Tiểu Thành Thành đến tuổi đi nhà trẻ, Đường Khê và Tần Kiêu thương lượng chọn một trường học tốt cho cậu bé. Xét thấy nhiều bạn nhỏ mới bắt đầu đi nhà trẻ thường hay gào khóc, không muốn đi học, từ trước khi nhà trẻ khai giảng, hai vợ chồng đã bắt đầu bồi dưỡng niềm yêu thích của Tiểu Thành Thành với nhà trẻ.

Nhiệm vụ này chủ yếu do Tần Kiêu làm. Trước đó, anh đã thăng chức cho Lý Anh, rất nhiều việc trong công ty đều giao cho Lý Anh, Tần Kiêu rảnh rỗi hơn nhiều, đôi khi còn tan làm sớm hơn cả Đường Khê. Sau khi về tới nhà, anh chơi trò chơi với Tiểu Thành Thành hoặc dẫn cậu bé tới công viên gần nhà đi một vòng.

Gia đình ba người nhà họ thường xuyên ra ngoài đi tản bộ, rất nhiều người quanh đây đều biết họ, nhất là những nhà có bạn nhỏ xấp xỉ tuổi Tiểu Thành Thành, nếu tình cờ gặp được trên đường, họ rất thích giao lưu với Đường Khê và Tần Kiêu để trao đổi kinh nghiệm nuôi các bạn nhỏ, nói chuyện nhiều lần, không chỉ người lớn quen biết nhau mà Tiểu Thành Thành cũng có vài người bạn nhỏ có mối quan hệ khá tốt, bạn bè cùng nhau chơi đùa, mỗi lần đi ra ngoài chơi, cậu bé đều nhờ bố mẹ mang cho mình một món đồ chơi mình yêu thích, gặp được bạn bè thì lấy ra cùng chơi chung, cùng nhau chơi đùa với các bạn.

Nhờ vậy, cậu bé không chỉ nhanh chóng thu hút thêm được rất nhiều bạn nhỏ tới chơi cùng mà còn nhận được lời khen của người nhà các bạn nhỏ ấy, nói cậu bé có tính cách tốt, từ nhỏ đã biết chia sẻ.

Bốn giờ hơn, Tần Kiêu về đến nhà, Tiểu Thành Thành nhìn thấy người bố hơn nửa ngày không gặp bèn bước đôi chân ngắn nhỏ bé của mình chạy về phía Tần Kiêu, chờ anh thay xong giày, cậu bé vươn cánh tay về phía anh.

Tần Kiêu bế cậu bé lên, hỏi: “Hôm nay ở nhà có nghe lời dì Bạch không?”

Tiểu Thành Thành gật đầu: “Có ạ, con nghe lời.”

Dì Bạch đứng bên cạnh cười: “Thành Thành ngoan lắm, trưa nay còn bóc quýt cho tôi ăn nữa.”

Tiểu Thành Thành được khen, đắc ý lắc lư đầu: “Bố, bao giờ mẹ về?”

Tần Kiêu: “Hơn một tiếng nữa mẹ mới về.”

Tiểu Thành Thành không hiểu hơn một tiếng nữa là bao lâu, cậu bé ôm cổ Tần Kiêu, nói: “Bố dẫn con đi chơi công viên.”

Tần Kiêu: “Thành Thành thích công viên?”

Tiểu Thành Thành gật đầu.

Tần Kiêu biết rõ còn cố hỏi: “Vì sao con thích đi công viên?”

“Ở công viên có bạn chơi với Thành Thành, có rất nhiều bạn.” Cậu bé nghĩ ngợi rồi xòe ngón tay đếm cho Tần Kiêu xem: “Đào Đào, Khiêu Khiêu, Qua Qua.”

Mấy tên cậu bé kể đều là những bạn nhỏ bình thường hay chơi với cậu bé.

Tần Kiêu nói với giọng hơi tiếc nuối: “Tiếc là con không thể đi nhà trẻ.”

Tiểu Thành Thành tò mò hỏi: “Nhà trẻ là gì?”

Tần Kiêu: “Nhà trẻ là nơi có rất nhiều bạn nhỏ, sau này Đào Đào, Khiêu Khiêu, Qua Qua đều sẽ đi nhà trẻ.”

Tiểu Thành Thành nghe thấy bố nói ở đó có rất nhiều bạn nhỏ, các bạn của mình cũng đều sẽ tới đó thì nói ngay: “Bố, con muốn đi nhà trẻ.”

Tần Kiêu nói: “Giờ con chưa đi được.”

“Vì sao?”

Đôi mắt to trong veo của Tiểu Thành Thành nhìn chằm chằm Tần Kiêu.

Tần Kiêu: “Con còn quá nhỏ, phải lớn mới đi được.”

Tiểu Thành Thành: “Con không nhỏ, bố, con muốn đi nhà trẻ.”

Tần Kiêu giả bộ lắc đầu: “Không được.”

Tiểu Thành Thành không muốn, đá chân, làm ầm ĩ với Tần Kiêu: “Con muốn đi nhà trẻ, con muốn đi nhà trẻ.”

Tần Kiêu sầm mặt lại, buông Tiểu Thành Thành ra, nghiêm túc nói: “Không được làm ầm ĩ, nói chuyện cho đàng hoàng.”

Tiểu Thành Thành thấy bố nổi giận, lùi lại một bước nhỏ, hơi sợ sệt, nói: “Con muốn đi nhà trẻ.”

Tần Kiêu nhíu mày, trầm tư một lát, nói: “Nhưng bạn nhỏ đi nhà trẻ nhất định phải là bạn nhỏ kiên cường dũng cảm, con có phải không?”

“Con phải.” Tiểu Thành Thành nắm chặt nắm đấm, giơ cánh tay lên: “Con dũng cảm, kiên cường.”

Tần Kiêu gật nhẹ đầu, hài lòng vỗ đầu cậu bé, nói: “Bé ngoan.”

Tiểu Thành Thành vẫn nhớ chuyện nhà trẻ, thấy Tần Kiêu không giận nữa, cậu bé ôm chân anh, ngẩng đầu lên hỏi: “Bố, con có thể đi nhà trẻ được không?”

Tần Kiêu nói: “Chuyện này không dễ, có điều nếu con muốn đi thì bố sẽ cố gắng giúp con.”

Tiểu Thành Thành cảm động trước tình yêu vĩ đại của bố: “Bố, bế.”

Tần Kiêu bế cậu bé lên một lần nữa.

Tiểu Thành Thành ôm trán anh hôn một cái: “Bố, Thành Thành yêu bố, bố là người bố lợi hại nhất trên đời.”

Để được đi nhà trẻ, Tiểu Thành Thành cố gắng làm bố vui lòng.

Mỗi sáng, cậu bé dậy sớm, chuyện đầu tiên khi cậu bé nhìn thấy Tần Kiêu là hỏi Tần Kiêu xem cậu bé có thể đi nhà trẻ được không. Để Tiểu Thành Thành biết việc được đi nhà trẻ là một chuyện rất khó khăn, lần nào Tần Kiêu cũng nói cậu bé chờ một chút, bố đang tìm trường cho con.

Để lớn nhanh để được đi nhà trẻ, Tiểu Thành Thành cực kỳ tích cực ăn cơm. Bởi vì cậu bé cho rằng ăn nhiều cơm có thể lớn nhanh.

Một tháng sau khi Tiểu Thành Thành mong ngóng được đi nhà trẻ, cuối cùng Tần Kiêu nói cho cậu bé biết một tin tức tốt, giáo viên nhà trẻ cảm thấy cậu bé là một đứa trẻ vừa dũng cảm vừa kiên cường, nên quyết định nhận cậu bé làm học sinh.

Tiểu Thành Thành biết mình sẽ được đi nhà trẻ, hưng phấn nhảy mấy vòng trong phòng khách.

Đường Khê thấy con trai vui vẻ như thể đã leo lên tới đỉnh cao của cuộc đời, không biết đợi tới khi đi nhà trẻ, phát hiện ra chân tướng rồi, cậu bé có còn vui vẻ như vậy nữa hay không.

Buổi tối trước khi ngủ, Tiểu Thành Thành nói với Đường Khê cậu bé nhớ bà nội, nhờ Đường Khê gọi điện cho bà nội.

“Bà nội, Thành Thành nhớ bà, ngày mai Thành Thành sẽ phải đi học nhà trẻ rồi, Thành Thành lớn rồi.”

Cậu bé trò chuyện với bà nội mười mấy phút, cúp điện thoại xong, cậu bé lại bắt đầu nhớ dì lớn, chị Oánh Oánh, dì nhỏ, dì Chi Tử, dì Sơ Hạ, chú Ngôn, chú Quý.

“Dì lớn, Thành Thành nhớ dì, ngày mai Thành Thành sẽ phải đi học nhà trẻ rồi, Thành Thành lớn rồi.”

“Dì nhỏ, Thành Thành nhớ dì, ngày mai Thành Thành sẽ phải đi học nhà trẻ rồi, Thành Thành lớn rồi.”

“Dì Chi Tử, Thành Thành nhớ dì, ngày mai Thành Thành sẽ phải đi học nhà trẻ rồi, Thành Thành lớn rồi.”

“...”

Cậu bé nhớ hết một lượt tất cả chú dì mà cậu bé có thể nghĩ ra, nhờ Đường Khê và Tần Kiêu gọi điện thoại hết người này tới người khác.

Nói chuyện điện thoại xong, cậu bé cầm điện thoại của Tần Kiêu, nghiêng đầu, cố gắng nghĩ xem còn ai mình chưa báo tin không.

Tần Kiêu đẩy người con, đưa ra gợi ý cho Tiểu Thành Thành: “Thành Thành, bố có thể đăng bài trong vòng bạn bè giúp con.”

Tiểu Thành Thành: “Vòng bạn bè là gì?”

Tần Kiêu: “Đăng bài trong vòng bạn bè nói về chuyện Thành Thành sắp đi học, tất cả bạn bè của bố đều sẽ nhìn thấy, biết rằng ngày mai Thành Thành sẽ đi học.”

Tiểu Thành Thành hưng phấn nói: “Hay quá, hay quá.”

Đường Khê nhìn con trai ngây thơ, đưa tay che trán.

Bé cưng à, giờ con phô trương như thế, sau này con sẽ phải hối hận đấy.

Buổi tối, Tiểu Thành Thành ôm tâm trạng phấn khích ngày mai sẽ được đi nhà trẻ, vui vẻ chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, hai người Tần Kiêu và Đường Khê đều gác công việc sang một bên, đưa Tiểu Thành Thành đi nhà trẻ.

Tiểu Thành Thành đeo cặp sách nhỏ của mình, ngồi trên ghế trẻ em, vui vẻ đến mức liên tục lắc lư đầu.

So với đương sự sắp được đi nhà trẻ là cậu bé, Đường Khê căng thẳng hơn nhiều, cô nắm chặt nắm đấm, chỉ sợ Tiểu Thành Thành ở nhà trẻ không nhìn thấy bố mẹ sẽ khóc.

Tối hôm qua, cô và Tần Kiêu cùng nhau xem rất nhiều video bạn nhỏ mới đi nhà trẻ, hầu hết các bạn nhỏ đều khóc khiến người ta thấy đau lòng.

Tần Kiêu thấy cô nắm chặt ngón tay, anh nắm chặt tay cô, vỗ mu bàn tay cô trấn an, đánh mắt nhìn về phía Tiểu Thành Thành.

“Thành Thành, lát nữa đến nhà trẻ, sẽ có giáo viên dẫn con và các bạn nhỏ khác cùng nhau chơi, giáo viên giống như dì Bạch sẽ chăm sóc cho con nhưng dì Bạch chỉ chăm sóc cho một mình con, còn giáo viên phải chăm sóc rất nhiều bạn nhỏ, rất vất vả, con ở nhà trẻ phải ngoan giống như lúc ở nhà, không được khóc nhé, nếu không sẽ không được đi nhà trẻ nữa.”

Tiểu Thành Thành vội vàng hứa hẹn: “Con sẽ không khóc.”

Tần Kiêu: “Nam tử hán, nói không khóc là không được khóc đâu nhé.”

Tiểu Thành Thành vỗ ngực một cái: “Con là nam tử hán, con không khóc.”

Tần Kiêu nói: “Lỡ như con khóc thì sao?”

“Lỡ như là gì ạ?”

Tần Kiêu thay cách diễn đạt khác: “Nếu con khóc thì sao?”

Tiểu Thành Thành phẩy tay: “Con sẽ không khóc.”

Cậu bé nói xong lại vỗ vai Tần Kiêu, học theo giọng điệu của Tần Kiêu: “Yên tâm đi, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời giáo viên, nếu con khóc, con là chó con.”

Tiểu Thành Thành không hề đề phòng chút nào, hứa hẹn với bố mình.

Xe dừng ở cửa nhà trẻ, vừa xuống xe đã thấy ngay rất nhiều người lớn đưa bạn nhỏ tới đi học.

Tiểu Thành Thành thấy có nhiều bạn nhỏ được bố mẹ dắt tay như vậy thì nhảy nhót đầy phấn khích.

Một cô giáo tầm tuổi Đường Khê đi từ trong ra, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Thành Thành, cười hỏi: “Con là bạn nhỏ Tần Thành phải không.”

Tiểu Thành Thành nhìn thấy người xa lạ nói chuyện với mình, cậu bé kéo tay mẹ, dịch lại gần người bố để được che chở.

Bố mẹ nói không được nói chuyện với người lạ.

Đường Khê cúi đầu nói với Tiểu Thành Thành: “Thành Thành, đây chính là giáo viên của con, con mau chào cô giáo đi.”

Tiểu Thành Thành nghe lời mẹ, ngoan ngoãn chào: “Chào cô giáo.”

Giọng giáo viên rất dịu dàng: “Ngoan lắm, cùng đi vào với cô nhé.”

Giáo viên đưa tay về phía cậu bé.

Tiểu Thành Thành nhìn về phía Đường Khê, Đường Khê buông tay cậu bé ra, nói: “Mau đi vào lớp với cô giáo đi.”

Đối mặt với cô giáo xa lạ, cho dù cô dịu dàng thế nào, cậu bé vẫn hơi sợ hãi, cậu bé nắm tay Đường Khê, nói bằng giọng trẻ con: “Bố mẹ đi cùng với con đi.”

Đường Khê nhìn Tần Kiêu, không biết Tần Kiêu có nói với Tiểu Thành Thành chưa, đi nhà trẻ, bố mẹ không thể đi theo.

Tần Kiêu cúi đầu nói với Tiểu Thành Thành: “Thành Thành, nơi này là nơi các bạn nhỏ đi học, bố mẹ không thể vào, bố đã nói với con rồi, giáo viên dẫn con đi chơi, bố mẹ phải đi làm.”

Tiểu Thành Thành bắt đầu luống cuống: “Không đâu, con muốn đi cùng bố mẹ.”

Cậu bé kéo Đường Khê và Tần Kiêu đi vào trong.

Tần Kiêu nói: “Thành Thành, con là nam tử hán dũng cảm kiên cường phải không?”

Tiểu Thành Thành bĩu miệng: “Dạ phải.”

Tần Kiêu: “Con muốn khóc à?”

Tiểu Thành Thành nức nở nói: “Không ạ, con dũng cảm kiên cường, con không khóc.”

Tần Kiêu xoa đầu cậu bé: “Bé cưng ngoan, đi học với cô giáo đi, học xong có thể đi làm.”

“Dạ.”

Tiểu Thành Thành nén nước mắt, đưa bàn tay nhỏ cho cô giáo cầm, đi theo cô giáo vào lớp.

Sau khi Tiểu Thành Thành vào lớp, Đường Khê và Tần Kiêu được nhân viên nhà trường dẫn sang một phòng học khác.

Trong phòng học có rất nhiều người nhà của các bạn nhỏ đang ngồi.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, các bạn nhỏ lớp mẫu giáo bé đều đi học lần đầu tiên, các phụ huynh không yên tâm. Để đáp ứng tâm lý này của các phụ huynh, mấy ngày đầu khai giảng, các phụ huynh sẽ được ở đây quan sát các bạn nhỏ đi học mà các bạn nhỏ không hề biết.

Trong phòng học có camera, biểu hiện của các bạn nhỏ sẽ được phát đồng bộ trên màn hình lớn, cũng có thể nghe được tiếng các bạn nhỏ nói.

Ánh mắt của các phụ huynh đều dõi theo bé nhà mình.

Đường Khê và Tần Kiêu vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc không ngừng của trẻ con vang lên trên màn hình.

Toàn bộ các bạn nhỏ trong lớp mẫu giáo nhỏ bé nào bé nấy thi nhau khóc.

Tiểu Thành Thành được cô giáo dắt tới ngồi vào chỗ, ấm giọng hỏi han xem cậu bé có mang đồ chơi tới không.

Vốn Tiểu Thành Thành rất đau lòng vì bố mẹ đi mất, bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc của các bạn nhỏ khác trong lớp, cậu bé lại càng muốn khóc hơn.

Cậu bé khịt mũi một cái, ngừng lại.

“Có ạ, ở trong cặp.”

Giáo viên muốn mở cặp ra giúp cậu bé nhưng Tiểu Thành Thành lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Thưa cô, con tự mở ạ.”

Cậu bé trông như chuẩn bị khóc nhưng lại không khóc, đáng yêu khiến người ta thấy đau lòng, cô giáo nói chuyện với cậu bé để di chuyển sự chú ý của cậu bé: “Năm nay bạn nhỏ Thành Thành bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Ba tuổi rưỡi.”

“Ba tuổi rưỡi à, tuyệt thật.”

Giáo viên nói chuyện với cậu bé mấy câu, thấy cậu bé không khóc thì để cậu bé tự chơi, đi dỗ các bạn nhỏ khác đang khóc.

Ngày đầu tiên đi học, ở hoàn cảnh xa lạ, các bạn nhỏ thiếu thốn cảm giác an toàn, cảm xúc thường dễ sụp đổ, tới tận trưa, tiếng khóc của các bạn nhỏ trong phòng học hầu như không lúc nào ngừng, ầm ĩ đòi bố mẹ.

Tiểu Thành Thành vẫn cố nhịn không khóc, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ bố mẹ tới đón mình về nhà.

Cậu bé không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ chẳng vui chút nào.

Buổi trưa ăn cơm ở trường, cậu bé cố nén cảm giác đau buồn ăn hết cơm giáo viên xúc cho cậu bé, cậu bé nằm trên chiếc giường nhỏ, đắp chiếc chăn nhỏ che mặt, len lén lau nước mắt.

Lúc đầu cậu bé khóc rất ngon lành, không có ai phát hiện ra, đột nhiên bạn nhỏ ngủ bên cạnh bỗng thò quá nửa người ra khỏi chăn, nằm sấp xuống thổ lộ với cậu bé: “Tớ nhớ bố.”

“Hu hu hu.”

“Tớ nhớ bố, hu hu hu.”

Tiểu Thành Thành chớp chớp mắt, kìm nén nước mắt, nói: “Tớ không nhớ bố, bố tớ xấu lắm.”

“Tớ nhớ bố, hu hu hu.”

Tiểu Thành Thành: “Tớ không nhớ bố.”

“Tớ nhớ bố, hu hu hu.”

Tiểu Thành Thành tức giận đập giường, che mặt bằng cả hai tay: “Đừng khóc, tớ... Tớ sắp không nhịn nổi nữa rồi, cô giáo, cô giáo.”

Cô giáo vẫn luôn chú ý tới họ, nghe thấy cậu bé gọi mình, cô giáo chạy lại cạnh giường cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Bạn nhỏ Thành Thành sao vậy?”

Tiểu Thành Thành cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thưa cô, có… Có phòng riêng không ạ.”

Giáo viên: “Thành Thành cần phòng riêng làm gì?”

Tiểu Thành Thành bụm mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay: “Con muốn ở một mình khóc một lúc, con cần phòng riêng, chỉ có mình con, hu hu hu.”

Tiểu Thành Thành không nhịn được tới lúc cô giáo dẫn cậu bé đi sang phòng riêng đã òa khóc.

Hình tượng trầm ổn nhất kéo dài tới buổi trưa bỗng chốc sụp đổ, có lẽ là vì nhịn quá lâu nên cậu bé trở thành đứa trẻ khóc to nhất, thảm thiết nhất trong phòng.

Đang khóc dở, cậu bé vẫn không quên dặn cô giáo: “Thưa cô, đừng… Đừng nói cho bố mẹ con, con khóc, con không khóc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện