Đường Khê ngồi chỗ đầu giường, đưa tay lên xoa xoa cái cổ đau mỏi, thoáng nhìn vali của Tần Kiêu qua khóe mắt, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Cô nhìn về phía phòng tắm, đoán rằng Tần Kiêu còn phải tắm thêm một lúc nữa mới xong, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tô Chi rồi đi đến trước cửa phòng tắm: “Tần Kiêu.”
Tiếng nước bên trong ngừng lại, Tần Kiêu tắt vòi hoa sen: “Sao vậy?”
Đường Khê nhẹ nhàng nói: “Anh cứ tắm đi nhé, em với Tô Chi ra ngoài mua mấy thứ.”
Tần Kiêu: “Đợi anh tắm xong rồi đi cùng bọn em.”
“Không cần đầu, hôm nay anh lái xe cả ngày rồi, sáng sớm mai còn phải đi công tác nữa. Anh tắm xong thì nghỉ đi, bọn em đi siêu thị ở ngay gần đây thôi, không xa lắm đâu, em đi một lát rồi về ngay.”
Tần Kiêu ừm một tiếng.
Anh đồng ý rồi, Đường Khê mới cầm theo điện thoại ra khỏi phòng.
Mở cửa ra, Tô Chi đã đang đi về phía cô từ đầu kia của hành lang rồi.
“Sao đột nhiên lại xuống tầng mua đồ thế, còn bỏ chồng mày lại mà gọi tao đi cùng nữa, mày đến kì à? Bên chỗ tao có băng vệ sinh đấy.”
Đêm hôm khuya khoắt rồi mà lại gọi cô đi mua đồ nên Tô Chi tưởng là cô đến kì, gọi cô ấy đi cùng để mua băng vệ sinh là vì nghĩ cô với Tần Kiêu chung đụng chưa được bao lâu, ngại không dám gọi Tần Kiêu đi cùng cô mua mấy thứ này.
Đường Khê đáp: “Không phải, lát nữa mày sẽ biết.”
“Gì mà thần bí vậy chứ.” Tô Chi khoác tay Đường Khề, cùng cô bước vào thang máy, trong này không có người khác, cô ấy hỏi: “Gần đây mày với chồng thế nào rồi? Tao xem ảnh mày mới đăng lên vòng bạn bè rồi, cảm giác rất ổn.”
Đường Khê ừ, nói: “Đúng là rất ổn.”
Tô Chi thấy cô có vẻ rất phiền não, hỏi: “Sao thế, có gì lo nghĩ thì cứ nói đi, chị Chi đây sẽ khai sáng cho cưng.”
“Lo nghĩ gì chứ, mày cũng biết mà, lòng tao rộng lớn, vô tâm lắm.” Đường Khê cười cười, nói tiếp: “Không đúng, hình như tao đúng là có chuyện đang lo nghĩ.”
“Ai bảo mày vô tâm cơ, ai cho mày nói bản thân như vậy.” Tô Chi đập nhẹ lên tay cô một cái: “Mỗi lần cô Lâm và thầy Tô gọi cho tao đều lải nhải chuyện tao không chu đáo bằng mày. Lễ tết các thứ, quà biếu, lời chúc của mày lúc nào cũng đến sớm nhất, còn hối hận sao lại sinh ra tao mà không sinh ra được một cô con gái cưng ân cần như mày.”
Thầy Tô và cô Lâm là bố mẹ của Tô Chi, trước đây, Đường Khê từng học lớp của cô Lâm – mẹ Tô Chi. Khi đó mẹ cô bệnh nặng, bà ngoại thường xuyên phải đưa mẹ vào viện khám, không có thời gian chăm sóc cô, cô Lâm liền đưa cô về nhà, chăm cho cả cô lẫn Tô Chi.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Khê dành hơn nửa thời gian ở tại nhà Tô Chi, thầy Tô và cô Lâm cũng chăm sóc cô rất chu đáo.
Sau đó, kể cả khi cô đã đến nhà họ Đường ở, hai người họ cũng thường xuyên đưa Tô Chi qua Đường gia đón cô đi chơi mỗi cuối tuần.
Đường Khê giả vờ tiếc nuối nói: “Ài, sao cô chú không nói thẳng vậy với tao chứ, sớm biết vậy tao đã đi làm con gái của hai người họ rồi.”
“Nghe kìa nghe kìa, miệng cứ như bôi mật ấy, hai người họ mà nghe được mày nói vậy, có khi cười ngoác mang tai cũng nên. Ài, mày vừa nói có tâm sự gì cơ?” Đề tài bị chuyển đi lâu như vậy, Tô Chi cũng không quên Đường Khê vừa nói là có chuyện đang lo nghĩ.
Đường Khê cười, sáp lại gần mặt cô ấy, nhéo cằm trêu: “Không biết chị gái của em đây xinh đẹp như này thì người đàn ông thế nào mới có thể xứng được đây.”
Bị cô trêu, Tô Chi cũng chẳng hề tức giận, còn hùa theo, dùng giọng điệu “cuộc sống này quá cô độc” mà nói: “Mỹ nữ giống chị đây thì làm gì có người đàn ông nào với được đâu chứ, cho nên chị đây quyết rồi, chỉ đành độc thân cả đời thôi.”
Đường Khê cười: “Xinh đẹp xuất sắc như mày thì bất kể có chọn sống thế nào cũng sẽ ổn thôi. Thế nhưng nếu chọn cô đơn cả đời, thì phải xác định sẽ nghe cô Lâm với thầy Tô phàn nàn cả đời đấy.”
Hai người họ chỉ có một cô con gái cưng là Tô Chi, từ khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu giục cô ấy đưa người yêu về, giục đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy bóng dáng người yêu cô ấy đâu.
“Ai da, cũng chịu thôi, cũng tại hai người họ sinh được một cô con gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đấy chứ, còn tự luyến nữa chứ, tự mình khen mình cũng giỏi vô cùng.”
Đường Khê bật cười: “Cái miệng này của mày cũng thật là.” Lúc chửi thì đến cả bản thân mình cũng không tha.
Tô Chi rất tự biết mình: “Đúng rồi đó, qua miệng lưỡi của thầy Tô và cô Lâm thì tao độc mồm độc miệng cực kì, không phải tao nói khoác đâu, hai người họ bảo chỉ cần mở miệng ra nói cũng đủ để tao độc thân tám đời rồi.”
Đường Khê bật ngón tay cái với cô ấy, động viên/cổ vũ: “Đỉnh, hôm nào cô chú diễn hài độc thoại nhớ gọi tao, tao cũng muốn có một chân mở mang tri thức.”
“…”
Ra khỏi cửa khách sạn, phía bên phải có một siêu thị lớn.
Tô Chi đứng cạnh kệ hàng, thấy Đường Khê cầm một chiếc gối chữ U lên, hỏi: “Mày cất công xuống tầng chỉ để mua cái này đấy hả?”
“Đúng đó.” Đường Khê sờ gối kiểm tra độ mềm, bỏ xuống, lại sờ sang cái khác, muốn so xem gối cái nào sẽ thoải mái hơn: “Mai Tần Kiêu đi công tác rồi. Công việc của anh ấy bận bịu, thường xuyên đi công tác, ngủ không được ngon. Khi ngồi xe ngả ra sau ngủ nên cổ anh ấy cũng khó chịu, tao mua một cái cho anh ấy gối lúc ngủ trên đường cho thoải mái.”
“Mày tinh tế thật đấy.” Tô Chi chậc một tiếng, tiếc hùi hụi: “Sao tao lại không phải đàn ông vậy chứ.”
Đường Khê: “Làm đàn ông để làm gì cơ chứ? Làm phụ nữ tốt mà, vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng.”
Tô Chi: “Gần quan được ban lộc, tao mà là đàn ông thì sẽ được cưới mày, vậy là chẳng phải tao cưới được một cô tiên nữ vừa dịu dàng, vừa chu đáo lại vừa đảm đang sao.”
Đường Khê cười: “Cho dù mày có là đàn ông thì tao cũng không cưới mày đâu, tao sẽ không lấy một người con trai tùy tiện đâu.”
“Tao mà là một người đàn ông tùy tiện á?” Tô Chi ngạc nhiên chỉ vào chính mình: “Nếu tao mà là đàn ông, hai chúng ta chính là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ đấy, tao… tao dù sao cũng có lợi thế hơn chồng mày.”
“Thanh mai trúc mã cũng đâu nhất thiết phải yêu nhau, như vậy cũng chỉ chứng tỏ được rằng chúng ta biết nhau sớm hơn thôi. Mà tao sẽ không vì quen biết ai đó lâu hơn mà gả cho người ta đâu.”
Tô Chi nghe giọng điệu ngạo kiều của cô thì lẩm bẩm: “Dù sao tao cũng không bằng được chồng mày chứ gì.”
Đường Khê: “Cũng không phải, mày cũng có ưu điểm của mày mà.”
Nghe cứ như là để an ủi một tuyển thủ vừa bại trận vậy.
“Chi tử, mày ra sờ thử hai cái này xem cái nào thoải mái hơn?” Đường Khê cầm hai chiếc gối lên bảo cô ấy sờ.
Tô Chi sờ không ra: “Có khác mấy đâu.”
Đường Khê: “Mày biết tao bị chứng khó chọn mà, chọn bừa giúp tao một cái đi mà.”
“Cái này đi.” Tô Chi chỉ cái màu xanh.
“Được, vậy lấy cái này.”
Đường Khê ôm chiếc gối màu xanh Tô Chi vừa chỉ vào trong lòng, rồi cầm thêm cả một chiếc gối khác màu hồng trên giá lên, chiếc này cũng mẫu nhưng khác màu với cái vừa rồi.
Tô Chi nhìn hai chiếc gối cùng mẫu khác màu trên tay cô, quơ quơ chiếc gối khắc hẳn mẫu trên tay mình, bực bội nói: “Làm sao, tao không được dùng cùng mẫu gối với hai người chúng mày? Định cho tao ra rìa phải không?”
Đường Khê nói: “Mày là một kiểu khác mà.”
“Bớt lừa nhau đi, rõ ràng là mày đang phân biệt đối xử. Với tư cách là bạn thân của mày hơn hai mươi năm nay, tao cực kì phản đối.”
Đường Khê lấy thêm một chiếc gối khác giống mẫu khác mày với cái trên tay cô rồi nhét vào trong lòng cô ấy: “Tặng mày hai cái.”
Tô Chi buồn cười: “Đây không phải là vấn đề về số lượng. Sao mày không dùng gối giống kiểu của tao, cho chồng mày dùng “kiểu khác” cũng được mà.”
“Chồng tao không muốn dùng “kiểu khác”, anh ấy với tao đã kết hôn rồi đó.”
Lý do thế này thì Tô Chi còn biết phản bác lại thế nào nữa chứ.
“Chiều này hai người chúng mày đi chơi có uống gì không?” Tô Chi hỏi.
“Uống trà sữa, tao có đăng lên vòng bạn bè mà, mày không thấy hả?”
“Ồ, ra là uống trà sữa à, còn tưởng chồng mày cho mày uống bùa mê thuốc lú gì đấy chứ. Show ân ái trên vòng bạn bè thì thôi đi, hơn nửa đêm còn chạy đi mua gối tình nhân.”
Tô Chi lại quơ quơ chiếc gối trên tay mình: “Còn mua thêm một chiếc bóng đèn làm nhân chứng tình yêu nữa. ”
Đường Khê vỗ bả vai cô ấy, an ủi: “Đừng vậy mà, mày đâu phải bóng đèn đâu.”
Tô Chi cười lạnh: “Hiểu, hiểu, bà đây là “kiểu khác” chứ gì.”
Mua gối xong, Đường Khê và Tô Chi trở lại khách sạn, tách ra trước cửa phòng Đường Khê.
Đường Khê đứng cạnh cửa, nhìn Tô Chi vào phòng rồi mới gõ cửa.
Sợ Tần Kiêu ở trong không nghe được, Đường Khê cúi đầu định gọi cho anh, cô vẫn chưa đổi tên ghi chú trên điện thoại, tìm được bánh bao cadé trong danh sách người liên hệ, vừa định gọi đi thì cánh cửa trước mặt được mở ra. Cô ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu, xách túi đi vào.
Tần Kiêu tiếp lấy chiếc túi trên tay cô, tùy ý liếc mắt qua.
Đường Khê vừa vào vừa nói: “Không lừa anh đúng không, em đi một lát rồi về ngay mà.”
Tần Kiêu đặt chiếc túi cô vừa cầm về lên sô pha, thờ ơ nói: “28 phút 35 giây.”
“28 phút 35 giây là cái gì cơ?”
Tần Kiêu hờ hững đáp: “Là thời gian từ khi em bắt đầu ra khỏi cửa đến lúc em quay lại.”
Đường Khê ngây người, mở điện thoại ra nhìn đồng hồ, rồi mở Wechat xem thời gian cô gửi tin nhắn cho Tô Chi, cách nhau 31 phút.
Sau khi nhắn tin cho Tô Chi, cô còn nói với Tần Kiêu vài câu, tính từ lúc gõ cửa phòng tắm đến bây giờ, thời gian cô ra ngoài đúng là sẽ rơi vào khoảng 28 phút.
Đường Khê ngạc nhiên nhìn Tần Kiêu: “Sao anh biết được, không phải lúc tắm anh không cầm theo điện thoại vào sao?”
Tần Kiêu thản nhiên nói: “Trong lòng anh biết.”
Đường Khê: “…”
Đếm chính xác đến tận từng giây sao? Chặt chẽ đến vậy sao?
Đường Khê vỗ tay khen: “Đỉnh, đỉnh.”
Tần Kiêu lại nghe được câu nịnh bợ quen thuộc, rũ mi, híp mắt, nhìn cô đầy đánh giá
Đường Khê nhớ đến cuộc gọi ầm ĩ trước đó không lâu, đoán rằng mâu thuẫn giữa Tần Kiêu và bạn anh rất nghiêm trọng nên hỏi: “Bạn anh có gọi lại không?”
Tần Kiêu: “Không.”
“Vậy anh gọi lại cho anh ta đi, hình như anh ta tức giận lắm đó.”
Tần Kiêu nhíu mày: “Cậu ta nổi giận với em?”
“Không phải, anh ta không biết đó là em. Lúc em vừa nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì anh ấy đã bắt đầu gào lên rồi, sau biết em là người nghe điện thoại, anh ta liền trở nên rất khách sáo, người anh ấy giận là anh.” Cũng không phải nổi giận với cô, cô không gánh nổi cái tội này đâu.
Tần Kiêu bình thản ừ một tiếng, nói: “Không có gì đâu.”
“Không có gì thật sao? Anh ấy còn bảo sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với anh nữa đó.”
Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi âm lượng giọng Quý Chính Sâm lúc đó, lúc nói câu này, Đường Khê vô thức nói to hơn.
Thấy cô có vẻ lo lắng cho tình hình vòng bạn bè của mình, anh nhướng mày: “Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ấy còn hỏi sao anh lại xóa Wechat của anh ấy, kêu anh phải giải thích.”
Trí nhớ Đường Khê rất tốt, cô nhớ rõ từng câu Quý Chính Sâm nói, chỉ là câu anh ta bảo Tần Kiêu lên cơn à, Đường Khê không nói.
Tần Kiêu nghe xong, lơ đễnh nói: “Không sao đâu, em đi tắm đi, lát nữa anh gọi lại cho anh ấy sao.”
“Dạ.” Đường Khê cầm cái gối trên sô pha lên, định chờ lát nữa Tần Kiêu gọi xong thì đưa cho anh. Cô bước đến trước cửa quay đầu lại, nhìn Tần Kiêu dặn: “Lát nữa lúc gọi anh nhớ để điện thoại cách xa tai ra nhé.”
Giọng người bạn kia của anh thực sự quá lớn.
Thấy cô còn đưa tay lên bấm lên tai, trông có vẻ vẫn còn hãi hùng với cuộc gọi của Quý Chính Sâm, Tần Kiêu nhịn cười đáp: “Ừ.”
Đường Khê vào phòng ngủ, đặt chiếc túi đang đựng gối lên trên chiếc bàn trà nhỏ, lấy một bộ quần áo ngủ trong va li để đi tắm.
Tần Kiêu ngồi ở sô pha trong phòng khách, nghe được tiếng của phòng tắm đóng lại thì đứng lên đi về phía ban công, gọi lại cho Quý Chính Sâm.
Điện thoại đổ chuông vài giây mới có người tiếp. Âm thanh của Quý Chính Sâm từ đầu dây bên kia vang lên đầy thận trọng: “A lô, xin chào, tôi là Quý Chính Sâm, xin hỏi đây có phải Tần Kiêu không?”
Tần Kiêu thản nhiên đáp: “Là tôi.”
Chắc chắn rằng người ở đầu kia là Tần Kiêu, Quý Chính Sâm gào lên: “Tần Kiêu, anh lên cơn à, hai ta quen đã biết bao lâu rồi mà đến cả một cơ hội để giải thích anh cũng không cho em, sao lại hủy kết bạn Wechat với em?”
Tần Kiêu nhắc anh ta: “Nói nhỏ thôi, ban nãy lúc Đường Khê tiếp điện thoại thay tôi, giọng cậu to đến mức dọa cô ấy sợ đấy.”
Những lời mắng chửi đều nghẹn lại trong bụng, Quý Chính Sâm thực sự quá phục anh, căm giận nói: “Khoe, khoe, khoe, suốt ngày chỉ biết khoe, có vợ thì giỏi à?”
Tần Kiêu ừ một tiếng, gây thù chuốc oán nói: “Cậu không có.”
Quý Chính Sâm nghiến răng, không tốn sức tranh cãi vô ích nữa: “Được, anh thắng, quay lại chuyện chính đi, sao anh lại hủy kết bạn với em?”
Câu này, anh ta gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tần Kiêu ăn ngay nói thật: “Tôi đã hẹn với Đường Khê để đăng ảnh lên vòng bạn bè cùng lúc rồi, đột nhiên cậu lại đăng chen vào giữa vòng bạn bè của tôi với Đường Khê, gai mắt.”
Quý Chính Sâm: “…Chỉ vì chuyện này mà anh hủy kết bạn với em?”
Tần Kiêu thản nhiên ừ.
Quý Chính Sâm chẳng tài nào tin được: “Tình anh em của chúng ta bao năm qua sâu đậm như vậy, thế mà chỉ vì em đăng giữa vòng bạn bè của anh với Đường Khê mà anh hủy kết bạn với em? Được, anh được lắm.”
Quý Chính Sâm tức quá bật cười: “Sao anh không chặn vòng bạn bè của em?”
Tần Kiêu: “Không nhớ ra.”
Quý Chính Sâm: “Được, không nhớ ra phải không, chỉ vì để đăng ảnh lên vòng bạn bè cùng lúc với vợ mà điên lên, một giây cũng không chờ được mà lập tức hủy kết bạn với người bạn thân thiết bao năm của mình phải không? Được, em nhất định sẽ khiến anh hối hận.”
Tần Kiêu chờ xem anh ta sẽ khiến mình hối hận thế nào.
Sau khi nói hết những lời khó nghe, phía đối diện bình tĩnh lại, năm giây sau, đưa ra “thông tư chính thức”: “Em rất giận, anh cứ chờ đi, mai em ghé văn phòng anh ngoéo tay đóng dấu, có trăm năm nữa cũng sẽ không làm hòa, tình anh em của chúng ta sẽ cứ như vậy mà bị cắt đứt.”
Tần Kiêu cười: “Mai anh chưa về Nam thành.”
Quý Chính Sâm: “Vậy chờ anh về thì ngoéo tay.”
Tần Kiêu chẳng quan tâm: “Tùy cậu, ấu trĩ.”
Quý Chính Sâm: “Anh thì không ấu trĩ hả, không ấu trĩ mà chỉ vì khoe tình cảm mà hủy kết bạn với bạn thân?”
Tần Kiêu nói: “Cũng không phải là không thêm lại được.”
Quý Chính Sâm: “Đúng là không thể thêm lại đấy. anh tưởng em là ai, anh muốn hủy thì hủy, muốn thêm thì thêm. Em nói cho anh biết, anh đừng có mà thêm bạn với em, em giận anh lắm rồi, không đồng ý lời mời kết bạn của anh đâu.”
Tần Kiêu hừ lạnh: “Ấu trĩ.”
Quý Chính Sâm: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa, giận, hai ta đếm đến ba rồi cùng nhau cúp điện thoại.”
Dứt lời, cậu ấy chẳng thèm đếm mà thẳng tay cúp luôn.
Tần Kiêu nhìn di động, biết chắc mấy trò của cậu ấy còn chưa kết thúc, vẫn đứng lại ban công.
Một lát sau, Quý Chính Sâm gửi một tin nhắn lên nhóm chung của hai người họ và Ngôn Tầm, Hoắc Xa Lâm.
Quý Chính Sâm:【Sốc! Một người đàn ông trưởng thành họ Tần vì quá ham mê việc khoe tình cảm với vợ mà dần trở nên ác độc, chỉ vì để vòng bạn bè của mình được đặt cạnh vợ mà chẳng thèm đếm xỉa đến tình anh em bao năm ngày trước, nhẫn tâm hủy kết bạn với anh em. Theo quan sát, vài ngày trước đó, người đàn ông này đã nhiều lần khoe ân ái, những hành động không thỏa đáng này của anh đã xúc phạm đến người bạn thân kia. Sau nhiều lần bị hãm hại, lần này người bạn nam độc thân họ Quý kia đã dũng cảm lên tiếng, hóa thành sử giả công lý, tuyệt giao với người đàn ông họ Tần, khiến hắn ta phải trả giá đắt vì hành vi của mình.】
Ngôn Tầm:【 Một like cho tiêu đề hôm này. Người đàn ông họ Tần này tôi biết, giống như những gì được viết trong bài báo, cực thích show tình cảm. Hôm nay tôi còn thấy anh ta đăng ảnh, chuyện vòng bạn bè bài báo nhắc đến có lẽ là chuyện của hôm nay.】
Hoắc Xa Lâm:【 Mất đi một người bạn họ Quý sao? Cái giá phải trả cũng không lớn lắm.】
Ngôn Tầm:【 Sâm tử, vụ chỉ vì để vòng bạn bè được đặt cạnh vợ mà hủy kết bạn với anh em là sao thế? Cậu bị anh Kiêu hủy kết bạn hả?】
Quý Chính Sâm:【 Anh ấy bảo đã hẹn trước với chị dâu để cùng đăng ảnh lên vòng bạn bè, đúng lúc đó tôi mới tan làm nên đăng ảnh lên, chen vào giữa cái của anh ấy và chị dâu, anh ấy liền hủy kết bạn với tôi.】
Ngôn Tâm: 【Quá đáng thật đấy, nhưng quá đúng là chuyện mà anh Kiêu có thể làm.】
Hoắc Xa Lâm: 【 Sau đó thì sao?】
Quý Chính Sâm: 【 Sau đó tôi sẽ tuyệt giao với anh ấy.】
Quý Chính Sâm công khai lên án Tần Kiêu trong nhóm chung.
Tần Kiêu vào vòng bạn bè rồi chụp lại ảnh khoảnh khắc của mình và Đường Khê đặt cạnh nhau, rồi gửi vào nhóm.
Tần Kiêu:【 Ảnh là Đường Khê chụp, vòng bạn bè cũng là cô ấy đăng hộ tôi.】
Tần Kiêu bị Quý Chính Sâm kick ra khỏi nhóm.
Đường Khê tắm xong, mở cửa ra, đứng trước tấm gương trong phòng tắm sấy tóc.
Tần Kiêu đi từ ngoài vào, đứng cạnh phòng tắm, nhìn cô, không nói gì.
Đường Khê quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Anh với bạn nói chuyện điện thoại sao rồi?”
Tần Kiêu chỉ ừ một tiếng.
“Có ổn không?”
“Không sao.”
Đường Khê nghe anh bảo không sao thì cũng không hỏi gì nữa, cô đoán được người tên Quý Chính Sâm kia và anh là bạn thân, bằng không sẽ không nói chuyện như vậy.
Tóc Đường Khê vừa dày lại vừa dài, sấy mãi mới xong.
Cô bỏ máy sấy xong, quay người vỗ lên tay Tần Kiêu một cái, nói: “Được rồi.”
Tần Kiêu đưa tay lên vuốt tóc cô, Đường Khê đi đằng trước, cầm cái gối trên bàn nước lên, quay đầu nhìn Tần Kiêu nói: “Em mua cho anh cái gối, mai lúc nào ngủ trên xe nhớ dùng nhé.”
Ánh sáng trong mắt anh hơi lóe lên, môi cong cong: “Em đi siêu thị để mua cái này cho anh hả?”
“Ừm, sợ mai anh đi sớm, không mua kịp.” Cô vẫy tay với anh, ra hiệu: “Cúi đầu thấp xuống chút, để em xem có vừa không.”
Tần Kiêu cúi người về phía trước, hướng cổ đến trước mặt cô.
Đường Khê nâng tay, đeo gối lên cổ anh, vỗ xuống sô pha: “Anh ngồi xuống đi, xem dựa về đằng sau có thoải mái không?”
Tần Kiêu ngồi xuống sô pha, dựa ra đằng sau.
“Sao rồi?” Đường Khê hỏi.
Đường Khê thoải mái ngả người ra sau sô pha, gật đầu: “Ổn lắm.”
Đường Khê cười: “Anh thích là được.”
Dứt lời, cô phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Đường Khê mở miệng phá vỡ yên lặng: “Anh không bận gì thì ngủ sớm đi.”
Cô xoay người đi đến cạnh, vén chăn.
Tần Kiêu cũng lên giường, anh nhích đến gần cô, vòng tay ôm lấy Đường Khê, chớp chớp lông mi, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm vào mặt cô, không nói gì.
Đường Khê rũ mi, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Anh kề sát lại gần tai cô nói vài câu, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.
Đường Khê bị đôi mắt vừa trầm lắng vừa mang theo chút trong sáng thơ ngây ấy nhìn đến mức chẳng biết làm sao, cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Anh… Anh nằm tử tế đi.”
Tần Kiêu nằm xuống, trong mắt ẩn hiện sự phấn chấn.
Đường Khê bị anh nhìn đến ngượng không chịu nổi, quay mặt đi hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn anh, cúi người, vuốt v e lông mày anh, hôn lên sống mũi Tần Kiêu một cái, bắt chước cách anh hôn cô khi trước, dần chuyển xuống môi anh.
Cô nghe được tiếng tim anh đập thình thịch, đôi má nóng lên, cô ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt anh từ từ nhắm lại, tựa như đang kiềm chế điều gì đó, không nói gì.
Khi ánh mắt cô dần hướng xuống dưới, run rẩy cởi cúc cổ của anh, Tần Kiêu đột nhiên mở mắt, một tay nắm cổ tay Đường Khê, vòng qua eo cô, đảo vị trí của hai người.
*
Hôm sau, đúng năm giờ sáng, đồng hồ vang lên đánh thức Tần Kiêu. Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Xong xuôi, anh ra khỏi nhà vệ sinh, bắt gặp Đường Khê đang quấn chăn quanh người, mơ mơ màng màng ngồi trên giường.
Anh bước qua đó, xoa đỉnh đầu cô, khiến mái tóc vốn đã bù xù lại càng thêm rối: “Sao không ngủ tiếp mà lại ngồi dậy thế này?”
Đường Khê mắt nhắm mắt mở đáp: “Tiễn anh đi làm.”
Thấy cô còn chưa mở được mắt, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, trong giọng nói còn mang theo cả ý cười: “Vợ vất vả rồi.”
Đường Khê buộc mình phải mở mắt ra, dặn dò: “Đi đường nhớ chú ý an toàn, nhớ phải chăm sóc bản thân.”
Tần Kiêu ừm, đợi một hồi, thấy mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng, hỏi: “Gì nữa.”
Đường Khê: “Hết rồi.”
Tần Kiêu bất mãn: “Còn.”
Đường Khê: “Vậy anh nói xem, còn gì nữa?”
Tần Kiêu mím môi nhìn cô.
Đường Khê nhấc cổ tay anh lên, dí sát vào xem, đồng hồ vẫn còn chưa mang.
“Đưa đồng hồ đây, để em đeo cho.”
Tần Kiêu đưa chiếc đồng hồ đang đặt trên tủ đầu giường cho cô.
Đường Khê dụi mắt, gắng hết sức mở to mắt, ép mình phải tỉnh táo lại, cúi đầu đeo đồng hồ cho anh.
“Được rồi.”
“Ừ, có thể cố thêm chút nữa không?” Tần Kiêu hỏi.
“Cố cái gì cơ?”
Tần Kiêu xoay người đi về phía phòng tắm, Đường Khê nhắm mắt chờ anh.
Một lát sau, Tần Kiêu cầm theo một cái bàn chải đánh răng và một cốc nước quay lại, đá thùng rác đến bên giường, gọi Đường Khê.
“Khê Khê.”
Đương lúc mơ màng bị gọi dậy, Đường Khê mở mắt, thấy trong tay anh là một cái bàn chải đã được bóp sẵn kem đánh răng, cơn buồn ngủ như bị nỗi khiếp sợ đánh bay.
Cô trừng mắt nhìn Tần Kiêu cười đầy dịu dàng với cô.
“Nếu không ngại thì đánh giúp anh nhé.”
“Ngại.” Đường Khê lớn tiếng nói: “Rất ngại, Lý Anh đâu rồi, mau kêu cậu ta đến đưa anh đi đi.”
Giọng cô vẫn còn khàn khàn, khi nói lớn tiếng cổ họng khó chịu cực kì.
Tần Kiêu cúi đầu nhìn chiếc bàn chải trong tay mình, quyết định nhướng mày, như không có gì xảy ra mà đặt bàn chải và cốc đánh răng về lại nhà vệ sinh.
“Anh đi đây.”
Khuôn mặt Đường Khê khôi phục lại sự nhu hòa, vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm đôi môi phớt hồng của cô, ừ một tiếng: “Tạm biệt.”
Cô nhìn về phía phòng tắm, đoán rằng Tần Kiêu còn phải tắm thêm một lúc nữa mới xong, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tô Chi rồi đi đến trước cửa phòng tắm: “Tần Kiêu.”
Tiếng nước bên trong ngừng lại, Tần Kiêu tắt vòi hoa sen: “Sao vậy?”
Đường Khê nhẹ nhàng nói: “Anh cứ tắm đi nhé, em với Tô Chi ra ngoài mua mấy thứ.”
Tần Kiêu: “Đợi anh tắm xong rồi đi cùng bọn em.”
“Không cần đầu, hôm nay anh lái xe cả ngày rồi, sáng sớm mai còn phải đi công tác nữa. Anh tắm xong thì nghỉ đi, bọn em đi siêu thị ở ngay gần đây thôi, không xa lắm đâu, em đi một lát rồi về ngay.”
Tần Kiêu ừm một tiếng.
Anh đồng ý rồi, Đường Khê mới cầm theo điện thoại ra khỏi phòng.
Mở cửa ra, Tô Chi đã đang đi về phía cô từ đầu kia của hành lang rồi.
“Sao đột nhiên lại xuống tầng mua đồ thế, còn bỏ chồng mày lại mà gọi tao đi cùng nữa, mày đến kì à? Bên chỗ tao có băng vệ sinh đấy.”
Đêm hôm khuya khoắt rồi mà lại gọi cô đi mua đồ nên Tô Chi tưởng là cô đến kì, gọi cô ấy đi cùng để mua băng vệ sinh là vì nghĩ cô với Tần Kiêu chung đụng chưa được bao lâu, ngại không dám gọi Tần Kiêu đi cùng cô mua mấy thứ này.
Đường Khê đáp: “Không phải, lát nữa mày sẽ biết.”
“Gì mà thần bí vậy chứ.” Tô Chi khoác tay Đường Khề, cùng cô bước vào thang máy, trong này không có người khác, cô ấy hỏi: “Gần đây mày với chồng thế nào rồi? Tao xem ảnh mày mới đăng lên vòng bạn bè rồi, cảm giác rất ổn.”
Đường Khê ừ, nói: “Đúng là rất ổn.”
Tô Chi thấy cô có vẻ rất phiền não, hỏi: “Sao thế, có gì lo nghĩ thì cứ nói đi, chị Chi đây sẽ khai sáng cho cưng.”
“Lo nghĩ gì chứ, mày cũng biết mà, lòng tao rộng lớn, vô tâm lắm.” Đường Khê cười cười, nói tiếp: “Không đúng, hình như tao đúng là có chuyện đang lo nghĩ.”
“Ai bảo mày vô tâm cơ, ai cho mày nói bản thân như vậy.” Tô Chi đập nhẹ lên tay cô một cái: “Mỗi lần cô Lâm và thầy Tô gọi cho tao đều lải nhải chuyện tao không chu đáo bằng mày. Lễ tết các thứ, quà biếu, lời chúc của mày lúc nào cũng đến sớm nhất, còn hối hận sao lại sinh ra tao mà không sinh ra được một cô con gái cưng ân cần như mày.”
Thầy Tô và cô Lâm là bố mẹ của Tô Chi, trước đây, Đường Khê từng học lớp của cô Lâm – mẹ Tô Chi. Khi đó mẹ cô bệnh nặng, bà ngoại thường xuyên phải đưa mẹ vào viện khám, không có thời gian chăm sóc cô, cô Lâm liền đưa cô về nhà, chăm cho cả cô lẫn Tô Chi.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Khê dành hơn nửa thời gian ở tại nhà Tô Chi, thầy Tô và cô Lâm cũng chăm sóc cô rất chu đáo.
Sau đó, kể cả khi cô đã đến nhà họ Đường ở, hai người họ cũng thường xuyên đưa Tô Chi qua Đường gia đón cô đi chơi mỗi cuối tuần.
Đường Khê giả vờ tiếc nuối nói: “Ài, sao cô chú không nói thẳng vậy với tao chứ, sớm biết vậy tao đã đi làm con gái của hai người họ rồi.”
“Nghe kìa nghe kìa, miệng cứ như bôi mật ấy, hai người họ mà nghe được mày nói vậy, có khi cười ngoác mang tai cũng nên. Ài, mày vừa nói có tâm sự gì cơ?” Đề tài bị chuyển đi lâu như vậy, Tô Chi cũng không quên Đường Khê vừa nói là có chuyện đang lo nghĩ.
Đường Khê cười, sáp lại gần mặt cô ấy, nhéo cằm trêu: “Không biết chị gái của em đây xinh đẹp như này thì người đàn ông thế nào mới có thể xứng được đây.”
Bị cô trêu, Tô Chi cũng chẳng hề tức giận, còn hùa theo, dùng giọng điệu “cuộc sống này quá cô độc” mà nói: “Mỹ nữ giống chị đây thì làm gì có người đàn ông nào với được đâu chứ, cho nên chị đây quyết rồi, chỉ đành độc thân cả đời thôi.”
Đường Khê cười: “Xinh đẹp xuất sắc như mày thì bất kể có chọn sống thế nào cũng sẽ ổn thôi. Thế nhưng nếu chọn cô đơn cả đời, thì phải xác định sẽ nghe cô Lâm với thầy Tô phàn nàn cả đời đấy.”
Hai người họ chỉ có một cô con gái cưng là Tô Chi, từ khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu giục cô ấy đưa người yêu về, giục đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy bóng dáng người yêu cô ấy đâu.
“Ai da, cũng chịu thôi, cũng tại hai người họ sinh được một cô con gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đấy chứ, còn tự luyến nữa chứ, tự mình khen mình cũng giỏi vô cùng.”
Đường Khê bật cười: “Cái miệng này của mày cũng thật là.” Lúc chửi thì đến cả bản thân mình cũng không tha.
Tô Chi rất tự biết mình: “Đúng rồi đó, qua miệng lưỡi của thầy Tô và cô Lâm thì tao độc mồm độc miệng cực kì, không phải tao nói khoác đâu, hai người họ bảo chỉ cần mở miệng ra nói cũng đủ để tao độc thân tám đời rồi.”
Đường Khê bật ngón tay cái với cô ấy, động viên/cổ vũ: “Đỉnh, hôm nào cô chú diễn hài độc thoại nhớ gọi tao, tao cũng muốn có một chân mở mang tri thức.”
“…”
Ra khỏi cửa khách sạn, phía bên phải có một siêu thị lớn.
Tô Chi đứng cạnh kệ hàng, thấy Đường Khê cầm một chiếc gối chữ U lên, hỏi: “Mày cất công xuống tầng chỉ để mua cái này đấy hả?”
“Đúng đó.” Đường Khê sờ gối kiểm tra độ mềm, bỏ xuống, lại sờ sang cái khác, muốn so xem gối cái nào sẽ thoải mái hơn: “Mai Tần Kiêu đi công tác rồi. Công việc của anh ấy bận bịu, thường xuyên đi công tác, ngủ không được ngon. Khi ngồi xe ngả ra sau ngủ nên cổ anh ấy cũng khó chịu, tao mua một cái cho anh ấy gối lúc ngủ trên đường cho thoải mái.”
“Mày tinh tế thật đấy.” Tô Chi chậc một tiếng, tiếc hùi hụi: “Sao tao lại không phải đàn ông vậy chứ.”
Đường Khê: “Làm đàn ông để làm gì cơ chứ? Làm phụ nữ tốt mà, vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng.”
Tô Chi: “Gần quan được ban lộc, tao mà là đàn ông thì sẽ được cưới mày, vậy là chẳng phải tao cưới được một cô tiên nữ vừa dịu dàng, vừa chu đáo lại vừa đảm đang sao.”
Đường Khê cười: “Cho dù mày có là đàn ông thì tao cũng không cưới mày đâu, tao sẽ không lấy một người con trai tùy tiện đâu.”
“Tao mà là một người đàn ông tùy tiện á?” Tô Chi ngạc nhiên chỉ vào chính mình: “Nếu tao mà là đàn ông, hai chúng ta chính là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ đấy, tao… tao dù sao cũng có lợi thế hơn chồng mày.”
“Thanh mai trúc mã cũng đâu nhất thiết phải yêu nhau, như vậy cũng chỉ chứng tỏ được rằng chúng ta biết nhau sớm hơn thôi. Mà tao sẽ không vì quen biết ai đó lâu hơn mà gả cho người ta đâu.”
Tô Chi nghe giọng điệu ngạo kiều của cô thì lẩm bẩm: “Dù sao tao cũng không bằng được chồng mày chứ gì.”
Đường Khê: “Cũng không phải, mày cũng có ưu điểm của mày mà.”
Nghe cứ như là để an ủi một tuyển thủ vừa bại trận vậy.
“Chi tử, mày ra sờ thử hai cái này xem cái nào thoải mái hơn?” Đường Khê cầm hai chiếc gối lên bảo cô ấy sờ.
Tô Chi sờ không ra: “Có khác mấy đâu.”
Đường Khê: “Mày biết tao bị chứng khó chọn mà, chọn bừa giúp tao một cái đi mà.”
“Cái này đi.” Tô Chi chỉ cái màu xanh.
“Được, vậy lấy cái này.”
Đường Khê ôm chiếc gối màu xanh Tô Chi vừa chỉ vào trong lòng, rồi cầm thêm cả một chiếc gối khác màu hồng trên giá lên, chiếc này cũng mẫu nhưng khác màu với cái vừa rồi.
Tô Chi nhìn hai chiếc gối cùng mẫu khác màu trên tay cô, quơ quơ chiếc gối khắc hẳn mẫu trên tay mình, bực bội nói: “Làm sao, tao không được dùng cùng mẫu gối với hai người chúng mày? Định cho tao ra rìa phải không?”
Đường Khê nói: “Mày là một kiểu khác mà.”
“Bớt lừa nhau đi, rõ ràng là mày đang phân biệt đối xử. Với tư cách là bạn thân của mày hơn hai mươi năm nay, tao cực kì phản đối.”
Đường Khê lấy thêm một chiếc gối khác giống mẫu khác mày với cái trên tay cô rồi nhét vào trong lòng cô ấy: “Tặng mày hai cái.”
Tô Chi buồn cười: “Đây không phải là vấn đề về số lượng. Sao mày không dùng gối giống kiểu của tao, cho chồng mày dùng “kiểu khác” cũng được mà.”
“Chồng tao không muốn dùng “kiểu khác”, anh ấy với tao đã kết hôn rồi đó.”
Lý do thế này thì Tô Chi còn biết phản bác lại thế nào nữa chứ.
“Chiều này hai người chúng mày đi chơi có uống gì không?” Tô Chi hỏi.
“Uống trà sữa, tao có đăng lên vòng bạn bè mà, mày không thấy hả?”
“Ồ, ra là uống trà sữa à, còn tưởng chồng mày cho mày uống bùa mê thuốc lú gì đấy chứ. Show ân ái trên vòng bạn bè thì thôi đi, hơn nửa đêm còn chạy đi mua gối tình nhân.”
Tô Chi lại quơ quơ chiếc gối trên tay mình: “Còn mua thêm một chiếc bóng đèn làm nhân chứng tình yêu nữa. ”
Đường Khê vỗ bả vai cô ấy, an ủi: “Đừng vậy mà, mày đâu phải bóng đèn đâu.”
Tô Chi cười lạnh: “Hiểu, hiểu, bà đây là “kiểu khác” chứ gì.”
Mua gối xong, Đường Khê và Tô Chi trở lại khách sạn, tách ra trước cửa phòng Đường Khê.
Đường Khê đứng cạnh cửa, nhìn Tô Chi vào phòng rồi mới gõ cửa.
Sợ Tần Kiêu ở trong không nghe được, Đường Khê cúi đầu định gọi cho anh, cô vẫn chưa đổi tên ghi chú trên điện thoại, tìm được bánh bao cadé trong danh sách người liên hệ, vừa định gọi đi thì cánh cửa trước mặt được mở ra. Cô ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu, xách túi đi vào.
Tần Kiêu tiếp lấy chiếc túi trên tay cô, tùy ý liếc mắt qua.
Đường Khê vừa vào vừa nói: “Không lừa anh đúng không, em đi một lát rồi về ngay mà.”
Tần Kiêu đặt chiếc túi cô vừa cầm về lên sô pha, thờ ơ nói: “28 phút 35 giây.”
“28 phút 35 giây là cái gì cơ?”
Tần Kiêu hờ hững đáp: “Là thời gian từ khi em bắt đầu ra khỏi cửa đến lúc em quay lại.”
Đường Khê ngây người, mở điện thoại ra nhìn đồng hồ, rồi mở Wechat xem thời gian cô gửi tin nhắn cho Tô Chi, cách nhau 31 phút.
Sau khi nhắn tin cho Tô Chi, cô còn nói với Tần Kiêu vài câu, tính từ lúc gõ cửa phòng tắm đến bây giờ, thời gian cô ra ngoài đúng là sẽ rơi vào khoảng 28 phút.
Đường Khê ngạc nhiên nhìn Tần Kiêu: “Sao anh biết được, không phải lúc tắm anh không cầm theo điện thoại vào sao?”
Tần Kiêu thản nhiên nói: “Trong lòng anh biết.”
Đường Khê: “…”
Đếm chính xác đến tận từng giây sao? Chặt chẽ đến vậy sao?
Đường Khê vỗ tay khen: “Đỉnh, đỉnh.”
Tần Kiêu lại nghe được câu nịnh bợ quen thuộc, rũ mi, híp mắt, nhìn cô đầy đánh giá
Đường Khê nhớ đến cuộc gọi ầm ĩ trước đó không lâu, đoán rằng mâu thuẫn giữa Tần Kiêu và bạn anh rất nghiêm trọng nên hỏi: “Bạn anh có gọi lại không?”
Tần Kiêu: “Không.”
“Vậy anh gọi lại cho anh ta đi, hình như anh ta tức giận lắm đó.”
Tần Kiêu nhíu mày: “Cậu ta nổi giận với em?”
“Không phải, anh ta không biết đó là em. Lúc em vừa nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì anh ấy đã bắt đầu gào lên rồi, sau biết em là người nghe điện thoại, anh ta liền trở nên rất khách sáo, người anh ấy giận là anh.” Cũng không phải nổi giận với cô, cô không gánh nổi cái tội này đâu.
Tần Kiêu bình thản ừ một tiếng, nói: “Không có gì đâu.”
“Không có gì thật sao? Anh ấy còn bảo sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với anh nữa đó.”
Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi âm lượng giọng Quý Chính Sâm lúc đó, lúc nói câu này, Đường Khê vô thức nói to hơn.
Thấy cô có vẻ lo lắng cho tình hình vòng bạn bè của mình, anh nhướng mày: “Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ấy còn hỏi sao anh lại xóa Wechat của anh ấy, kêu anh phải giải thích.”
Trí nhớ Đường Khê rất tốt, cô nhớ rõ từng câu Quý Chính Sâm nói, chỉ là câu anh ta bảo Tần Kiêu lên cơn à, Đường Khê không nói.
Tần Kiêu nghe xong, lơ đễnh nói: “Không sao đâu, em đi tắm đi, lát nữa anh gọi lại cho anh ấy sao.”
“Dạ.” Đường Khê cầm cái gối trên sô pha lên, định chờ lát nữa Tần Kiêu gọi xong thì đưa cho anh. Cô bước đến trước cửa quay đầu lại, nhìn Tần Kiêu dặn: “Lát nữa lúc gọi anh nhớ để điện thoại cách xa tai ra nhé.”
Giọng người bạn kia của anh thực sự quá lớn.
Thấy cô còn đưa tay lên bấm lên tai, trông có vẻ vẫn còn hãi hùng với cuộc gọi của Quý Chính Sâm, Tần Kiêu nhịn cười đáp: “Ừ.”
Đường Khê vào phòng ngủ, đặt chiếc túi đang đựng gối lên trên chiếc bàn trà nhỏ, lấy một bộ quần áo ngủ trong va li để đi tắm.
Tần Kiêu ngồi ở sô pha trong phòng khách, nghe được tiếng của phòng tắm đóng lại thì đứng lên đi về phía ban công, gọi lại cho Quý Chính Sâm.
Điện thoại đổ chuông vài giây mới có người tiếp. Âm thanh của Quý Chính Sâm từ đầu dây bên kia vang lên đầy thận trọng: “A lô, xin chào, tôi là Quý Chính Sâm, xin hỏi đây có phải Tần Kiêu không?”
Tần Kiêu thản nhiên đáp: “Là tôi.”
Chắc chắn rằng người ở đầu kia là Tần Kiêu, Quý Chính Sâm gào lên: “Tần Kiêu, anh lên cơn à, hai ta quen đã biết bao lâu rồi mà đến cả một cơ hội để giải thích anh cũng không cho em, sao lại hủy kết bạn Wechat với em?”
Tần Kiêu nhắc anh ta: “Nói nhỏ thôi, ban nãy lúc Đường Khê tiếp điện thoại thay tôi, giọng cậu to đến mức dọa cô ấy sợ đấy.”
Những lời mắng chửi đều nghẹn lại trong bụng, Quý Chính Sâm thực sự quá phục anh, căm giận nói: “Khoe, khoe, khoe, suốt ngày chỉ biết khoe, có vợ thì giỏi à?”
Tần Kiêu ừ một tiếng, gây thù chuốc oán nói: “Cậu không có.”
Quý Chính Sâm nghiến răng, không tốn sức tranh cãi vô ích nữa: “Được, anh thắng, quay lại chuyện chính đi, sao anh lại hủy kết bạn với em?”
Câu này, anh ta gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tần Kiêu ăn ngay nói thật: “Tôi đã hẹn với Đường Khê để đăng ảnh lên vòng bạn bè cùng lúc rồi, đột nhiên cậu lại đăng chen vào giữa vòng bạn bè của tôi với Đường Khê, gai mắt.”
Quý Chính Sâm: “…Chỉ vì chuyện này mà anh hủy kết bạn với em?”
Tần Kiêu thản nhiên ừ.
Quý Chính Sâm chẳng tài nào tin được: “Tình anh em của chúng ta bao năm qua sâu đậm như vậy, thế mà chỉ vì em đăng giữa vòng bạn bè của anh với Đường Khê mà anh hủy kết bạn với em? Được, anh được lắm.”
Quý Chính Sâm tức quá bật cười: “Sao anh không chặn vòng bạn bè của em?”
Tần Kiêu: “Không nhớ ra.”
Quý Chính Sâm: “Được, không nhớ ra phải không, chỉ vì để đăng ảnh lên vòng bạn bè cùng lúc với vợ mà điên lên, một giây cũng không chờ được mà lập tức hủy kết bạn với người bạn thân thiết bao năm của mình phải không? Được, em nhất định sẽ khiến anh hối hận.”
Tần Kiêu chờ xem anh ta sẽ khiến mình hối hận thế nào.
Sau khi nói hết những lời khó nghe, phía đối diện bình tĩnh lại, năm giây sau, đưa ra “thông tư chính thức”: “Em rất giận, anh cứ chờ đi, mai em ghé văn phòng anh ngoéo tay đóng dấu, có trăm năm nữa cũng sẽ không làm hòa, tình anh em của chúng ta sẽ cứ như vậy mà bị cắt đứt.”
Tần Kiêu cười: “Mai anh chưa về Nam thành.”
Quý Chính Sâm: “Vậy chờ anh về thì ngoéo tay.”
Tần Kiêu chẳng quan tâm: “Tùy cậu, ấu trĩ.”
Quý Chính Sâm: “Anh thì không ấu trĩ hả, không ấu trĩ mà chỉ vì khoe tình cảm mà hủy kết bạn với bạn thân?”
Tần Kiêu nói: “Cũng không phải là không thêm lại được.”
Quý Chính Sâm: “Đúng là không thể thêm lại đấy. anh tưởng em là ai, anh muốn hủy thì hủy, muốn thêm thì thêm. Em nói cho anh biết, anh đừng có mà thêm bạn với em, em giận anh lắm rồi, không đồng ý lời mời kết bạn của anh đâu.”
Tần Kiêu hừ lạnh: “Ấu trĩ.”
Quý Chính Sâm: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa, giận, hai ta đếm đến ba rồi cùng nhau cúp điện thoại.”
Dứt lời, cậu ấy chẳng thèm đếm mà thẳng tay cúp luôn.
Tần Kiêu nhìn di động, biết chắc mấy trò của cậu ấy còn chưa kết thúc, vẫn đứng lại ban công.
Một lát sau, Quý Chính Sâm gửi một tin nhắn lên nhóm chung của hai người họ và Ngôn Tầm, Hoắc Xa Lâm.
Quý Chính Sâm:【Sốc! Một người đàn ông trưởng thành họ Tần vì quá ham mê việc khoe tình cảm với vợ mà dần trở nên ác độc, chỉ vì để vòng bạn bè của mình được đặt cạnh vợ mà chẳng thèm đếm xỉa đến tình anh em bao năm ngày trước, nhẫn tâm hủy kết bạn với anh em. Theo quan sát, vài ngày trước đó, người đàn ông này đã nhiều lần khoe ân ái, những hành động không thỏa đáng này của anh đã xúc phạm đến người bạn thân kia. Sau nhiều lần bị hãm hại, lần này người bạn nam độc thân họ Quý kia đã dũng cảm lên tiếng, hóa thành sử giả công lý, tuyệt giao với người đàn ông họ Tần, khiến hắn ta phải trả giá đắt vì hành vi của mình.】
Ngôn Tầm:【 Một like cho tiêu đề hôm này. Người đàn ông họ Tần này tôi biết, giống như những gì được viết trong bài báo, cực thích show tình cảm. Hôm nay tôi còn thấy anh ta đăng ảnh, chuyện vòng bạn bè bài báo nhắc đến có lẽ là chuyện của hôm nay.】
Hoắc Xa Lâm:【 Mất đi một người bạn họ Quý sao? Cái giá phải trả cũng không lớn lắm.】
Ngôn Tầm:【 Sâm tử, vụ chỉ vì để vòng bạn bè được đặt cạnh vợ mà hủy kết bạn với anh em là sao thế? Cậu bị anh Kiêu hủy kết bạn hả?】
Quý Chính Sâm:【 Anh ấy bảo đã hẹn trước với chị dâu để cùng đăng ảnh lên vòng bạn bè, đúng lúc đó tôi mới tan làm nên đăng ảnh lên, chen vào giữa cái của anh ấy và chị dâu, anh ấy liền hủy kết bạn với tôi.】
Ngôn Tâm: 【Quá đáng thật đấy, nhưng quá đúng là chuyện mà anh Kiêu có thể làm.】
Hoắc Xa Lâm: 【 Sau đó thì sao?】
Quý Chính Sâm: 【 Sau đó tôi sẽ tuyệt giao với anh ấy.】
Quý Chính Sâm công khai lên án Tần Kiêu trong nhóm chung.
Tần Kiêu vào vòng bạn bè rồi chụp lại ảnh khoảnh khắc của mình và Đường Khê đặt cạnh nhau, rồi gửi vào nhóm.
Tần Kiêu:【 Ảnh là Đường Khê chụp, vòng bạn bè cũng là cô ấy đăng hộ tôi.】
Tần Kiêu bị Quý Chính Sâm kick ra khỏi nhóm.
Đường Khê tắm xong, mở cửa ra, đứng trước tấm gương trong phòng tắm sấy tóc.
Tần Kiêu đi từ ngoài vào, đứng cạnh phòng tắm, nhìn cô, không nói gì.
Đường Khê quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Anh với bạn nói chuyện điện thoại sao rồi?”
Tần Kiêu chỉ ừ một tiếng.
“Có ổn không?”
“Không sao.”
Đường Khê nghe anh bảo không sao thì cũng không hỏi gì nữa, cô đoán được người tên Quý Chính Sâm kia và anh là bạn thân, bằng không sẽ không nói chuyện như vậy.
Tóc Đường Khê vừa dày lại vừa dài, sấy mãi mới xong.
Cô bỏ máy sấy xong, quay người vỗ lên tay Tần Kiêu một cái, nói: “Được rồi.”
Tần Kiêu đưa tay lên vuốt tóc cô, Đường Khê đi đằng trước, cầm cái gối trên bàn nước lên, quay đầu nhìn Tần Kiêu nói: “Em mua cho anh cái gối, mai lúc nào ngủ trên xe nhớ dùng nhé.”
Ánh sáng trong mắt anh hơi lóe lên, môi cong cong: “Em đi siêu thị để mua cái này cho anh hả?”
“Ừm, sợ mai anh đi sớm, không mua kịp.” Cô vẫy tay với anh, ra hiệu: “Cúi đầu thấp xuống chút, để em xem có vừa không.”
Tần Kiêu cúi người về phía trước, hướng cổ đến trước mặt cô.
Đường Khê nâng tay, đeo gối lên cổ anh, vỗ xuống sô pha: “Anh ngồi xuống đi, xem dựa về đằng sau có thoải mái không?”
Tần Kiêu ngồi xuống sô pha, dựa ra đằng sau.
“Sao rồi?” Đường Khê hỏi.
Đường Khê thoải mái ngả người ra sau sô pha, gật đầu: “Ổn lắm.”
Đường Khê cười: “Anh thích là được.”
Dứt lời, cô phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Đường Khê mở miệng phá vỡ yên lặng: “Anh không bận gì thì ngủ sớm đi.”
Cô xoay người đi đến cạnh, vén chăn.
Tần Kiêu cũng lên giường, anh nhích đến gần cô, vòng tay ôm lấy Đường Khê, chớp chớp lông mi, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm vào mặt cô, không nói gì.
Đường Khê rũ mi, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Anh kề sát lại gần tai cô nói vài câu, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.
Đường Khê bị đôi mắt vừa trầm lắng vừa mang theo chút trong sáng thơ ngây ấy nhìn đến mức chẳng biết làm sao, cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Anh… Anh nằm tử tế đi.”
Tần Kiêu nằm xuống, trong mắt ẩn hiện sự phấn chấn.
Đường Khê bị anh nhìn đến ngượng không chịu nổi, quay mặt đi hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn anh, cúi người, vuốt v e lông mày anh, hôn lên sống mũi Tần Kiêu một cái, bắt chước cách anh hôn cô khi trước, dần chuyển xuống môi anh.
Cô nghe được tiếng tim anh đập thình thịch, đôi má nóng lên, cô ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt anh từ từ nhắm lại, tựa như đang kiềm chế điều gì đó, không nói gì.
Khi ánh mắt cô dần hướng xuống dưới, run rẩy cởi cúc cổ của anh, Tần Kiêu đột nhiên mở mắt, một tay nắm cổ tay Đường Khê, vòng qua eo cô, đảo vị trí của hai người.
*
Hôm sau, đúng năm giờ sáng, đồng hồ vang lên đánh thức Tần Kiêu. Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Xong xuôi, anh ra khỏi nhà vệ sinh, bắt gặp Đường Khê đang quấn chăn quanh người, mơ mơ màng màng ngồi trên giường.
Anh bước qua đó, xoa đỉnh đầu cô, khiến mái tóc vốn đã bù xù lại càng thêm rối: “Sao không ngủ tiếp mà lại ngồi dậy thế này?”
Đường Khê mắt nhắm mắt mở đáp: “Tiễn anh đi làm.”
Thấy cô còn chưa mở được mắt, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, trong giọng nói còn mang theo cả ý cười: “Vợ vất vả rồi.”
Đường Khê buộc mình phải mở mắt ra, dặn dò: “Đi đường nhớ chú ý an toàn, nhớ phải chăm sóc bản thân.”
Tần Kiêu ừm, đợi một hồi, thấy mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng, hỏi: “Gì nữa.”
Đường Khê: “Hết rồi.”
Tần Kiêu bất mãn: “Còn.”
Đường Khê: “Vậy anh nói xem, còn gì nữa?”
Tần Kiêu mím môi nhìn cô.
Đường Khê nhấc cổ tay anh lên, dí sát vào xem, đồng hồ vẫn còn chưa mang.
“Đưa đồng hồ đây, để em đeo cho.”
Tần Kiêu đưa chiếc đồng hồ đang đặt trên tủ đầu giường cho cô.
Đường Khê dụi mắt, gắng hết sức mở to mắt, ép mình phải tỉnh táo lại, cúi đầu đeo đồng hồ cho anh.
“Được rồi.”
“Ừ, có thể cố thêm chút nữa không?” Tần Kiêu hỏi.
“Cố cái gì cơ?”
Tần Kiêu xoay người đi về phía phòng tắm, Đường Khê nhắm mắt chờ anh.
Một lát sau, Tần Kiêu cầm theo một cái bàn chải đánh răng và một cốc nước quay lại, đá thùng rác đến bên giường, gọi Đường Khê.
“Khê Khê.”
Đương lúc mơ màng bị gọi dậy, Đường Khê mở mắt, thấy trong tay anh là một cái bàn chải đã được bóp sẵn kem đánh răng, cơn buồn ngủ như bị nỗi khiếp sợ đánh bay.
Cô trừng mắt nhìn Tần Kiêu cười đầy dịu dàng với cô.
“Nếu không ngại thì đánh giúp anh nhé.”
“Ngại.” Đường Khê lớn tiếng nói: “Rất ngại, Lý Anh đâu rồi, mau kêu cậu ta đến đưa anh đi đi.”
Giọng cô vẫn còn khàn khàn, khi nói lớn tiếng cổ họng khó chịu cực kì.
Tần Kiêu cúi đầu nhìn chiếc bàn chải trong tay mình, quyết định nhướng mày, như không có gì xảy ra mà đặt bàn chải và cốc đánh răng về lại nhà vệ sinh.
“Anh đi đây.”
Khuôn mặt Đường Khê khôi phục lại sự nhu hòa, vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm đôi môi phớt hồng của cô, ừ một tiếng: “Tạm biệt.”
Danh sách chương