Edit: Baby Blue

Beta: Cú

Du Khuynh ngủ một giấc khá ngon, ngay cả trong mơ cũng đều là hình ảnh sống động lúc thuê Phó Ký Trầm. Cô sai bảo anh đủ điều, cô bảo sao anh nghe vậy.

Mộng còn chưa dứt đã bị giọng Phó Ký Trầm vô tình cắt đứt.

“Du Khuynh, dậy được rồi!”

Du Khuynh nhắm mắt muốn nằm mơ tiếp nữa.

“Năm giờ lẻ một phút rồi!”

Giọng nói mất hứng ồn ào không ngớt bên tai. Du Khuynh không tình không nguyện mở mắt ra. Đầu đông, năm giờ sáng mà bên ngoài vẫn tối đen như mực. Tiết trời mỗi lúc một lạnh, thức dậy đối với cô mà nói trở thành một cực hình.

Du Khuynh lật người quấn chăn kín mít: “Phó Ký Trầm, bên ngoài còn tối như vậy, anh dậy cũng nhìn không thấy sâu đâu, ngủ nhiều thêm một chút đi.”

“Anh có mắt đi đêm, tối thế nào cũng nhìn thấy được.”

“……”

Phó Ký Trầm đã thay xong đồ vận động chuẩn bị tới phòng gym chạy bộ: “Còn không dậy nữa? Không phải em luôn muốn làm người giàu sao, có chút khổ cũng chịu không được, em cùng lắm chỉ có thể làm người giàu trong mơ thôi.”

Anh kéo khóa bộ đồ thể thao lên: “Để hôm nào đó bốn năm giờ sáng anh dẫn em dạo một vòng trên đường lớn, người dậy sớm hơn chúng ta có rất nhiều. Người có tiền hơn anh còn dậy sớm hơn anh.”

“Ừm, gồm những ai?”

“Trên đường tới công ty có tổng bộ ngân hàng cùng họ với em, mỗi sáng anh đi ngang đó đều thấy văn phòng của Chủ tịch Du đã sáng đèn từ lâu rồi.”

Cô không biết ba cô dậy sớm như vậy. Không nói tới giá trị thị trường của tập đoàn, chỉ bàn về tính nghiêm khắc thôi, giá trị ròng của ba cô cao hơn Phó Ký Trầm nhiều.

Tiếng bước chân đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ khép lại. Du Khuynh tỉnh ngủ hoàn toàn rồi những vẫn dậy không nổi. Đây là lần ngủ nướng cuối cùng của cô, đồng thời cũng là lần giở cơn nóng nảy lúc thức dậy cuối cùng.

Năm giờ bốn mươi. Du Khuynh thay đồ công sở theo Phó Ký Trầm xuống lầu. Hôm nay có hai chiếc xe đợi bọn họ ở dưới lầu, trừ chiếc của anh ra còn một chiếc xe mới đỗ trước xe anh, cô không có ấn tượng với biển số xe. Tài xế bước xuống giao hai chùm chìa khóa cho Phó Ký Trầm.

Phó Ký Trầm chỉ chỉ chiếc xe mới đó nói với cô: “Chiếc này thuộc quyền sử dụng của em, đừng chen chúc tàu điện ngầm nữa, nếu không bị đồng nghiệp của em nhìn thấy lại đồn thổi lung tung.” Nói xong, anh đưa chìa khóa cho cô.

Anh giữ chìa phụ, kéo cửa bên tay lái ra ngồi vào, “Hôm nay anh lái xe.”

Du Khuynh khá hài lòng về kiểu dáng của chiếc xe, có điều nợ anh càng lúc càng nhiều không phải là chuyện tốt. Cô phải nhanh chóng kiếm tiền, trả nợ ân tình.

Cô vòng qua ghế phụ, kéo cửa xe ra. Một mùi thơm của xe mới phả vào mũi. Mùi không nồng lắm, Phó Ký Trầm không phát hiện ra chỗ nào không ổn nhưng Du Khuynh lại rất mẫn cảm với mùi hương.

Cô lấy hai ống nước hoa lăn ra, thoa mỗi bên mu bàn tay một ít rồi đưa tới bên mũi Phó Lý Trầm: “Anh cảm thấy mùi nào thơm hơn?”

Phó Ký Trầm ngơ ngác: “Đưa anh ngửi làm gì?”

“Chọn xem mùi nào thơm hơn.”

Cô đưa tay trái cho anh ngửi trước rồi đưa tay phải tới.

Phó Ký Trầm chẳng có sự nhạy cảm đối với mùi hương, anh cảm thấy hai mùi này đều tương tự nhau: “Nếu một tay em thoa nước hoa, tay kia thoa dầu thơm thì anh có thể ngửi ra sự khác biệt.”

“……”

Xem ra hỏi ý kiến anh cũng chẳng hỏi ra được kết quả gì.Vốn dĩ định chọn mùi hương mà anh thích. Du Khuynh cất bình đắt nhất đi.

Cô mở bình kia ra thoa nước hoa lên ngón tay, sau đó chấm lên lưng ghế chính một cái, xoay người lại chấm một ít lên lưng ghế phụ cô ngồi.

Cô nửa đứng lên thoa một ít cho hàng ghế sau.

Mùi hương thanh mát nhàn nhạt lan tỏa khắp thùng xe.

Phó Ký Trầm híp mắt nhìn cô bận tới bận lui: “Sao em giống cún con thế, tới đâu cũng đánh dấu lãnh thổ.”

Một hơi của Du Khuynh bị nghẹn ở trong lòng, suýt chút nữa là nghẹn chết.

Cô lập tức xoay mặt qua, lấy nước hoa thoa lên quần áo anh hết mấy cái.

Phó Ký Trầm: “……”

Không dám lên tiếng nữa. Anh khởi động xe.

Bởi vì Phó Ký Trầm nhắc tới, hôm nay lúc đi ngang qua tòa cao ốc tổng bộ ngân hàng cổ phần của Du gia, Du Khuynh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn đồng hồ trên tay một cái thấy năm giờ năm mươi. Cô ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc.

Tầng lầu quá cao, có tới mấy cửa sổ đang sáng đèn, cô không biết văn phòng nào là của ba mình. Trước giờ cô chưa từng tới nơi làm việc của ông. Đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Phó Ký Trầm đạp thắng xe lại.

Du Khuynh vẫn còn ngoảnh đầu nhìn tòa cao ốc đó: “Cái nào là văn phòng của chủ tịch Du?”

“Gần chính giữa, nằm ở phía nam nhất.”

“Ồ.”

Cô hỏi: “Anh từng đến đó à?”

“Ừm, ngày xưa lúc khởi nghiệp có vay thế chấp ở đó, từng tới mấy lần.”

Đèn xanh sáng lên, xe chạy vụt qua rồi mà Du Khuynh vẫn chưa thu tầm mắt về, nhìn khung cửa sổ sáng đèn ngày một xa, trong lòng có nỗi xúc động nói không nên lời. Mỗi một đồng tiền cô từng tiêu xài đều do ba cô cực khổ như vậy để kiếm được.

Phó Ký Trầm rút thời gian ra nhìn cô một cái, thấy cô vẫn đang thò đầu nhìn về phía sau. “Được rồi, nhìn thôi cũng vô dụng, người ta dậy sớm cũng chẳng có chút quan hệ gì với em cả.”

Du Khuynh xoay người lại, đóng cửa sổ xe lại. Cô che giấu cảm xúc của mình, nói qua loa: “Em đang nghĩ, có khi Chủ tịch Du căn bản chưa tới, chắc là tối qua quên tắt đèn thôi.”

Phó Ký Trầm bị chọc tức tới muốn tự kỷ. “Em cho rằng người khác giống em vậy à, qua loa được thì cứ qua loa?”.Tàm tạm.

“Đúng là em có rất nhiều ưu điểm, ngay cả anh cũng lấy làm hổ thẹn không sánh bằng.”

Du Khuynh hùa theo chuyển đề tài lên người mình: “Ví dụ như, em có điểm nào mạnh hơn anh đâu?”

“Tiết kiệm.”

“……”

Du Khuynh lặng lẽ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau hội nghị thường kỳ vào buổi sáng, khu làm việc của bộ phận pháp luật bắt đầu bận rộn giống như mọi khi.

“Du Khuynh, qua đây một chút.” Châu Doãn Lỵ ra khỏi phòng hội nghị, vừa đặt chân vào khi làm việc của bộ phận pháp luật.

Cách nói chuyện vẫn hệt như lúc trước. Nhưng có thể nghe ra được chẳng còn lạnh lùng nữa. Như gió xuân phả vào mặt. Suối chảy róc rách.

Chương Tiểu Trì đưa mắt ra hiệu với Du Khuynh.

Du Khuynh cất hợp đồng vào tủ, lấy theo tập tài liệu và chìa khóa đi.

Châu Doãn Lỵ bước vào phòng làm việc, âm thầm hít sâu một hơi. Chị ta đặt túi xách xuống, rót một ly trà lạnh. Từ trưa hôm qua cho tới lúc này, dài bằng cả năm.

Mỗi một phút trôi qua giống như đang giày vò, dưới chân chẳng khác nào giẫm phải chảo dầu. Chị ta không thể nịnh hót quá nhiệt tình với Du Khuynh, lại không thể biểu hiện ra vẻ vô tư chẳng có chuyện gì. Lần này thật khó nắm bắt.

“Cốc cốc”

“Quản lí.”

“Du Khuynh à, vào đây.” Châu Doãn Lỵ mở máy tính, hớp một ngụm trà với vẻ mặt bình tĩnh.

Du Khuynh đóng cửa lại, “Quản lí, có gì cần phân phó ạ?”

Giống như chuyện ân oán hôm qua chẳng hề tồn tại.

Châu Doãn Lỵ chỉ chiếc ghế trước bàn làm việc: “Ngồi đi. Hôm nay muốn nói vài chuyện với cô, trong vòng nửa tiếng chưa chắc đã nói hết.”

Du Khuynh ngồi xuống, mở bảng biểu giao nhận hợp đồng. Liên quan đến chuyện không vui, chẳng nhắc nửa chữ.

Châu Doãn Lỵ lấy hợp đồng muốn đưa cho Du Khuynh, thực hiện việc giao nhận. Giao nhận xong. Không khí nhất thời im lặng mấy giây. Có một số lời không thể không nói.

Châu Doãn Lỵ căng da đầu: “Từ hôm qua tới nay, công việc thế nào?”

Mặt Du Khuynh không có cảm xúc: “Không tệ, cám ơn quản lí đã quan tâm.”

“Hôm qua tôi đã muốn hỏi cô rồi, nhưng sau đó lại quên mất.” Châu Doãn Lỵ gãi gãi đầu: “Mấy năm gần đây có lẽ tôi tới thời kỳ mãn kinh rồi, cộc cằn, dễ nóng nảy còn hay quên trước quên sau nữa.”

Du Khuynh cong khóe môi.

Thầm “ha ha” hai tiếng.

Đây là lấy chuyện hôm đó nói cô ém hợp đồng, đổ lỗi cho tới thời kỳ mãn kinh.

Châu Doãn Lỵ không khỏi nắm chặt ly trà, tay kia vỗ vỗ đầu: “Coi cái trí nhớ của tôi này, vừa nãy trên đường còn luôn nghĩ tới, giờ lại xém quên mất rồi.”

Du Khuynh liếc chị ta, tiếp tục xem biểu diễn.

Châu Doãn Lỵ: “Đoạn thời gian trước, chẳng phải tôi có nói với cô sao, ai thích hợp với vị trí nào trong lòng tôi hiểu rõ, thêm một thời gian nữa tôi sẽ điều chức cho cô. Khi đó tôi không có nói qua loa lấy lệ đâu, đã nghĩ tới sẽ thay đổi vị trí cho cô rồi. Lý lịch và bằng cấp của cô tốt như vậy, làm ở chức vụ này đúng là dao trâu mổ gà mà.”

Du Khuynh xoay cây bút trong tay: “Kỳ thật chuyển hay không chuyển đều như nhau, dù sao cũng đã dao trâu mổ gà lâu như vậy rồi.”

“……”

Cho dù thứ đang uống là trà lạnh nhưng Châu Doãn Lỵ vẫn cảm thấy nóng bỏng miệng.

Châu Doãn Lỵ nuốt nước trà xuống, ngượng ngập nói: “Cũng không thể nói vậy được, điều chuyển chức vụ là để hiểu quy trình pháp lý của tập đoàn sâu hơn.”

Chị ta lấy một túi hồ sơ tới: “Bên tôi đúng lúc đang có một vụ kiện khó giải quyết, là đối thủ cạnh tranh khởi kiện Đóa Tân chúng ta xâm phạm quyền quảng cáo và nhãn hiệu. Mấy hôm nay tôi đang bận việc này cùng một vụ kiện khác nữa, khiến tôi sứt đầu mẻ trán, chứ không sẽ chẳng xảy ra sơ sót trong vụ bàn giao hợp đồng.”

Chị ta nói tới đây thì dừng.

“Trước kia cô ở công ty luật đã từng tiếp xúc qua thẩm định, tôi giao nó cho cô. Vừa vặn chuyển tiếp chức vụ cho cô. Có chuyện gì không hiểu, cứ việc hỏi tôi.”

Chị ta đưa túi hồ sơ qua.

Sau đó lại nói tới chuyện điều chức.

Châu Doãn Lỵ thở dài: “Cô biết đấy, bên trên tôi còn có lãnh đạo, dưới tay còn có đám thanh niên cô cậu. Chức vụ này của tôi nhìn thì phong quang vô hạn nhưng chịu đủ thứ kìm kẹp.”

Du Khuynh hiểu lời này của Châu Doãn Lỵ có ý gì. Là đang đùn đẩy trách nhiệm. Ban đầu đổi chức vụ của cô cho đồng nghiệp khác là chuyện bất đắc dĩ, là do cấp trên phân phó, không liên can tới Châu Doãn Lỵ chị ta.

Cô cười trừ: “Nói như vậy, tôi là một tấm ván ở giữa cho chị trút giận rồi.”

“……” Châu Doãn Lỵ tức muốn hộc máu nhưng lại không thể trở mặt, còn không được tỏ ra vẻ mất hứng.

Biết sao giờ? Giả vờ thôi. Cắn răng mà giả vờ.

Chị ta giơ tay chỉ chỉ cô, giọng điệu giống như người lớn giáo dục trẻ nhỏ: “Cô nói xem…… đứa trẻ này, chỉ giỏi cứng mồm, y hệt con gái của tôi vậy.”

Du Khuynh cười cười mà không nói. Nhưng nụ cười này là cười lạnh. Không có kịch bản, dù là cô hay Châu Doãn Lỵ, bọn họ đều là diễn viên giỏi ngẫu hứng phát huy.

Cô cầm tập văn kiện lên: “Quản lí, chị làm tiếp việc đi nhé.”

Ra khỏi văn phòng của Châu Doãn Lỵ, Du Khuynh mới lật xem vụ kiện tranh chấp quyền thương hiệu liên quan tới Đóa Tân mà Châu Doãn Lỵ vừa mới đưa cho cô. Thì ra là Lạc Mông khởi kiện Đóa Tân. Nhìn thấy hai chữ Lạc Mông, đầu cô phình to.

Chương Tiểu Trì vừa tới phòng trà nước về, thuận tiện lấy một ly cà phê cho cô. “Vừa rồi tám chuyện ở phòng trà nước, nói Tần Mặc Lãnh với ông chủ của chúng ta, cuối cùng cũng đối đầu chính diện rồi.”

Trước kia dù hai nhà cạnh tranh quyết liệt cách mấy, nhưng chưa từng đụng mặt nhau. Bây giờ đã tới nước kiện tụng. Mâu thuẫn dữ dội.

Du Khuynh chỉ chỉ phần văn kiện trên bàn: “Bây giờ giao cho tôi rồi.”

Chương Tiểu Trì: “Đủ cho cô bận chết rồi. Củ khoai lang bỏng tay đó.”

Du Khuynh: “Còn không phải sao.”

Chương Tiểu Trì chỉ cho rằng vụ kiện phiền phức chứ cô nàng không hề biết rằng, thứ phiền phức nhất chính là quan hệ của cô với Tần Mặc Lãnh và Phó Ký Trầm. Cắt không đứt, bứt không rời. Càng phiền phức hơn nữa là, Lạc Mông còn có cổ phần trong Du gia bọn họ.

Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc.

Kiều Dương đang báo cáo công việc với Phó Ký Trầm, báo cáo tài vụ kết thúc, cô ấy chẳng vội đi ngay, trước khi tới cô ấy có nhận được điện thoại của tổng giám đốc bên Đóa Tân.

Nhờ cô ấy thăm dò ý tứ của Phó Ký Trầm về vụ kiện với Lạc Mông, là đi theo quy trình bình thường hay có cách giải quyết nào khác.

Sự việc có liên quan tới ân oán với Tần Mặc Lãnh, cô ấy không dám chậm trễ: “Phó tổng, còn có một việc.”

Phó Ký Trầm tỏ ý bảo cô nói.

“Nước giải khát Lạc Mông của Tần Mặc Lãnh khởi kiện chúng ta xâm phạm quyền thương hiệu.”

“Xâm phạm quyền thương hiệu?”

Kiều Dương gật đầu: “Trùng khẩu hiệu với bên Lạc Mông bọn họ. Có lẽ thấy thấy năm nay thị trường Đoá Tân có khởi sắc rồi bắt đầu gây sự khắp nơi. Chỉ sợ họ tạo nghị luận, đảo lộn trắng đen.”

Đóa Tân lên thị trường được hai năm rồi, giờ Tần Mặc Lãnh bắt đầu nghĩ tới quyền thương hiệu? Phó Ký Trầm như có điều suy nghĩ, có lẽ là bởi vì tranh chấp hai mảnh đất đó khiến trong lòng Tần Mặc Lãnh không thoải mái.

Kiều Dương tiếp tục báo cáo: “Không chỉ là quyền thương hiệu thôi, còn khởi kiện quyền khẩu ngữ quảng cáo in trên thân bình của sản phẩm trà chanh mà Đóa Tân chúng ta mới tung ra thị trường trong năm nay.”

Phó Ký Trầm chẳng chú ý tới khẩu ngữ quảng cáo bên Lạc Mông, “Khẩu ngữ quảng cáo lại là quyền gì nữa?”

Kiều Dương mím môi, “Khẩu ngữ quảng cáo trên thân bình của Đóa Tân chúng ta là “nhất kiến khuynh tâm”, của Lạc Mông là “khuynh tâm nhất hạ”.”

Đều có hai chữ khuynh tâm.

Tuy Phó Ký Trầm không học pháp luật nhưng cũng biết Lạc Mông không phải là người giữ quyền tác giả của hai chữ “khuynh tâm”.

Chỉ mấy chữ khẩu ngữ quảng cáo in trên thân bình, đã không có ý tưởng sáng tạo quảng cáo cũng không phải hình biểu đạt đặc biệt gì, chỉ có mỗi từ khuynh tâm mà Tần Mặc Lãnh cũng muốn nói tới quyền thương hiệu.

Kiều Dương thấy Phó Ký Trầm không lên tiếng, cô ấy nói tiếp: “Phần quảng cáo và tiếp thị của các sản phẩm bên Đóa Tân đều giao cho công ty Phi Thâm hoạch định, khoản tiền này đã kết toán xong rồi, có điều chi phí tiếp thị quảng bá của cuối năm nay vẫn chưa thanh toán. Hợp đồng quảng cáo tuyên truyền năm sau còn chưa ký. Tôi đã liên hệ với Lục Thâm người phụ trách của Phi Thâm, bảo bọn họ phối hợp với vụ kiện tụng bên chúng ta.”

Phó Ký Trầm “ừ” một tiếng. Mấy việc lặt vặt này, anh chẳng có thời gian quan tâm.

Lục Thâm, chủ của Phi Thâm, có quen biết với anh, cũng có quen biết với Tần Mặc Lãnh.

Anh đóng laptop: “Chuyện này về sau đừng báo cáo với tôi nữa, cứ để Đóa Tân bàn bạc với bộ phận pháp vụ mà làm.”

Kiều Dương gật gật đầu: “Được.”

Toàn bộ công việc hôm nay đã báo cáo hết.

Lúc này Kiều Dương mới nới chuyện ngoài lề: “Anh giấu kín thật đấy, với Du Khuynh ở bên nhau lâu như vậy, đến cả từ ngữ quảng cáo cũng dùng tên của cô ấy, bọn tôi không ai phát hiện ra.”

Phó Ký Trầm không tiếp lời.

Lúc có từ quảng cáo này, anh còn chưa quen Du Khuynh.

Kiều Dương cho rằng anh mặc nhận nên không nói nhiều thêm nữa. Hiện tại cả tập đoàn đều biết vị hôn thê của anh là Du Khuynh, mà những lời đồn nói cô ấy và Phó Ký Trầm là một đôi nay cô ấy là người cần tránh né nhất.

Một khi không chú ý dễ bị nhóm phụ nữ bát quái trong công ty dán mác cho danh hiệu tiểu tam. Danh tiếng của cô ấy sẽ bị hủy mất. Tới nay cô ấy vẫn còn khó hiểu, Phó Ký Trầm yêu đương còn đính hôn rồi, sao bạn bè anh không có ai biết?

Ngay cả chú hai, là trưởng bối mà Phó Ký Trầm tôn trọng nhất cũng không nghe thấy chút tin tức nào. Cô ấy luôn cảm thấy có ẩn tình gì đó. Nhưng lại không nói ra được có chỗ nào khác thường.

Cô ấy lấy laptop và các loại bảng biểu lên: “Phó tổng, tôi đi trước đây.”

Phó Ký Trầm gật đầu. Cửa được đóng lại, văn phòng trở nên yên tĩnh.

Phó Ký Trầm gọi điện thoại cho thư ký nội bộ, nói bữa trưa bảo đầu bếp chuẩn bị lượng thức ăn cho hai người.

Sau này mỗi buổi trưa đều như vậy. Đặt điện thoại qua một bên, anh vẫn đang nghĩ tới quyền thương hiệu khẩu ngữ quảng cáo của Tần Mặc Lãnh.

Phó Ký Trầm tới tủ lạnh lấy một bình trà chanh, đập vào trong mắt chính là “nhất kiến khuynh tâm”.

Sau đó, anh lại tìm kiếm khẩu ngữ quảng cáo: “khuynh tâm nhất hạ” của nhãn hiệu nước giải khát Lạc Mông, thể chữ của bốn chữ này rất nhỏ, nằm ở vị trí không bắt bắt. Nhìn thế nào, Đóa Tân cũng không đến mức bị cấu thành tội xâm phạm quyền thương hiệu.

Giờ cơm trưa tới, Phó Ký Trầm gọi Du Khuynh tới nhà ăn. Trước khi đi, anh cầm theo một bình trà chanh.

Du Khuynh tới sớm hơn Phó Ký Trầm, cô sẵn tay rút một cành hoa hồng trong bình hoa trên bàn ăn đặt bên mũi ngửi.

Đây là lần đầu tiên cô tới phòng bao dành riêng cho tổng giám đốc, đơn giản nhưng không mất đi phong cách.

Đang lúc vô cùng chán nản, cửa phòng bao được đẩy ra.

Du Khuynh chống cằm, nghiêng mặt mỉm cười với người tới, sau đó đưa đóa hoa hồng trong tay qua: “Tặng cho Phó tổng của em, làm việc vất vả rồi.”

Trùng hợp Phó Ký Trầm đưa bình trà chanh trong tay cho cô: “Tặng cho luật sư Du của anh, làm việc vất vả rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện