cạch” một tiếng con dao rơi lệch hướng rớt xuống gầm bàn, may mắn tránh khỏi chân bà cụ.
Thẩm Khinh Bạch không để ý đến cơn đau nhói ở ngón tay cái, vôi kiểm tra xem bà cụ có bị thương không: “Bà ơi dao không trúng bà chứ?”
Bà cụ hoàn hồn lại vỗ ngực: “Không sao không sao, cảm ơn cháu giúp bà một tay không thì trúng thật rồi.”
Thạch Đầu vội vàng nắm lấy tay bà, ánh mắt vô tình nhìn thấy vết máy trên ngó tay Thẩm Khinh Bạch, môi mấp máy do dự một lúc rồi cũng dời ánh mắt đi, nặng nề đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt Thẩm Khinh Bạch khẽ thở dài, xem ra muốn thuyết phục cậu bé này không phải là chuyện dễ dàng.
–
Ra khỏi khu nhà tập thể cũ, cô đi theo đường cũ quay lại, lúc này mới có thời gian nhìn vết thương trên ngón tay.
Lúc nãy không kịp suy nghĩ nhiều liền đưa tay ra đỡ, may mà lưỡi dao cùn nếu không thì mất luôn ngón tay rồi.
Vừa đi vừa cúi đầu, đột nhiên phía trước xuất hiện một đôi giày martin cũ kỹ ố vàng, cô giật mình ngẩng đầu lên, đối diện là hai người đàn ông bặm trợn to con trông đầy hung tợn.
Lúc này, hai người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt dâm tà nhìn cô.
“Em gái, trời lạnh thế này không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy đến đây làm gì.” Một gã đàn ông ném điếu thuốc xuống đất, giẫm mạnh một cái: “Chẳng phải là tự kiếm phiền phức cho bọn anh sao.”
Thẩm Khinh Bạch chợt cảm thấy có điều không ổn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hai gã đàn ông liếc nhìn nhau cười lạnh, thong thả đi về phía cô.
Thẩm Khinh Bạch vốn không quen thuộc khu vực này, cắm đầu chạy một đoạn thì đột ngột dừng lại, phía trước là ngõ cụt, không còn đường lui.
Sau lưng vang lên tiếng cười chế nhạo: “Em gái, không chạy nữa à?”
Cô quay người lại, nhanh nhẹn ra vài đòn cố ý hù dọa: “Đừng lại gần đây! Tôi biết võ đó, đừng có mà dại thử.”
“Ồ, nhìn cũng ra dáng lắm.” Gã đàn ông kia sờ mũi, nhịn cười hỏi: “Chỉ là không biết em đang múa loại võ gì.”
Mắt Thẩm Khinh Bạch đảo một vòng, chợt nhớ tới lời Trì Nghiên Khê liền buột miệng: “Karate. . .đai đen.”
Vừa dứt lời hai gã đàn ông liền cười phá lên: “Em gái à, em chắc là không phải đang múa Vịnh Xuân Quyền đó chứ?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn tư thế của mình đúng là có hơi giống trong phim Diệp Vấn, cô lúng túng thu tay lại. Nhân lúc hai người còn đang cười cô nhanh chóng lách sang một bên chạy đi, nhưng lại bị một gã túm láy tóc kéo lại.
“Con mẹ nó định chạy à? Đã đến đây thì đừng hòng thoát được.”
Thẩm Khinh Bạch đau đến mức da đầu tê dại, cảm giác sắp hói đến nơi. Cô bất ngờ quay người lại, cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay gã kia cho đến khi ngập mùi máu đối phương mới từ từ buông tay ra.
“Con ranh! Muốn chết hả!” Gã kia giận dữ quát.
Thẩm Khinh Bạch bị hắn vung tay hất mạnh ngã xuống đất.
Gã còn lại thấy vậy liền cầm gậy gỗ hung dữ đánh thẳng về phía cô.
Thẩm Khinh Bạch hoảng loạn biết không tránh kịp liền theo phận giơ tay lên che đầu nhắm mắt lại.
Ngay giây sau cánh tay cô bị ai đó kéo mạnh, chưa kịp phản ứng thì cả người đã được ôm trọn vào lồng ng.ực vững chắc.
Sau đó là một tiếng rên đau trên đỉnh đầu cùng viếng tiếng một gã đàn ông ngã vật xuống đất.
Thẩm Khinh Bạch lập tức mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mặt cô liền kinh ngạc kêu lên: “Sao lại là anh?”
Chung Tử Du kéo cô chạy đi: “Sao? Tưởng tôi là Chung Đình Diệp à?”
Thẩm Khinh Bạch không có tâm trạng đùa chỉ lo chạy theo anh ta.
“Hôm nay đừng mong thoát!” Hai gã kia hoàn hồn lại cầm gậy lao đến đánh Chung Tử Du: “Mẹ nó, dám đánh ông à, đánh chết mày thì thôi!”
Thẩm Khinh Bạch bị đẩy vào góc tường quay lại thì thấy Chung Tử Du bị đánh hội đồng, tim cô nghẹn lại, giọng run run hét: “Tôi báo cảnh sát rồi! Giết người sẽ phải đền mạng!”
Hai giây trôi qua thấy hai gã kia chẳng phản ứng gì cô liền nhặt một chai bia định ném nhưng bất ngờ bị cướp mất.
Cô quay đầu lại, trước mặt là một cằm dưới đầy mạnh mẽ của người đàn ông, tiếp theo là gương mặt vô cùng quen thuộc.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Khinh Bạch bất ngờ mở to, cảm xúc căng thẳng lập tức được giải tỏa, nước mắt tuôn rơi: “Chồng ơi anh đến rồi.”
“Đừng sợ.”
Chung Đình Diệp ôm chặt cô vào lòng nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Anh ở đây rồi.”
Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm lại anh nhưng chỉ được hai giây cô đã buông ra gấp gáp nói: “Anh mau giúp anh ấy!”
Chung Đình Diệp nhìn theo hướng cô chỉ thấyChung Tử Du đầy thương tích đang nằm dưới đất, còn Tần Vũ đang đánh nhau với hai gã kia.
“Đứng đây đừng qua.”
Anh nói xong thì xoay người, gương mặt vốn ôn hòa thoáng chốc trở nên u ám.
Đôi mắt đen híp lại, các đốt ngón tay kêu răng rắc, anh chậm rãi bước đến, không cho đối phương cơ hội phản ứng vung nắm đấm đấm thẳng vào hàm gã kia.
Từng cú đấm tiếp theo đều đánh trúng điểm yếu trông thì nhẹ nhưng đừng mong dậy nổi.
Tần Vũ lui sang một bên lặng lẽ đốt cho hai gã kia một nén nhang, đúng là tự chuốc khổ, đến cả phu nhân mà cũng dám động vào.
Đáng đời.
Không lâu sau tiếng còi cảnh sát vang lên, Thẩm Khinh Bạch lo Chung Đình Diệp bị liên lụy vội chạy đến kéo: “Cảnh sát đến rồi.”
Chung Đình Diệp nhìn cô một cái rồi dừng tay, nhìn sang Tần Vũ: “Moi kẻ đứng sau từ miệng bọn chúng.”
“Vâng.” Tần Vũ nghiêng đầu ra hiệu, mấy người phía sau lập tức lôi hai gã đàn ông lên xe cảnh sát.
Chung Đình Diệp nắm tay Thẩm Khinh Bạch quay người nhìn Chung Tử Du đang nằm đất tâm trạng phức tạp. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nếu không có anh ta anh không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với cô.
Thẩm Khinh Bạch nhìn Chung Tử Du cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, kẻ thù không đội trời chung giờ lại cứu vợ anh, chắc chắn anh sẽ thấy rất khó chịu.
Cô không muốn làm anh khó xử, định mở miệng cảm ơn thì thấy anh chậm rãi đưa tay về phía Chung Tử Du, giữa thể diện và biết ơn anh chọn vế sau.
Một cảnh tượng như vậy vừa xuất hiện khiến mọi thứ xung quanh dường như bị đóng băng, trong chớp mắt trở nên tĩnh lặng và yên ắng.
Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên không thôi, Chung Tử Du cũng sững người đứng yên tại chỗ một lúc lâu sau đó như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra nắm lấy tay anh, hơi dùng lực đứng dậy.
Thấy anh còn định nói gì đó Chung Tử Du liền ngăn lại: “Không cần cảm ơn, lần trước ở bệnh viện cô ấy từng giúp tôi một lần, coi như hòa nhau.”
“. . . . . .”
Chung Đình Diệp liếc nhìn người bên cạnh đầy ẩn ý, ánh mắt lại quay trở về phía anh ta: “Tôi chỉ muốn nhắc anh chưa cầm điện thoại thôi.”
Nói xong anh kéo Thẩm Khinh Bạch đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại nhìn Chung Tử Du nữa.
Hai người vừa đi được vài bước phía sau liền truyền đến một câu nói: “Này, chuyện hôm nay với vụ bắt cóc năm đó. . . . . .”
Chung Tử Du khựng lại một chút rồi nói: “Không chừng là cùng một người.”
Bước chân của Chung Đình Diệp bỗng chững lại, bàn tay buông thõng khẽ siết chặt, đôi mắt đen như vực sâu chăm chú nhìn vào hư không khiến đêm tối cũng trở nên quỷ dị.
Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của anh, quay sang nhìn, gương mặt lạnh lùng nghiêng sang một bên bị ánh đèn đường phủ lên một bóng râm. Đôi mắt yên lặng ấy lạnh lẽo đến lạ thường như thể còn lạnh hơn cả thời tiết 2 độ hôm nay.
Một Chung Đình Diệp như vậy cô chưa từng thấy qua, rất xa lạ nhưng lại là con người thật của anh, chính xác hơn là phần anh che giấu trong bóng tối.
Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ đưa tay còn lại đặt lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng siết lấy.
Chung Đình Diệp quay sang nhìn cô, sát khí dần tan đi, không nói thêm gì nữa đưa cô lên chiếc Rolls-Royce đậu trước ngõ.
Vừa vào xe không khí lạnh bên ngoài lập tức bị ngăn lại, bên trong xe chỉ còn sự ấm áp.
Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn anh mím môi chủ động nhận lỗi: “Chồng à em xin lỗi, em khiến anh lo lắng rồi.”
Cô còn chưa nói hết câu cả người đã bị Chung Đình Diệp kéo mạnh vào lòng, bàn tay anh giữ chặt lấy gáy cô éo vào ngực mình, giọng anh run run: “A Bạch, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây.”
Trong khoảnh khắc này mắt Thẩm Khinh Bạch bỗng trở nên mơ hồ, nước mắt dồn dập tuôn ra khỏi hốc mắt, cô không kìm được nghẹn ngào, nước mắt chảy ra không ngừng.
—“A Bạch, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây.”
Đúng vậy, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì thì Chung Đình Diệp phải làm sao, lại quay về như trước kia cô độc một mình.
Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm lấy cổ anh, vừa khóc nức nở vừa nói: “Chồng à em sai rồi, lần sau em không như vậy nữa đâu, em hứa với anh.”
Chung Đình Diệp ngồi thẳng dậy, thấy đôi mắt cô đỏ ửng ướt đẫm giọng anh dịu xuống: “Thật đấy nhé.”
Thẩm Khinh Bạch nghẹn ngào nói: “Ừm, lần sau đi đâu nhất định sẽ nói với anh.”
Chung Đình Diệp đưa tay lại nước mắt cho cô, vừa định vuốt lại mái tóc rối bời trên đầu cô thì cô rên lên hai tiếng: “A đau.”
“Sao thế?” Anh nhí mày hỏi.
Thẩm Khinh Bạch không dám nhìn vào mắt anh, cụp mắt xuống lí nhí nói: “Vừa rồi hai gã kia kéo em, dùng sức mạnh nên tóc em suýt rụng luôn rồi.”
Nghe vậy ánh mắt Chung Đình Diệp tối sầm lại, quay ra nói với tài xế: “Quay lại!”
Là giúp cậu cải thiện cuộc sống hay là đưa cậu quay lại trường học, hoặc là hỗ trợ tài chính? Rất nhiều ý tưởng lướt qua trong đầu, vẫn chưa sắp xếp rõ ràng thì đã nghe thấy tiếng động từ cửa ra vào.
Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại, đập vào mắt là một cậu bé gầy gò đen nhẻm, dáng người cao trông khoảng 1m75, khuôn mặt còn rất non nớt, sống mũi có một nốt ruồi, đôi mắt đen sáng và có hồn.
Khi nhìn thấy cô, ánh mắt cậu rõ ràng ngỡ ngàng vài giây.
Thẩm Khinh Bạch rời ánh mắt xuống chân phải của cậu, chỗ đó đang bó bột, hai tay chống nạng di chuyển từng bước một cách cẩn thận.
Cô vội vàng đứng dậy định bước tới đỡ cậu bé thì nghe thấy cậu hỏi: “Chị là ai?”
Tay Thẩm Khinh Bạch đang đưa ra giữa không trung bỗng khựng lại, nhìn thấy vẻ cảnh giác của cậu bé cô theo bản năng lùi lại một bước, kéo chiếc ghế bên cạnh đặt cạnh cậu: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Cậu bé nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, lông mày rậm hơi nhíu lại, đại khái đoán được mục đích cô đến đây. Cậu cụp mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh một lát sau mới chậm rãi ngồi xuống.
“Nếu chị cũng đến đây để bắt em ra mặt làm chứng cho tập đoàn Chung thì khỏi phí lời, em sẽ không đi đâu.”
Thẩm Khinh Bạch không bất ngờ trước lời từ chối của cậu, chỉ hỏi lại: “Trong nhà chỉ có em và bà thôi sao?”
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu ý câu hỏi chỉ lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện riêng của em không cần thiết phải nói với chị.”
“Em đừng hiểu lầm, chị không có ý xâm phạm đời tư, chị đến đây chủ yếu là muốn xem vết thương của em, tiện thể hiểu thêm một chút. . .”
Lời còn chưa nói hết bà cụ đã bưng trái cây cô mua đi vào: “Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện.”
Bà cụ lấy một chùm nho đưa cho cậu bé: “Mấy trái này đều là chị gái đây mua đấy, Thạch Đầu, con nói chuyện với chị ấy lịch sự một chút, đừng có cau có mãi.”
Thạch Đầu thu lại biểu cảm trên mặt, không nói gì.
Thẩm Khinh Bạch thấy bà cụ định đưa hết số trái cây còn lại cho mình liền đứng dậy đón lấy: “Bà ơi, bà làm việc nhiều rồi, ngồi nghỉ chút đi ạ.”
Nói xong Thạch Đàu nghiêng đầu liếc cô một cái rồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chùm nho trong tay, không ăn cũng không đặt xuống.
Đợi bà cụ rời khỏi cậu mới ngẩng đầu hỏi thẳng: “Là tập đoàn Chung bảo chị tới sao?”
Thẩm Khinh Bạch: “Chị không phải nhân viên của Chung thị.”
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tổng giám đốc của tập đoàn Chung là chồng chị.”
Sắc mặt Thạch Đầu lập tức trở nên nghiêm trọng: “Vậy thì chị có thể rời đi rồi, những gì em muốn nói trên báo chí đều có, chị muốn biết gì thì tự xem.”
“Điều chị muốn nghe là sự thật không phải mấy thứ đó.”
Thẩm Khinh Bạch nhìn sang bà đang chuẩn bị bữa tối ngoài cửa: “Em bóp méo sự thật là để cải thiện cuộc sống của bà chị hiểu, chị muốn biết sự thật để bảo vệ chồng mình.”
Tay Thạch Đầu siết chặt chùm nho hơn, cúi đầu không nhìn cô: “Em không biết chị đang nói gì, em chưa thành niên chuyện đó không nói dối.”
Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ nhìn cậu, nói nhỏ: “Có thể thấy bà rất yêu thươn em, bà chắc chắn không muốn em đi sai đường, càng không muốn em vì lợi ích riêng mà trở thành người không biết ơn.”
“Em không có!” Thạch Đầu kích động đứng bật dậy kéo tay áo cô: “Chị đi đi! Ra ngoài!”
“Lúc đầu tập đoàn Chung cho em công việc đó chẳng phải đã giúp em vượt qua khó khăn sao? Vậy mà sau vụ sập nhà em lại chủ động khai mình chưa đủ tuổi thành niên.”
Thẩm Khinh Bạch bị cậu bé kéo đứng dậy khỏi ghế, vội nói: “Nếu đơn giản là em muốn cải thiện cuộc sống thậm chí muốn quay lại trường học, chị đều có thể giúp. Nhưng trước tiên em phải là một người trung thực.”
“Không cần!” Thạch Đầu đẩy cô ra ngoài cửa: “Mong chị đừng đến làm phiền cuộc sống của nhà em nữa!”
“Thạch Đầu, con làm gì thế? Có gì từ từ nói chứ!” Bà cụ vội vàng bước tới không chú ý va phải con dao đang để nằm trên bàn, suýt chút nữa rơi trúng mu bàn chân bà.
Thẩm hinh Bạch lập tức chạy lại theo phản xạ đưa tay đỡ: “Bà ơi cẩn thận chân!”
“Lạch cạch” một tiếng con dao rơi lệch hướng rớt xuống gầm bàn, may mắn tránh khỏi chân bà cụ.
Thẩm Khinh Bạch không để ý đến cơn đau nhói ở ngón tay cái, vôi kiểm tra xem bà cụ có bị thương không: “Bà ơi dao không trúng bà chứ?”
Bà cụ hoàn hồn lại vỗ ngực: “Không sao không sao, cảm ơn cháu giúp bà một tay không thì trúng thật rồi.”
Thạch Đầu vội vàng nắm lấy tay bà, ánh mắt vô tình nhìn thấy vết máy trên ngó tay Thẩm Khinh Bạch, môi mấp máy do dự một lúc rồi cũng dời ánh mắt đi, nặng nề đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt Thẩm Khinh Bạch khẽ thở dài, xem ra muốn thuyết phục cậu bé này không phải là chuyện dễ dàng.
–
Ra khỏi khu nhà tập thể cũ, cô đi theo đường cũ quay lại, lúc này mới có thời gian nhìn vết thương trên ngón tay.
Lúc nãy không kịp suy nghĩ nhiều liền đưa tay ra đỡ, may mà lưỡi dao cùn nếu không thì mất luôn ngón tay rồi.
Vừa đi vừa cúi đầu, đột nhiên phía trước xuất hiện một đôi giày martin cũ kỹ ố vàng, cô giật mình ngẩng đầu lên, đối diện là hai người đàn ông bặm trợn to con trông đầy hung tợn.
Lúc này, hai người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt dâm tà nhìn cô.
“Em gái, trời lạnh thế này không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy đến đây làm gì.” Một gã đàn ông ném điếu thuốc xuống đất, giẫm mạnh một cái: “Chẳng phải là tự kiếm phiền phức cho bọn anh sao.”
Thẩm Khinh Bạch chợt cảm thấy có điều không ổn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hai gã đàn ông liếc nhìn nhau cười lạnh, thong thả đi về phía cô.
Thẩm Khinh Bạch vốn không quen thuộc khu vực này, cắm đầu chạy một đoạn thì đột ngột dừng lại, phía trước là ngõ cụt, không còn đường lui.
Sau lưng vang lên tiếng cười chế nhạo: “Em gái, không chạy nữa à?”
Cô quay người lại, nhanh nhẹn ra vài đòn cố ý hù dọa: “Đừng lại gần đây! Tôi biết võ đó, đừng có mà dại thử.”
“Ồ, nhìn cũng ra dáng lắm.” Gã đàn ông kia sờ mũi, nhịn cười hỏi: “Chỉ là không biết em đang múa loại võ gì.”
Mắt Thẩm Khinh Bạch đảo một vòng, chợt nhớ tới lời Trì Nghiên Khê liền buột miệng: “Karate. . .đai đen.”
Vừa dứt lời hai gã đàn ông liền cười phá lên: “Em gái à, em chắc là không phải đang múa Vịnh Xuân Quyền đó chứ?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn tư thế của mình đúng là có hơi giống trong phim Diệp Vấn, cô lúng túng thu tay lại. Nhân lúc hai người còn đang cười cô nhanh chóng lách sang một bên chạy đi, nhưng lại bị một gã túm láy tóc kéo lại.
“Con mẹ nó định chạy à? Đã đến đây thì đừng hòng thoát được.”
Thẩm Khinh Bạch đau đến mức da đầu tê dại, cảm giác sắp hói đến nơi. Cô bất ngờ quay người lại, cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay gã kia cho đến khi ngập mùi máu đối phương mới từ từ buông tay ra.
“Con ranh! Muốn chết hả!” Gã kia giận dữ quát.
Thẩm Khinh Bạch bị hắn vung tay hất mạnh ngã xuống đất.
Gã còn lại thấy vậy liền cầm gậy gỗ hung dữ đánh thẳng về phía cô.
Thẩm Khinh Bạch hoảng loạn biết không tránh kịp liền theo phận giơ tay lên che đầu nhắm mắt lại.
Ngay giây sau cánh tay cô bị ai đó kéo mạnh, chưa kịp phản ứng thì cả người đã được ôm trọn vào lồng ng.ực vững chắc.
Sau đó là một tiếng rên đau trên đỉnh đầu cùng viếng tiếng một gã đàn ông ngã vật xuống đất.
Thẩm Khinh Bạch lập tức mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mặt cô liền kinh ngạc kêu lên: “Sao lại là anh?”
Chung Tử Du kéo cô chạy đi: “Sao? Tưởng tôi là Chung Đình Diệp à?”
Thẩm Khinh Bạch không có tâm trạng đùa chỉ lo chạy theo anh ta.
“Hôm nay đừng mong thoát!” Hai gã kia hoàn hồn lại cầm gậy lao đến đánh Chung Tử Du: “Mẹ nó, dám đánh ông à, đánh chết mày thì thôi!”
Thẩm Khinh Bạch bị đẩy vào góc tường quay lại thì thấy Chung Tử Du bị đánh hội đồng, tim cô nghẹn lại, giọng run run hét: “Tôi báo cảnh sát rồi! Giết người sẽ phải đền mạng!”
Hai giây trôi qua thấy hai gã kia chẳng phản ứng gì cô liền nhặt một chai bia định ném nhưng bất ngờ bị cướp mất.
Cô quay đầu lại, trước mặt là một cằm dưới đầy mạnh mẽ của người đàn ông, tiếp theo là gương mặt vô cùng quen thuộc.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Khinh Bạch bất ngờ mở to, cảm xúc căng thẳng lập tức được giải tỏa, nước mắt tuôn rơi: “Chồng ơi anh đến rồi.”
“Đừng sợ.”
Chung Đình Diệp ôm chặt cô vào lòng nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Anh ở đây rồi.”
Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm lại anh nhưng chỉ được hai giây cô đã buông ra gấp gáp nói: “Anh mau giúp anh ấy!”
Chung Đình Diệp nhìn theo hướng cô chỉ thấyChung Tử Du đầy thương tích đang nằm dưới đất, còn Tần Vũ đang đánh nhau với hai gã kia.
“Đứng đây đừng qua.”
Anh nói xong thì xoay người, gương mặt vốn ôn hòa thoáng chốc trở nên u ám.
Đôi mắt đen híp lại, các đốt ngón tay kêu răng rắc, anh chậm rãi bước đến, không cho đối phương cơ hội phản ứng vung nắm đấm đấm thẳng vào hàm gã kia.
Từng cú đấm tiếp theo đều đánh trúng điểm yếu trông thì nhẹ nhưng đừng mong dậy nổi.
Tần Vũ lui sang một bên lặng lẽ đốt cho hai gã kia một nén nhang, đúng là tự chuốc khổ, đến cả phu nhân mà cũng dám động vào.
Đáng đời.
Không lâu sau tiếng còi cảnh sát vang lên, Thẩm Khinh Bạch lo Chung Đình Diệp bị liên lụy vội chạy đến kéo: “Cảnh sát đến rồi.”
Chung Đình Diệp nhìn cô một cái rồi dừng tay, nhìn sang Tần Vũ: “Moi kẻ đứng sau từ miệng bọn chúng.”
“Vâng.” Tần Vũ nghiêng đầu ra hiệu, mấy người phía sau lập tức lôi hai gã đàn ông lên xe cảnh sát.
Chung Đình Diệp nắm tay Thẩm Khinh Bạch quay người nhìn Chung Tử Du đang nằm đất tâm trạng phức tạp. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nếu không có anh ta anh không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với cô.
Thẩm Khinh Bạch nhìn Chung Tử Du cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, kẻ thù không đội trời chung giờ lại cứu vợ anh, chắc chắn anh sẽ thấy rất khó chịu.
Cô không muốn làm anh khó xử, định mở miệng cảm ơn thì thấy anh chậm rãi đưa tay về phía Chung Tử Du, giữa thể diện và biết ơn anh chọn vế sau.
Một cảnh tượng như vậy vừa xuất hiện khiến mọi thứ xung quanh dường như bị đóng băng, trong chớp mắt trở nên tĩnh lặng và yên ắng.
Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên không thôi, Chung Tử Du cũng sững người đứng yên tại chỗ một lúc lâu sau đó như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra nắm lấy tay anh, hơi dùng lực đứng dậy.
Thấy anh còn định nói gì đó Chung Tử Du liền ngăn lại: “Không cần cảm ơn, lần trước ở bệnh viện cô ấy từng giúp tôi một lần, coi như hòa nhau.”
“. . . . . .”
Chung Đình Diệp liếc nhìn người bên cạnh đầy ẩn ý, ánh mắt lại quay trở về phía anh ta: “Tôi chỉ muốn nhắc anh chưa cầm điện thoại thôi.”
Nói xong anh kéo Thẩm Khinh Bạch đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại nhìn Chung Tử Du nữa.
Hai người vừa đi được vài bước phía sau liền truyền đến một câu nói: “Này, chuyện hôm nay với vụ bắt cóc năm đó. . . . . .”
Chung Tử Du khựng lại một chút rồi nói: “Không chừng là cùng một người.”
Bước chân của Chung Đình Diệp bỗng chững lại, bàn tay buông thõng khẽ siết chặt, đôi mắt đen như vực sâu chăm chú nhìn vào hư không khiến đêm tối cũng trở nên quỷ dị.
Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của anh, quay sang nhìn, gương mặt lạnh lùng nghiêng sang một bên bị ánh đèn đường phủ lên một bóng râm. Đôi mắt yên lặng ấy lạnh lẽo đến lạ thường như thể còn lạnh hơn cả thời tiết 2 độ hôm nay.
Một Chung Đình Diệp như vậy cô chưa từng thấy qua, rất xa lạ nhưng lại là con người thật của anh, chính xác hơn là phần anh che giấu trong bóng tối.
Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ đưa tay còn lại đặt lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng siết lấy.
Chung Đình Diệp quay sang nhìn cô, sát khí dần tan đi, không nói thêm gì nữa đưa cô lên chiếc Rolls-Royce đậu trước ngõ.
Vừa vào xe không khí lạnh bên ngoài lập tức bị ngăn lại, bên trong xe chỉ còn sự ấm áp.
Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn anh mím môi chủ động nhận lỗi: “Chồng à em xin lỗi, em khiến anh lo lắng rồi.”
Cô còn chưa nói hết câu cả người đã bị Chung Đình Diệp kéo mạnh vào lòng, bàn tay anh giữ chặt lấy gáy cô éo vào ngực mình, giọng anh run run: “A Bạch, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây.”
Trong khoảnh khắc này mắt Thẩm Khinh Bạch bỗng trở nên mơ hồ, nước mắt dồn dập tuôn ra khỏi hốc mắt, cô không kìm được nghẹn ngào, nước mắt chảy ra không ngừng.
—“A Bạch, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây.”
Đúng vậy, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì thì Chung Đình Diệp phải làm sao, lại quay về như trước kia cô độc một mình.
Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm lấy cổ anh, vừa khóc nức nở vừa nói: “Chồng à em sai rồi, lần sau em không như vậy nữa đâu, em hứa với anh.”
Chung Đình Diệp ngồi thẳng dậy, thấy đôi mắt cô đỏ ửng ướt đẫm giọng anh dịu xuống: “Thật đấy nhé.”
Thẩm Khinh Bạch nghẹn ngào nói: “Ừm, lần sau đi đâu nhất định sẽ nói với anh.”
Chung Đình Diệp đưa tay lại nước mắt cho cô, vừa định vuốt lại mái tóc rối bời trên đầu cô thì cô rên lên hai tiếng: “A đau.”
“Sao thế?” Anh nhí mày hỏi.
Thẩm Khinh Bạch không dám nhìn vào mắt anh, cụp mắt xuống lí nhí nói: “Vừa rồi hai gã kia kéo em, dùng sức mạnh nên tóc em suýt rụng luôn rồi.”
Nghe vậy ánh mắt Chung Đình Diệp tối sầm lại, quay ra nói với tài xế: “Quay lại!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương